Chương 156: Diệp Dao ra tay (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 156: Diệp Dao ra tay (2)
'Tôi, tôi thật sự không có làm gì...' Giọng Diệp Dao run rẩy vô cùng nhưng vẫn tìm cách giải thích, 'Vết thương trên người nó chắc chắn là do lúc chui vào những bụi hoa chơi mà có. Lúc đó tôi còn cố gắng ôm nó ra, mọi người không biết đâu, những bụi hoa thiên lý đó gai nhiều lắm...'
Nếu như không phải có lá bài tẩy này, cô cũng không dám ra tay hại nó. Cho nên, cho dù cô dùng kim châm con chó thì cũng bởi vì nó cắn cô trước.
Cô gái này đúng là vẫn còn chút tâm cơ, chẳng trách bác Quan gái một mực tin lời cô ta.
Sầm Chí Quyền gật đầu, 'Diệp tiểu thư, con trai tôi vừa nãy cũng nói rất rõ rồi, chó sẽ chỉ tấn công người là bởi vì nó bị làm cho bị thương trước. Nếu như nó thật sự bị gai của bụi hoa thiên lý cào bị thương, cái nó cắn sẽ không phải tay cô mà là bụi hoa kia rồi. Nhưng tôi mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cũng mặc kệ tại sao trên người cô lại mang theo loại kim có thể làm người bị thương như vậy nhưng có một câu tôi vẫn xin cô nhớ cho rõ, người của nhà họ Sầm không phải ai cũng có thể chọc đến.'
'Còn có, chó của nhà họ Sầm cũng không được chọc đến.' Tiểu Quan tiên sinh bồi thêm một câu.
Mặt Diệp Dao tái như tờ giấy.
Họ đây là xem cô không bằng con chó hay sao?
*****
'Mẹ, tại sao lại cho cô gái kia đến nhà mình?' Hơn nữa còn là vào ngày quan trọng như vậy!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Quan Mẫn Mẫn lên xe thì bắt đầu lớn tiếng chất vấn mẹ mình.
'Diệp Dao chỉ là có lòng tốt qua giúp đỡ, xảy ra chuyện như vậy có ai muốn đâu. Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa! Đã sắp làm vợ của người ta rồi, tức giận nhiều không sợ thêm nếp nhăn sao.' Mẫn Thiên Vân khoác vai con gái cầu hòa.
'Mẹ, chuyện nhà chúng ta không cần một người ngoài tới giúp đỡ. Ai mà biết cô ta có mưu tính gì chứ!'
'Đừng nói như vậy, cô ấy là thư ký của ba con, rất nhiều chuyện công hay chuyện tư đều tận sức giúp đỡ xử lý. Nếu con không thích, sau này mẹ nói ba không cho cô ấy đến nhà là được.'
'Mẹ, ý mẹ là ba bảo cô ta qua sao?' Quan Mẫn Mẫn quả thực không nói nổi nữa, 'Ba làm vậy là có ý gì chứ? Không phải là muốn bắt nạt mẹ, muốn cưới một cô gái trẻ tuổi hơn vào nhà đấy chứ? Ba nghĩ hay quá nhỉ, một mớ tuổi rồi mà còn muốn ăn cỏ non, nghe là thấy chán ghét rồi.'
Quan Mẫn Mẫn vừa nghĩ tới có khả năng này xảy ra, cơn tức lại bùng lên không biết phát tiết vào đâu, lại nhớ đến ba của Sầm Chí Quyền và Tần Khiết, trong lòng càng thêm tức giận. Sao bây giờ đàn ông đều thích ăn cỏ non vậy? Chẳng lẽ không biết mấy cô nàng trẻ tuổi kia đều nhắm tới tiền và quyền của mình hay sao?
Dù rằng chuyện này sớm chẳng phải điều gì mới mẻ trong xã hội hiện đại nữa nhưng khi nó xảy ra với người thân nhất của mình, cô vẫn thấy khó mà chấp nhận được.
'Mẹ, nếu như ba thực sự dám làm như vậy, mẹ cứ li hôn với ba! Phân chia tài sản rõ ràng để ba không còn bao nhiêu tiền, xem ông lấy gì mà câu dẫn mấy cô gái trẻ nữa!' Quan Mẫn Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
'Con nói đi đâu vậy?' Mẫn Thiên Vân đưa tay gõ lên đầu con gái một cái, vì sức tưởng tượng quá phong phú của con mà đau đầu, 'Ba con trong lúc vô tình biết được Diệp Dao là con gái của một người quen cũ cho nên mới chiếu cố hơn một chút thôi. Đừng suy nghĩ nhiều quá.'
'Con của người quen cũ?' Mẹ không nói còn đỡ, vừa nhắc tới điều này, Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì nhảy dựng lên, 'Mẹ, chắc không phải kết quả của những chuyện phong lưu năm xưa của ba đấy chứ?'
Vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt cô càng thêm khó coi.
Nếu đây là thật...
Không có khả năng mẹ cô không nhìn ra được chút manh mối gì.
'Xem con nói bậy bạ gì kia, không phải như con nghĩ đâu.' Mẫn Thiên Vân lắc đầu thở dài một tiếng, 'Người bạn cũ đó của ba con là nam! Chỉ có điều ông ấy qua đời lâu rồi, ba con tội nghiệp nên quan tâm Diệp Dao hơn một chút thôi mà.'
Chồng mình tự dưng lại đối xử tốt với một cô gái, là vợ bà làm sao không cảm nhận được chứ? Huống gì, với sự hiểu biết của bà về chồng mình, ông đúng là chỉ đối xử với Diệp Dao như trưởng bối mà thôi.
'Mẹ, con cảm thấy mẹ nên dò xét thêm ở chỗ ba thì tốt hơn. Tóm lại một câu, con ghét cô gái này, con không muốn thấy cô ta xuất hiện ở nhà chúng ta nữa. Mẹ cũng phải để ý một chút!'
'Mẹ con sống mấy chục năm rồi, làm chuyện gì cũng có chừng mực, cũng biết tiến thoái, không cần con lo lắng nhiều như vậy. Ngược lại con đó, sắp đính hôn rồi, sau này về làm vợ người ta, nhà họ Sầm người đông phức tạp vô cùng, nói chuyện phải suy nghĩ kỹ càng, đừng nông nổi bướng bỉnh nữa, không nên đắc tội người khác, biết không?'
Mẫn Thiên Vân huyên thuyên một tràng về đạo làm vợ, chỉ sợ với cái tính lơ mơ của cô dễ đắc tội với người khác. Cũng may sau khi cô gả đi trong nhà không còn bà mẹ chồng cường thế như Thích Bội Tư, bằng không chắc bà còn phải lo nhiều.
'Mẹ, con biết rồi. Chiều nay bọn con còn có việc, con đi trước nha.' Quan Mẫn Mẫn không muốn nghe mẹ mình nói tiếp, vội vàng xuống xe, lên xe Sầm Chí Quyền đi mất.
****
Nhà họ Quan
Lúc Mẫn Thiên Vân về đến nhà, những bà con họ hàng được mời đến đã đi lâu rồi, phòng khách lúc này yên tĩnh không một chút tiếng động chỉ còn đống quà mà nhà họ Sầm mang đến vẫn còn đó.
Quản gia nói Quan Thiệu Hiên đã lên phòng nghỉ ngơi, Mẫn Thiên Vân bảo quản gia chia quà cho từng người, những thức còn lại thì đưa vào phòng giữ đồ sau đó thì lên lầu.
Đẩy cửa phòng thì đã thấy chồng mình đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân bà ông cũng không quay đầu lại, đợi khi bà đi đến sau lưng mình mới lên tiếng, 'Mọi người đâu?'
Mẫn Thiên Vân đứng bên cạnh chồng cùng nhìn ra cửa sổ, từ chỗ này nhìn xuống vừa khéo là vườn hoa, nơi vừa xảy ra chuyện.
'Mẫn Mẫn về nhà họ Sầm rồi.' Mẫn Thiên Vân trong lòng cũng rối rằng, không biết có nên đem chuyện cây kim nói ra không, 'Diệp Dao cũng về rồi.'
'Còn con chó?' Quan Thiệu Hiên nhớ tới sự để ý của cháu mình đối với con chó nhỏ đó thì hơi nhíu mày lại.
Nếu như con chó thực sự xảy ra chuyện gì trong phạm vi nhà họ Quan, sau này nếu muốn nó đến đây một chuyến e rằng rất khó, tiểu tử kia rất hay thù vặt mà! Nhưng khổ nỗi là ông lại thương nó vô cùng, chỉ hận không thể mỗi ngày được gặp.
Thì ra con người khi đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ bắt đầu khát vọng tiếng trẻ đùa trong nhà.
Chỉ tiếc là, con cháu là của nhà họ Sầm, không phải của nhà họ Quan ông! Cho dù trên người chảy một nửa dòng máu họ Quan thì cũng không phải họ Quan.
Không biết đời này Quan Thiệu Hiên ông có cơ hội có cháu chắt vây quanh bên gối không nữa? Nghĩ tới đây, nghĩ tới những chuyện vụn vặt trong quá khứ, ông thầm thở ra một hơi thật dài.
'Đã đưa đến chỗ thú y rồi.'
'Rốt cuộc có chuyện gì?'
'Vừa nãy Diệp Dao dùng kim châm vào tai nó, nó mới cắn cô ấy.' Mẫn Thiên Vân nhớ tới đoạn đối thoại của hai mẹ con trên xe, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.
'Thật là hoang đường!' Quan Thiệu Hiên vẻ mặt đầy kinh ngạc thốt lên, cây gậy trong tay nặng nề đập mạnh xuống sàn.
'Cái gì hoang đường?'
Chó cắn Diệp Dao hay Diệp Dao lấy kim châm chó?
Bà luôn cảm thấy cô gái tên Diệp Dao này rất khá nhưng Duệ Duệ nói cũng không phải không có đạo lý, nếu như không phải con Xù cảm thấy nguy hiểm đến gần, sao lại chủ động tấn công người chứ?
Vừa nãy những lời đầy đạo lý của cháu trai không phải bà không nghe thấy.
Nhớ lần đầu tiên đến căn hộ của con gái, con chó nhỏ đó vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, bà cũng tin nó sẽ không tùy tiện cắn người, sau khi quen với bà, nó còn chủ động quấn theo chân bà làm nũng.
Tuy rằng Diệp Dao không thừa nhận mình làm gì con chó nhưng chuyện này có thể nhìn ra được, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của mình.
Người nên đề phòng vẫn phải đề phòng một chút. Dù rằng trong thâm tâm bà tin tưởng chồng mình sẽ không tái phát bệnh phong lưu lúc về già, hơn nữa đây là con gái của người quen cũ nữa chứ! Cho dù có phóng đãng đến mấy cũng không đến nỗi này, huống gì bên ngoài con gái trẻ trung xinh đẹp nhiều vô kể, nếu muốn tìm đối tượng ông cũng đâu cần tìm một quả bom hẹn giờ để bên cjanh mình làm gì.
'Diệp Dao sao lại làm ra chuyện như vậy?' Quan Thiệu Hiên cũng khó mà tin nhưng vợ ông cũng đâu cần phải nói dối.
'Cô ấy ở công ty làm việc thế nào?' Cô gái này rất thông minh, rất biết làm người, tin rằng làm việc cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều, những cô gái thông minh tâm tư cũng thường không đơn giản.
'Bà muốn tôi đổi Diệp Dao sao?' Quan Thiệu Hiên cúi đầu suy nghĩ sau đó nói, 'Chuyện này không chừng có hiểu lầm gì đó. Sau này ít cho con bé tới nhà chúng ta là được rồi. Dù sao trong công việc nó cũng không làm gì sai quấy.'
'Ông tự quyết định là được rồi.' Mẫn Thiên Vân trước giờ không can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty, chuyện này cho dù là Diệp Dao không đúng thì bà cũng sẽ không bảo ông trực tiếp khai trừ cô.
'Tháng sau Mẫn Mẫn đính hôn rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.' Nói mãi những chuyện không vui, chi bằng suy nghĩ một chút về chuyện đính hôn của con gái còn hay hơn.
'Em xem rồi tính đi.' Quan Thiệu Hiên nói tới chuyện này liền đau đầu.
'Nói thế nào cũng là lần đầu tiên ông gả con, nhà họ Quan làm hỉ sự, sao chỉ có mình tôi lo được? Hay là chúng ta đích thân đi chọn quà cho Mẫn Mẫn và cháu ngoại đi.' Mẫn Thiên Vân kéo tay chồng, 'Vừa khéo lần trước họ có đưa mấy quyển danh mục tặng quà qua, chúng ta cùng đi xem đi.'
Phải đó, Quan Thiệu Hiên ông xem như có ba đứa con, giờ chỉ còn một đứa ở bên cạnh mình, lại sắp lấy chồng rồi, nhà họ Quan nhiều năm như vậy mới có chuyện vui, cho dù trong lòng ông vẫn chưa vui nhưng đối với những chuyện không thể thay đổi được, ngoài chấp nhận ra thì còn có thể làm gì?
Vì thế theo chân vợ lên lầu chọn quà tặng cho con gái ngày đính hôn.
'Tôi, tôi thật sự không có làm gì...' Giọng Diệp Dao run rẩy vô cùng nhưng vẫn tìm cách giải thích, 'Vết thương trên người nó chắc chắn là do lúc chui vào những bụi hoa chơi mà có. Lúc đó tôi còn cố gắng ôm nó ra, mọi người không biết đâu, những bụi hoa thiên lý đó gai nhiều lắm...'
Nếu như không phải có lá bài tẩy này, cô cũng không dám ra tay hại nó. Cho nên, cho dù cô dùng kim châm con chó thì cũng bởi vì nó cắn cô trước.
Cô gái này đúng là vẫn còn chút tâm cơ, chẳng trách bác Quan gái một mực tin lời cô ta.
Sầm Chí Quyền gật đầu, 'Diệp tiểu thư, con trai tôi vừa nãy cũng nói rất rõ rồi, chó sẽ chỉ tấn công người là bởi vì nó bị làm cho bị thương trước. Nếu như nó thật sự bị gai của bụi hoa thiên lý cào bị thương, cái nó cắn sẽ không phải tay cô mà là bụi hoa kia rồi. Nhưng tôi mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cũng mặc kệ tại sao trên người cô lại mang theo loại kim có thể làm người bị thương như vậy nhưng có một câu tôi vẫn xin cô nhớ cho rõ, người của nhà họ Sầm không phải ai cũng có thể chọc đến.'
'Còn có, chó của nhà họ Sầm cũng không được chọc đến.' Tiểu Quan tiên sinh bồi thêm một câu.
Mặt Diệp Dao tái như tờ giấy.
Họ đây là xem cô không bằng con chó hay sao?
*****
'Mẹ, tại sao lại cho cô gái kia đến nhà mình?' Hơn nữa còn là vào ngày quan trọng như vậy!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Quan Mẫn Mẫn lên xe thì bắt đầu lớn tiếng chất vấn mẹ mình.
'Diệp Dao chỉ là có lòng tốt qua giúp đỡ, xảy ra chuyện như vậy có ai muốn đâu. Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa! Đã sắp làm vợ của người ta rồi, tức giận nhiều không sợ thêm nếp nhăn sao.' Mẫn Thiên Vân khoác vai con gái cầu hòa.
'Mẹ, chuyện nhà chúng ta không cần một người ngoài tới giúp đỡ. Ai mà biết cô ta có mưu tính gì chứ!'
'Đừng nói như vậy, cô ấy là thư ký của ba con, rất nhiều chuyện công hay chuyện tư đều tận sức giúp đỡ xử lý. Nếu con không thích, sau này mẹ nói ba không cho cô ấy đến nhà là được.'
'Mẹ, ý mẹ là ba bảo cô ta qua sao?' Quan Mẫn Mẫn quả thực không nói nổi nữa, 'Ba làm vậy là có ý gì chứ? Không phải là muốn bắt nạt mẹ, muốn cưới một cô gái trẻ tuổi hơn vào nhà đấy chứ? Ba nghĩ hay quá nhỉ, một mớ tuổi rồi mà còn muốn ăn cỏ non, nghe là thấy chán ghét rồi.'
Quan Mẫn Mẫn vừa nghĩ tới có khả năng này xảy ra, cơn tức lại bùng lên không biết phát tiết vào đâu, lại nhớ đến ba của Sầm Chí Quyền và Tần Khiết, trong lòng càng thêm tức giận. Sao bây giờ đàn ông đều thích ăn cỏ non vậy? Chẳng lẽ không biết mấy cô nàng trẻ tuổi kia đều nhắm tới tiền và quyền của mình hay sao?
Dù rằng chuyện này sớm chẳng phải điều gì mới mẻ trong xã hội hiện đại nữa nhưng khi nó xảy ra với người thân nhất của mình, cô vẫn thấy khó mà chấp nhận được.
'Mẹ, nếu như ba thực sự dám làm như vậy, mẹ cứ li hôn với ba! Phân chia tài sản rõ ràng để ba không còn bao nhiêu tiền, xem ông lấy gì mà câu dẫn mấy cô gái trẻ nữa!' Quan Mẫn Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
'Con nói đi đâu vậy?' Mẫn Thiên Vân đưa tay gõ lên đầu con gái một cái, vì sức tưởng tượng quá phong phú của con mà đau đầu, 'Ba con trong lúc vô tình biết được Diệp Dao là con gái của một người quen cũ cho nên mới chiếu cố hơn một chút thôi. Đừng suy nghĩ nhiều quá.'
'Con của người quen cũ?' Mẹ không nói còn đỡ, vừa nhắc tới điều này, Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì nhảy dựng lên, 'Mẹ, chắc không phải kết quả của những chuyện phong lưu năm xưa của ba đấy chứ?'
Vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt cô càng thêm khó coi.
Nếu đây là thật...
Không có khả năng mẹ cô không nhìn ra được chút manh mối gì.
'Xem con nói bậy bạ gì kia, không phải như con nghĩ đâu.' Mẫn Thiên Vân lắc đầu thở dài một tiếng, 'Người bạn cũ đó của ba con là nam! Chỉ có điều ông ấy qua đời lâu rồi, ba con tội nghiệp nên quan tâm Diệp Dao hơn một chút thôi mà.'
Chồng mình tự dưng lại đối xử tốt với một cô gái, là vợ bà làm sao không cảm nhận được chứ? Huống gì, với sự hiểu biết của bà về chồng mình, ông đúng là chỉ đối xử với Diệp Dao như trưởng bối mà thôi.
'Mẹ, con cảm thấy mẹ nên dò xét thêm ở chỗ ba thì tốt hơn. Tóm lại một câu, con ghét cô gái này, con không muốn thấy cô ta xuất hiện ở nhà chúng ta nữa. Mẹ cũng phải để ý một chút!'
'Mẹ con sống mấy chục năm rồi, làm chuyện gì cũng có chừng mực, cũng biết tiến thoái, không cần con lo lắng nhiều như vậy. Ngược lại con đó, sắp đính hôn rồi, sau này về làm vợ người ta, nhà họ Sầm người đông phức tạp vô cùng, nói chuyện phải suy nghĩ kỹ càng, đừng nông nổi bướng bỉnh nữa, không nên đắc tội người khác, biết không?'
Mẫn Thiên Vân huyên thuyên một tràng về đạo làm vợ, chỉ sợ với cái tính lơ mơ của cô dễ đắc tội với người khác. Cũng may sau khi cô gả đi trong nhà không còn bà mẹ chồng cường thế như Thích Bội Tư, bằng không chắc bà còn phải lo nhiều.
'Mẹ, con biết rồi. Chiều nay bọn con còn có việc, con đi trước nha.' Quan Mẫn Mẫn không muốn nghe mẹ mình nói tiếp, vội vàng xuống xe, lên xe Sầm Chí Quyền đi mất.
****
Nhà họ Quan
Lúc Mẫn Thiên Vân về đến nhà, những bà con họ hàng được mời đến đã đi lâu rồi, phòng khách lúc này yên tĩnh không một chút tiếng động chỉ còn đống quà mà nhà họ Sầm mang đến vẫn còn đó.
Quản gia nói Quan Thiệu Hiên đã lên phòng nghỉ ngơi, Mẫn Thiên Vân bảo quản gia chia quà cho từng người, những thức còn lại thì đưa vào phòng giữ đồ sau đó thì lên lầu.
Đẩy cửa phòng thì đã thấy chồng mình đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân bà ông cũng không quay đầu lại, đợi khi bà đi đến sau lưng mình mới lên tiếng, 'Mọi người đâu?'
Mẫn Thiên Vân đứng bên cạnh chồng cùng nhìn ra cửa sổ, từ chỗ này nhìn xuống vừa khéo là vườn hoa, nơi vừa xảy ra chuyện.
'Mẫn Mẫn về nhà họ Sầm rồi.' Mẫn Thiên Vân trong lòng cũng rối rằng, không biết có nên đem chuyện cây kim nói ra không, 'Diệp Dao cũng về rồi.'
'Còn con chó?' Quan Thiệu Hiên nhớ tới sự để ý của cháu mình đối với con chó nhỏ đó thì hơi nhíu mày lại.
Nếu như con chó thực sự xảy ra chuyện gì trong phạm vi nhà họ Quan, sau này nếu muốn nó đến đây một chuyến e rằng rất khó, tiểu tử kia rất hay thù vặt mà! Nhưng khổ nỗi là ông lại thương nó vô cùng, chỉ hận không thể mỗi ngày được gặp.
Thì ra con người khi đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ bắt đầu khát vọng tiếng trẻ đùa trong nhà.
Chỉ tiếc là, con cháu là của nhà họ Sầm, không phải của nhà họ Quan ông! Cho dù trên người chảy một nửa dòng máu họ Quan thì cũng không phải họ Quan.
Không biết đời này Quan Thiệu Hiên ông có cơ hội có cháu chắt vây quanh bên gối không nữa? Nghĩ tới đây, nghĩ tới những chuyện vụn vặt trong quá khứ, ông thầm thở ra một hơi thật dài.
'Đã đưa đến chỗ thú y rồi.'
'Rốt cuộc có chuyện gì?'
'Vừa nãy Diệp Dao dùng kim châm vào tai nó, nó mới cắn cô ấy.' Mẫn Thiên Vân nhớ tới đoạn đối thoại của hai mẹ con trên xe, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.
'Thật là hoang đường!' Quan Thiệu Hiên vẻ mặt đầy kinh ngạc thốt lên, cây gậy trong tay nặng nề đập mạnh xuống sàn.
'Cái gì hoang đường?'
Chó cắn Diệp Dao hay Diệp Dao lấy kim châm chó?
Bà luôn cảm thấy cô gái tên Diệp Dao này rất khá nhưng Duệ Duệ nói cũng không phải không có đạo lý, nếu như không phải con Xù cảm thấy nguy hiểm đến gần, sao lại chủ động tấn công người chứ?
Vừa nãy những lời đầy đạo lý của cháu trai không phải bà không nghe thấy.
Nhớ lần đầu tiên đến căn hộ của con gái, con chó nhỏ đó vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, bà cũng tin nó sẽ không tùy tiện cắn người, sau khi quen với bà, nó còn chủ động quấn theo chân bà làm nũng.
Tuy rằng Diệp Dao không thừa nhận mình làm gì con chó nhưng chuyện này có thể nhìn ra được, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của mình.
Người nên đề phòng vẫn phải đề phòng một chút. Dù rằng trong thâm tâm bà tin tưởng chồng mình sẽ không tái phát bệnh phong lưu lúc về già, hơn nữa đây là con gái của người quen cũ nữa chứ! Cho dù có phóng đãng đến mấy cũng không đến nỗi này, huống gì bên ngoài con gái trẻ trung xinh đẹp nhiều vô kể, nếu muốn tìm đối tượng ông cũng đâu cần tìm một quả bom hẹn giờ để bên cjanh mình làm gì.
'Diệp Dao sao lại làm ra chuyện như vậy?' Quan Thiệu Hiên cũng khó mà tin nhưng vợ ông cũng đâu cần phải nói dối.
'Cô ấy ở công ty làm việc thế nào?' Cô gái này rất thông minh, rất biết làm người, tin rằng làm việc cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều, những cô gái thông minh tâm tư cũng thường không đơn giản.
'Bà muốn tôi đổi Diệp Dao sao?' Quan Thiệu Hiên cúi đầu suy nghĩ sau đó nói, 'Chuyện này không chừng có hiểu lầm gì đó. Sau này ít cho con bé tới nhà chúng ta là được rồi. Dù sao trong công việc nó cũng không làm gì sai quấy.'
'Ông tự quyết định là được rồi.' Mẫn Thiên Vân trước giờ không can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty, chuyện này cho dù là Diệp Dao không đúng thì bà cũng sẽ không bảo ông trực tiếp khai trừ cô.
'Tháng sau Mẫn Mẫn đính hôn rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.' Nói mãi những chuyện không vui, chi bằng suy nghĩ một chút về chuyện đính hôn của con gái còn hay hơn.
'Em xem rồi tính đi.' Quan Thiệu Hiên nói tới chuyện này liền đau đầu.
'Nói thế nào cũng là lần đầu tiên ông gả con, nhà họ Quan làm hỉ sự, sao chỉ có mình tôi lo được? Hay là chúng ta đích thân đi chọn quà cho Mẫn Mẫn và cháu ngoại đi.' Mẫn Thiên Vân kéo tay chồng, 'Vừa khéo lần trước họ có đưa mấy quyển danh mục tặng quà qua, chúng ta cùng đi xem đi.'
Phải đó, Quan Thiệu Hiên ông xem như có ba đứa con, giờ chỉ còn một đứa ở bên cạnh mình, lại sắp lấy chồng rồi, nhà họ Quan nhiều năm như vậy mới có chuyện vui, cho dù trong lòng ông vẫn chưa vui nhưng đối với những chuyện không thể thay đổi được, ngoài chấp nhận ra thì còn có thể làm gì?
Vì thế theo chân vợ lên lầu chọn quà tặng cho con gái ngày đính hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.