Chương 118: Cuộc chiến đầu tiên giữa hai cha con (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 118: Cuộc chiến đầu tiên giữa hai cha con (2)
Về đến nhà lớn họ Sầm, thấy hai người cùng về, Sầm lão gia tử lập tức ra lệnh cho người làm thêm một số món ăn nữa.
Quan Mẫn Mẫn và con trai đã một ngày không gặp nhưng lại có cảm giác rất lâu không gặp vậy, vừa thấy cậu nhóc và con Xù thì lập tức nhào tới, vừa ôm vừa hôn.
'Quan tiểu thư, con không thở được!'
Cậu nhóc ở trong vòng tay của mẹ kêu oai oái khiến Sầm lão gia tử đau lòng vô cùng, 'Mẫn Mẫn, thả thằng bé ra trước đi, cẩn thận làm nó ngạt thở bây giờ.'
'Sầm gia gia...' Quan Mẫn Mẫn không ngờ tiểu Quan tiên sinh mới tới một ngày mà đã mua đứt được Sầm lão gia tử, tuy rằng có chút không muốn nhưng nơi đây dù sao cũng không phải nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi nên chỉ đành buông tay.
'Đến phòng sách đi, có chuyện ta muốn bàn với hai đứa.' Lão gia tử nói với hai người.
Quan Cảnh Duệ không muốn nghe người lớn nói chuyện, ôm con Xù rời đi, 'Con đưa nó ra ngoài đi dạo một chút.'
Sau khi về nước, tinh thần của con Xù vẫn không được tốt lắm, lão gia tử nhìn thấy cậu lo lắng cũng đã cho người hẹn với bác sĩ thú y, ngày mai sẽ qua khám bệnh cho nó.
Lão thái gia đẩy cửa vào phòng trước, hai người bước theo sau.
Trước khi tiến vào, Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, thấy vậy Sầm Chí Quyền nắm chặt tay cô, 'Đừng lo lắng, có chuyện gì còn có anh ở đây.'
Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn sáng ngời nhìn mình giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn vậy thì yên tâm không ít.
'Mẫn Mẫn, hôm nay ta đã đi gặp ba con.'
Quan Mẫn Mẫn tưởng rằng lão gia tử có lẽ sẽ hùng hổ mắng mình một trận, dù sao từ lúc mọi chuyện bị phát hiện đến bây giờ, lão gia tử vẫn chưa nói với cô một câu về chuyện này nhưng cô không ngờ chuyện lão gia tử muốn nói lại chính là chuyện này.
Động tác thật sự quá nhanh!
'Ba con nói sao vậy ạ?' Nhớ ra mấy ngày nay căn bản là không có liên lạc với ba mình, cô không biết giờ thái độ của ông đối với chuyện cô và Sầm Chí Quyền ở bên nhau là thế nào.
'Ba con nói từ giờ chuyện của hai đứa ba con không quản nữa.'
'Không quản nữa? Chính là đồng ý sao?' Một chút lo lắng cuối cùng của Quan Mẫn Mẫn cũng tan mất, 'Sầm gia gia, sao ông lợi hại như vậy chứ, chỉ một bữa cơm thôi mà đã thuyết phục được ba con rồi?'
Lão gia tử bật cười ha hả, 'Không phải chỉ chút chuyện nhỏ thôi sao? Tốn bao nhiêu công sức chứ?'
'Sầm gia gia, là vì ông đức cao vọng trọng, ba không thể không tôn trọng quyết định của ông thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn cười có chút lấy lòng.
Không nói trong lòng cô cũng thừa biết, nếu muốn sau khi vào cái nhà này ngày tháng dễ thở một chút, ngoại trừ lấy lòng ông xã, được các trưởng bối yêu thích cũng rất quan trọng.
Điểu này đương nhiên đến từ người có kinh nghiệm phong phú là mẹ cô.
Trước đây cô cũng không muốn sống cuộc sống như thế nhưng khi không thể không lựa chọn, vậy thì chỉ đành dũng cảm đối mặt.
Huống gì, lão gia tử cũng không ghét cô và mẹ cô giống như bà nội hơn nữa thấy ông hình như rất thích tiểu Quan tiên sinh thì phải.
Cho dù cô không cố tình lấy lòng ông cũng sẽ mẹ quý nhờ con thôi, hơn nữa, theo quan điểm của cô, đây cũng không hoàn toàn là lấy lòng.
Điều cô nói là sự thực mà, trong xã hội thượng lưu này ai mà dám không nể mặt lão gia tử chứ? Cho dù là ba cô cũng không phải ngoại lệ.
'Cái miệng nhỏ này thật ngọt! Hoàn toàn không giống thằng nhóc kia, chỉ biết cãi nhau với ta.'
'Sầm gia gia, hai ngày nay Quan Cảnh Duệ...' Quan Mẫn Mẫn đương nhiên biết ông nói thằng nhóc kia là nói về ai. Đang định hỏi nó có gây họa gì không thì lão gia tử đã đưa tay ngăn lại.
'Ngừng ngừng ngừng!' Lão gia tử nghe đến cái tên này thì bắt đầu không vui, 'Cháu đích tôn của nhà họ Sầm ta làm sao có thể mang họ Quan chứ? Ngày mai đến cơ quan hộ tịch sửa hộ khẩu đi.'
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn có chút chột dạ đáp một tiếng.
'Được rồi, ông nội. Chuyện nói xong chưa vậy? Nói xong bọn con ra ngoài trước.'
Từ lúc vào đến giờ vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, Sầm Chí Quyền lười lĩnh nói, hắn bây giờ tương đối muốn đi tìm tiểu tử kia nói chuyện đàng hoàng hơn.
'Con gấp cái gì?' Lão gia tử bất mãn quét mắt qua, 'Hôm nay ta đã giải quyết xong ba vợ tương lai của con rồi, một hai ngày nữa con bớt thời gian đến nhà họ Quan một chuyến đi.'
Có thế nào thì lễ tiết một món cũng không thể thiếu! Nhất là khi hai đứa sắp đính hôn rồi, dù sao cũng phải chính thức đến thăm hỏi nhà gái mới phải phép.
Tuy nói sáu năm trước đã làm một lần nhưng lễ đính hôn còn chưa hoàn tất cho nên lần này toàn bộ đều phải làm lại một lần.
Đương nhiên, những chuyện vặt vãnh không cần hắn lo lắng, đương nhiên có người giúp hắn chuẩn bị tất cả rồi, hắn chỉ cần đúng giờ xuất hiện là được rồi.
'Lúc nào cần qua thì báo với con một tiếng, con sắp xếp lịch làm việc.' Đại boss vừa lên tiếng thì đã xem chuyện này như công sự để xử lý, nghe vậy Sầm lão gia tử có chút bực bội...
'Hai đứa con đó, lần này đàng hoàng một chút cho ta. Nếu như có sơ suất gì xảy ra xem ta xử lý hai đứa thế nào.' Lời này đã nói rất rõ ràng rồi, tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ sơ sót nào. 'Nếu như lại có gì, sau này hai đứa cũng không cần về đây thăm cháu của ta nữa, ta đem toàn bộ gia nghiệp của họ Sầm, không cần qua con mà chuyển thẳng cho nó.'
Sầm Chí Quyền hết lời để nói rồi, địa vị người thừa kế của hắn thì ra có thể bị hạ bệ bất kỳ lúc nào! Ông nội, làm ơn đi, nó là con trai của con đó! Muốn gì thì cũng phải qua tay hắn rồi mới tới tay con của hắn mới được chứ.
'Ta không phải một đứa bé ba tuổi, chuyện gì nên làm thế nào ta biết.' Lời này coi như là một lời đảm bảo của ông, 'Ngày đính hôn đã coi xong rồi, là 26 tháng sau.'
'Nhanh vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên thốt lên, vậy tính ra chỉ còn một tháng nữa thôi.
'Chê nhanh?' Sầm Chí Quyền có chút bất mãn lườm cô.
'Không phải mà.' Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, con cũng có rồi, cô chạy không thoát, chỉ hơi kinh ngạc chút xíu thôi mà.
'Không phải thì tốt.' Thấy bộ dạng biết sai chịu sửa này của cô, xem như còn có thể cứu.
Sau đó lão gia tử còn dặn dò thêm một số chuyện cần chuẩn bị cho lễ đính hôn, đến khi dì Lâm đến gõ cửa nói bữa tối đã chuẩn bị xong thì ba người mới tạm ngừng.
***
Sau bữa tối, theo yêu cầu của lão gia tử, hai người ở lại nhà lớn một đêm.
Trước khi rời khỏi khu nhà của lão gia tử, dì Lâm đột nhiên gọi Quan Mẫn Mẫn lại.
Sầm Chí Quyền biết bà có chuyện muốn hỏi Quan Mẫn Mẫn, túm gáy tên nhóc rất không cam lòng kia trở về khu nhà riêng dành cho hắn.
Nhà lớn họ Sầm chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ một gian nhà chính còn có ba căn nhà biệt lập nhỏ, vốn lão gia tử định dành cho ba đứa con trai ở, sau đó mỗi đứa đều có sự nghiệp riêng, gia đình riêng của mình, vì vậy cứ để không không ai ở.
Ba mẹ của Sầm Chí Quyền sau khi hắn thành niên thì chuyển giao căn nhà kia cho hắn, để mặc hắn xử lý. Sau khi hắn từ Anh trở về thì gọi người đến trùng tu lại, trang trí theo phong cách mà hắn thích.
Lúc hai cha con về đến căn nhà riêng của hắn, cậu nhóc hào hứng chạy vòng quanh tham quan hết một lượt còn đưa con Xù tinh thần đã khá hơn khá nhiều đi với mình, từ trên xuống dưới chạy một vòng, cuối cùng mệt mỏi nhào xuống chiếc giường êm ái trong phòng ngủ chính trên lầu lăn mấy vòng.
Sầm Chí Quyền lên, khi thấy một người một chó lăn lộn trên tấm nệm của mình, tấm drap đáng thương đã bị kéo ra, một nửa rơi trên sàn, một nửa đã nhăn nhúm thì chau mày lại.
'Không được chơi trên giường, bẩn lắm.' Hắn là muốn nói con chó.
Vừa nghe có người nói không tốt về con Xù, tiểu Quan tiên sinh lập tức cáu lên, buồn bực kéo con Xù vào lòng, 'Mỗi ngày con Xù đều có tắm, nó rất thích sạch sẽ, không được nói nó bẩn.'
Con Xù trong lòng cậu nhóc chừng như cũng ý thức được ông chủ lớn có điều bất mãn với nó, cũng biết cậu chủ nhỏ đang giúp nó lấy lại công bằng, đôi mắt tròn vo mở to nhìn Sầm Chí Quyền...
Ánh mắt đó quả thực đáng thương đến không chịu được khiến cho người trước giờ không thích mèo thích chó như hắn cũng có chút mềm lòng.
Vật nhỏ này chính là con chó trước đây Quan Mẫn Mẫn dùng nó để gạt hắn sao?
Vừa nghĩ tới những lời nói dối trước đây cô dùng để gây hiểu lầm cho hắn, trong lòng hắn không khỏi thở dài lần, bởi vì cô, hắn xem con trai mình như con Xù vậy.
'OK.' Lần đầu làm cha hắn giơ hai tay đầu hàng, 'Nó không dơ, nhưng cũng không nên để nó nhảy lên giường như vậy. Xuống sàn chơi đi, được không?'
Nhưng tiểu Quan tiên sinh không dễ qua loa như vậy, cậu ôm con Xù vào lòng, xoa đầu nó, 'Nó còn ngủ với mẹ nữa đó.'
Con Xù lúc mới mua về thật sự rất bám người, thi thoảng khi ba đến Melbourne thăm hai mẹ con, dẫn cậu đi ra ngoài chơi cả đêm không về, con Xù đều chạy đến phòng của mẹ ngủ chung.
Đương nhiên là mẹ ngủ trên giường, nó ngủ dưới sàn rồi.
Sầm tiên sinh nghe vậy, mặt liền đen lại.
Hắn không phải có chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng nhưng nếu muốn hắn ngủ cùng một con chó là chuyện không thể nào, đây quả thực đã vượt xa giới hạn cuối của hắn rồi.
Về đến nhà lớn họ Sầm, thấy hai người cùng về, Sầm lão gia tử lập tức ra lệnh cho người làm thêm một số món ăn nữa.
Quan Mẫn Mẫn và con trai đã một ngày không gặp nhưng lại có cảm giác rất lâu không gặp vậy, vừa thấy cậu nhóc và con Xù thì lập tức nhào tới, vừa ôm vừa hôn.
'Quan tiểu thư, con không thở được!'
Cậu nhóc ở trong vòng tay của mẹ kêu oai oái khiến Sầm lão gia tử đau lòng vô cùng, 'Mẫn Mẫn, thả thằng bé ra trước đi, cẩn thận làm nó ngạt thở bây giờ.'
'Sầm gia gia...' Quan Mẫn Mẫn không ngờ tiểu Quan tiên sinh mới tới một ngày mà đã mua đứt được Sầm lão gia tử, tuy rằng có chút không muốn nhưng nơi đây dù sao cũng không phải nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi nên chỉ đành buông tay.
'Đến phòng sách đi, có chuyện ta muốn bàn với hai đứa.' Lão gia tử nói với hai người.
Quan Cảnh Duệ không muốn nghe người lớn nói chuyện, ôm con Xù rời đi, 'Con đưa nó ra ngoài đi dạo một chút.'
Sau khi về nước, tinh thần của con Xù vẫn không được tốt lắm, lão gia tử nhìn thấy cậu lo lắng cũng đã cho người hẹn với bác sĩ thú y, ngày mai sẽ qua khám bệnh cho nó.
Lão thái gia đẩy cửa vào phòng trước, hai người bước theo sau.
Trước khi tiến vào, Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, thấy vậy Sầm Chí Quyền nắm chặt tay cô, 'Đừng lo lắng, có chuyện gì còn có anh ở đây.'
Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn sáng ngời nhìn mình giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn vậy thì yên tâm không ít.
'Mẫn Mẫn, hôm nay ta đã đi gặp ba con.'
Quan Mẫn Mẫn tưởng rằng lão gia tử có lẽ sẽ hùng hổ mắng mình một trận, dù sao từ lúc mọi chuyện bị phát hiện đến bây giờ, lão gia tử vẫn chưa nói với cô một câu về chuyện này nhưng cô không ngờ chuyện lão gia tử muốn nói lại chính là chuyện này.
Động tác thật sự quá nhanh!
'Ba con nói sao vậy ạ?' Nhớ ra mấy ngày nay căn bản là không có liên lạc với ba mình, cô không biết giờ thái độ của ông đối với chuyện cô và Sầm Chí Quyền ở bên nhau là thế nào.
'Ba con nói từ giờ chuyện của hai đứa ba con không quản nữa.'
'Không quản nữa? Chính là đồng ý sao?' Một chút lo lắng cuối cùng của Quan Mẫn Mẫn cũng tan mất, 'Sầm gia gia, sao ông lợi hại như vậy chứ, chỉ một bữa cơm thôi mà đã thuyết phục được ba con rồi?'
Lão gia tử bật cười ha hả, 'Không phải chỉ chút chuyện nhỏ thôi sao? Tốn bao nhiêu công sức chứ?'
'Sầm gia gia, là vì ông đức cao vọng trọng, ba không thể không tôn trọng quyết định của ông thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn cười có chút lấy lòng.
Không nói trong lòng cô cũng thừa biết, nếu muốn sau khi vào cái nhà này ngày tháng dễ thở một chút, ngoại trừ lấy lòng ông xã, được các trưởng bối yêu thích cũng rất quan trọng.
Điểu này đương nhiên đến từ người có kinh nghiệm phong phú là mẹ cô.
Trước đây cô cũng không muốn sống cuộc sống như thế nhưng khi không thể không lựa chọn, vậy thì chỉ đành dũng cảm đối mặt.
Huống gì, lão gia tử cũng không ghét cô và mẹ cô giống như bà nội hơn nữa thấy ông hình như rất thích tiểu Quan tiên sinh thì phải.
Cho dù cô không cố tình lấy lòng ông cũng sẽ mẹ quý nhờ con thôi, hơn nữa, theo quan điểm của cô, đây cũng không hoàn toàn là lấy lòng.
Điều cô nói là sự thực mà, trong xã hội thượng lưu này ai mà dám không nể mặt lão gia tử chứ? Cho dù là ba cô cũng không phải ngoại lệ.
'Cái miệng nhỏ này thật ngọt! Hoàn toàn không giống thằng nhóc kia, chỉ biết cãi nhau với ta.'
'Sầm gia gia, hai ngày nay Quan Cảnh Duệ...' Quan Mẫn Mẫn đương nhiên biết ông nói thằng nhóc kia là nói về ai. Đang định hỏi nó có gây họa gì không thì lão gia tử đã đưa tay ngăn lại.
'Ngừng ngừng ngừng!' Lão gia tử nghe đến cái tên này thì bắt đầu không vui, 'Cháu đích tôn của nhà họ Sầm ta làm sao có thể mang họ Quan chứ? Ngày mai đến cơ quan hộ tịch sửa hộ khẩu đi.'
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn có chút chột dạ đáp một tiếng.
'Được rồi, ông nội. Chuyện nói xong chưa vậy? Nói xong bọn con ra ngoài trước.'
Từ lúc vào đến giờ vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, Sầm Chí Quyền lười lĩnh nói, hắn bây giờ tương đối muốn đi tìm tiểu tử kia nói chuyện đàng hoàng hơn.
'Con gấp cái gì?' Lão gia tử bất mãn quét mắt qua, 'Hôm nay ta đã giải quyết xong ba vợ tương lai của con rồi, một hai ngày nữa con bớt thời gian đến nhà họ Quan một chuyến đi.'
Có thế nào thì lễ tiết một món cũng không thể thiếu! Nhất là khi hai đứa sắp đính hôn rồi, dù sao cũng phải chính thức đến thăm hỏi nhà gái mới phải phép.
Tuy nói sáu năm trước đã làm một lần nhưng lễ đính hôn còn chưa hoàn tất cho nên lần này toàn bộ đều phải làm lại một lần.
Đương nhiên, những chuyện vặt vãnh không cần hắn lo lắng, đương nhiên có người giúp hắn chuẩn bị tất cả rồi, hắn chỉ cần đúng giờ xuất hiện là được rồi.
'Lúc nào cần qua thì báo với con một tiếng, con sắp xếp lịch làm việc.' Đại boss vừa lên tiếng thì đã xem chuyện này như công sự để xử lý, nghe vậy Sầm lão gia tử có chút bực bội...
'Hai đứa con đó, lần này đàng hoàng một chút cho ta. Nếu như có sơ suất gì xảy ra xem ta xử lý hai đứa thế nào.' Lời này đã nói rất rõ ràng rồi, tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ sơ sót nào. 'Nếu như lại có gì, sau này hai đứa cũng không cần về đây thăm cháu của ta nữa, ta đem toàn bộ gia nghiệp của họ Sầm, không cần qua con mà chuyển thẳng cho nó.'
Sầm Chí Quyền hết lời để nói rồi, địa vị người thừa kế của hắn thì ra có thể bị hạ bệ bất kỳ lúc nào! Ông nội, làm ơn đi, nó là con trai của con đó! Muốn gì thì cũng phải qua tay hắn rồi mới tới tay con của hắn mới được chứ.
'Ta không phải một đứa bé ba tuổi, chuyện gì nên làm thế nào ta biết.' Lời này coi như là một lời đảm bảo của ông, 'Ngày đính hôn đã coi xong rồi, là 26 tháng sau.'
'Nhanh vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên thốt lên, vậy tính ra chỉ còn một tháng nữa thôi.
'Chê nhanh?' Sầm Chí Quyền có chút bất mãn lườm cô.
'Không phải mà.' Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, con cũng có rồi, cô chạy không thoát, chỉ hơi kinh ngạc chút xíu thôi mà.
'Không phải thì tốt.' Thấy bộ dạng biết sai chịu sửa này của cô, xem như còn có thể cứu.
Sau đó lão gia tử còn dặn dò thêm một số chuyện cần chuẩn bị cho lễ đính hôn, đến khi dì Lâm đến gõ cửa nói bữa tối đã chuẩn bị xong thì ba người mới tạm ngừng.
***
Sau bữa tối, theo yêu cầu của lão gia tử, hai người ở lại nhà lớn một đêm.
Trước khi rời khỏi khu nhà của lão gia tử, dì Lâm đột nhiên gọi Quan Mẫn Mẫn lại.
Sầm Chí Quyền biết bà có chuyện muốn hỏi Quan Mẫn Mẫn, túm gáy tên nhóc rất không cam lòng kia trở về khu nhà riêng dành cho hắn.
Nhà lớn họ Sầm chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ một gian nhà chính còn có ba căn nhà biệt lập nhỏ, vốn lão gia tử định dành cho ba đứa con trai ở, sau đó mỗi đứa đều có sự nghiệp riêng, gia đình riêng của mình, vì vậy cứ để không không ai ở.
Ba mẹ của Sầm Chí Quyền sau khi hắn thành niên thì chuyển giao căn nhà kia cho hắn, để mặc hắn xử lý. Sau khi hắn từ Anh trở về thì gọi người đến trùng tu lại, trang trí theo phong cách mà hắn thích.
Lúc hai cha con về đến căn nhà riêng của hắn, cậu nhóc hào hứng chạy vòng quanh tham quan hết một lượt còn đưa con Xù tinh thần đã khá hơn khá nhiều đi với mình, từ trên xuống dưới chạy một vòng, cuối cùng mệt mỏi nhào xuống chiếc giường êm ái trong phòng ngủ chính trên lầu lăn mấy vòng.
Sầm Chí Quyền lên, khi thấy một người một chó lăn lộn trên tấm nệm của mình, tấm drap đáng thương đã bị kéo ra, một nửa rơi trên sàn, một nửa đã nhăn nhúm thì chau mày lại.
'Không được chơi trên giường, bẩn lắm.' Hắn là muốn nói con chó.
Vừa nghe có người nói không tốt về con Xù, tiểu Quan tiên sinh lập tức cáu lên, buồn bực kéo con Xù vào lòng, 'Mỗi ngày con Xù đều có tắm, nó rất thích sạch sẽ, không được nói nó bẩn.'
Con Xù trong lòng cậu nhóc chừng như cũng ý thức được ông chủ lớn có điều bất mãn với nó, cũng biết cậu chủ nhỏ đang giúp nó lấy lại công bằng, đôi mắt tròn vo mở to nhìn Sầm Chí Quyền...
Ánh mắt đó quả thực đáng thương đến không chịu được khiến cho người trước giờ không thích mèo thích chó như hắn cũng có chút mềm lòng.
Vật nhỏ này chính là con chó trước đây Quan Mẫn Mẫn dùng nó để gạt hắn sao?
Vừa nghĩ tới những lời nói dối trước đây cô dùng để gây hiểu lầm cho hắn, trong lòng hắn không khỏi thở dài lần, bởi vì cô, hắn xem con trai mình như con Xù vậy.
'OK.' Lần đầu làm cha hắn giơ hai tay đầu hàng, 'Nó không dơ, nhưng cũng không nên để nó nhảy lên giường như vậy. Xuống sàn chơi đi, được không?'
Nhưng tiểu Quan tiên sinh không dễ qua loa như vậy, cậu ôm con Xù vào lòng, xoa đầu nó, 'Nó còn ngủ với mẹ nữa đó.'
Con Xù lúc mới mua về thật sự rất bám người, thi thoảng khi ba đến Melbourne thăm hai mẹ con, dẫn cậu đi ra ngoài chơi cả đêm không về, con Xù đều chạy đến phòng của mẹ ngủ chung.
Đương nhiên là mẹ ngủ trên giường, nó ngủ dưới sàn rồi.
Sầm tiên sinh nghe vậy, mặt liền đen lại.
Hắn không phải có chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng nhưng nếu muốn hắn ngủ cùng một con chó là chuyện không thể nào, đây quả thực đã vượt xa giới hạn cuối của hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.