Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 89: Chương 79 (3)
Thu Thủy Linh Nhi
24/05/2016
Trầm thị và Hạ Lan Chi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch đều dịch lại gần Hạ Lan Phong.
Hạ Lan Phong mặt liền biến sắc, đột nhiên đưa tay, đẩy Trầm thị và Hạ Lan Chi ra, rồi xoay người chạy nhanh xuống núi, vừa chạy vừa hô to, "Cứu mạng."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc hắn chạy được mấy bước, thì đột nhiên có một người áo đen từ trên không bay xuống, thủ pháp cực kỳ lưu loát đoạt đi xấp ngân phiếu hắn đang cầm trong tay.
Hạ Lan Phong sửng sốt , còn chưa hồi phục tinh thần thì nghe có người hô , "Quan binh đến đây, chạy mau."
"Đồ chó đẻ, ngươi dám báo quan? Các huynh đệ, giết con chó đẻ này ." Vài tên bắt cóc giơ đao đuổi chém Hạ Lan Phong.
Hạ Lan Phong sợ bắp chân mềm nhũn, lăn liên tục từ sườn núi xuống.
Hiện trường hỗn loạn.
Bên trong ngôi miếu đổ nát, Hạ Lan Tuyết cầm ngân phiếu cất vào trong áo, nghĩ đến cảnh vừa rồi cười trộm không ngừng.
Cho đến khi đám cướp bị quan binh vây bắt lại, nguyên một đám co rúm ôm đầu quỳ trên mặt đất, lúc này Hạ Lan Tuyết mới nghênh ngang đi ra.
"Tiểu thư." Thu Hương tiến lên đón Hạ Lan Tuyết.
"Đến rất đúng lúc, rất kịp thời." Hạ Lan Tuyết nháy mắt với nàng, sau đó, đi đến thủ lĩnh quan binh, chắp tay, cười nói, "Quân gia, các vị thật sự rất thần dũng nha, hôm nay dân nữ mới được mở rộng tầm mắt, ở đây có chút bạc để mọi người cầm đi uống rượu."
Vừa nói nàng vừa móc ra ngân phiếu một trăm lượng nhét vào tay thủ lĩnh kia.
Thủ lĩnh quan binh kia tuổi còn trẻ, hơn hai mươi tuổi, người rất to lớn, nhưng tính tình đặc biệt xấu hổ, vốn là, những chuyện này chính là bổn phận của bọn họ, mà tiểu cô nương người ta lại nhiệt tình như vậy, vẻ mặt còn hiện lên sùng bái, làm cho trong lòng hắn nhất thời sóng lòng sôi sục, mặt cũng đỏ lên.
"Không dám, đây đều là việc chúng ta phải làm . Chỉ là, mấy vị cô nương có quan hệ gì với mấy người này?"
"A?" Nhìn Hạ Lan Phong bị hai tên lính áp tải lên, Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, "Đây là ta cha."
"Hình như ông ta bị thương, cô nương nên mau chóng đưa về nhà chữa trị đi." Thủ lĩnh quan binh nói.
"Ừm." Hạ Lan Tuyết vừa nghiêng đầu, trông thấy hai mẹ con Trầm thị đang run lẩy bẩy dựa sát vào nhau, khẽ nhìn thẳng, "Nhị di nương, Chi Nhi muội muội, giờ không sao rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng mà, cha ngươi?" Trầm thị lo lắng nhìn Hạ Lan Phong đang hôn mê.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, "Trở về tìm đại phu khám bệnh chỉ mong không có việc gì."
Nói xong, nàng mang theo nha hoàn của mình xuống núi .
Hai mẹ con Trầm thị cũng không dám ở lại, vội vàng đuổi theo.
Chỉ là, đường xuống núi rất khó đi, mấy ngày nay hai mẹ con chưa được ăn ngủ tốt, hơn nữa vừa rồi lại bị hoảng sợ, tinh thần đều có chút hoảng hốt, vì vậy, đi đường lảo đảo, ngã lên ngã xuống.
Không dễ dàng về đến nhà, Hạ Lan Phong rốt cục tỉnh, vừa tỉnh lại, không phải là lo lắng vết thương trên người, mà là thê lương lớn tiếng hô, "Bạc, bạc của ta..."
"Cha." Hạ Lan Tuyết lúc này đi đến đầu giường, đau lòng nói, "Bạc đã bị mất rồi."
"Làm sao lại mất ?" Hạ Lan Phong lập tức nhớ lại, không biết xương chân bị gãy, nhúc nhích liền đau đớn không thôi, hắn lại nằm xuống, chỉ không cam nhìn Hạ Lan Tuyết, "Nhiều bạc như vậy, a, đúng rồi, là có người đoạt . Đúng, ta nhớ được, có hắc y nhân, hắn đoạt bạc từ trên tay ta ."
"Cha, trước ngươi dưỡng thương cho tốt đã, về chuyện bạc, nữ nhi đã nói rồi, tin tưởng nha môn nhất định sẽ tra ra." Hạ Lan Tuyết dịu dàng an ủi.
"Không, nhiều như vậy bạc, cha muốn đi lấy về, Tuyết nhi, ngươi nhất định phải giúp cha lấy bạc về ." Mắt Hạ Lan Phong đỏ lên nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết khó xử không thôi, "Cha, thôi đi, cũng may Nhị di nương và Chi Nhi muội muội đều bình yên vô sự trở về rồi. Bạc bị cướp mất, cũng không ai trách cha đâu."
Nhưng bạc kia là của hắn mà. Hạ Lan Phong căm tức uất ức không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.