Độc Giả Xuyên Không, Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 5: Câu chuyện quá khứ
Vũ Hạ
24/05/2017
“Mẫu thân đại nhân, con chỉ vừa mới chợp mắt thôi.” Độc giả dùng vẻ mặt ủy
khuất, cái mỏ chu chu, cố dùng nhan sắc làm mềm lòng đại mỹ nhân kia.
Kết quả vẫn là nhận thêm một chậu nước lạnh vào mặt lần nữa, mẫu thân đại nhân này là người lòng dạ sắt đá, còn đặc biệt ghét nhất việc sinh ra một đứa con trai lại có khuôn mặt của một đứa con gái như Thiên Tư. Vậy mà cậu lại không biết giữ thân giữ phận, cố bày vẻ mặt đó ra làm chướng mắt bà. Đại phu nhân thầm nghĩ chắc phải hành hạ đứa con trai này thêm một chút nữa mới được, quyết định tăng bài tập lên gấp đôi.
Mẫu thân đã quyết cự tuyệt, độc giả đáng thương cũng chẳng thể làm gì hơn. Dù sao lúc này cậu còn phải bám vào váy người mẫu thân cao cao tại thượng này mà sống qua ngày, nếu cãi lại chắc chắn sẽ bị vỗ một chưởng chết tươi, độc giả không ngốc đâu~
Vuốt khuôn mặt đầy nước của mình, độc giả hắt xì vài hơi rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm Diệp Tử để hầu mình thay y phục. Tội nghiệp cho đứa trẻ cũng chỉ vừa chợp mắt không bao lâu cũng bị dựng đầu dậy. Diệp Tử mếu máo không nói nên lời, liệu nó có thể nộp đơn xin đổi chủ được không?
Đại phu nhân mong muốn cậu trở thành cao thủ võ lâm đến phát cuồng mất rồi, ngoài một rương đồ Thiên Tư ngày trước lén đặt may thì hai rương còn lại đều là trang phục của người tập võ. Vải đen thượng hạng, dệt rồng thêu hổ, cái nào cũng oai phong khí phách, hoàn toàn đối nghịch với rương đồ sắc trắng sắc lam mang đậm chất thư sinh mà Thiên Tư đã lén đặt may.
Biết chủ nhân là người thích nhẹ nhàng, đơn giản, Diệp Tử tinh mắt chọn lấy một bộ hắc y đen tuyền kiểu dáng đơn giản, chất liệu vải có hơi mỏng ôm sát toàn thân, càng làm nổi bật thân hình liễu yếu đào tơ của độc giả, hoa văn trên áo cũng chỉ thêu ít lá tre, không chút cầu kỳ mà còn trở nên tao nhã. Sau khi thay xong y phục, Diệp Tử nhón nhón hai cái chân ngắn, cố búi tóc cho độc giả lên thật cao, cũng bởi tóc cậu đã dài hơn hông, lúc tập võ sẽ trở nên rất vướng víu, đành phải bới thành củ tỏi hơn phân nửa.
Đại phu nhân ngồi bên ngoài ngáp một hơi, chán nản chờ đợi, khi vừa thấy độc giả bước ra thì bĩu môi chán ghét. Nuôi cả chục năm trời mà vẫn ốm yếu như vậy, thật là tốn gạo tốn cơm!
“Mẫu thân đại nhân, chúng ta sẽ tập võ ở đâu?” Độc giả nghiêng đầu thắc mắc, sao không tập trong tiểu viện mà lại rẽ sang hướng khác nhỉ?
“Ở hậu sơn, đi nhanh nhanh một chút đi bộ chưa ăn cơm sao?” Đại phu nhân khó chịu đẩy đẩy độc giả đi trước.
Độc giả đáng thương nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ, “Phải đó, bố đây không chỉ là chưa ăn cơm mà ngay cả chợp mắt một cái cũng không có.” Thế giới kiểu gì đây? Thật là không biết nói lí lẽ gì hết!
Phía hậu sơn là một khu rừng um tùm, dây leo chằng chịt, giăng đầy khắp nơi, độc giả dù có quan sát kĩ lưỡng đến đâu vẫn vấp phải vài lần. Vậy mà đại phu nhân lại đi như không có chuyện gì xảy ra, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, như bay như nhảy, còn nhanh hơn độc giả gấp mấy lần. Những người luyện võ thật quá lợi hại!
Đi thêm tầm nữa nén nhang, cả hai dừng lại trước một hang động rất lớn. Độc giả ngơ ngác nhìn vị mẫu thân của mình, ánh mắt như muốn hỏi có vào hay không. Nhưng đại phu nhân mặt không cảm xúc, đôi môi đỏ hồng vẫn một mực không nhúc nhích. Độc giả nhìn ngắm một hồi thì đại phu nhân bất chợt vươn tay phải nắm chặt lấy vai cậu, hai chân đề khí nhảy vọt lên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống một thân cây cổ thụ phía trước hang động.
Cây cao ba mét, to lớn vững chắc, cành cây mà họ đáp xuống đủ lớn để ngồi xuống mà không bị ngã. Nhưng độc giả của chúng ta lúc này đang rất hoảng loạn, cũng bởi lúc nãy vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị phóng lên cao. Lúc đáp xuống cành cây hai tay hai chân vẫn run lẩy bẩy, khuôn mặt phút chốc đã trở nên tái mét.
Đại phu nhân không tỏ ra thương xót, ngược lại còn thô bạo kéo độc giả dậy, dùng chân đá hai bên đùi của cậu, giúp cậu chỉnh tư thế để đứng tấn.
“Ngày đầu tập võ công cứ đứng tấn trước đi. Khi nào thấy được ánh mặt trời thì mới được nghỉ.” Vị mẫu thân đại nhân một bên hạ lệnh một bên tìm một chiếc lá xanh nhỏ cỡ ngón tay cái.
Độc giả lệ rơi đầy mặt, bây giờ chỉ mới là giờ Sửu, cả bầu trời vẫn khoác lên một tầng áo đen mờ ảo, vài ngôi sao vẫn chăm chỉ chiếu sáng, trăng kia vẫn chưa xuống thì lấy đâu mà mặt trời lên? Mẫu thân thật tàn nhẫn mà…
“Mỏi…” Độc giả đứng chưa được bao lâu thì hai chân đã run rẩy, ánh mắt mong mỏi nhìn vị mẫu thân của mình như đang van xin được nghỉ.
Nhưng đại phu nhân ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía hang động tối om. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt chiếc lá nhỏ, cánh tay nhẹ nhàng vung một cái, biến chiếc lá non mềm thành một chiếc phi tiêu sắt bén lao vào trong động.
Không bao lâu bên trong liền phát ra một tiếng gầm thật lớn. Độc giả còn đang định ngồi xuống thì bị tiếng gầm làm cho giật nảy mình, nếu không phải được mẫu thân níu áo giữ lại thì đã té lội cổ xuống đất rồi.
“Tư Nhi nhìn xem, bạn của con đã đến rồi.” Đại phu nhân hất mặt về phía trước, ý bảo độc giả mau nhìn đi.
Độc giả nghe thấy liền bình tĩnh, giữ vững hai chân, hướng mắt về phía trước. Bạn? Độc giả liếc nhìn khắp nơi nhưng làm gì có bóng một người bạn nào, trước hang động tối om kia chỉ có duy nhất một… à không hai, ba, bốn con hổ đang hung dữ nhe răng, miệng không ngừng gầm gừ, tất cả đang tiến về phía mẹ con độc giả. Một trong số bốn con, phần chân vẫn còn đang rớm máu, xác định là bị chiếc lá của đại phu nhân phóng trúng.
Mẫu thân đại nhân làm ơn nhìn cho kĩ đi, con đây có tay có chân có não, đặc biệt là không hề có đuôi. Con mắt nào của người thấy con là bạn của bọn chúng chứ?
Độc giả thật muốn cào tường!
“Mếu máo cái gì? Chẳng phải chỉ là mấy con hổ thôi sao? Con trai của ta, ngay cả rồng cũng phải đánh, mấy con hổ có là gì chớ?”
Mẫu thân à, là con người thì chỉ có thể sinh ra con người, làm ơn từ bỏ hi vọng con trai của người trở thành thần thánh đi. Cứ mơ tưởng kiểu này có ngày hại chết con trai bảo bối của người đó!
“Ngoan ngoãn đứng tấn, nếu ta thấy con dám nghiêng ngã không nghiêm túc, lập tức vứt xuống dưới cho chúng xé xác.” Đại phu nhân trừng mắt cảnh báo.
“Mẫu thân đại nhân, người nỡ nhìn con trai mình chết dưới răng của bọn thú vật kia sao?” Độc giả nước mắt lưng tròng kháng nghị.
Đại phu nhân nghe thấy thì nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt sắc bén lướt qua người độc giả, giọng nói đầy bá đạo, “Nhìn con chết thì ta không nỡ, nhưng mất một tay một chân thì không sao. Con yên tâm, nhị nương của con là thần y, việc nối tay nối chân chỉ là việc cỏn con, không đáng lo.”
Độc giả cảm thấy biểu cảm lúc nãy của mẫu thân đại nhân thật đáng sợ, Thiên Tư lúc trước chắc chắn rất tội nghiệp… Cơ mà nghe đến đoạn nối tay nối chân, độc giả có hơi hứng thú, ở thời Trần mà y học đã phát triển đến thế sao?
“Đã từng thành công chưa ạ?” Độc giả nghiêm túc đứng tấn, mặt quay sang hỏi.
“Đã từng… hình như là nối chân cho Tiểu Hoa.” Ánh mắt đại phu nhân trở nên đăm chiêu, dường như đang nhớ lại một chuyện xa xưa.
“Tiểu Hoa là nha hoàn nào cơ?”
“Nha hoàn gì chớ, Tiểu Hoa là con mèo mướp của đại nương nhà bếp, có hôm bị mắc bẫy nên gãy một chân được nhị phu nhân nối lại.” Đại phu nhân trợn mắt, gõ vào đầu độc giả một cái.
Độc giả: “...”
Cuộc đời phía trước sau chỉ toàn là một màu đen như chó mực thế này…
Đại phu nhân lúc này cũng không đứng nhìn bầy hổ nữa, vươn vai một cái sau đó thì ngồi xuống dựa lưng vào cây, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn độc giả.
“Mẫu thân, lão già kia thật sự lợi hại vậy sao? Là minh chủ võ lâm thật sao?” Độc giả hai mắt long lanh chờ nghe kể chuyện.
Đại phu nhân nghe thấy thì cười ha hả, hình ảnh thục nữ phút chốc tan biến, trước mắt độc giả chỉ còn lại hình ảnh một người phụ nữ phóng khoáng, hòa đồng.
Sau khi cười mệt rồi thì đại phu nhân chậm rãi kể lại mọi chuyện cho độc giả nghe.
Quay về vài chục năm trước, đại phu nhân chỉ là một nha đầu mười sáu, là con gái của một người thợ săn. Ông nội của Thiên Tư lúc xưa là một người võ công cao cường, nhưng lại không thích xen vào chuyện giang hồ nên chỉ an phận làm một người thợ săn nhỏ nhoi, dạy võ công cho đại phu nhân cũng chỉ muốn bà rèn luyện sức khỏe. Ai ngờ đại phu nhân khi nhỏ lại mang trong mình đầy tham vọng, chẳng khác gì những tên nam nhân muốn nuôi chí lớn. Năm mười bảy sau khi học hết võ công của cha truyền lại, bà một mình xuống núi, đi khắp trời nam đất bắc tìm các môn phái từ nhỏ đến lớn, nếu bà đánh thắng thì bắt môn chủ kia phải truyền lại tuyệt học cùng bí kíp võ công lại cho bà, còn chưa đầy một năm bà đã hết các môn phái lớn bé ở phía nam tây. Chuyện bị một nha đầu mười bảy đánh thắng là một chuyện vô cùng nhục nhã, các môn phái sao dám nói việc này ra ngoài. Mà đại phu nhân cũng chẳng phải người thích khoe khoang, chỉ cần họ chịu đưa bí kíp võ công như giao dịch thì sẽ im lặng rời đi. Vì thế cái tên Ngọc Hoa trong giang hồ căn bản không hề tồn tại. Năm mười tám, trở thành một đóa hoa hồng xinh đẹp đầy gai, chí lớn của đại phu nhân bất ngờ lại bị dập tắt bởi một thiếu niên tuấn tú. Người đó không ai khác ngoài Thiên Sương lão gia.
Lúc đầu ông là một tên phong lưu ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chỉ thích mỗi tiểu thư đài các, loại không tiền bạc cũng chẳng hiền thục như đại phu nhân đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của ông. Vậy mà đại phu nhân lại yêu tên nam nhân xấu xa đó đến điên dại, một mực bám lấy không rời, nếu ông dám trêu ghẹo người nào thì bà chắc chắn sẽ giết người đó.
Thấy người phụ nữ này cứ theo mình không dứt, Thiên Sương lão gia cuối cùng đã nghĩ ra một kế hèn mọn, dùng võ công của người phụ nữ này để giúp ông trở nên nổi tiếng. Đại phu nhân mặc dù biết được kế hoạch của ông nhưng vẫn mỉm cười giúp đỡ, mỗi lần ông đi khiêu chiến với các môn phái bà đều hòa lẫn vào dòng người, dùng hạt đậu làm ám khí giúp ông chiến thắng. Hai người hợp tác vô cùng ăn ý, cuộc sống vợ chồng cũng trở nên hòa hợp, nhưng một câu yêu thương cả hai cũng chưa từng trao cho nhau. Đại phu nhân là một cường nữ cứng rắn, sao có thể tùy tiện buông lời yêu thương như lũ nha đầu ngốc nghếch. Thiên Sương lão gia đơn giản chỉ là lợi dụng bà và tất nhiên phía bà cũng là tự nguyện, cần gì nói mấy thứ tình cảm giả dối để làm gì.
“Mẫu thân đại nhân, người bị lợi dụng như vậy mà vẫn yêu lão sao?” Độc giả bắt đầu thấy bất bình cho mẫu thân của mình, lão già kia thật quá khốn nạn mà!
Lúc này Thiên Sương lão gia đang ôm chăn ngủ trong phòng thì hắt xì một tiếng rõ to, sau đó thì hừ hừ rúc sâu vào trong chăn.
“Ha ha, sau này lớn lên rồi ngươi sẽ hiểu.” Đại phu nhân cười ha ha, rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Độc giả bĩu môi bất mãn, mẫu thân à con trai người đã mười tám rồi đó!
Sau khi Thiên Sương lão gia trở nên nổi danh chốn giang hồ thì gặp được Nam Hải một thương nhân giàu có. Thế là quãng thời gian sau này, Thiên Sương lão gia chỉ việc tiêu tiền và gầy dựng danh tiếng, không thì tiếp tục cuộc đời phong lưu của mình. Còn đại phu nhân thì theo Nam Hải học kinh doanh buôn bán, tự mình xây dựng Ma Giáo cho phu quân. Nam Hải có từng hỏi tại sao bà lại không làm danh môn chính phái. Đại phu nhân chỉ cười cho có lệ rồi bảo bản tính của mình cùng phu quân sao có thể trở thành danh môn chính phái? E rằng chỉ sợ làm vấy bẩn bốn chữ “danh môn chính phái” cao thượng kia thôi.
Lại tiếp tục trôi qua một thời gian dài, không ngờ Nam Hải lại làm phản muốn lật đổ Thiên Sương lão gia, trở thành Minh Tôn. Lúc đó đại phu nhân vì quá tức giận mà không kìm chế được đánh chết gã, người vợ thấy chồng mất cũng khóc lóc đập đầu tự tử theo, trước lúc chết còn trăn trối với Nam Khải bắt nó phải trả thù cho gia đình.
“Đứa trẻ Nam Khải đó, ta cảm thấy có gì không ổn… A, mặt trời lên rồi, tạm tha cho con đấy.” Đại phu nhân vui vẻ đứng lên.
Độc giả đang say sưa nghe kể thì câu chuyện đột nhiên chết yểu, trong lòng cực kì khó chịu, còn tính bảo mẫu thân kể cho hết thì ai ngờ lại bị đá vào chân. Cảm giác tê dại từ đầu ngón chân truyền thẳng đến eo hệt như có dòng điện chạy ngang người, độc giả rơi nước mắt lảo đảo rơi xuống cành.
Cứ nghĩ rằng sẽ té chết mất, thế là độc giả cố gắng há miệng hét một tiếng xé ruột xé gan, ánh mắt đầy oán hận nhìn vị mẫu thân đại nhân đang đứng trên cao cười tủm tỉm kia. Ai ngờ khi cận kề cái chết, bất ngờ từ sau lưng truyền đến cảm giác vững chắc. Khi mở mắt ra thì độc giả đã thấy mình đang được mẫu thân đỡ lấy và được bồng kiểu công chúa, phải nói là vô cùng mất mặt nha…
“Đi ăn sáng nào!”
Bầy hổ còn chưa kịp nhào đến thì đại phu nhân đã vận khí nhún mình nhảy lên cao lần nữa, đôi tay vẫn bế lấy đứa con trai bảo bối của mình.
Khắp khu rừng nhộn nhịp đang chào đón bình minh lúc này chỉ còn mỗi một tràn A~ đầy thảm thiết của độc giả thân yêu~~
Kết quả vẫn là nhận thêm một chậu nước lạnh vào mặt lần nữa, mẫu thân đại nhân này là người lòng dạ sắt đá, còn đặc biệt ghét nhất việc sinh ra một đứa con trai lại có khuôn mặt của một đứa con gái như Thiên Tư. Vậy mà cậu lại không biết giữ thân giữ phận, cố bày vẻ mặt đó ra làm chướng mắt bà. Đại phu nhân thầm nghĩ chắc phải hành hạ đứa con trai này thêm một chút nữa mới được, quyết định tăng bài tập lên gấp đôi.
Mẫu thân đã quyết cự tuyệt, độc giả đáng thương cũng chẳng thể làm gì hơn. Dù sao lúc này cậu còn phải bám vào váy người mẫu thân cao cao tại thượng này mà sống qua ngày, nếu cãi lại chắc chắn sẽ bị vỗ một chưởng chết tươi, độc giả không ngốc đâu~
Vuốt khuôn mặt đầy nước của mình, độc giả hắt xì vài hơi rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm Diệp Tử để hầu mình thay y phục. Tội nghiệp cho đứa trẻ cũng chỉ vừa chợp mắt không bao lâu cũng bị dựng đầu dậy. Diệp Tử mếu máo không nói nên lời, liệu nó có thể nộp đơn xin đổi chủ được không?
Đại phu nhân mong muốn cậu trở thành cao thủ võ lâm đến phát cuồng mất rồi, ngoài một rương đồ Thiên Tư ngày trước lén đặt may thì hai rương còn lại đều là trang phục của người tập võ. Vải đen thượng hạng, dệt rồng thêu hổ, cái nào cũng oai phong khí phách, hoàn toàn đối nghịch với rương đồ sắc trắng sắc lam mang đậm chất thư sinh mà Thiên Tư đã lén đặt may.
Biết chủ nhân là người thích nhẹ nhàng, đơn giản, Diệp Tử tinh mắt chọn lấy một bộ hắc y đen tuyền kiểu dáng đơn giản, chất liệu vải có hơi mỏng ôm sát toàn thân, càng làm nổi bật thân hình liễu yếu đào tơ của độc giả, hoa văn trên áo cũng chỉ thêu ít lá tre, không chút cầu kỳ mà còn trở nên tao nhã. Sau khi thay xong y phục, Diệp Tử nhón nhón hai cái chân ngắn, cố búi tóc cho độc giả lên thật cao, cũng bởi tóc cậu đã dài hơn hông, lúc tập võ sẽ trở nên rất vướng víu, đành phải bới thành củ tỏi hơn phân nửa.
Đại phu nhân ngồi bên ngoài ngáp một hơi, chán nản chờ đợi, khi vừa thấy độc giả bước ra thì bĩu môi chán ghét. Nuôi cả chục năm trời mà vẫn ốm yếu như vậy, thật là tốn gạo tốn cơm!
“Mẫu thân đại nhân, chúng ta sẽ tập võ ở đâu?” Độc giả nghiêng đầu thắc mắc, sao không tập trong tiểu viện mà lại rẽ sang hướng khác nhỉ?
“Ở hậu sơn, đi nhanh nhanh một chút đi bộ chưa ăn cơm sao?” Đại phu nhân khó chịu đẩy đẩy độc giả đi trước.
Độc giả đáng thương nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ, “Phải đó, bố đây không chỉ là chưa ăn cơm mà ngay cả chợp mắt một cái cũng không có.” Thế giới kiểu gì đây? Thật là không biết nói lí lẽ gì hết!
Phía hậu sơn là một khu rừng um tùm, dây leo chằng chịt, giăng đầy khắp nơi, độc giả dù có quan sát kĩ lưỡng đến đâu vẫn vấp phải vài lần. Vậy mà đại phu nhân lại đi như không có chuyện gì xảy ra, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, như bay như nhảy, còn nhanh hơn độc giả gấp mấy lần. Những người luyện võ thật quá lợi hại!
Đi thêm tầm nữa nén nhang, cả hai dừng lại trước một hang động rất lớn. Độc giả ngơ ngác nhìn vị mẫu thân của mình, ánh mắt như muốn hỏi có vào hay không. Nhưng đại phu nhân mặt không cảm xúc, đôi môi đỏ hồng vẫn một mực không nhúc nhích. Độc giả nhìn ngắm một hồi thì đại phu nhân bất chợt vươn tay phải nắm chặt lấy vai cậu, hai chân đề khí nhảy vọt lên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống một thân cây cổ thụ phía trước hang động.
Cây cao ba mét, to lớn vững chắc, cành cây mà họ đáp xuống đủ lớn để ngồi xuống mà không bị ngã. Nhưng độc giả của chúng ta lúc này đang rất hoảng loạn, cũng bởi lúc nãy vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị phóng lên cao. Lúc đáp xuống cành cây hai tay hai chân vẫn run lẩy bẩy, khuôn mặt phút chốc đã trở nên tái mét.
Đại phu nhân không tỏ ra thương xót, ngược lại còn thô bạo kéo độc giả dậy, dùng chân đá hai bên đùi của cậu, giúp cậu chỉnh tư thế để đứng tấn.
“Ngày đầu tập võ công cứ đứng tấn trước đi. Khi nào thấy được ánh mặt trời thì mới được nghỉ.” Vị mẫu thân đại nhân một bên hạ lệnh một bên tìm một chiếc lá xanh nhỏ cỡ ngón tay cái.
Độc giả lệ rơi đầy mặt, bây giờ chỉ mới là giờ Sửu, cả bầu trời vẫn khoác lên một tầng áo đen mờ ảo, vài ngôi sao vẫn chăm chỉ chiếu sáng, trăng kia vẫn chưa xuống thì lấy đâu mà mặt trời lên? Mẫu thân thật tàn nhẫn mà…
“Mỏi…” Độc giả đứng chưa được bao lâu thì hai chân đã run rẩy, ánh mắt mong mỏi nhìn vị mẫu thân của mình như đang van xin được nghỉ.
Nhưng đại phu nhân ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía hang động tối om. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt chiếc lá nhỏ, cánh tay nhẹ nhàng vung một cái, biến chiếc lá non mềm thành một chiếc phi tiêu sắt bén lao vào trong động.
Không bao lâu bên trong liền phát ra một tiếng gầm thật lớn. Độc giả còn đang định ngồi xuống thì bị tiếng gầm làm cho giật nảy mình, nếu không phải được mẫu thân níu áo giữ lại thì đã té lội cổ xuống đất rồi.
“Tư Nhi nhìn xem, bạn của con đã đến rồi.” Đại phu nhân hất mặt về phía trước, ý bảo độc giả mau nhìn đi.
Độc giả nghe thấy liền bình tĩnh, giữ vững hai chân, hướng mắt về phía trước. Bạn? Độc giả liếc nhìn khắp nơi nhưng làm gì có bóng một người bạn nào, trước hang động tối om kia chỉ có duy nhất một… à không hai, ba, bốn con hổ đang hung dữ nhe răng, miệng không ngừng gầm gừ, tất cả đang tiến về phía mẹ con độc giả. Một trong số bốn con, phần chân vẫn còn đang rớm máu, xác định là bị chiếc lá của đại phu nhân phóng trúng.
Mẫu thân đại nhân làm ơn nhìn cho kĩ đi, con đây có tay có chân có não, đặc biệt là không hề có đuôi. Con mắt nào của người thấy con là bạn của bọn chúng chứ?
Độc giả thật muốn cào tường!
“Mếu máo cái gì? Chẳng phải chỉ là mấy con hổ thôi sao? Con trai của ta, ngay cả rồng cũng phải đánh, mấy con hổ có là gì chớ?”
Mẫu thân à, là con người thì chỉ có thể sinh ra con người, làm ơn từ bỏ hi vọng con trai của người trở thành thần thánh đi. Cứ mơ tưởng kiểu này có ngày hại chết con trai bảo bối của người đó!
“Ngoan ngoãn đứng tấn, nếu ta thấy con dám nghiêng ngã không nghiêm túc, lập tức vứt xuống dưới cho chúng xé xác.” Đại phu nhân trừng mắt cảnh báo.
“Mẫu thân đại nhân, người nỡ nhìn con trai mình chết dưới răng của bọn thú vật kia sao?” Độc giả nước mắt lưng tròng kháng nghị.
Đại phu nhân nghe thấy thì nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt sắc bén lướt qua người độc giả, giọng nói đầy bá đạo, “Nhìn con chết thì ta không nỡ, nhưng mất một tay một chân thì không sao. Con yên tâm, nhị nương của con là thần y, việc nối tay nối chân chỉ là việc cỏn con, không đáng lo.”
Độc giả cảm thấy biểu cảm lúc nãy của mẫu thân đại nhân thật đáng sợ, Thiên Tư lúc trước chắc chắn rất tội nghiệp… Cơ mà nghe đến đoạn nối tay nối chân, độc giả có hơi hứng thú, ở thời Trần mà y học đã phát triển đến thế sao?
“Đã từng thành công chưa ạ?” Độc giả nghiêm túc đứng tấn, mặt quay sang hỏi.
“Đã từng… hình như là nối chân cho Tiểu Hoa.” Ánh mắt đại phu nhân trở nên đăm chiêu, dường như đang nhớ lại một chuyện xa xưa.
“Tiểu Hoa là nha hoàn nào cơ?”
“Nha hoàn gì chớ, Tiểu Hoa là con mèo mướp của đại nương nhà bếp, có hôm bị mắc bẫy nên gãy một chân được nhị phu nhân nối lại.” Đại phu nhân trợn mắt, gõ vào đầu độc giả một cái.
Độc giả: “...”
Cuộc đời phía trước sau chỉ toàn là một màu đen như chó mực thế này…
Đại phu nhân lúc này cũng không đứng nhìn bầy hổ nữa, vươn vai một cái sau đó thì ngồi xuống dựa lưng vào cây, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn độc giả.
“Mẫu thân, lão già kia thật sự lợi hại vậy sao? Là minh chủ võ lâm thật sao?” Độc giả hai mắt long lanh chờ nghe kể chuyện.
Đại phu nhân nghe thấy thì cười ha hả, hình ảnh thục nữ phút chốc tan biến, trước mắt độc giả chỉ còn lại hình ảnh một người phụ nữ phóng khoáng, hòa đồng.
Sau khi cười mệt rồi thì đại phu nhân chậm rãi kể lại mọi chuyện cho độc giả nghe.
Quay về vài chục năm trước, đại phu nhân chỉ là một nha đầu mười sáu, là con gái của một người thợ săn. Ông nội của Thiên Tư lúc xưa là một người võ công cao cường, nhưng lại không thích xen vào chuyện giang hồ nên chỉ an phận làm một người thợ săn nhỏ nhoi, dạy võ công cho đại phu nhân cũng chỉ muốn bà rèn luyện sức khỏe. Ai ngờ đại phu nhân khi nhỏ lại mang trong mình đầy tham vọng, chẳng khác gì những tên nam nhân muốn nuôi chí lớn. Năm mười bảy sau khi học hết võ công của cha truyền lại, bà một mình xuống núi, đi khắp trời nam đất bắc tìm các môn phái từ nhỏ đến lớn, nếu bà đánh thắng thì bắt môn chủ kia phải truyền lại tuyệt học cùng bí kíp võ công lại cho bà, còn chưa đầy một năm bà đã hết các môn phái lớn bé ở phía nam tây. Chuyện bị một nha đầu mười bảy đánh thắng là một chuyện vô cùng nhục nhã, các môn phái sao dám nói việc này ra ngoài. Mà đại phu nhân cũng chẳng phải người thích khoe khoang, chỉ cần họ chịu đưa bí kíp võ công như giao dịch thì sẽ im lặng rời đi. Vì thế cái tên Ngọc Hoa trong giang hồ căn bản không hề tồn tại. Năm mười tám, trở thành một đóa hoa hồng xinh đẹp đầy gai, chí lớn của đại phu nhân bất ngờ lại bị dập tắt bởi một thiếu niên tuấn tú. Người đó không ai khác ngoài Thiên Sương lão gia.
Lúc đầu ông là một tên phong lưu ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chỉ thích mỗi tiểu thư đài các, loại không tiền bạc cũng chẳng hiền thục như đại phu nhân đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của ông. Vậy mà đại phu nhân lại yêu tên nam nhân xấu xa đó đến điên dại, một mực bám lấy không rời, nếu ông dám trêu ghẹo người nào thì bà chắc chắn sẽ giết người đó.
Thấy người phụ nữ này cứ theo mình không dứt, Thiên Sương lão gia cuối cùng đã nghĩ ra một kế hèn mọn, dùng võ công của người phụ nữ này để giúp ông trở nên nổi tiếng. Đại phu nhân mặc dù biết được kế hoạch của ông nhưng vẫn mỉm cười giúp đỡ, mỗi lần ông đi khiêu chiến với các môn phái bà đều hòa lẫn vào dòng người, dùng hạt đậu làm ám khí giúp ông chiến thắng. Hai người hợp tác vô cùng ăn ý, cuộc sống vợ chồng cũng trở nên hòa hợp, nhưng một câu yêu thương cả hai cũng chưa từng trao cho nhau. Đại phu nhân là một cường nữ cứng rắn, sao có thể tùy tiện buông lời yêu thương như lũ nha đầu ngốc nghếch. Thiên Sương lão gia đơn giản chỉ là lợi dụng bà và tất nhiên phía bà cũng là tự nguyện, cần gì nói mấy thứ tình cảm giả dối để làm gì.
“Mẫu thân đại nhân, người bị lợi dụng như vậy mà vẫn yêu lão sao?” Độc giả bắt đầu thấy bất bình cho mẫu thân của mình, lão già kia thật quá khốn nạn mà!
Lúc này Thiên Sương lão gia đang ôm chăn ngủ trong phòng thì hắt xì một tiếng rõ to, sau đó thì hừ hừ rúc sâu vào trong chăn.
“Ha ha, sau này lớn lên rồi ngươi sẽ hiểu.” Đại phu nhân cười ha ha, rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Độc giả bĩu môi bất mãn, mẫu thân à con trai người đã mười tám rồi đó!
Sau khi Thiên Sương lão gia trở nên nổi danh chốn giang hồ thì gặp được Nam Hải một thương nhân giàu có. Thế là quãng thời gian sau này, Thiên Sương lão gia chỉ việc tiêu tiền và gầy dựng danh tiếng, không thì tiếp tục cuộc đời phong lưu của mình. Còn đại phu nhân thì theo Nam Hải học kinh doanh buôn bán, tự mình xây dựng Ma Giáo cho phu quân. Nam Hải có từng hỏi tại sao bà lại không làm danh môn chính phái. Đại phu nhân chỉ cười cho có lệ rồi bảo bản tính của mình cùng phu quân sao có thể trở thành danh môn chính phái? E rằng chỉ sợ làm vấy bẩn bốn chữ “danh môn chính phái” cao thượng kia thôi.
Lại tiếp tục trôi qua một thời gian dài, không ngờ Nam Hải lại làm phản muốn lật đổ Thiên Sương lão gia, trở thành Minh Tôn. Lúc đó đại phu nhân vì quá tức giận mà không kìm chế được đánh chết gã, người vợ thấy chồng mất cũng khóc lóc đập đầu tự tử theo, trước lúc chết còn trăn trối với Nam Khải bắt nó phải trả thù cho gia đình.
“Đứa trẻ Nam Khải đó, ta cảm thấy có gì không ổn… A, mặt trời lên rồi, tạm tha cho con đấy.” Đại phu nhân vui vẻ đứng lên.
Độc giả đang say sưa nghe kể thì câu chuyện đột nhiên chết yểu, trong lòng cực kì khó chịu, còn tính bảo mẫu thân kể cho hết thì ai ngờ lại bị đá vào chân. Cảm giác tê dại từ đầu ngón chân truyền thẳng đến eo hệt như có dòng điện chạy ngang người, độc giả rơi nước mắt lảo đảo rơi xuống cành.
Cứ nghĩ rằng sẽ té chết mất, thế là độc giả cố gắng há miệng hét một tiếng xé ruột xé gan, ánh mắt đầy oán hận nhìn vị mẫu thân đại nhân đang đứng trên cao cười tủm tỉm kia. Ai ngờ khi cận kề cái chết, bất ngờ từ sau lưng truyền đến cảm giác vững chắc. Khi mở mắt ra thì độc giả đã thấy mình đang được mẫu thân đỡ lấy và được bồng kiểu công chúa, phải nói là vô cùng mất mặt nha…
“Đi ăn sáng nào!”
Bầy hổ còn chưa kịp nhào đến thì đại phu nhân đã vận khí nhún mình nhảy lên cao lần nữa, đôi tay vẫn bế lấy đứa con trai bảo bối của mình.
Khắp khu rừng nhộn nhịp đang chào đón bình minh lúc này chỉ còn mỗi một tràn A~ đầy thảm thiết của độc giả thân yêu~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.