Chương 518: PN3: Trúc mã và thanh mai (36)
Thịnh Hạ Thái Vi
24/11/2021
'Không thả.' Quan Cảnh Duệ ôm cả người cô đứng lên, 'Anh ôm em xuống nhà.'
'Thả xuống đi mà, em tự đi được rồi !' Giọng cô gần như là năn nỉ.
'Nếu cậu không muốn bị ba tôi chặt tay thì cứ thử xem.' Đứng tựa người bên cạnh khung cửa, Phạm Dật Triển nhìn bộ dạng trời không sợ đất không sợ của cậu bạn, lửa giận càng cao hơn mấy phần.
Được thôi, cậu chịu thua ! Phạm Dật Triển cậu có thể trêu tức một chút nhưng chú Phạm thì vẫn không nên làm quá bằng không đôi tay này rất có khả năng bị chém đứt đấy.
Lúc đi đến cửa, cuối cùng Sầm Cảnh Duệ vẫn phải có chút không cam lòng đặt cô gái trong lòng xuống.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất thì cô gái đã chạy ào đến trước mặt Phạm Dật Triển, nhiệt tình ôm chầm lấy, hớn hở nói, 'Anh hai, em nhớ anh lắm !'
'Anh hai cũng nhớ em, chúng ta đi thôi.'
'Bối Bối...' Sầm Cảnh Duệ không cam lòng kéo bạn gái lại, ai ngờ động tác của Phạm Dật Triển càng nhanh hơn, khoác vai cô lướt ra khỏi cửa.
Ở ngoài cửa, quản gia Linda đã nghiêm trang đứng chờ sẵn từ lâu, thấy hai người bước ra thì hơi khom người cung kính hỏi, 'Thiếu gia, tiểu thư, Sầm thiếu gia, xin mời xuống lầu dùng cơm.'
Đây là địa bàn của nhà họ Phạm, dù sao cậu cũng không thể lỗ mãng nhào đến cướp người được đây ? Huống gì, quan hệ giữa hai anh em song sinh họ trước giờ luôn tốt vô cùng, tuy Sầm Cảnh Duệ nhìn bàn tay đang đặt trên vai bạn gái mình kia thì cực kỳ không thoải mái nhưng mà...
Haizz !
*****
Đi một chuyến đến Luân Đôn, tuy rằng Phạm Trọng Nam không đồng ý cho hai người đính hôn, lý do mà hắn đưa ra là Bối Bối còn quá nhỏ nhưng cuối cùng vẫn chịu lùi một bước đồng ý cho hai người kết giao thử xem sao với điều kiện tiên quyết là Sầm Cảnh Duệ không được tiếp tục « ra tay » với cô con gái bảo bối của hắn nữa.
Nếu muốn đính hôn, ít nhất cũng phải đợi đến khi Bối Bối được 18 tuổi đã, trong khoảng thời gian hai năm này, nếu như bị hắn phát hiện cậu « ra tay » thêm một lần nào nữa thì đừng trách sao hắn không khách khí.
Kết quả này đối với hai vợ chồng Sầm Chí Quyền mà nói, thực ra đã sớm nằm trong dự liệu.
Nào có chuyện cưới cô công chúa của nhà họ Phạm về nhà dễ dàng như vậy được chứ ?
Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, con đường tương lai còn dài như thế, sẽ có những thay đổi gì không ai dám nói trước cả, quyết định quá vội vàng sau này có hối hận cũng muộn.
Cứ yêu đương thuần khiết một lần đi đã, thực ra cũng không có gì không tốt.
Cho nên hai vợ chồng cũng chẳng có gì phải buồn giận với thái độ và quyết định của Phạm Trọng Nam.
Ai bảo con trai mình năm đó tính tình không tốt, tùy hứng, bướng bỉnh lại quá xem trọng cái tôi, trở mặt với con gái cưng của người ta một thời gian lâu như vậy, giờ Phạm Trọng Nam chắc vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Nếu như không có lần trở mặt xa cách đó, con đường bây giờ chắc đã không gập ghềnh như vậy.
Dù sao thì, thân làm cha mẹ, bọn họ đã thực sự tận tâm tận lực tạo cơ hội cho con trai rồi, giờ chỉ xem thằng nhóc này làm sao chinh phục được ông bố vợ tương lai khó tính mà thôi.
Dẫn theo bà xã và con gái dạo chơi Luân Đôn hai ngày sau đó cả nhà Sầm Chí Quyền lên máy bay quay về Singapore để đón lễ Giáng sinh, ở nhà dù sao vẫn còn hai đứa con trai nhỏ mà.
Còn về đứa lớn, haizz, cũng đã lớn đến mức bàn chuyện dựng vợ gả chồng rồi, bọn họ ở đây chỉ làm trở ngại thêm đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thôi.
Chỉ có điều, đối với chuyện trước đây đã bàn, cho Sầm Cảnh Duệ ở nhờ nhà họ Phạm, Phạm Trọng Nam e ngại cậu thừa dịp « ra tay » với cô con gái cưng của mình vì vậy rất không khách sáo bảo cậu tự tìm một sản nghiệp nào đó của nhà họ Sầm ở Luân Đôn mà ở.
Lễ Giáng Sinh hằng năm, nhà họ Phạm và gia đình Phạm Uyển Viện đều cùng nhau chúc mừng, năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều năm nay lại có thêm khá là nhiều người, bao gồm gia đình Phạm Hi Nhiên từ Mỹ sang, hai vợ chồng Tống Cẩn Hành và Phạm Tuyết Chân dẫn theo con gái quay về.
Tối hôm qua, trời Luân Đôn bắt đầu đổ tuyết, mãi cho đến tối hôm nay tuyết vẫn chưa chịu nừng, bên ngoài trời đất đã sớm một mảnh trắng xóa, thời tiết giá lạnh kinh người nhưng trong căn biệt thự được thắp sáng như ban ngày này, không khí ấm áp mà náo nhiệt vô cùng.
Giai điệu nhạc kinh điển mừng Giáng sinh vang lên trong từng góc nhỏ của căn nhà khiến tâm trạng của ai nấy đều rất vui vẻ, người lớn tụ tập trò chuyện, đám nhỏ nói cười rộn ràng, những con gà tây quay vàng giòn đang được các đầu bếp bận rộn dọn lên bàn ăn.
Trong phòng khách là một cây thông Noel khổng lồ cao đến gần chạm nóc, là do Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối tự tay trang trí, sau khi treo xong những món đồ cuối cùng lên, hai người luyến tiếc rời đi, sánh vai nhau đứng trước cây Noel hưởng thụ thành quả.
'Anh tặng em gì thế ?' Giang Bối Bối nhìn đống quà tặng được gói bởi đủ loại giấy màu sắc sặc sỡ đặt dưới gốc cây, ngước lên nhìn cậu thanh niên bên cạnh.
'Còn em ?' Sầm Cảnh Duệ không đáp mà hỏi ngược lại cô.
'Em hỏi anh trước mà, anh nói trước đi.' Giang Bối Bối không lắc đầu nguây nguẩy.
'Bí mật.' Cậu mím môi cười.
'Quan Cảnh Duệ, anh thật đáng ghét, giả vờ thần bí thế làm gì chứ ?'
'Quà tặng không phải để cho người nhận cảm thấy ngạc nhiên vui sướng sao ? Nói trước thì còn ý nghĩa gì ?'
'Nếu không có ngạc nhiên vui sướng thì sao ?'
'Anh đảm bảo với em, nhất định sẽ có.'
'Vậy em ngoại trừ tin tưởng anh thì không còn cách nào khác ?'
'Đúng đó.'
Lúc hai người nói chuyện, Tống Cẩn Hành đi ngang qua, ánh mắt thâm ý liếc nhìn Giang Bối Bối, tay vỗ vỗ vai Sầm Cảnh Duệ, 'Tiểu tử, bản lĩnh không nhỏ nhỉ ?'
Tuổi mới chút xíu đã cưa đổ cô công chúa nhỏ của nhà họ Phạm khiến Phạm Trọng Nam dù rằng trong lòng cực kỳ bức bối nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chấp thuận.
'Chú nói về mặt nào ?'
Sầm Cảnh Duệ quay đầu nhìn người bạn vong niên của mình, trên mặt là nụ cười đầy tự tin của tuổi trẻ.
'Các phương diện.' Tống Cẩn Hành cũng cười, 'Bữa tối bắt đầu rồi, đi thôi!'
Vừa mới xoay người, mắt cậu liếc thấy cách đó không xa, ông bố vợ tương lai cũng đang đi xuống, sắc mặt thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào.
Sau bữa tiệc tối mừng lễ Giáng sinh thịnh soạn và đầy ắp tiếng cười, cả đám người kéo nhau đến vườn hoa chơi kéo pháo bông , mỗi một người cầm một đầu cây pháo trên tay, khi kéo ra, trong ống giấy bắt đầu phát ra những tiếng nổ lách tách nho nhỏ, người kéo đến cuối cùng sẽ nhận được một món quà nhỏ trong đó.
Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối cũng tham gia. Trong mười cây pháo kéo thì đã có đến tám món quà nhỏ do cậu đoạt được nhưng đến cuối cùng, tất cả chúng đều được đặt vào tay cô.
Mấy món quà nhỏ xíu đó thực ra không đáng để nhắc tới, cái nhận được lớn nhất chính là niềm vui, cảm giác hạnh phúc khi cả gia đình, người thân, bạn bè và nhất là người mình yêu quây quần bên nhau, cùng chia sẻ thời khắc quan trọng của dịp lễ.
Đến 11 giờ đêm, hoa tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn còn rơi không ngừng.
Giang Bối Bối lúc này đã thay một chiếc áo ngủ bông màu trắng ngồi xếp bằng trên giường, trên người phủ hờ một chiếc chăn lông cũng trắng như tuyết tay lật một chiếc thiệp mừng màu đỏ, bên trên là chữ viết bay bướm của Sầm Cảnh Duệ...
'Bảo bối, Giáng sinh vui vẻ !'
Ờ, đây là « ngạc nhiên vui vẻ » mà cậu nói dành riêng cho cô sao ? Không khỏi qua loa quá đi.
Cô ngoài thiệp chúc mừng ra còn tặng kèm một chiếc bánh trái cây đặc biệt cho mình tự làm nữa mà.
Nhưng, tuy rằng không giận về việc quà tặng thì trong lòng cô vẫn rất không vui.
Không biết giờ này anh ngủ chưa nhỉ ? Đêm nay là đêm Giáng Sinh, không chỉ có Sầm Cảnh Duệ ngủ lại ở nhà họ Phạm mà cả gia đình của Song cũng ngủ lại.
Vừa nãy trước khi cô về phòng có nhìn thấy Song kéo anh đi vào thư phòng, không cần nghĩ cũng biết hai người bạn lệch tuổi này chắc chắn lại đang cùng nhau nghiên cứu công nghệ, thứ mà cả hai cùng yêu thích rồi.
Đang suy nghĩ xem liệu có nên gởi tin nhắn cho anh không thì từ cửa sổ chợt vọng đến mấy tiếng gõ nhẹ. Giang Bối Bối theo phản xạ ngoái đầu sang nhìn, qua rèm cửa còn chưa kéo hết, cô nhìn thấy nơi ban công, một bóng dáng cao lớn quen thuộc...
Oh my god !
Lúc này đây, cô hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ xem vì sao Quan Cảnh Duệ lại phải trèo qua ban công phòng mình mà chỉ hớn hở xoay người, chạy về phía đó...
'Thả xuống đi mà, em tự đi được rồi !' Giọng cô gần như là năn nỉ.
'Nếu cậu không muốn bị ba tôi chặt tay thì cứ thử xem.' Đứng tựa người bên cạnh khung cửa, Phạm Dật Triển nhìn bộ dạng trời không sợ đất không sợ của cậu bạn, lửa giận càng cao hơn mấy phần.
Được thôi, cậu chịu thua ! Phạm Dật Triển cậu có thể trêu tức một chút nhưng chú Phạm thì vẫn không nên làm quá bằng không đôi tay này rất có khả năng bị chém đứt đấy.
Lúc đi đến cửa, cuối cùng Sầm Cảnh Duệ vẫn phải có chút không cam lòng đặt cô gái trong lòng xuống.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất thì cô gái đã chạy ào đến trước mặt Phạm Dật Triển, nhiệt tình ôm chầm lấy, hớn hở nói, 'Anh hai, em nhớ anh lắm !'
'Anh hai cũng nhớ em, chúng ta đi thôi.'
'Bối Bối...' Sầm Cảnh Duệ không cam lòng kéo bạn gái lại, ai ngờ động tác của Phạm Dật Triển càng nhanh hơn, khoác vai cô lướt ra khỏi cửa.
Ở ngoài cửa, quản gia Linda đã nghiêm trang đứng chờ sẵn từ lâu, thấy hai người bước ra thì hơi khom người cung kính hỏi, 'Thiếu gia, tiểu thư, Sầm thiếu gia, xin mời xuống lầu dùng cơm.'
Đây là địa bàn của nhà họ Phạm, dù sao cậu cũng không thể lỗ mãng nhào đến cướp người được đây ? Huống gì, quan hệ giữa hai anh em song sinh họ trước giờ luôn tốt vô cùng, tuy Sầm Cảnh Duệ nhìn bàn tay đang đặt trên vai bạn gái mình kia thì cực kỳ không thoải mái nhưng mà...
Haizz !
*****
Đi một chuyến đến Luân Đôn, tuy rằng Phạm Trọng Nam không đồng ý cho hai người đính hôn, lý do mà hắn đưa ra là Bối Bối còn quá nhỏ nhưng cuối cùng vẫn chịu lùi một bước đồng ý cho hai người kết giao thử xem sao với điều kiện tiên quyết là Sầm Cảnh Duệ không được tiếp tục « ra tay » với cô con gái bảo bối của hắn nữa.
Nếu muốn đính hôn, ít nhất cũng phải đợi đến khi Bối Bối được 18 tuổi đã, trong khoảng thời gian hai năm này, nếu như bị hắn phát hiện cậu « ra tay » thêm một lần nào nữa thì đừng trách sao hắn không khách khí.
Kết quả này đối với hai vợ chồng Sầm Chí Quyền mà nói, thực ra đã sớm nằm trong dự liệu.
Nào có chuyện cưới cô công chúa của nhà họ Phạm về nhà dễ dàng như vậy được chứ ?
Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, con đường tương lai còn dài như thế, sẽ có những thay đổi gì không ai dám nói trước cả, quyết định quá vội vàng sau này có hối hận cũng muộn.
Cứ yêu đương thuần khiết một lần đi đã, thực ra cũng không có gì không tốt.
Cho nên hai vợ chồng cũng chẳng có gì phải buồn giận với thái độ và quyết định của Phạm Trọng Nam.
Ai bảo con trai mình năm đó tính tình không tốt, tùy hứng, bướng bỉnh lại quá xem trọng cái tôi, trở mặt với con gái cưng của người ta một thời gian lâu như vậy, giờ Phạm Trọng Nam chắc vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Nếu như không có lần trở mặt xa cách đó, con đường bây giờ chắc đã không gập ghềnh như vậy.
Dù sao thì, thân làm cha mẹ, bọn họ đã thực sự tận tâm tận lực tạo cơ hội cho con trai rồi, giờ chỉ xem thằng nhóc này làm sao chinh phục được ông bố vợ tương lai khó tính mà thôi.
Dẫn theo bà xã và con gái dạo chơi Luân Đôn hai ngày sau đó cả nhà Sầm Chí Quyền lên máy bay quay về Singapore để đón lễ Giáng sinh, ở nhà dù sao vẫn còn hai đứa con trai nhỏ mà.
Còn về đứa lớn, haizz, cũng đã lớn đến mức bàn chuyện dựng vợ gả chồng rồi, bọn họ ở đây chỉ làm trở ngại thêm đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thôi.
Chỉ có điều, đối với chuyện trước đây đã bàn, cho Sầm Cảnh Duệ ở nhờ nhà họ Phạm, Phạm Trọng Nam e ngại cậu thừa dịp « ra tay » với cô con gái cưng của mình vì vậy rất không khách sáo bảo cậu tự tìm một sản nghiệp nào đó của nhà họ Sầm ở Luân Đôn mà ở.
Lễ Giáng Sinh hằng năm, nhà họ Phạm và gia đình Phạm Uyển Viện đều cùng nhau chúc mừng, năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều năm nay lại có thêm khá là nhiều người, bao gồm gia đình Phạm Hi Nhiên từ Mỹ sang, hai vợ chồng Tống Cẩn Hành và Phạm Tuyết Chân dẫn theo con gái quay về.
Tối hôm qua, trời Luân Đôn bắt đầu đổ tuyết, mãi cho đến tối hôm nay tuyết vẫn chưa chịu nừng, bên ngoài trời đất đã sớm một mảnh trắng xóa, thời tiết giá lạnh kinh người nhưng trong căn biệt thự được thắp sáng như ban ngày này, không khí ấm áp mà náo nhiệt vô cùng.
Giai điệu nhạc kinh điển mừng Giáng sinh vang lên trong từng góc nhỏ của căn nhà khiến tâm trạng của ai nấy đều rất vui vẻ, người lớn tụ tập trò chuyện, đám nhỏ nói cười rộn ràng, những con gà tây quay vàng giòn đang được các đầu bếp bận rộn dọn lên bàn ăn.
Trong phòng khách là một cây thông Noel khổng lồ cao đến gần chạm nóc, là do Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối tự tay trang trí, sau khi treo xong những món đồ cuối cùng lên, hai người luyến tiếc rời đi, sánh vai nhau đứng trước cây Noel hưởng thụ thành quả.
'Anh tặng em gì thế ?' Giang Bối Bối nhìn đống quà tặng được gói bởi đủ loại giấy màu sắc sặc sỡ đặt dưới gốc cây, ngước lên nhìn cậu thanh niên bên cạnh.
'Còn em ?' Sầm Cảnh Duệ không đáp mà hỏi ngược lại cô.
'Em hỏi anh trước mà, anh nói trước đi.' Giang Bối Bối không lắc đầu nguây nguẩy.
'Bí mật.' Cậu mím môi cười.
'Quan Cảnh Duệ, anh thật đáng ghét, giả vờ thần bí thế làm gì chứ ?'
'Quà tặng không phải để cho người nhận cảm thấy ngạc nhiên vui sướng sao ? Nói trước thì còn ý nghĩa gì ?'
'Nếu không có ngạc nhiên vui sướng thì sao ?'
'Anh đảm bảo với em, nhất định sẽ có.'
'Vậy em ngoại trừ tin tưởng anh thì không còn cách nào khác ?'
'Đúng đó.'
Lúc hai người nói chuyện, Tống Cẩn Hành đi ngang qua, ánh mắt thâm ý liếc nhìn Giang Bối Bối, tay vỗ vỗ vai Sầm Cảnh Duệ, 'Tiểu tử, bản lĩnh không nhỏ nhỉ ?'
Tuổi mới chút xíu đã cưa đổ cô công chúa nhỏ của nhà họ Phạm khiến Phạm Trọng Nam dù rằng trong lòng cực kỳ bức bối nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chấp thuận.
'Chú nói về mặt nào ?'
Sầm Cảnh Duệ quay đầu nhìn người bạn vong niên của mình, trên mặt là nụ cười đầy tự tin của tuổi trẻ.
'Các phương diện.' Tống Cẩn Hành cũng cười, 'Bữa tối bắt đầu rồi, đi thôi!'
Vừa mới xoay người, mắt cậu liếc thấy cách đó không xa, ông bố vợ tương lai cũng đang đi xuống, sắc mặt thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào.
Sau bữa tiệc tối mừng lễ Giáng sinh thịnh soạn và đầy ắp tiếng cười, cả đám người kéo nhau đến vườn hoa chơi kéo pháo bông , mỗi một người cầm một đầu cây pháo trên tay, khi kéo ra, trong ống giấy bắt đầu phát ra những tiếng nổ lách tách nho nhỏ, người kéo đến cuối cùng sẽ nhận được một món quà nhỏ trong đó.
Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối cũng tham gia. Trong mười cây pháo kéo thì đã có đến tám món quà nhỏ do cậu đoạt được nhưng đến cuối cùng, tất cả chúng đều được đặt vào tay cô.
Mấy món quà nhỏ xíu đó thực ra không đáng để nhắc tới, cái nhận được lớn nhất chính là niềm vui, cảm giác hạnh phúc khi cả gia đình, người thân, bạn bè và nhất là người mình yêu quây quần bên nhau, cùng chia sẻ thời khắc quan trọng của dịp lễ.
Đến 11 giờ đêm, hoa tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn còn rơi không ngừng.
Giang Bối Bối lúc này đã thay một chiếc áo ngủ bông màu trắng ngồi xếp bằng trên giường, trên người phủ hờ một chiếc chăn lông cũng trắng như tuyết tay lật một chiếc thiệp mừng màu đỏ, bên trên là chữ viết bay bướm của Sầm Cảnh Duệ...
'Bảo bối, Giáng sinh vui vẻ !'
Ờ, đây là « ngạc nhiên vui vẻ » mà cậu nói dành riêng cho cô sao ? Không khỏi qua loa quá đi.
Cô ngoài thiệp chúc mừng ra còn tặng kèm một chiếc bánh trái cây đặc biệt cho mình tự làm nữa mà.
Nhưng, tuy rằng không giận về việc quà tặng thì trong lòng cô vẫn rất không vui.
Không biết giờ này anh ngủ chưa nhỉ ? Đêm nay là đêm Giáng Sinh, không chỉ có Sầm Cảnh Duệ ngủ lại ở nhà họ Phạm mà cả gia đình của Song cũng ngủ lại.
Vừa nãy trước khi cô về phòng có nhìn thấy Song kéo anh đi vào thư phòng, không cần nghĩ cũng biết hai người bạn lệch tuổi này chắc chắn lại đang cùng nhau nghiên cứu công nghệ, thứ mà cả hai cùng yêu thích rồi.
Đang suy nghĩ xem liệu có nên gởi tin nhắn cho anh không thì từ cửa sổ chợt vọng đến mấy tiếng gõ nhẹ. Giang Bối Bối theo phản xạ ngoái đầu sang nhìn, qua rèm cửa còn chưa kéo hết, cô nhìn thấy nơi ban công, một bóng dáng cao lớn quen thuộc...
Oh my god !
Lúc này đây, cô hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ xem vì sao Quan Cảnh Duệ lại phải trèo qua ban công phòng mình mà chỉ hớn hở xoay người, chạy về phía đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.