Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 106: Đề điểm

Thu Thủy Linh Nhi

04/07/2016

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Hạ Lan Chi, Hạ Lan Tuyết khẽ mở to mắt, vẻ mặt như gặp quỷ, "Nhị muội muội, đây là ngươi đang khoe khoang với ta sao?"

Hạ Lan Chi sững sờ, hé miệng cười nói, "Muội muội không dám? Lại nói, người như tỷ tỷ sao lại để ý đến chuyện này chứ ."

Hạ Lan Tuyết cong môi cười, chỉ cái ghế bên cạnh nói, "Ngươi ngồi xuống, hơn nữa thử nói xem, người như ta nên quan tâm loại chuyện nào"

"Cái này sao, tỷ tỷ trong lòng rõ ràng nhất mà." Hạ Lan Chi quả nhiên thoải mái ngồi, còn ý tứ sâu xa nói một câu nói.

Hạ Lan Tuyết khẽ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.

Hạ Lan Chi cảm thấy vui sướng, nhẹ nhàng cười nói , "Vận khí của tỷ tỷ thật tốt, ngay từ nhỏ đã là đích nữ của Hạ Lan gia, bây giờ còn là gia chủ quản lý toàn bộ gia nghiệp nữa, ngay cả dược của hoàng thượng cũng do một tay tỷ làm ra . Có phần vinh quang này thì tỷ sao có thể đi để ý chuyện khác nữa chứ?"

"Chi Nhi, sao ngươi nói nhiều như vậy." Thấy nữ nhi có chút đắc ý vênh váo, Trầm thị vừa nháy mắt với Hạ Lan Chi, hôm nay mời Hạ Lan Tuyết ăn cơm là còn có mục đích khác, không nên nói nhiều như vậy, không lại hỏng cả việc .

"Ha ha, di nương nói phải." Hạ Lan Chi lập tức câm miệng, chỉ là, một tiếng di nương kia làm cho trang dung đang đoan chính của Trầm thị tý nữa thì vỡ vụn, nàng gấp rút cầm lấy bầu rượu, rót ba ly rượu, cũng cười nói, "Rượu này đã hâm nóng, không sợ lạnh, uống một hai chén không việc gì."

"Uống, như thế, ta liền dùng ly rượu này, chúc mừng Nhị muội muội rồi." Hạ Lan Tuyết bưng ly rượu lên, hướng về Hạ Lan Chi cười nói.

"Đa tạ đại tỷ tỷ nhiều." Hạ Lan Chi sung sướng uống rượu, một ly rượu xuống bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng hồng, rất là đáng yêu.

Hạ Lan Tuyết nhìn, liền có vài phần u oán rồi, tại sao nàng uống lại không có loại hiệu quả làm cho người ta trừu mến này chứ?

"Đại tỷ tỷ, muội muội còn có một chuyện muốn nhờ." Hạ Lan Chi hôm nay thật sự là bị vui sướng làm váng đầu, mới uống một ly rượu, liền không thể chờ đợi được phải nói mục đích, chọc một bên Trầm thị cau mày lại, sẵng giọng, "Đại tỷ tỷ ngươi vừa mới đến, chưa ăn được tý gì đâu, chưa gì ngươi đã hỏi chuyện nhờ vả rồi?"

Trầm thị vừa ân cần gắp thức ăn cho tỷ đệ Hạ Lan Tuyết vừa nói, "Tuyết nhi, ngươi trước dùng bữa."

"Đừng. Di nương hãy để cho Nhị muội muội nói chuyện cần nói ra đi đã? Nếu không, ta sợ ăn không trôi." Hạ Lan Tuyết giống như cười mà như không.

"Đại tỷ tỷ, ta muốn..." Hạ Lan Chi đối tâm tình của nàng không chút phật lòng, nàng ta nghĩ nàng ta trở thành thư đồng của công chúa thì ngay lập tức sẽ trở thành bạn tốt nhất của thất công chúa, không việc gì phải sợ Hạ Lan Tuyết nữa, nói không chừng tương lai còn phải đến nhờ vả nàng ta nữa ấy chứ.

Chỉ là, lời nàng ta vừa nói ra, Trầm thị gấp rút cắt ngang, ngượng ngùng cười nói, "Tuyết nhi, lẽ ra, quý phủ hiện ở cái dạng này, Chi Nhi không nên đề những thứ này. Chỉ là, sáng mai người trong nội cung sẽ tới đón, ta nghĩ , dù gì nàng cũng muốn chuẩn bị chu đáo một chút, dù sao nàng cũng đại diện cho Hạ Lan gia, nếu quá bủn xỉn, chỉ sợ bị người ta khinh thường."

"À." Hạ Lan Tuyết vân vê ly rượu, vừa nhấp một ngụm nhỏ.

Hạ Lan Chi nhìn nàng không có tỏ thái độ, vội vàng đón lấy lời, hưng phấn nói tiếp, "Di nương nói đúng lắm, Đại tỷ tỷ, hiện tại ta là đại biểu của Hạ Lan gian, nếu như ta tốt rồi không chừng tương lai quý phủ cũng được thơm lây. Nếu ta không được, quý phủ cũng sẽ không còn mặt mũi . Ta muốn một bộ trang sức mới với hai bộ quần áo mới, cái này cũng không là nhiều đi?"

Phốc - -

Hạ Lan Tuyết nghe vậy, nhịn không được, rượu vừa vào cổ phun ra ngoài, vừa vặn phun lên khuôn mặt đang dương dương đắc ý tươi cười của Hạ Lan Chi.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lan Chi lập tức đông cứng, mây đen kéo đến.

"Ai u. Xin lỗi." Hạ Lan Tuyết vội vàng vươn tay, muốn giúp nàng lau, nhưng cảm giác dùng tay không ổn, nên kéo tay áo của Hạ Lan Chi lên lau mặt nàng ta.

Hạ Lan Chi cả người tim đập mạnh và loạn nhịp , có chút sững sờ nhìn Hạ Lan Tuyết.

Bên cạnh, Trầm thị phản ứng nhanh chóng, vội vàng móc khăn tay ra lau mặt cho nữ nhi, cười khan nói, "Bảo ngươi lúc ăn cơm đừng nhiều lời như vậy, ngươi cứ không nghe."

"Nhị muội muội, thực xin lỗi vô cùng, nhìn xem, đã làm cho trang điểm trên mặt ngươi đều bị trôi rồi. Để di nương dẫn ngươi đi rửa mặt rồi trang điểm lại đi." Hạ Lan Tuyết xấu hổ, nàng vừa rồi thực không phải cố ý, thật sự là nghe lời nàng ta nói, cảm thấy buồn cười mới nhịn không được .

Hạ Lan Chi khóe miệng co quắp hai cái, cố nén phẫn uất, lạnh lùng nói, "Đại tỷ tỷ, ngươi là cố ý à? Ngươi không nghĩ cho ta thêm đồ thì cứ nói thẳng đi, tại sao phải như vậy nhục nhã người?"



"Chi Nhi tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ làm sao sẽ cố ý nhục nhã ngươi đâu? Nàng nhất định không phải cố ý." Hạ Lan Thiên Ý giúp đỡ tỷ tỷ nói chuyện.

Hạ Lan Chi con mắt đỏ hồng, "Thực không phải cố ý? Đại tỷ tỷ chẳng lẽ không phải ghen tị..."

"Chi Nhi." Tay Trầm thị cố gắng nắm chặt tay của Hạ Lan Chi, "Một chút chuyện nhỏ như vậy? Chẳng lẽ ngươi là giấy , chạm vào liền thủng? Đại tiểu thư đã nói không phải cố ý, ngươi còn muốn như thế nào?"

"Ta?" Hạ Lan Chi cảm thấy ủy khuất, "Không phải một bộ đồ trang sức, hai bộ quần áo mới sao."

"Đừng, ngày đại hỉ cũng không thể khóc lên." Hạ Lan Tuyết vội vàng hướng về nàng khoát tay nói, "Một bộ đồ trang sức hai bộ quần áo mới sẽ đặt mua cho ngươi."

"Thật sự?" Hạ Lan Chi ánh mắt sáng lên, còn mang theo vài phần đắc ý, nàng cũng biết, có công chúa giúp đỡ, Hạ Lan Tuyết đối với nàng cũng thay đổi cách nhìn đi.

"Tự nhiên là thật , Hạ Lan phủ ta tuy nghèo, một chút đồ này vẫn đặt mua được . Chỉ là..." Hạ Lan Tuyết giọng nói đột nhiên ngừng lại, có chút nghiền ngẫm cười khẽ, lại nói, "Nếu ngươi ở cùng công chúa mà tốt , là vận mệnh của ngươi, Hạ Lan phủ sẽ không tính đi nhờ vả ngươi cái gì, dù sao cũng là hầu hạ người, cũng không dễ dàng, trong phủ chúng ta sẽ không tạo áp lực cho ngươi, càng sẽ không liên lụy ngươi ."

Hạ Lan Chi nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, cố cười nói, "Có thể hầu hạ công chúa điện hạ, kia cũng là của ta tạo hóa. Bao nhiêu người nghĩ hầu hạ còn không đến lượt đâu."

"Đúng vậy, cho nên ta nói đây cũng có thể coi là hỷ sự ." Hạ Lan Tuyết, lơ đễnh, nói tiếp, "Lại có, nếu ngươi không được tốt, nhà chúng ta đúng là cũng sẽ bị xấu hổ. Cho nên, Chi Nhi muội muội, ngươi cần phải cố gắng lên, Hạ Lan phủ chúng ta không cần ngươi phải tỏa sáng rực rỡ nhưng ngươi cũng đừng làm cho người trong phủ thấy hổ thẹn nhé".

"..." Mặt Hạ Lan Chi đỏ tới tận mang tai, đang muốn phản bác, Trầm thị ở trên vai nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, cười phụ họa Hạ Lan Tuyết, "Đại tiểu thư dạy dỗ phải, Chi Nhi, ngươi nên nghe lời Đại tỷ tỷ ngươi, tiến cung về sau, tốt nhất nên học bài cùng công chúa, chớ nên lười biếng, lại càng không được phép làm ra chuyện xấu hổ cho Hạ Lan gia?"

Hạ Lan Chi cắn răng, một bộ không cam lòng.

Hạ Lan Tuyết lại hé miệng cười, "Di nương, ngươi thật lợi hại. Ngươi vừa nói, nàng cũng không dám cãi lại nữa. Được rồi, về sau chuyện quản giáo Chi Nhi muội muội giao cho ngươi là được."

Trầm thị thần sắc ngượng ngùng, vội hỏi, "Đại tiểu thư đừng trách móc, là nô tỳ bao đồng."

"Đừng. Di nương lời này liền khách khí rồi, ta vừa rồi đây chính là thực tâm thực ý lời nói đâu." Hạ Lan Tuyết khẽ thở dài, "Kỳ thật, ta lại hâm mộ Chi Nhi muội muội, có người như ngươi ở bên lúc nào cũng đề điểm , không giống ta cùng Thiên Ý, không có người đau không có người thương ."

"Đáng thương ." Trầm thị nghe vậy, lúc này rơi lệ, "Phu nhân đi sớm, làm khổ tỷ đệ hai người rồi, cũng may, lão gia còn khỏe mạnh, còn có lão phu nhân theo bên cạnh trông nom . Lại có, nếu đại tiểu thư không chê, về sau tiểu thư và Thiên Ý thiếu gia nếu có chuyện gì không vui thì đến đây , di nương sẽ khuyên nhủ. Liền tính di nương ăn nói vụng về, nhưng nấu ăn cũng không tệ. Di nương nấu vài món ngon cho hai người, đảm bảo hai người sẽ vui hơn."

"Nghe như này, di nương này còn gọi ăn nói vụng về? Vậy ta cùng thiên ý tiểu tử ngốc này, đều vô pháp lăn lộn." Hạ Lan Tuyết cũng cười theo.

Trầm thị cũng sung sướng nở nụ cười, một mặt ân cần gắp thức ăn cho Hạ Lan Tuyết, "Đến, ăn cá."

"Di nương cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Hạ Lan Tuyết khách khí nói.

"Nô tỳ một bên hầu hạ đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, là tốt rồi." Trầm thị thuận theo đứng ở một bên.

Hạ Lan Chi nhìn ở trong mắt, hận ở trong lòng, nương thân của chính mình, lại ở bên cạnh Hạ Lan Tuyết một bộ hầu hạ đê tiện, thật đáng giận.

Hạ Lan Tuyết không nói gì nữa, phối hợp chọn lấy xương cá, sau đó, đem thịt cá bỏ vào trong chén đệ đệ, "Ăn đi, ăn nhiều cá sẽ thông minh hơn."

"Ừm." Tỷ tỷ tự tay lọc xương cá, Hạ Lan Thiên Ý ăn phá lệ ngon.

Nhìn xem đệ đệ ăn ngon lành, Hạ Lan Tuyết hiểu ý nở nụ cười, nhưng, chính nàng lại không động đũa, mà là giương mắt hướng về Hạ Lan Chi xem xét.

Hạ Lan Chi đang dùng ánh mắt căm giận nhìn nàng, bất chợt bị nàng nhìn chằm chằm, chưa kịp thu hồi ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.

"Đại, Đại tỷ tỷ."

"Ngươi cũng dùng bữa đi." Hạ Lan Tuyết vờ như không nhìn thấy gì, chỉ chân thành nói, "Vừa là tỷ tỷ lại vừa là gia chủ của cái nhà này, Chi Nhi muội muội ta có lời muốn nói với ngươi."



"Nói cái gì?" Hạ Lan Chi mày liễu dựng lên, nàng ta tựa như một con gà tùy thời lúc nào cũng sẽ bị vặt lông nên dù cho Hạ Lan Tuyết có nói cái gì nàng ta cũng hết sức phòng bị.

"Chớ khẩn trương." Hạ Lan Tuyết cười trấn an nàng ta, chậm rãi nói, "Thứ nhất, vẫn là lời vừa rồi ta nói, nếu ngươi tốt đấy là phúc phận của ngươi, nhưng nếu ngươi không tốt thì Hạ Lan phủ phải gánh lấy, cho nên, ngươi chính mình làm việc phải thận trọng. Nhất là, Hạ Lan gia thể diện, cũng không phải là một bộ đồ trang sức hai bộ quần áo mới có thể chống đỡ lên, ngươi được Trầm di nương nói như vậy, dụng tâm làm việc, chớ nên lười biếng, càng không thể đầu cơ trục lợi, làm xuống..."

"Ta biết rồi." Hạ Lan Chi có chút không kiên nhẫn ngắt lời nàng.

Trầm thị nghiêm khắc liếc nàng một cái, trong lòng thực sự vì nữ nhi toát mồ hôi, tính tình hồ đồ như thế, đến công chúa trước mặt, đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu? Hiện nay thật đúng là nói không chừng.

"Thứ hai." Hạ Lan Tuyết rất có kiên nhẫn, lại đề điểm nói, "Thất công chúa Nam Cung Nguyệt, nàng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, tính tình này sao, khó tránh khỏi điêu ngoa nuông chiều một chút, Chi Nhi muội muội, ngươi có thể phải khắp nơi cẩn thận nha. Nếu không, hơi không cẩn thận, đắc tội thất công chúa điện hạ, sợ cũng không ai cứu được ngươi ."

Hạ Lan Chi cảm thấy trầm xuống, nàng ngược lại không nghĩ tới những thứ này, không khỏi nhìn về phía Trầm thị.

Trầm thị cũng lộ ra lo lắng thần sắc, "Đại tiểu thư, ngươi thường ra vào trong nội cung, có hiểu rõ về thất công chúa này không?"

"A, đánh qua mấy lần quan hệ." Hạ Lan Tuyết than nhẹ một tiếng, nói thật, "Cho nên, ta mới đề điểm Chi Nhi muội muội mọi sự cẩn thận. Thất công chúa này tính tình không được tốt."

"Như thế nào không tốt?" Hạ Lan Chi hỏi, trong lòng lại đang lẩm bẩm, có phải hay không đại tiểu thư ghen tị nàng, nên bịa những chuyện này ra dọa nàng sợ đâu?

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "A, cũng không có gì, nhưng không có việc gì liền thích đánh người mắng chửi người, ngẫu nhiên biến thái, lại thích đoạt tròng mắt người, cắt đầu lưỡi người . Ôi, các ngươi cũng phải biết, những thứ này sao, những người phú quý không coi những người tầm thường như chúng ta là người , như vậy đùa bỡn . Người ta là công chúa, thì không sao rồi. Trước mặt các nàng sinh mệnh giống như cỏ rác thôi"

Trong nháy mắt Hạ Lan Chi mặt trắng bạch, nói không ra lời.

Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, vội vàng an ủi, "Nhưng ngươi cũng đừng sợ, Chi Nhi muội muội bộ dạng xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích, nói không chừng công chúa sẽ đối với ngươi khác thì sao."

Hạ Lan Chi tâm thoáng yên lại, nàng tự cho là mình có thể dụ dỗ được công chúa, vả lại, còn chưa có đi làm, như thế nào có thể bị Hạ Lan Tuyết nói ba xạo hù sợ đâu?

"Tạ tỷ tỷ chỉ điểm nhiều, Chi Nhi nhất định sẽ làm tốt."

"Vậy ta an tâm." Hạ Lan Tuyết nhìn đệ đệ vẫn còn vùi đầu vào ăn, than nhẹ, "Thiên Ý, đây là bao nhiêu ngày rồi ngươi chưa ăn cơm sao?"

"Tỷ, ăn ngon lắm." Hạ Lan Thiên Ý ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.

Trong đáy mắt Hạ Lan Tuyết đột nhiên có chút thương cảm, Trầm thị nấu ăn ngon nhưng so với Phượng Khinh La còn kém xa.

Trước kia, nàng cùng đệ đệ đều thích ăn nương thân làm thức ăn .

Nhưng hôm nay, nương thân không có ở đây, đệ đệ cũng hiếm khi có người chú ý đến.

"Thiên Ý đột nhiên ta nhớ đến có chuyện quan trọng cần làm, ngươi muốn ăn ở đây ăn đi, lát nữa bảo Trầm di nương đưa ngươi về." Hạ Lan Tuyết đột nhiên đứng lên nói.

Trầm thị vội hỏi, "Chuyện trọng yếu gì? Ngay cả một miếng đại tiểu thư cũng chưa ăn đâu."

"Thiên Ý ăn cũng giống như vậy, các ngươi hầu hạ hắn ăn đi, ta đi trước." Hạ Lan Tuyết cất bước ra ngoài.

Trầm thị vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Hạ Lan Chi ngưng mi, xem kỹ nhìn Hạ Lan Thiên Ý, đột nhiên hỏi, "Thiên Ý, Nhị tỷ tỷ hỏi ngươi, Đại tỷ tỷ có phải hay không thích ta làm bạn đọc của thất công chúa?"

Hạ Lan Thiên Ý sững sờ, lắc đầu, "Không có đâu, Đại tỷ tỷ biết được việc này, thật cao hứng ."

Cao hứng? Hạ Lan Chi mới không tin, nhưng thật vất vả mới có cơ hội ra mặt, nàng định muốn hảo hảo giữ chặt, tương lai nhất định muốn hãnh diện, đem Hạ Lan Tuyết triệt để giẫm dưới chân mới tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook