Chương 27: Người Cha Tạ Trạch Thành (1)
Do Tự
09/07/2021
Luis giải thích nói, "Hôn ước của hai nhà Thẩm Phương là do Phương lão gia lúc còn sống đã lập, bọn họ là quan hệ thông gia thương nghiệp thuần túy, cả hai nhà đều không coi trọng chuyện này."
Ngự Cảnh Thần nhấp môi thoáng một cái, không nói gì cả.
"Hơn nữa, Thẩm gia đã sắp xếp cho Thẩm Trí Dương đính hôn với một người phụ nữ khác, tiệc đính hôn sẽ cử hành không lâu sau đó, quan hệ thông gia giữa Thẩm gia và Phương gia đã không còn tồn tại, lúc nãy Phương đại tiểu thư đã đập phá xe của Thẩm Trí Dương, cô còn đánh anh ta tới nỗi mặt mày bầm dập, vẫn là mượn gia thế của Ngự gia."
Phương Y Lan ngang ngược càn rỡ, tùy hứng kiêu căng, nhưng mà, trước giờ cô đều chưa từng rước họa vào thân.
Bởi vì cô hiểu rất rõ về giới hạn thấp nhất của việc bắt chẹt người khác, còn có một số quy tắc của xã hội thượng lưu.
Đứng ở khu vực màu xám giữa giới hạn và quy tắc, đánh vào sát biên bóng.
Ngự Cảnh Thần cười nhạt một tiếng, "Quả thực là một tiểu gia hoả thú vị, phái người đi tặng cho Phương Y Lan một bó hoa hồng đen, ngoài ra gọi điện thoại cho Tạ Trạch Thành!"
Một bó hoa hồng đen tinh xảo, hoa mỹ, kiêu ngạo, mê hoặc ở trong xe, ép đến cả phòng chói mắt, đều trở thành thứ làm nền.
——
Phương gia nhờ vào làm bất động sản mà nhanh chóng phát tài, bởi vậy cũng là nhà giàu mới nổi, tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội thượng lưu của Nam Thành!
Lúc còn trẻ ông cụ Phương làm người hào sảng, ông giao thiệp rộng rãi, đủ mọi hạng người, người chăn ngựa, chủ gian hàng gì đó đều có qua lại, trên khu vực Nam Thành cũng có vài phần nhân mạch.
Vậy nên, xã hội thượng lưu Nam Thành đối với Phương gia trước giờ đều khinh bỉ coi thường, cũng chỉ sợ né tránh không kịp.
Tạ Trạch Thành hổn hển nói, "Đứa nghiệt nữ đó… bởi vì tập đoàn Phương thị mà ta phải ra bên ngoài cầu xin người ta, nó thì hay rồi… không nói tiếng nào liền đem đại thiếu gia Thẩm gia ra đánh, quả thực là vô pháp vô thiên mà."
Tạ Trạch Thành là người ở rể Phương gia.
Mẹ của Phương Y Lan là Phương Ngọc Uyển, bà ấy sớm đã qua đời vì bệnh vào ba năm trước.
Năm thứ hai thì ông cụ Phương hơn tám mươi tuổi cũng đã qua đời rồi.
Phương Y Lan vẫn chưa thành niên nên không thể kế thừa gia sản.
Vì vậy, Tạ Trạch Thành cũng hợp lẽ mà tiếp quản tập đoàn Phương Thị.
"Vi Vi khó khăn lắm mới thuyết phục được Thẩm Trí Dương, nhờ Thẩm gia giúp đỡ Phương gia vượt qua khủng hoảng tài vụ, không ngờ rằng đại tiểu thư lại không hiểu chuyện đến vậy, lại làm việc liều lĩnh không kiêng kỵ, ngang ngược càn rỡ như vậy."
Người phụ nữ đang nói là Lâm Lệ Văn, trợ lý riêng kiêm trợ thủ đắc lực của Tạ Trạch Thành.
Cũng là mẹ của Lâm Diệc Vi.
Bởi vì bà ta khôn khéo tài giỏi cho nên rất được Tạ Trạch Thành coi trọng và tín nhiệm, địa vị của bà ta ở tập đoàn Phương Thị khá cao.
Ngự Cảnh Thần nhấp môi thoáng một cái, không nói gì cả.
"Hơn nữa, Thẩm gia đã sắp xếp cho Thẩm Trí Dương đính hôn với một người phụ nữ khác, tiệc đính hôn sẽ cử hành không lâu sau đó, quan hệ thông gia giữa Thẩm gia và Phương gia đã không còn tồn tại, lúc nãy Phương đại tiểu thư đã đập phá xe của Thẩm Trí Dương, cô còn đánh anh ta tới nỗi mặt mày bầm dập, vẫn là mượn gia thế của Ngự gia."
Phương Y Lan ngang ngược càn rỡ, tùy hứng kiêu căng, nhưng mà, trước giờ cô đều chưa từng rước họa vào thân.
Bởi vì cô hiểu rất rõ về giới hạn thấp nhất của việc bắt chẹt người khác, còn có một số quy tắc của xã hội thượng lưu.
Đứng ở khu vực màu xám giữa giới hạn và quy tắc, đánh vào sát biên bóng.
Ngự Cảnh Thần cười nhạt một tiếng, "Quả thực là một tiểu gia hoả thú vị, phái người đi tặng cho Phương Y Lan một bó hoa hồng đen, ngoài ra gọi điện thoại cho Tạ Trạch Thành!"
Một bó hoa hồng đen tinh xảo, hoa mỹ, kiêu ngạo, mê hoặc ở trong xe, ép đến cả phòng chói mắt, đều trở thành thứ làm nền.
——
Phương gia nhờ vào làm bất động sản mà nhanh chóng phát tài, bởi vậy cũng là nhà giàu mới nổi, tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội thượng lưu của Nam Thành!
Lúc còn trẻ ông cụ Phương làm người hào sảng, ông giao thiệp rộng rãi, đủ mọi hạng người, người chăn ngựa, chủ gian hàng gì đó đều có qua lại, trên khu vực Nam Thành cũng có vài phần nhân mạch.
Vậy nên, xã hội thượng lưu Nam Thành đối với Phương gia trước giờ đều khinh bỉ coi thường, cũng chỉ sợ né tránh không kịp.
Tạ Trạch Thành hổn hển nói, "Đứa nghiệt nữ đó… bởi vì tập đoàn Phương thị mà ta phải ra bên ngoài cầu xin người ta, nó thì hay rồi… không nói tiếng nào liền đem đại thiếu gia Thẩm gia ra đánh, quả thực là vô pháp vô thiên mà."
Tạ Trạch Thành là người ở rể Phương gia.
Mẹ của Phương Y Lan là Phương Ngọc Uyển, bà ấy sớm đã qua đời vì bệnh vào ba năm trước.
Năm thứ hai thì ông cụ Phương hơn tám mươi tuổi cũng đã qua đời rồi.
Phương Y Lan vẫn chưa thành niên nên không thể kế thừa gia sản.
Vì vậy, Tạ Trạch Thành cũng hợp lẽ mà tiếp quản tập đoàn Phương Thị.
"Vi Vi khó khăn lắm mới thuyết phục được Thẩm Trí Dương, nhờ Thẩm gia giúp đỡ Phương gia vượt qua khủng hoảng tài vụ, không ngờ rằng đại tiểu thư lại không hiểu chuyện đến vậy, lại làm việc liều lĩnh không kiêng kỵ, ngang ngược càn rỡ như vậy."
Người phụ nữ đang nói là Lâm Lệ Văn, trợ lý riêng kiêm trợ thủ đắc lực của Tạ Trạch Thành.
Cũng là mẹ của Lâm Diệc Vi.
Bởi vì bà ta khôn khéo tài giỏi cho nên rất được Tạ Trạch Thành coi trọng và tín nhiệm, địa vị của bà ta ở tập đoàn Phương Thị khá cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.