Chương 4: Không Ăn Cơm, Ăn Nàng!
Tiểu Yên
15/12/2016
A Nhuy đang ngồi xay bột lại thấy một bóng dáng thập thò bên ngoài cửa biết là tiểu tử Liêu Cầu liền gọi:
" Tiểu Cầu, đệ tới rồi còn không vào đây, đứng đó làm gì?"
Tiểu Cầu chỉ thò cái đầu vào, nửa thân kia núp sau cánh cửa, hai má phồng ra như ngậm một búng sữa nhìn A Nhuy, lát sau mới lên tiếng:
" A Nhuy tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"
A Nhuy lấy mẻ bột vừa xay xong để qua một cái bát, một tay lại tiếp tục cho gạo vào cối, đáp lại nó:
" Tỷ đang xay bột, chuẩn bị làm bánh."
Tiểu Cầu nghe xong tội nghiệp nuốt nước bọt một cái, ánh mắt long lanh:
" Cho tiểu Cầu ăn được không?"
" Ừ, nhưng phải lát nữa mới có bánh ăn, nhưng mà đệ chưa ăn sáng sao? Hay là đã tới bữa trưa rồi?"
Tiểu Cầu lắc đầu ngán ngẩm, vẻ mặt lại như vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, xong lại thở dài như người lớn:
"Haiza...Hôm nay đệ qua chỗ Tam Lạc Thiên quân chơi, đến đúng lúc ngài chuẩn bị dùng cơm..."
"Vậy sao còn chưa ăn?"
Bánh đã kêu xèo xèo trong chảo mỡ càng làm cái bụng nhỏ không kìm nén được,
" Ục...ục..Chiêu Lữ Vương hôm nay tự mình nấu...hèn gì Thiên Quân ngài một mực muốn đệ cùng ăn"
Nói đến tài năng này của nữ vương nhà nàng, nàng làm sao có thể không hiểu? Họa chăng là mất vị giác hoặc là chán sống rồi mới ăn nổi. Nghĩ thế liền nhanh tay hơn một chút gắp cái bánh vàng ươm ra, thổi nguội rồi đưa cho tiểu Cầu. Đứa nhỏ này về sau đi đâu đều giúp nàng quảng cáo thương hiệu. Sau này xem ra không làm tỳ nữ cũng có thể ra ngoài mở tiệm bán bánh rồi.
Hành Linh ngồi bên cửa sổ, hai tay chống vào cạnh cửa, đỡ lấy khuôn mặt ủ rũ, mắt nhìn hoa Tuyết Linh Tử, bên cạnh có một con phượng hoàng lửa.
" Tiểu Hoàng, ngươi nói xem, có phải nhiệm vụ bất khả thi không? Thà rằng hắn muốn ta trực tiếp cướp về thứ kia còn hơn..."
Tiểu Hoàng nghe được những lời nàng nói, thấy độ có chút kì quái, thế nhưng nàng xem ra cũng không để tâm lắm. Tiếp tục nói:
" Tiểu Hoàng ngươi cũng đừng mách lẻo nhé, ta xem ngươi là bạn mới nói cho ngươi biết"
Tiểu Hoàng nhìn nàng chằm chằm, lông vũ bỗng dưng cụp xuống xong lại bất ngờ vỗ cánh bay đi. Nàng nhìn theo bóng đổ rực đang dần bị hồng vân che mất, lẩm bẩm:
" Thiên điểu cũng không nói được tiếng người sao?"
Hắn từ chỗ Diệp Tâm thiên nữ trở về đã thấy một bóng lam y thấp thoáng cạnh cây Vọng Ân, ánh chiều hắt lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mang một đôi mắt của một người từng qua chiến đấu. Một con người đối lập như thế hắn chưa hề gặp qua , kể cả Diệp Tâm quả thật cũng thua nàng vài phần.
" Thiên Quân, thể cường hảo mãn!"
Hắn bị câu thỉnh an của nàng lôi khỏi suy nghĩ, qua mấy ngày rồi nàng vẫn chưa nhận ra điểm không hợp lý, xem ra sau này mỗi lần gặp sẽ đều nói câu đó, nhưng mà, không có ý định giúp nàng sửa đổi.
" Nàng đứng đây làm gì?"
Nàng ấp úng nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được một câu nhưng rõ ràng không thuận miệng:
"Ta...là đang đợi ngài còn gì?"-mấy câu này trước đây cũng chưa từng nói qua.
Hắn nhịn cười không được " ha ha" cười, lại tiến đến, ôm eo nhỏ của nàng. Nàng ngược lại không mảy may phát giác hành động tiếp theo, lại quay sang nhìn hắn, hồng nhiên hỏi:
" Ngài đã ăn cơm tối chưa?", khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn thêm một khoảng.
Hắn đối với nàng có chút ngạc nhiên. Nữ nhân này là thực sự không biết gì hay giả vờ ngây thơ đây? Nàng chẳng lẽ không biết hắn đối với kiểu nữ nhân như thế này thực sự rất chán ghét? Hay là nàng muốn hắn chán ghét nàng, nàng liền có thể trở về Khai Thừa điện? Nghĩ thế không hiểu sao trong lòng bừng lên lửa giận, lúc quay sang liền bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, bỗng nhiên trong đầu nổi ý muốn trừng phạt.
Ngạo Lăng xiết chặt eo thon gọn của nàng hơn, giọng nói đầy ám muội, gian tà:
" Không ăn cơm, chi bằng trực tiếp để ta ăn nàng."
"Muốn ăn ta?"
Hắn không nói gì, bế nàng lên, đi thẳng tới phòng ngủ. Nàng nằm trên tay hắn, không hề giẫy giụa, trong đầu ngược lại kịch liệt mắng chửi:
"Hắc lang nhà ngươi, bổn vương là thứ ngươi dễ dàng ăn vậy sao?"
Mấy tiến tình nhìn thấy, toàn bộ đều coi như không thấy gì. Rốt cuộc là do quá quen thuộc rồi sao?
Hắn nhìn nàng ngoan ngoãn nằm trong tay mình có chút hả hê. Vốn chưa từng nghĩ đến, không ngờ lại bị nàng chọc tức như vậy.
Nàng im lặng để hắn đặt lên giường, lại chăm chú quan sát khiến hắn bỗng thấy ngượng ngập.
Từng đường nét trên người nàng thật vô cùng quyến rũ, trong đầu hắn bỗng dưng nghĩ vô số yêu ma ngã dưới kiếm nàng thật là quá lợi lộc rồi.
Nàng từ nãy giờ vẫn đang suy nghĩ tiếp theo phải ứng phó thế nào, tới khi sực tỉnh đã thấy khuôn mặt tuấn tú gần kề, chóp mũi khẽ chạm vào nhau nhột nhột, tay hắn đã đặt trên eo nàng.
"Khoan đã!"
Cuối cùng cũng phản ứng rồi. Hắn nhếch môi cười, ánh mắt tăng thêm mấy phần gian xảo.
" Tiểu Cầu, đệ tới rồi còn không vào đây, đứng đó làm gì?"
Tiểu Cầu chỉ thò cái đầu vào, nửa thân kia núp sau cánh cửa, hai má phồng ra như ngậm một búng sữa nhìn A Nhuy, lát sau mới lên tiếng:
" A Nhuy tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"
A Nhuy lấy mẻ bột vừa xay xong để qua một cái bát, một tay lại tiếp tục cho gạo vào cối, đáp lại nó:
" Tỷ đang xay bột, chuẩn bị làm bánh."
Tiểu Cầu nghe xong tội nghiệp nuốt nước bọt một cái, ánh mắt long lanh:
" Cho tiểu Cầu ăn được không?"
" Ừ, nhưng phải lát nữa mới có bánh ăn, nhưng mà đệ chưa ăn sáng sao? Hay là đã tới bữa trưa rồi?"
Tiểu Cầu lắc đầu ngán ngẩm, vẻ mặt lại như vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, xong lại thở dài như người lớn:
"Haiza...Hôm nay đệ qua chỗ Tam Lạc Thiên quân chơi, đến đúng lúc ngài chuẩn bị dùng cơm..."
"Vậy sao còn chưa ăn?"
Bánh đã kêu xèo xèo trong chảo mỡ càng làm cái bụng nhỏ không kìm nén được,
" Ục...ục..Chiêu Lữ Vương hôm nay tự mình nấu...hèn gì Thiên Quân ngài một mực muốn đệ cùng ăn"
Nói đến tài năng này của nữ vương nhà nàng, nàng làm sao có thể không hiểu? Họa chăng là mất vị giác hoặc là chán sống rồi mới ăn nổi. Nghĩ thế liền nhanh tay hơn một chút gắp cái bánh vàng ươm ra, thổi nguội rồi đưa cho tiểu Cầu. Đứa nhỏ này về sau đi đâu đều giúp nàng quảng cáo thương hiệu. Sau này xem ra không làm tỳ nữ cũng có thể ra ngoài mở tiệm bán bánh rồi.
Hành Linh ngồi bên cửa sổ, hai tay chống vào cạnh cửa, đỡ lấy khuôn mặt ủ rũ, mắt nhìn hoa Tuyết Linh Tử, bên cạnh có một con phượng hoàng lửa.
" Tiểu Hoàng, ngươi nói xem, có phải nhiệm vụ bất khả thi không? Thà rằng hắn muốn ta trực tiếp cướp về thứ kia còn hơn..."
Tiểu Hoàng nghe được những lời nàng nói, thấy độ có chút kì quái, thế nhưng nàng xem ra cũng không để tâm lắm. Tiếp tục nói:
" Tiểu Hoàng ngươi cũng đừng mách lẻo nhé, ta xem ngươi là bạn mới nói cho ngươi biết"
Tiểu Hoàng nhìn nàng chằm chằm, lông vũ bỗng dưng cụp xuống xong lại bất ngờ vỗ cánh bay đi. Nàng nhìn theo bóng đổ rực đang dần bị hồng vân che mất, lẩm bẩm:
" Thiên điểu cũng không nói được tiếng người sao?"
Hắn từ chỗ Diệp Tâm thiên nữ trở về đã thấy một bóng lam y thấp thoáng cạnh cây Vọng Ân, ánh chiều hắt lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mang một đôi mắt của một người từng qua chiến đấu. Một con người đối lập như thế hắn chưa hề gặp qua , kể cả Diệp Tâm quả thật cũng thua nàng vài phần.
" Thiên Quân, thể cường hảo mãn!"
Hắn bị câu thỉnh an của nàng lôi khỏi suy nghĩ, qua mấy ngày rồi nàng vẫn chưa nhận ra điểm không hợp lý, xem ra sau này mỗi lần gặp sẽ đều nói câu đó, nhưng mà, không có ý định giúp nàng sửa đổi.
" Nàng đứng đây làm gì?"
Nàng ấp úng nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được một câu nhưng rõ ràng không thuận miệng:
"Ta...là đang đợi ngài còn gì?"-mấy câu này trước đây cũng chưa từng nói qua.
Hắn nhịn cười không được " ha ha" cười, lại tiến đến, ôm eo nhỏ của nàng. Nàng ngược lại không mảy may phát giác hành động tiếp theo, lại quay sang nhìn hắn, hồng nhiên hỏi:
" Ngài đã ăn cơm tối chưa?", khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn thêm một khoảng.
Hắn đối với nàng có chút ngạc nhiên. Nữ nhân này là thực sự không biết gì hay giả vờ ngây thơ đây? Nàng chẳng lẽ không biết hắn đối với kiểu nữ nhân như thế này thực sự rất chán ghét? Hay là nàng muốn hắn chán ghét nàng, nàng liền có thể trở về Khai Thừa điện? Nghĩ thế không hiểu sao trong lòng bừng lên lửa giận, lúc quay sang liền bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, bỗng nhiên trong đầu nổi ý muốn trừng phạt.
Ngạo Lăng xiết chặt eo thon gọn của nàng hơn, giọng nói đầy ám muội, gian tà:
" Không ăn cơm, chi bằng trực tiếp để ta ăn nàng."
"Muốn ăn ta?"
Hắn không nói gì, bế nàng lên, đi thẳng tới phòng ngủ. Nàng nằm trên tay hắn, không hề giẫy giụa, trong đầu ngược lại kịch liệt mắng chửi:
"Hắc lang nhà ngươi, bổn vương là thứ ngươi dễ dàng ăn vậy sao?"
Mấy tiến tình nhìn thấy, toàn bộ đều coi như không thấy gì. Rốt cuộc là do quá quen thuộc rồi sao?
Hắn nhìn nàng ngoan ngoãn nằm trong tay mình có chút hả hê. Vốn chưa từng nghĩ đến, không ngờ lại bị nàng chọc tức như vậy.
Nàng im lặng để hắn đặt lên giường, lại chăm chú quan sát khiến hắn bỗng thấy ngượng ngập.
Từng đường nét trên người nàng thật vô cùng quyến rũ, trong đầu hắn bỗng dưng nghĩ vô số yêu ma ngã dưới kiếm nàng thật là quá lợi lộc rồi.
Nàng từ nãy giờ vẫn đang suy nghĩ tiếp theo phải ứng phó thế nào, tới khi sực tỉnh đã thấy khuôn mặt tuấn tú gần kề, chóp mũi khẽ chạm vào nhau nhột nhột, tay hắn đã đặt trên eo nàng.
"Khoan đã!"
Cuối cùng cũng phản ứng rồi. Hắn nhếch môi cười, ánh mắt tăng thêm mấy phần gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.