Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 155: Ngươi có thể hay không? Nếu không để ta
Thu Thủy Linh Nhi
19/04/2017
"Tiết ma ma không có ở đây." Hạ Lan Tuyết trở lại, thành thật trả lời.
Cơ Hoa Âm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thiếu Khâm, "A, người ngươi muốn đòi bồi thường không có ở đây."
"Ơ lão bà tử kia là người của ngươi, đương nhiên bản đốc phải đòi ngươi rồi." Thiếu Khâm đứng chắp tay, khóe môi ngậm một luồng nhạt nhẽo vui vẻ.
Tựa hồ đòi nợ là giả, đến càn quấy là thật.
Hạ Lan Tuyết đối với lần này rất khinh bỉ, "Cắt, là ngươi sợ giống như Như Băng bị Tiết ma ma đánh thì có."
"Ôi, ở cùng với hắn, ngươi ngày càng thô bạo." Thiếu Khâm liếc nàng một cái, khẽ nhíu mày, giống như rất thất vọng với biến hóa này của nàng.
Cơ Hoa Âm nhướn mày, "Được rồi, gia không bắt nạt kẻ yếu. Ngươi nó đi muốn bồi thường như thế nào?"
"Như Băng bị thương là do bản lĩnh của hắn chưa đủ, bản đốc cũng không nhắc đến, nhưng sân viện của bản đốc bị phá hủy, đêm nay không biết nghỉ ở đâu đấy ?" Thiếu Khâm nghiêm túc nói.
"Cái này có khó gì? Ra ngoài thuê khách điếm ở tạm một đêm là được " Hạ Lan Tuyết bĩu môi nói.
"Làm sao có thể thoải mái như ở nhà của chính mình." Thiếu Khâm đáp.
"Cắt, ở đây cũng không phải là nhà của ngươi, không phải là đi thuê sao ." Hạ Lan Tuyết khinh thường nhìn hắn, một người nam nhân, lại còn để ý đến chuyện ăn mặc ngủ nghỉ như vậy?
Thiếu Khâm cười khẽ, "Hai người cân nhắc, ở đây còn thoải mái chút ít. Nếu không, ngươi nhường phòng ở cho bản đốc, bản đốc đưa bạc cho ngươi thuê khách điếm?"
"Nghĩ tốt vậy sao." Hạ Lan Tuyết khịt mũi coi thường.
Cơ Hoa Âm nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, bất giác nở nụ cười, "Thiếu Khâm đại nhân, người phụ nữ nhỏ của gia được nuông chiều quen rồi, nàng không chịu đổi, không phải ngài lại đi tranh giành với nàng đấy chứ?"
"Bản đốc cũng là người thương hương tiếc ngọc, tất nhiên không tranh đoạt với nàng rồi. Nhưng, đêm dài rét lạnh, ngay cả chỗ ngủ qua đêm cũng không có, bản đốc thật là đáng thương. Hay là, Cơ tướng quân rảnh rỗi, bản đốc mời ngài uống rượu được không?"
"Không được." Hạ Lan Tuyết lập tức chạy vội tới bên cạnh Cơ Hoa Âm , bá đạo cảnh cáo Thiếu Khâm, "Khuya hôm nay, hắn là của ta."
Khóe miệng Thiếu Khâm khẽ mím, ánh mắt dần dần ảm đạm, "Ngươi thật đúng là... Lời này, ngươi tựa hồ thường thường treo trên bờ môi?"
Với hắn, cũng từng nói qua như vậy.
Hạ Lan Tuyết không để ý lời này của hắn, chẳng qua là cảm thấy hắn giả mù sa mưa, "Hừ, theo ta biết thì ngươi và gia nhà ta quan hệ cũng không tốt. Mời hắn uống rượu? Ta sợ ngươi có ý khác đi."
"Ôi." Thiếu Khâm cúi đầu giễu cợt, thật đúng là bị nha đầu kia đã đoán đúng, hắn thật sự không yên lòng, chính là không muốn để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả rượu bản đốc mời Cơ tướng quân cũng không dám uống?"
Hạ Lan Tuyết cũng khinh thường hừ một tiếng, "Không phải là không dám uống, mà là không muốn uống, không cùng chung chí hướng không ngồi với nhau được, hiểu hay không hả? Uống rượu ấy à cũng phải tùy người, tùy trường hợp, cùng người tri kỷ dù là ở đâu cũng có thể ngồi uống rượu được với nhau. Trái lại, ví dụ như ngươi với gia chẳng hạn, làm sao ngồi uống rượu một chỗ được. Đừng quên buổi chiều các ngươi mới đánh nhau một trận đấy ."
"Ngươi phân tích cũng có lý." Thiếu Khâm thiếu chút nữa sẽ vì nàng vỗ tay rồi, "Chỉ là..."
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo, "Đại nhân."
"Tiến đến." Thiếu Khâm phân phó.
Quả nhiên, một hắc y nhân tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thiếu Khâm lông mày khẩn trương, khẽ cười nói, "Bản đốc đêm nay có việc, bữa rượu kia của chúng ta hôm khác lại bàn đến vậy."
Nói xong, mang theo tùy tùng, vội vàng rời đi.
"Lúc này đi rồi?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, còn tưởng rằng thần thương sau, còn được làm một trận đâu.
Cơ Hoa Âm khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua thoáng cái u ám ánh sáng, đưa tay ở trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ, trầm giọng nói, "Còn không mau đun nước tắm rửa đi?"
"A? Đúng." Hạ Lan Tuyết kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa , đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại, cười giảo hoạt, "Ơ, như ngươi này có tính là sốt ruột khó nén không?"
"Chưa chắc hắn sẽ đi lâu." Cơ Hoa Âm ẩn ý nói.
Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, mở to hai mắt, "Ngươi nói là Thiếu Khâm? Chẳng lẽ... Vừa rồi hắn rời đi là do ngươi an bài?"
"Đúng vậy." Cơ Hoa Âm không phủ nhận, nhưng, tin tức hắn tung ra là thật, để xem Thiếu Khâm sẽ làm thế nào.
Hạ Lan Tuyết thật sự kinh ngạc, "Không phải là ngươi vì muốn cùng ta một lần mà đi lừa gạt người khác đấy chứ?"
"Ngươi đau lòng?" Cơ Hoa Âm con mắt sắc trầm xuống.
Hạ Lan Tuyết hì hì cười một tiếng, "Làm sao sẽ? Chính là cảm thấy thật là làm cho người ta vui mừng. Ngươi chờ, ta tắm xong liền đến cùng ngươi."
Không nói nhảm nữa, nàng vội vàng chạy đi.
Trong phòng, Cơ Hoa Âm hai ngón tay nhay nhay lông mày, nhẹ nhàng thở dài.
Hiện tại, trong đầu nha đầu kia chỉ nghĩ cách làm sao để gạo nấu thành cơm thôi.
Nhưng nếu như chưa xác định được việc kia hắn làm sao có thể?
Sắc trời dần dần tối.
Hạ Lan Tuyết sau khi tắm xong, một đầu tóc còn rối bù, sau khi vào phòng liền đem cửa phòng cài lại, đề phòng khách không mời mà đến.
"Hoa Âm." Nhẹ nhẹ kêu một tiếng, Hạ Lan Tuyết bị kích động chạy vào trong phòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Cơ Hoa Âm tựa nghiêng ở trên ghế, nhắm mắt tựa hồ đã ngủ.
Nàng rón rén đi tới, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, "Ơ, thật sự là ngủ thiếp đi sao?"
"Xong rồi?" Trước mũi thoảng hương thơm nhè nhẹ, khóe môi Cơ Hoa Âm dần dần mở ra, "Còn dùng hương hoa hồng?"
"Ha ha, mũi ngươi rất tinh nha." Hạ Lan Tuyết có chút thẹn thùng, hương này là Tiết ma ma cho nàng, nghe nói không chỉ giúp dưỡng da mà còn giúp cho ngực to ra.
Mà hai bên ngực của nàng sau khi dùng mấy tháng xác thực có to ra một chút .
"Ngươi thích không?" Sau khi ngượng ngùng, nàng liền cọ cọ vào ngực hắn, để hắn phát hiện ra sự khác biệt của nàng.
Trước kia, hắn lúc nào cũng khinh bỉ vóc người của nàng, nói như đứa bé.
Nhưng bây giờ, vóc người của nàng mặc dù không tính có lồi có lõm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn phẳng, sờ vào vẫn có cảm giác.
"A" Dựa vào là tới gần, loại này mùi thơm cũng có chút nồng nặc, Cơ Hoa Âm chưa phát giác ra nhíu mày, "Là Tiết ma ma đưa cho nàng dùng à?"
"A? Ngươi biết?" Hạ Lan Tuyết lúng túng một tý.
Cơ Hoa Âm ôm nàng ngồi đến trên đùi, trực tiếp nghiêm túc nói, "Về sau bà ấy đưa cho cái gì cũng không được tùy tiện dùng nữa."
"Vì sao? Ta cảm thấy dùng rất tốt mà." Lúc nói chuyện Hạ Lan Tuyết cố ý đem bộ ngực nhỏ hướng về phía trước, nhìn thấy chưa? Có biến hóa nha.
Cơ Hoa Âm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối của nàng càng thêm trắng như sứ, "Nàng vốn rất tốt, những thứ đó căn bản chính là vẽ rắn thêm chân."
"..." Đây là khen nàng sao? Hay là chê dáng vẻ hiện giờ của nàng là vẽ rắn thêm chân?
"Cho nên ngươi không thích ta hiện tại?"
"Mùi này hơi nồng." Cơ Hoa Âm thành thật nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết xệ xuống, "Sao không nói sớm chứ, làm ta cố gắng phiền toái như vậy, so với bình thường ta còn dùng thêm, lúc rửa thật khó khăn."
"Không phải là không thích, chỉ là cảm thấy ngươi bình thường tốt hơn." Cơ Hoa Âm dụ dỗ nàng, kỳ thật, cô gái mới mười mấy tuổi, không nên dùng mùi hương hay phấn son làm gì, thiên chân như hoa sen mới nở mới tốt, ngược lại dùng những loại hương phấn này lại che đi vẻ đẹp tự nhiên của nàng.
Hạ Lan Tuyết có chút mờ mịt, "Nhưng Tiết ma ma lại nói, nam nhân đều thích như vậy, cái này gọi là hương vị của nữ nhân đi."
Nhưng hiện tại nàng còn nhỏ, nên không có hương vị này rồi.
"Đứa ngốc." Cơ Hoa Âm buồn cười, "Nếu Tiết ma ma hiểu rõ nam nhân, sao hơn 70 tuổi rồi mà còn chưa lấy chồng."
"A?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, lập tức chu môi hừ hừ.
Tiết ma ma khi nói đến nam nhân đều rất có lý, nhưng lại chỉ là lý luận suông thôi.
"Vậy làm sao đây? Hay ta lại đi rửa đi." Hạ Lan Tuyết uể oải.
"Thôi vậy." Sợ nàng lại lăn qua lăn lại, Cơ Hoa Âm dứt khoát ôm nàng lên, liền hướng bên giường đi.
Toàn thân Hạ Lan Tuyết cứng đờ, trong đầu nghĩ cảnh kiều diễm sắp diễn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng đêm nóng bỏng lên, đầu nhẹ nhàng rúc vào khuỷu tay của hắn, yên tĩnh nhu thuận giống như hài nhi mới sinh.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng ở trong giường, thân thể từ từ đè lên.
Trong bóng tối, nàng chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình ngày càng gấp, ngày càng không thoải mái.
Làm sao bây giờ? Toàn thân khẩn trương, thật khẩn trương a.
Nàng âm thầm cắn chặt răng, sít sao nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.
Hai bàn tay đặt bên người, không tự giác níu chặt ga giường.
Kiếp trước đủ loại rõ mồn một trước mắt, cái loại đó phá, thân đau đớn, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.
Nhưng kiếp trước, đó là bị hắn cưỡng bách .
Tiết ma ma nói, trong tình yêu nam nữ, khi có chuyện đó xảy ra, ở sâu bên trong khi đó sẽ nảy sinh ra vui thích .
Nếu không, thế gian nam nữ như thế nào lúc nào cũng đối với chuyện này làm không biết mệt đâu.
Cho nên nói, nàng lần này là cam tâm tình nguyện , nên sẽ không đau a?
Lại nói, hiện giờ hắn đối xử với nàng rất dịu dàng, không có thô bạo như kiếp trước.
Nhưng nhỡ không như vậy? Có thể hô ngừng hay không?
"Căng thẳng?" Ngay lúc nàng nghĩ ngợi lung tung lúc, đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp dễ nghe của hắn.
Hạ Lan Tuyết không dám mở mắt, chỉ liều mạng lắc đầu.
Nàng biết rõ, bây giờ hắn đối với nàng rất tốt, chỉ cần nàng nói căng thẳng, hắn nhất định sẽ dừng lại .
"Hơ." Hắn nhẹ nhàng cười , bàn tay ôn nhu xoa nhẹ tóc của nàng.
Dần dần, nàng cảm giác được thân thể của hắn lại đi xuống áp chế vài phần, nàng thậm chí cảm thấy trọng lượng của hắn.
Môi của hắn đã rơi vào trán của nàng, mềm mại , rất thoải mái.
Từ từ, hắn lại hôn lên mắt nàng, mũi, gò má, đôi môi, cuối cùng, ở môi nàng trăn trở nghiền ép.
Lại vì căng thẳng quá độ, nàng nhất thời đã quên há mồm.
Cho nên, hắn liền vô cùng có kiên nhẫn xoa môi của nàng, từ từ làm cho nàng từng điểm từng điểm mở ra .
Môi lưỡi giao triền trong nháy mắt, một cái tay của hắn vén vạt áo nàng lên, duỗi đi vào.
Tay của hắn thật lạnh, mà thân thể của nàng rất ấm áp, bị cái kia đột nhiên xuất hiện xâm nhập, Hạ Lan Tuyết ưm một tiếng, nhẹ khẽ run, bản năng uốn éo người, tựa như đem hắn chen ra ngoài.
Cơ Hoa Âm cười nhẹ, bàn tay vân vê đến trước ngực nàng, môi chậm rãi trơn đến cạnh tai nàng, hỏi, "Vừa rồi, nàng cứ dán sát vào ta nha vậy , chính là để cho ta biết rõ, chỗ này trưởng thành sao?"
"..." Trong đầu ong một thanh âm vang lên, Hạ Lan Tuyết kinh hãi mở mắt ra, chạm vào ánh mắt như yêu quái của hắn.
Nàng nói không ra lời, chỉ cảm thấy bên tai đều nóng.
Hóa ra hành động lén lút này của nàng, hắn đều hiểu hết?
Ô ô, mắc cỡ chết người.
Cái tay kia lại dùng sức xoa nhẹ hai cái, Hạ Lan Tuyết gào ô hai tiếng, lại cảm giác thanh âm kia quá mức xấu hổ muốn chết, vội vàng dùng hàm răng cắn cánh môi, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi sờ liền sờ được rồi, tại sao lại dùng sức bóp như vậy a?"
"Khụ..." Cơ Hoa Âm sặc một cái, quả nhiên, loại thời điểm này tốt nhất không nên để nàng mở miệng nói.
"Được, nghe lời nàng." Hắn giạng chân ở trên eo nàng, đứng lên, lại duỗi thân tiến một cái tay, một tay một cái, quả thật chỉ là nhẹ nhàng sờ.
Đem đen như vậy, động tác như vậy...
Hơn nữa, tựa hồ hắn cũng không có ý tứ muốn phát triển các hành động khác.
Hạ Lan Tuyết buồn bực, xú nam nhân, hắn đây là đang vân vê mì vắt sao?
Nàng đột nhiên đẩy tay hắn ra, gào lên, "Ai bảo ngươi chỉ sờ không vậy? Ngươi đến cùng có thể hay không? Nếu không để ta."
Thật sự là đã gặp quỷ rồi? Chẳng lẽ kiếp này Cơ Hoa Âm, cùng tiền thế Cơ Hoa Âm cũng không phải là một người sao?
Tên gọi, tướng mạo đều giống, nhưng mà tính tình, kém nhau quá nhiều đi?
Kiếp trước, hắn đối chuyện nhưng là tinh thông vô cùng.
Kiếp này lại...
"Ngươi tới." Cơ Hoa Âm nghe nàng nói, tay cũng ngừng lại.
Nhìn nam nhân ngồi trên người mình, Hạ Lan Tuyết giật mình, kinh ngạc, "Ngươi là nói, để cho ta cái kia ngươi?"
"Ngươi thật giống như rất biết?" Cơ Hoa Âm khẽ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng.
"Ta..." Hạ Lan Tuyết không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi nàng chỉ nói nhảm, nàng làm sao lại quen thuộc chuyện kia được?
Nhưng, nàng dầu gì trải qua, thao tác cụ thể động tác vẫn biết.
Ngược lại hắn, chỉ biết sờ, sợ là không được đi?
Rồi, đổi thành nàng làm chủ là được rồi.
"Ngươi nằm xuống, để ta." Hạ Lan Tuyết chống người ngồi dậy, đẩy vào ngực hắn.
Cơ Hoa Âm buồn cười, nhưng thật sự phối hợp nàng, ngoan ngoãn nằm xong.
Cơ Hoa Âm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thiếu Khâm, "A, người ngươi muốn đòi bồi thường không có ở đây."
"Ơ lão bà tử kia là người của ngươi, đương nhiên bản đốc phải đòi ngươi rồi." Thiếu Khâm đứng chắp tay, khóe môi ngậm một luồng nhạt nhẽo vui vẻ.
Tựa hồ đòi nợ là giả, đến càn quấy là thật.
Hạ Lan Tuyết đối với lần này rất khinh bỉ, "Cắt, là ngươi sợ giống như Như Băng bị Tiết ma ma đánh thì có."
"Ôi, ở cùng với hắn, ngươi ngày càng thô bạo." Thiếu Khâm liếc nàng một cái, khẽ nhíu mày, giống như rất thất vọng với biến hóa này của nàng.
Cơ Hoa Âm nhướn mày, "Được rồi, gia không bắt nạt kẻ yếu. Ngươi nó đi muốn bồi thường như thế nào?"
"Như Băng bị thương là do bản lĩnh của hắn chưa đủ, bản đốc cũng không nhắc đến, nhưng sân viện của bản đốc bị phá hủy, đêm nay không biết nghỉ ở đâu đấy ?" Thiếu Khâm nghiêm túc nói.
"Cái này có khó gì? Ra ngoài thuê khách điếm ở tạm một đêm là được " Hạ Lan Tuyết bĩu môi nói.
"Làm sao có thể thoải mái như ở nhà của chính mình." Thiếu Khâm đáp.
"Cắt, ở đây cũng không phải là nhà của ngươi, không phải là đi thuê sao ." Hạ Lan Tuyết khinh thường nhìn hắn, một người nam nhân, lại còn để ý đến chuyện ăn mặc ngủ nghỉ như vậy?
Thiếu Khâm cười khẽ, "Hai người cân nhắc, ở đây còn thoải mái chút ít. Nếu không, ngươi nhường phòng ở cho bản đốc, bản đốc đưa bạc cho ngươi thuê khách điếm?"
"Nghĩ tốt vậy sao." Hạ Lan Tuyết khịt mũi coi thường.
Cơ Hoa Âm nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, bất giác nở nụ cười, "Thiếu Khâm đại nhân, người phụ nữ nhỏ của gia được nuông chiều quen rồi, nàng không chịu đổi, không phải ngài lại đi tranh giành với nàng đấy chứ?"
"Bản đốc cũng là người thương hương tiếc ngọc, tất nhiên không tranh đoạt với nàng rồi. Nhưng, đêm dài rét lạnh, ngay cả chỗ ngủ qua đêm cũng không có, bản đốc thật là đáng thương. Hay là, Cơ tướng quân rảnh rỗi, bản đốc mời ngài uống rượu được không?"
"Không được." Hạ Lan Tuyết lập tức chạy vội tới bên cạnh Cơ Hoa Âm , bá đạo cảnh cáo Thiếu Khâm, "Khuya hôm nay, hắn là của ta."
Khóe miệng Thiếu Khâm khẽ mím, ánh mắt dần dần ảm đạm, "Ngươi thật đúng là... Lời này, ngươi tựa hồ thường thường treo trên bờ môi?"
Với hắn, cũng từng nói qua như vậy.
Hạ Lan Tuyết không để ý lời này của hắn, chẳng qua là cảm thấy hắn giả mù sa mưa, "Hừ, theo ta biết thì ngươi và gia nhà ta quan hệ cũng không tốt. Mời hắn uống rượu? Ta sợ ngươi có ý khác đi."
"Ôi." Thiếu Khâm cúi đầu giễu cợt, thật đúng là bị nha đầu kia đã đoán đúng, hắn thật sự không yên lòng, chính là không muốn để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả rượu bản đốc mời Cơ tướng quân cũng không dám uống?"
Hạ Lan Tuyết cũng khinh thường hừ một tiếng, "Không phải là không dám uống, mà là không muốn uống, không cùng chung chí hướng không ngồi với nhau được, hiểu hay không hả? Uống rượu ấy à cũng phải tùy người, tùy trường hợp, cùng người tri kỷ dù là ở đâu cũng có thể ngồi uống rượu được với nhau. Trái lại, ví dụ như ngươi với gia chẳng hạn, làm sao ngồi uống rượu một chỗ được. Đừng quên buổi chiều các ngươi mới đánh nhau một trận đấy ."
"Ngươi phân tích cũng có lý." Thiếu Khâm thiếu chút nữa sẽ vì nàng vỗ tay rồi, "Chỉ là..."
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo, "Đại nhân."
"Tiến đến." Thiếu Khâm phân phó.
Quả nhiên, một hắc y nhân tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thiếu Khâm lông mày khẩn trương, khẽ cười nói, "Bản đốc đêm nay có việc, bữa rượu kia của chúng ta hôm khác lại bàn đến vậy."
Nói xong, mang theo tùy tùng, vội vàng rời đi.
"Lúc này đi rồi?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, còn tưởng rằng thần thương sau, còn được làm một trận đâu.
Cơ Hoa Âm khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua thoáng cái u ám ánh sáng, đưa tay ở trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ, trầm giọng nói, "Còn không mau đun nước tắm rửa đi?"
"A? Đúng." Hạ Lan Tuyết kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa , đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại, cười giảo hoạt, "Ơ, như ngươi này có tính là sốt ruột khó nén không?"
"Chưa chắc hắn sẽ đi lâu." Cơ Hoa Âm ẩn ý nói.
Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, mở to hai mắt, "Ngươi nói là Thiếu Khâm? Chẳng lẽ... Vừa rồi hắn rời đi là do ngươi an bài?"
"Đúng vậy." Cơ Hoa Âm không phủ nhận, nhưng, tin tức hắn tung ra là thật, để xem Thiếu Khâm sẽ làm thế nào.
Hạ Lan Tuyết thật sự kinh ngạc, "Không phải là ngươi vì muốn cùng ta một lần mà đi lừa gạt người khác đấy chứ?"
"Ngươi đau lòng?" Cơ Hoa Âm con mắt sắc trầm xuống.
Hạ Lan Tuyết hì hì cười một tiếng, "Làm sao sẽ? Chính là cảm thấy thật là làm cho người ta vui mừng. Ngươi chờ, ta tắm xong liền đến cùng ngươi."
Không nói nhảm nữa, nàng vội vàng chạy đi.
Trong phòng, Cơ Hoa Âm hai ngón tay nhay nhay lông mày, nhẹ nhàng thở dài.
Hiện tại, trong đầu nha đầu kia chỉ nghĩ cách làm sao để gạo nấu thành cơm thôi.
Nhưng nếu như chưa xác định được việc kia hắn làm sao có thể?
Sắc trời dần dần tối.
Hạ Lan Tuyết sau khi tắm xong, một đầu tóc còn rối bù, sau khi vào phòng liền đem cửa phòng cài lại, đề phòng khách không mời mà đến.
"Hoa Âm." Nhẹ nhẹ kêu một tiếng, Hạ Lan Tuyết bị kích động chạy vào trong phòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Cơ Hoa Âm tựa nghiêng ở trên ghế, nhắm mắt tựa hồ đã ngủ.
Nàng rón rén đi tới, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, "Ơ, thật sự là ngủ thiếp đi sao?"
"Xong rồi?" Trước mũi thoảng hương thơm nhè nhẹ, khóe môi Cơ Hoa Âm dần dần mở ra, "Còn dùng hương hoa hồng?"
"Ha ha, mũi ngươi rất tinh nha." Hạ Lan Tuyết có chút thẹn thùng, hương này là Tiết ma ma cho nàng, nghe nói không chỉ giúp dưỡng da mà còn giúp cho ngực to ra.
Mà hai bên ngực của nàng sau khi dùng mấy tháng xác thực có to ra một chút .
"Ngươi thích không?" Sau khi ngượng ngùng, nàng liền cọ cọ vào ngực hắn, để hắn phát hiện ra sự khác biệt của nàng.
Trước kia, hắn lúc nào cũng khinh bỉ vóc người của nàng, nói như đứa bé.
Nhưng bây giờ, vóc người của nàng mặc dù không tính có lồi có lõm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn phẳng, sờ vào vẫn có cảm giác.
"A" Dựa vào là tới gần, loại này mùi thơm cũng có chút nồng nặc, Cơ Hoa Âm chưa phát giác ra nhíu mày, "Là Tiết ma ma đưa cho nàng dùng à?"
"A? Ngươi biết?" Hạ Lan Tuyết lúng túng một tý.
Cơ Hoa Âm ôm nàng ngồi đến trên đùi, trực tiếp nghiêm túc nói, "Về sau bà ấy đưa cho cái gì cũng không được tùy tiện dùng nữa."
"Vì sao? Ta cảm thấy dùng rất tốt mà." Lúc nói chuyện Hạ Lan Tuyết cố ý đem bộ ngực nhỏ hướng về phía trước, nhìn thấy chưa? Có biến hóa nha.
Cơ Hoa Âm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối của nàng càng thêm trắng như sứ, "Nàng vốn rất tốt, những thứ đó căn bản chính là vẽ rắn thêm chân."
"..." Đây là khen nàng sao? Hay là chê dáng vẻ hiện giờ của nàng là vẽ rắn thêm chân?
"Cho nên ngươi không thích ta hiện tại?"
"Mùi này hơi nồng." Cơ Hoa Âm thành thật nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết xệ xuống, "Sao không nói sớm chứ, làm ta cố gắng phiền toái như vậy, so với bình thường ta còn dùng thêm, lúc rửa thật khó khăn."
"Không phải là không thích, chỉ là cảm thấy ngươi bình thường tốt hơn." Cơ Hoa Âm dụ dỗ nàng, kỳ thật, cô gái mới mười mấy tuổi, không nên dùng mùi hương hay phấn son làm gì, thiên chân như hoa sen mới nở mới tốt, ngược lại dùng những loại hương phấn này lại che đi vẻ đẹp tự nhiên của nàng.
Hạ Lan Tuyết có chút mờ mịt, "Nhưng Tiết ma ma lại nói, nam nhân đều thích như vậy, cái này gọi là hương vị của nữ nhân đi."
Nhưng hiện tại nàng còn nhỏ, nên không có hương vị này rồi.
"Đứa ngốc." Cơ Hoa Âm buồn cười, "Nếu Tiết ma ma hiểu rõ nam nhân, sao hơn 70 tuổi rồi mà còn chưa lấy chồng."
"A?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, lập tức chu môi hừ hừ.
Tiết ma ma khi nói đến nam nhân đều rất có lý, nhưng lại chỉ là lý luận suông thôi.
"Vậy làm sao đây? Hay ta lại đi rửa đi." Hạ Lan Tuyết uể oải.
"Thôi vậy." Sợ nàng lại lăn qua lăn lại, Cơ Hoa Âm dứt khoát ôm nàng lên, liền hướng bên giường đi.
Toàn thân Hạ Lan Tuyết cứng đờ, trong đầu nghĩ cảnh kiều diễm sắp diễn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng đêm nóng bỏng lên, đầu nhẹ nhàng rúc vào khuỷu tay của hắn, yên tĩnh nhu thuận giống như hài nhi mới sinh.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng ở trong giường, thân thể từ từ đè lên.
Trong bóng tối, nàng chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình ngày càng gấp, ngày càng không thoải mái.
Làm sao bây giờ? Toàn thân khẩn trương, thật khẩn trương a.
Nàng âm thầm cắn chặt răng, sít sao nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.
Hai bàn tay đặt bên người, không tự giác níu chặt ga giường.
Kiếp trước đủ loại rõ mồn một trước mắt, cái loại đó phá, thân đau đớn, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.
Nhưng kiếp trước, đó là bị hắn cưỡng bách .
Tiết ma ma nói, trong tình yêu nam nữ, khi có chuyện đó xảy ra, ở sâu bên trong khi đó sẽ nảy sinh ra vui thích .
Nếu không, thế gian nam nữ như thế nào lúc nào cũng đối với chuyện này làm không biết mệt đâu.
Cho nên nói, nàng lần này là cam tâm tình nguyện , nên sẽ không đau a?
Lại nói, hiện giờ hắn đối xử với nàng rất dịu dàng, không có thô bạo như kiếp trước.
Nhưng nhỡ không như vậy? Có thể hô ngừng hay không?
"Căng thẳng?" Ngay lúc nàng nghĩ ngợi lung tung lúc, đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp dễ nghe của hắn.
Hạ Lan Tuyết không dám mở mắt, chỉ liều mạng lắc đầu.
Nàng biết rõ, bây giờ hắn đối với nàng rất tốt, chỉ cần nàng nói căng thẳng, hắn nhất định sẽ dừng lại .
"Hơ." Hắn nhẹ nhàng cười , bàn tay ôn nhu xoa nhẹ tóc của nàng.
Dần dần, nàng cảm giác được thân thể của hắn lại đi xuống áp chế vài phần, nàng thậm chí cảm thấy trọng lượng của hắn.
Môi của hắn đã rơi vào trán của nàng, mềm mại , rất thoải mái.
Từ từ, hắn lại hôn lên mắt nàng, mũi, gò má, đôi môi, cuối cùng, ở môi nàng trăn trở nghiền ép.
Lại vì căng thẳng quá độ, nàng nhất thời đã quên há mồm.
Cho nên, hắn liền vô cùng có kiên nhẫn xoa môi của nàng, từ từ làm cho nàng từng điểm từng điểm mở ra .
Môi lưỡi giao triền trong nháy mắt, một cái tay của hắn vén vạt áo nàng lên, duỗi đi vào.
Tay của hắn thật lạnh, mà thân thể của nàng rất ấm áp, bị cái kia đột nhiên xuất hiện xâm nhập, Hạ Lan Tuyết ưm một tiếng, nhẹ khẽ run, bản năng uốn éo người, tựa như đem hắn chen ra ngoài.
Cơ Hoa Âm cười nhẹ, bàn tay vân vê đến trước ngực nàng, môi chậm rãi trơn đến cạnh tai nàng, hỏi, "Vừa rồi, nàng cứ dán sát vào ta nha vậy , chính là để cho ta biết rõ, chỗ này trưởng thành sao?"
"..." Trong đầu ong một thanh âm vang lên, Hạ Lan Tuyết kinh hãi mở mắt ra, chạm vào ánh mắt như yêu quái của hắn.
Nàng nói không ra lời, chỉ cảm thấy bên tai đều nóng.
Hóa ra hành động lén lút này của nàng, hắn đều hiểu hết?
Ô ô, mắc cỡ chết người.
Cái tay kia lại dùng sức xoa nhẹ hai cái, Hạ Lan Tuyết gào ô hai tiếng, lại cảm giác thanh âm kia quá mức xấu hổ muốn chết, vội vàng dùng hàm răng cắn cánh môi, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi sờ liền sờ được rồi, tại sao lại dùng sức bóp như vậy a?"
"Khụ..." Cơ Hoa Âm sặc một cái, quả nhiên, loại thời điểm này tốt nhất không nên để nàng mở miệng nói.
"Được, nghe lời nàng." Hắn giạng chân ở trên eo nàng, đứng lên, lại duỗi thân tiến một cái tay, một tay một cái, quả thật chỉ là nhẹ nhàng sờ.
Đem đen như vậy, động tác như vậy...
Hơn nữa, tựa hồ hắn cũng không có ý tứ muốn phát triển các hành động khác.
Hạ Lan Tuyết buồn bực, xú nam nhân, hắn đây là đang vân vê mì vắt sao?
Nàng đột nhiên đẩy tay hắn ra, gào lên, "Ai bảo ngươi chỉ sờ không vậy? Ngươi đến cùng có thể hay không? Nếu không để ta."
Thật sự là đã gặp quỷ rồi? Chẳng lẽ kiếp này Cơ Hoa Âm, cùng tiền thế Cơ Hoa Âm cũng không phải là một người sao?
Tên gọi, tướng mạo đều giống, nhưng mà tính tình, kém nhau quá nhiều đi?
Kiếp trước, hắn đối chuyện nhưng là tinh thông vô cùng.
Kiếp này lại...
"Ngươi tới." Cơ Hoa Âm nghe nàng nói, tay cũng ngừng lại.
Nhìn nam nhân ngồi trên người mình, Hạ Lan Tuyết giật mình, kinh ngạc, "Ngươi là nói, để cho ta cái kia ngươi?"
"Ngươi thật giống như rất biết?" Cơ Hoa Âm khẽ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng.
"Ta..." Hạ Lan Tuyết không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi nàng chỉ nói nhảm, nàng làm sao lại quen thuộc chuyện kia được?
Nhưng, nàng dầu gì trải qua, thao tác cụ thể động tác vẫn biết.
Ngược lại hắn, chỉ biết sờ, sợ là không được đi?
Rồi, đổi thành nàng làm chủ là được rồi.
"Ngươi nằm xuống, để ta." Hạ Lan Tuyết chống người ngồi dậy, đẩy vào ngực hắn.
Cơ Hoa Âm buồn cười, nhưng thật sự phối hợp nàng, ngoan ngoãn nằm xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.