Chương 264: Tham thì thâm (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
21/11/2021
Huống gì Diệp Dao là đứa con gái ông chẳng hề dành cho chút tình cảm nào! Cho dù là con do Mẫn Thiên Vân sinh ra cũng vậy.
Tình cảm làm sao so được với Mẫn Mẫn, đứa con đã gần gũi với ông hơn 20 năm chứ?
Lúc đầu khi cô đến công ty phỏng vấn, ông đúng là vì cô có chút phong thái giống Mẫn Thiên Vân mà đồng ý nhận cô vào.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, ông đối với Diệp Dao không hề có ý tưởng nào khác.
Về sau sự thông minh và nhạy bén của cô đúng là khiến ông không chê vào đâu được, hơn nữa Mẫn Thiên Vân cũng rất thích cô nên đối với việc cô quá mức quan tâm đến chuyện của nhà họ Quan, quá tích cực gần gũi với vợ mình, ông chỉ xem như đó là một hành động lấy lòng.
Nhưng về sau khi cô cố ý đánh rơi hình của Diệp Hàm Quân trước mặt ông, ông đã bắt đầu sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng dù tinh minh đến mấy ông cũng không thể đoán ra được Diệp Dao cũng là con gái của mình, con gái của mình với Mẫn Thiên Vân.
Thật đúng là ông trời trêu người! Đêm đó hành vi do nửa người dưới của đàn ông quấy phá không ngờ lại tạo ra nghiệp chướng đời này cũng không tháo gỡ nổi.
Hơn nữa, là cô quá tham lam!
Quyên một quả thận cho Mẫn Thiên Vân, ông vốn định dùng tiền giải quyết là xong, ai ngờ vị Diệp tiểu thư này lòng tham quá lớn, tham thì thâm, lời này của người xưa cô không hiểu sao?
Nếu như cô thật sự không hiểu, vậy hôm nay ông sẽ để cô lĩnh ngộ một cách sâu sắc, sâu sắc đến nỗi đời này cũng khó mà quên.
'Ông quả nhiên rất tuyệt tình!' Diệp Dao tuy sớm đã biết thái độ của ông nhưng lúc này, khi lần nữa lĩnh giáo, tâm tư vẫn cuồn cuộn như sóng trào.
'Nói nhảm ít thôi. Ký tên nhanh rồi trở về nơi cô nên ở đi.' Quan Thiệu Hiên không muốn nói nhiều.
'Tôi xem đã.' Lộ Tri Hằng chặn lại bàn tay đang cầm văn kiện của Diệp Dao, lấy nó qua, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn sợ cô không đọc kỹ đã ký sẽ bị thiệt.
Ở chỗ này, bọn họ đã đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa rồi!
Hắn chỉ hy vọng, lần này sau khi về Malaysia, Diệp Dao có thể bình tĩnh lại, bằng vào năng lực của hắn, nuôi cô cả đời, cho cô cuộc sống không lo không nghĩ cũng không thành vấn đề.
Lúc Lộ Tri Hằng rà soát lại văn kiện, Diệp Dao nhìn Quan Thiệu Hiên một lúc rồi nói...
'Tôi không thể cứ vậy mà đi. Cho dù thế nào tôi cũng không làm gì sai, nếu như không phải vì Diệp Hàm Quân, tôi cũng không có kết cục như thế này.'
'Cho nên muốn trách thì cứ trách bà ấy.' Quan Thiệu Hiên không chút động tâm.
'Cho dù ông không coi tôi là con gái mình thì cũng nên nhớ, tôi đã quyên một quả thận cho vợ ông, cứu bà ta một mạng. Dù thế nào, ông cũng nên cảm kích tôi.'
30% cổ quyền còn chưa kịp nguội thì đã bị người ta lấy về, để cô một mình suy yếu trở về, cơn tức này, làm sao nuốt trôi nổi?
Quan Thiệu Hiên quay về phía luật sư ra hiệu, ông lập tức đem chi phiếu đã chuẩn bị sẵn đưa ra, 'Diệp tiểu thư, xin nhận lấy.'
Diệp Dao liếc con số trên chi phiếu, 20 triệu.
Cô là con gái của ông, còn quyên một quả thận cứu vợ ông, vậy mà ông nghĩ dùng 20 triệu để qua loa thôi sao?
'Chê ít?' Thấy cô không nhận, Quan Thiệu Hiên điềm nhiên hỏi.
'So với 30% cổ quyền thì chênh lệch quá lớn, Quan tiên sinh, ông không tính ra được sao?'
Theo tính toán của cô, ông ít nhất cũng phải đưa 100 triệu cô mới cam lòng.
20 triệu với 100 triệu, cách biệt thực sự không nhỏ!
'Đừng tham những thứ vốn không thuộc về cô.' Quan Thiệu Hiên sớm đã biết con số đó sẽ không thỏa mãn cô, 'Cô muốn bao nhiêu?'
Diệp Dao ở công ty làm việc đã một thời gian, chắc cũng biết được những hạng mục của công ty gần đây đều là đốt tiền, ông có thể rút ra 20 triệu cho cô cũng đã tốt lắm rồi.
'Ít nhất...' Diệp Dao thấy ông lên tiếng, biết con số này vẫn còn khả năng tăng thêm vì vậy cắn răng đưa lên hai ngón tay, '200 triệu.'
Lộ Tri Hằng vừa mới đọc xong phần văn kiện bởi vì con số vừa nghe được mà tay khẽ run lên, 'Diệp Dao...'
Có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu như Quan Thiệu Hiên thật sự để tâm đứa con gái là cô thì không cần cô nói, ông cũng sẽ tự động cho.
Thấy Diệp Dao đưa hai ngón tay, Quan Thiệu Hiên bật cười.
Ném một tờ chi phiếu đã viết sẵn khác lên bàn, giọng lạnh như băng, 'Nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cô 50 triệu, lấy hay không tùy cô.'
Nói rồi đứng lên chống gậy bước ra ngoài.
Ông sớm biết 20 triệu tuyệt đối không khiến cô hài lòng cho nên đồng thời chuẩn bị hai tờ chi phiếu.
Coi như cho cô một ân tình sau cuối, dù sao đó cũng là con gái của Mẫn Thiên Vân.
Nhưng nhiều hơn nữa thì không thể!
'Quan Thiệu Hiên, ông không sợ tôi kiện ông tội bỏ rơi con cái sao?' Diệp Dao nhìn theo bóng lưng của ông, tức giận gào lên.
Quan Thiệu Hiên không quay đầu, chỉ nói, 'Bên cạnh cô không phải có một luật sư sao, cứ gửi thư luật sư qua, cô kiện tôi đi hầu.'
Muốn kiện cứ kiện, không phải ông không có luật sư.
Nếu cô thật sự đem chuyện này ra pháp luật, chắc là vì muốn Mẫn Thiên Vân biết sự thật đúng không?
Đáng tiếc, hai ngày nữa hai vợ chồng ông đã sang Zurich, sau này có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Cô muốn kiện, muốn quậy gì đó thì tùy!
Diệp Dao dưới sự dẫn dắt của Lộ Tri Hằng, ký phần văn bản đó, cầm chi phiếu 50 triệu rời đi.
Suốt trên đường, cô rúc vào trong ngực người đàn ông không nói một lời, hắn cũng không lên tiếng.
Lúc hai người từ thang máy bước ra, vừa khéo gặp được một vài nhân viên của công ty bước ra từ một thang máy khác.
Diệp Dao cũng quen biết họ nhưng lúc này cô căn bản không có tâm tình chào hỏi bất cứ ai, chỉ đờ đẫn đi qua họ.
'Diệp tiểu thư không phải đã thành một trong những cổ đông của công ty sao? Đến đây làm gì?'
'Chuyện của các cấp cao, ai mà biết được.'
'Cấp cao gì chứ? Còn chưa biết đâu nha. Chắc không phải đang cặp kè với chủ tịch đó chứ?'
'Nói lớn tiếng quá làm gì? Không sợ tai vách mạch rừng sao?'
Lúc Diệp Dao đi ra cổng chính, bên tai vẫn loáng thoáng nghe được những lời bình luận của họ.
'Kệ người khác nói gì đi, chúng ta về nhà.' Lộ Tri Hằng an ủi cô.
Diệp Dao gật đầu, nếu như thật sự như lời họ nói, cô cặp kè được với Quan Thiệu Hiên thì còn đỡ, ít nhất còn hơn cả đời này sống mà không cam tâm như vậy!
Nhưng người trên đời này, có ai mà không tham lam chứ?
Cô chẳng qua chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi, sao lại khó đến thế?
Lúc xuống hết bậc thang, một chiếc xe cảnh sát hụ còi chạy đến, dừng ngay trước mặt hai người.
Diệp Dao trong lòng khiếp sợ, cả người khẽ run lên.
Hai người cảnh sát xuống xe, thẳng tắp đi về phía họ.
'Xin hỏi là Diệp Dao Diệp tiểu thư sao?' Một trong hai người lên tiếng.
Diệp Dao gật đầu.
'Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, xin mời về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.'
Diệp Dao vừa nghe đến đó sắc mặt đã tái mét, trực tiếp ngất đi trong tay Lộ Tri Hằng.
****
Sầm thị
'Chuyện này, cám ơn em.'
Sầm Chí Quyền ngắt điện thoại, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn Sầm Dung Cần đang ngồi trong vườn hoa ngoài ban công uống trà.
Sầm Dung Cần đặt ly trà xuống đứng lên, trên mặt là ý cười nhàn nhạt, 'Em chỉ sớm hơn anh một chút thôi.'
Lúc Sầm Chí Quyền phái người đi bắt Quan Thiệu Minh, hắn đồng thời cũng dùng quan hệ của riêng mình đi tìm người.
Chắc có lẽ do may mắn, người của hắn tìm được ông ta sớm hơn Sầm Chí Quyền một bước, áp tải ông về nước để tiếp nhận điều tra.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu thì Sầm Giai Di gõ cửa vào nhắc nhở Sầm Chí Quyền sắp đến giờ họp.
'Em cứ tự nhiên.' Sầm Chí Quyền nhìn hắn gật đầu, xoay người rời đi.
'Anh...' Lúc hắn mới bước được vài bước, Sầm Dung Cần đã gọi với theo.
'Gì?' Sầm Chí Quyền quay lại.
'Nghe nói gần đây anh đang tìm một hòn đảo.' Sầm Dung Cần tựa người vào khung cửa, hai tay cho vào túi quần, ngược sáng khiến gương mặt hắn có chút nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt màu hổ phách đang phát ra những tia sáng ngời ngời.
Sầm Chí Quyền nhướng mày, một hòn đảo nhỏ đúng là thứ hắn đang tìm.
Không cần nghĩ cũng biết là do nhóm nhiều chuyện trên mạng.
'Em biết chỗ nào thích hợp sao?'
Sầm Dung Cần tiếp nhận tập đoàn Dương Bách nhiều năm, trong tay có vô số dự án, đương nhiên, cũng bao gồm dự án khai thác những hòn đảo du lịch.
Hắn không phải không biết trong tay cậu có thông tin, những thông tin đó trong hồ sơ của công ty cũng có thể tra được cho nên cũng không dự định tìm cậu hỏi.
Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, có lẽ trong tay cậu còn một số thông tin mật.
Nếu như Dung Cần đã chủ động nhắc tới, vậy tức là có chỗ thích hợp để giới thiệu cho hắn.
'Năm năm trước em có mua một hòn đảo tư nhân ở biển Nam Thái Bình Dương, cơ sở vật chất trên đảo đã hoàn thiện. Nếu anh có hứng thú, lát nữa em gửi thông tin cho anh.'
'Được.' Sầm Chí Quyền nhìn cậu gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Gần đây hắn đã chấm vài hòn đảo nhỏ, những phương diện khác không tệ, chỉ có điều thời gian thi công cơ sở vật chất tương đối dài cho nên đành thôi.
Thì ra Dung Cần thật sự có một hòn đảo đã xây xong, còn là ở gần Hawaii nữa.
Bất kể nguyên nhân lúc đầu cậu mua hòn đảo kia là gì, cậu chịu nhường lại cho hắn, nếu thích hợp thì hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Hắn tin ánh mắt của Dung Cần, nếu cậu chọn nó thì tuyệt đối không tệ.
Tình cảm làm sao so được với Mẫn Mẫn, đứa con đã gần gũi với ông hơn 20 năm chứ?
Lúc đầu khi cô đến công ty phỏng vấn, ông đúng là vì cô có chút phong thái giống Mẫn Thiên Vân mà đồng ý nhận cô vào.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, ông đối với Diệp Dao không hề có ý tưởng nào khác.
Về sau sự thông minh và nhạy bén của cô đúng là khiến ông không chê vào đâu được, hơn nữa Mẫn Thiên Vân cũng rất thích cô nên đối với việc cô quá mức quan tâm đến chuyện của nhà họ Quan, quá tích cực gần gũi với vợ mình, ông chỉ xem như đó là một hành động lấy lòng.
Nhưng về sau khi cô cố ý đánh rơi hình của Diệp Hàm Quân trước mặt ông, ông đã bắt đầu sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng dù tinh minh đến mấy ông cũng không thể đoán ra được Diệp Dao cũng là con gái của mình, con gái của mình với Mẫn Thiên Vân.
Thật đúng là ông trời trêu người! Đêm đó hành vi do nửa người dưới của đàn ông quấy phá không ngờ lại tạo ra nghiệp chướng đời này cũng không tháo gỡ nổi.
Hơn nữa, là cô quá tham lam!
Quyên một quả thận cho Mẫn Thiên Vân, ông vốn định dùng tiền giải quyết là xong, ai ngờ vị Diệp tiểu thư này lòng tham quá lớn, tham thì thâm, lời này của người xưa cô không hiểu sao?
Nếu như cô thật sự không hiểu, vậy hôm nay ông sẽ để cô lĩnh ngộ một cách sâu sắc, sâu sắc đến nỗi đời này cũng khó mà quên.
'Ông quả nhiên rất tuyệt tình!' Diệp Dao tuy sớm đã biết thái độ của ông nhưng lúc này, khi lần nữa lĩnh giáo, tâm tư vẫn cuồn cuộn như sóng trào.
'Nói nhảm ít thôi. Ký tên nhanh rồi trở về nơi cô nên ở đi.' Quan Thiệu Hiên không muốn nói nhiều.
'Tôi xem đã.' Lộ Tri Hằng chặn lại bàn tay đang cầm văn kiện của Diệp Dao, lấy nó qua, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn sợ cô không đọc kỹ đã ký sẽ bị thiệt.
Ở chỗ này, bọn họ đã đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa rồi!
Hắn chỉ hy vọng, lần này sau khi về Malaysia, Diệp Dao có thể bình tĩnh lại, bằng vào năng lực của hắn, nuôi cô cả đời, cho cô cuộc sống không lo không nghĩ cũng không thành vấn đề.
Lúc Lộ Tri Hằng rà soát lại văn kiện, Diệp Dao nhìn Quan Thiệu Hiên một lúc rồi nói...
'Tôi không thể cứ vậy mà đi. Cho dù thế nào tôi cũng không làm gì sai, nếu như không phải vì Diệp Hàm Quân, tôi cũng không có kết cục như thế này.'
'Cho nên muốn trách thì cứ trách bà ấy.' Quan Thiệu Hiên không chút động tâm.
'Cho dù ông không coi tôi là con gái mình thì cũng nên nhớ, tôi đã quyên một quả thận cho vợ ông, cứu bà ta một mạng. Dù thế nào, ông cũng nên cảm kích tôi.'
30% cổ quyền còn chưa kịp nguội thì đã bị người ta lấy về, để cô một mình suy yếu trở về, cơn tức này, làm sao nuốt trôi nổi?
Quan Thiệu Hiên quay về phía luật sư ra hiệu, ông lập tức đem chi phiếu đã chuẩn bị sẵn đưa ra, 'Diệp tiểu thư, xin nhận lấy.'
Diệp Dao liếc con số trên chi phiếu, 20 triệu.
Cô là con gái của ông, còn quyên một quả thận cứu vợ ông, vậy mà ông nghĩ dùng 20 triệu để qua loa thôi sao?
'Chê ít?' Thấy cô không nhận, Quan Thiệu Hiên điềm nhiên hỏi.
'So với 30% cổ quyền thì chênh lệch quá lớn, Quan tiên sinh, ông không tính ra được sao?'
Theo tính toán của cô, ông ít nhất cũng phải đưa 100 triệu cô mới cam lòng.
20 triệu với 100 triệu, cách biệt thực sự không nhỏ!
'Đừng tham những thứ vốn không thuộc về cô.' Quan Thiệu Hiên sớm đã biết con số đó sẽ không thỏa mãn cô, 'Cô muốn bao nhiêu?'
Diệp Dao ở công ty làm việc đã một thời gian, chắc cũng biết được những hạng mục của công ty gần đây đều là đốt tiền, ông có thể rút ra 20 triệu cho cô cũng đã tốt lắm rồi.
'Ít nhất...' Diệp Dao thấy ông lên tiếng, biết con số này vẫn còn khả năng tăng thêm vì vậy cắn răng đưa lên hai ngón tay, '200 triệu.'
Lộ Tri Hằng vừa mới đọc xong phần văn kiện bởi vì con số vừa nghe được mà tay khẽ run lên, 'Diệp Dao...'
Có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu như Quan Thiệu Hiên thật sự để tâm đứa con gái là cô thì không cần cô nói, ông cũng sẽ tự động cho.
Thấy Diệp Dao đưa hai ngón tay, Quan Thiệu Hiên bật cười.
Ném một tờ chi phiếu đã viết sẵn khác lên bàn, giọng lạnh như băng, 'Nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cô 50 triệu, lấy hay không tùy cô.'
Nói rồi đứng lên chống gậy bước ra ngoài.
Ông sớm biết 20 triệu tuyệt đối không khiến cô hài lòng cho nên đồng thời chuẩn bị hai tờ chi phiếu.
Coi như cho cô một ân tình sau cuối, dù sao đó cũng là con gái của Mẫn Thiên Vân.
Nhưng nhiều hơn nữa thì không thể!
'Quan Thiệu Hiên, ông không sợ tôi kiện ông tội bỏ rơi con cái sao?' Diệp Dao nhìn theo bóng lưng của ông, tức giận gào lên.
Quan Thiệu Hiên không quay đầu, chỉ nói, 'Bên cạnh cô không phải có một luật sư sao, cứ gửi thư luật sư qua, cô kiện tôi đi hầu.'
Muốn kiện cứ kiện, không phải ông không có luật sư.
Nếu cô thật sự đem chuyện này ra pháp luật, chắc là vì muốn Mẫn Thiên Vân biết sự thật đúng không?
Đáng tiếc, hai ngày nữa hai vợ chồng ông đã sang Zurich, sau này có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Cô muốn kiện, muốn quậy gì đó thì tùy!
Diệp Dao dưới sự dẫn dắt của Lộ Tri Hằng, ký phần văn bản đó, cầm chi phiếu 50 triệu rời đi.
Suốt trên đường, cô rúc vào trong ngực người đàn ông không nói một lời, hắn cũng không lên tiếng.
Lúc hai người từ thang máy bước ra, vừa khéo gặp được một vài nhân viên của công ty bước ra từ một thang máy khác.
Diệp Dao cũng quen biết họ nhưng lúc này cô căn bản không có tâm tình chào hỏi bất cứ ai, chỉ đờ đẫn đi qua họ.
'Diệp tiểu thư không phải đã thành một trong những cổ đông của công ty sao? Đến đây làm gì?'
'Chuyện của các cấp cao, ai mà biết được.'
'Cấp cao gì chứ? Còn chưa biết đâu nha. Chắc không phải đang cặp kè với chủ tịch đó chứ?'
'Nói lớn tiếng quá làm gì? Không sợ tai vách mạch rừng sao?'
Lúc Diệp Dao đi ra cổng chính, bên tai vẫn loáng thoáng nghe được những lời bình luận của họ.
'Kệ người khác nói gì đi, chúng ta về nhà.' Lộ Tri Hằng an ủi cô.
Diệp Dao gật đầu, nếu như thật sự như lời họ nói, cô cặp kè được với Quan Thiệu Hiên thì còn đỡ, ít nhất còn hơn cả đời này sống mà không cam tâm như vậy!
Nhưng người trên đời này, có ai mà không tham lam chứ?
Cô chẳng qua chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi, sao lại khó đến thế?
Lúc xuống hết bậc thang, một chiếc xe cảnh sát hụ còi chạy đến, dừng ngay trước mặt hai người.
Diệp Dao trong lòng khiếp sợ, cả người khẽ run lên.
Hai người cảnh sát xuống xe, thẳng tắp đi về phía họ.
'Xin hỏi là Diệp Dao Diệp tiểu thư sao?' Một trong hai người lên tiếng.
Diệp Dao gật đầu.
'Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, xin mời về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.'
Diệp Dao vừa nghe đến đó sắc mặt đã tái mét, trực tiếp ngất đi trong tay Lộ Tri Hằng.
****
Sầm thị
'Chuyện này, cám ơn em.'
Sầm Chí Quyền ngắt điện thoại, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn Sầm Dung Cần đang ngồi trong vườn hoa ngoài ban công uống trà.
Sầm Dung Cần đặt ly trà xuống đứng lên, trên mặt là ý cười nhàn nhạt, 'Em chỉ sớm hơn anh một chút thôi.'
Lúc Sầm Chí Quyền phái người đi bắt Quan Thiệu Minh, hắn đồng thời cũng dùng quan hệ của riêng mình đi tìm người.
Chắc có lẽ do may mắn, người của hắn tìm được ông ta sớm hơn Sầm Chí Quyền một bước, áp tải ông về nước để tiếp nhận điều tra.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu thì Sầm Giai Di gõ cửa vào nhắc nhở Sầm Chí Quyền sắp đến giờ họp.
'Em cứ tự nhiên.' Sầm Chí Quyền nhìn hắn gật đầu, xoay người rời đi.
'Anh...' Lúc hắn mới bước được vài bước, Sầm Dung Cần đã gọi với theo.
'Gì?' Sầm Chí Quyền quay lại.
'Nghe nói gần đây anh đang tìm một hòn đảo.' Sầm Dung Cần tựa người vào khung cửa, hai tay cho vào túi quần, ngược sáng khiến gương mặt hắn có chút nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt màu hổ phách đang phát ra những tia sáng ngời ngời.
Sầm Chí Quyền nhướng mày, một hòn đảo nhỏ đúng là thứ hắn đang tìm.
Không cần nghĩ cũng biết là do nhóm nhiều chuyện trên mạng.
'Em biết chỗ nào thích hợp sao?'
Sầm Dung Cần tiếp nhận tập đoàn Dương Bách nhiều năm, trong tay có vô số dự án, đương nhiên, cũng bao gồm dự án khai thác những hòn đảo du lịch.
Hắn không phải không biết trong tay cậu có thông tin, những thông tin đó trong hồ sơ của công ty cũng có thể tra được cho nên cũng không dự định tìm cậu hỏi.
Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, có lẽ trong tay cậu còn một số thông tin mật.
Nếu như Dung Cần đã chủ động nhắc tới, vậy tức là có chỗ thích hợp để giới thiệu cho hắn.
'Năm năm trước em có mua một hòn đảo tư nhân ở biển Nam Thái Bình Dương, cơ sở vật chất trên đảo đã hoàn thiện. Nếu anh có hứng thú, lát nữa em gửi thông tin cho anh.'
'Được.' Sầm Chí Quyền nhìn cậu gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Gần đây hắn đã chấm vài hòn đảo nhỏ, những phương diện khác không tệ, chỉ có điều thời gian thi công cơ sở vật chất tương đối dài cho nên đành thôi.
Thì ra Dung Cần thật sự có một hòn đảo đã xây xong, còn là ở gần Hawaii nữa.
Bất kể nguyên nhân lúc đầu cậu mua hòn đảo kia là gì, cậu chịu nhường lại cho hắn, nếu thích hợp thì hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Hắn tin ánh mắt của Dung Cần, nếu cậu chọn nó thì tuyệt đối không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.