Chương 91: Muốn cám ơn, cứ lấy thân đền đáp (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 91: Muốn cám ơn, cứ lấy thân đền đáp (1)
Lúc Quan Mẫn Mẫn gọi điện thoại qua, Sầm Chí Quyền đang trong phòng họp. Ngày thường khi hắn vào phòng họp thì sẽ không mang điện thoại riêng theo nhưng hai ngày nay, điện thoại riêng của hắn luôn không rời khỏi người, chính là vì chờ cô nàng không có lương tâm nào đó gọi về.
Không ngờ cô càng giỏi hơn, dám kéo dài đến hôm nay hắn gửi tin nhắn uy hiếp mới chịu gọi về.
Khi điện thoại rung lên, hắn ra hiệu cho vị giám đốc đang báo cáo tạm ngừng, cầm lấy điện thoại ấn phím đón nghe...
'Lá gan không nhỏ nhỉ!' Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói.
'Anh đang bận sao?' Tuy cách mấy nghìn cây số nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn cảm nhận được cơn giận trong giọng nói của hắn, giọng lập tức mềm lại, mang theo một chút lấy lòng.
'Cho dù bận hơn nữa cũng có thời gian nghe em giải thích!' Đại boss nới cà vạt ra, ở trước mặt đám nhân viên cấp cao của mình nghe điện thoại.
Từ lần trước ảnh chụp của boss được đăng lên trang web công ty, những vị giám đốc cấp cao này đối với chuyện riêng của boss càng lúc càng thấy hứng thú chỉ tiếc là thư ký trưởng Sầm Giai Di tiểu thư là người đầu tiên và có lẽ là người duy nhất dám bêu chuyện của boss lên. Giờ thấy thái độ của boss như vậy, bọn họ sao có thể không vểnh tai lên nghe? Dù sao bầu không khí trong phòng họp căng thẳng như vậy, tạm nghỉ tám chuyện một chút cũng tốt thôi.
'Người ta đột nhiên muốn về Melbourne một chuyến thôi mà!' Cô vừa nhỏ giọng giải thích vừa ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Melbourne nằm ở Nam bán cầu, tháng sáu đang là mùa thu, khí trời không quá lạnh, Quan Mẫn Mẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ lông và quần jeans, rất phù hợp với thời tiết, cũng rất phù hợp để ra ngoài chơi.
Lát nữa đợi nói xong điện thoại, cô sẽ rủ Tĩnh Di ra ngoài dạo phố.
'Không phải nói cùng Tĩnh Di đi quay quảng cáo sao?' Đại boss hỏi ngược lại.
'Phải đó.' Bởi vì nói dối, cô theo bản năng đưa tay sờ tai.
'Lúc nào về?' Hắn liếc qua một đám chủ quản cao cấp đang chăm chú nhìn vào laptop, cuộc họp còn chưa đến hồi kết, giờ cô đã mở máy, lát nữa từ từ tìm cô tính sổ vậy.
'Chơi thêm vài ngày nữa.' Không bị mắng thê thảm như trong tưởng tượng, lá gan của cô lại mập hơn một chút.
'Tối gọi lại cho em, không được tắt máy.' Đại boss dặn xong thì chủ động ngắt điện thoại, ra hiệu cho cuộc họp tiếp tục.
Nhưng rõ ràng, sắc mặt boss đã khá hơn nhiều lắm, cũng không giống như trước đây vừa họp vừa thỉnh thoảng liếc sang điện thoại, sau đó nắm một điểm sơ hở nào đó của bọn họ rồi mắng cho một trận.
Haizz, đàn ông nào trên thế giới này vướng vào tình yêu tính tình cũng đều sớm nắng chiều mưa cả.
Qua cửa ải của boss dễ dàng, Quan Mẫn Mẫn vui vẻ ấn số gọi cho mẹ mình...
Nhưng lần này cô không may mắn như vậy!
Mẹ mắng cô suốt nửa giờ đồng hồ, nghe đến nỗi lỗ tai nóng lên bà mới chịu ngừng lại...
'Mẫn Mẫn, ba con lần này giận thật sự đấy! Mẹ cũng khuyên không được. Nếu con không quay về nghe theo sự sắp đặt của ông, sau này...' Mẫn Thiên Vân ngừng lại một chút, Quan Mẫn Mẫn tiếp lời ngay...
'Nếu con không nghe sự sắp xếp của ba, thì đừng nhận mình là người nhà họ Quan chứ gì?'
Lần trước khi cô rời nhà đi, ông cũng đã nói một lần rồi, nhưng lần này chắc là thật rồi! Làm người nhà họ Quan hay không đối với cô mà nói thực sự không quan trọng, điều duy nhất cô để tâm chính là...
'Mẹ, ba có mắng mẹ không?'
Tuy rằng ba đối xử tốt với mẹ nhưng một khi ông giận lên, sợ rằng mẹ sẽ bị giận lây.
'Mắng chắc chắn là có rồi, ai bảo con là do mẹ sinh làm gì?' Mẫn Thiên Vân thở dài một tiếng, 'Nhưng nhiều lắm thì ổng chỉ mắng mẹ không dạy con đàng hoàng thôi chứ cũng không có gì quá đáng.'
'Mẹ, xin lỗi nha. Lại để mẹ bị ba mắng.' Quan Mẫn Mẫn không phải không áy náy nhưng bắt cô nghe theo sự sắp xếp của ba, cô làm không được.
Cho dù cô muốn nghe lời ba, vị đại boss nào đó cũng nhất định sẽ không buông tay.
Thực ra mãi cho tới bây giờ cô vẫn còn rất hồ đồ, không biết tại sao hắn lại chọn cô, hơn nữa không phải cô không cưới nữa.
Mà cô đối với tình cảm của chính mình hình như cũng càng lúc càng mờ mịt! Những chi tiết trong quan hệ giữa họ cô không hề thấy trong những truyện tranh mà cô đọc, cũng không biết làm sao trốn thoát, chỉ đành cứng rắn tiếp nhận.
'Mẹ...' Cô do dự một chút.
'Có phải không đủ tiền xài không? Lát nữa mẹ chuyển cho con.'
Con đi xa mẹ sao không lo cho được? Mẫn Mẫn đứa con này tuy rằng từ nhỏ đến lớn đều không ưu tú như người ta, cũng thường xuyên chọc giận bà nhưng nói thế nào cũng là đứa con bà mang thai 10 tháng sinh ra, sao có thể không thương cho được?
Nghe mẹ nói như vậy, trong lòng Quan Mẫn Mẫn dâng lên một cảm giác chua xót, vành mắt cũng trở nên mơ hồ!
Chỉ khi nào làm mẹ mới thực sự hiểu được tình thương của mẹ.
Cô thường chọc giận mẹ, những năm qua lại không thực sự để tâm chăm sóc bà nhưng bà đối với cô vẫn hệt như trước đây.
Cũng giống như tiểu Quan tiên sinh nhà cô, cho dù chọc giận cô đến mấy cô cũng không có khả năng vứt bỏ cậu nhóc vậy.
'Mẹ, con có tiền.' Giọng cô có chút nghẹn ngào.
'Mẫn Mẫn, con khóc sao?' Mẫn Thiên Vân mẫn cảm nghe ra giọng của con gái có gì đó khác thường.
'Không có.' Cô hắng giọng, 'Mẹ, nếu như con thật sự đến với Sầm Chí Quyền thì sẽ thế nào?'
Vấn đề này, cứ hỏi lại một lần cho chắc!
'Chắc là ba con ngay cả người mẹ này cũng không cho con nhận.' Mẫn Thiên Vân nghĩ tới nỗi oán hận của chồng mình đối với nhà họ Sầm, chắc là sẽ không dễ dàng tiêu trừ như vậy đâu.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Quan Mẫn Mẫn run lên, 'Nghiêm trọng vậy sao? Người nhà họ Sầm làm chuyện gì có lỗi với ba sao?'
Lần trước cô đã định hỏi Sầm Chí Quyền rồi nhưng mãi không có cơ hội thích hợp.
Tuy rằng theo cô cảm thấy, chắc là chuyện trên thương trường nhưng có thật nghiêm trọng đến vậy không?
'Chuyện của đàn ông trên thương trường, mẹ mới có một lúc làm sao nói hết nhưng tóm lại nếu như con còn dây dưa với nhà họ Sầm thì phải chuẩn bị tâm lý trước, không chỉ ba con không nhận con mà mẹ cũng không thể nhận con. Mẫn Mẫn, mẹ không muốn ép con làm chuyện con không thích làm nhưng con lớn rồi, có nhiều chuyện con tự suy nghĩ thử xem. Nhưng bất kể thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con.'
Nói đến chuyện này, những gì cần nói bà đều nói với con cả rồi, chỉ còn một số chuyện về nhà họ Quan mà nếu không biết, thì cứ không biết tốt hơn.
Ngắt điện thoại, vốn tâm trạng còn đang vui vẻ, đang định rủ Sầm Tĩnh Di đi dạo phố thì cuộc nói chuyện với mẹ này khiến nỗi hào hứng trong cô đã giảm đi hết bảy tám phần.
Nhưng Sầm Tĩnh Di Đã thay đồ xong, xuống lấy xe ấn còi inh ỏi giục cô.
Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ nhiều chỉ mau già trước tuổi thôi!!! Quan Mẫn Mẫn tự nhủ như vậy, đứng lên vào phòng lấy áo khoác và túi xách rồi đi ra ngoài.
Cùng Tĩnh Di ra ngoài trước đây đều đi dạo những cửa hàng kinh doanh hàng hiệu, nhưng hôm nay cô nàng phá của lại khác hẳn ngày thường, lái chiếc ô tô mượn của nhà họ Giang thẳng đến thị trấn Daylesford cách chỗ họ ở khoảng hai giờ đi đường.
Quan Mẫn Mẫn ở Melboure hơn năm năm, trước đây mỗi cuối tuần hai chị em nhà họ Giang đều thích dẫn các con ra ngoại ô chơi, con trai cô đương nhiên cũng không chịu cô đơn mà bám theo cho nên những thị trấn nhỏ gần đó cô đều không xa lạ gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sầm Tĩnh Di đi cho nên khó được một lần Quan tiểu thư được thăng chức làm hướng dẫn viên du lịch.
Hai người giống như hai cô nữ sinh mười mấy tuổi, nắm tay nhau đi trên những con đường cổ kính của thị trấn, uống cà phê, xem triển lãm tranh thậm chí mua không ít trái cây tươi vừa đi vừa ăn, cực kỳ tự tại và nhàn nhã.
Đi dạo mệt rồi, hai người tìm đến một trung tâm trị liệu bằng nước suối nóng nổi tiếng ở địa phương làm Spa.
'Tĩnh Di, có phải bạn có tâm sự gì không?' Đợi nhân viên massage rời đi rồi, hai người dời đến hồ ngâm nước suối nóng. Quan Mẫn Mẫn xuyên qua đám sương mù nhìn vẻ mặt như có tâm sự của Sầm Tĩnh Di.
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Sầm, cô dắt con trai nói muốn trốn đi, Tĩnh Di lập tức phụ họa, nói cô cũng không muốn ở Singapore nữa, thế là lập tức quay về lấy hành lý và hộ chiếu rồi thẳng đến sân bay, nhờ vào mối quan hệ trước đây khi làm tiếp viên, lấy được tấm vé sớm nhất đến Melbourne.
Chỉ có điều, suốt trên đường đi bạn cô đều không nhắc đến nguyên nhân vì sao Sầm lão thái gia đột nhiên bắt cô từ sân bay về nhà lớn họ Sầm, cô hỏi nhưng Tĩnh Di chỉ trả lời qua loa rằng ông sợ cô làm nhà họ Sầm mất mặt.
Nếu chỉ là như vậy, bạn cô chắc sẽ không có vẻ mặt thế này! Trên mặt cô rõ ràng viết mấy chữ: "Tôi có tâm sự!" nha.
'Mẫn Mẫn, bạn cảm thấy có phải mình nên tìm một thiếu gia công tử nào đó gả đi cho rồi không?' Sầm Tĩnh Di lơ đễnh khoát tay lên mặt nước, đột nhiên thốt lên một câu khiến Quan Mẫn Mẫn ngây ngẩn cả người.
Khoảng thời gian trước cô nàng phá của này không phải hùng hồn nói không lấy chồng sao? Chẳng lẽ bị chuyện gì đó kích thích? Chẳng lẽ lão gia tử ép cô lấy chồng? Chắc không thể nào! Bằng vào tính cách của Sầm tiểu thư, ai mà ép nổi cô chứ?
Lúc Quan Mẫn Mẫn gọi điện thoại qua, Sầm Chí Quyền đang trong phòng họp. Ngày thường khi hắn vào phòng họp thì sẽ không mang điện thoại riêng theo nhưng hai ngày nay, điện thoại riêng của hắn luôn không rời khỏi người, chính là vì chờ cô nàng không có lương tâm nào đó gọi về.
Không ngờ cô càng giỏi hơn, dám kéo dài đến hôm nay hắn gửi tin nhắn uy hiếp mới chịu gọi về.
Khi điện thoại rung lên, hắn ra hiệu cho vị giám đốc đang báo cáo tạm ngừng, cầm lấy điện thoại ấn phím đón nghe...
'Lá gan không nhỏ nhỉ!' Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói.
'Anh đang bận sao?' Tuy cách mấy nghìn cây số nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn cảm nhận được cơn giận trong giọng nói của hắn, giọng lập tức mềm lại, mang theo một chút lấy lòng.
'Cho dù bận hơn nữa cũng có thời gian nghe em giải thích!' Đại boss nới cà vạt ra, ở trước mặt đám nhân viên cấp cao của mình nghe điện thoại.
Từ lần trước ảnh chụp của boss được đăng lên trang web công ty, những vị giám đốc cấp cao này đối với chuyện riêng của boss càng lúc càng thấy hứng thú chỉ tiếc là thư ký trưởng Sầm Giai Di tiểu thư là người đầu tiên và có lẽ là người duy nhất dám bêu chuyện của boss lên. Giờ thấy thái độ của boss như vậy, bọn họ sao có thể không vểnh tai lên nghe? Dù sao bầu không khí trong phòng họp căng thẳng như vậy, tạm nghỉ tám chuyện một chút cũng tốt thôi.
'Người ta đột nhiên muốn về Melbourne một chuyến thôi mà!' Cô vừa nhỏ giọng giải thích vừa ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Melbourne nằm ở Nam bán cầu, tháng sáu đang là mùa thu, khí trời không quá lạnh, Quan Mẫn Mẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ lông và quần jeans, rất phù hợp với thời tiết, cũng rất phù hợp để ra ngoài chơi.
Lát nữa đợi nói xong điện thoại, cô sẽ rủ Tĩnh Di ra ngoài dạo phố.
'Không phải nói cùng Tĩnh Di đi quay quảng cáo sao?' Đại boss hỏi ngược lại.
'Phải đó.' Bởi vì nói dối, cô theo bản năng đưa tay sờ tai.
'Lúc nào về?' Hắn liếc qua một đám chủ quản cao cấp đang chăm chú nhìn vào laptop, cuộc họp còn chưa đến hồi kết, giờ cô đã mở máy, lát nữa từ từ tìm cô tính sổ vậy.
'Chơi thêm vài ngày nữa.' Không bị mắng thê thảm như trong tưởng tượng, lá gan của cô lại mập hơn một chút.
'Tối gọi lại cho em, không được tắt máy.' Đại boss dặn xong thì chủ động ngắt điện thoại, ra hiệu cho cuộc họp tiếp tục.
Nhưng rõ ràng, sắc mặt boss đã khá hơn nhiều lắm, cũng không giống như trước đây vừa họp vừa thỉnh thoảng liếc sang điện thoại, sau đó nắm một điểm sơ hở nào đó của bọn họ rồi mắng cho một trận.
Haizz, đàn ông nào trên thế giới này vướng vào tình yêu tính tình cũng đều sớm nắng chiều mưa cả.
Qua cửa ải của boss dễ dàng, Quan Mẫn Mẫn vui vẻ ấn số gọi cho mẹ mình...
Nhưng lần này cô không may mắn như vậy!
Mẹ mắng cô suốt nửa giờ đồng hồ, nghe đến nỗi lỗ tai nóng lên bà mới chịu ngừng lại...
'Mẫn Mẫn, ba con lần này giận thật sự đấy! Mẹ cũng khuyên không được. Nếu con không quay về nghe theo sự sắp đặt của ông, sau này...' Mẫn Thiên Vân ngừng lại một chút, Quan Mẫn Mẫn tiếp lời ngay...
'Nếu con không nghe sự sắp xếp của ba, thì đừng nhận mình là người nhà họ Quan chứ gì?'
Lần trước khi cô rời nhà đi, ông cũng đã nói một lần rồi, nhưng lần này chắc là thật rồi! Làm người nhà họ Quan hay không đối với cô mà nói thực sự không quan trọng, điều duy nhất cô để tâm chính là...
'Mẹ, ba có mắng mẹ không?'
Tuy rằng ba đối xử tốt với mẹ nhưng một khi ông giận lên, sợ rằng mẹ sẽ bị giận lây.
'Mắng chắc chắn là có rồi, ai bảo con là do mẹ sinh làm gì?' Mẫn Thiên Vân thở dài một tiếng, 'Nhưng nhiều lắm thì ổng chỉ mắng mẹ không dạy con đàng hoàng thôi chứ cũng không có gì quá đáng.'
'Mẹ, xin lỗi nha. Lại để mẹ bị ba mắng.' Quan Mẫn Mẫn không phải không áy náy nhưng bắt cô nghe theo sự sắp xếp của ba, cô làm không được.
Cho dù cô muốn nghe lời ba, vị đại boss nào đó cũng nhất định sẽ không buông tay.
Thực ra mãi cho tới bây giờ cô vẫn còn rất hồ đồ, không biết tại sao hắn lại chọn cô, hơn nữa không phải cô không cưới nữa.
Mà cô đối với tình cảm của chính mình hình như cũng càng lúc càng mờ mịt! Những chi tiết trong quan hệ giữa họ cô không hề thấy trong những truyện tranh mà cô đọc, cũng không biết làm sao trốn thoát, chỉ đành cứng rắn tiếp nhận.
'Mẹ...' Cô do dự một chút.
'Có phải không đủ tiền xài không? Lát nữa mẹ chuyển cho con.'
Con đi xa mẹ sao không lo cho được? Mẫn Mẫn đứa con này tuy rằng từ nhỏ đến lớn đều không ưu tú như người ta, cũng thường xuyên chọc giận bà nhưng nói thế nào cũng là đứa con bà mang thai 10 tháng sinh ra, sao có thể không thương cho được?
Nghe mẹ nói như vậy, trong lòng Quan Mẫn Mẫn dâng lên một cảm giác chua xót, vành mắt cũng trở nên mơ hồ!
Chỉ khi nào làm mẹ mới thực sự hiểu được tình thương của mẹ.
Cô thường chọc giận mẹ, những năm qua lại không thực sự để tâm chăm sóc bà nhưng bà đối với cô vẫn hệt như trước đây.
Cũng giống như tiểu Quan tiên sinh nhà cô, cho dù chọc giận cô đến mấy cô cũng không có khả năng vứt bỏ cậu nhóc vậy.
'Mẹ, con có tiền.' Giọng cô có chút nghẹn ngào.
'Mẫn Mẫn, con khóc sao?' Mẫn Thiên Vân mẫn cảm nghe ra giọng của con gái có gì đó khác thường.
'Không có.' Cô hắng giọng, 'Mẹ, nếu như con thật sự đến với Sầm Chí Quyền thì sẽ thế nào?'
Vấn đề này, cứ hỏi lại một lần cho chắc!
'Chắc là ba con ngay cả người mẹ này cũng không cho con nhận.' Mẫn Thiên Vân nghĩ tới nỗi oán hận của chồng mình đối với nhà họ Sầm, chắc là sẽ không dễ dàng tiêu trừ như vậy đâu.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Quan Mẫn Mẫn run lên, 'Nghiêm trọng vậy sao? Người nhà họ Sầm làm chuyện gì có lỗi với ba sao?'
Lần trước cô đã định hỏi Sầm Chí Quyền rồi nhưng mãi không có cơ hội thích hợp.
Tuy rằng theo cô cảm thấy, chắc là chuyện trên thương trường nhưng có thật nghiêm trọng đến vậy không?
'Chuyện của đàn ông trên thương trường, mẹ mới có một lúc làm sao nói hết nhưng tóm lại nếu như con còn dây dưa với nhà họ Sầm thì phải chuẩn bị tâm lý trước, không chỉ ba con không nhận con mà mẹ cũng không thể nhận con. Mẫn Mẫn, mẹ không muốn ép con làm chuyện con không thích làm nhưng con lớn rồi, có nhiều chuyện con tự suy nghĩ thử xem. Nhưng bất kể thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con.'
Nói đến chuyện này, những gì cần nói bà đều nói với con cả rồi, chỉ còn một số chuyện về nhà họ Quan mà nếu không biết, thì cứ không biết tốt hơn.
Ngắt điện thoại, vốn tâm trạng còn đang vui vẻ, đang định rủ Sầm Tĩnh Di đi dạo phố thì cuộc nói chuyện với mẹ này khiến nỗi hào hứng trong cô đã giảm đi hết bảy tám phần.
Nhưng Sầm Tĩnh Di Đã thay đồ xong, xuống lấy xe ấn còi inh ỏi giục cô.
Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ nhiều chỉ mau già trước tuổi thôi!!! Quan Mẫn Mẫn tự nhủ như vậy, đứng lên vào phòng lấy áo khoác và túi xách rồi đi ra ngoài.
Cùng Tĩnh Di ra ngoài trước đây đều đi dạo những cửa hàng kinh doanh hàng hiệu, nhưng hôm nay cô nàng phá của lại khác hẳn ngày thường, lái chiếc ô tô mượn của nhà họ Giang thẳng đến thị trấn Daylesford cách chỗ họ ở khoảng hai giờ đi đường.
Quan Mẫn Mẫn ở Melboure hơn năm năm, trước đây mỗi cuối tuần hai chị em nhà họ Giang đều thích dẫn các con ra ngoại ô chơi, con trai cô đương nhiên cũng không chịu cô đơn mà bám theo cho nên những thị trấn nhỏ gần đó cô đều không xa lạ gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sầm Tĩnh Di đi cho nên khó được một lần Quan tiểu thư được thăng chức làm hướng dẫn viên du lịch.
Hai người giống như hai cô nữ sinh mười mấy tuổi, nắm tay nhau đi trên những con đường cổ kính của thị trấn, uống cà phê, xem triển lãm tranh thậm chí mua không ít trái cây tươi vừa đi vừa ăn, cực kỳ tự tại và nhàn nhã.
Đi dạo mệt rồi, hai người tìm đến một trung tâm trị liệu bằng nước suối nóng nổi tiếng ở địa phương làm Spa.
'Tĩnh Di, có phải bạn có tâm sự gì không?' Đợi nhân viên massage rời đi rồi, hai người dời đến hồ ngâm nước suối nóng. Quan Mẫn Mẫn xuyên qua đám sương mù nhìn vẻ mặt như có tâm sự của Sầm Tĩnh Di.
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Sầm, cô dắt con trai nói muốn trốn đi, Tĩnh Di lập tức phụ họa, nói cô cũng không muốn ở Singapore nữa, thế là lập tức quay về lấy hành lý và hộ chiếu rồi thẳng đến sân bay, nhờ vào mối quan hệ trước đây khi làm tiếp viên, lấy được tấm vé sớm nhất đến Melbourne.
Chỉ có điều, suốt trên đường đi bạn cô đều không nhắc đến nguyên nhân vì sao Sầm lão thái gia đột nhiên bắt cô từ sân bay về nhà lớn họ Sầm, cô hỏi nhưng Tĩnh Di chỉ trả lời qua loa rằng ông sợ cô làm nhà họ Sầm mất mặt.
Nếu chỉ là như vậy, bạn cô chắc sẽ không có vẻ mặt thế này! Trên mặt cô rõ ràng viết mấy chữ: "Tôi có tâm sự!" nha.
'Mẫn Mẫn, bạn cảm thấy có phải mình nên tìm một thiếu gia công tử nào đó gả đi cho rồi không?' Sầm Tĩnh Di lơ đễnh khoát tay lên mặt nước, đột nhiên thốt lên một câu khiến Quan Mẫn Mẫn ngây ngẩn cả người.
Khoảng thời gian trước cô nàng phá của này không phải hùng hồn nói không lấy chồng sao? Chẳng lẽ bị chuyện gì đó kích thích? Chẳng lẽ lão gia tử ép cô lấy chồng? Chắc không thể nào! Bằng vào tính cách của Sầm tiểu thư, ai mà ép nổi cô chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.