Chương 290: Một Quan tổng thật khó đoán (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
21/11/2021
Đèn xanh, dòng người ồ ạt qua đường, Trang Lâm bị người phía sau đẩy một cái, bước chân không vững đổ về phía trước, cũng may có một cánh tay
mạnh mẽ giữ lấy eo cô lại.
'Cẩn thận một chút.' Quan Dĩ Thần thấp giọng nói.
Cô đứng thẳng lại, khẽ vặn eo, ngầm ra hiệu cho hắn buông tay.
Quan Dĩ Thần không bỏ qua sự kháng cự ngấm ngầm ấy nhưng lại không chịu buông tay mà còn giữ chặt hơn khiến cô dán sát vào người mình, 'Em...gầy quá.'
Cho dù trước đây hắn không biểu lộ sự quan tâm nào dành cho cô thì cũng rất quen thuộc với thân thể của cô, vòng eo quá mức mảnh khảnh kia khiến hắn có cảm giác chỉ cần siết chặt thêm một chút thì nó sẽ gãy mất.
Thế nhưng hắn lại cực mê luyến cảm giác này!
Trang Lâm không ngờ hắn lại nói những lời này, có chút sửng sốt, ngơ ngác đứng đó nhìn hắn, không hề để ý thân thể hai người đang khăng khít dán sát nhau.
Sau khi nhà xảy ra chuyện, cô luôn bắt bản thân phải kiên cường bởi vì sẽ không có ai giúp cô, cô không biết nếu như có ngày có một bờ vai vững chãi để mình dựa vào lại mang đến cảm giác an tâm thế này.
Cô ở trong ngực hắn, đầu ngước lên, khóe mắt còn nhìn thấy vô số vì sao lấp lánh trên trời.
Đúng vậy, cảnh đẹp thường không dài lâu, cũng giống như phép lạ sẽ biến mất sau 12 giờ, cô phải nhớ kỹ để sau này còn có cái mà nhớ lại...
Hai người vào nhà hàng, Trang Lâm đi gọi món, Quan Dĩ Thần lần đầu đến những chỗ thế này, hoàn cảnh quá mức ồn ào khiến hắn không quen nhưng nhìn bóng người đang đứng trước quầy gọi món kia, hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, muốn châm một điếu thuốc lại nhìn thấy biển cấm đành có chút không thoải mái cất trở lại.
Không lâu sau, Trang Lâm bê khay qua, ngồi đối diện với hắn.
'Anh muốn ăn gì?' Cô chỉ vào những món trong khay.
'Em ăn trước đi.' Quan Dĩ Thần liếc nhanh qua, không có món gì hắn muốn ăn.
Thấy ánh mắt có chút ghét bỏ của hắn, Trang Lâm mặc kệ, bắt đầu ăn.
Là hắn tự đến, cô cũng đâu có ép.
Nhìn khay thức ăn nóng hổi cô mới nhận ra mình đói, liên tục ăn mấy miếng khoai tây chiên liền.
'Này...cẩn thận một chút coi chừng nghẹn.' Quan Dĩ Thần chau mày nhìn bộ dạng chết đói của cô, không phải vừa mới nói không đói sao?
'Ngại quá.' Trang Lâm vì hành vi ăn uống ngấu nghiến của mình mà đỏ mặt, 'Đã lâu không ăn khoai tây chiên, nhìn thấy mới biết bụng đói quá.'
Giọng điệu mang theo một chút nũng nịu, nhất là bên môi cô còn dính một chút sốt cà chua khiến cô như thêm một phần đáng yêu và sinh động.
Lời của cô khiến những thanh niên ngồi bàn bên cạnh bật cười, Trang Lâm xấu hổ nhìn họ, mặt càng thêm đỏ.
Mấy thanh niên kia nhìn vẻ đỏ mặt của cô càng thêm thần hồn điên đảo, ngây ngốc nhìn mãi.
Quan Dĩ Thần thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, cũng không nói gì, chỉ có chút bực bội lấy khăn ăn đưa cho cô.
'Cám ơn...' Trang Lâm nhận lấy, lau miệng, lại tiếp tục lấy một phần gà chiên ăn không chút cố kỵ. Đúng là đã lâu cô không ăn những món này cho nên ăn rất vui vẻ.
'Đừng ăn nữa.' Quan Dĩ Thần nhìn vẻ thỏa mãn của cô, đột nhiên đưa tay giành lấy đùi gà chiên trong tay cô.
'A...' Vô duyên vô cớ bị quát một câu, Trang Lâm ngơ ngác không biết vì sao hắn lại tức giận.
Hắn càng nhìn những thanh niên bàn đối diện càng thấy không thuận mắt, tâm trạng cực khó chịu, 'Tôi nói, tay em dơ rồi.'
'Cái này sao...' Trang Lâm nghịch ngợm giơ hai tay lên nhìn một lượt, 'Không sao đâu, lau là được rồi. Sao anh không ăn?'
Cô thấy hắn không đụng đến một miếng, có cần phải ghét bỏ đến mức này không?
Thấy vẻ đáng yêu của cô, trong lòng Quan Dĩ Thần càng thêm bực bội, chỉ hận không thể đem cô giấu đi, móc mắt của mấy tên háo sắc bàn bên cạnh vất đi cho rồi.
Mặt âm trầm, hắn thu dọn những món ăn trên bàn, có chút không được tự nhiên nói, 'Đi thôi.'
Đi? Còn chưa ăn xong mà? Trang Lâm nghi hoặc nhìn vẻ mặt âm trầm của người đàn ông nhưng vẫn ngoan ngoãn theo hắn đi ra, cũng đã mất đi cơn thèm ăn.
****
Đường về nhà quen thuộc là thế lại dằn vặt đến thế.
Bầu không khí trong xe khiến người ta nghẹt thở, Trang Lâm cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng khi thấy gương mặt căng ra của người đàn ông, cô một câu cũng không nói nên lời.
Hình như hắn đang giận, rất tức giận.
Nhưng cô cũng đâu làm gì chọc giận hắn chứ?
Trang Lâm đoán không được tâm tư của hắn, cũng không dám chủ động hỏi.
Bọn họ, dường như lại lặp lại tình cảnh lần trước đến Chinatown ăn cơm.
Rất xa lạ!!
Mãi đến khi đến nhà cô, hắn vẫn không nói chuyện.
'Đến nhà rồi, cám ơn anh đưa tôi về.'
Cô cởi dây an toàn, người đàn ông nãy giờ vẫn buồn bực chợt xuống xe, túm cánh tay cô.
'Còn...còn chuyện gì?'
Có chuyện, đương nhiên có.
Hắn nhét cô vào băng ghế sau sau đó cũng lên theo, phanh một tiếng, sập cửa lại.
'Anh...'
Cô mới vừa lên tiếng thì đã bị hắn áp xuống băng ghế bằng da thật, không thể nhúc nhích.
'Quan Dĩ Thần...'
Hai tay cô chống ở ngực hắn, cảm nhận một cách rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, đôi mắt đó như nói cho cô biết hắn muốn làm gì.
'Mỗi lần anh đến tìm tôi, chính là vì muốn cùng tôi lên giường?'
Trong khoang xe tối mờ, đôi mắt cô long lanh sáng, mang theo một tầng hơi nước.
****
Hawaii
Ngày hôm sau, họ đến bãi biển Poipu chụp ảnh cưới, người phụ trách còn ai khác ngoài Tề thiếu gia?
Bãi cát vàng óng khiến Quan Mẫn Mẫn thích cực kỳ, cô bỏ giày, chân trần vừa chạy giỡn trên bãi cát vừa nghịch nước, mãi đến khi Sầm Chí Quyền giục mới ngoan ngoãn đi thay đồ.
Mười phút sau, từ phòng thay đồ tạm thời Quan Mẫn Mẫn bước ra trong chiếc váy cưới màu xanh lam, cả người thoạt nhìn cực kỳ hoạt bát đáng yêu, Sầm Chí Quyền cũng mặc một chiếc áo sơ mi cùng màu, bên ngoài là áo vest đen cùng quần Jeans, so với ngày thường tây trang giày da quả thực một trời một vực, nhìn trẻ tuổi và đẹp trai hơn hẳn.
'Ông xã, anh mặc như vậy đẹp trai quá.'
Sầm phu nhân vừa nhấc làn váy vừa chân trần chạy về phía hắn, hắn đưa tay đón lấy cô, cúi đầu nhìn gương mặt sáng lạn của cô, ánh mắt thâm thúy, 'Em cũng đẹp lắm.'
Cô có làn da mềm mại trắng hồng, ngày thường không trang điểm cũng có một màu hồng nhạt, hôm nay thợ trang điểm dựa vào chất da của cô mà chọn một phong cách trang điểm thích hợp khiến cô càng thêm xinh đẹp khiến hắn không thể dời mắt, nhất là sự vui vẻ trong đôi mắt to tròn kia khiến hắn yêu thích vô cùng.
Khoảnh khắc mà hai người thâm tình nhìn nhau đó, hoàn toàn không cần cố ý thể hiện cũng thể hiện ra một cảnh tượng đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, Sầm Chí Tề đứng sau máy ảnh lập tức ấn máy, lưu lại khoảnh khắc ấn tượng này.
Chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, hai người đang trong giai đoạn ngọt ngào, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều mang đầy tình ý dành cho đối phương, bất kể thay bao nhiêu bộ lễ phục, đổi bao nhiêu tư thế Sầm Chí Tề đều cảm thấy rất hoàn mỹ, chụp bao nhiêu cũng không đủ...
Tuy rằng trong lĩnh vực chụp ảnh, nhiều người đã đổi sang dùng máy ảnh kỹ thuật số nhưng máy cơ có ma lực của nó, nhất là hiệu ứng sau khi rửa ảnh, máy ảnh kỹ thuật số dù thế nào cũng không theo kịp, vì vậy hắn vẫn luôn kiên trì dùng máy cơ.
Hắn thích chụp những khoảnh khắc tình cờ, cũng rất thích hưởng thụ quá trình rửa ảnh, thành quả thu được luôn khiến bản thân có những kinh hỉ bất ngờ.
Trước giờ hắn chưa từng chụp hình cưới cho ai nhưng hôm nay cảm giác rất đặc biệt.
Chỉ bởi vì, hai người kia đều là người nhà của hắn.
Một là anh trai, một là cô bạn chơi từ nhỏ đến lớn.
Nhìn vẻ hạnh phúc của họ, trong lòng hắn cực kỳ xúc động, một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Chụp đến chiều, khi thu hết cảnh đẹp của hoàng hôn trên biển vào máy, Sầm phu nhân đã mệt cực mới không can lòng kết thúc.
Trên đường về khách sạn, cô trực tiếp vùi vào ngực hắn ngủ mất, về đến khách sạn vẫn chưa tỉnh lại, Sầm Chí Quyền cũng không đánh thức cô mà trực tiếp bế vào phòng, mới đặt lên giường, đắp chăn xong thì chuông cửa vang lên.
Hắn ra mở cửa, là Sầm Chí Tề, trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.
'Anh, đây là quà kết hôn.' Hắn cười đưa chiếc hộp qua.
Sầm Chí Quyền đón lấy, mỉm cười, 'Cám ơn, hôm nay vất vả cho em.'
'Nên làm mà. Em về phòng trước.' Sầm Chí Tề nói rồi xoay người rời đi.
Anh của hắn, nhất định cực kỳ thích món quà kết hôn này.
Đó là một sự ngạc nhiên bất ngờ hắn dành cho anh mình, cũng coi như một sự chuyển giao có ý nghĩa.
Thực ra, anh hai thích Mẫn Mẫn chắc là chuyện đã lâu rất lâu rồi, thậm chí còn sớm hơn cả thời gian hắn và Mẫn Mẫn kết giao, chỉ là anh ấy chưa từng nghĩ theo hướng đó mà thôi.
Là gì vậy?
Sầm Chí Quyền cầm chiếc hộp hơi nặng vào, thấy người trên giường vẫn còn ngủ, hắn đặt nó lên bàn rồi đi tắm.
Khi hắn ra, người vốn đang ngủ say đã thức dậy đang ngồi nhìn chiếc hộp trên bàn, thấy hắn ra, cô nở nụ cười ngọt ngào, 'Đây là gì vậy?'
'Quà cưới.' Hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
'Ai tặng?'
'Chí Tề.'
'Vậy em mở ra xem được không?' Cô có chút ngứa tay, trước khi hắn đồng ý đã không đợi kịp cởi chiếc nơ bướm ra.
Nếu đã là quà cưới, cô đương nhiên có quyền xem.
'Cẩn thận một chút.' Quan Dĩ Thần thấp giọng nói.
Cô đứng thẳng lại, khẽ vặn eo, ngầm ra hiệu cho hắn buông tay.
Quan Dĩ Thần không bỏ qua sự kháng cự ngấm ngầm ấy nhưng lại không chịu buông tay mà còn giữ chặt hơn khiến cô dán sát vào người mình, 'Em...gầy quá.'
Cho dù trước đây hắn không biểu lộ sự quan tâm nào dành cho cô thì cũng rất quen thuộc với thân thể của cô, vòng eo quá mức mảnh khảnh kia khiến hắn có cảm giác chỉ cần siết chặt thêm một chút thì nó sẽ gãy mất.
Thế nhưng hắn lại cực mê luyến cảm giác này!
Trang Lâm không ngờ hắn lại nói những lời này, có chút sửng sốt, ngơ ngác đứng đó nhìn hắn, không hề để ý thân thể hai người đang khăng khít dán sát nhau.
Sau khi nhà xảy ra chuyện, cô luôn bắt bản thân phải kiên cường bởi vì sẽ không có ai giúp cô, cô không biết nếu như có ngày có một bờ vai vững chãi để mình dựa vào lại mang đến cảm giác an tâm thế này.
Cô ở trong ngực hắn, đầu ngước lên, khóe mắt còn nhìn thấy vô số vì sao lấp lánh trên trời.
Đúng vậy, cảnh đẹp thường không dài lâu, cũng giống như phép lạ sẽ biến mất sau 12 giờ, cô phải nhớ kỹ để sau này còn có cái mà nhớ lại...
Hai người vào nhà hàng, Trang Lâm đi gọi món, Quan Dĩ Thần lần đầu đến những chỗ thế này, hoàn cảnh quá mức ồn ào khiến hắn không quen nhưng nhìn bóng người đang đứng trước quầy gọi món kia, hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, muốn châm một điếu thuốc lại nhìn thấy biển cấm đành có chút không thoải mái cất trở lại.
Không lâu sau, Trang Lâm bê khay qua, ngồi đối diện với hắn.
'Anh muốn ăn gì?' Cô chỉ vào những món trong khay.
'Em ăn trước đi.' Quan Dĩ Thần liếc nhanh qua, không có món gì hắn muốn ăn.
Thấy ánh mắt có chút ghét bỏ của hắn, Trang Lâm mặc kệ, bắt đầu ăn.
Là hắn tự đến, cô cũng đâu có ép.
Nhìn khay thức ăn nóng hổi cô mới nhận ra mình đói, liên tục ăn mấy miếng khoai tây chiên liền.
'Này...cẩn thận một chút coi chừng nghẹn.' Quan Dĩ Thần chau mày nhìn bộ dạng chết đói của cô, không phải vừa mới nói không đói sao?
'Ngại quá.' Trang Lâm vì hành vi ăn uống ngấu nghiến của mình mà đỏ mặt, 'Đã lâu không ăn khoai tây chiên, nhìn thấy mới biết bụng đói quá.'
Giọng điệu mang theo một chút nũng nịu, nhất là bên môi cô còn dính một chút sốt cà chua khiến cô như thêm một phần đáng yêu và sinh động.
Lời của cô khiến những thanh niên ngồi bàn bên cạnh bật cười, Trang Lâm xấu hổ nhìn họ, mặt càng thêm đỏ.
Mấy thanh niên kia nhìn vẻ đỏ mặt của cô càng thêm thần hồn điên đảo, ngây ngốc nhìn mãi.
Quan Dĩ Thần thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, cũng không nói gì, chỉ có chút bực bội lấy khăn ăn đưa cho cô.
'Cám ơn...' Trang Lâm nhận lấy, lau miệng, lại tiếp tục lấy một phần gà chiên ăn không chút cố kỵ. Đúng là đã lâu cô không ăn những món này cho nên ăn rất vui vẻ.
'Đừng ăn nữa.' Quan Dĩ Thần nhìn vẻ thỏa mãn của cô, đột nhiên đưa tay giành lấy đùi gà chiên trong tay cô.
'A...' Vô duyên vô cớ bị quát một câu, Trang Lâm ngơ ngác không biết vì sao hắn lại tức giận.
Hắn càng nhìn những thanh niên bàn đối diện càng thấy không thuận mắt, tâm trạng cực khó chịu, 'Tôi nói, tay em dơ rồi.'
'Cái này sao...' Trang Lâm nghịch ngợm giơ hai tay lên nhìn một lượt, 'Không sao đâu, lau là được rồi. Sao anh không ăn?'
Cô thấy hắn không đụng đến một miếng, có cần phải ghét bỏ đến mức này không?
Thấy vẻ đáng yêu của cô, trong lòng Quan Dĩ Thần càng thêm bực bội, chỉ hận không thể đem cô giấu đi, móc mắt của mấy tên háo sắc bàn bên cạnh vất đi cho rồi.
Mặt âm trầm, hắn thu dọn những món ăn trên bàn, có chút không được tự nhiên nói, 'Đi thôi.'
Đi? Còn chưa ăn xong mà? Trang Lâm nghi hoặc nhìn vẻ mặt âm trầm của người đàn ông nhưng vẫn ngoan ngoãn theo hắn đi ra, cũng đã mất đi cơn thèm ăn.
****
Đường về nhà quen thuộc là thế lại dằn vặt đến thế.
Bầu không khí trong xe khiến người ta nghẹt thở, Trang Lâm cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng khi thấy gương mặt căng ra của người đàn ông, cô một câu cũng không nói nên lời.
Hình như hắn đang giận, rất tức giận.
Nhưng cô cũng đâu làm gì chọc giận hắn chứ?
Trang Lâm đoán không được tâm tư của hắn, cũng không dám chủ động hỏi.
Bọn họ, dường như lại lặp lại tình cảnh lần trước đến Chinatown ăn cơm.
Rất xa lạ!!
Mãi đến khi đến nhà cô, hắn vẫn không nói chuyện.
'Đến nhà rồi, cám ơn anh đưa tôi về.'
Cô cởi dây an toàn, người đàn ông nãy giờ vẫn buồn bực chợt xuống xe, túm cánh tay cô.
'Còn...còn chuyện gì?'
Có chuyện, đương nhiên có.
Hắn nhét cô vào băng ghế sau sau đó cũng lên theo, phanh một tiếng, sập cửa lại.
'Anh...'
Cô mới vừa lên tiếng thì đã bị hắn áp xuống băng ghế bằng da thật, không thể nhúc nhích.
'Quan Dĩ Thần...'
Hai tay cô chống ở ngực hắn, cảm nhận một cách rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, đôi mắt đó như nói cho cô biết hắn muốn làm gì.
'Mỗi lần anh đến tìm tôi, chính là vì muốn cùng tôi lên giường?'
Trong khoang xe tối mờ, đôi mắt cô long lanh sáng, mang theo một tầng hơi nước.
****
Hawaii
Ngày hôm sau, họ đến bãi biển Poipu chụp ảnh cưới, người phụ trách còn ai khác ngoài Tề thiếu gia?
Bãi cát vàng óng khiến Quan Mẫn Mẫn thích cực kỳ, cô bỏ giày, chân trần vừa chạy giỡn trên bãi cát vừa nghịch nước, mãi đến khi Sầm Chí Quyền giục mới ngoan ngoãn đi thay đồ.
Mười phút sau, từ phòng thay đồ tạm thời Quan Mẫn Mẫn bước ra trong chiếc váy cưới màu xanh lam, cả người thoạt nhìn cực kỳ hoạt bát đáng yêu, Sầm Chí Quyền cũng mặc một chiếc áo sơ mi cùng màu, bên ngoài là áo vest đen cùng quần Jeans, so với ngày thường tây trang giày da quả thực một trời một vực, nhìn trẻ tuổi và đẹp trai hơn hẳn.
'Ông xã, anh mặc như vậy đẹp trai quá.'
Sầm phu nhân vừa nhấc làn váy vừa chân trần chạy về phía hắn, hắn đưa tay đón lấy cô, cúi đầu nhìn gương mặt sáng lạn của cô, ánh mắt thâm thúy, 'Em cũng đẹp lắm.'
Cô có làn da mềm mại trắng hồng, ngày thường không trang điểm cũng có một màu hồng nhạt, hôm nay thợ trang điểm dựa vào chất da của cô mà chọn một phong cách trang điểm thích hợp khiến cô càng thêm xinh đẹp khiến hắn không thể dời mắt, nhất là sự vui vẻ trong đôi mắt to tròn kia khiến hắn yêu thích vô cùng.
Khoảnh khắc mà hai người thâm tình nhìn nhau đó, hoàn toàn không cần cố ý thể hiện cũng thể hiện ra một cảnh tượng đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, Sầm Chí Tề đứng sau máy ảnh lập tức ấn máy, lưu lại khoảnh khắc ấn tượng này.
Chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, hai người đang trong giai đoạn ngọt ngào, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều mang đầy tình ý dành cho đối phương, bất kể thay bao nhiêu bộ lễ phục, đổi bao nhiêu tư thế Sầm Chí Tề đều cảm thấy rất hoàn mỹ, chụp bao nhiêu cũng không đủ...
Tuy rằng trong lĩnh vực chụp ảnh, nhiều người đã đổi sang dùng máy ảnh kỹ thuật số nhưng máy cơ có ma lực của nó, nhất là hiệu ứng sau khi rửa ảnh, máy ảnh kỹ thuật số dù thế nào cũng không theo kịp, vì vậy hắn vẫn luôn kiên trì dùng máy cơ.
Hắn thích chụp những khoảnh khắc tình cờ, cũng rất thích hưởng thụ quá trình rửa ảnh, thành quả thu được luôn khiến bản thân có những kinh hỉ bất ngờ.
Trước giờ hắn chưa từng chụp hình cưới cho ai nhưng hôm nay cảm giác rất đặc biệt.
Chỉ bởi vì, hai người kia đều là người nhà của hắn.
Một là anh trai, một là cô bạn chơi từ nhỏ đến lớn.
Nhìn vẻ hạnh phúc của họ, trong lòng hắn cực kỳ xúc động, một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Chụp đến chiều, khi thu hết cảnh đẹp của hoàng hôn trên biển vào máy, Sầm phu nhân đã mệt cực mới không can lòng kết thúc.
Trên đường về khách sạn, cô trực tiếp vùi vào ngực hắn ngủ mất, về đến khách sạn vẫn chưa tỉnh lại, Sầm Chí Quyền cũng không đánh thức cô mà trực tiếp bế vào phòng, mới đặt lên giường, đắp chăn xong thì chuông cửa vang lên.
Hắn ra mở cửa, là Sầm Chí Tề, trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.
'Anh, đây là quà kết hôn.' Hắn cười đưa chiếc hộp qua.
Sầm Chí Quyền đón lấy, mỉm cười, 'Cám ơn, hôm nay vất vả cho em.'
'Nên làm mà. Em về phòng trước.' Sầm Chí Tề nói rồi xoay người rời đi.
Anh của hắn, nhất định cực kỳ thích món quà kết hôn này.
Đó là một sự ngạc nhiên bất ngờ hắn dành cho anh mình, cũng coi như một sự chuyển giao có ý nghĩa.
Thực ra, anh hai thích Mẫn Mẫn chắc là chuyện đã lâu rất lâu rồi, thậm chí còn sớm hơn cả thời gian hắn và Mẫn Mẫn kết giao, chỉ là anh ấy chưa từng nghĩ theo hướng đó mà thôi.
Là gì vậy?
Sầm Chí Quyền cầm chiếc hộp hơi nặng vào, thấy người trên giường vẫn còn ngủ, hắn đặt nó lên bàn rồi đi tắm.
Khi hắn ra, người vốn đang ngủ say đã thức dậy đang ngồi nhìn chiếc hộp trên bàn, thấy hắn ra, cô nở nụ cười ngọt ngào, 'Đây là gì vậy?'
'Quà cưới.' Hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
'Ai tặng?'
'Chí Tề.'
'Vậy em mở ra xem được không?' Cô có chút ngứa tay, trước khi hắn đồng ý đã không đợi kịp cởi chiếc nơ bướm ra.
Nếu đã là quà cưới, cô đương nhiên có quyền xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.