Chương 512: PN3: Trúc mã và thanh mai (30)
Thịnh Hạ Thái Vi
24/11/2021
Ngoại trừ thưởng thức các món ăn, đến chợ đêm đương nhiên phải dạo khắp các gian hàng trò chơi rồi.
Trò chơi mà Giang Bối Bối chọn là ném bóng, cách chơi rất đơn giản nhưng rất khó ném trúng. Người chơi một lần được phát mười quả bóng, ngoại trừ nhắm chuẩn xác ra thì còn đòi hỏi phải có sức ném mạnh, nếu trúng cả mười quả bóng thì có thể đổi được chú gấu nhồi bông lớn nhất trong gian hàng.
'Em có làm được không đó ?' Sầm Cảnh Duệ nhướn mày, nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô hỏi.
'Em muốn chơi thử. Em đánh bi da giỏi như vậy, trò này chắc không làm khó được em đâu.'
'Chắc chắn chứ ?' Cậu lại hỏi một lần, trong lòng không khỏi hoài nghi cách nói của cô, môn này với đánh bi da hoàn toàn không giống nhau.
'Nhưng em thích con gấu kia, dễ thương quá chừng.' Tuy cô không thiếu những con thú nhồi bông kiểu này, thậm chí cái cô có cao cấp hơn nhiều nhưng ý nghĩa không giống nhau.
'...được thôi, vậy em thử đi.' Thấy cô tỏ vẻ thích đến vậy, lại có lòng tin đến vậy, thử một chút cũng chẳng mất mát gì.
Giang Bối Bối cười hớn hở cầm quả bóng lên, bày đủ tư thế, quan sát một lúc lâu sau đó vung tay. Quả bóng bay rất đẹp nhưng chỉ một giây sau đã rơi xuống đất, thậm chí còn chưa bay đến giá sắt.
'Ôi hỏng rồi.' Giang Bối Bối vẻ mặt rầu rĩ, 'Trượt tay mất rồi.'
Sầm Cảnh Duệ cố nhịn cười, rất phối hợp gật đầu, 'Không sao, thử thêm lần nữa.' Nói rồi lấy một quả bóng khác đặt vào tay cô.
Giang Bối Bối hít sâu một hơi, dùng sức ném đi...
Lần này, quả bóng bay trong không trung tương đối lâu hơn nhưng kết quả thì vẫn như thế, rơi xuống đất lăn tròn mấy vòng rồi dừng lại.
'Còn thiếu chút xíu nữa thôi.'
'Đúng đúng đúng, chỉ thiếu chút xíu thôi. Thử lại, thử lại.' Sầm Cảnh Duệ không có ý định phá hỏng hứng thú của Giang Bối Bối, tuy rằng ông chủ ở bên cạnh đã bắt đầu cười tươi như hoa nở rồi.
Chỉ tiếc là, cho đến tận quả bóng thứ 10 vẫn chưa có một quả nào trúng được mục tiêu, chiếc giá sắt treo hình những giải thưởng thậm chí còn chưa từng lung lay một cái.
Giang Bối Bối vẻ mặt rầu rĩ, thật không ngờ kết quả lại tệ hại như vậy, đúng là suy nghĩ lúc nào cũng khác hiện thực rất xa.
'Không được cười.' Cô trừng mắt lườm cậu.
'Được được được, không cười, không cười. Đến lượt anh, xem anh giúp em lấy con gấu kia thế nào.'
Sầm Cảnh Duệ cực kỳ tự tin nói sau đó lại đưa tiền cho ông chủ. Ông chủ cười híp mắt đưa bóng qua.
Chỉ có điều, Sầm Cảnh Duệ vừa ra tay thì nụ cười trên môi ông chủ tắt ngấm.
Sau khi ném trúng quả đầu tiên rồi quả thứ hai, cậu bình tĩnh cầm quả bóng thứ ba lên, nhắm đúng mục tiêu mà mình đã chọn, vung tay, mục tiêu thứ ba lập tức đổ xuống.
'Giỏi thật đó, Quan Cảnh Duệ !' Giang Bối Bối kìm lòng không được vỗ tay reo lên.
'Giỏi quá ! Tiếp tục ! Tiếp tục đi !' Những người đi ngang tò mò ghé mắt nhìn cũng hào hứng cổ vũ.
Rất nhanh, quả cầu thứ tư, thứ năm, thứ sáu không mục tiêu nào thoát khỏi số mệnh.
'Giỏi quá, Quan Cảnh Duệ !'
Sầm Cảnh Duệ nhìn ánh mắt ngời sáng và nụ cười rạng rỡ của cô, lòng yêu thích cực kỳ.
Được thôi, vậy cậu lãng phí thể lực, bất chấp thể diện giúp cô chơi trò chơi ấu trĩ này cũng xứng đáng.
Tiếp đó, những quả bóng còn lại cũng được ném ra, vẫn không quả nào đi lệch mục tiêu. Sắc mặt của ông chủ gian hàng bắt đầu không tốt.
'Cố lên, cố lên, em muốn con gấu đó.' Giang Bối Bối hào hứng hô to.
Sầm Cảnh Duệ vẻ mặt càng thêm chuyên chú, mỗi một động tác đều chuẩn xác trầm ổn.
Quả bóng thứ chín, lại trúng đích !
Sắc mặt của ông chủ lúc này thực sự đã tái mét, Giang Bối Bối ngược lại cười đến ánh mắt cong như trăng non, cảm giác như đã được ôm con gấu bông ấy vào lòng rồi.
Sầm Cảnh Duệ đắc ý cực kỳ, một cảm giác tự hào rất đàn ông tràn đầy trong lồng ngực.
'Anh giúp em lấy con gấu ấy về, có được thưởng gì không ?' Cậu cầm quả bóng thứ mười trong tay, không ném đi ngay mà quay sang cô kề tai hỏi nhỏ.
'Anh muốn thưởng gì ?' Giang Bối Bối giờ trong mắt, trong lòng chỉ có con gấu bông ấy, căn bản không nghĩ tới cái bẫy đang giương ra.
'Anh muốn gì cũng được sao ?'
'Được.'
'Vậy lát nữa anh lấy được con gấu rồi, em ở trước mặt mọi người hôn anh một cái.'
'Hả ?' Giang Bối Bối há hốc miệng, Sầm Cảnh Duệ thì đắc ý bắt đầu ném quả bóng cuối cùng ra.
Kết quả dĩ nhiên như ước muốn của cô, cầm con gấu bông vui vẻ ôm trong ngực.
Dĩ nhiên không có chuyện cô ở trước mặt đám đông hôn cậu, nhưng không sao cả, về nhà cậu có thể từ từ tính nợ với cô.
Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Sầm Cảnh Duệ choàng tay lên eo bạn gái, tiêu sái rời đi.
Rời khỏi chợ đêm náo nhiệt thì đã 10 giờ tối, hai giờ sau du thuyền sẽ bắt đầu rời bến cảng Victoria của Hồng Kông để quay về Singapore.
'Còn có chỗ nào muốn đi nữa không?'
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường được chiếu sáng bởi đèn đường rực rỡ, nghênh đón cơn gió tháng 11 lành lạnh thổi qua mặt đến chỗ đỗ xe.
Vốn vệ sĩ muốn lái xe đến đón nhưng cả Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối đều từ chối, họ còn muốn đi cùng nhau thêm một đoạn đường không ngắn nhưng cũng không quá dài.
Chơi suốt một ngày, từ công viên trò chơi đến dạo khắp phố phường, ở chợ đêm ăn đến no căng cả bụng rồi lại chơi một hồi trò chơi tuy rằng hơi mệt nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Giang Bối Bối vẫn luôn giữ nụ cười tươi rói, suốt đường đi tay cô cứ bám vào cánh tay Sầm Cảnh Duệ giống như một chú koala bám trên cây vậy.
Sầm Cảnh Duệ vừa trò chuyện câu được câu chăng với cô vừa ngoảnh mặt nhìn qua cô, ánh mắt ấm áp như muốn hòa tan.
Đi, đi mãi, hai người trò chuyện cười nói rất vui vẻ, lúc còn cách chỗ đỗ xe không xa, Giang Bối Bối, người tương đối thiếu vận động bắt đầu cảm thấy mệt.
'Quan Cảnh Duệ, chân em mỏi quá...' Lớn đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi nhiều như vậy trong một ngày.
'Vậy em muốn thế nào?' Cậu cười nhìn cô.
'Cõng một chút?' Cô lắc lắc cánh tay cậu, ý làm nũng rất rõ ràng.
Thực ra cũng không đến mức mỏi chân đến đi không nổi, chỉ là, cô rất thích cảm giác có người để ỷ lại, nhất là khi người đó là cậu.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai phải bay về Luân Đôn là trong lòng đã cảm thấy rất không nỡ, thật không muốn hai người vừa bắt đầu lại phải tách biệt hai nơi xa xôi như vậy.
Cũng không biết Quan Cảnh Duệ có thể cùng cô bay về Luân Đôn thật không nữa?
Thời gian quá vội, chắc vẫn chưa kịp nói với cô chú Sầm chuyện đó, huống gì đi vội vàng như vậy, chưa chắc Sầm lão gia tử đồng ý đâu.
Sầm Cảnh Duệ đưa tay sờ sờ đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên, 'Sau này phải thường xuyên vận động lên, buổi sáng đừng có ham ngủ nướng nữa...'
Câu nói thoạt nghe như châm chọc nhưng trong giọng điệu lại không giấu được vô hạn cưng chìu.
Cậu vừa nói vừa khom người xuống, động tác tự nhiên như đã làm điều này rất nhiều lần.
Giang Bối Bối vui vẻ trèo lên lưng cậu, hai tay quấn quanh cổ, má áp sát vào lưng cậu một cách đầy tin cậy.
Cô hít sâu một hơi, quẩn quanh trong khoang mũi là khí tức dương cương của thiếu niên, mùi nước hoa nam nhàn nhạt dễ chịu, cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.
'Quan Cảnh Duệ, em có nặng không ?' Ngón tay cô nghịch nghịch mấy sợi tóc ngắn của cậu, cảm nhận nó trượt qua những kẽ ngón tay mình, không phải rất thô nhưng cũng không mềm mại như của cô, trong lòng có một cảm giác gần gũi không thể diễn tả bằng lời.
'Em hả ? Sắp đè gãy hết xương của anh rồi.' Sầm Cảnh Duệ liếc cô, giọng bỡn cợt.
'Nói cứ như em là heo vậy, xem em trị anh thế nào...' Nói rồi, hai bàn tay nhỏ dùng sức siết cổ cậu càng mạnh hơn.
'Heo nhỏ, buông tay, sắp siết chết anh rồi...' Sầm Cảnh Duệ ngoài miệng la oai oái nhưng khóe môi một mực nhếch lên.
Hai người vừa đi vừa cười nói huyên náo, đi được một lúc Giang Bối Bối mới phát hiện cậu đã quay lại hướng chợ đêm lúc nãy.
'Anh đi sai hướng rồi ! Xe đỗ ở bên kia mà.' Cô đập tay lên vai cậu ra hiệu.
'Nặng quá, anh đi không nổi. Đến băng ghế bên kia nghỉ một lát đã.' Sầm Cảnh Duệ ậm ừ nói.
'Vậy thì để em xuống, em tự đi là được.'
'Không cần. Tuy rằng rất nặng nhưng anh vẫn có thể cõng em tới băng ghế đằng kia.'
'Vậy không bằng anh chở em về thuyền cho rồi.'
'Còn chưa kết hôn thì đã bắt đầu muốn ép khô chồng rồi ?' Bàn tay vốn đang giữ nơi khuỷu chân cô buông ra, đánh nhẹ lên chân cô một cái.
'Quan Cảnh Duệ, nói xằng gì đó ? Ai đồng ý kết hôn với anh hồi nào ?' Giang Bối Bối ở sau lưng cậu kêu oai oái.
Hai người mới vừa kết giao, người nhà cô còn chưa ai biết mà cậu đã dám đề cập đến chuyện kết hôn, ngồi tên lửa cũng không nhanh như thế.
'Không lấy anh em còn muốn kết hôn với ai ?' Có người rất bất mãn chất vấn.
'Có ai hỏi gì em đâu mà kết hôn.'
'Ý em là muốn bây giờ anh cầu hôn em phải không ?'
Rốt cuộc cũng đi đến băng ghế, cậu đặt cô xuống, hai tay đè lên vai không cho cô đứng lên.
'Được thôi, vậy anh quỳ xuống đi.'
Nếu cậu muốn đùa, cô đùa với cậu tới cùng ! Giang Bối Bối nghĩ vậy nhưng không ngờ là Sầm Cảnh Duệ lại quỳ xuống thật, cô hốt hoảng vội đứng dậy ngăn lại...
'Đừng, em nói đùa thôi, chúng ta còn nhỏ mà...'
Nhưng cô ngăn không được.
Ở một nơi xa lạ, trên con đường xa lạ, giữa đám đông xa lạ đang dùng ánh mắt tò mò quan sát đôi bạn trẻ.
'Bối Bối, chúng ta đính hôn trước được không ?' Nếu đã nhận định cô, vậy nhất định là chuyện cả đời, đây là điệu cậu nghĩ, vì vậy rất nghiêm túc hỏi cô.
Nếu như có danh phận xác thực, vậy hai người đến với nhau sẽ càng không có ai dám nói ron nói ren điều gì.
Tuy rằng làm vậy có hơi vội vàng một chút nhưng nếu như đã quyết định cùng cô nắm tay đến cuối cùng, vậy đính hôn sớm hay muộn, kết hôn sớm hay muộn thì có quan hệ gì đâu ?
'Cái gì ?'
Đính hôn ? Giọng điệu và ánh mắt kiên định của cậu khiến Giang Bối Bối biết lúc này cậu không phải đùa.
Chỉ có điều...ba mẹ cô thậm chí còn chưa biết chuyện hai người kết giao, giờ đã nhảy đến bước đính hôn...
Dù rằng trong lòng cô không bài xích chuyện này, nhưng sớm như vậy sao có thể chứ ?
Nói không hốt hoảng là giả.
'Đính hôn trước, được không ?'
'Em không biết nữa, còn bố mẹ...'
'Anh sẽ đích thân nói chuyện với ba mẹ em.'
'Được.'
Giang Bối Bối nghe giọng nói của chính mình, ngữ điệu giống như đã đồng ý với cậu.
Trò chơi mà Giang Bối Bối chọn là ném bóng, cách chơi rất đơn giản nhưng rất khó ném trúng. Người chơi một lần được phát mười quả bóng, ngoại trừ nhắm chuẩn xác ra thì còn đòi hỏi phải có sức ném mạnh, nếu trúng cả mười quả bóng thì có thể đổi được chú gấu nhồi bông lớn nhất trong gian hàng.
'Em có làm được không đó ?' Sầm Cảnh Duệ nhướn mày, nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô hỏi.
'Em muốn chơi thử. Em đánh bi da giỏi như vậy, trò này chắc không làm khó được em đâu.'
'Chắc chắn chứ ?' Cậu lại hỏi một lần, trong lòng không khỏi hoài nghi cách nói của cô, môn này với đánh bi da hoàn toàn không giống nhau.
'Nhưng em thích con gấu kia, dễ thương quá chừng.' Tuy cô không thiếu những con thú nhồi bông kiểu này, thậm chí cái cô có cao cấp hơn nhiều nhưng ý nghĩa không giống nhau.
'...được thôi, vậy em thử đi.' Thấy cô tỏ vẻ thích đến vậy, lại có lòng tin đến vậy, thử một chút cũng chẳng mất mát gì.
Giang Bối Bối cười hớn hở cầm quả bóng lên, bày đủ tư thế, quan sát một lúc lâu sau đó vung tay. Quả bóng bay rất đẹp nhưng chỉ một giây sau đã rơi xuống đất, thậm chí còn chưa bay đến giá sắt.
'Ôi hỏng rồi.' Giang Bối Bối vẻ mặt rầu rĩ, 'Trượt tay mất rồi.'
Sầm Cảnh Duệ cố nhịn cười, rất phối hợp gật đầu, 'Không sao, thử thêm lần nữa.' Nói rồi lấy một quả bóng khác đặt vào tay cô.
Giang Bối Bối hít sâu một hơi, dùng sức ném đi...
Lần này, quả bóng bay trong không trung tương đối lâu hơn nhưng kết quả thì vẫn như thế, rơi xuống đất lăn tròn mấy vòng rồi dừng lại.
'Còn thiếu chút xíu nữa thôi.'
'Đúng đúng đúng, chỉ thiếu chút xíu thôi. Thử lại, thử lại.' Sầm Cảnh Duệ không có ý định phá hỏng hứng thú của Giang Bối Bối, tuy rằng ông chủ ở bên cạnh đã bắt đầu cười tươi như hoa nở rồi.
Chỉ tiếc là, cho đến tận quả bóng thứ 10 vẫn chưa có một quả nào trúng được mục tiêu, chiếc giá sắt treo hình những giải thưởng thậm chí còn chưa từng lung lay một cái.
Giang Bối Bối vẻ mặt rầu rĩ, thật không ngờ kết quả lại tệ hại như vậy, đúng là suy nghĩ lúc nào cũng khác hiện thực rất xa.
'Không được cười.' Cô trừng mắt lườm cậu.
'Được được được, không cười, không cười. Đến lượt anh, xem anh giúp em lấy con gấu kia thế nào.'
Sầm Cảnh Duệ cực kỳ tự tin nói sau đó lại đưa tiền cho ông chủ. Ông chủ cười híp mắt đưa bóng qua.
Chỉ có điều, Sầm Cảnh Duệ vừa ra tay thì nụ cười trên môi ông chủ tắt ngấm.
Sau khi ném trúng quả đầu tiên rồi quả thứ hai, cậu bình tĩnh cầm quả bóng thứ ba lên, nhắm đúng mục tiêu mà mình đã chọn, vung tay, mục tiêu thứ ba lập tức đổ xuống.
'Giỏi thật đó, Quan Cảnh Duệ !' Giang Bối Bối kìm lòng không được vỗ tay reo lên.
'Giỏi quá ! Tiếp tục ! Tiếp tục đi !' Những người đi ngang tò mò ghé mắt nhìn cũng hào hứng cổ vũ.
Rất nhanh, quả cầu thứ tư, thứ năm, thứ sáu không mục tiêu nào thoát khỏi số mệnh.
'Giỏi quá, Quan Cảnh Duệ !'
Sầm Cảnh Duệ nhìn ánh mắt ngời sáng và nụ cười rạng rỡ của cô, lòng yêu thích cực kỳ.
Được thôi, vậy cậu lãng phí thể lực, bất chấp thể diện giúp cô chơi trò chơi ấu trĩ này cũng xứng đáng.
Tiếp đó, những quả bóng còn lại cũng được ném ra, vẫn không quả nào đi lệch mục tiêu. Sắc mặt của ông chủ gian hàng bắt đầu không tốt.
'Cố lên, cố lên, em muốn con gấu đó.' Giang Bối Bối hào hứng hô to.
Sầm Cảnh Duệ vẻ mặt càng thêm chuyên chú, mỗi một động tác đều chuẩn xác trầm ổn.
Quả bóng thứ chín, lại trúng đích !
Sắc mặt của ông chủ lúc này thực sự đã tái mét, Giang Bối Bối ngược lại cười đến ánh mắt cong như trăng non, cảm giác như đã được ôm con gấu bông ấy vào lòng rồi.
Sầm Cảnh Duệ đắc ý cực kỳ, một cảm giác tự hào rất đàn ông tràn đầy trong lồng ngực.
'Anh giúp em lấy con gấu ấy về, có được thưởng gì không ?' Cậu cầm quả bóng thứ mười trong tay, không ném đi ngay mà quay sang cô kề tai hỏi nhỏ.
'Anh muốn thưởng gì ?' Giang Bối Bối giờ trong mắt, trong lòng chỉ có con gấu bông ấy, căn bản không nghĩ tới cái bẫy đang giương ra.
'Anh muốn gì cũng được sao ?'
'Được.'
'Vậy lát nữa anh lấy được con gấu rồi, em ở trước mặt mọi người hôn anh một cái.'
'Hả ?' Giang Bối Bối há hốc miệng, Sầm Cảnh Duệ thì đắc ý bắt đầu ném quả bóng cuối cùng ra.
Kết quả dĩ nhiên như ước muốn của cô, cầm con gấu bông vui vẻ ôm trong ngực.
Dĩ nhiên không có chuyện cô ở trước mặt đám đông hôn cậu, nhưng không sao cả, về nhà cậu có thể từ từ tính nợ với cô.
Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Sầm Cảnh Duệ choàng tay lên eo bạn gái, tiêu sái rời đi.
Rời khỏi chợ đêm náo nhiệt thì đã 10 giờ tối, hai giờ sau du thuyền sẽ bắt đầu rời bến cảng Victoria của Hồng Kông để quay về Singapore.
'Còn có chỗ nào muốn đi nữa không?'
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường được chiếu sáng bởi đèn đường rực rỡ, nghênh đón cơn gió tháng 11 lành lạnh thổi qua mặt đến chỗ đỗ xe.
Vốn vệ sĩ muốn lái xe đến đón nhưng cả Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối đều từ chối, họ còn muốn đi cùng nhau thêm một đoạn đường không ngắn nhưng cũng không quá dài.
Chơi suốt một ngày, từ công viên trò chơi đến dạo khắp phố phường, ở chợ đêm ăn đến no căng cả bụng rồi lại chơi một hồi trò chơi tuy rằng hơi mệt nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Giang Bối Bối vẫn luôn giữ nụ cười tươi rói, suốt đường đi tay cô cứ bám vào cánh tay Sầm Cảnh Duệ giống như một chú koala bám trên cây vậy.
Sầm Cảnh Duệ vừa trò chuyện câu được câu chăng với cô vừa ngoảnh mặt nhìn qua cô, ánh mắt ấm áp như muốn hòa tan.
Đi, đi mãi, hai người trò chuyện cười nói rất vui vẻ, lúc còn cách chỗ đỗ xe không xa, Giang Bối Bối, người tương đối thiếu vận động bắt đầu cảm thấy mệt.
'Quan Cảnh Duệ, chân em mỏi quá...' Lớn đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi nhiều như vậy trong một ngày.
'Vậy em muốn thế nào?' Cậu cười nhìn cô.
'Cõng một chút?' Cô lắc lắc cánh tay cậu, ý làm nũng rất rõ ràng.
Thực ra cũng không đến mức mỏi chân đến đi không nổi, chỉ là, cô rất thích cảm giác có người để ỷ lại, nhất là khi người đó là cậu.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai phải bay về Luân Đôn là trong lòng đã cảm thấy rất không nỡ, thật không muốn hai người vừa bắt đầu lại phải tách biệt hai nơi xa xôi như vậy.
Cũng không biết Quan Cảnh Duệ có thể cùng cô bay về Luân Đôn thật không nữa?
Thời gian quá vội, chắc vẫn chưa kịp nói với cô chú Sầm chuyện đó, huống gì đi vội vàng như vậy, chưa chắc Sầm lão gia tử đồng ý đâu.
Sầm Cảnh Duệ đưa tay sờ sờ đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên, 'Sau này phải thường xuyên vận động lên, buổi sáng đừng có ham ngủ nướng nữa...'
Câu nói thoạt nghe như châm chọc nhưng trong giọng điệu lại không giấu được vô hạn cưng chìu.
Cậu vừa nói vừa khom người xuống, động tác tự nhiên như đã làm điều này rất nhiều lần.
Giang Bối Bối vui vẻ trèo lên lưng cậu, hai tay quấn quanh cổ, má áp sát vào lưng cậu một cách đầy tin cậy.
Cô hít sâu một hơi, quẩn quanh trong khoang mũi là khí tức dương cương của thiếu niên, mùi nước hoa nam nhàn nhạt dễ chịu, cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.
'Quan Cảnh Duệ, em có nặng không ?' Ngón tay cô nghịch nghịch mấy sợi tóc ngắn của cậu, cảm nhận nó trượt qua những kẽ ngón tay mình, không phải rất thô nhưng cũng không mềm mại như của cô, trong lòng có một cảm giác gần gũi không thể diễn tả bằng lời.
'Em hả ? Sắp đè gãy hết xương của anh rồi.' Sầm Cảnh Duệ liếc cô, giọng bỡn cợt.
'Nói cứ như em là heo vậy, xem em trị anh thế nào...' Nói rồi, hai bàn tay nhỏ dùng sức siết cổ cậu càng mạnh hơn.
'Heo nhỏ, buông tay, sắp siết chết anh rồi...' Sầm Cảnh Duệ ngoài miệng la oai oái nhưng khóe môi một mực nhếch lên.
Hai người vừa đi vừa cười nói huyên náo, đi được một lúc Giang Bối Bối mới phát hiện cậu đã quay lại hướng chợ đêm lúc nãy.
'Anh đi sai hướng rồi ! Xe đỗ ở bên kia mà.' Cô đập tay lên vai cậu ra hiệu.
'Nặng quá, anh đi không nổi. Đến băng ghế bên kia nghỉ một lát đã.' Sầm Cảnh Duệ ậm ừ nói.
'Vậy thì để em xuống, em tự đi là được.'
'Không cần. Tuy rằng rất nặng nhưng anh vẫn có thể cõng em tới băng ghế đằng kia.'
'Vậy không bằng anh chở em về thuyền cho rồi.'
'Còn chưa kết hôn thì đã bắt đầu muốn ép khô chồng rồi ?' Bàn tay vốn đang giữ nơi khuỷu chân cô buông ra, đánh nhẹ lên chân cô một cái.
'Quan Cảnh Duệ, nói xằng gì đó ? Ai đồng ý kết hôn với anh hồi nào ?' Giang Bối Bối ở sau lưng cậu kêu oai oái.
Hai người mới vừa kết giao, người nhà cô còn chưa ai biết mà cậu đã dám đề cập đến chuyện kết hôn, ngồi tên lửa cũng không nhanh như thế.
'Không lấy anh em còn muốn kết hôn với ai ?' Có người rất bất mãn chất vấn.
'Có ai hỏi gì em đâu mà kết hôn.'
'Ý em là muốn bây giờ anh cầu hôn em phải không ?'
Rốt cuộc cũng đi đến băng ghế, cậu đặt cô xuống, hai tay đè lên vai không cho cô đứng lên.
'Được thôi, vậy anh quỳ xuống đi.'
Nếu cậu muốn đùa, cô đùa với cậu tới cùng ! Giang Bối Bối nghĩ vậy nhưng không ngờ là Sầm Cảnh Duệ lại quỳ xuống thật, cô hốt hoảng vội đứng dậy ngăn lại...
'Đừng, em nói đùa thôi, chúng ta còn nhỏ mà...'
Nhưng cô ngăn không được.
Ở một nơi xa lạ, trên con đường xa lạ, giữa đám đông xa lạ đang dùng ánh mắt tò mò quan sát đôi bạn trẻ.
'Bối Bối, chúng ta đính hôn trước được không ?' Nếu đã nhận định cô, vậy nhất định là chuyện cả đời, đây là điệu cậu nghĩ, vì vậy rất nghiêm túc hỏi cô.
Nếu như có danh phận xác thực, vậy hai người đến với nhau sẽ càng không có ai dám nói ron nói ren điều gì.
Tuy rằng làm vậy có hơi vội vàng một chút nhưng nếu như đã quyết định cùng cô nắm tay đến cuối cùng, vậy đính hôn sớm hay muộn, kết hôn sớm hay muộn thì có quan hệ gì đâu ?
'Cái gì ?'
Đính hôn ? Giọng điệu và ánh mắt kiên định của cậu khiến Giang Bối Bối biết lúc này cậu không phải đùa.
Chỉ có điều...ba mẹ cô thậm chí còn chưa biết chuyện hai người kết giao, giờ đã nhảy đến bước đính hôn...
Dù rằng trong lòng cô không bài xích chuyện này, nhưng sớm như vậy sao có thể chứ ?
Nói không hốt hoảng là giả.
'Đính hôn trước, được không ?'
'Em không biết nữa, còn bố mẹ...'
'Anh sẽ đích thân nói chuyện với ba mẹ em.'
'Được.'
Giang Bối Bối nghe giọng nói của chính mình, ngữ điệu giống như đã đồng ý với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.