Chương 10: Bâng khuâng nhắc lại chuyện xưa (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 10: Bâng khuâng nhắc lại chuyện xưa (2)
Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được hành lý về nhà, Quan Cảnh Duệ vẫn chưa về.
Quan Mẫn Mẫn vừa mới thu dọn hành lý xong thì ba cô đã gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện hôm nay cô đến Sầm thị.
Còn có thể có chuyện gì chứ? Cô với Sầm Chí Quyền căn bản là nói với nhau chưa được năm câu.
Nhưng nếu như cô dám trả lời ba mình như vậy, nhất định sẽ bị ăn một trận mắng vì vậy chỉ đành tìm cách qua loa, 'Ba, đúng là có gặp Sầm đại ca nhưng anh ấy nói không rảnh bàn công sự với con.'
Không biết những câu nói dối vớ vẩn này có thể gạt được ba cô hay không nữa?
'Vậy con có hẹn với nó bao giờ gặp lại hay không?' Ba không mắng cô nhưng lại ném một câu hỏi khó khác cho cô.
Trời, ba ơi, con chạy còn không kịp, nào dám cùng anh ta hẹn gặp chứ?
Quan Mẫn Mẫn im bặt.
'Mẫn Mẫn à, giờ ba chỉ có thể dựa vào con. Con phải cố gắng một chút, đừng làm nhà họ Quan chúng ta mất mặt. Con vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty, có rất nhiều chuyện con không biết ba cũng hiểu. Ngày mai con chính thức đến công ty làm, ba sẽ nhờ giám đốc Cao chỉ bảo con nhiều hơn. Nhưng con nhớ đấy, ngày mai đến công ty, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Sầm Chí Quyền hẹn lại thời gian gặp mặt, càng nhanh càng tốt.'
Nếu không nhanh lên, nhà họ Quan sắp chống đỡ không nổi rồi...
Ba đã thấp giọng nài nỉ như vậy rồi, nếu cô không nhận lời, mẹ nhất định sẽ không tha cho cô...
'Con biết rồi...' Cô rầu rĩ nói, 'Ba...'
Quan Mẫn Mẫn nhớ tới hôm nay gặp được Quan Dĩ Thần ngay cửa của Sầm thị, đang phân vân không biết có nên nói với ba một tiếng hay không?
'Gì vậy?' Quan Thiệu Hiên trả lời con gái.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn vẫn theo sự thực mà nói, 'Hôm nay con gặp được anh hai, ở Sầm thị...'
'Dĩ Thần đến Sầm thị?' Quan Thiệu Hiên có chút ngạc nhiên.
'Dạ. Ba với anh hai tại sao lại...'
'Mẫn Mẫn, chuyện giữa ba với anh hai con không cần hỏi nhiều. Ba mệt rồi, vậy đi.' Nói rồi ba cô trực tiếp ngắt máy.
Quan Mẫn Mẫn ngơ ngẩn nhìn điện thoại vừa bị ngắt, nghĩ tới chuyện sẽ phải gặp lại Sầm Chí Quyền để bàn công sự, trong lòng phiền chán đến cực điểm.
***
Buổi tối, Sầm Tĩnh Di đưa tiểu Quan tiên sinh trở lại, không quên kèm theo một bữa tối cực kỳ hấp dẫn.
Quan Mẫn Mẫn vừa ăn vừa trò chuyện với Sầm Tĩnh Di, nói về cuộc sống mấy năm qua của hai mẹ con ở Melbourne, nói về những phiền não mà cô gặp phải trong chuyến trở lại Melbourne này, nói về chuyện cô không dám đi gặp Sầm Chí Quyền...
'Đương nhiên là mình không có ý xem thường bạn...' Sầm Tĩnh Di chống tay lên cằm cười cười, 'Nhưng mình cảm thấy, bạn thực sự không thích hợp kinh doanh.'
'Mình đương nhiên biết.' Quan Mẫn Mẫn cắn đũa trừng mắt nhìn cô.
'Người quý ở chỗ tự biết lượng sức. Nhưng nếu như nhà họ Quan giờ chỉ còn mình bạn, vậy cũng không còn cách nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn sợ anh hai cái gì? Hình như anh ấy đâu có bắt nạt gì bạn đâu?'
Nhắc tới Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn vô thức cúi đầu xuống, đôi đũa trên tay chọc chọc hộp đồ ăn, 'Mình cũng không biết sợ cái gì nữa, dù sao chính là sợ.'
'Sợ anh hai như vậy, năm đó sao bạn lại dám trèo lên giường của ảnh? Là bạn chủ động hay anh hai?' Sầm Tĩnh Di tò mò nhất chính là điểm này.
Cô cực kỳ tiếc hận trong phái đoàn "bắt gian" năm đó thiếu phần của mình.
'Sầm Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn quát một tiếng, 'Không cho phép nhắc chuyện này trước mặt mình, trước mặt con mình.' Theo phản xạ bảng năng quay đầu tìm con trai, cũng may thằng bé đang ở trong phòng chơi với chú chó bảo bối của mình.
'Năm đó mình uống say, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bạn hỏi mình mình hỏi ai bây giờ?' Cô rầu rĩ thấp giọng đáp.
'Vậy hai người sao lại cùng uống say?' Sầm Tĩnh Di ghé người sát vào người cô, trên mặt không giấu được sự tò mò.
'Mình không vui, anh ta dẫn mình đi uống rượu.'
Đó là chuyện khiến cô hối hận nhất trong đời, lần đầu tiên của một cô gái cứ như vậy bị cô hồ đồ đánh mất.
'Anh hai đưa bạn đi uống rượu?' Sầm Tĩnh Di ngạc nhiên kêu lên một tiếng, 'Vậy có phải bạn bị anh ấy chuốc say không?'
Rất khả nghi nha!
'Là bản thân mình uống say.' Quan Mẫn Mẫn lườm bạn.
Tối hôm đó, bởi vì Sầm Chí Tề đào hôn, cô không muốn quay về nhà họ Quan để bị mọi người cười nhạo, một mình đi lang thang trên đường thật lâu thì bị Sầm Chí Quyền bắt gặp, anh ta dẫn cô đi quán bar, nói ngẫu nhiên uống một hai ly cũng có thể giải sầu.
Đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm biết Sầm Chí Quyền cô lên xe của anh ta, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc riêng với anh ta.
Tối hôm đó, sau khi đến quán bar, Sầm Chí Quyền gọi cho cô một ly rượu trái cây.
Hai người cũng không nói nhiều với nhau, chỉ lo uống thức uống của riêng mình. Cô nhớ lúc đó mình cảm thấy rượu trái cây này càng uống càng thấy ngon, gọi thêm một ly lại một ly, cuối cùng, đã lâng lâng say cô còn cầm cả ly rượu mạnh của anh ta mà nốc...
Sau đó nữa, cô say đến không biết trời đấy, vốn ngày thường cực kỳ sợ anh ta, lúc đó lại mượn hơi men nói rất nhiều, đương nhiên, lúc ban đầu chỉ là mắng Sầm Chí Tề là tên khốn kiếp, sau đó cụ thể thế nào cô chỉ nhớ mang máng...
Sau đó nữa, hình như là cô chủ động dán lên người anh ta...
Sau sau đó nữa, hình như cô say dữ hơn, nói với anh ta, 'Anh à, anh có muốn chơi trò tình một đêm với tôi không? Cái loại tối thân mật sáng hôm sau lại là người xa lạ ấy...'
Cuối cùng, cô tỉnh lại trên giường trong phòng của anh ta, sau đó được người ta cầu hôn, tỏ ý muốn chịu trách nhiệm.
Chuyện xưa nhớ lại vẫn thấy cảm khái vô cùng! Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng. Từ đó về sau cô cũng không dám dính vào một giọt rượu nào.
'Có phải hối hận đã đào hôn không? Bằng không bây giờ bạn đã là đại thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, căn bản là không cần vì chuyện công ty sắp phá sản mà rầu rĩ như vậy.' Sầm Tĩnh Di trêu cô.
Quan Mẫn Mẫn lườm bạn một cái, 'Bạn cảm thấy bằng thân phận của mình gả cho anh hai bạn, vào nhà họ Sầm rồi có thể sống yên ổn sao?'
'Anh hai mình không ngại, bạn ngại cái gì? Có anh trai mình chống lưng, trong nhà tuyệt đối không ai dám bắt nạt bạn.' Sầm Tĩnh Di bĩu môi, 'Nói bạn ngốc, đúng là ngốc thật!'
'Nói mình ngốc, bạn thông minh lắm sao?' Quan Mẫn Mẫn lườm cô, 'Đường đường tiểu thư của nhà họ Sầm không làm đi ra ngoài vất vả làm tiếp viên hàng không? Đáng tự hào lắm sao? Anh chàng kia có vì chuyện bạn vì anh ta từ bỏ thân phận hiển hách mà cưới bạn không?'
'Quan Mẫn Mẫn, mấy năm không gặp, miệng lưỡi lợi hại hơn rồi há, còn biết chọc vào chỗ đau của người khác nữa?' Sầm Tĩnh Di hung hăng nhào tới bóp cổ cô.
'Là bạn chọc vào chỗ đau của mình trước.' Quan Mẫn Mẫn gạt tay cô ra, 'Thả tay ra, đau!'
Sầm Tĩnh Di thả tay ra ngồi trở về chỗ của mình, 'Chuyện công ty bạn định làm thế nào? Có cần Chí Tề quay về giúp bạn không? Cứ coi như anh ấy nợ bạn vậy.'
Hừm, người anh này của cô mấy năm nay ở ngoài phiêu diêu tự tại lâu quá rồi, cũng nên quay về rồi.
'Anh ta có thể giúp được gì chứ? Chuyện quản lý công ty Chí Tề vốn không có hứng thú.' Sầm Chí Tề lớn hơn cô bốn tuổi nhưng trong mắt cô, Sầm thiếu gia nói không chừng còn ấu trĩ hơn cả cô.
'Bảo anh ấy về làm vú em.' Lần trước đào hôn, giờ cũng không phải bạn trai bạn gái chính thức, nếu không bảo Sầm Chí Tề cưới Mẫn Mẫn cũng được, dù sao con cũng đã lớn thế này rồi.
Bất kể ba ruột của tiểu Quan tiên sinh là ai, dù sao thì cũng là người nhà họ Sầm, không chạy đi đâu được.
Lời của Sầm Tĩnh Di khiến Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc nhớ tới chuyện phải cho Quan Cảnh Duệ đi học, bằng không sau này cô sẽ không có thời gian suốt ngày trông chừng thằng bé.
'Tĩnh Di, mấy ngày nay bạn có rảnh không?'
'Làm gì?'
'Giúp mình tìm một trường học, mình cho tiểu Quan tiên sinh đi học.'
Hả? Sầm Tĩnh Di bật cười, 'Thằng bé chịu sao? Hôm nay nó rất kiêu ngạo nói với mình IQ của nó hơn 160, là cấp thiên tài, nếu thằng bé chịu, cấp tiểu học nó không cần hai năm là học xong thôi.'
'Mình muốn thằng bé có tuổi thơ bình thường.' Quan Mẫn Mẫn đương nhiên biết con mình là thiên tài nhưng cô không muốn con nhảy lớp, cứ coi đi học như đi chơi cũng được.
'Mình còn một tuần nghỉ phép, chuyện này để mình lo cho.' Sầm Tĩnh Di nhún vai, 'Mẫn Mẫn, bạn thật sự không định để đứa cháu này của mình nhận tổ quy tông sao?'
'Haizz...đừng có phiền mình mà. Mình còn rất nhiều chuyện phải lo.' Quan Mẫn Mẫn đứng dậy dọn bàn, không thèm để ý đến Sầm Tĩnh Di nữa.
Con trai của cô họ Quan, muốn nhận tổ quy tông thì cũng là nhận ba cô mới phải.
Giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, nghĩ chuyện làm sao hẹn gặp Sầm Chí Quyền ngày mai không chừng thiết thực hơn.
Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được hành lý về nhà, Quan Cảnh Duệ vẫn chưa về.
Quan Mẫn Mẫn vừa mới thu dọn hành lý xong thì ba cô đã gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện hôm nay cô đến Sầm thị.
Còn có thể có chuyện gì chứ? Cô với Sầm Chí Quyền căn bản là nói với nhau chưa được năm câu.
Nhưng nếu như cô dám trả lời ba mình như vậy, nhất định sẽ bị ăn một trận mắng vì vậy chỉ đành tìm cách qua loa, 'Ba, đúng là có gặp Sầm đại ca nhưng anh ấy nói không rảnh bàn công sự với con.'
Không biết những câu nói dối vớ vẩn này có thể gạt được ba cô hay không nữa?
'Vậy con có hẹn với nó bao giờ gặp lại hay không?' Ba không mắng cô nhưng lại ném một câu hỏi khó khác cho cô.
Trời, ba ơi, con chạy còn không kịp, nào dám cùng anh ta hẹn gặp chứ?
Quan Mẫn Mẫn im bặt.
'Mẫn Mẫn à, giờ ba chỉ có thể dựa vào con. Con phải cố gắng một chút, đừng làm nhà họ Quan chúng ta mất mặt. Con vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty, có rất nhiều chuyện con không biết ba cũng hiểu. Ngày mai con chính thức đến công ty làm, ba sẽ nhờ giám đốc Cao chỉ bảo con nhiều hơn. Nhưng con nhớ đấy, ngày mai đến công ty, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Sầm Chí Quyền hẹn lại thời gian gặp mặt, càng nhanh càng tốt.'
Nếu không nhanh lên, nhà họ Quan sắp chống đỡ không nổi rồi...
Ba đã thấp giọng nài nỉ như vậy rồi, nếu cô không nhận lời, mẹ nhất định sẽ không tha cho cô...
'Con biết rồi...' Cô rầu rĩ nói, 'Ba...'
Quan Mẫn Mẫn nhớ tới hôm nay gặp được Quan Dĩ Thần ngay cửa của Sầm thị, đang phân vân không biết có nên nói với ba một tiếng hay không?
'Gì vậy?' Quan Thiệu Hiên trả lời con gái.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn vẫn theo sự thực mà nói, 'Hôm nay con gặp được anh hai, ở Sầm thị...'
'Dĩ Thần đến Sầm thị?' Quan Thiệu Hiên có chút ngạc nhiên.
'Dạ. Ba với anh hai tại sao lại...'
'Mẫn Mẫn, chuyện giữa ba với anh hai con không cần hỏi nhiều. Ba mệt rồi, vậy đi.' Nói rồi ba cô trực tiếp ngắt máy.
Quan Mẫn Mẫn ngơ ngẩn nhìn điện thoại vừa bị ngắt, nghĩ tới chuyện sẽ phải gặp lại Sầm Chí Quyền để bàn công sự, trong lòng phiền chán đến cực điểm.
***
Buổi tối, Sầm Tĩnh Di đưa tiểu Quan tiên sinh trở lại, không quên kèm theo một bữa tối cực kỳ hấp dẫn.
Quan Mẫn Mẫn vừa ăn vừa trò chuyện với Sầm Tĩnh Di, nói về cuộc sống mấy năm qua của hai mẹ con ở Melbourne, nói về những phiền não mà cô gặp phải trong chuyến trở lại Melbourne này, nói về chuyện cô không dám đi gặp Sầm Chí Quyền...
'Đương nhiên là mình không có ý xem thường bạn...' Sầm Tĩnh Di chống tay lên cằm cười cười, 'Nhưng mình cảm thấy, bạn thực sự không thích hợp kinh doanh.'
'Mình đương nhiên biết.' Quan Mẫn Mẫn cắn đũa trừng mắt nhìn cô.
'Người quý ở chỗ tự biết lượng sức. Nhưng nếu như nhà họ Quan giờ chỉ còn mình bạn, vậy cũng không còn cách nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn sợ anh hai cái gì? Hình như anh ấy đâu có bắt nạt gì bạn đâu?'
Nhắc tới Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn vô thức cúi đầu xuống, đôi đũa trên tay chọc chọc hộp đồ ăn, 'Mình cũng không biết sợ cái gì nữa, dù sao chính là sợ.'
'Sợ anh hai như vậy, năm đó sao bạn lại dám trèo lên giường của ảnh? Là bạn chủ động hay anh hai?' Sầm Tĩnh Di tò mò nhất chính là điểm này.
Cô cực kỳ tiếc hận trong phái đoàn "bắt gian" năm đó thiếu phần của mình.
'Sầm Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn quát một tiếng, 'Không cho phép nhắc chuyện này trước mặt mình, trước mặt con mình.' Theo phản xạ bảng năng quay đầu tìm con trai, cũng may thằng bé đang ở trong phòng chơi với chú chó bảo bối của mình.
'Năm đó mình uống say, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bạn hỏi mình mình hỏi ai bây giờ?' Cô rầu rĩ thấp giọng đáp.
'Vậy hai người sao lại cùng uống say?' Sầm Tĩnh Di ghé người sát vào người cô, trên mặt không giấu được sự tò mò.
'Mình không vui, anh ta dẫn mình đi uống rượu.'
Đó là chuyện khiến cô hối hận nhất trong đời, lần đầu tiên của một cô gái cứ như vậy bị cô hồ đồ đánh mất.
'Anh hai đưa bạn đi uống rượu?' Sầm Tĩnh Di ngạc nhiên kêu lên một tiếng, 'Vậy có phải bạn bị anh ấy chuốc say không?'
Rất khả nghi nha!
'Là bản thân mình uống say.' Quan Mẫn Mẫn lườm bạn.
Tối hôm đó, bởi vì Sầm Chí Tề đào hôn, cô không muốn quay về nhà họ Quan để bị mọi người cười nhạo, một mình đi lang thang trên đường thật lâu thì bị Sầm Chí Quyền bắt gặp, anh ta dẫn cô đi quán bar, nói ngẫu nhiên uống một hai ly cũng có thể giải sầu.
Đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm biết Sầm Chí Quyền cô lên xe của anh ta, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc riêng với anh ta.
Tối hôm đó, sau khi đến quán bar, Sầm Chí Quyền gọi cho cô một ly rượu trái cây.
Hai người cũng không nói nhiều với nhau, chỉ lo uống thức uống của riêng mình. Cô nhớ lúc đó mình cảm thấy rượu trái cây này càng uống càng thấy ngon, gọi thêm một ly lại một ly, cuối cùng, đã lâng lâng say cô còn cầm cả ly rượu mạnh của anh ta mà nốc...
Sau đó nữa, cô say đến không biết trời đấy, vốn ngày thường cực kỳ sợ anh ta, lúc đó lại mượn hơi men nói rất nhiều, đương nhiên, lúc ban đầu chỉ là mắng Sầm Chí Tề là tên khốn kiếp, sau đó cụ thể thế nào cô chỉ nhớ mang máng...
Sau đó nữa, hình như là cô chủ động dán lên người anh ta...
Sau sau đó nữa, hình như cô say dữ hơn, nói với anh ta, 'Anh à, anh có muốn chơi trò tình một đêm với tôi không? Cái loại tối thân mật sáng hôm sau lại là người xa lạ ấy...'
Cuối cùng, cô tỉnh lại trên giường trong phòng của anh ta, sau đó được người ta cầu hôn, tỏ ý muốn chịu trách nhiệm.
Chuyện xưa nhớ lại vẫn thấy cảm khái vô cùng! Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng. Từ đó về sau cô cũng không dám dính vào một giọt rượu nào.
'Có phải hối hận đã đào hôn không? Bằng không bây giờ bạn đã là đại thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, căn bản là không cần vì chuyện công ty sắp phá sản mà rầu rĩ như vậy.' Sầm Tĩnh Di trêu cô.
Quan Mẫn Mẫn lườm bạn một cái, 'Bạn cảm thấy bằng thân phận của mình gả cho anh hai bạn, vào nhà họ Sầm rồi có thể sống yên ổn sao?'
'Anh hai mình không ngại, bạn ngại cái gì? Có anh trai mình chống lưng, trong nhà tuyệt đối không ai dám bắt nạt bạn.' Sầm Tĩnh Di bĩu môi, 'Nói bạn ngốc, đúng là ngốc thật!'
'Nói mình ngốc, bạn thông minh lắm sao?' Quan Mẫn Mẫn lườm cô, 'Đường đường tiểu thư của nhà họ Sầm không làm đi ra ngoài vất vả làm tiếp viên hàng không? Đáng tự hào lắm sao? Anh chàng kia có vì chuyện bạn vì anh ta từ bỏ thân phận hiển hách mà cưới bạn không?'
'Quan Mẫn Mẫn, mấy năm không gặp, miệng lưỡi lợi hại hơn rồi há, còn biết chọc vào chỗ đau của người khác nữa?' Sầm Tĩnh Di hung hăng nhào tới bóp cổ cô.
'Là bạn chọc vào chỗ đau của mình trước.' Quan Mẫn Mẫn gạt tay cô ra, 'Thả tay ra, đau!'
Sầm Tĩnh Di thả tay ra ngồi trở về chỗ của mình, 'Chuyện công ty bạn định làm thế nào? Có cần Chí Tề quay về giúp bạn không? Cứ coi như anh ấy nợ bạn vậy.'
Hừm, người anh này của cô mấy năm nay ở ngoài phiêu diêu tự tại lâu quá rồi, cũng nên quay về rồi.
'Anh ta có thể giúp được gì chứ? Chuyện quản lý công ty Chí Tề vốn không có hứng thú.' Sầm Chí Tề lớn hơn cô bốn tuổi nhưng trong mắt cô, Sầm thiếu gia nói không chừng còn ấu trĩ hơn cả cô.
'Bảo anh ấy về làm vú em.' Lần trước đào hôn, giờ cũng không phải bạn trai bạn gái chính thức, nếu không bảo Sầm Chí Tề cưới Mẫn Mẫn cũng được, dù sao con cũng đã lớn thế này rồi.
Bất kể ba ruột của tiểu Quan tiên sinh là ai, dù sao thì cũng là người nhà họ Sầm, không chạy đi đâu được.
Lời của Sầm Tĩnh Di khiến Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc nhớ tới chuyện phải cho Quan Cảnh Duệ đi học, bằng không sau này cô sẽ không có thời gian suốt ngày trông chừng thằng bé.
'Tĩnh Di, mấy ngày nay bạn có rảnh không?'
'Làm gì?'
'Giúp mình tìm một trường học, mình cho tiểu Quan tiên sinh đi học.'
Hả? Sầm Tĩnh Di bật cười, 'Thằng bé chịu sao? Hôm nay nó rất kiêu ngạo nói với mình IQ của nó hơn 160, là cấp thiên tài, nếu thằng bé chịu, cấp tiểu học nó không cần hai năm là học xong thôi.'
'Mình muốn thằng bé có tuổi thơ bình thường.' Quan Mẫn Mẫn đương nhiên biết con mình là thiên tài nhưng cô không muốn con nhảy lớp, cứ coi đi học như đi chơi cũng được.
'Mình còn một tuần nghỉ phép, chuyện này để mình lo cho.' Sầm Tĩnh Di nhún vai, 'Mẫn Mẫn, bạn thật sự không định để đứa cháu này của mình nhận tổ quy tông sao?'
'Haizz...đừng có phiền mình mà. Mình còn rất nhiều chuyện phải lo.' Quan Mẫn Mẫn đứng dậy dọn bàn, không thèm để ý đến Sầm Tĩnh Di nữa.
Con trai của cô họ Quan, muốn nhận tổ quy tông thì cũng là nhận ba cô mới phải.
Giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, nghĩ chuyện làm sao hẹn gặp Sầm Chí Quyền ngày mai không chừng thiết thực hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.