Chương 389: PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau (24)
Thịnh Hạ Thái Vi
22/11/2021
Cùng lúc này, ở một thị trấn nhỏ thuộc nước Pháp, một hôn lễ đang tiến hành.
Hơn 50 tuổi lần nữa mặc áo cưới bước vào lễ đường, trông bà Liễu rạng rỡ vô cùng, cả người chồng nhỏ hơn bà mười mấy tuổi – Lee cũng luôn nở nụ cười trên môi.
Bất kể họ vì nguyên nhân gì mà quyết định kết hôn nhưng chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, cần gì quản người khác sẽ nói gì.
'Bà nội mặc áo cưới nhìn đẹp quá, mẹ, ba với mẹ ngay cả ảnh cưới cũng không có nữa.'
Ba mẹ vì yêu mà kết hôn, trong phòng không phải nên có một bức ảnh cưới thật đẹp, thật lớn sao ? Nhưng trong phòng lại chẳng có bức ảnh nào cả.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trang Lâm cười với con gái, 'Ba mẹ bận quá cho nên lúc đó không có chụp ảnh cưới.'
'Vậy lúc nào ba mẹ mới rảnh ?'
'Muốn thấy mẹ con mặc áo cưới sao ?'
Quan Viện Viện ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua.
Cô bé gật đầu.
'Vậy đợi khi nào ba con về, bảo ba tổ chức cho mẹ một hôn lễ còn long trọng hơn hôn lễ này, có được không? Đến lúc đó Á Á của chúng ta có thể làm hoa đồng xinh đẹp cho ba mẹ rồi.'
'Mẹ, con cũng muốn làm hoa đồng xinh đẹp.' Quả Quả dẫu môi nói.
'Được, cả hai đứa đềm làm, nhưng phải đợi cậu về mới được.' Quan Viện Viện vỗ về con gái, 'Anh hai không nói lúc nào sẽ về sao ?'
'Không.'
Đối với chuyện này, Trang Lâm không muốn nói nhiều.
Trên thực tế, hai mẹ con đã về Paris 10 ngày rồi, chắc do vẫn chưa nguôi giận mà ngay cả một cú điện thoại hắn cũng chẳng buồn gọi, cô cũng chẳng muốn chủ động gọi cho hắn.
Cho nên cô căn bản không biết lúc nào thì hắn sẽ quay lại.
'Hai người còn chưa làm hòa sao ?'
Quan Viện Viện lần này có chút ngạc nhiên.
Cô biết đối với những chuyện mẹ đã từng làm, anh trai trước giờ luôn không tha thứ, anh ấy không đến tham dự hôn lễ cũng là chuyện rất bình thường, với cá tính kỳ quặc đến mức gần như cực đoan của anh ấy, Trang Lâm đến dự đám cưới này chắc anh ấy đã giận điên lên rồi.
Nhưng trước đây cô có hỏi Trang Lâm là anh trai có biết chị ấy đến không ? Chị ấy nói biết, cô còn tưởng anh trai đã đồng ý rồi.
Giờ xem ra hai người chắc vì chuyện này mà cãi nhau rồi.
'Bọn chị không cãi nhau.' Trước mặt hai đứa trẻ, cộng thêm trong hoàn cảnh này, quả thực không thích hợp để nói chuyện đó.
Sau khi nghi thức trao nhẫn kết thúc, mọi người rời khỏi giáo đường, đi đến căn biệt thự tư nhân của bà Liễu ở vùng ngoại ô, nơi cử hành tiệc rượu.
Hai đứa trẻ vui vẻ chơi với mấy quả bong bóng đủ màu sắc trên bãi cỏ. Quan Viện Viện cầm hai ly rượu đỏ qua, đặt trước mặt Trang Lâm một ly rồi ngồi xuống, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang vui vẻ trò chuyện với những bạn bè thân quen.
'Anh hai, thực ra không phải con trai nhà họ Quan...'
Trang Lâm đang nghĩ đến cuộc chiến tranh lạnh với vị Quan tổng tài ngang ngược không chịu nói lý kia, nghĩ xem liệu tối nay có nên gọi điện thoại cho hắn không thì bị câu nói này của Quan Viện Viện làm cho giật nảy mình, suýt nữa thì té khỏi ghế.
'Đừng ngạc nhiên thế !' Quan Viện Viện lườm cô.
'Viện Viện, loại chuyện này, chúng ta về nhà nói thì hay hơn.'
Hơn nữa hôm nay là ngày vui của mẹ chồng cô, hoàn cảnh thế này tuyệt đối không thích hợp để nói những chuyện này.
Tuy trong lòng cô đang bị sự ngạc nhiên và tò mò chiếm lấy.
Thực ra cô, ngoài những chuyện hắn chịu nói cho cô biết ra, còn lại đều không biết gì cả.
'Chị cảm thấy ở đây ngoại trừ hai chúng ta thì có ai nghe hiểu tiếng Trung ?'
'Mẹ và Lee.' Hai đứa nhỏ thì không cần kể.
''Mẹ trước giờ không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, em chỉ không muốn chị với anh hai bởi vì chuyện của mẹ mà tranh cãi thôi.' Hơn nữa, với tính cách của anh trai cô, chắc chắn sẽ không nói những chuyện này cho chị ấy biết.
'Viện Viện, chị với Dĩ Thần không cãi nhau.'
Chỉ là... chỉ là chiến tranh lạnh thôi.
Bọn họ không phải tuýp người sẽ cãi nhau.
'OK, không cãi nhau, vậy rốt cuộc chị có muốn nghe hay không ?'
'Ờ...'
Tuy hoàn cảnh không thích hợp nhưng quả thực cô rất muốn nghe....
'Đừng nghĩ em với anh hai từ nhỏ sống trong nhung lụa, đối với mọi thứ đáng lẽ nên thấy đủ mới phải nhưng thực tế, bọn em có một bi kịch gia đình...'
Cái gì gọi là bi kịch ?
Nói thì rất dài, ba cô, người giờ đang ở Thụy Sĩ cùng người vợ sau sống những ngày tháng thanh nhàn kia ba mươi mấy năm trước là một vị công tử vô cùng phong lưu tiêu sái.
Đương nhiên, công tử của những gia tộc có sự nghiệp lớn không thể tránh khỏi việc bị cha mẹ hay các trưởng bối đứng ra làm chủ kết hôn vì lợi ích, người vợ cha mẹ chọn cho chính là Liễu Như Lan, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Liễu, gia tộc được xem là môn đăng hộ đối với nhà họ Quan.
Tất cả thoạt nhìn cực kỳ thuận lợi, sau hôn lễ cực kỳ long trọng đó, Quan Thiệu Hiên mới biết, trước đám cưới Liễu đại tiểu thư đã có thai hơn một tháng.
Trong đêm tân hôn, Liễu Như Lan không chút giấu diếm thẳng thắn hết với Quan Thiệu Hiên. Bà sớm đã tính toán mang cái thai gả cho ông, nhưng bà cũng không để ông chịu thiệt thòi, sau khi sanh xong đứa nhỏ dưới danh nghĩa của ông, bà đồng ý đem một nửa sản nghiệp của họ Liễu góp vào Quan thị Kiến thiết.
Vợ mang thai con của người khác, về đối ngoại đương nhiên không thể hé môi, Quan Thiệu Hiên bị cắm cái sừng to như vậy, trong lòng cho dù đắng chát đến mấy cũng phải vì mặt mũi, vì sự liên minh giữa hai gia tộc để mang đến vô hạn tiền tài lợi lộc mà cắn răng im lặng.
Cũng vì thế, hai người bắt đầu cuộc sống vợ chồng lạnh như băng, Quan Thiệu Hiên và Liễu Như Lan từ lúc bắt đầu kết hôn đã chia phòng ngủ, trong suốt bảy năm chưa hề có một đêm động phòng thực sự.
Đương nhiên ngoài mặt hai người vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, âu yếm như thường, bên cạnh Quan Thiệu Hiên chưa hề thiếu các bóng hồng, Liễu Như Lan cũng chẳng hề thua kém, ở nước ngoài mua hẳn biệt thự sang trọng nuôi mấy anh bồ trẻ.
Cuộc sống mạnh ai nấy sống như vậy trôi qua cực kỳ đặc sắc, ai cũng không can thiệp vào chuyện của ai.
Quan lão phu nhân, người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Quan lúc bấy giờ không nhìn nổi nữa, lấy thân phận trưởng bối ra lệnh cho họ phải sinh thêm một đứa con nữa, ngoài mặt thì nói vì gia nghiệp của nhà họ Quan lớn, một đứa nhỏ thì quá ít nhưng thực ra là vì muốn hai người họ quay lại với nhau.
Thế là, dưới áp lực của trưởng bối hai bên, bảy năm sau khi kết hôn cuối cùng hai người cũng có đêm động phòng muộn, nhà họ Quan cuối cùng sinh ra đứa cháu đích tôn là Quan Viện Viện.
Nhưng sau khi sinh con gái xong, bi kịch thực sự mới xảy ra.
Quan Thiệu Hiên ở bên ngoài nuôi cô bồ nhí Mẫn Thiên Vân, hơn nữa còn động lòng thực sự, thậm chí mang thai, sinh ra Quan Mẫn Mẫn.
Liễu Như Lan căn bản là không để ý chuyện ông có bồ nhí, con riêng gì cả nhưng Quan lão phu nhân thì chém đinh chặt sắt nói, cho đến ngày bà chết cũng sẽ không cho phép hai mẹ con Mẫn Thiên Vân bước vào nhà họ Quan, chỉ sợ chuyện tranh đoạt gia sản nhưng qua mấy năm kiên trì, cuối cùng Quan Thiệu Hiên vẫn đón được hai mẹ con Mẫn Thiên Vân vào nhà họ Quan, nhập hộ khẩu họ Quan.
Sở dĩ được như vậy cũng có liên quan rất lớn đến Liễu Như Lan, nếu như bà sống chết không chịu li hôn thì ông cũng bó tay.
Hai người li hôn rồi, Liễu Như Lan bỏ lại hai đứa con một trai một gái tiêu sái cùng bồ trẻ đi khắp nơi vui vẻ, Quan Thiệu Hiên thì chỉ lo đắm đuối với cô vợ trẻ đẹp Mẫn Thiên Vân.
Năm đó cô 7 tuổi, anh trai cô 15 tuổi.
Ngoại trừ bà nội, không có ai thực sự quan tâm đến hai anh em họ.
Mà buồn nhất là, Quan lão phu nhân cho đến chết vẫn không biết đứa cháu trai mà bà luôn cho là đứa cháu đích tôn kéo dài hương hỏa cho họ Quan lại không thực sự là con cái nhà họ Quan của bà.
'Ý em là, bởi vì chuyện li hôn mà Dĩ Thần không chịu tha thứ sao ?'
Nghe Quan Viện Viện bình thản kể xong chuyện giống như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, Trang Lâm nuốt nuốt nước bọt hỏi.
'Đương nhiên không phải.'
Anh cô nào phải người yếu đuối như vậy.
'Vậy thì vì sao ?'
Quan Viện Viện nhún vai, 'Em chỉ biết có một lần hai người cãi nhau rất dữ dội, cụ thể cãi nhau vì cái gì thì em không rõ. Nếu chị muốn biết thì phải xem chị có moi được gì từ anh ấy không.'
Bởi vì thực ra, cô cũng rất muốn biết nhưng cả bà Liễu lẫn Quan tổng tài chắc chắn không có khả năng nói cho cô nghe.
'Từ lúc nào thì em trở thành thích tám chuyện như Mẫn Mẫn rồi ?' Trang Lâm lườm cô.
Hắn chịu nói cho cô nghe mới là lạ đó ! Nhưng cô cũng không muốn đào xới chuyện không vui của hắn.
'Quan hệ giữa chị với Quan Mẫn Mẫn cũng tốt quá nhỉ.' Quan Viện Viện nhướng mày.
'Ừ, chị ấy đối xử với bạn bè rất tốt, tính tình cũng rất đáng yêu.'
'Đáng yêu ? Sao chị không nói là ngốc ?' Đối với Quan Mẫn Mẫn, trước mắt quan hệ giữa hai người vẫn vậy, chẳng cải thiện chút nào.
Trang Lâm biết quan hệ giữa hai người không tốt, cũng chẳng nói tiếp về vấn đề này.
'Nói chuyện gì mà vui vậy ?'
Lúc này, bà Liễu và Lee khoác tay nhau đi đến.
'Nói chuyện phiếm thôi.' Trang Lâm nhìn nụ cười trên mặt mẹ chồng mình, bởi vì những chuyện Quan Viện Viện vừa tiết lộ lúc nãy mà vẫn chưa hết kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác là lạ.
Giống như vô tình biết được bí mật của người khác vậy.
Hơn 50 tuổi lần nữa mặc áo cưới bước vào lễ đường, trông bà Liễu rạng rỡ vô cùng, cả người chồng nhỏ hơn bà mười mấy tuổi – Lee cũng luôn nở nụ cười trên môi.
Bất kể họ vì nguyên nhân gì mà quyết định kết hôn nhưng chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, cần gì quản người khác sẽ nói gì.
'Bà nội mặc áo cưới nhìn đẹp quá, mẹ, ba với mẹ ngay cả ảnh cưới cũng không có nữa.'
Ba mẹ vì yêu mà kết hôn, trong phòng không phải nên có một bức ảnh cưới thật đẹp, thật lớn sao ? Nhưng trong phòng lại chẳng có bức ảnh nào cả.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trang Lâm cười với con gái, 'Ba mẹ bận quá cho nên lúc đó không có chụp ảnh cưới.'
'Vậy lúc nào ba mẹ mới rảnh ?'
'Muốn thấy mẹ con mặc áo cưới sao ?'
Quan Viện Viện ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua.
Cô bé gật đầu.
'Vậy đợi khi nào ba con về, bảo ba tổ chức cho mẹ một hôn lễ còn long trọng hơn hôn lễ này, có được không? Đến lúc đó Á Á của chúng ta có thể làm hoa đồng xinh đẹp cho ba mẹ rồi.'
'Mẹ, con cũng muốn làm hoa đồng xinh đẹp.' Quả Quả dẫu môi nói.
'Được, cả hai đứa đềm làm, nhưng phải đợi cậu về mới được.' Quan Viện Viện vỗ về con gái, 'Anh hai không nói lúc nào sẽ về sao ?'
'Không.'
Đối với chuyện này, Trang Lâm không muốn nói nhiều.
Trên thực tế, hai mẹ con đã về Paris 10 ngày rồi, chắc do vẫn chưa nguôi giận mà ngay cả một cú điện thoại hắn cũng chẳng buồn gọi, cô cũng chẳng muốn chủ động gọi cho hắn.
Cho nên cô căn bản không biết lúc nào thì hắn sẽ quay lại.
'Hai người còn chưa làm hòa sao ?'
Quan Viện Viện lần này có chút ngạc nhiên.
Cô biết đối với những chuyện mẹ đã từng làm, anh trai trước giờ luôn không tha thứ, anh ấy không đến tham dự hôn lễ cũng là chuyện rất bình thường, với cá tính kỳ quặc đến mức gần như cực đoan của anh ấy, Trang Lâm đến dự đám cưới này chắc anh ấy đã giận điên lên rồi.
Nhưng trước đây cô có hỏi Trang Lâm là anh trai có biết chị ấy đến không ? Chị ấy nói biết, cô còn tưởng anh trai đã đồng ý rồi.
Giờ xem ra hai người chắc vì chuyện này mà cãi nhau rồi.
'Bọn chị không cãi nhau.' Trước mặt hai đứa trẻ, cộng thêm trong hoàn cảnh này, quả thực không thích hợp để nói chuyện đó.
Sau khi nghi thức trao nhẫn kết thúc, mọi người rời khỏi giáo đường, đi đến căn biệt thự tư nhân của bà Liễu ở vùng ngoại ô, nơi cử hành tiệc rượu.
Hai đứa trẻ vui vẻ chơi với mấy quả bong bóng đủ màu sắc trên bãi cỏ. Quan Viện Viện cầm hai ly rượu đỏ qua, đặt trước mặt Trang Lâm một ly rồi ngồi xuống, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang vui vẻ trò chuyện với những bạn bè thân quen.
'Anh hai, thực ra không phải con trai nhà họ Quan...'
Trang Lâm đang nghĩ đến cuộc chiến tranh lạnh với vị Quan tổng tài ngang ngược không chịu nói lý kia, nghĩ xem liệu tối nay có nên gọi điện thoại cho hắn không thì bị câu nói này của Quan Viện Viện làm cho giật nảy mình, suýt nữa thì té khỏi ghế.
'Đừng ngạc nhiên thế !' Quan Viện Viện lườm cô.
'Viện Viện, loại chuyện này, chúng ta về nhà nói thì hay hơn.'
Hơn nữa hôm nay là ngày vui của mẹ chồng cô, hoàn cảnh thế này tuyệt đối không thích hợp để nói những chuyện này.
Tuy trong lòng cô đang bị sự ngạc nhiên và tò mò chiếm lấy.
Thực ra cô, ngoài những chuyện hắn chịu nói cho cô biết ra, còn lại đều không biết gì cả.
'Chị cảm thấy ở đây ngoại trừ hai chúng ta thì có ai nghe hiểu tiếng Trung ?'
'Mẹ và Lee.' Hai đứa nhỏ thì không cần kể.
''Mẹ trước giờ không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, em chỉ không muốn chị với anh hai bởi vì chuyện của mẹ mà tranh cãi thôi.' Hơn nữa, với tính cách của anh trai cô, chắc chắn sẽ không nói những chuyện này cho chị ấy biết.
'Viện Viện, chị với Dĩ Thần không cãi nhau.'
Chỉ là... chỉ là chiến tranh lạnh thôi.
Bọn họ không phải tuýp người sẽ cãi nhau.
'OK, không cãi nhau, vậy rốt cuộc chị có muốn nghe hay không ?'
'Ờ...'
Tuy hoàn cảnh không thích hợp nhưng quả thực cô rất muốn nghe....
'Đừng nghĩ em với anh hai từ nhỏ sống trong nhung lụa, đối với mọi thứ đáng lẽ nên thấy đủ mới phải nhưng thực tế, bọn em có một bi kịch gia đình...'
Cái gì gọi là bi kịch ?
Nói thì rất dài, ba cô, người giờ đang ở Thụy Sĩ cùng người vợ sau sống những ngày tháng thanh nhàn kia ba mươi mấy năm trước là một vị công tử vô cùng phong lưu tiêu sái.
Đương nhiên, công tử của những gia tộc có sự nghiệp lớn không thể tránh khỏi việc bị cha mẹ hay các trưởng bối đứng ra làm chủ kết hôn vì lợi ích, người vợ cha mẹ chọn cho chính là Liễu Như Lan, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Liễu, gia tộc được xem là môn đăng hộ đối với nhà họ Quan.
Tất cả thoạt nhìn cực kỳ thuận lợi, sau hôn lễ cực kỳ long trọng đó, Quan Thiệu Hiên mới biết, trước đám cưới Liễu đại tiểu thư đã có thai hơn một tháng.
Trong đêm tân hôn, Liễu Như Lan không chút giấu diếm thẳng thắn hết với Quan Thiệu Hiên. Bà sớm đã tính toán mang cái thai gả cho ông, nhưng bà cũng không để ông chịu thiệt thòi, sau khi sanh xong đứa nhỏ dưới danh nghĩa của ông, bà đồng ý đem một nửa sản nghiệp của họ Liễu góp vào Quan thị Kiến thiết.
Vợ mang thai con của người khác, về đối ngoại đương nhiên không thể hé môi, Quan Thiệu Hiên bị cắm cái sừng to như vậy, trong lòng cho dù đắng chát đến mấy cũng phải vì mặt mũi, vì sự liên minh giữa hai gia tộc để mang đến vô hạn tiền tài lợi lộc mà cắn răng im lặng.
Cũng vì thế, hai người bắt đầu cuộc sống vợ chồng lạnh như băng, Quan Thiệu Hiên và Liễu Như Lan từ lúc bắt đầu kết hôn đã chia phòng ngủ, trong suốt bảy năm chưa hề có một đêm động phòng thực sự.
Đương nhiên ngoài mặt hai người vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, âu yếm như thường, bên cạnh Quan Thiệu Hiên chưa hề thiếu các bóng hồng, Liễu Như Lan cũng chẳng hề thua kém, ở nước ngoài mua hẳn biệt thự sang trọng nuôi mấy anh bồ trẻ.
Cuộc sống mạnh ai nấy sống như vậy trôi qua cực kỳ đặc sắc, ai cũng không can thiệp vào chuyện của ai.
Quan lão phu nhân, người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Quan lúc bấy giờ không nhìn nổi nữa, lấy thân phận trưởng bối ra lệnh cho họ phải sinh thêm một đứa con nữa, ngoài mặt thì nói vì gia nghiệp của nhà họ Quan lớn, một đứa nhỏ thì quá ít nhưng thực ra là vì muốn hai người họ quay lại với nhau.
Thế là, dưới áp lực của trưởng bối hai bên, bảy năm sau khi kết hôn cuối cùng hai người cũng có đêm động phòng muộn, nhà họ Quan cuối cùng sinh ra đứa cháu đích tôn là Quan Viện Viện.
Nhưng sau khi sinh con gái xong, bi kịch thực sự mới xảy ra.
Quan Thiệu Hiên ở bên ngoài nuôi cô bồ nhí Mẫn Thiên Vân, hơn nữa còn động lòng thực sự, thậm chí mang thai, sinh ra Quan Mẫn Mẫn.
Liễu Như Lan căn bản là không để ý chuyện ông có bồ nhí, con riêng gì cả nhưng Quan lão phu nhân thì chém đinh chặt sắt nói, cho đến ngày bà chết cũng sẽ không cho phép hai mẹ con Mẫn Thiên Vân bước vào nhà họ Quan, chỉ sợ chuyện tranh đoạt gia sản nhưng qua mấy năm kiên trì, cuối cùng Quan Thiệu Hiên vẫn đón được hai mẹ con Mẫn Thiên Vân vào nhà họ Quan, nhập hộ khẩu họ Quan.
Sở dĩ được như vậy cũng có liên quan rất lớn đến Liễu Như Lan, nếu như bà sống chết không chịu li hôn thì ông cũng bó tay.
Hai người li hôn rồi, Liễu Như Lan bỏ lại hai đứa con một trai một gái tiêu sái cùng bồ trẻ đi khắp nơi vui vẻ, Quan Thiệu Hiên thì chỉ lo đắm đuối với cô vợ trẻ đẹp Mẫn Thiên Vân.
Năm đó cô 7 tuổi, anh trai cô 15 tuổi.
Ngoại trừ bà nội, không có ai thực sự quan tâm đến hai anh em họ.
Mà buồn nhất là, Quan lão phu nhân cho đến chết vẫn không biết đứa cháu trai mà bà luôn cho là đứa cháu đích tôn kéo dài hương hỏa cho họ Quan lại không thực sự là con cái nhà họ Quan của bà.
'Ý em là, bởi vì chuyện li hôn mà Dĩ Thần không chịu tha thứ sao ?'
Nghe Quan Viện Viện bình thản kể xong chuyện giống như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, Trang Lâm nuốt nuốt nước bọt hỏi.
'Đương nhiên không phải.'
Anh cô nào phải người yếu đuối như vậy.
'Vậy thì vì sao ?'
Quan Viện Viện nhún vai, 'Em chỉ biết có một lần hai người cãi nhau rất dữ dội, cụ thể cãi nhau vì cái gì thì em không rõ. Nếu chị muốn biết thì phải xem chị có moi được gì từ anh ấy không.'
Bởi vì thực ra, cô cũng rất muốn biết nhưng cả bà Liễu lẫn Quan tổng tài chắc chắn không có khả năng nói cho cô nghe.
'Từ lúc nào thì em trở thành thích tám chuyện như Mẫn Mẫn rồi ?' Trang Lâm lườm cô.
Hắn chịu nói cho cô nghe mới là lạ đó ! Nhưng cô cũng không muốn đào xới chuyện không vui của hắn.
'Quan hệ giữa chị với Quan Mẫn Mẫn cũng tốt quá nhỉ.' Quan Viện Viện nhướng mày.
'Ừ, chị ấy đối xử với bạn bè rất tốt, tính tình cũng rất đáng yêu.'
'Đáng yêu ? Sao chị không nói là ngốc ?' Đối với Quan Mẫn Mẫn, trước mắt quan hệ giữa hai người vẫn vậy, chẳng cải thiện chút nào.
Trang Lâm biết quan hệ giữa hai người không tốt, cũng chẳng nói tiếp về vấn đề này.
'Nói chuyện gì mà vui vậy ?'
Lúc này, bà Liễu và Lee khoác tay nhau đi đến.
'Nói chuyện phiếm thôi.' Trang Lâm nhìn nụ cười trên mặt mẹ chồng mình, bởi vì những chuyện Quan Viện Viện vừa tiết lộ lúc nãy mà vẫn chưa hết kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác là lạ.
Giống như vô tình biết được bí mật của người khác vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.