Chương 380: PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau (15)
Thịnh Hạ Thái Vi
22/11/2021
'Á Á, con mang búp bê đến phòng khách đợi ba một lát, được không ?'
Quần áo của hắn dính nước nhơm nhớp, phải tắm rửa thay đồ thì mới đưa con đến công ty được.
Có trời mới biết, hắn đã bảo trợ lý hủy bao nhiêu lịch làm việc hôm nay rồi.
'Dạ được.' Cô bé vui vẻ ra phòng khách đợi ba mình.
Nửa tiếng sau, những tiếng khóc thút thít truyền đến khiến Quan Dĩ Thần đang cạo râu trong phòng tắm ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã phải vội vàng chạy ra.
'Á Á, lại sao nữa con?'
'Ba ơi con đói.'
Quan tổng tài day day trán, cũng phải, đã 10 giờ sáng rồi mà hắn vẫn chưa cho con ăn sáng.
'Đợi một lát ba lấy sữa cho con.'
Hắn vội vàng xuống bếp, mở tủ lạnh nhưng lại chẳng thấy một hộp sữa nào, Trang Lâm rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?
Có chút bực dọc sập cửa tủ lạnh lại, vừa quay đầu đã thấy con gái ôm búp bê, vẻ mặt ủy khuất đứng đó.
'Đợi ba thêm 5 phút nữa, OK?'
Á Á ngoan ngoãn gật đầu đồng thời đưa một mảnh giấy nhỏ cho ba mình.
Hắn cầm lấy, đây rõ ràng là tin nhắn mà Trang Lâm lưu lại, trong giấy cô nói khi hắn đưa con gái ra ngoài nhớ mang theo đồ.
Mang theo cái khỉ gì chứ? Hắn căn bản không biết cô đang nói đến thứ gì, để ở đâu.
Thế là, 5 phút sau, Quan tổng tài ăn mặc chỉnh tề dẫn con gái ra ngoài. Lúc lái xe qua một cửa hàng gần đó, hắn mua một phần thức ăn cùng một hộp sữa nóng đưa cho con gái đang ngồi ở ghế dành cho trẻ em ở băng sau xong lại lái xe về hướng công ty.
Trên đường đi trong xe chỉ có tiếng líu ríu nói chuyện của con gái.
'Ba...'
Khi đèn xanh sáng lên, xe chuẩn bị chạy tiếp thì cô bé chợt kêu lên.
'Sao vậy?' Vừa lái xe Quan Dĩ Thần vừa nhìn qua kính chiếu hậu.
'Sữa đổ, dơ đồ rồi...'
'Đợi lát nữa đến công ty ba thay đồ cho con được không ?'
'Ba, lúc đi ba không có mang theo Mifi của con...'
Mifi lại là cái quỷ gì? Quan tổng tài cảm thấy đầu mình đau quá.
Hình như vừa nãy trên giấy Trang Lâm có viết cái tên đó, nhưng đó là cái gì mới được chứ?
'Lúc mẹ ra ngoài đều sẽ để y phục vào trong bụng của Mifi.'
Cho nên, Mifi là ba lô của con??
'Được rồi, ba bảo người đi mua.'
'Ba, vớ cũng ướt rồi...' Cô bé càng nói càng ủy khuất, cố gắng nhấc chân lên định tháo chiếc vớ bị ướt xuống nhưng vì đã thắt dây an toàn, làm thế nào cũng không tháo được.
'Ba, con muốn mẹ, Á Á muốn mẹ...' Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên đôi má phúng phính, 'Ba, Á Á muốn đi tìm mẹ.'
Cô bé từ ghế dành cho trẻ em nhảy xuống, bước tới ôm lấy lưng ghế phụ lái, cố làm cho ba chú ý đến mình.
'Quan Á Á, con ngồi đàng hoàng cho ba. Giờ ba đang lái xe, con làm vậy rất nguy hiểm.' Quan Dĩ Thần nghiêm giọng nói.
Ba sao lại dữ như vậy! Cô bé vừa ngạc nhiên vừa sợ, ngoan ngoãn ngồi xuống không dám hé răng nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng.
Quan Dĩ Thần từ kiếng chiếu hậu nhìn cô con gái nhỏ đang rúc mình trong ghế, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy gấu váy, thút thít khóc, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình quá mức nghiêm khắc rồi.
Con bé mới ba tuổi thôi, đâu phải nhân viên của hắn chứ.
'Á Á, con nói ba nghe con thích kiểu váy nào, lát nữa ba cho người đi mua về hết cho con, được không ?'
Cô bé vẫn cúi thấp đầu, im lặng không nói.
'Không phải ba cố ý hung dữ với con, xin lỗi con gái, đừng giận ba nữa, được không ?'
Cô bé vẫn không nói gì.
Trời ạ ! Tính tình này rốt cuộc là giống ai đây ?
Hắn chỉ nghiêm giọng một chút thì cô nàng vốn thích bám hắn không rời lại cáu kỉnh đến mức không thèm để ý đến người cha này rồi sao ?
Xe dừng lại dưới lầu tòa nhà công ty, Quan Dĩ Thần xuống xe, ôm con gái lên, một tay ôm, tay kia cầm bữa sáng mà con đang ăn dở cùng giày và vớ...
'Ba, con muốn thay đồ khác.' Á Á gối đầu lên vai ba mình, giọng ủy khuất nói.
'Được.' Hắn mới vừa đáp thì giày trên tay rơi xuống đất một chiếc, vì vậy chỉ đành khom lưng nhặt lại.
Chỉ mấy bước vào công ty mà riêng giày đã phải nhặt ba lần, sắc mặt Quan tổng tài cực kỳ khó coi khiến mấy nhân viên lễ tân vốn định tiến lên giúp căn bản không dám hó hé gì.
Nhưng, trong vòng mười phút, tin tức vị đại boss vẫn luôn ở nước Pháp kia đã kết hôn sinh con đã lan khắp công ty với vận tốc ánh sáng, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng biết.
Chuyện tổng tài kết hôn trước giờ chưa từng bị tiết lộ, không ngờ vừa tiết lộ thì con gái cũng đã lớn vậy rồi. Nhưng xem bộ dạng tổng tài mang theo con gái vào công ty vừa nãy thì hình như có chút chật vật.
Không biết cô gái nào dũng cảm như vậy, dám lấy vị tổng tài lạnh lùng của họ chứ ? Sự dũng cảm này không phải ai cũng có đâu.
Về đến văn phòng đã thấy trợ lý đứng đó chờ sẵn nhưng khi trợ lý nhìn thấy trong ngực sếp mình là một cô bé đôi mắt khóc đến ửng đỏ thì anh ta vẫn không khỏi trợn to mắt.
Chuyện boss kết hôn anh ta biết, cũng biết họ có một cô con gái nhưng đâu là lần đầu tiên thấy boss mình dẫn theo, hơn nữa hình như con gái boss có chuyện gì đó thì phải.
'Theo tôi vào đây !' Quan Dĩ Thần chỉ nói với trợ lý một câu rồi tiến vào văn phòng.
Vốn còn tưởng boss có công việc gì dặn dò, ai ngờ...
'Tổng tài, vừa nãy ngài nói gì vậy ?'
Cái gì là Lộ Á, Khả Khả, Mifi...
Quan Dĩ Thần bất đắc dĩ nhìn người trợ lý của mình một lúc, 'Cậu kết hôn chưa ?'
'Chưa' Ngay cả bạn gái còn chưa có.
Làm việc cho vị đại boss cuồng công việc như ngài, làm gì còn có thời gian quen ban gái chứ ?
'Đến phòng thư ký tìm một người đã kết hôn, có con gái đến đây.'
Thế là, một cô thư ký phù hợp yêu cầu của boss được đưa vào. Nhưng khi cô thư ký nghe xong lời dăn của boss, chuẩn bị dắt cô bé đang ngoan ngoãn ngồi ở sofa đi thì cô bé lại dẫu môi, 'Ba, con muốn ba đi mua với con.'
Quan tổng tài triệt để sụp đổ !
Bởi vì phải chăm sóc con gái, Quan tổng tài không thể không hủy bỏ toàn bộ lịch làm việc của hôm nay, đến công ty chưa được nửa tiếng thì lại lần nữa chật vật mang con gái rời đi.
Lên xe, hắn quyết định mang con gái về nhà thay quần áo trước rồi tính sau.
Lần thứ hai giúp con thay đồ đã quen tay hơn lúc sáng nhiều, thay xong chiếc váy Khả Khả, đương nhiên, tóc cũng phải làm lại kiểu khác, còn phải phối giày và vớ khác, đợi khi tất cả đã xong thì cũng đã đến trưa.
Mà hắn thì bận đến một hớp nước cũng chưa kịp uống, còn ly sữa buổi sáng của Á Á thì đã đổ một nửa cho nên giờ bụng hai cha con đều rất đói.
'Chúng ta gọi đồ ăn ngoài, được không ?'
Đại khái cũng biết theo ba ra ngoài cũng rất vất vả nên cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Quan tổng tài rốt cuộc có thể thở phào một hơi.
Bữa trưa rất thịnh soạn nhưng lần này cô bé vẫn ăn không hào hứng lắm, Quan tổng tài không thể không quan tân, 'Á Á, đồ ăn không ngon sao ?'
Cô bé lắc đầu.
'Vậy thế nào ?'
'Á Á... nhớ mẹ...' Nói rồi nước mắt lại lách cách rơi xuống, 'Nhớ mẹ... nhớ mẹ lắm...'
Mới nửa ngày không gặp đã thế này, Quan tổng tài đau đầu vô cùng.
Thật không dễ dàng gì mới dỗ con ngủ trưa, Quan Dĩ Thần quay về phòng gọi điện thoại cho cô, đáng giận là máy vẫn không liên lạc được.
Hắn thật sự muốn phát điên, lập tức gọi cho Sầm Chí Quyền, điện thoại vừa thông thì đã lớn tiếng gào thét...
'Vợ cậu lừa vợ tôi đi đâu rồi ?'
Sầm Chí Quyền vội dịch điện thoại ra xa một chút, 'Nổi nóng như thế làm gì ?'
'Ít nói nhảm thôi, Quan Mẫn Mẫn giấu vợ tôi ở đâu rồi ?'
'Ừm, hai người ra biển rồi, đến hòn đảo của nhà họ Sầm nghỉ ngơi.'
Quan tổng tài thấp giọng rủa một câu.
'Có gì cần tôi giúp không ?'
'Không cần. Bảo vợ cậu mau thả người về, tôi không có thời gian điên với cô ấy.'
'Chỉ chăm con gái vài ngày thôi mà, sao hở, không được sao ?' Sầm Chí Quyền cười cười, 'Vậy đi, chiều tôi dẫn Nhược Nhược qua chỗ cậu.'
'Sao cũng được.' Quan tổng tài cúp máy.
Chiều Sầm Chí Quyền dẫn hai đứa nhỏ đến khiến Á Á đang buồn vì nhớ mẹ tạm thời nguôi ngoai, vui vẻ kéo chị Nhược Nhược vào phòng giới thiệu bộ sưu tập búp bê mà mình mang từ Pháp về còn Sầm Cảnh Duệ giờ đã chín tuổi, không khác gì một ông cụ non, một mình ôm máy tính bảng ngồi ở sofa làm chuyện riêng của mình.
Sầm Chí Quyền vỗ vai Quan Dĩ Thần ra hiệu cho hắn theo mình vào bếp.
Dù sao cũng biết chắc mấy ngày nay đừng hòng xử lý được chút công sự nào cho nên Quan Dĩ Thần cũng coi như mình đang nghỉ phép.
Nhưng bảo hắn vào bếp để làm gì ?
Hai tay khoanh trước ngực nhìn Sầm Chí Quyền tìm một chiếc tạp dề mới ra đeo vào sau đó mở tủ lạnh nhìn một lượt rồi thành thạo chọn những thứ mình cần ra, hai tay không đủ dùng vì vậy lên tiếng bảo Quan tổng tài đang nhàn nhã đứng đó giúp đỡ.
Quần áo của hắn dính nước nhơm nhớp, phải tắm rửa thay đồ thì mới đưa con đến công ty được.
Có trời mới biết, hắn đã bảo trợ lý hủy bao nhiêu lịch làm việc hôm nay rồi.
'Dạ được.' Cô bé vui vẻ ra phòng khách đợi ba mình.
Nửa tiếng sau, những tiếng khóc thút thít truyền đến khiến Quan Dĩ Thần đang cạo râu trong phòng tắm ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã phải vội vàng chạy ra.
'Á Á, lại sao nữa con?'
'Ba ơi con đói.'
Quan tổng tài day day trán, cũng phải, đã 10 giờ sáng rồi mà hắn vẫn chưa cho con ăn sáng.
'Đợi một lát ba lấy sữa cho con.'
Hắn vội vàng xuống bếp, mở tủ lạnh nhưng lại chẳng thấy một hộp sữa nào, Trang Lâm rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?
Có chút bực dọc sập cửa tủ lạnh lại, vừa quay đầu đã thấy con gái ôm búp bê, vẻ mặt ủy khuất đứng đó.
'Đợi ba thêm 5 phút nữa, OK?'
Á Á ngoan ngoãn gật đầu đồng thời đưa một mảnh giấy nhỏ cho ba mình.
Hắn cầm lấy, đây rõ ràng là tin nhắn mà Trang Lâm lưu lại, trong giấy cô nói khi hắn đưa con gái ra ngoài nhớ mang theo đồ.
Mang theo cái khỉ gì chứ? Hắn căn bản không biết cô đang nói đến thứ gì, để ở đâu.
Thế là, 5 phút sau, Quan tổng tài ăn mặc chỉnh tề dẫn con gái ra ngoài. Lúc lái xe qua một cửa hàng gần đó, hắn mua một phần thức ăn cùng một hộp sữa nóng đưa cho con gái đang ngồi ở ghế dành cho trẻ em ở băng sau xong lại lái xe về hướng công ty.
Trên đường đi trong xe chỉ có tiếng líu ríu nói chuyện của con gái.
'Ba...'
Khi đèn xanh sáng lên, xe chuẩn bị chạy tiếp thì cô bé chợt kêu lên.
'Sao vậy?' Vừa lái xe Quan Dĩ Thần vừa nhìn qua kính chiếu hậu.
'Sữa đổ, dơ đồ rồi...'
'Đợi lát nữa đến công ty ba thay đồ cho con được không ?'
'Ba, lúc đi ba không có mang theo Mifi của con...'
Mifi lại là cái quỷ gì? Quan tổng tài cảm thấy đầu mình đau quá.
Hình như vừa nãy trên giấy Trang Lâm có viết cái tên đó, nhưng đó là cái gì mới được chứ?
'Lúc mẹ ra ngoài đều sẽ để y phục vào trong bụng của Mifi.'
Cho nên, Mifi là ba lô của con??
'Được rồi, ba bảo người đi mua.'
'Ba, vớ cũng ướt rồi...' Cô bé càng nói càng ủy khuất, cố gắng nhấc chân lên định tháo chiếc vớ bị ướt xuống nhưng vì đã thắt dây an toàn, làm thế nào cũng không tháo được.
'Ba, con muốn mẹ, Á Á muốn mẹ...' Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên đôi má phúng phính, 'Ba, Á Á muốn đi tìm mẹ.'
Cô bé từ ghế dành cho trẻ em nhảy xuống, bước tới ôm lấy lưng ghế phụ lái, cố làm cho ba chú ý đến mình.
'Quan Á Á, con ngồi đàng hoàng cho ba. Giờ ba đang lái xe, con làm vậy rất nguy hiểm.' Quan Dĩ Thần nghiêm giọng nói.
Ba sao lại dữ như vậy! Cô bé vừa ngạc nhiên vừa sợ, ngoan ngoãn ngồi xuống không dám hé răng nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng.
Quan Dĩ Thần từ kiếng chiếu hậu nhìn cô con gái nhỏ đang rúc mình trong ghế, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy gấu váy, thút thít khóc, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình quá mức nghiêm khắc rồi.
Con bé mới ba tuổi thôi, đâu phải nhân viên của hắn chứ.
'Á Á, con nói ba nghe con thích kiểu váy nào, lát nữa ba cho người đi mua về hết cho con, được không ?'
Cô bé vẫn cúi thấp đầu, im lặng không nói.
'Không phải ba cố ý hung dữ với con, xin lỗi con gái, đừng giận ba nữa, được không ?'
Cô bé vẫn không nói gì.
Trời ạ ! Tính tình này rốt cuộc là giống ai đây ?
Hắn chỉ nghiêm giọng một chút thì cô nàng vốn thích bám hắn không rời lại cáu kỉnh đến mức không thèm để ý đến người cha này rồi sao ?
Xe dừng lại dưới lầu tòa nhà công ty, Quan Dĩ Thần xuống xe, ôm con gái lên, một tay ôm, tay kia cầm bữa sáng mà con đang ăn dở cùng giày và vớ...
'Ba, con muốn thay đồ khác.' Á Á gối đầu lên vai ba mình, giọng ủy khuất nói.
'Được.' Hắn mới vừa đáp thì giày trên tay rơi xuống đất một chiếc, vì vậy chỉ đành khom lưng nhặt lại.
Chỉ mấy bước vào công ty mà riêng giày đã phải nhặt ba lần, sắc mặt Quan tổng tài cực kỳ khó coi khiến mấy nhân viên lễ tân vốn định tiến lên giúp căn bản không dám hó hé gì.
Nhưng, trong vòng mười phút, tin tức vị đại boss vẫn luôn ở nước Pháp kia đã kết hôn sinh con đã lan khắp công ty với vận tốc ánh sáng, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng biết.
Chuyện tổng tài kết hôn trước giờ chưa từng bị tiết lộ, không ngờ vừa tiết lộ thì con gái cũng đã lớn vậy rồi. Nhưng xem bộ dạng tổng tài mang theo con gái vào công ty vừa nãy thì hình như có chút chật vật.
Không biết cô gái nào dũng cảm như vậy, dám lấy vị tổng tài lạnh lùng của họ chứ ? Sự dũng cảm này không phải ai cũng có đâu.
Về đến văn phòng đã thấy trợ lý đứng đó chờ sẵn nhưng khi trợ lý nhìn thấy trong ngực sếp mình là một cô bé đôi mắt khóc đến ửng đỏ thì anh ta vẫn không khỏi trợn to mắt.
Chuyện boss kết hôn anh ta biết, cũng biết họ có một cô con gái nhưng đâu là lần đầu tiên thấy boss mình dẫn theo, hơn nữa hình như con gái boss có chuyện gì đó thì phải.
'Theo tôi vào đây !' Quan Dĩ Thần chỉ nói với trợ lý một câu rồi tiến vào văn phòng.
Vốn còn tưởng boss có công việc gì dặn dò, ai ngờ...
'Tổng tài, vừa nãy ngài nói gì vậy ?'
Cái gì là Lộ Á, Khả Khả, Mifi...
Quan Dĩ Thần bất đắc dĩ nhìn người trợ lý của mình một lúc, 'Cậu kết hôn chưa ?'
'Chưa' Ngay cả bạn gái còn chưa có.
Làm việc cho vị đại boss cuồng công việc như ngài, làm gì còn có thời gian quen ban gái chứ ?
'Đến phòng thư ký tìm một người đã kết hôn, có con gái đến đây.'
Thế là, một cô thư ký phù hợp yêu cầu của boss được đưa vào. Nhưng khi cô thư ký nghe xong lời dăn của boss, chuẩn bị dắt cô bé đang ngoan ngoãn ngồi ở sofa đi thì cô bé lại dẫu môi, 'Ba, con muốn ba đi mua với con.'
Quan tổng tài triệt để sụp đổ !
Bởi vì phải chăm sóc con gái, Quan tổng tài không thể không hủy bỏ toàn bộ lịch làm việc của hôm nay, đến công ty chưa được nửa tiếng thì lại lần nữa chật vật mang con gái rời đi.
Lên xe, hắn quyết định mang con gái về nhà thay quần áo trước rồi tính sau.
Lần thứ hai giúp con thay đồ đã quen tay hơn lúc sáng nhiều, thay xong chiếc váy Khả Khả, đương nhiên, tóc cũng phải làm lại kiểu khác, còn phải phối giày và vớ khác, đợi khi tất cả đã xong thì cũng đã đến trưa.
Mà hắn thì bận đến một hớp nước cũng chưa kịp uống, còn ly sữa buổi sáng của Á Á thì đã đổ một nửa cho nên giờ bụng hai cha con đều rất đói.
'Chúng ta gọi đồ ăn ngoài, được không ?'
Đại khái cũng biết theo ba ra ngoài cũng rất vất vả nên cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Quan tổng tài rốt cuộc có thể thở phào một hơi.
Bữa trưa rất thịnh soạn nhưng lần này cô bé vẫn ăn không hào hứng lắm, Quan tổng tài không thể không quan tân, 'Á Á, đồ ăn không ngon sao ?'
Cô bé lắc đầu.
'Vậy thế nào ?'
'Á Á... nhớ mẹ...' Nói rồi nước mắt lại lách cách rơi xuống, 'Nhớ mẹ... nhớ mẹ lắm...'
Mới nửa ngày không gặp đã thế này, Quan tổng tài đau đầu vô cùng.
Thật không dễ dàng gì mới dỗ con ngủ trưa, Quan Dĩ Thần quay về phòng gọi điện thoại cho cô, đáng giận là máy vẫn không liên lạc được.
Hắn thật sự muốn phát điên, lập tức gọi cho Sầm Chí Quyền, điện thoại vừa thông thì đã lớn tiếng gào thét...
'Vợ cậu lừa vợ tôi đi đâu rồi ?'
Sầm Chí Quyền vội dịch điện thoại ra xa một chút, 'Nổi nóng như thế làm gì ?'
'Ít nói nhảm thôi, Quan Mẫn Mẫn giấu vợ tôi ở đâu rồi ?'
'Ừm, hai người ra biển rồi, đến hòn đảo của nhà họ Sầm nghỉ ngơi.'
Quan tổng tài thấp giọng rủa một câu.
'Có gì cần tôi giúp không ?'
'Không cần. Bảo vợ cậu mau thả người về, tôi không có thời gian điên với cô ấy.'
'Chỉ chăm con gái vài ngày thôi mà, sao hở, không được sao ?' Sầm Chí Quyền cười cười, 'Vậy đi, chiều tôi dẫn Nhược Nhược qua chỗ cậu.'
'Sao cũng được.' Quan tổng tài cúp máy.
Chiều Sầm Chí Quyền dẫn hai đứa nhỏ đến khiến Á Á đang buồn vì nhớ mẹ tạm thời nguôi ngoai, vui vẻ kéo chị Nhược Nhược vào phòng giới thiệu bộ sưu tập búp bê mà mình mang từ Pháp về còn Sầm Cảnh Duệ giờ đã chín tuổi, không khác gì một ông cụ non, một mình ôm máy tính bảng ngồi ở sofa làm chuyện riêng của mình.
Sầm Chí Quyền vỗ vai Quan Dĩ Thần ra hiệu cho hắn theo mình vào bếp.
Dù sao cũng biết chắc mấy ngày nay đừng hòng xử lý được chút công sự nào cho nên Quan Dĩ Thần cũng coi như mình đang nghỉ phép.
Nhưng bảo hắn vào bếp để làm gì ?
Hai tay khoanh trước ngực nhìn Sầm Chí Quyền tìm một chiếc tạp dề mới ra đeo vào sau đó mở tủ lạnh nhìn một lượt rồi thành thạo chọn những thứ mình cần ra, hai tay không đủ dùng vì vậy lên tiếng bảo Quan tổng tài đang nhàn nhã đứng đó giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.