Chương 192: Thoát khốn
Độc Lộ
08/03/2022
Huyết Hải sôi trào, Minh Hà dậy sóng, Hoàng Tuyền cuồn cuộn, Bỉ Ngạn
sáng rực, mọi dấu hiệu đều cho thấy linh lực đã hoàn toàn khôi phục đỉnh phong.
Việt tung người bật dậy, cảm nhận được sức mạnh sục sôi trong từng tế bào, liền quay đầu sang hồ hởi nói:
- Nha đầu, Hồi Linh đan này quả nhiên lợi hại, không đến nửa ngày đã hồi phục toàn bộ linh lực, còn dư không cho ta hai, ba chục viên?
Nguyệt Tu Hoa chớp chớp hai mắt bồ câu nở nụ cười tinh nghịch đáp:
- Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta cũng không keo kiệt với đệ đệ mình đâu!
- Hừ, nhà giàu mà keo!
Việt hừ nhẹ, gương mặt hồ hởi nhiệt tình lập tức biến thành lạnh tanh, hắn chậm rãi đi tới bên tiên trì, nhìn dòng thác như được tạo thành từ vô số tiên quang đang đổ xuống.
- Tiểu Việt, lối ra ở đâu vậy? Nơi này chẳng phải là đường cụt rồi sao?
Nguyệt Tu Hoa cũng đã quen với khả năng lật mặt nhanh hơn lật sách của gã thanh niên, chỉ cười hỏi.
- Gặp núi phá núi, gặp hồ lấp hồ chứ sao nữa!
Bàn chân khẽ giậm xuống đất, Việt tung mình băng qua Tiên trì, bay về phía dòng thác tiên quang kia.
- Đi đâu vậy? Đợi ta với!
Người thiếu nữ cũng vội vàng động thân. Hai người cứ như vậy một trước một sau bay qua tiên trì rộng mênh mông.
Khi tới sát tiên bộc, Việt đột nhiên dừng lại, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho Nguyệt Tu Hoa không kịp hãm theo, thân hình lao thẳng vào tiên bộc, xuyên qua dòng tiên quang đổ xuống từ cõi hư vô.
- Tiểu Việt, ngươi làm gì vậy?
Thanh âm của Nguyệt Tu Hoa từ bên trong dòng thác truyền ra, Việt thở phào một hơi, xem ra phía sau đúng là không có nguy hiểm gì. Hắn có chút lo lắng đầu ác điểu kia vì không đoạt được Binh phôi nên hóa liều muốn hại hắn, nhưng xem ra bản thân đã quá cẩn thận.
- Không có gì, tự nhiên ta cảm thấy đau chân!
- Đau chân? Có quỷ mới tin ngươi! Tiểu Việt, ngươi muốn biến ta thành đá dò đường hả?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, nên nhớ chính ta dẫn ngươi đến được đây, còn cần ngươi dò đường sao?
Việt không có chút nào cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình, cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt như vậy, cũng không trách hắn được. Nếu đã không có gì thì hắn cũng chẳng muốn tốn thêm thời gian, lập tức cất bước đi tới, xuyên qua dòng tiên quang, tiến vào bên trong.
Những dòng tiên quang gột rửa thân thể mệt mỏi và tâm thần tù túng khiến Việt cảm thấy vô cùng thư sướng, bên tai vang các loại thần âm và đạo lý kì diệu muốn mê hoặc tâm thần của người ta.
Đương nhiên tất cả đều là cảm giác do pháp tắc tạo ra, mà đã là thiên địa pháp tắc thì không thể gây ra nhiều ảnh hưởng đến Việt, hay nói đúng hơn, hắn không đủ khả năng để cảm ngộ những pháp tắc này.
Hắn thì an toàn, nhưng những người khác thì không may mắn như vậy. Nguyệt Tu Hoa lại một lần nữa trầm mê vào tiên cảnh, ánh mắt nàng mê ly, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết không nhiễm bụi trần, hệt như một vị tiên nhân từ thượng giới giáng trần vậy.
- Nha đầu, tỉnh lại đi!
Việt tiến tới vả nhẹ mấy phát vào hai bên má nàng, giúp thần trí của người thiếu nữ tỉnh táo lại.
- Tiểu Việt, đây là đường ra mà ngươi nói sao?
Nguyệt Tu Hoa có chút tức giận hỏi gã thanh niên. Nàng lại thêm một lần bị mê hoặc, nếu như không tỉnh lại thì vĩnh viễn nằm lại nơi này rồi, quả thực đáng sợ.
- Đừng có thẹn quá hóa giận! Quay lại đằng sau đi!
Việt hừ nhẹ, cô nàng này lại định đổ trách nhiệm lên đầu hắn đây mà. Nguyệt Tu Hoa nghe thấy vậy cũng quay đầu lại, quả nhiên đúng như gã thanh niên đã nói, bên trong dòng tiên quang quả thực có lối đi.
Chỉ có điều lối đi này không phải nằm phía sau một đại môn cổ lão, cũng không phải tế đàn diệu kỳ nào, mà là một lỗ thủng khổng lồ, nhẵn nhụn đẹp mắt, và nó có hình một bàn tay, đúng hơn, là một chưởng ấn.
- Trời ơi, ta không nhìn nhầm chứ? Đây là do bị người đánh vỡ hay sao?
Nguyệt Tu Hoa kinh hãi kêu lên. Nếu chỉ là một lỗ thủng thông thường thì còn phải suy nghĩ, nhưng in hình chưởng ấn như vậy, hiển nhiên là do bị một vị tuyệt thế nhân vật đánh thủng.
Thế nhưng đây là Thành Tiên Bộc, không phải thác nước ở một vùng sơn dã nào đó. Tương truyền, Thành Tiên Bộc chính là mồ chôn của đại năng, là nhà tù của thiên địa, không ai có thể phá hỏng được.
Vậy mà bây giờ truyền thuyết đó đã bị phá vỡ!
So với Nguyệt Tu Hoa thì Việt càng cảm thấy kinh khủng hơn. Theo như lời của ác điểu thì Thành Tiên Bộc là một phiến không gian độc lập, không thuộc về thế giới ngoài kia, dù là dùng đến cổ tế đàn có thể xuyên qua vô tận không gian cũng vô phương rời đi nơi này.
Vậy mà lại bị một vị nào đó đánh thủng cả không gian, tạo thành một con đường không biết dẫn đi đâu. Ai có năng lực như vậy chứ? Tu giả có thể làm được hay sao? Chẳng lẽ là tiên nhân?
- Ác điểu, ai là tác giả của chưởng ấn này vậy?
Tâm thần hắn lập tức chìm vào trong không gian chứa đồ hỏi thăm.
“Đó là lĩnh vực cấm kỵ của những nhân vật Chí cao vô thượng, ngươi không cần hỏi!”
“Ngươi thông thuộc nơi này như vậy, lẽ nào chính là do ngươi làm?”
“Ngươi không nên quá thần tượng bổn tọa! Bản tọa đúng là ngọc thụ lâm phong tu vi ngất trời, có thể sất trá phong vân, nhưng so với những nhân vật Chí cao vô thượng kia thì vận còn kém một vạn tám nghìn dặm!”
Biết là không thể khai thác thêm thông tin gì từ miệng con ác điểu này, Việt nhanh chóng rời tâm thần khỏi nhẫn không gian.
- Đúng là không cách nào tin nổi chuyện có người phá vỡ được Thành Tiên Bộc trong truyền thuyết, nếu điều này truyền ra, thì nhất định sẽ chấn động đại lục!
Nguyệt Tu Hoa vẫn ngơ ngác nhìn chưởng ấn khổng lồ trước mắt.
- Nhưng tại sao chuyện này không biết vậy? Nếu tiền bối đó đã thoát ra, cớ gì phải ẩn giấu? Nếu như hắn còn sống, thì phải đạt tới cảnh giới nào đây?
Người thiếu nữ càng suy nghĩ càng cảm thấy có nhiều bí ẩn, mặc dù nàng là thiên kim tiểu thư của Đệ nhất thương hội, đã tiếp xúc với rất nhiều bí tịch cổ thư, nhưng vẫn còn rất nhiều bí tân nàng không được tiếp xúc.
- Thôi nghĩ làm gì cho mệt! Trước mắt cứ rời khỏi đây đã!
Việt đưa tay cốc vào cái trán nhỏ nhắn của nàng, sau đó tiến lên, bước vào lỗ thủng khổng lồ hình chưởng ấn.
- Ngươi lại gõ ta?
Nguyệt Tu Hoa đưa tay lên xoa xoa cái trán mịn màng của mình, gương mặt hung dữ có thể cắn chết người nhanh chóng đuổi theo.
Phía sau chưởng ấn là một con đường kỳ dị, không có mặt đất cũng chẳng có không khí, hai người có cảm giác như đang bơi trong nước vậy, chỉ có điều áp suất hơi cao, mỗi động tác bơi đều rất khó khăn. Có chút giống với mấy vị lặn thủ ở dưới đáy biển sâu vậy, lại có chút giống phi hành gia trong vũ trụ.
Không biết bao lâu trôi qua, phía trước xuất hiện ánh sáng, đương nhiên không phải loại tiên quang tinh khiết chó má gì đó vẫn thấy ở bên trong Thác Thành Tiên, mà lá ánh sáng mặt trời thực sự, thậm chí còn có thể thấy được vài tia nắng ửng hồng của một ngày đẹp trời.
Việt gia tăng tốc độ, hắn rất nhanh lao ra khỏi con đường kỳ dị này, nhưng lại phát hiện ra bản thân đang ở trên không trung, nhất thời không kịp phản ứng, cả người rơi thẳng xuống.
- Con mẹ nó!
"Ào ào ào" bọt nước bay khắp nơi, Việt nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn quanh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau bao gian khổ, hắn biết mình đã chính thức thoát khỏi thác Thành Tiên.
Thế gian thành tiên bộc,
Mồ chôn chúng đại năng...
Ngày hôm nay đã có người tiến vào bên trong mà thành công đào thoát ra!
Việt tung người bật dậy, cảm nhận được sức mạnh sục sôi trong từng tế bào, liền quay đầu sang hồ hởi nói:
- Nha đầu, Hồi Linh đan này quả nhiên lợi hại, không đến nửa ngày đã hồi phục toàn bộ linh lực, còn dư không cho ta hai, ba chục viên?
Nguyệt Tu Hoa chớp chớp hai mắt bồ câu nở nụ cười tinh nghịch đáp:
- Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta cũng không keo kiệt với đệ đệ mình đâu!
- Hừ, nhà giàu mà keo!
Việt hừ nhẹ, gương mặt hồ hởi nhiệt tình lập tức biến thành lạnh tanh, hắn chậm rãi đi tới bên tiên trì, nhìn dòng thác như được tạo thành từ vô số tiên quang đang đổ xuống.
- Tiểu Việt, lối ra ở đâu vậy? Nơi này chẳng phải là đường cụt rồi sao?
Nguyệt Tu Hoa cũng đã quen với khả năng lật mặt nhanh hơn lật sách của gã thanh niên, chỉ cười hỏi.
- Gặp núi phá núi, gặp hồ lấp hồ chứ sao nữa!
Bàn chân khẽ giậm xuống đất, Việt tung mình băng qua Tiên trì, bay về phía dòng thác tiên quang kia.
- Đi đâu vậy? Đợi ta với!
Người thiếu nữ cũng vội vàng động thân. Hai người cứ như vậy một trước một sau bay qua tiên trì rộng mênh mông.
Khi tới sát tiên bộc, Việt đột nhiên dừng lại, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho Nguyệt Tu Hoa không kịp hãm theo, thân hình lao thẳng vào tiên bộc, xuyên qua dòng tiên quang đổ xuống từ cõi hư vô.
- Tiểu Việt, ngươi làm gì vậy?
Thanh âm của Nguyệt Tu Hoa từ bên trong dòng thác truyền ra, Việt thở phào một hơi, xem ra phía sau đúng là không có nguy hiểm gì. Hắn có chút lo lắng đầu ác điểu kia vì không đoạt được Binh phôi nên hóa liều muốn hại hắn, nhưng xem ra bản thân đã quá cẩn thận.
- Không có gì, tự nhiên ta cảm thấy đau chân!
- Đau chân? Có quỷ mới tin ngươi! Tiểu Việt, ngươi muốn biến ta thành đá dò đường hả?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, nên nhớ chính ta dẫn ngươi đến được đây, còn cần ngươi dò đường sao?
Việt không có chút nào cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình, cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt như vậy, cũng không trách hắn được. Nếu đã không có gì thì hắn cũng chẳng muốn tốn thêm thời gian, lập tức cất bước đi tới, xuyên qua dòng tiên quang, tiến vào bên trong.
Những dòng tiên quang gột rửa thân thể mệt mỏi và tâm thần tù túng khiến Việt cảm thấy vô cùng thư sướng, bên tai vang các loại thần âm và đạo lý kì diệu muốn mê hoặc tâm thần của người ta.
Đương nhiên tất cả đều là cảm giác do pháp tắc tạo ra, mà đã là thiên địa pháp tắc thì không thể gây ra nhiều ảnh hưởng đến Việt, hay nói đúng hơn, hắn không đủ khả năng để cảm ngộ những pháp tắc này.
Hắn thì an toàn, nhưng những người khác thì không may mắn như vậy. Nguyệt Tu Hoa lại một lần nữa trầm mê vào tiên cảnh, ánh mắt nàng mê ly, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết không nhiễm bụi trần, hệt như một vị tiên nhân từ thượng giới giáng trần vậy.
- Nha đầu, tỉnh lại đi!
Việt tiến tới vả nhẹ mấy phát vào hai bên má nàng, giúp thần trí của người thiếu nữ tỉnh táo lại.
- Tiểu Việt, đây là đường ra mà ngươi nói sao?
Nguyệt Tu Hoa có chút tức giận hỏi gã thanh niên. Nàng lại thêm một lần bị mê hoặc, nếu như không tỉnh lại thì vĩnh viễn nằm lại nơi này rồi, quả thực đáng sợ.
- Đừng có thẹn quá hóa giận! Quay lại đằng sau đi!
Việt hừ nhẹ, cô nàng này lại định đổ trách nhiệm lên đầu hắn đây mà. Nguyệt Tu Hoa nghe thấy vậy cũng quay đầu lại, quả nhiên đúng như gã thanh niên đã nói, bên trong dòng tiên quang quả thực có lối đi.
Chỉ có điều lối đi này không phải nằm phía sau một đại môn cổ lão, cũng không phải tế đàn diệu kỳ nào, mà là một lỗ thủng khổng lồ, nhẵn nhụn đẹp mắt, và nó có hình một bàn tay, đúng hơn, là một chưởng ấn.
- Trời ơi, ta không nhìn nhầm chứ? Đây là do bị người đánh vỡ hay sao?
Nguyệt Tu Hoa kinh hãi kêu lên. Nếu chỉ là một lỗ thủng thông thường thì còn phải suy nghĩ, nhưng in hình chưởng ấn như vậy, hiển nhiên là do bị một vị tuyệt thế nhân vật đánh thủng.
Thế nhưng đây là Thành Tiên Bộc, không phải thác nước ở một vùng sơn dã nào đó. Tương truyền, Thành Tiên Bộc chính là mồ chôn của đại năng, là nhà tù của thiên địa, không ai có thể phá hỏng được.
Vậy mà bây giờ truyền thuyết đó đã bị phá vỡ!
So với Nguyệt Tu Hoa thì Việt càng cảm thấy kinh khủng hơn. Theo như lời của ác điểu thì Thành Tiên Bộc là một phiến không gian độc lập, không thuộc về thế giới ngoài kia, dù là dùng đến cổ tế đàn có thể xuyên qua vô tận không gian cũng vô phương rời đi nơi này.
Vậy mà lại bị một vị nào đó đánh thủng cả không gian, tạo thành một con đường không biết dẫn đi đâu. Ai có năng lực như vậy chứ? Tu giả có thể làm được hay sao? Chẳng lẽ là tiên nhân?
- Ác điểu, ai là tác giả của chưởng ấn này vậy?
Tâm thần hắn lập tức chìm vào trong không gian chứa đồ hỏi thăm.
“Đó là lĩnh vực cấm kỵ của những nhân vật Chí cao vô thượng, ngươi không cần hỏi!”
“Ngươi thông thuộc nơi này như vậy, lẽ nào chính là do ngươi làm?”
“Ngươi không nên quá thần tượng bổn tọa! Bản tọa đúng là ngọc thụ lâm phong tu vi ngất trời, có thể sất trá phong vân, nhưng so với những nhân vật Chí cao vô thượng kia thì vận còn kém một vạn tám nghìn dặm!”
Biết là không thể khai thác thêm thông tin gì từ miệng con ác điểu này, Việt nhanh chóng rời tâm thần khỏi nhẫn không gian.
- Đúng là không cách nào tin nổi chuyện có người phá vỡ được Thành Tiên Bộc trong truyền thuyết, nếu điều này truyền ra, thì nhất định sẽ chấn động đại lục!
Nguyệt Tu Hoa vẫn ngơ ngác nhìn chưởng ấn khổng lồ trước mắt.
- Nhưng tại sao chuyện này không biết vậy? Nếu tiền bối đó đã thoát ra, cớ gì phải ẩn giấu? Nếu như hắn còn sống, thì phải đạt tới cảnh giới nào đây?
Người thiếu nữ càng suy nghĩ càng cảm thấy có nhiều bí ẩn, mặc dù nàng là thiên kim tiểu thư của Đệ nhất thương hội, đã tiếp xúc với rất nhiều bí tịch cổ thư, nhưng vẫn còn rất nhiều bí tân nàng không được tiếp xúc.
- Thôi nghĩ làm gì cho mệt! Trước mắt cứ rời khỏi đây đã!
Việt đưa tay cốc vào cái trán nhỏ nhắn của nàng, sau đó tiến lên, bước vào lỗ thủng khổng lồ hình chưởng ấn.
- Ngươi lại gõ ta?
Nguyệt Tu Hoa đưa tay lên xoa xoa cái trán mịn màng của mình, gương mặt hung dữ có thể cắn chết người nhanh chóng đuổi theo.
Phía sau chưởng ấn là một con đường kỳ dị, không có mặt đất cũng chẳng có không khí, hai người có cảm giác như đang bơi trong nước vậy, chỉ có điều áp suất hơi cao, mỗi động tác bơi đều rất khó khăn. Có chút giống với mấy vị lặn thủ ở dưới đáy biển sâu vậy, lại có chút giống phi hành gia trong vũ trụ.
Không biết bao lâu trôi qua, phía trước xuất hiện ánh sáng, đương nhiên không phải loại tiên quang tinh khiết chó má gì đó vẫn thấy ở bên trong Thác Thành Tiên, mà lá ánh sáng mặt trời thực sự, thậm chí còn có thể thấy được vài tia nắng ửng hồng của một ngày đẹp trời.
Việt gia tăng tốc độ, hắn rất nhanh lao ra khỏi con đường kỳ dị này, nhưng lại phát hiện ra bản thân đang ở trên không trung, nhất thời không kịp phản ứng, cả người rơi thẳng xuống.
- Con mẹ nó!
"Ào ào ào" bọt nước bay khắp nơi, Việt nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn quanh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau bao gian khổ, hắn biết mình đã chính thức thoát khỏi thác Thành Tiên.
Thế gian thành tiên bộc,
Mồ chôn chúng đại năng...
Ngày hôm nay đã có người tiến vào bên trong mà thành công đào thoát ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.