Chương 105: Mối quan hệ cha con mới mẻ (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 105: Mối quan hệ cha con mới mẻ (1)
'Được rồi, được rồi, không được khóc nữa!' Sầm Chí Quyền kéo cô gái vào lòng, không đánh cô cơn tức trong lòng không làm sao tiêu tan hết, đánh rồi nhìn cô khóc đến sưng cả mắt như vậy thì lại đau lòng, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác vừa yêu vừa hận là thế nào.
'Ai cho anh đánh em chứ? Còn đánh mạnh như vậy nữa, đau chết đi được.' Thấy lửa giận của người đàn ông rốt cuộc tan đi không ít, Quan tiểu thư nắm chặt nắm đấm, vô lực đấm thùm thụp vào ngực người đàn ông.
'Còn không biết tại sao anh đánh em hả?' Hắn đã rất khoan dung với cô rồi! Đợi lát nữa mới từ từ tính sổ với cô tiếp.
Sợ đại ma đầu lần nữa giận lên, cô rúc vào trong ngực hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
'Có đói bụng không?' Đã qua giờ cơm trưa lâu rồi.
Lại gật đầu.
'Muốn ăn gì? Anh cho người mang đến.' Giọng hắn đã khôi phục như thường.
'Gì cũng được.' Có ăn còn dám kén cá chọn canh sao? Không bị đánh cũng đã cám ơn trời đất rồi.
Bữa trưa thịnh soạn rất nhanh được đưa đến, còn có cả một phần dành cho trẻ con, Sầm Giai Di đưa cháu vào xong, cực kỳ không cam lòng rời đi.
Mà cô nàng Quan Mẫn Mẫn vừa nãy bị đánh không nhẹ, chiếc mông nhỏ còn đau nhưng một chữ cũng không dám cáo trạng với con trai.
Bữa cơm ba người bắt đầu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ chừng như không quá hài lòng với đối phương, một câu cũng không nói với nhau.
Cả bữa ăn diễn ra trong yên lặng, ngay cả hai mẹ con thường ngày ưa đấu võ mồm với nhau cũng không như trước đây vui vẻ cười nói.
'Món gà mà con thích ăn nhất nè.' Vì để làm dịu đi bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở này, Quan Mẫn Mẫn hắng giọng, chủ động gắp một miếng gà chiên đặt vào đĩa của con trai.
Quan Cảnh Duệ hừ nhỏ một tiếng, hai tay chống xuống bàn, vừa nhấm nháp những món ăn ngon vừa nhìn Sầm Chí Quyền bằng ánh mắt phòng bị giống như chỉ cần một động tác thì hắn sẽ nhảy đến bắt lấy con mồi nhỏ là cậu vậy.
Đối mặt với sự khiêu khích không lời của cậu bé, Sầm Chí Quyền không hề tỏ vẻ dao động gì, chỉ yên lặng ngồi đó, an tĩnh và tao nhã dùng bữa.
Được thôi, rất rõ ràng là hai cha con đều không thèm để ý đến cô, Quan tiểu thư cũng không thèm để ý đến họ, vùi đầu ăn cơm.
Ăn trưa xong, Quan Mẫn Mẫn Mơ mơ màng màng muốn ngủ, tối qua ngủ không được nhiều, vừa nãy lại khóc hết cả thau nước mắt như vậy, mí mắt cô sắp chống đỡ không nổi vì thế bị hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh đuổi về phòng nghỉ.
'Con ra đây ta có chuyện muốn nói.'
'Chú ra đây cháu có chuyện muốn nói.'
Áp tải Quan Mẫn Mẫn về phòng ngủ xong, hai cha con đồng thanh nói.
Thật không hổ là hai cha con!
Thôi hai cha con muốn nói gì với nhau thì nói đi, giờ cô chỉ muốn ngủ.
Vừa nãy tuy rằng bị đánh một trận những nỗi lo lắng trong bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng được bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, giờ cô có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.
Hai bóng người một cao một thấp nối bước nhau rời khỏi phòng nghỉ, Sầm Chí Quyền tiện tay đóng cửa lại, Quan Cảnh Duệ đang đi phía trước chợt đứng lại, xoay người đối diện với người đàn ông.
'Chú...' Bất chấp thân thể bé nhỏ của mình, cậu nhóc chống hai tay trên eo, khí thế không hề thua kém Sầm Chí Quyền, 'Cháu có chuyện muốn nói với chú.'
'Không được gọi là chú nữa!' Sầm Chí Quyền chăm chú nhìn cậu nhóc cao chưa tới đùi mình kia, nghiêm giọng cảnh cáo.
'Ờ.' Cậu nhóc qua loa đáp một tiếng, không gọi chú chẳng lẽ gọi ba sao? Có chút không cam lòng nha.
Ờ? Trả lời hắn như vậy sao? Sầm Chí Quyền nhướng mày, dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào lại biết mình có một đứa con trai lớn như vậy, tác động của nó cũng không thua kém bất kỳ một biến cố lớn nào trên thương trường, nói thật cho đến bây giờ hắn vẫn còn đang cố điều tiết bản thân để thích ứng.
Nhưng thằng bé rõ ràng đã sớm biết hắn là ba của nó cho nên mới đến tìm, tuổi còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, điêu ngoa lại khó trị như vậy, hắn thật sự rất muốn biết xem đứa con trai này muốn nói gì với mình.
'Quan tiểu thư tuy rằng hơi ngốc lại có chút mơ hồ nhưng chú đừng tưởng mẹ ngốc mà có thể ăn hiếp mẹ. Thân là người đàn ông duy nhất bên cạnh mẹ, cháu cảnh cáo chú, nếu lần sau chú còn đánh mẹ nữa, cháu sẽ không khách sáo với chú đâu.'
Đừng tưởng vừa nãy đóng cửa thì cậu không biết gì hết, chỉ cần nhìn đôi mắt đã khóc đến vừa sưng vừa đỏ của Quan tiểu thư là đã biết vừa mới bị đánh một trận vào mông. Hừm, mẹ của Quan Cảnh Duệ cậu mà cũng dám đánh, thực sự rất quá đáng. Cho dù là cha ruột cũng không được!
Nhưng vừa nãy cô Giai Di có nói rằng bất cứ người nào nếu bị gạt một chuyện quan trọng như vậy cũng sẽ rất tức giận, hơn nữa nói sao đây cũng là người đã cống hiến một con tinh trùng để tạo ra cậu cho nên cậu mới chịu tha thứ một lần.
Quan tiểu thư mang giọt máu của người ta chạy trốn quả thật có điểm không thỏa đáng, nhưng cậu chỉ chấp nhận ba nổi nóng với mẹ một lần, còn lại thì không được.
Ai muốn bắt nạt Quan tiểu Thư cũng phải hỏi xem cậu có đồng ý hay không đã.
Sầm Chí Quyền không trả lời, chỉ dùng ánh mắt thâm thuý nhìn thằng bé một lúc rồi bất chợt đưa tay kéo nó về phía mình.
'Chú định làm gì vậy?' Quan Cảnh Duệ sợ hết hồn, vừa giãy dụa vừa hỏi.
'Ngày thường con thích chơi cái gì nhất?' Sau khi đại Boss đã khôi phục lại lý trí, nhiều chuyện khó hiểu trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
'Thứ cháu thích chơi thì nhiều lắm.' Quan Cảnh Duệ giật tay ra, bĩu môi, 'Chú hỏi để làm gì?'
'Chẳng hạn như ỷ vào chút xíu thông minh của mình xâm nhập vào hệ thống máy tính của công ty người ta làm loạn một chút?' Sầm Chí Quyền nheo nheo mắt, mím môi truy vấn.
Quan Cảnh Duệ nghe vậy, đầu tiên là có chút giật mình nhưng sau đó bình tĩnh trở lại, kiêu ngạo hếch chiếc cằm nhỏ, 'Có trời mới biết hệ thống tường lửa của công ty đó tệ đến thế nào mới để cho một đứa nhỏ tùy tiện cũng có thể xâm nhập. Chủ của nó nên tự hỏi một chút có chỗ nào làm không tốt, miễn cho người ta suốt ngày xâm nhập vào.'
'Nói như vậy,ta đúng là nên nghiêm túc tự kiểm điểm một chút.' Sầm Chí Quyền gật gật đầu, có một đứa con trai như vậy, hắn không biết nên tức giận nhiều hơn hay kiêu ngạo nhiều hơn, 'Thông tin tuyển dụng tối hôm qua chắc là do con sửa đúng không?'
Quan Cảnh Duệ thẳng thắn gật đầu.
'Tại sao phải làm như vậy?'
'Buồn, thấy hay hay thôi.' Cậu nhóc lơ đễnh trả lời.
'Đàng hoàng một chút, trả lời câu hỏi của ta.' Sầm Chí Quyền bắt đầu có chút bực, đăm đắm nhìn thằng bé, 'Hai lần, là vì mục đích gì?'
Chịu không nổi ánh mắt như muốn đông lạnh người của hắn, Quan Cảnh Duệ rất không cam lòng trả lời, 'Lần đầu tiên là vì chú ngủ với mẹ cháu, cháu cố ý.'
'Con nít không được dùng từ thô tục như vậy.' Hắn lên tiếng dạy dỗ, đầu óc không ngừng xoay chuyển, nhớ lại đó là lần đầu tiên hắn đưa cô về căn hộ của mình ở lại một đêm, cũng ngay hôm sau, hệ thống của công ty bị tên tiểu tử này hạ độc thủ.
Lá gan thực sự là lớn nha!
'Dựa vào đâu mà quản cháu?' Quan Cảnh Duệ kêu oai oái.
'Con nói xem ta dựa vào đâu?' Sầm Chí Quyền lần nữa nhấc cánh tay thằng bé lên, 'Đi thôi.'
'Này, chú đừng tưởng chú là ba của cháu thì cháu sẽ sợ chú nha.' Quan Cảnh Duệ muốn giãy dụa nhưng biết làm sao được đây, sức lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao? Khóe môi đại Boss nhẹ câu lên, tuy không có ý thả tay ra nhưng lực đạo đã giảm đi không ít.
Hắn nắm tay thằng bé dẫn đi, trên đường bất kể cậu nhóc hô to gọi nhỏ thế nào cũng không chịu buông, một mạch đi thẳng xuống phòng công nghệ thông tin ở tầng 19.
Tròng mắt của tất cả nhân viên phòng công nghệ thông tin mới vừa ăn trưa xong bởi vì thấy đại Boss dắt theo một đứa bé nét mặt không cam lòng tiến vào mà suýt nữa thì rơi xuống.
Chuyện...chuyện gì xảy ra vậy?
Giám đốc phòng công nghệ thông tin lập tức bước ra...
'Sầm tổng, có phải là...'
'Đây là tên hacker lần trước đã xâm nhập hệ thống vi tính của chúng ta.'
Lời đại Boss vừa dứt, cả căn phòng vốn im lặng chợt vang lên những tiếng thở rút...
Có thật vậy không? Hay vì đại boss xem phim khoa học viễn tưởng quá nhiều? Trên đời này tuy rằng có thiên tài nhưng rõ ràng đây chỉ là một đứa bé thôi mà.
Sao một đứa bé như vậy là có thể xâm nhập vào hệ thống tường lửa vốn là niềm tự hào của họ? Đây thật sự là...
Nhưng nhìn mặt đại Boss không có vẻ gì là đang nói đùa cả.
Trái với vẻ khó tin của tất cả mọi người, Quan Cảnh Duệ không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, lúc nhìn thấy chiếc máy chủ thì hưng phấn hỏi, 'Cháu có thể chơi một chút không?'
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cậu nhóc, Sầm Chí Quyền gật đầu. Trước khi thả tay ra còn dặn, 'Cho con thời gian một buổi chiều để sửa xong tất cả những lỗ hổng trong hệ thống tường lửa này, OK?'
'Không thành vấn đề.' Chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu, Quan Cảnh Duệ tự tin vỗ ngực đảm bảo.
'Đi đi thôi.' Hắn thả tay ra để cậu nhóc tự do còn vị giám đốc đang đi theo sau lưng hắn ngơ ngác hỏi, 'Boss như vậy có được không?'
Chiếc máy chủ đó điều khiển sự vận hành của toàn bộ hệ thống vi tính trong công ty, lỡ như sai sót gì...
'Được rồi, được rồi, không được khóc nữa!' Sầm Chí Quyền kéo cô gái vào lòng, không đánh cô cơn tức trong lòng không làm sao tiêu tan hết, đánh rồi nhìn cô khóc đến sưng cả mắt như vậy thì lại đau lòng, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác vừa yêu vừa hận là thế nào.
'Ai cho anh đánh em chứ? Còn đánh mạnh như vậy nữa, đau chết đi được.' Thấy lửa giận của người đàn ông rốt cuộc tan đi không ít, Quan tiểu thư nắm chặt nắm đấm, vô lực đấm thùm thụp vào ngực người đàn ông.
'Còn không biết tại sao anh đánh em hả?' Hắn đã rất khoan dung với cô rồi! Đợi lát nữa mới từ từ tính sổ với cô tiếp.
Sợ đại ma đầu lần nữa giận lên, cô rúc vào trong ngực hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
'Có đói bụng không?' Đã qua giờ cơm trưa lâu rồi.
Lại gật đầu.
'Muốn ăn gì? Anh cho người mang đến.' Giọng hắn đã khôi phục như thường.
'Gì cũng được.' Có ăn còn dám kén cá chọn canh sao? Không bị đánh cũng đã cám ơn trời đất rồi.
Bữa trưa thịnh soạn rất nhanh được đưa đến, còn có cả một phần dành cho trẻ con, Sầm Giai Di đưa cháu vào xong, cực kỳ không cam lòng rời đi.
Mà cô nàng Quan Mẫn Mẫn vừa nãy bị đánh không nhẹ, chiếc mông nhỏ còn đau nhưng một chữ cũng không dám cáo trạng với con trai.
Bữa cơm ba người bắt đầu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ chừng như không quá hài lòng với đối phương, một câu cũng không nói với nhau.
Cả bữa ăn diễn ra trong yên lặng, ngay cả hai mẹ con thường ngày ưa đấu võ mồm với nhau cũng không như trước đây vui vẻ cười nói.
'Món gà mà con thích ăn nhất nè.' Vì để làm dịu đi bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở này, Quan Mẫn Mẫn hắng giọng, chủ động gắp một miếng gà chiên đặt vào đĩa của con trai.
Quan Cảnh Duệ hừ nhỏ một tiếng, hai tay chống xuống bàn, vừa nhấm nháp những món ăn ngon vừa nhìn Sầm Chí Quyền bằng ánh mắt phòng bị giống như chỉ cần một động tác thì hắn sẽ nhảy đến bắt lấy con mồi nhỏ là cậu vậy.
Đối mặt với sự khiêu khích không lời của cậu bé, Sầm Chí Quyền không hề tỏ vẻ dao động gì, chỉ yên lặng ngồi đó, an tĩnh và tao nhã dùng bữa.
Được thôi, rất rõ ràng là hai cha con đều không thèm để ý đến cô, Quan tiểu thư cũng không thèm để ý đến họ, vùi đầu ăn cơm.
Ăn trưa xong, Quan Mẫn Mẫn Mơ mơ màng màng muốn ngủ, tối qua ngủ không được nhiều, vừa nãy lại khóc hết cả thau nước mắt như vậy, mí mắt cô sắp chống đỡ không nổi vì thế bị hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh đuổi về phòng nghỉ.
'Con ra đây ta có chuyện muốn nói.'
'Chú ra đây cháu có chuyện muốn nói.'
Áp tải Quan Mẫn Mẫn về phòng ngủ xong, hai cha con đồng thanh nói.
Thật không hổ là hai cha con!
Thôi hai cha con muốn nói gì với nhau thì nói đi, giờ cô chỉ muốn ngủ.
Vừa nãy tuy rằng bị đánh một trận những nỗi lo lắng trong bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng được bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, giờ cô có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.
Hai bóng người một cao một thấp nối bước nhau rời khỏi phòng nghỉ, Sầm Chí Quyền tiện tay đóng cửa lại, Quan Cảnh Duệ đang đi phía trước chợt đứng lại, xoay người đối diện với người đàn ông.
'Chú...' Bất chấp thân thể bé nhỏ của mình, cậu nhóc chống hai tay trên eo, khí thế không hề thua kém Sầm Chí Quyền, 'Cháu có chuyện muốn nói với chú.'
'Không được gọi là chú nữa!' Sầm Chí Quyền chăm chú nhìn cậu nhóc cao chưa tới đùi mình kia, nghiêm giọng cảnh cáo.
'Ờ.' Cậu nhóc qua loa đáp một tiếng, không gọi chú chẳng lẽ gọi ba sao? Có chút không cam lòng nha.
Ờ? Trả lời hắn như vậy sao? Sầm Chí Quyền nhướng mày, dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào lại biết mình có một đứa con trai lớn như vậy, tác động của nó cũng không thua kém bất kỳ một biến cố lớn nào trên thương trường, nói thật cho đến bây giờ hắn vẫn còn đang cố điều tiết bản thân để thích ứng.
Nhưng thằng bé rõ ràng đã sớm biết hắn là ba của nó cho nên mới đến tìm, tuổi còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, điêu ngoa lại khó trị như vậy, hắn thật sự rất muốn biết xem đứa con trai này muốn nói gì với mình.
'Quan tiểu thư tuy rằng hơi ngốc lại có chút mơ hồ nhưng chú đừng tưởng mẹ ngốc mà có thể ăn hiếp mẹ. Thân là người đàn ông duy nhất bên cạnh mẹ, cháu cảnh cáo chú, nếu lần sau chú còn đánh mẹ nữa, cháu sẽ không khách sáo với chú đâu.'
Đừng tưởng vừa nãy đóng cửa thì cậu không biết gì hết, chỉ cần nhìn đôi mắt đã khóc đến vừa sưng vừa đỏ của Quan tiểu thư là đã biết vừa mới bị đánh một trận vào mông. Hừm, mẹ của Quan Cảnh Duệ cậu mà cũng dám đánh, thực sự rất quá đáng. Cho dù là cha ruột cũng không được!
Nhưng vừa nãy cô Giai Di có nói rằng bất cứ người nào nếu bị gạt một chuyện quan trọng như vậy cũng sẽ rất tức giận, hơn nữa nói sao đây cũng là người đã cống hiến một con tinh trùng để tạo ra cậu cho nên cậu mới chịu tha thứ một lần.
Quan tiểu thư mang giọt máu của người ta chạy trốn quả thật có điểm không thỏa đáng, nhưng cậu chỉ chấp nhận ba nổi nóng với mẹ một lần, còn lại thì không được.
Ai muốn bắt nạt Quan tiểu Thư cũng phải hỏi xem cậu có đồng ý hay không đã.
Sầm Chí Quyền không trả lời, chỉ dùng ánh mắt thâm thuý nhìn thằng bé một lúc rồi bất chợt đưa tay kéo nó về phía mình.
'Chú định làm gì vậy?' Quan Cảnh Duệ sợ hết hồn, vừa giãy dụa vừa hỏi.
'Ngày thường con thích chơi cái gì nhất?' Sau khi đại Boss đã khôi phục lại lý trí, nhiều chuyện khó hiểu trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
'Thứ cháu thích chơi thì nhiều lắm.' Quan Cảnh Duệ giật tay ra, bĩu môi, 'Chú hỏi để làm gì?'
'Chẳng hạn như ỷ vào chút xíu thông minh của mình xâm nhập vào hệ thống máy tính của công ty người ta làm loạn một chút?' Sầm Chí Quyền nheo nheo mắt, mím môi truy vấn.
Quan Cảnh Duệ nghe vậy, đầu tiên là có chút giật mình nhưng sau đó bình tĩnh trở lại, kiêu ngạo hếch chiếc cằm nhỏ, 'Có trời mới biết hệ thống tường lửa của công ty đó tệ đến thế nào mới để cho một đứa nhỏ tùy tiện cũng có thể xâm nhập. Chủ của nó nên tự hỏi một chút có chỗ nào làm không tốt, miễn cho người ta suốt ngày xâm nhập vào.'
'Nói như vậy,ta đúng là nên nghiêm túc tự kiểm điểm một chút.' Sầm Chí Quyền gật gật đầu, có một đứa con trai như vậy, hắn không biết nên tức giận nhiều hơn hay kiêu ngạo nhiều hơn, 'Thông tin tuyển dụng tối hôm qua chắc là do con sửa đúng không?'
Quan Cảnh Duệ thẳng thắn gật đầu.
'Tại sao phải làm như vậy?'
'Buồn, thấy hay hay thôi.' Cậu nhóc lơ đễnh trả lời.
'Đàng hoàng một chút, trả lời câu hỏi của ta.' Sầm Chí Quyền bắt đầu có chút bực, đăm đắm nhìn thằng bé, 'Hai lần, là vì mục đích gì?'
Chịu không nổi ánh mắt như muốn đông lạnh người của hắn, Quan Cảnh Duệ rất không cam lòng trả lời, 'Lần đầu tiên là vì chú ngủ với mẹ cháu, cháu cố ý.'
'Con nít không được dùng từ thô tục như vậy.' Hắn lên tiếng dạy dỗ, đầu óc không ngừng xoay chuyển, nhớ lại đó là lần đầu tiên hắn đưa cô về căn hộ của mình ở lại một đêm, cũng ngay hôm sau, hệ thống của công ty bị tên tiểu tử này hạ độc thủ.
Lá gan thực sự là lớn nha!
'Dựa vào đâu mà quản cháu?' Quan Cảnh Duệ kêu oai oái.
'Con nói xem ta dựa vào đâu?' Sầm Chí Quyền lần nữa nhấc cánh tay thằng bé lên, 'Đi thôi.'
'Này, chú đừng tưởng chú là ba của cháu thì cháu sẽ sợ chú nha.' Quan Cảnh Duệ muốn giãy dụa nhưng biết làm sao được đây, sức lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao? Khóe môi đại Boss nhẹ câu lên, tuy không có ý thả tay ra nhưng lực đạo đã giảm đi không ít.
Hắn nắm tay thằng bé dẫn đi, trên đường bất kể cậu nhóc hô to gọi nhỏ thế nào cũng không chịu buông, một mạch đi thẳng xuống phòng công nghệ thông tin ở tầng 19.
Tròng mắt của tất cả nhân viên phòng công nghệ thông tin mới vừa ăn trưa xong bởi vì thấy đại Boss dắt theo một đứa bé nét mặt không cam lòng tiến vào mà suýt nữa thì rơi xuống.
Chuyện...chuyện gì xảy ra vậy?
Giám đốc phòng công nghệ thông tin lập tức bước ra...
'Sầm tổng, có phải là...'
'Đây là tên hacker lần trước đã xâm nhập hệ thống vi tính của chúng ta.'
Lời đại Boss vừa dứt, cả căn phòng vốn im lặng chợt vang lên những tiếng thở rút...
Có thật vậy không? Hay vì đại boss xem phim khoa học viễn tưởng quá nhiều? Trên đời này tuy rằng có thiên tài nhưng rõ ràng đây chỉ là một đứa bé thôi mà.
Sao một đứa bé như vậy là có thể xâm nhập vào hệ thống tường lửa vốn là niềm tự hào của họ? Đây thật sự là...
Nhưng nhìn mặt đại Boss không có vẻ gì là đang nói đùa cả.
Trái với vẻ khó tin của tất cả mọi người, Quan Cảnh Duệ không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, lúc nhìn thấy chiếc máy chủ thì hưng phấn hỏi, 'Cháu có thể chơi một chút không?'
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cậu nhóc, Sầm Chí Quyền gật đầu. Trước khi thả tay ra còn dặn, 'Cho con thời gian một buổi chiều để sửa xong tất cả những lỗ hổng trong hệ thống tường lửa này, OK?'
'Không thành vấn đề.' Chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu, Quan Cảnh Duệ tự tin vỗ ngực đảm bảo.
'Đi đi thôi.' Hắn thả tay ra để cậu nhóc tự do còn vị giám đốc đang đi theo sau lưng hắn ngơ ngác hỏi, 'Boss như vậy có được không?'
Chiếc máy chủ đó điều khiển sự vận hành của toàn bộ hệ thống vi tính trong công ty, lỡ như sai sót gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.