Chương 243: Chế địch
Độc Lộ
28/01/2023
Quyền đối quyền, lực đối lực, sát chiêu mang theo đầy sự uất hận của
Thạch Thanh đã hoàn toàn bị chặn lại, thân thể hắn bay ngược về sau, đến khi tiếp đất phải mất mấy nhịp mới bình ổn lại, thiếu chút nữa là bay
ra khỏi cửa điện.
Phía bên kia cũng không khá khẩm hơn là mấy. Thân hình của Việt va trúng Hắc Nham, khiến gã trai đến từ Bách Nhạc Quốc bị kéo lê mất một đoạn, nhưng cũng rất nhanh đứng bậy dậy, hiển nhiên là không bị thương quá nặng.
- Tên chó chết!
Thạch Thanh giận dữ hét lớn. Không gì có thể lột tả được sự phẫn uất của hắn lúc này, từ một người nắm giữ toàn cục lưu lạc đến bước đường này, tất cả đều bị một tên tiểu tử vô danh chọc phá.
Kịch!
Thạch tượng chậm rãi hạ thân xuống bên cạnh, Thạch Thanh hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của hắn, có một cỗ chiến lực Bình Hoành hậu kỳ trong tay, trong Linh Địa này hắn hoàn toàn có thể đi ngang.
…..
Việt đã đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, không phải đến từ Thạch Thanh hay bức thạch tượng, mà là sức ép đến từ tình thế. Hắn đã bị ghim chặt, tình thế trước mắt có thể diễn biến xấu: đám thanh niên tuấn kiệt này sẽ thoả hiệp rời đi, Thạch Thanh buông tha cho tất cả, chỉ trừ hắn.
"Ba vị thiên tài, các vị có thể kiềm chế cứng bức tượng đá trong bao lâu?"
Việt lặng lẽ truyền âm cho ba vị Bình Hoành giả, đến lúc này hắn không thể đục nước béo cò nữa.
"Ba hô hấp, không thể hơn được!"
"Ba hô hấp, thế là đủ!"
Ở đây đều là nhân vật cấp thủ lĩnh, trí tuệ không phải tầm thường, chỉ vài câu đơn giản như vậy đã định ra được kế hoạch.
Ba vị Bình Hoành giả bắt đầu động thân.
Thạch Thanh khẽ nhíu mày, hắn không biết được kẻ địch vừa trao đổi những gì, nhưng mọi thứ vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của hắn. Bức tượng đá lập tức xông lên, rõ ràng chỉ là vật chết, nhưng lại phát ra khí tràng khủng khiếp.
Lúc này Việt cũng động thân, mục tiêu của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thạch Thanh thầm kêu không ổn, hắn cũng là kẻ có mưu lược, quá rõ đạo lý “bắt giặc trước bắt vua”, hơn nữa thực lực đối phương hắn đã rõ ràng, lập tức triệu hồi bức tượng đá.
Thế nhưng đối mặt ba vị Bình Hoành không hề muốn đánh bại mà chỉ muốn kiềm chân, thạch tượng nhất thời không thể nào thoát ra.
Kẻ địch đã tới trước mặt, kỳ lạ là không có chút dao động linh lực nào nhưng Thạch Thanh lại cảm giác được sự nguy hiểm cực lớn. Hắn biết bản thân không thể lấy cứng chọi cứng, đang muốn tránh sang một bên thì đột nhiên xung quanh chấn động dữ dội.
Không có dấu hiệu nào báo trước, linh lực bùng phát như hồng thuỷ, phong toả toàn bộ đường tránh né của Thạch Thanh.
- Ép người quá đáng, tưởng lão tử sợ ngươi chắc!
Thạch Thanh đã thực sự nổi giận, chỉ thấy cơ thể hắn phồng lên, da thịt chuyển thành hắc thạch, hoặc có lẽ là linh lực ngưng tụ thành lớp đá bao phủ bên ngoài. Hai tay ngưng thành quyền đấm xuyên qua bão táp, trực diện ngênh đón.
Một chiếc bình tuyệt đẹp hiện ra chặn lấy song quyền, đương nhiên nó ngay lập tức vỡ nát trước quyền kình, nước bên trong tràn ra như lũ vỡ đê, ập vào cơ thể hoá thạch của Thạch Thanh.
Nước chảy đá mòn, linh lực như sóng nước xô vào những tảng đá ven suối, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành vô số vết cắt, lực lượng khuếch đại đẩy Thạch Thanh bắn ngược về sau, lần này thì đã ra khỏi cửa điện.
Chân vừa chạm đất, cuồng lãng đã lại ập đến, không cho Thạch Thanh có lấy một cơ hội để hít thở.
- Tưởng có thể làm khó ta sao, Hám Địa Thuẫn!
Ngay khi vừa chạm đất, Thạch Thanh đã có thể hấp thụ một phần lực lượng khổng lồ đến từ đại địa để bổ sung cho cơ thể. Vốn dĩ lúc này hắn có cơ hội lui tránh, nhưng có lẽ do quá phẫn nộ nên hắn không làm thế.
Song thủ bắt chéo trước mặt, thạch thuẫn hiện ra như một bức đê phòng hộ kiên cường chặn lại toàn bộ bão lũ, thái độ cương quyết không lùi, dùng cái chết để chứng tỏ tấm lòng son.
ẦM!!!
Bạo phong hồng thuỷ điên cuồng đổ xuống, nhưng không tài nào lay chuyển được tấm thạch thuẫn, thậm chí còn không thể làm cho Thạch Thanh nhăn mặt lấy một cái.
Chỉ có điều Thạch Thanh không lấy thế làm vui sướng, cái gì dễ dàng quá thì chắc chắn có vấn đề. Cảm giác không ổn xuất hiện, hắn lập tức xoay người lại, linh lực theo đó bùng nổ, khí tràng vô hình ngưng kết lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Một quyền giáng xuống, khí tràng bị xé toạc, một quyền giáng xuống, linh lực lập tức tán loạn, một quyền giáng xuống, lớp thạch hoá bên ngoài cơ thể vỡ nát. Đến quyền thứ tư, toàn bộ lớp phòng ngự của Thạch Thanh đã bị phá huỷ, tiếng xương gãy vang lên như pháo trúc.
Thân thể họ Thạch nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra chấn động nhẹ. Việt cũng hạ thân xuống bên cạnh, khống chế đối phương, xách vào trong cổ điện như xách một con gà. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, nhưng trong lòng thì thầm thở phào.
Nếu bàn về thực lực thì dù có cộng thêm tỷ muội họ Du thì cũng không thể nào khống chế được Thạch Thanh trong vòng ba hô hấp. Huy động thêm nhân lực chỉ khiến đối phương thêm đề phòng.
Vì vậy hắn quyết định đánh cuộc. Kiến thức của hắn còn hạn hẹp, không biết làm thế nào mà Thạch Thanh có thể điểu khiển bức tượng đá đơn giản đến vậy, nhưng chắc chắn phải có liên kết gì đó. Ở Trái đất thì thông qua một loại sóng nào đó, còn ở nơi này có lẽ là sử dụng đến tinh thần lực.
Nhưng dù là liên kết gì đi chăng nữa thì thì ắt phải có hạn chế về khoảng cách, cường giả Bước thứ hai đã có thể sinh ra thần thức, nhưng phạm vi hoạt động cũng không quá rộng, vượt qua khoảng cách này đương nhiên sẽ “mất sóng”.
Quyền đầu tiên, hắn khóa chặt các đường lui ép Thạch Thanh phải đối cứng. Điều này đồng nghĩa hắn phải phân tán linh lực, chắc chắn không thể chiếm ưu thế khi va chạm, Vì vậy hắn tránh ngạnh kháng, mà chuyển hóa toàn bộ linh lực thành trường kình, mục đích chính là đẩy đối phương tới phạm vi xa nhất theo cường độ thần thức của hắn.
Đến quyền thứ hai, hắn dùng thế lôi đình vạn quân ập tới, đối phương chỉ có nước lui tránh hoặc đối cứng. Nếu suy đoán của hắn chính xác, Thạch Thanh đương nhiên khôn thể lui lại, cũng không thể bị chấn lui khi đối quyền, chỉ có thể toàn lực ứng phó. Khi đã toàn lực, ắt dễ bị đánh lừa, cơ hội xuất hiện vào chính thời điểm đó.
Tất cả diễn ra rất nhanh, Việt không có nhiều thời gian để cân nhắc, chỉ đành phải đánh cược, và may mắn là hắn đã cược thắng.
Không khí trong tòa thạch điện trở nên yên tĩnh, bức tượng đá cũng đã quay về bên cạnh tấm bia đá.
Toàn trường đều kinh hãi nhìn gã thanh niên anh tuấn mặt mũi non choẹt kia, dù là ba vị Bình Hoành giả cũng phải thu hồi ánh mắt khinh thị. Thực lực như vậy, dù là bằng thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng đáng để họ phải chú tâm.
- Nô gia Lục Phương Phương, không biết có vinh hạnh được biết cao danh của tiểu soái ca không?
Lục Phương Phương nhoẻn miệng cười, y phục xộc xệch bộ dáng có chút thảm thương cũng không thể nào làm giảm đi mị lực của nàng.
- Tiểu đệ tên chỉ có một chữ, Việt! Chư vị, chúng ta có thể từ miệng tên này để moi ra không ít thông tin. Chỉ có điều tiểu đệ trí cạn sức hèn, khó bề phân biệt thật giả, e rằng chỉ đành nhờ vào các vị đại năng đây!
Việt ném Thạch Thanh xuống rồi cười đáp, trong lời nói có chút pha trò để giảm bớt sự căng thẳng, đồng thời đưa ra ý tứ rất rõ ràng.
Ở đây đều là thế lực lâu đời, ra vào Linh Địa như cơm bữa, những tình huống kiểu như này chắc chắn đã gặp không ít, kiểu gì cũng có thủ đoạn riêng để kiểm tra độ chân thật trong lời nói.
- Độc Tự công tử xin cứ yên tâm, nô gia cam đoan có thể giúp công tử phân biệt được thật giả!
Lục Phương Phương cười tít mắt, trên tay xuất hiện một chiếc vỏ ốc.
- Đây là Chân Lý Hoàn, có thể nắm bắt được dao động thần thức của tu giả Bước thứ hai, từ đó phân biệt được thật giả! Thạch huynh chắc cũng không lạ lẫm thứ này, có lẽ không sẵn sàng vứt bỏ mạng mình!
Lời nói tràn ngập tiếu ý, nhưng lại ẩn chứa sát cơ khiến người ta không rét mà run. Hiển nhiên dù là thân nữ lưu, nhưng trên tay nàng ắt hẳn đã dính không ít máu tanh.
Thạch Thanh nhổ ra một búng máu lớn, rồi thều thào nói:
- Nếu các vị dám lấy đạo tâm ra thề sẽ bỏ qua, Thạch mỗ nhất định sẽ nói hết! Còn nếu đằng nào cũng phải chết, Thạch mỗ lẽ nào không dưng lại làm lợi cho người, khó mà phụng bồi!
Ở tình huống như này, ngoài việc thỏa hiệp, Thạch Thanh còn có thể lựa chọn khác sao?
Phía bên kia cũng không khá khẩm hơn là mấy. Thân hình của Việt va trúng Hắc Nham, khiến gã trai đến từ Bách Nhạc Quốc bị kéo lê mất một đoạn, nhưng cũng rất nhanh đứng bậy dậy, hiển nhiên là không bị thương quá nặng.
- Tên chó chết!
Thạch Thanh giận dữ hét lớn. Không gì có thể lột tả được sự phẫn uất của hắn lúc này, từ một người nắm giữ toàn cục lưu lạc đến bước đường này, tất cả đều bị một tên tiểu tử vô danh chọc phá.
Kịch!
Thạch tượng chậm rãi hạ thân xuống bên cạnh, Thạch Thanh hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của hắn, có một cỗ chiến lực Bình Hoành hậu kỳ trong tay, trong Linh Địa này hắn hoàn toàn có thể đi ngang.
…..
Việt đã đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, không phải đến từ Thạch Thanh hay bức thạch tượng, mà là sức ép đến từ tình thế. Hắn đã bị ghim chặt, tình thế trước mắt có thể diễn biến xấu: đám thanh niên tuấn kiệt này sẽ thoả hiệp rời đi, Thạch Thanh buông tha cho tất cả, chỉ trừ hắn.
"Ba vị thiên tài, các vị có thể kiềm chế cứng bức tượng đá trong bao lâu?"
Việt lặng lẽ truyền âm cho ba vị Bình Hoành giả, đến lúc này hắn không thể đục nước béo cò nữa.
"Ba hô hấp, không thể hơn được!"
"Ba hô hấp, thế là đủ!"
Ở đây đều là nhân vật cấp thủ lĩnh, trí tuệ không phải tầm thường, chỉ vài câu đơn giản như vậy đã định ra được kế hoạch.
Ba vị Bình Hoành giả bắt đầu động thân.
Thạch Thanh khẽ nhíu mày, hắn không biết được kẻ địch vừa trao đổi những gì, nhưng mọi thứ vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của hắn. Bức tượng đá lập tức xông lên, rõ ràng chỉ là vật chết, nhưng lại phát ra khí tràng khủng khiếp.
Lúc này Việt cũng động thân, mục tiêu của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thạch Thanh thầm kêu không ổn, hắn cũng là kẻ có mưu lược, quá rõ đạo lý “bắt giặc trước bắt vua”, hơn nữa thực lực đối phương hắn đã rõ ràng, lập tức triệu hồi bức tượng đá.
Thế nhưng đối mặt ba vị Bình Hoành không hề muốn đánh bại mà chỉ muốn kiềm chân, thạch tượng nhất thời không thể nào thoát ra.
Kẻ địch đã tới trước mặt, kỳ lạ là không có chút dao động linh lực nào nhưng Thạch Thanh lại cảm giác được sự nguy hiểm cực lớn. Hắn biết bản thân không thể lấy cứng chọi cứng, đang muốn tránh sang một bên thì đột nhiên xung quanh chấn động dữ dội.
Không có dấu hiệu nào báo trước, linh lực bùng phát như hồng thuỷ, phong toả toàn bộ đường tránh né của Thạch Thanh.
- Ép người quá đáng, tưởng lão tử sợ ngươi chắc!
Thạch Thanh đã thực sự nổi giận, chỉ thấy cơ thể hắn phồng lên, da thịt chuyển thành hắc thạch, hoặc có lẽ là linh lực ngưng tụ thành lớp đá bao phủ bên ngoài. Hai tay ngưng thành quyền đấm xuyên qua bão táp, trực diện ngênh đón.
Một chiếc bình tuyệt đẹp hiện ra chặn lấy song quyền, đương nhiên nó ngay lập tức vỡ nát trước quyền kình, nước bên trong tràn ra như lũ vỡ đê, ập vào cơ thể hoá thạch của Thạch Thanh.
Nước chảy đá mòn, linh lực như sóng nước xô vào những tảng đá ven suối, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành vô số vết cắt, lực lượng khuếch đại đẩy Thạch Thanh bắn ngược về sau, lần này thì đã ra khỏi cửa điện.
Chân vừa chạm đất, cuồng lãng đã lại ập đến, không cho Thạch Thanh có lấy một cơ hội để hít thở.
- Tưởng có thể làm khó ta sao, Hám Địa Thuẫn!
Ngay khi vừa chạm đất, Thạch Thanh đã có thể hấp thụ một phần lực lượng khổng lồ đến từ đại địa để bổ sung cho cơ thể. Vốn dĩ lúc này hắn có cơ hội lui tránh, nhưng có lẽ do quá phẫn nộ nên hắn không làm thế.
Song thủ bắt chéo trước mặt, thạch thuẫn hiện ra như một bức đê phòng hộ kiên cường chặn lại toàn bộ bão lũ, thái độ cương quyết không lùi, dùng cái chết để chứng tỏ tấm lòng son.
ẦM!!!
Bạo phong hồng thuỷ điên cuồng đổ xuống, nhưng không tài nào lay chuyển được tấm thạch thuẫn, thậm chí còn không thể làm cho Thạch Thanh nhăn mặt lấy một cái.
Chỉ có điều Thạch Thanh không lấy thế làm vui sướng, cái gì dễ dàng quá thì chắc chắn có vấn đề. Cảm giác không ổn xuất hiện, hắn lập tức xoay người lại, linh lực theo đó bùng nổ, khí tràng vô hình ngưng kết lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Một quyền giáng xuống, khí tràng bị xé toạc, một quyền giáng xuống, linh lực lập tức tán loạn, một quyền giáng xuống, lớp thạch hoá bên ngoài cơ thể vỡ nát. Đến quyền thứ tư, toàn bộ lớp phòng ngự của Thạch Thanh đã bị phá huỷ, tiếng xương gãy vang lên như pháo trúc.
Thân thể họ Thạch nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra chấn động nhẹ. Việt cũng hạ thân xuống bên cạnh, khống chế đối phương, xách vào trong cổ điện như xách một con gà. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, nhưng trong lòng thì thầm thở phào.
Nếu bàn về thực lực thì dù có cộng thêm tỷ muội họ Du thì cũng không thể nào khống chế được Thạch Thanh trong vòng ba hô hấp. Huy động thêm nhân lực chỉ khiến đối phương thêm đề phòng.
Vì vậy hắn quyết định đánh cuộc. Kiến thức của hắn còn hạn hẹp, không biết làm thế nào mà Thạch Thanh có thể điểu khiển bức tượng đá đơn giản đến vậy, nhưng chắc chắn phải có liên kết gì đó. Ở Trái đất thì thông qua một loại sóng nào đó, còn ở nơi này có lẽ là sử dụng đến tinh thần lực.
Nhưng dù là liên kết gì đi chăng nữa thì thì ắt phải có hạn chế về khoảng cách, cường giả Bước thứ hai đã có thể sinh ra thần thức, nhưng phạm vi hoạt động cũng không quá rộng, vượt qua khoảng cách này đương nhiên sẽ “mất sóng”.
Quyền đầu tiên, hắn khóa chặt các đường lui ép Thạch Thanh phải đối cứng. Điều này đồng nghĩa hắn phải phân tán linh lực, chắc chắn không thể chiếm ưu thế khi va chạm, Vì vậy hắn tránh ngạnh kháng, mà chuyển hóa toàn bộ linh lực thành trường kình, mục đích chính là đẩy đối phương tới phạm vi xa nhất theo cường độ thần thức của hắn.
Đến quyền thứ hai, hắn dùng thế lôi đình vạn quân ập tới, đối phương chỉ có nước lui tránh hoặc đối cứng. Nếu suy đoán của hắn chính xác, Thạch Thanh đương nhiên khôn thể lui lại, cũng không thể bị chấn lui khi đối quyền, chỉ có thể toàn lực ứng phó. Khi đã toàn lực, ắt dễ bị đánh lừa, cơ hội xuất hiện vào chính thời điểm đó.
Tất cả diễn ra rất nhanh, Việt không có nhiều thời gian để cân nhắc, chỉ đành phải đánh cược, và may mắn là hắn đã cược thắng.
Không khí trong tòa thạch điện trở nên yên tĩnh, bức tượng đá cũng đã quay về bên cạnh tấm bia đá.
Toàn trường đều kinh hãi nhìn gã thanh niên anh tuấn mặt mũi non choẹt kia, dù là ba vị Bình Hoành giả cũng phải thu hồi ánh mắt khinh thị. Thực lực như vậy, dù là bằng thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng đáng để họ phải chú tâm.
- Nô gia Lục Phương Phương, không biết có vinh hạnh được biết cao danh của tiểu soái ca không?
Lục Phương Phương nhoẻn miệng cười, y phục xộc xệch bộ dáng có chút thảm thương cũng không thể nào làm giảm đi mị lực của nàng.
- Tiểu đệ tên chỉ có một chữ, Việt! Chư vị, chúng ta có thể từ miệng tên này để moi ra không ít thông tin. Chỉ có điều tiểu đệ trí cạn sức hèn, khó bề phân biệt thật giả, e rằng chỉ đành nhờ vào các vị đại năng đây!
Việt ném Thạch Thanh xuống rồi cười đáp, trong lời nói có chút pha trò để giảm bớt sự căng thẳng, đồng thời đưa ra ý tứ rất rõ ràng.
Ở đây đều là thế lực lâu đời, ra vào Linh Địa như cơm bữa, những tình huống kiểu như này chắc chắn đã gặp không ít, kiểu gì cũng có thủ đoạn riêng để kiểm tra độ chân thật trong lời nói.
- Độc Tự công tử xin cứ yên tâm, nô gia cam đoan có thể giúp công tử phân biệt được thật giả!
Lục Phương Phương cười tít mắt, trên tay xuất hiện một chiếc vỏ ốc.
- Đây là Chân Lý Hoàn, có thể nắm bắt được dao động thần thức của tu giả Bước thứ hai, từ đó phân biệt được thật giả! Thạch huynh chắc cũng không lạ lẫm thứ này, có lẽ không sẵn sàng vứt bỏ mạng mình!
Lời nói tràn ngập tiếu ý, nhưng lại ẩn chứa sát cơ khiến người ta không rét mà run. Hiển nhiên dù là thân nữ lưu, nhưng trên tay nàng ắt hẳn đã dính không ít máu tanh.
Thạch Thanh nhổ ra một búng máu lớn, rồi thều thào nói:
- Nếu các vị dám lấy đạo tâm ra thề sẽ bỏ qua, Thạch mỗ nhất định sẽ nói hết! Còn nếu đằng nào cũng phải chết, Thạch mỗ lẽ nào không dưng lại làm lợi cho người, khó mà phụng bồi!
Ở tình huống như này, ngoài việc thỏa hiệp, Thạch Thanh còn có thể lựa chọn khác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.