Chương 252: Cảm ơn, vì có anh! (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
21/11/2021
Sầm Chí Quyền thực ra cũng đã rất lâu không bình tĩnh ngồi nhìn đứa em họ này như vậy rồi.
Vì không để Dung Cần đi sai đường, hắn chủ động cách cậu rất xa, hy vọng cậu có thể nhìn vào thực tế, tìm kiếm con đường đi đúng đắn cho riêng mình.
Nhưng đứa em này lại cố chấp cực kỳ, bao nhiêu năm qua dường như chưa hề có ý định buông tay.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bị một người như vậy để ý là điều trước giờ hắn không hề muốn!
Nhưng hắn biết, hắn không có cách nào khống chế suy nghĩ và tư duy của cậu ấy, xa cách và lạnh nhạt là điều duy nhất hắn có thể làm.
Giờ hắn và Mẫn Mẫn thành đôi, tin rằng cậu ấy đã nhìn ra tình cảm giữa họ, không ngờ cậu ấy vẫn vì chuyện của hắn mà dốc hết tâm sức.
Trong lòng, không phải không cảm động.
Nhưng loại cảm động này chỉ là tình cảm anh em.
Những thứ khác, đời này hắn cũng không có cách nào cho cậu ấy.
Nói đúng ra, hắn không có cách nào lý giải được tình cảm mà cậu dành cho mình nhưng hắn tuyệt không muốn hai anh em đời này hãm vào vũng lầy suốt đời không thể gặp người.
Sự im lặng trong xe duy trì thật lâu, Sầm Dung Cần rất lâu không trử lời câu hỏi của hắn, cuối cùng, vẫn là Sầm Chí Quyền lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
'Anh với Mẫn Mẫn rất cảm ơn những chuyện mà em đã làm.'
Sầm Dung Cần nhìn ý cười trên mặt anh, nghe câu nói đó của anh, tim vẫn như xưa hơi co rút một chút.
Anh cảm ơn hắn, vì chuyện mà hắn đã làm cho người con gái có thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng, có thể nghe được câu này, tất cả đều đáng giá.
Cuối cùng, hắn chỉ hơi rũ mắt, đáp khẽ, 'Nên làm mà.'
'Dung Cần...' Sầm Chí Quyền gọi một tiếng.
Nhưng Sầm Dung Cần lại vì khó được một lần nghe được tên mình từ miệng hắn mà kích động vô cùng.
Đã rất lâu rồi, anh không gọi hắn như vậy.
Đã rất lâu rồi, hai người nếu có gặp nhau thì luôn thẳng thắn, có chuyện thì nói, không có chuyện thì cứ lướt qua nhau mà đi.
Hắn ngẩng lên nhìn anh, muốn biết anh muốn nói gì với mình.
'Sau này có chuyện gì cần anh giúp đỡ, cứ nói đừng ngại.'
Nếu như cậu thật sự xác định tính hướng của mình, nếu như sau này tìm được người thích hợp bầu bạn thì chuyện này, trong gia tộc của họ là điều tuyệt đối không được chấp nhận.
Nhất là khi lão gia tử còn ở trên đời, tuyệt đối sẽ không cho cậu có cơ hội come-out.
Mà điều hắn có thể làm cho cậu chính là tận lực bảo trụ địa vị hiện giờ của cậu, đây là nỗ lực nhiều năm của cậu, không dễ dàng.
Hắn có gì cần anh ta giúp sao? Sầm Dung Cần lộ ra nụ cười nhã nhặn hiếm thấy, chỉ nhàn nhạt đáp, 'Được.'
Anh có ý đó, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
'Còn chuyện gì khác không?' Sầm Chí Quyền lại hỏi.
'Không.' Lại một câu trả lời ngắn gọn khác.
'Vậy anh đi trước, lúc nào rảnh đến chỗ cũ uống một ly.' Trước khi xuống xe, Sầm Chí Quyền chủ động mời hắn.
Chỗ cũ, chính là quán bar của Trình Chi Khải. Trước đây bọn họ cũng thường gặp nhau ở đó, tuy rằng không có ai hẹn ai nhưng chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì sau đó cậu cũng sẽ theo đến.
Giống như thành lệ rồi, cho nên những bạn bè trong vòng xã giao của họ đều biết, nếu Sầm Chí Quyền xuất hiện thì sẽ có Sầm Dung Cần.
Sầm Chí Quyền xuống xe, vốn là phải đi nhưng giống như chợt nghĩ ra điều gì, hắn lại quay người, nhìn vào trong xe, 'Dung Cần, xuống xe.'
Anh muốn hắn xuống xe, hắn không có lý do gì không xuống.
Rất nhanh, hai người đàn ông vóc dáng tương đương, tướng mạo tương đương đứng đối mặt nhau bên cạnh xe.
Một người cao quý nho nhã, một người nội liễm trầm ổn nhưng đều xuất sắc đủ để thu hút mọi ánh nhìn, nhất là khi chỗ họ đứng là ở trước cổng bệnh viện người đến người đi.
Nhìn nhau một lúc, lại là Sầm Chí Quyền lên tiếng trước...
'Dung Cần...'
'...' Sầm Dung Cần không biết anh định nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.
Đây là thói quen mà hắn đã tập thành qua nhiều năm, lấy tĩnh chế động.
'Đã lâu em không gọi anh một tiếng anh rồi.' Lúc Sầm Chí Quyền nói với hắn câu này, đáy mắt thoáng qua một ý cười, vẻ nghiêm túc thường thấy cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Anh nói không sai, đúng là đã lâu mình không gọi anh là anh rồi!
Lúc này lại nhắc đến chuyện này, hắn làm sao không hiểu ý của anh chứ?
Cổ họng cuộn lên cuộn xuống, cuối cùng tiếng gọi quen thuộc ấy cũng bật ra, 'Anh.'
Nghe một tiếng "anh" đó, Sầm Chí Quyền mỉm cười, nụ cười đó giống như rất nhiều năm trước, khi hắn ở thư phòng của ông nội nói chuyện xong, xoay người nhìn sang cậu cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.
'Qua mấy ngày nữa là sinh nhật 30 tuổi của em rồi, anh nói câu chúc mừng sớm.'
Sầm Chí Quyền giang hai tay về phía hắn.
'Anh, cám ơn.'
Dưới ánh mặt trời, Sầm Dung Cần nở nụ cười nhu hòa, hắn cũng giang hai tay, trả lại hắn một cái ôm nhiệt liệt.
Lần đầu tiên, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Đó là cái ôm của tình huynh đệ!
****
Lúc Sầm Chí Quyền quay lại tầng lầu mà Mẫn Thiên Vân nằm, Quan Mẫn Mẫn đang đứng ở cửa thang máy, rõ ràng là đang đợi hắn.
'Sao vậy?' Hắn đi đến, thuận tay ôm cô vào lòng.
'Em thấy rồi nha.' Quan tiểu thư ngước lên, hai mắt đăm đắm nhìn hắn, hai tay níu lấy áo hắn.
'Thấy cái gì?' Sầm Chí Quyền nhướng mày.
'Còn không thừa nhận?' Quan tiểu thư không khỏi có chút ai oán nói.
Thực ra cũng không phải cô cố ý rình xem hắn và anh Dung Cần ôm nhau, chỉ vì vừa nãy sau khi ba quay về phòng bệnh thì nói chuyện phiếm với mẹ, cô không xen vào được cho nên mới định xuống lầu tìm hắn.
Không ngờ lại quá trùng hợp, vừa khéo nhìn thấy hai người ôm nhau ngoài xe.
Lúc đó, cô cũng rất kinh ngạc, nếu như không phải sau lưng có vệ sĩ, không chừng cô đã chạy đến xem cho kỹ, thỏa mãn tâm hồn hủ nữ của mình...
Đương nhiên, ngoài điều đó ra trong lòng làm sao tránh được chút chua chát và không thoải mái chứ!
Dù sao anh Dung Cần đối với boss nhà cô không bình thường nha!
Nhưng có đôi khi, cô cũng có chút đồng tình với anh ta!
Bởi vì, cho dù thích đến mấy thì đời này hai người cũng không có cơ hội đến với nhau.
Nghĩ tới đây, cảm giác chua chát trong lòng cũng tan biến đi không ít.
Vừa nãy tuy rằng hai người ôm nhau, nhưng là ôm quá mức quang minh lỗi lạc, cái ôm không khiến người ta có suy nghĩ gì khác ngoài cảm giác ấm áp vô cùng.
'Còn nói nhăng nói cuội nữa, xem anh trị em thế nào.' Sầm Chí Quyền đưa tay véo mũi cô.
'Có thể phỏng vấn anh một chút không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
'Cho em một phút.'
'Vừa nãy là anh chủ động hay anh ấy chủ động?'
'Quan trọng sao?'
'Chỉ được trả lời, không được hỏi lại.'
'Anh.'
'Cảm giác thế nào?'
Hắn chủ động? Chủ động đi ôm anh Dung Cần? Có nhầm lẫn không vậy?
Nụ cười trên môi Sầm tiên sinh càng đậm, 'Cảm giác hả...'
Hắn cố ý kéo dài thật lâu không trả lời khiến Quan Mẫn Mẫn bất mãn huých hắn một cái, 'Nói mau, cảm giác thế nào?'
'Không mềm như em, không thơm như em.'
'Anh ta là đàn ông mà.' Nếu như một người đàn ông ôm vào cảm giác giống như phụ nữ thì mới kỳ lạ.
'Biết là đàn ông mà còn hỏi làm gì?'
'Còn không phải vì sợ anh bị nam sắc mê hoặc hay sao?'
Anh Dung Cần gương mặt không tệ, bề ngoài ôn nhu nho nhã, đúng loại hình mà nhiều cô gái thích.
'Đồ ngốc.' Hắn bật cười, gõ lên đầu cô một cái, 'Hỏi xong chưa? Có muốn vào thăm mẹ nữa không?'
'Ba bảo em về trước.' Nhắc tới mẹ, tâm trình Quan Mẫn Mẫn có chút tuột dốc, 'Vừa nãy em có hỏi thử mẹ, bà nói dạo này Diệp Hàm Quân và Diệp Dao đều không có đến thăm.'
Đừng nói là họ, trên thực tế, ngoại trừ ba ra, những người khác cũng rất ít đến, Quan Thiệu Hiên đều dùng lý do bà phải tịnh dưỡng để cự tuyệt hảo ý muốn đến thăm của mọi người. Không cần nghĩ cũng biết, ba nhất định là có chuyện muốn dấu mẹ rồi.
'Vậy chúng ta về nhà trước, em cũng nên nghỉ ngơi nhiều.' Vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến bệnh viện, hắn sợ cô chịu không nổi.
Hai người cùng vào thang máy.
'Anh nói chuyện với ba sao rồi?'
'Chẳng có kết quả.' Quan Thiệu Hiên đúng là lão hồ ly, dấu thật kỹ.
Nếu như không thể ra tay với ông, vậy hắn chỉ đành nhắm về phía Diệp Dao mà dò xét sâu hơn.
Theo tư liệu mà Dung Cần vừa đưa, Diệp Dao nhất định có liên quan đến chuyện Mẫn Mẫn rơi xuống biển nhưng hắn càng muốn biết quan hệ phức tạp giữa cô và Quan Thiệu Hiên là gì, nói chính xác hơn, là muốn biết giữa tiểu trư nhà hắn và Quan Thiệu Hiên rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Chuyện này, trước khi có chứng cứ rõ ràng, hắn đương nhiên sẽ không nói với cô. Nhưng bất kể kết quả thế nào, bất kể cô là ai, cô vẫn là người của Sầm Chí Quyền hắn, chuyện này đời này sẽ không thay đổi.
'Không có kết quả sao?' Quan Mẫn Mẫn chừng như không quá tin câu trả lời này.
Hắn làm việc trước giờ đều rất dứt khoát, sao lại bó tay với ba được chứ?
'Đừng nghĩ nhiều quá. Mấy chuyện phức tạp cứ giao cho anh.' Hắn ôm cô vào lòng, đau lòng cực.
'Ừ.' Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nếu như không phải có hắn ở bên cạnh giúp cô xử lý, cô thật sự không biết mình sẽ thế nào nữa, chắc là sụp đổ mất.
Trước đây cô luôn cho rằng, cho dù đời này cô không lấy chồng, cứ vậy cùng con trai sống hết đời cũng không tệ nhưng giờ nghĩ lại mới thấy cách nghĩ đó ấu trĩ thế nào!
Mấy năm qua, sở dĩ cô có thể sống ung dung nhàn nhã như vậy là bởi vì chuyện gì ít ra cũng có một Sầm Chí Tề ở đó, nhưng hắn dù sao cũng không thể cùng cô đến hết đời, gặp chuyện gì cũng không thể che chở, bảo vệ cô giống như đại boss.
Nhất là dưới tình huống nhà cô bây giờ loạn như vậy, người bình thường thật sự không thể xử lý tốt.
Cũng may là, có hắn.
Tất cả, có hắn.
Cảm kích vì, có hắn.
Vì không để Dung Cần đi sai đường, hắn chủ động cách cậu rất xa, hy vọng cậu có thể nhìn vào thực tế, tìm kiếm con đường đi đúng đắn cho riêng mình.
Nhưng đứa em này lại cố chấp cực kỳ, bao nhiêu năm qua dường như chưa hề có ý định buông tay.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bị một người như vậy để ý là điều trước giờ hắn không hề muốn!
Nhưng hắn biết, hắn không có cách nào khống chế suy nghĩ và tư duy của cậu ấy, xa cách và lạnh nhạt là điều duy nhất hắn có thể làm.
Giờ hắn và Mẫn Mẫn thành đôi, tin rằng cậu ấy đã nhìn ra tình cảm giữa họ, không ngờ cậu ấy vẫn vì chuyện của hắn mà dốc hết tâm sức.
Trong lòng, không phải không cảm động.
Nhưng loại cảm động này chỉ là tình cảm anh em.
Những thứ khác, đời này hắn cũng không có cách nào cho cậu ấy.
Nói đúng ra, hắn không có cách nào lý giải được tình cảm mà cậu dành cho mình nhưng hắn tuyệt không muốn hai anh em đời này hãm vào vũng lầy suốt đời không thể gặp người.
Sự im lặng trong xe duy trì thật lâu, Sầm Dung Cần rất lâu không trử lời câu hỏi của hắn, cuối cùng, vẫn là Sầm Chí Quyền lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
'Anh với Mẫn Mẫn rất cảm ơn những chuyện mà em đã làm.'
Sầm Dung Cần nhìn ý cười trên mặt anh, nghe câu nói đó của anh, tim vẫn như xưa hơi co rút một chút.
Anh cảm ơn hắn, vì chuyện mà hắn đã làm cho người con gái có thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng, có thể nghe được câu này, tất cả đều đáng giá.
Cuối cùng, hắn chỉ hơi rũ mắt, đáp khẽ, 'Nên làm mà.'
'Dung Cần...' Sầm Chí Quyền gọi một tiếng.
Nhưng Sầm Dung Cần lại vì khó được một lần nghe được tên mình từ miệng hắn mà kích động vô cùng.
Đã rất lâu rồi, anh không gọi hắn như vậy.
Đã rất lâu rồi, hai người nếu có gặp nhau thì luôn thẳng thắn, có chuyện thì nói, không có chuyện thì cứ lướt qua nhau mà đi.
Hắn ngẩng lên nhìn anh, muốn biết anh muốn nói gì với mình.
'Sau này có chuyện gì cần anh giúp đỡ, cứ nói đừng ngại.'
Nếu như cậu thật sự xác định tính hướng của mình, nếu như sau này tìm được người thích hợp bầu bạn thì chuyện này, trong gia tộc của họ là điều tuyệt đối không được chấp nhận.
Nhất là khi lão gia tử còn ở trên đời, tuyệt đối sẽ không cho cậu có cơ hội come-out.
Mà điều hắn có thể làm cho cậu chính là tận lực bảo trụ địa vị hiện giờ của cậu, đây là nỗ lực nhiều năm của cậu, không dễ dàng.
Hắn có gì cần anh ta giúp sao? Sầm Dung Cần lộ ra nụ cười nhã nhặn hiếm thấy, chỉ nhàn nhạt đáp, 'Được.'
Anh có ý đó, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
'Còn chuyện gì khác không?' Sầm Chí Quyền lại hỏi.
'Không.' Lại một câu trả lời ngắn gọn khác.
'Vậy anh đi trước, lúc nào rảnh đến chỗ cũ uống một ly.' Trước khi xuống xe, Sầm Chí Quyền chủ động mời hắn.
Chỗ cũ, chính là quán bar của Trình Chi Khải. Trước đây bọn họ cũng thường gặp nhau ở đó, tuy rằng không có ai hẹn ai nhưng chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì sau đó cậu cũng sẽ theo đến.
Giống như thành lệ rồi, cho nên những bạn bè trong vòng xã giao của họ đều biết, nếu Sầm Chí Quyền xuất hiện thì sẽ có Sầm Dung Cần.
Sầm Chí Quyền xuống xe, vốn là phải đi nhưng giống như chợt nghĩ ra điều gì, hắn lại quay người, nhìn vào trong xe, 'Dung Cần, xuống xe.'
Anh muốn hắn xuống xe, hắn không có lý do gì không xuống.
Rất nhanh, hai người đàn ông vóc dáng tương đương, tướng mạo tương đương đứng đối mặt nhau bên cạnh xe.
Một người cao quý nho nhã, một người nội liễm trầm ổn nhưng đều xuất sắc đủ để thu hút mọi ánh nhìn, nhất là khi chỗ họ đứng là ở trước cổng bệnh viện người đến người đi.
Nhìn nhau một lúc, lại là Sầm Chí Quyền lên tiếng trước...
'Dung Cần...'
'...' Sầm Dung Cần không biết anh định nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.
Đây là thói quen mà hắn đã tập thành qua nhiều năm, lấy tĩnh chế động.
'Đã lâu em không gọi anh một tiếng anh rồi.' Lúc Sầm Chí Quyền nói với hắn câu này, đáy mắt thoáng qua một ý cười, vẻ nghiêm túc thường thấy cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Anh nói không sai, đúng là đã lâu mình không gọi anh là anh rồi!
Lúc này lại nhắc đến chuyện này, hắn làm sao không hiểu ý của anh chứ?
Cổ họng cuộn lên cuộn xuống, cuối cùng tiếng gọi quen thuộc ấy cũng bật ra, 'Anh.'
Nghe một tiếng "anh" đó, Sầm Chí Quyền mỉm cười, nụ cười đó giống như rất nhiều năm trước, khi hắn ở thư phòng của ông nội nói chuyện xong, xoay người nhìn sang cậu cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.
'Qua mấy ngày nữa là sinh nhật 30 tuổi của em rồi, anh nói câu chúc mừng sớm.'
Sầm Chí Quyền giang hai tay về phía hắn.
'Anh, cám ơn.'
Dưới ánh mặt trời, Sầm Dung Cần nở nụ cười nhu hòa, hắn cũng giang hai tay, trả lại hắn một cái ôm nhiệt liệt.
Lần đầu tiên, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Đó là cái ôm của tình huynh đệ!
****
Lúc Sầm Chí Quyền quay lại tầng lầu mà Mẫn Thiên Vân nằm, Quan Mẫn Mẫn đang đứng ở cửa thang máy, rõ ràng là đang đợi hắn.
'Sao vậy?' Hắn đi đến, thuận tay ôm cô vào lòng.
'Em thấy rồi nha.' Quan tiểu thư ngước lên, hai mắt đăm đắm nhìn hắn, hai tay níu lấy áo hắn.
'Thấy cái gì?' Sầm Chí Quyền nhướng mày.
'Còn không thừa nhận?' Quan tiểu thư không khỏi có chút ai oán nói.
Thực ra cũng không phải cô cố ý rình xem hắn và anh Dung Cần ôm nhau, chỉ vì vừa nãy sau khi ba quay về phòng bệnh thì nói chuyện phiếm với mẹ, cô không xen vào được cho nên mới định xuống lầu tìm hắn.
Không ngờ lại quá trùng hợp, vừa khéo nhìn thấy hai người ôm nhau ngoài xe.
Lúc đó, cô cũng rất kinh ngạc, nếu như không phải sau lưng có vệ sĩ, không chừng cô đã chạy đến xem cho kỹ, thỏa mãn tâm hồn hủ nữ của mình...
Đương nhiên, ngoài điều đó ra trong lòng làm sao tránh được chút chua chát và không thoải mái chứ!
Dù sao anh Dung Cần đối với boss nhà cô không bình thường nha!
Nhưng có đôi khi, cô cũng có chút đồng tình với anh ta!
Bởi vì, cho dù thích đến mấy thì đời này hai người cũng không có cơ hội đến với nhau.
Nghĩ tới đây, cảm giác chua chát trong lòng cũng tan biến đi không ít.
Vừa nãy tuy rằng hai người ôm nhau, nhưng là ôm quá mức quang minh lỗi lạc, cái ôm không khiến người ta có suy nghĩ gì khác ngoài cảm giác ấm áp vô cùng.
'Còn nói nhăng nói cuội nữa, xem anh trị em thế nào.' Sầm Chí Quyền đưa tay véo mũi cô.
'Có thể phỏng vấn anh một chút không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
'Cho em một phút.'
'Vừa nãy là anh chủ động hay anh ấy chủ động?'
'Quan trọng sao?'
'Chỉ được trả lời, không được hỏi lại.'
'Anh.'
'Cảm giác thế nào?'
Hắn chủ động? Chủ động đi ôm anh Dung Cần? Có nhầm lẫn không vậy?
Nụ cười trên môi Sầm tiên sinh càng đậm, 'Cảm giác hả...'
Hắn cố ý kéo dài thật lâu không trả lời khiến Quan Mẫn Mẫn bất mãn huých hắn một cái, 'Nói mau, cảm giác thế nào?'
'Không mềm như em, không thơm như em.'
'Anh ta là đàn ông mà.' Nếu như một người đàn ông ôm vào cảm giác giống như phụ nữ thì mới kỳ lạ.
'Biết là đàn ông mà còn hỏi làm gì?'
'Còn không phải vì sợ anh bị nam sắc mê hoặc hay sao?'
Anh Dung Cần gương mặt không tệ, bề ngoài ôn nhu nho nhã, đúng loại hình mà nhiều cô gái thích.
'Đồ ngốc.' Hắn bật cười, gõ lên đầu cô một cái, 'Hỏi xong chưa? Có muốn vào thăm mẹ nữa không?'
'Ba bảo em về trước.' Nhắc tới mẹ, tâm trình Quan Mẫn Mẫn có chút tuột dốc, 'Vừa nãy em có hỏi thử mẹ, bà nói dạo này Diệp Hàm Quân và Diệp Dao đều không có đến thăm.'
Đừng nói là họ, trên thực tế, ngoại trừ ba ra, những người khác cũng rất ít đến, Quan Thiệu Hiên đều dùng lý do bà phải tịnh dưỡng để cự tuyệt hảo ý muốn đến thăm của mọi người. Không cần nghĩ cũng biết, ba nhất định là có chuyện muốn dấu mẹ rồi.
'Vậy chúng ta về nhà trước, em cũng nên nghỉ ngơi nhiều.' Vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến bệnh viện, hắn sợ cô chịu không nổi.
Hai người cùng vào thang máy.
'Anh nói chuyện với ba sao rồi?'
'Chẳng có kết quả.' Quan Thiệu Hiên đúng là lão hồ ly, dấu thật kỹ.
Nếu như không thể ra tay với ông, vậy hắn chỉ đành nhắm về phía Diệp Dao mà dò xét sâu hơn.
Theo tư liệu mà Dung Cần vừa đưa, Diệp Dao nhất định có liên quan đến chuyện Mẫn Mẫn rơi xuống biển nhưng hắn càng muốn biết quan hệ phức tạp giữa cô và Quan Thiệu Hiên là gì, nói chính xác hơn, là muốn biết giữa tiểu trư nhà hắn và Quan Thiệu Hiên rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Chuyện này, trước khi có chứng cứ rõ ràng, hắn đương nhiên sẽ không nói với cô. Nhưng bất kể kết quả thế nào, bất kể cô là ai, cô vẫn là người của Sầm Chí Quyền hắn, chuyện này đời này sẽ không thay đổi.
'Không có kết quả sao?' Quan Mẫn Mẫn chừng như không quá tin câu trả lời này.
Hắn làm việc trước giờ đều rất dứt khoát, sao lại bó tay với ba được chứ?
'Đừng nghĩ nhiều quá. Mấy chuyện phức tạp cứ giao cho anh.' Hắn ôm cô vào lòng, đau lòng cực.
'Ừ.' Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nếu như không phải có hắn ở bên cạnh giúp cô xử lý, cô thật sự không biết mình sẽ thế nào nữa, chắc là sụp đổ mất.
Trước đây cô luôn cho rằng, cho dù đời này cô không lấy chồng, cứ vậy cùng con trai sống hết đời cũng không tệ nhưng giờ nghĩ lại mới thấy cách nghĩ đó ấu trĩ thế nào!
Mấy năm qua, sở dĩ cô có thể sống ung dung nhàn nhã như vậy là bởi vì chuyện gì ít ra cũng có một Sầm Chí Tề ở đó, nhưng hắn dù sao cũng không thể cùng cô đến hết đời, gặp chuyện gì cũng không thể che chở, bảo vệ cô giống như đại boss.
Nhất là dưới tình huống nhà cô bây giờ loạn như vậy, người bình thường thật sự không thể xử lý tốt.
Cũng may là, có hắn.
Tất cả, có hắn.
Cảm kích vì, có hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.