Chương 73: "Ông chú" xấu xa!!! (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 73: "Ông chú" xấu xa!!! (1)
Sầm Chí Quyền đi vào, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nép bên mép giường, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy ý cười. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, cắn môi trừng hắn.
Hắn khuỵu gối bên cạnh cô, đưa tay xoa nhẹ đôi môi đang cắn chặt, 'Sau này không được phép cắn bừa, biết không?'
Đây quả thực là trong lời có lời, Quan Mẫn Mẫn có chút không được tự tại nhả ra, trên cánh môi hơi sưng kia đã thấy rõ mấy dấu răng.
'Tránh ra!' Cô đưa tay vỗ vai hắn nhưng chẳng có bao nhiêu sức lực đáng nói.
'Đi ngâm nước nóng sẽ thoải mái một chút.' Người đàn ông nói rồi ôm cả cô gái lẫn chiếc chăn, vững vàng bước vào phòng tắm.
Lúc thân thể được ngâm trong bồn nước nóng hổi, Quan Mẫn Mẫn không khỏi thở dài một tiếng, 'Thoải mái thật!'
'Thoải mái?' Ngồi bên cạnh bồn tắm người đàn ông nhướng mày, 'Có muốn lại đến một lần?'
Quan Mẫn Mẫn thất thanh kêu lên một tiếng, cả người dùng tốc độ nhanh nhất trầm xuống nước chỉ chừa lại chiếc đầu nhỏ ở ngoài, chỉ sợ hắn thật sự lại đến một lần.
'Không phải nói rất thoải mái sao?' Người đàn ông cũng không có động tác gì, chỉ nhìn cô chằm chằm nhưng ánh mắt không giấu được tia lửa.
'Anh không biết xấu hổ!' Quan Mẫn Mẫn đỏ mặt chỉ trích hành vi vô sỉ của người nào đó.
'Xấu hổ thì còn làm được chuyện gì?'
Hai người ở trong phòng tắm giằng co một lúc lâu, đợi đến khi cô mặc áo choàng tắm bước ra thì đã là buổi trưa.
Phòng thay quần áo hôm nay đã treo đầy các loại quần áo nữ, Sầm Chí Quyền đích thân chọn một chiếc váy màu xanh lục nhạt cho cô, mặc xong, lại cảm thấy cô gái trước mặt nhìn càng trẻ hơn tuổi thật, thanh xuân dào dạt, mà hắn trước giờ luôn ăn mặc chính trang, đứng bên cạnh cô thật sự giống như hai chú cháu tuy rằng tuổi của hai người không phải kém nhau rất xa.
Thế là, lại động thủ giúp cô cởi váy xuống, động tác này khiến Quan Mẫn Mẫn sợ hết hồn vội núp vào sau tủ áo, chỉ sợ một khi hắn nổi sắc tâm lại đối với cô động thủ động cước.
Cuối cùng, chọn một chiếc váy dài bằng vải thuần cotton màu đen cho cô, mặc vào nhìn ôn nhu nhã nhặn hơn nhiều.
'Em thích chiếc váy màu xanh kia hơn.' Cô đứng trước gương kéo kéo làn váy, hôm nay trời khá nóng, tuy rằng chất liệu may váy cực kỳ thoáng mát nhưng cô vẫn thích mặc chiếc váy đến gối kia hơn.
'Thích em có thể mặc ở nhà.' Sầm tiên sinh hài lòng kéo cô ra phòng thay đồ.
Phòng ăn đã bày sẵn rất nhiều dĩa thức ăn, món Trung có món Âu có, Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống, đưa tay về phía hắn, 'Đưa điện thoại cho em.'
Tối hôm qua cô nửa đêm ra ngoài, con trai sáng sớm thức dậy không thấy cô nhất định rất tức giận, đương nhiên, cô gọi điện thoại đây cũng là gọi cho Tĩnh Di.
Hắn nhìn cô một lúc rồi đưa điện thoại qua, 'Lo lắng con chó nhỏ nhà em bị đói chết?'
Chiếc điện thoại trong tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì trượt khỏi tay rơi xuống đất, cái gì gọi là "lo lắng cho con chó nhỏ" chứ? Nếu như để con trai nghe được, nó không chạy đến liều mạng với người cha là hắn mới lạ.
Thế là, vừa cầm điện thoại ấn phím vừa tức giận lườm người nào đó nhưng điện thoại của Tĩnh Di lại không liên lạc được, lúc này Quan Mẫn Mẫn bắt đầu có chút khẩn trương.
'Lúc này...' Sầm Chí Quyền nhìn đồng hồ, 'Tĩnh Di chắc đã lên máy bay.'
'Cái gì? Lên máy bay? Đi đâu?' Tĩnh Di không phải đã xin nghỉ dài hạn rồi sao? Sao đột nhiên lại quay về với nghề tiếp viên?
'Sáng nay Tĩnh Di gọi đến nói muốn đi Hồng Kông, thuận tiện đưa con chó cưng của em đi luôn rồi, em không cần lo lắng nó bị đói nữa.'
Mang đi cũng tốt, miễn cho cô mở mắt nhắm mắt đều canh cánh lo cho con chó kia.
'Bạn ấy đưa nó đi cùng?' Quan Mẫn Mẫn vô lực thở phào một hơi, trong lòng có chút mừng thầm, khoảng thời gian này mọi chuyện hỗn loạn như vậy, đưa tiểu Quan tiên sinh tránh đi thì tốt hơn, dù sao thằng bé cũng nghỉ hè, với bản lĩnh của mình, Tĩnh Di chắc cũng không đến nỗi bị thằng bé chọc cho phát điên.
'Không nỡ?' Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, xem ra chắc là rất yêu con chó nhỏ kia.
Đương nhiên là không nỡ.
Cô lườm người đàn ông một cái, nói với người này anh ta cũng không hiểu, hơn nữa nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là không nói, dời đề tài đi mới là thượng sách, 'Lát nữa em phải đi công ty một chuyến.'
'Còn đi nổi sao?'
'Cần gì anh lo.' Cô hờn dỗi lườm hắn.
'Anh sợ chân em mỏi...'
Vừa nhắc đến chân mỏi, trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh tối qua hắn vòng chân cô qua thắt lưng tinh tráng của mình...
Chỉ nghĩ thôi mà mặt đã nóng như thiêu rồi!
Người này...thật lưu manh!
Không nói chuyện với hắn nữa!
Thế là, Quan tiểu thư có chút hờn dỗi ném chiếc điện thoại lên bàn, bắt đầu buồn bực cắm cúi ăn, ăn nhanh đến nỗi suýt nữa thì nghẹn.
'Chậm thôi, không có ai giành với em.' Ngồi đối diện đại boss ung dung nói.
Không có ai giành mới phải ăn nhanh một chút, tưởng tượng tất cả thức ăn trên bàn đều là hắn, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng mới hả giận.
Ăn xong bữa trưa, đại boss nhàn nhã ngồi đọc báo còn Quan Mẫn Mẫn thì gọi điện thoại cho giám đốc Cao, nghe ông nói ba cô sáng nay đã đến công ty thì lập tức qua loa mấy câu rồi ngắt máy.
Nếu ba đã đi công ty, vậy công sự không cần cô phải lo rồi, còn về chuyện riêng, chắc là hai người gặp nhau cũng sẽ không vui, vậy cũng không cần gặp làm gì.
Có thể trốn ngày nào thì cứ trốn vậy, tốt nhất là sau này ba cô cứ đi công ty, vậy cô cũng không cần phải phiền não chuyện công ty nữa, có hay không có một tổng tài như cô cũng không khác biệt gì.
'Anh không cần đến công ty sao?' Chọn một vị trí xa hắn nhất ngồi xuống, đưa tay định cầm một chiếc gối ôm vào lòng chỉ tiếc là, ở đây không có thứ đó.
'Nghỉ phép.' Sầm Chí Quyền ném lại hai chữ, ánh mắt từ tivi dời đến trên mặt cô, 'Ngồi xa như vậy làm gì?'
Sợ bị anh ăn chứ làm gì? Cô bĩu môi nghĩ thầm.
'Yên tâm, hôm nay sẽ không động đến em nữa.' Hắn cười như hiểu rõ, ngoắc tay về phía cô, 'Qua đây!'
'Không qua!'
'Em không qua, vậy anh qua.' Hắn vờ đứng dậy.
'Ở yên đó.' Ngồi trên sofa, Quan Mẫn Mẫn chỉ tay về phía hắn.
Đứng lại? Trên đời này người dám trực tiếp ra lệnh cho hắn cũng không nhiều, đại boss đứng lên, thẳng tắp đi về phía cô, đưa tay đẩy nhẹ, rất dễ dàng đã đẩy ngã người nào đó xuống sofa, chính mình thuận thế cũng ngồi xuống, kéo hai chân cô đặt lên đùi mình...
'Anh muốn làm gì?' Cô sợ đến thất thanh kêu một tiếng.
'Dạy dỗ em.' Hắn nói rồi bắt đầu vén váy cô lên.
'Đừng mà, trong đầu anh chẳng lẽ chỉ có những thứ phế liệu ấy sao, ông chú xấu xa?
Cái gì? Gọi hắn là chú? Nói trong đầu hắn chỉ có phế liệu?
Chú??? Hắn già vậy sao?
Mặt Sầm tiên sinh lập tức trầm xuống, thân hình cao lớn cũng áp xuống, 'Dám gọi anh là chú?'
'Không dám...' Hơi thở nóng rực của đàn ông phất qua má cô, đôi mắt thâm trầm như đầm nước đăm đắm nhìn cô, Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, có chút bối rối...
Cô làm sao dám vuốt râu hùm chứ? Chỉ là lỡ lời mà thôi...
Nhưng làm sai chuyện, bất kể vô tình hay cố ý cũng đều phải bị trừng phạt!
Mà cách trừng phạt của Sầm tiên sinh chính là, hôn cô đến suýt nữa thì hụt hơi, lại ăn một hồi đậu hũ mới thỏa mãn ngồi thẳng dậy cầm lấy chiếc điện thoại đã reo không biết bao nhiêu lần nãy giờ.
Nghe điện thoại xong, hắn đi thẳng vào thư phòng còn cô, sau khi lấy lại hơi thở thì chạy đến sofa trước cửa sổ sưởi nắng, không lâu sau đó thì ngủ mất.
Ba giờ chiều, Sầm Chí Quyền từ thư phòng bước ra nhìn thấy cô gái đang ngủ trên sofa, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt cô, rõ ràng đến mức tưởng chừng có thể nhìn thấy những sợi lông măng trên đó.
Hắn đi đến bên cạnh cô khuỵu chân xuống, cứ thế lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, tâm tình cũng bình lặng như nước.
Trước giờ chưa từng cứ như vậy không làm gì cả nhìn ngắm một người nhưng, giờ cứ vậy nhìn cô hắn lại cảm thấy hết sức thỏa mãn, không đành lòng đứng dậy.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, sự thương tiếc trong lòng lại dâng lên mấy phần.
Xem ra tối qua thật sự làm cô mệt quá rồi! Mệt đến nỗi cứ vậy mà ngủ, hơn nữa còn ngủ say như vậy.
Cô còn quá non nớt! Những phản ứng trên giường còn quá ngây ngô, căn bản hắn muốn thế nào thì được thế ấy, có lúc hôn quá kịch liệt ngay cả đổi hơi cũng không biết.
Mấy năm qua cô không phải cùng Chí Tề sống chung sao? Hay là, hai người sống chung nhưng không phải loại quan hệ đó?
Đôi mày rậm bất giác cau lại!
Thực ra hắn đã bắt đầu hoài nghi những phản ứng ngây ngô này của cô từ cái lần cô ở công ty bị hắn chuốc say rồi.
Nếu như một cô gái sành sỏi trong quan hệ nam nữ, cho dù uống say hơn nữa chắc cũng sẽ biết thực ra mình có quan hệ với một người đàn ông hay không nhưng phản ứng của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Sau đó nữa, cái đêm mà họ thực sự cùng với nhau, dáng vẻ đau đớn đến chảy nước mắt của cô đó, so với lần đầu tiên chẳng khác biệt gì mấy.
Những phản ứng này chứng minh những năm qua cô căn bản không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì về chuyện đó, vậy cô với Chí Tề rốt cuộc là thế nào?
Sầm Chí Quyền đi vào, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nép bên mép giường, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy ý cười. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, cắn môi trừng hắn.
Hắn khuỵu gối bên cạnh cô, đưa tay xoa nhẹ đôi môi đang cắn chặt, 'Sau này không được phép cắn bừa, biết không?'
Đây quả thực là trong lời có lời, Quan Mẫn Mẫn có chút không được tự tại nhả ra, trên cánh môi hơi sưng kia đã thấy rõ mấy dấu răng.
'Tránh ra!' Cô đưa tay vỗ vai hắn nhưng chẳng có bao nhiêu sức lực đáng nói.
'Đi ngâm nước nóng sẽ thoải mái một chút.' Người đàn ông nói rồi ôm cả cô gái lẫn chiếc chăn, vững vàng bước vào phòng tắm.
Lúc thân thể được ngâm trong bồn nước nóng hổi, Quan Mẫn Mẫn không khỏi thở dài một tiếng, 'Thoải mái thật!'
'Thoải mái?' Ngồi bên cạnh bồn tắm người đàn ông nhướng mày, 'Có muốn lại đến một lần?'
Quan Mẫn Mẫn thất thanh kêu lên một tiếng, cả người dùng tốc độ nhanh nhất trầm xuống nước chỉ chừa lại chiếc đầu nhỏ ở ngoài, chỉ sợ hắn thật sự lại đến một lần.
'Không phải nói rất thoải mái sao?' Người đàn ông cũng không có động tác gì, chỉ nhìn cô chằm chằm nhưng ánh mắt không giấu được tia lửa.
'Anh không biết xấu hổ!' Quan Mẫn Mẫn đỏ mặt chỉ trích hành vi vô sỉ của người nào đó.
'Xấu hổ thì còn làm được chuyện gì?'
Hai người ở trong phòng tắm giằng co một lúc lâu, đợi đến khi cô mặc áo choàng tắm bước ra thì đã là buổi trưa.
Phòng thay quần áo hôm nay đã treo đầy các loại quần áo nữ, Sầm Chí Quyền đích thân chọn một chiếc váy màu xanh lục nhạt cho cô, mặc xong, lại cảm thấy cô gái trước mặt nhìn càng trẻ hơn tuổi thật, thanh xuân dào dạt, mà hắn trước giờ luôn ăn mặc chính trang, đứng bên cạnh cô thật sự giống như hai chú cháu tuy rằng tuổi của hai người không phải kém nhau rất xa.
Thế là, lại động thủ giúp cô cởi váy xuống, động tác này khiến Quan Mẫn Mẫn sợ hết hồn vội núp vào sau tủ áo, chỉ sợ một khi hắn nổi sắc tâm lại đối với cô động thủ động cước.
Cuối cùng, chọn một chiếc váy dài bằng vải thuần cotton màu đen cho cô, mặc vào nhìn ôn nhu nhã nhặn hơn nhiều.
'Em thích chiếc váy màu xanh kia hơn.' Cô đứng trước gương kéo kéo làn váy, hôm nay trời khá nóng, tuy rằng chất liệu may váy cực kỳ thoáng mát nhưng cô vẫn thích mặc chiếc váy đến gối kia hơn.
'Thích em có thể mặc ở nhà.' Sầm tiên sinh hài lòng kéo cô ra phòng thay đồ.
Phòng ăn đã bày sẵn rất nhiều dĩa thức ăn, món Trung có món Âu có, Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống, đưa tay về phía hắn, 'Đưa điện thoại cho em.'
Tối hôm qua cô nửa đêm ra ngoài, con trai sáng sớm thức dậy không thấy cô nhất định rất tức giận, đương nhiên, cô gọi điện thoại đây cũng là gọi cho Tĩnh Di.
Hắn nhìn cô một lúc rồi đưa điện thoại qua, 'Lo lắng con chó nhỏ nhà em bị đói chết?'
Chiếc điện thoại trong tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì trượt khỏi tay rơi xuống đất, cái gì gọi là "lo lắng cho con chó nhỏ" chứ? Nếu như để con trai nghe được, nó không chạy đến liều mạng với người cha là hắn mới lạ.
Thế là, vừa cầm điện thoại ấn phím vừa tức giận lườm người nào đó nhưng điện thoại của Tĩnh Di lại không liên lạc được, lúc này Quan Mẫn Mẫn bắt đầu có chút khẩn trương.
'Lúc này...' Sầm Chí Quyền nhìn đồng hồ, 'Tĩnh Di chắc đã lên máy bay.'
'Cái gì? Lên máy bay? Đi đâu?' Tĩnh Di không phải đã xin nghỉ dài hạn rồi sao? Sao đột nhiên lại quay về với nghề tiếp viên?
'Sáng nay Tĩnh Di gọi đến nói muốn đi Hồng Kông, thuận tiện đưa con chó cưng của em đi luôn rồi, em không cần lo lắng nó bị đói nữa.'
Mang đi cũng tốt, miễn cho cô mở mắt nhắm mắt đều canh cánh lo cho con chó kia.
'Bạn ấy đưa nó đi cùng?' Quan Mẫn Mẫn vô lực thở phào một hơi, trong lòng có chút mừng thầm, khoảng thời gian này mọi chuyện hỗn loạn như vậy, đưa tiểu Quan tiên sinh tránh đi thì tốt hơn, dù sao thằng bé cũng nghỉ hè, với bản lĩnh của mình, Tĩnh Di chắc cũng không đến nỗi bị thằng bé chọc cho phát điên.
'Không nỡ?' Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, xem ra chắc là rất yêu con chó nhỏ kia.
Đương nhiên là không nỡ.
Cô lườm người đàn ông một cái, nói với người này anh ta cũng không hiểu, hơn nữa nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là không nói, dời đề tài đi mới là thượng sách, 'Lát nữa em phải đi công ty một chuyến.'
'Còn đi nổi sao?'
'Cần gì anh lo.' Cô hờn dỗi lườm hắn.
'Anh sợ chân em mỏi...'
Vừa nhắc đến chân mỏi, trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh tối qua hắn vòng chân cô qua thắt lưng tinh tráng của mình...
Chỉ nghĩ thôi mà mặt đã nóng như thiêu rồi!
Người này...thật lưu manh!
Không nói chuyện với hắn nữa!
Thế là, Quan tiểu thư có chút hờn dỗi ném chiếc điện thoại lên bàn, bắt đầu buồn bực cắm cúi ăn, ăn nhanh đến nỗi suýt nữa thì nghẹn.
'Chậm thôi, không có ai giành với em.' Ngồi đối diện đại boss ung dung nói.
Không có ai giành mới phải ăn nhanh một chút, tưởng tượng tất cả thức ăn trên bàn đều là hắn, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng mới hả giận.
Ăn xong bữa trưa, đại boss nhàn nhã ngồi đọc báo còn Quan Mẫn Mẫn thì gọi điện thoại cho giám đốc Cao, nghe ông nói ba cô sáng nay đã đến công ty thì lập tức qua loa mấy câu rồi ngắt máy.
Nếu ba đã đi công ty, vậy công sự không cần cô phải lo rồi, còn về chuyện riêng, chắc là hai người gặp nhau cũng sẽ không vui, vậy cũng không cần gặp làm gì.
Có thể trốn ngày nào thì cứ trốn vậy, tốt nhất là sau này ba cô cứ đi công ty, vậy cô cũng không cần phải phiền não chuyện công ty nữa, có hay không có một tổng tài như cô cũng không khác biệt gì.
'Anh không cần đến công ty sao?' Chọn một vị trí xa hắn nhất ngồi xuống, đưa tay định cầm một chiếc gối ôm vào lòng chỉ tiếc là, ở đây không có thứ đó.
'Nghỉ phép.' Sầm Chí Quyền ném lại hai chữ, ánh mắt từ tivi dời đến trên mặt cô, 'Ngồi xa như vậy làm gì?'
Sợ bị anh ăn chứ làm gì? Cô bĩu môi nghĩ thầm.
'Yên tâm, hôm nay sẽ không động đến em nữa.' Hắn cười như hiểu rõ, ngoắc tay về phía cô, 'Qua đây!'
'Không qua!'
'Em không qua, vậy anh qua.' Hắn vờ đứng dậy.
'Ở yên đó.' Ngồi trên sofa, Quan Mẫn Mẫn chỉ tay về phía hắn.
Đứng lại? Trên đời này người dám trực tiếp ra lệnh cho hắn cũng không nhiều, đại boss đứng lên, thẳng tắp đi về phía cô, đưa tay đẩy nhẹ, rất dễ dàng đã đẩy ngã người nào đó xuống sofa, chính mình thuận thế cũng ngồi xuống, kéo hai chân cô đặt lên đùi mình...
'Anh muốn làm gì?' Cô sợ đến thất thanh kêu một tiếng.
'Dạy dỗ em.' Hắn nói rồi bắt đầu vén váy cô lên.
'Đừng mà, trong đầu anh chẳng lẽ chỉ có những thứ phế liệu ấy sao, ông chú xấu xa?
Cái gì? Gọi hắn là chú? Nói trong đầu hắn chỉ có phế liệu?
Chú??? Hắn già vậy sao?
Mặt Sầm tiên sinh lập tức trầm xuống, thân hình cao lớn cũng áp xuống, 'Dám gọi anh là chú?'
'Không dám...' Hơi thở nóng rực của đàn ông phất qua má cô, đôi mắt thâm trầm như đầm nước đăm đắm nhìn cô, Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, có chút bối rối...
Cô làm sao dám vuốt râu hùm chứ? Chỉ là lỡ lời mà thôi...
Nhưng làm sai chuyện, bất kể vô tình hay cố ý cũng đều phải bị trừng phạt!
Mà cách trừng phạt của Sầm tiên sinh chính là, hôn cô đến suýt nữa thì hụt hơi, lại ăn một hồi đậu hũ mới thỏa mãn ngồi thẳng dậy cầm lấy chiếc điện thoại đã reo không biết bao nhiêu lần nãy giờ.
Nghe điện thoại xong, hắn đi thẳng vào thư phòng còn cô, sau khi lấy lại hơi thở thì chạy đến sofa trước cửa sổ sưởi nắng, không lâu sau đó thì ngủ mất.
Ba giờ chiều, Sầm Chí Quyền từ thư phòng bước ra nhìn thấy cô gái đang ngủ trên sofa, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt cô, rõ ràng đến mức tưởng chừng có thể nhìn thấy những sợi lông măng trên đó.
Hắn đi đến bên cạnh cô khuỵu chân xuống, cứ thế lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, tâm tình cũng bình lặng như nước.
Trước giờ chưa từng cứ như vậy không làm gì cả nhìn ngắm một người nhưng, giờ cứ vậy nhìn cô hắn lại cảm thấy hết sức thỏa mãn, không đành lòng đứng dậy.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, sự thương tiếc trong lòng lại dâng lên mấy phần.
Xem ra tối qua thật sự làm cô mệt quá rồi! Mệt đến nỗi cứ vậy mà ngủ, hơn nữa còn ngủ say như vậy.
Cô còn quá non nớt! Những phản ứng trên giường còn quá ngây ngô, căn bản hắn muốn thế nào thì được thế ấy, có lúc hôn quá kịch liệt ngay cả đổi hơi cũng không biết.
Mấy năm qua cô không phải cùng Chí Tề sống chung sao? Hay là, hai người sống chung nhưng không phải loại quan hệ đó?
Đôi mày rậm bất giác cau lại!
Thực ra hắn đã bắt đầu hoài nghi những phản ứng ngây ngô này của cô từ cái lần cô ở công ty bị hắn chuốc say rồi.
Nếu như một cô gái sành sỏi trong quan hệ nam nữ, cho dù uống say hơn nữa chắc cũng sẽ biết thực ra mình có quan hệ với một người đàn ông hay không nhưng phản ứng của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Sau đó nữa, cái đêm mà họ thực sự cùng với nhau, dáng vẻ đau đớn đến chảy nước mắt của cô đó, so với lần đầu tiên chẳng khác biệt gì mấy.
Những phản ứng này chứng minh những năm qua cô căn bản không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì về chuyện đó, vậy cô với Chí Tề rốt cuộc là thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.