Chương 176: Em nợ tôi một mạng sống (4)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 176: Em nợ tôi một mạng sống (4)
Môi người đàn ông rất nhanh rời đi, vẻ mặt lạnh lùng vẫn không đổi nhưng đáy mắt có thêm một tia tức giận và không tự tại khi bị người ta bắt quả tang, nhất là khi cô mở to đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn...
Hắn vụt đứng dậy, thấp giọng rống, 'Đừng cứ dùng đôi mắt ấy đi câu dẫn đàn ông!'
Rống xong thì vội vã cất bước đi như trốn.
'Quan...Quan tổng...' Cô sốt ruột gọi với theo, 'Cám ơn anh đã giúp nhà chúng tôi giải quyết chuyện kia, tiền...tôi sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả.'
Gọi hắn lại, là vì muốn trả tiền?
Đầu cũng không quay lại, giọng Quan Dĩ Thần càng lạnh hơn thường ngày, không có bất kỳ tình cảm và độ ấm nào, 'Tôi sẽ bảo thư ký đưa số tài khoản cho em.'
Nói rồi hắn đi thẳng ra ngoài.
Cửa đóng rồi, tay cô vô thức sờ lên môi, nơi vừa tiếp xúc với đôi môi của người đàn ông, nước mắt không hiểu sao lại bắt đầu lăn xuống.
Đó là, nụ hôn đầu tiên của cô.
Nực cười làm sao, cùng một người đàn ông thân mật suốt ba năm, hắn lại chưa từng hôn cô.
Không biết ở đâu nghe được một câu nói, rằng nụ hôn chính là nơi gặp gỡ của hai linh hồn...
Mà cô với anh ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện mà thôi.
Anh ta không chỉ chưa từng hôn cô mà ngoại trừ lúc ở trên giường, cũng chưa từng ôm cô.
Anh ta chắc vĩnh viễn cùng không biết, từ lần đầu tiên khi cùng cô phát sinh quan hệ, xong việc xuống giường, vẻ mặt lạnh nhạt dùng giọng bàn công sự dặn phải thêm một chiếc giường để tiện cho hắn lúc cần có thể nghỉ ngơi một chút nhưng tuyệt đối không được quấy rầy hắn, cô vẫn luôn ghi nhớ cho đến bây giờ.
Cái ngày cô từ thiếu nữ trở thành phụ nữ đó, anh ta chắc vĩnh viễn cũng không biết trong lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu lo lắng nhưng hành động của hắn lại khiến cô chịu một sự tổn thương lớn đến dường nào.
Cho dù trong lòng cô hiểu rõ giữa hai người chỉ là quan hệ theo nhu cầu nhưng nội tâm dù sao cũng khó tránh khỏi có chút chờ mong, chờ mong người đầu tiên cùng cô có quan hệ da thịt thân mật có thể đối xử với cô ôn nhu một chút.
Cho nên cô không ngừng nhắc nhở bản thân, không ngừng bắt buộc bản thân không được có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.
Nhưng nhìn chung, con gái sao lại có thể không có chút mong đợi nào đối với người đàn ông đầu tiên của mình chứ?
Trước giờ cô không dám biểu lộ một chút chờ mong nhỏ nhoi nào trước mặt anh ta, mãi cho đến khi kết thúc...
Tưởng là hai người sẽ không bao giờ có bất kỳ qua lại nào nữa...
Nhưng có một số chuyện xảy ra không phải con người có thể khống chế được.
Lần này anh ta giúp cô chắc là vì tối qua nhìn thấy cô tuyệt vọng đến muốn tìm chết, sinh lòng hảo tâm đúng không? Dù sao chút tiền này đối với anh ta mà nói, quá ít để nhắc tới.
Nhưng con số có lớn đến mấy, chỉ cần cô cố gắng rồi sẽ có một ngày trả xong, chỉ có điều... "Tôi đã cứu em một mạng, cả đời này em cũng không trả hết!" Tối hôm qua trong mưa, câu nói đó của anh ta...
Cô thiếu anh ta một mạng, đúng là dùng hết đời cũng không trả hết.
****
Buổi chiều, khi đã truyền xong bình nước, Quan Mẫn Mẫn qua thăm cô.
'Tối hôm qua còn khỏe lắm mà, thế nào mà mới một đêm đã nhập viện rồi vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngồi bên giường nhìn gương mặt vẫn còn tái nhợt và đôi mắt vô thần của cô, lúc nhìn thấy nửa bên mặt bị sưng đỏ vẫn còn chưa tan thì kinh ngạc đến há hốc miệng, 'Mặt sao thế này?'
'Không cẩn thận đụng trúng thôi.' Trang Lâm ngượng ngùng ngoảnh mặt sang hướng khác, không muốn để Quan Mẫn Mẫn cứ nhìn mãi.
'Đụng vào đâu mà dữ vậy? Chắc không phải anh hai đánh em đấy chứ?'
Quan tiểu thư quả thật vừa đoán đã trúng.
'Không phải.' Trang Lâm theo bản năng phản bác ngay.
'Anh hai chắc cũng không đến nỗi hung dữ như vậy.' Tuy rằng cô không hiểu lắm về người anh này nhưng theo phản xạ bản năng giúp hắn nói mấy câu.
'Thật sự là do em không cẩn thận đụng trúng thôi.' Trang Lâm thêm một lần nữa khẳng định.
'Được rồi được rồi, đụng phải thì đụng phải. Vậy tối hôm qua lúc rời khỏi công ty không phải em nói về nhà sao? Sao lại đi cùng với anh hai?'
Bệnh tám chuyện của Quan tiểu thư lại trỗi lên rồi.
Sáng nay mới tới công ty đã nghe được tin nội bộ của Giai Di, nói Trang Lâm bị bệnh nhập viện, là do anh hai cô đích thân gọi điện thoại đến công ty xin phép nên cô sớm đã muốn đến dọ thám rồi.
Nhưng boss bên đó còn một số văn kiện cần phải xử lý, trưa cô ăn cơm với hắn xong mới chạy đến đây được.
'Tôi...chúng tôi...' Sắc mặt tái nhợt của Trang Lâm phủ một màu hồng khả nghi, không biết phải giải thích thế nào.
'Ồ, hai người giữa đường tình cờ gặp nhau sao?' Quan tiểu thư ngược lại rất "hảo tâm" giúp người ta nói dối, biết cô có lẽ xấu hổ nên cũng không truy vấn chuyện này nữa, chuyển sang chủ đề khác, bảo cô nhất định phải đến dự buổi tiệc đính hôn của mình sau đó lại nói đến một số chuyện trong công ty.
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một người khách đến thăm khiến hai người đều cực kỳ kinh ngạc.
Quan Viện Viện vẫn mang một vẻ mặt lạnh như băng, kiêu ngạo đạp lên giày cao gót tiến vào, cũng chẳng buồn nhìn Quan Mẫn Mẫn mà đi đến bên giường của Trang Lâm, lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy đưa cho cô...
'Đây là số tài khoản cá nhân của anh hai tôi.'
'Được, cám ơn.' Lúc Trang Lâm nhận lấy tờ giấy, tay không khỏi run lên một chút.
Nhanh thật, mới sáng sớm lúc anh ta rời đi nói bảo thư ký đưa số tài khoản cho cô, chiều đã có người đưa đến thật, mà lại là em gái của anh ta.
Đây có thể xem như anh ta xem trọng khoản tiền này không? Hoặc cô có thể hiểu là, anh ta cho người đưa số tài khoản đến thực ra là muốn ngầm nói cho cô biết, sau này cho dù là trả tiền, họ cũng không cần thiết gặp lại nhau nữa, là ý này có phải không?
Mà Quan Mẫn Mẫn lúc nghe đoạn đối thoại của họ, trong đầu có chút mờ mịt lẫn khó hiểu, anh hai bảo chị ba đem tài khoản cá nhân của mình đưa cho Trang Lâm là có ý gì?
Nhưng chị ba ở đây, hơn nữa chưa từng nhìn qua cô một lần, cô không có can đảm hỏi.
'Tôi không biết cô với anh tôi có quan hệ gì nhưng cô không cảm thấy đối với đàn ông dùng thủ đoạn lấy lui làm tiến này có phải ấu trĩ quá rồi không? Người khác thì tôi không biết nhưng anh hai tôi tuyệt đối không mắc mưu này của cô đâu.'
Quan Viện Viện biết cô gái này chính là người khiến cho khoảng thời gian này anh hai mình trở nên khác thường như vậy nhưng đó là chuyện riêng của người khác, anh hai lại không muốn tiết lộ nên cô cũng không hỏi nhiều. Không ngờ sáng nay sau khi quay lại công ty thì anh hai gọi điện thoại cho cô bảo cô đem số tài khoản cá nhân của mình đưa cho một cô gái họ Trang đang nằm ở bệnh viện.
Cô thông minh như vậy, không cần nghĩ đã đoán ra quan hệ giữa hai người.
Cô gái họ Trang này đúng là rất xinh đẹp nhất là vẻ yếu đuối lẫn mờ mịt khi nằm trên giường bệnh này càng khiến đàn ông thương tiếc, chỉ tiếc là cô không phải đàn ông, cô cũng rất không thích loại phụ nữ như vậy, trong mắt cô, như vậy quá giả tạo.
Giả vờ yếu đuối là để giành được lòng thương hại của đàn ông nhưng đàn ông lại thường dễ sập những cái bẫy như vậy, không phải sao?
Ba cô, anh Chí Vũ, cả ông anh hai trước giờ luôn lạnh lùng của cô nữa...
'Em không biết chị nói vậy là có ý gì?' Trang Lâm bởi vì câu nói của cô mà sắc mặt đờ ra mà Quan Mẫn Mẫn rõ ràng cũng sửng sốt không kém.
Chị ba nói toàn những lời có gai như vậy, là vì biết quan hệ giữa anh hai với Trang Lâm sao? Nhưng hai người nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù có gì thì cũng có thể chấp nhận được mà. Cần gì phải nói khó nghe như vậy?
'Ý của tôi cô không cần phải hiểu, trong lòng biết rõ là được rồi. Tối hôm qua anh tôi vì cứu cô gái không biết trời cao đất dày là cô, lái xe ngược chiều tông vào một chiếc xe khác, cũng may người không có việc gì bằng không món nợ này tôi nhất định phải tính với cô rõ ràng.'
Lời của cô vừa dứt, cả Trang Lâm và Quan Mẫn Mẫn đều sợ đến ngây người.
Anh ta vì cứu người chạy bậy bạ vào đường dành cho xe là cô mà lái xe đụng bay xe của người ta sao? Tại sao cô không hề có một chút ý thức nào về chuyện đó vậy?
Anh hai chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đến mức này thực sự quá lợi hại nha! Quan Mẫn Mẫn trong lòng cảm thán vô cùng, đang định lên tiếng hỏi xem chuyện đụng xe xử lý xong chưa thì điện thoại chợt vang lên...
Là Sầm Chí Tề.
Trước khi cô đến bệnh viện có nhận được điện thoại của hắn, nói muốn đưa quà sinh nhật cho cô, biết cô định đến bệnh viện thăm người, hắn nói vừa khéo đang ở gần đó, lát nữa sẽ gọi cho cô.
Không ngờ là nhanh như vậy.
Cô đi đến ban công, không cần suy nghĩ đã nói ngay, 'Không phải nói là bốn giờ sao, bây giờ mới ba giờ rưỡi.'
'Anh thích đến sớm một chút không được sao?' Mau xuống đi.' Sầm Chí Tề không kiên nhẫn thôi thúc.
'Anh thật đáng ghét!'
Quan Mẫn Mẫn mắng hắn một câu rồi ngắt điện thoại, quay lại nói với Trang Lâm một tiếng, thấy chị mình hình như vẫn còn lời gì muốn nói với cô nên làm một tư thế gọi điện thoại sau đó thì rời đi, từ đầu tới cuối, chị cô không hề nói với cô một câu.
Môi người đàn ông rất nhanh rời đi, vẻ mặt lạnh lùng vẫn không đổi nhưng đáy mắt có thêm một tia tức giận và không tự tại khi bị người ta bắt quả tang, nhất là khi cô mở to đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn...
Hắn vụt đứng dậy, thấp giọng rống, 'Đừng cứ dùng đôi mắt ấy đi câu dẫn đàn ông!'
Rống xong thì vội vã cất bước đi như trốn.
'Quan...Quan tổng...' Cô sốt ruột gọi với theo, 'Cám ơn anh đã giúp nhà chúng tôi giải quyết chuyện kia, tiền...tôi sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả.'
Gọi hắn lại, là vì muốn trả tiền?
Đầu cũng không quay lại, giọng Quan Dĩ Thần càng lạnh hơn thường ngày, không có bất kỳ tình cảm và độ ấm nào, 'Tôi sẽ bảo thư ký đưa số tài khoản cho em.'
Nói rồi hắn đi thẳng ra ngoài.
Cửa đóng rồi, tay cô vô thức sờ lên môi, nơi vừa tiếp xúc với đôi môi của người đàn ông, nước mắt không hiểu sao lại bắt đầu lăn xuống.
Đó là, nụ hôn đầu tiên của cô.
Nực cười làm sao, cùng một người đàn ông thân mật suốt ba năm, hắn lại chưa từng hôn cô.
Không biết ở đâu nghe được một câu nói, rằng nụ hôn chính là nơi gặp gỡ của hai linh hồn...
Mà cô với anh ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện mà thôi.
Anh ta không chỉ chưa từng hôn cô mà ngoại trừ lúc ở trên giường, cũng chưa từng ôm cô.
Anh ta chắc vĩnh viễn cùng không biết, từ lần đầu tiên khi cùng cô phát sinh quan hệ, xong việc xuống giường, vẻ mặt lạnh nhạt dùng giọng bàn công sự dặn phải thêm một chiếc giường để tiện cho hắn lúc cần có thể nghỉ ngơi một chút nhưng tuyệt đối không được quấy rầy hắn, cô vẫn luôn ghi nhớ cho đến bây giờ.
Cái ngày cô từ thiếu nữ trở thành phụ nữ đó, anh ta chắc vĩnh viễn cũng không biết trong lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu lo lắng nhưng hành động của hắn lại khiến cô chịu một sự tổn thương lớn đến dường nào.
Cho dù trong lòng cô hiểu rõ giữa hai người chỉ là quan hệ theo nhu cầu nhưng nội tâm dù sao cũng khó tránh khỏi có chút chờ mong, chờ mong người đầu tiên cùng cô có quan hệ da thịt thân mật có thể đối xử với cô ôn nhu một chút.
Cho nên cô không ngừng nhắc nhở bản thân, không ngừng bắt buộc bản thân không được có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.
Nhưng nhìn chung, con gái sao lại có thể không có chút mong đợi nào đối với người đàn ông đầu tiên của mình chứ?
Trước giờ cô không dám biểu lộ một chút chờ mong nhỏ nhoi nào trước mặt anh ta, mãi cho đến khi kết thúc...
Tưởng là hai người sẽ không bao giờ có bất kỳ qua lại nào nữa...
Nhưng có một số chuyện xảy ra không phải con người có thể khống chế được.
Lần này anh ta giúp cô chắc là vì tối qua nhìn thấy cô tuyệt vọng đến muốn tìm chết, sinh lòng hảo tâm đúng không? Dù sao chút tiền này đối với anh ta mà nói, quá ít để nhắc tới.
Nhưng con số có lớn đến mấy, chỉ cần cô cố gắng rồi sẽ có một ngày trả xong, chỉ có điều... "Tôi đã cứu em một mạng, cả đời này em cũng không trả hết!" Tối hôm qua trong mưa, câu nói đó của anh ta...
Cô thiếu anh ta một mạng, đúng là dùng hết đời cũng không trả hết.
****
Buổi chiều, khi đã truyền xong bình nước, Quan Mẫn Mẫn qua thăm cô.
'Tối hôm qua còn khỏe lắm mà, thế nào mà mới một đêm đã nhập viện rồi vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngồi bên giường nhìn gương mặt vẫn còn tái nhợt và đôi mắt vô thần của cô, lúc nhìn thấy nửa bên mặt bị sưng đỏ vẫn còn chưa tan thì kinh ngạc đến há hốc miệng, 'Mặt sao thế này?'
'Không cẩn thận đụng trúng thôi.' Trang Lâm ngượng ngùng ngoảnh mặt sang hướng khác, không muốn để Quan Mẫn Mẫn cứ nhìn mãi.
'Đụng vào đâu mà dữ vậy? Chắc không phải anh hai đánh em đấy chứ?'
Quan tiểu thư quả thật vừa đoán đã trúng.
'Không phải.' Trang Lâm theo bản năng phản bác ngay.
'Anh hai chắc cũng không đến nỗi hung dữ như vậy.' Tuy rằng cô không hiểu lắm về người anh này nhưng theo phản xạ bản năng giúp hắn nói mấy câu.
'Thật sự là do em không cẩn thận đụng trúng thôi.' Trang Lâm thêm một lần nữa khẳng định.
'Được rồi được rồi, đụng phải thì đụng phải. Vậy tối hôm qua lúc rời khỏi công ty không phải em nói về nhà sao? Sao lại đi cùng với anh hai?'
Bệnh tám chuyện của Quan tiểu thư lại trỗi lên rồi.
Sáng nay mới tới công ty đã nghe được tin nội bộ của Giai Di, nói Trang Lâm bị bệnh nhập viện, là do anh hai cô đích thân gọi điện thoại đến công ty xin phép nên cô sớm đã muốn đến dọ thám rồi.
Nhưng boss bên đó còn một số văn kiện cần phải xử lý, trưa cô ăn cơm với hắn xong mới chạy đến đây được.
'Tôi...chúng tôi...' Sắc mặt tái nhợt của Trang Lâm phủ một màu hồng khả nghi, không biết phải giải thích thế nào.
'Ồ, hai người giữa đường tình cờ gặp nhau sao?' Quan tiểu thư ngược lại rất "hảo tâm" giúp người ta nói dối, biết cô có lẽ xấu hổ nên cũng không truy vấn chuyện này nữa, chuyển sang chủ đề khác, bảo cô nhất định phải đến dự buổi tiệc đính hôn của mình sau đó lại nói đến một số chuyện trong công ty.
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một người khách đến thăm khiến hai người đều cực kỳ kinh ngạc.
Quan Viện Viện vẫn mang một vẻ mặt lạnh như băng, kiêu ngạo đạp lên giày cao gót tiến vào, cũng chẳng buồn nhìn Quan Mẫn Mẫn mà đi đến bên giường của Trang Lâm, lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy đưa cho cô...
'Đây là số tài khoản cá nhân của anh hai tôi.'
'Được, cám ơn.' Lúc Trang Lâm nhận lấy tờ giấy, tay không khỏi run lên một chút.
Nhanh thật, mới sáng sớm lúc anh ta rời đi nói bảo thư ký đưa số tài khoản cho cô, chiều đã có người đưa đến thật, mà lại là em gái của anh ta.
Đây có thể xem như anh ta xem trọng khoản tiền này không? Hoặc cô có thể hiểu là, anh ta cho người đưa số tài khoản đến thực ra là muốn ngầm nói cho cô biết, sau này cho dù là trả tiền, họ cũng không cần thiết gặp lại nhau nữa, là ý này có phải không?
Mà Quan Mẫn Mẫn lúc nghe đoạn đối thoại của họ, trong đầu có chút mờ mịt lẫn khó hiểu, anh hai bảo chị ba đem tài khoản cá nhân của mình đưa cho Trang Lâm là có ý gì?
Nhưng chị ba ở đây, hơn nữa chưa từng nhìn qua cô một lần, cô không có can đảm hỏi.
'Tôi không biết cô với anh tôi có quan hệ gì nhưng cô không cảm thấy đối với đàn ông dùng thủ đoạn lấy lui làm tiến này có phải ấu trĩ quá rồi không? Người khác thì tôi không biết nhưng anh hai tôi tuyệt đối không mắc mưu này của cô đâu.'
Quan Viện Viện biết cô gái này chính là người khiến cho khoảng thời gian này anh hai mình trở nên khác thường như vậy nhưng đó là chuyện riêng của người khác, anh hai lại không muốn tiết lộ nên cô cũng không hỏi nhiều. Không ngờ sáng nay sau khi quay lại công ty thì anh hai gọi điện thoại cho cô bảo cô đem số tài khoản cá nhân của mình đưa cho một cô gái họ Trang đang nằm ở bệnh viện.
Cô thông minh như vậy, không cần nghĩ đã đoán ra quan hệ giữa hai người.
Cô gái họ Trang này đúng là rất xinh đẹp nhất là vẻ yếu đuối lẫn mờ mịt khi nằm trên giường bệnh này càng khiến đàn ông thương tiếc, chỉ tiếc là cô không phải đàn ông, cô cũng rất không thích loại phụ nữ như vậy, trong mắt cô, như vậy quá giả tạo.
Giả vờ yếu đuối là để giành được lòng thương hại của đàn ông nhưng đàn ông lại thường dễ sập những cái bẫy như vậy, không phải sao?
Ba cô, anh Chí Vũ, cả ông anh hai trước giờ luôn lạnh lùng của cô nữa...
'Em không biết chị nói vậy là có ý gì?' Trang Lâm bởi vì câu nói của cô mà sắc mặt đờ ra mà Quan Mẫn Mẫn rõ ràng cũng sửng sốt không kém.
Chị ba nói toàn những lời có gai như vậy, là vì biết quan hệ giữa anh hai với Trang Lâm sao? Nhưng hai người nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù có gì thì cũng có thể chấp nhận được mà. Cần gì phải nói khó nghe như vậy?
'Ý của tôi cô không cần phải hiểu, trong lòng biết rõ là được rồi. Tối hôm qua anh tôi vì cứu cô gái không biết trời cao đất dày là cô, lái xe ngược chiều tông vào một chiếc xe khác, cũng may người không có việc gì bằng không món nợ này tôi nhất định phải tính với cô rõ ràng.'
Lời của cô vừa dứt, cả Trang Lâm và Quan Mẫn Mẫn đều sợ đến ngây người.
Anh ta vì cứu người chạy bậy bạ vào đường dành cho xe là cô mà lái xe đụng bay xe của người ta sao? Tại sao cô không hề có một chút ý thức nào về chuyện đó vậy?
Anh hai chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đến mức này thực sự quá lợi hại nha! Quan Mẫn Mẫn trong lòng cảm thán vô cùng, đang định lên tiếng hỏi xem chuyện đụng xe xử lý xong chưa thì điện thoại chợt vang lên...
Là Sầm Chí Tề.
Trước khi cô đến bệnh viện có nhận được điện thoại của hắn, nói muốn đưa quà sinh nhật cho cô, biết cô định đến bệnh viện thăm người, hắn nói vừa khéo đang ở gần đó, lát nữa sẽ gọi cho cô.
Không ngờ là nhanh như vậy.
Cô đi đến ban công, không cần suy nghĩ đã nói ngay, 'Không phải nói là bốn giờ sao, bây giờ mới ba giờ rưỡi.'
'Anh thích đến sớm một chút không được sao?' Mau xuống đi.' Sầm Chí Tề không kiên nhẫn thôi thúc.
'Anh thật đáng ghét!'
Quan Mẫn Mẫn mắng hắn một câu rồi ngắt điện thoại, quay lại nói với Trang Lâm một tiếng, thấy chị mình hình như vẫn còn lời gì muốn nói với cô nên làm một tư thế gọi điện thoại sau đó thì rời đi, từ đầu tới cuối, chị cô không hề nói với cô một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.