Chương 316: Hắn trở về (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
22/11/2021
Singapore, nhà họ Sầm
Sầm Giai Di theo Quan Mẫn Mẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, cô muốn đặt sự chú ý của bản thân vào mành hình nhưng không có tác dụng, cô làm không được.
Cô về đã một tuần rồi nhưng Sầm Chí Quyền bên đó vẫn không có tin tức, ngay cả Tống Cẩn Hành cũng không liên lạc được.
Bảo cô không lo sao được?
Mấy ngày nay trong nhà ai cũng lo cho cô, Sầm Giai Di mặc kệ ngày cưới sắp đến cũng dọn đến biệt thự nhỏ ở cùng cô, con trai cũng không đi học, chỉ sợ cô ở một mình lại suy nghĩ lung tung, nhưng cô sao có thể không nghĩ được chứ?
Hắn rốt cuộc sao rồi?
'Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì? Con nấu cho mẹ ăn.' Vừa mới cho một đám Xù con ăn, Sầm Cảnh Duệ từ ngoài chạy vào ngồi xuống bên cạnh cô.
'Gì cũng được.' Cô kéo con trai vào lòng, thấp giọng nói, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.
'Trưa nay em có bảo Kinh Niên nấu canh mà chị thích ăn nhất, lát nữa sẽ mang đến.' Sầm Giai Di nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không khỏi có chút chua xót.
Sự ngọt ngào và vui vẻ của hôn lễ còn chưa qua thì đã đối mặt với một hồi sống chết chưa rõ thế này, sao có thể không khó chịu chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cô tin anh hai mình người lành có trời phù hộ, nhất định sẽ bình an trở về.
Nhất định như vậy!
'Ngày nào em cũng bắt anh ấy chạy qua đây, làm phiền quá.' Quan Mẫn Mẫn nhìn cô trầm mặc cười, 'Buổi tối em về với anh ấy đi, chị không sao.'
Hứa Kinh Niên mỗi ngày tan tầm đều sẽ đến đây thăm Giai Di, tối muộn mới về khiến cô thấy thật ngại.
'Người nhà mà làm phiền cái gì.' Thấy cô chịu nói chuyện, Sầm Giai Di cũng yên tâm không ít, 'Tiểu Duệ, con biết làm bếp thật không đó? Cô gọi món được không?'
Cậu nhóc đắc chí hếch cằm, 'Tay nghề của con chuyên để phục vụ Quan tiểu thư.'
'Được rồi, chuyên phục vụ Quan tiểu thư.' Lúc này cô có thể tranh được sao?
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, sau này cô nhất định phải dạy con trai thành một đầu bếp nhí, đến lúc đó có thể sai khiến cho đã.
'Cám ơn con.' Quan Mẫn Mẫn hôn mạnh một cái lên má cậu nhóc.
Nể tình Quan tiểu thư lúc này tâm tình không tốt, tiểu Quan tiên sinh miễn cưỡng tiếp nhận sự sến sủa của mẹ mình.
'Trước khi đi làm cơm, báo cho mẹ thêm một tin tốt.' Cậu nhóc đảo đôi mắt tròn xoe.
'Tin tốt gì.' Nói tới đây, Quan tiểu thư sốt ruột nắm lấy tay con trai, Sầm Giai Di cũng nóng lòng nhìn cậu nhóc.
'Tin mới nhất, đó là cái tên Dick kia đã bị bắt.' Đây là tin nóng hổi cậu mới nghe được từ chỗ lão gia tử.
'Vậy ba con thì sao?' Vừa nghe tin này, trên mặt Quan tiểu thư rốt cuộc thoáng lộ nụ cười vui vẻ.
'Ba và mấy người kia phải phối hợp với phía cảnh sát ra làm chứng cho nên tạm thời không được liên lạc với chúng ta.
Vừa nãy không lập tức nói với mẹ bởi vì bên đó báo tin rằng nhóm 4 người của ba có hai người bị thương tương đối nặng, hai người còn lại bị thương nhẹ nhưng không có nguy hiểm đến tính mang.
Bên đó không báo lại ai bị thương nặng hơn cho nên, suy nghĩ một hồi, cậu vẫn quyết định không nói chuyện này ra.
'Tốt quá rồi, anh ấy không sao, không sao rồi!' Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc mừng tới rớt nước mắt.
Sự lo lắng mấy ngày nay của cô rốt cuộc đã được hóa giải!
Bữa tối, bởi vì tâm trạng tốt, cô ăn cũng được nhiều hơn, uống nhiều hơn một chén canh. Ăn xong quay về phòng, Quan Mẫn Mẫn ngồi trên ghế ở ban công nhìn lên bầu trời đầy sao, hai tay ôm lấy ngực, tự dưng nước mắt đoanh tròng.
Cảm ơn ông trời, Sầm Chí Quyền rốt cuộc bình an.
Mấy ngày nay cô thật sự rất nhớ hắn.
Lúc ngủ nhớ hơi ấm và khí tức của hắn, vô thức kéo chiếc gối của hắn ôm vào cho đỡ nhớ.
Lúc ăn nhớ sự tỉ mỉ và chu đáo của hắn, bất giác tự học cách làm sao cắt bít tết cho đẹp.
Nhớ hắn! Nhớ hắn! Rất nhớ hắn!
Nhưng bao giờ hắn mới có thể trở lại đây?
'Mẹ, sữa của mẹ.' Sầm Cảnh Duệ cầm một ly sữa ấm qua, thấy mẹ mình ngơ ngác ngồi ngắm trời đêm thì đi đến, đưa ly sữa cho cô, 'Mau uống rồi đi ngủ đi, đến giờ rồi, phụ nữ có thai không được thức khuya.'
Thấy giọng điệu của con trai không khác gì ba nó, Quan tiểu thư trong lòng càng thêm cảm động.
Mấy ngày nay cô không chỉ khiến các trưởng bối lo lắng mà ngay cả con trai cũng lo lắng vì cô.
'Ừ, mẹ uống xong rồi đi ngủ.'
Một hơi uống cạn ly sữa xong cậu nhóc chu đáo rút khăn giấy đưa cô, có chút ghét bỏ nhìn vết sữa dính trên miệng, 'Mau lau đi, sau này em gái cũng vụng về giống mẹ thì làm sao đây?'
'Sầm Cảnh Duệ, con dám nói mẹ như vậy sao?'
Đã lâu không đấu võ mồm với con trai, tối nay Quan tiểu thư rốt cuộc hồi phục lại một chút tinh thần.
'Được rồi, mẹ đừng giống như con nít nữa. Uống xong thì đi ngủ đi, như vậy da mới đẹp, đợi khi ba về mới có thể làm ba mê đến thần hồn điên đảo.'
Hừm, đợi hắn về, cô nhất định khiến hắn mê mẩn đến nỗi không thể rời khỏi mình, Sầm phu nhân âm thầm thề.
****
Ngày hôm sau, Thích Bội Tư nhận được tin cũng lần nữa quay về nhà họ Sầm thăm Quan Mẫn Mẫn.
Tin tức hôm qua đã quét tan mọi u ám, hai mẹ con ngồi trong phòng khách uống trà, vui vẻ trò chuyện, đều là những chuyện xung quanh cục cưng trong bụng.
Một lúc sao, chú Vinh mang đến một thùng lớn, là Thích Bội Tư bảo ông mang đến, bên trong toàn là hình của Sầm Chí Quyền lúc nhỏ, từ lúc mới sinh đến 5 tuổi, một quyển rất dày.
Cậu nhóc cũng ghé đầu vào xem, thấy ảnh của ba mình lúc nhỏ, ngoại trừ mắt mũi giống ra, ngũ quan hình như không giống lắm.
'Bà nội, bà không cảm thấy con đẹp trai hơn ba sao?'
Thích Bội Tư nhìn vẻ kiêu căng của cậu nhóc thì cười, 'Phải, phải, con đẹp trai hơn nhiều.'
Nhưng câu trả lời của bà không khiến cậu nhóc hài lòng, 'Bà nội, bà nói không có thành ý gì hết.'
'Đâu có, bà nói thật mà.'
'Ba là con của nội, đương nhiên phải thiên vị con của mình rồi.'
'...'
Được rồi, nói đẹp trai cũng không được, không đẹp trai cũng không được, bà phải trả lời sao đây?
Thực ra, ba với con làm sao so sánh được chứ? Thằng bé này, sao cứ nghĩ những chuyện không đâu thế nhỉ?
Ba người xem tiếp một lúc, cậu nhóc chợt phát hiện ra một vấn đề...
'Bà nội...' Cậu nghiêm túc lên tiếng.
'Gì?'
'Tại sao những hình này chỉ có ba và chú ba, ba trước của con đâu?'
'Ba trước?' Thích Bội Tư ngớ ra.
'Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, là Chí Tề đó.'
Quan Mẫn Mẫn có lúc thật muốn cú cho con mình một cái, suốt ngày cứ hỏi những chuyện không đâu.
Dù rằng cô cũng rất muốn biết nhưng cũng đâu cần phải hỏi trực tiếp như vậy.
'Chí Tề hả...' Mặt Thích Bội Tư cứng lại, đang định suy nghĩ xem trả lời thế nào thì người làm vào báo...
'Thiếu phu nhân, có một vị tên Tiêu Dật Hoa nói muốn gặp cô, cô có muốn tôi mời vào không?'
Sao Tiêu Dật Hoa lại đến đây?
Cả Quan Mẫn Mẫn và Thích Bội Tư đều ngớ ra.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật Hoa bước vào nhà lớn họ Sầm sau mấy mươi năm.
Gian nhà này, thực ra không thay đổi gì mấy, bãi cỏ năm đó vẫn xanh như vậy, vườn hoa suối nước vẫn ở đó, ngay cả gốc cây năm đó cũng vẫn xanh mướt.
Có thay đổi chăng, chỉ là lòng người.
Bước theo quản gia vào nhà, rất nhiều rất nhiều chuyện xưa như đèn kéo quân quay về trong đầu...
Bà còn nhớ, lần đầu tiên theo cha mẹ đến đây, bà chỉ mới 17 tuổi!
Đó là một ngày hè rất nóng, bà từ trong nhà chạy ra ngoài, hào hứng đi rảo quanh trong vườn hoa, thưởng thức tiếng ve líu ríu không ngừng.
Hôm đó, dưới một tán cây, lần đầu tiên bà gặp Sầm Húc Sâm 19 tuổi đang nằm trên một chiếc ghế đu, một quyển sách che trên mặt, đang ngủ.
Sự nghịch ngợm khiến bà bước đến, đưa tay định lấy quyển sách che trên mặt ông ra, định hù ông một cái.
Nào ngờ vừa mới chạm vào quyển sách thì cổ tay đã bị người thanh niên dùng sức nắm lấy, người bị dọa đổi lại là bà...
Khi quyển sách trượt xuống, gương mặt tuấn tú của anh ta khiến bà nhìn đến ngây người!
Mãi đến khi khí tức của anh ta ập đến bà mới phát hiện chóp mũi hai người chỉ cách nhau chưa đến 1cm thì thất thanh kêu lên một tiếng, đẩy anh ta ra, lùi lại chừng một mét, ngón tay run rẩy chỉ về phía anh ta, 'Này, này... cái đồ dê xồm kia, làm gì mà dựa gần như vậy?'
'Tiểu thư, tôi đang ngủ, là cô đến gần tôi thì có.' Trên mặt người thanh niên là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời.
'Ai bảo anh ngủ bên ngoài? Tôi...tôi tốt bụng muốn nhắc anh thôi.'
'Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ ở đâu mà không được?'
Hai người lần đầu tiên gặp mặt đã cãi nhau như vậy, cũng may quản gia đã dẫn ba bà ra tìm, sau đó bà mới biết, người thanh niên đẹp trai nhưng thái độ chẳng ra làm sao kia là con trai lớn của nhà họ Sầm vừa từ nước ngoài học trở về thăm nhà, Sầm Húc Sâm.
Một thiếu nữ mới vào đời, một thiếu niên tuổi trẻ nhiệt thành, nhờ mối quan hệ qua lại giữa trưởng bối hai bên, hai người cũng đến với nhau, bắt đầu một cuộc tình oanh oanh liệt liệt.
Đáng tiếc, lúc đó một người là thiên kim tiểu thư cao ngạo, một người là thiếu gia nhà giàu không chịu thỏa hiệp với bất cứ ai, sau một thời gian yêu đương ngọt ngào thì tính cách dần lộ ra, bắt đầu vòng tròn ác tính cãi nhau, làm hòa, cãi nhau, làm hòa... Cứ vậy qua hai năm...
Mà trong hai năm này, mỗi lần họ cãi nhau kịch liệt, thậm chí nghĩ tới chuyện chia tay thì vẫn luôn là Liên Đào là người đứng ra hòa giải.
Ngược với người tính tình kiêu căng như Sầm Húc Sâm, người bạn tốt Liên Đào là một người nhã nhặn lịch thiệp, cực kỳ kiên nhẫn cùng Tiêu Dật Hoa đi dạo phố, đi uống rượu giải sầu...
Đến cuối cùng, bởi Sầm Húc Sâm bị ép cùng Thích Bội Tư, một thiên kim tiểu thư khác ăn bữa cơm xem mắt, hai người rốt cuộc chia tay...
'Bà Tiêu, xin mời...' Tiếng của người quản gia cắt đứt dòng suy nghĩ của bà, thì ra hai người đã đi đến căn biệt thự nhỏ.
Mà Quan Mẫn Mẫn và Thích Bội Tư cũng đã ra ngoài đón khách.
Sầm Giai Di theo Quan Mẫn Mẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, cô muốn đặt sự chú ý của bản thân vào mành hình nhưng không có tác dụng, cô làm không được.
Cô về đã một tuần rồi nhưng Sầm Chí Quyền bên đó vẫn không có tin tức, ngay cả Tống Cẩn Hành cũng không liên lạc được.
Bảo cô không lo sao được?
Mấy ngày nay trong nhà ai cũng lo cho cô, Sầm Giai Di mặc kệ ngày cưới sắp đến cũng dọn đến biệt thự nhỏ ở cùng cô, con trai cũng không đi học, chỉ sợ cô ở một mình lại suy nghĩ lung tung, nhưng cô sao có thể không nghĩ được chứ?
Hắn rốt cuộc sao rồi?
'Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì? Con nấu cho mẹ ăn.' Vừa mới cho một đám Xù con ăn, Sầm Cảnh Duệ từ ngoài chạy vào ngồi xuống bên cạnh cô.
'Gì cũng được.' Cô kéo con trai vào lòng, thấp giọng nói, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.
'Trưa nay em có bảo Kinh Niên nấu canh mà chị thích ăn nhất, lát nữa sẽ mang đến.' Sầm Giai Di nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không khỏi có chút chua xót.
Sự ngọt ngào và vui vẻ của hôn lễ còn chưa qua thì đã đối mặt với một hồi sống chết chưa rõ thế này, sao có thể không khó chịu chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cô tin anh hai mình người lành có trời phù hộ, nhất định sẽ bình an trở về.
Nhất định như vậy!
'Ngày nào em cũng bắt anh ấy chạy qua đây, làm phiền quá.' Quan Mẫn Mẫn nhìn cô trầm mặc cười, 'Buổi tối em về với anh ấy đi, chị không sao.'
Hứa Kinh Niên mỗi ngày tan tầm đều sẽ đến đây thăm Giai Di, tối muộn mới về khiến cô thấy thật ngại.
'Người nhà mà làm phiền cái gì.' Thấy cô chịu nói chuyện, Sầm Giai Di cũng yên tâm không ít, 'Tiểu Duệ, con biết làm bếp thật không đó? Cô gọi món được không?'
Cậu nhóc đắc chí hếch cằm, 'Tay nghề của con chuyên để phục vụ Quan tiểu thư.'
'Được rồi, chuyên phục vụ Quan tiểu thư.' Lúc này cô có thể tranh được sao?
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, sau này cô nhất định phải dạy con trai thành một đầu bếp nhí, đến lúc đó có thể sai khiến cho đã.
'Cám ơn con.' Quan Mẫn Mẫn hôn mạnh một cái lên má cậu nhóc.
Nể tình Quan tiểu thư lúc này tâm tình không tốt, tiểu Quan tiên sinh miễn cưỡng tiếp nhận sự sến sủa của mẹ mình.
'Trước khi đi làm cơm, báo cho mẹ thêm một tin tốt.' Cậu nhóc đảo đôi mắt tròn xoe.
'Tin tốt gì.' Nói tới đây, Quan tiểu thư sốt ruột nắm lấy tay con trai, Sầm Giai Di cũng nóng lòng nhìn cậu nhóc.
'Tin mới nhất, đó là cái tên Dick kia đã bị bắt.' Đây là tin nóng hổi cậu mới nghe được từ chỗ lão gia tử.
'Vậy ba con thì sao?' Vừa nghe tin này, trên mặt Quan tiểu thư rốt cuộc thoáng lộ nụ cười vui vẻ.
'Ba và mấy người kia phải phối hợp với phía cảnh sát ra làm chứng cho nên tạm thời không được liên lạc với chúng ta.
Vừa nãy không lập tức nói với mẹ bởi vì bên đó báo tin rằng nhóm 4 người của ba có hai người bị thương tương đối nặng, hai người còn lại bị thương nhẹ nhưng không có nguy hiểm đến tính mang.
Bên đó không báo lại ai bị thương nặng hơn cho nên, suy nghĩ một hồi, cậu vẫn quyết định không nói chuyện này ra.
'Tốt quá rồi, anh ấy không sao, không sao rồi!' Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc mừng tới rớt nước mắt.
Sự lo lắng mấy ngày nay của cô rốt cuộc đã được hóa giải!
Bữa tối, bởi vì tâm trạng tốt, cô ăn cũng được nhiều hơn, uống nhiều hơn một chén canh. Ăn xong quay về phòng, Quan Mẫn Mẫn ngồi trên ghế ở ban công nhìn lên bầu trời đầy sao, hai tay ôm lấy ngực, tự dưng nước mắt đoanh tròng.
Cảm ơn ông trời, Sầm Chí Quyền rốt cuộc bình an.
Mấy ngày nay cô thật sự rất nhớ hắn.
Lúc ngủ nhớ hơi ấm và khí tức của hắn, vô thức kéo chiếc gối của hắn ôm vào cho đỡ nhớ.
Lúc ăn nhớ sự tỉ mỉ và chu đáo của hắn, bất giác tự học cách làm sao cắt bít tết cho đẹp.
Nhớ hắn! Nhớ hắn! Rất nhớ hắn!
Nhưng bao giờ hắn mới có thể trở lại đây?
'Mẹ, sữa của mẹ.' Sầm Cảnh Duệ cầm một ly sữa ấm qua, thấy mẹ mình ngơ ngác ngồi ngắm trời đêm thì đi đến, đưa ly sữa cho cô, 'Mau uống rồi đi ngủ đi, đến giờ rồi, phụ nữ có thai không được thức khuya.'
Thấy giọng điệu của con trai không khác gì ba nó, Quan tiểu thư trong lòng càng thêm cảm động.
Mấy ngày nay cô không chỉ khiến các trưởng bối lo lắng mà ngay cả con trai cũng lo lắng vì cô.
'Ừ, mẹ uống xong rồi đi ngủ.'
Một hơi uống cạn ly sữa xong cậu nhóc chu đáo rút khăn giấy đưa cô, có chút ghét bỏ nhìn vết sữa dính trên miệng, 'Mau lau đi, sau này em gái cũng vụng về giống mẹ thì làm sao đây?'
'Sầm Cảnh Duệ, con dám nói mẹ như vậy sao?'
Đã lâu không đấu võ mồm với con trai, tối nay Quan tiểu thư rốt cuộc hồi phục lại một chút tinh thần.
'Được rồi, mẹ đừng giống như con nít nữa. Uống xong thì đi ngủ đi, như vậy da mới đẹp, đợi khi ba về mới có thể làm ba mê đến thần hồn điên đảo.'
Hừm, đợi hắn về, cô nhất định khiến hắn mê mẩn đến nỗi không thể rời khỏi mình, Sầm phu nhân âm thầm thề.
****
Ngày hôm sau, Thích Bội Tư nhận được tin cũng lần nữa quay về nhà họ Sầm thăm Quan Mẫn Mẫn.
Tin tức hôm qua đã quét tan mọi u ám, hai mẹ con ngồi trong phòng khách uống trà, vui vẻ trò chuyện, đều là những chuyện xung quanh cục cưng trong bụng.
Một lúc sao, chú Vinh mang đến một thùng lớn, là Thích Bội Tư bảo ông mang đến, bên trong toàn là hình của Sầm Chí Quyền lúc nhỏ, từ lúc mới sinh đến 5 tuổi, một quyển rất dày.
Cậu nhóc cũng ghé đầu vào xem, thấy ảnh của ba mình lúc nhỏ, ngoại trừ mắt mũi giống ra, ngũ quan hình như không giống lắm.
'Bà nội, bà không cảm thấy con đẹp trai hơn ba sao?'
Thích Bội Tư nhìn vẻ kiêu căng của cậu nhóc thì cười, 'Phải, phải, con đẹp trai hơn nhiều.'
Nhưng câu trả lời của bà không khiến cậu nhóc hài lòng, 'Bà nội, bà nói không có thành ý gì hết.'
'Đâu có, bà nói thật mà.'
'Ba là con của nội, đương nhiên phải thiên vị con của mình rồi.'
'...'
Được rồi, nói đẹp trai cũng không được, không đẹp trai cũng không được, bà phải trả lời sao đây?
Thực ra, ba với con làm sao so sánh được chứ? Thằng bé này, sao cứ nghĩ những chuyện không đâu thế nhỉ?
Ba người xem tiếp một lúc, cậu nhóc chợt phát hiện ra một vấn đề...
'Bà nội...' Cậu nghiêm túc lên tiếng.
'Gì?'
'Tại sao những hình này chỉ có ba và chú ba, ba trước của con đâu?'
'Ba trước?' Thích Bội Tư ngớ ra.
'Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, là Chí Tề đó.'
Quan Mẫn Mẫn có lúc thật muốn cú cho con mình một cái, suốt ngày cứ hỏi những chuyện không đâu.
Dù rằng cô cũng rất muốn biết nhưng cũng đâu cần phải hỏi trực tiếp như vậy.
'Chí Tề hả...' Mặt Thích Bội Tư cứng lại, đang định suy nghĩ xem trả lời thế nào thì người làm vào báo...
'Thiếu phu nhân, có một vị tên Tiêu Dật Hoa nói muốn gặp cô, cô có muốn tôi mời vào không?'
Sao Tiêu Dật Hoa lại đến đây?
Cả Quan Mẫn Mẫn và Thích Bội Tư đều ngớ ra.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật Hoa bước vào nhà lớn họ Sầm sau mấy mươi năm.
Gian nhà này, thực ra không thay đổi gì mấy, bãi cỏ năm đó vẫn xanh như vậy, vườn hoa suối nước vẫn ở đó, ngay cả gốc cây năm đó cũng vẫn xanh mướt.
Có thay đổi chăng, chỉ là lòng người.
Bước theo quản gia vào nhà, rất nhiều rất nhiều chuyện xưa như đèn kéo quân quay về trong đầu...
Bà còn nhớ, lần đầu tiên theo cha mẹ đến đây, bà chỉ mới 17 tuổi!
Đó là một ngày hè rất nóng, bà từ trong nhà chạy ra ngoài, hào hứng đi rảo quanh trong vườn hoa, thưởng thức tiếng ve líu ríu không ngừng.
Hôm đó, dưới một tán cây, lần đầu tiên bà gặp Sầm Húc Sâm 19 tuổi đang nằm trên một chiếc ghế đu, một quyển sách che trên mặt, đang ngủ.
Sự nghịch ngợm khiến bà bước đến, đưa tay định lấy quyển sách che trên mặt ông ra, định hù ông một cái.
Nào ngờ vừa mới chạm vào quyển sách thì cổ tay đã bị người thanh niên dùng sức nắm lấy, người bị dọa đổi lại là bà...
Khi quyển sách trượt xuống, gương mặt tuấn tú của anh ta khiến bà nhìn đến ngây người!
Mãi đến khi khí tức của anh ta ập đến bà mới phát hiện chóp mũi hai người chỉ cách nhau chưa đến 1cm thì thất thanh kêu lên một tiếng, đẩy anh ta ra, lùi lại chừng một mét, ngón tay run rẩy chỉ về phía anh ta, 'Này, này... cái đồ dê xồm kia, làm gì mà dựa gần như vậy?'
'Tiểu thư, tôi đang ngủ, là cô đến gần tôi thì có.' Trên mặt người thanh niên là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời.
'Ai bảo anh ngủ bên ngoài? Tôi...tôi tốt bụng muốn nhắc anh thôi.'
'Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ ở đâu mà không được?'
Hai người lần đầu tiên gặp mặt đã cãi nhau như vậy, cũng may quản gia đã dẫn ba bà ra tìm, sau đó bà mới biết, người thanh niên đẹp trai nhưng thái độ chẳng ra làm sao kia là con trai lớn của nhà họ Sầm vừa từ nước ngoài học trở về thăm nhà, Sầm Húc Sâm.
Một thiếu nữ mới vào đời, một thiếu niên tuổi trẻ nhiệt thành, nhờ mối quan hệ qua lại giữa trưởng bối hai bên, hai người cũng đến với nhau, bắt đầu một cuộc tình oanh oanh liệt liệt.
Đáng tiếc, lúc đó một người là thiên kim tiểu thư cao ngạo, một người là thiếu gia nhà giàu không chịu thỏa hiệp với bất cứ ai, sau một thời gian yêu đương ngọt ngào thì tính cách dần lộ ra, bắt đầu vòng tròn ác tính cãi nhau, làm hòa, cãi nhau, làm hòa... Cứ vậy qua hai năm...
Mà trong hai năm này, mỗi lần họ cãi nhau kịch liệt, thậm chí nghĩ tới chuyện chia tay thì vẫn luôn là Liên Đào là người đứng ra hòa giải.
Ngược với người tính tình kiêu căng như Sầm Húc Sâm, người bạn tốt Liên Đào là một người nhã nhặn lịch thiệp, cực kỳ kiên nhẫn cùng Tiêu Dật Hoa đi dạo phố, đi uống rượu giải sầu...
Đến cuối cùng, bởi Sầm Húc Sâm bị ép cùng Thích Bội Tư, một thiên kim tiểu thư khác ăn bữa cơm xem mắt, hai người rốt cuộc chia tay...
'Bà Tiêu, xin mời...' Tiếng của người quản gia cắt đứt dòng suy nghĩ của bà, thì ra hai người đã đi đến căn biệt thự nhỏ.
Mà Quan Mẫn Mẫn và Thích Bội Tư cũng đã ra ngoài đón khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.