Chương 26: Ngoài ý muốn
Phong Hà Du Nguyệt
18/02/2017
Giang Hành có quan hệ rất tốt với Sở quốc công Ân Như, lại từng là thanh mai trúc mã với Ân Tuế Tình, lúc này hắn đưa Đào Cẩn trở về, cũng không có gì không ổn.
Hơn nữa yến tiệc không có chuyện gì quan trọng, nán lại quá lâu cũng không có gì thú vị, chẳng thà tiện đường đi về cùng nàng. Giang Hành chuẩn bị xe ngựa, quay đầu lại thấy Đào Cẩn đứng nhìn hắn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn rất nghiêm túc, giống như hắn đáng sợ lắm vậy.
Giang Hành khẽ nở nụ cười, đôi mắt đen thâm trầm khóa trên người nàng: “Sao vậy, ngươi không muốn ta đưa về sao??”
Thay vì sai một người hầu đưa họ hồi phủ, chi bằng để hắn hộ tống về. Dù sao Đào Lâm Nguyên cũng đã quá say, lỡ may trên đường có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể tự mình đối phó nổi?
Đào Cẩn khoát tay, hiểu chuyện nói: “Đa tạ Ngụy vương, phụ thân hôm nay gây phiền toái cho ngài, hôm khác sẽ đến cửa tạ lỗi với ngài sau.”
Vừa rồi không phải là nàng không đồng ý, chỉ là trong giây lát nàng không có tập trung, vì mãi nhìn gương mặt say khướt mất tinh thần của phụ thân, nên đương nhiên vẻ mặt sẽ chẳng thể nào tốt nổi. Chỉ là Giang Hành muốn tự mình đưa họ hồi phủ, quả thật khiến Đào Cẩn hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng, hắn không phải kiểu người thích chĩa mũi vào việc của người khác, vì sao lần này lại chủ động giúp đỡ nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ thì người hầu của Giang Hành trái phải đã đỡ Đào Lâm Nguyên đứng dậy, đưa hắn đi ra ngoài. Đào Lâm Nguyên đã uống canh giải rượu, cũng thanh tỉnh vài phần, không giống vừa rồi lộn xộn mơ hồ, có điều bước đi vẫn hơi loạng choạng.
Đào Cẩn đi theo phía sau bước ra khỏi phòng, quay đầu nhìn Đào Tĩnh nói: “Ca ca thay muội nói với phu nhân Kinh triệu doãn một tiếng, đa tạ bà ấy hôm nay đã chiêu đãi chiếu cố, muội phải về trước.”
Đào Tĩnh trấn an nàng, “Trên đường đi phải cẩn thận, đợi yến hội chấm dứt huynh sẽ thay muội nói với phu nhân Kinh triệu doãn.”
Đào Cẩn “Dạ” một tiếng dứt khoát, nói: “Bên phía Kinh triệu doãn ca ca cũng phải nói vài lời, nói phụ thân không được khỏe, ông không thể tiếp tục ở lại được, hi vọng ngài ấy tha thứ.”
“Được, được.” Giọng nói Đào Tĩnh có phần bất đắc dĩ, luôn cảm thấy Khiếu Khiếu đối với chuyện này rất bận tâm, ngữ khí nghiêm trang kia đi cùng gương mặt hoạt bát đáng yêu thật có chút buồn cười. “Muội mau về đi.”
Hắn cố ý dặn dò hai đại nha hoàn ở bên lo cho an nguy của nàng, nhìn đoàn người từ cửa hông rời đi, khi xe ngựa đã đi xa, hắn mới quay người trở về Vưu Mai viện.
*
Trong xe, Bạch Nhụy cùng Ngọc Minh cẩn thận chăm sóc Đào Lâm Nguyên, Đào Cẩn ngồi một bên, qua khe hở bức màn, vừa vặn có thể nhìn thấy Giang Hành, người cưỡi ngựa ở bên ngoài đi theo bọn họ.
Thần trí Đào Lâm Nguyên mặc dù không được tỉnh táo, nhưng đã an tĩnh rất nhiều, nằm yên lặng ở trên ghế nhắm mắt lại. Vừa nãy, bị Đào Cẩn nặng lời nên bây giờ hắn không nói một câu nào.
Một lúc sau, hắn cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, nhổm người dậy định uống nước.
“Lão gia ráng đợi một lúc, gần tới Đào phủ rồi…” Hiện tại đang ở trên xe ngựa, lấy nước ở đâu mà uống? Bạch Nhụy và Ngọc Minh hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Con ngươi đen nhánh của Đào Lâm Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, thấy đây là xe ngựa, chau mày hỏi một câu: “Đang đi đâu đây?”
Bạch Nhụy nghĩ lão gia uống nhiều nên hồ đồ, ngay cả đường đi hồi phủ cũng không nhớ nỗi, “Bẩm lão gia, hiên đang về Đào phủ.”
“Đào phủ…” Hắn thì thào hai câu, quay đầu thấy Đào Cẩn cũng ở trên xe ngựa, đang định mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhức đầu. Hắn ấn ấn mi tâm, dường như đang cố nhớ tới điều gì đó, đột nhiên nhổm dậy, vén màn nói với phu xe: “Đi phủ Sở quốc công.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong xe đều cả kinh, ngay cả phu xe cũng không khỏi nắm chặt dây cương.
Lão gia còn dám đi đến phủ Sở quốc công? Chẳng lẽ không sợ bị đám nam nhân kia đánh một trận sao?
Đào Cẩn ôm Tướng Quân nghe vậy cũng sững sờ, vì vậy vội phủ quyết lời hắn nói, “Phụ thân, hiện tại người nên về nhà thì tốt hơn.”
Đào Lâm Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ, nhất định muốn tận mắt thấy phu xe đổi hướng.
Cơ bản là phụ thân vẫn còn chưa tỉnh táo, Đào Cẩn cũng bực bội theo, lúc này đi phủ Sở quốc công làm gì chứ? Ngoại công cùng các cữu cữu còn đang tức giân, ông ấy lại chọn lúc này đến đó, không phải là tới cửa để mọi người giáo huấn sao?
Đào Cẩn nắm cánh tay ông, kéo phụ thân mình vào lại trong xe, “Phụ thân!”
Đào Lâm Nguyên thất tha thất thểu lui về sau 2 bước, một tay còn chống vách xe, hơi cúi đầu, bộ dạng đau khổ, “Khiếu Khiếu, ta chỉ muốn nhìn mặt mẫu thân con một chút.”
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lại giống như trải qua mấy năm. Lúc còn tỉnh táo hắn cố gắng áp chế chính mình không nghĩ đến bà ấy, nhưng sau khi uống say, tất cả mọi cảm xúc mãnh liệt ùa tới, ý niệm mãnh liệt nhất chính là muốn thấy bà.
Đào Cẩn dĩ nhiên không theo ý muốn của ông, quay đầu phân phó phu xe đang đi đường vòng, “Trở về Đào phủ, không đi đâu cả!”
Khổ nỗi là Đào Lâm Nguyên không nghe khuyên bảo, mặc kệ Đào Cẩn ngăn cản, định tới cướp đoạt dây cương của phu xe. Hắn muốn đến phủ Sở quốc công, người bên cạnh có nói thế nào cũng vô dụng. Hai người tranh nhau dây cương khiến con ngựa phía trước kinh động, hí dài một tiếng, bốn vó bất an vẫy đạp loạn xạ.
Giang Hành phát hiện thấy có điều bất thường, cưỡi ngựa đi tới xe ngựa trước mặt, chỉ thấy Đào Lâm Nguyên nắm dây cương muốn quay đầu ngựa lại. Hắn chau mày, phía trước là ngõ phố đông người qua lại, bốn phía đều rộng rãi, hắn cứ như vậy lỡ va vào người đi đường thì rất khó đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Vì thế Giang Hành cúi người đoạt lấy dây cương trong tay hắn, nhưng Đào Lâm Nguyên nhanh tay hơn. Hắn thúc ngựa điều khiển xe quay đầu chạy thẳng về phía trước, đụng ngã người bán rong bên đường.
Giang Hành phóng ngựa đuổi kịp, Đào Lâm Nguyên đang ở trong tình trạng hồ đồ, kỹ thuật điều khiển xe ngựa không thuần thục, sắp đụng phải xe ngựa ở phía trước.
Giang Hành đạp lên ghế nhỏ nhảy lên càng xe, không nói không rằng đoạt lấy dây cương trong tay hắn, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Giang Hành quay đầu xe chạy sượt qua xe ngựa phía đối diện, dừng lại ven đường.
Người đi đường bị một màn này làm cho khiếp sợ, không ít người đứng nhìn bàn tán chỉ trỏ. Nán lại nói chuyện không đâu một hồi mới giải tán.
Vẻ mặt Giang Hành thật sự rất khó coi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêng đầu nhìn tên đầu sỏ gây tội ở bên cạnh.
Lúc này Đào Lâm Nguyên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn đống hỗn độn trước mắt, “Ta…”
Lời mới nói ra, ngay lập tức cổ hắn bị một cánh tay cứng như thép bóp chặt, lời nói dừng lại ở yết hầu.
Giang Hành nhìn hắn chằm chằm, lên tiếng cảnh cáo: “Lần sau để xảy ra chuyện như thế này lần nữa, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Đào Lâm Nguyên mặc dù lớn tuổi hơn Giang Hành, nhưng bối phận hai người không giống nhau, hơn nữa thân phận của hắn cũng tôn quý hơn, nói năng như vậy cũng không có điểm nào thất lễ.
Tính tình Giang Hành vốn rất tốt, chỉ khi ở quân doanh mới có thần sắc nghiêm nghị, bình thường khi trở về thành Trường An, ít người thấy bộ dạng tức giận của hắn. Mới vừa rồi thực sự hắn bị Đào Lâm Nguyên chọc tức, nếu không phải hắn ngăn cản kịp lúc, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
*
Đang định khởi hành lần nữa, thì trong xe truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Tiểu thư!”
Giang Hành đưa mắt nhìn, nhưng lại bị tấm mành che tầm mắt, không thấy quang cảnh bên trong, chỉ nghe được tiếng Đào Cẩn khẽ nói: “Không sao đâu…”
Đã chảy máu thế này còn có thể không sao ư?
Bạch Nhụy khẩn trương cầm khăn lụa lau vết máu chảy trên trán Đào Cẩn, tự trách không thôi: “Đều do nô tỳ vô dụng, không bảo vệ tốt tiểu thư…”
Với tình huống vừa rồi, trong xe ngựa lắc lư nghiêm trọng, ốc còn không mang nổi mình ốc, bảo vệ nàng thế nào được? Đào Cẩn hít một hơi, bị va phải nên giờ vẫn còn đau, “Ngươi nhẹ tay một chút.”
Đang định hỏi xem tình huống bên ngoài thế nào, thì ngoài mành lại có tiếng nói vang lên: “Khiếu Khiếu, có chuyện gì vậy?”
Là giọng nói của Giang Hành.
Đào Cẩn chớp lông mi dài, không hiểu vì sao cảm thấy rất tủi thân, thì thầm đáp lại: “Không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận bị đập đầu.”
Im lặng một hồi, ngoài kia lại nói: “Để cho bổn vương nhìn xem.”
Hắn muốn nhìn gì? Đào Tĩnh nhìn chằm chằm tấm mành, Tướng Quân đang nằm trong lòng lưu loát leo lên vài nàng, cọ cọ vào má.
Giang Hành ở bên ngoài đợi trong chốc lát, không nghe thấy nàng cự tuyệt, liền vén rèm lên nhìn vào trong. Ngồi trong cùng là tiểu cô nương mặc một bộ y phục vàng nhạt, trên cái trán trắng nõn có vết thương, trên vai là một con báo nhỏ đang làm nũng với nàng.
Đào Cẩn bị lông của nó chọc ngứa, mở được một mắt nhìn ra ngoài mành, “Ngụy vương cữu cữu, vừa rồi là người cứu chúng ta sao?”
Ánh nắng từ ngoài chiếu qua cửa cổ, chiếu lên mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương, hai gò má trắng gần như trong suốt. Nàng được bao phủ bởi vầng sáng màu vàng nhạt trong trẻo, mơ hồ. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng Giang Hành như bị mèo cào, cảm giác ngứa ngứa, lòng hắn có phần mềm nhũn ra.
“Là ta.” Giang Hành đi tới trước mặt nàng, cẩn thận nhìn vết thương trên trán, nói: “Bị thương thế này còn nói là không có việc gì sao?”
Cô nương nào chả coi trọng gương mặt nhất, tiểu bất điểm xinh đẹp như vậy, nếu để lại sẹo, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Nói xong giơ tay định chạm vào thì nghe nàng xuýt xoa một tiếng, lui về phía sau che lại vết thương của mình, “Đừng chạm vào, rất đau đấy.”
Nếu biết đau, sao còn nói dối hắn không có việc gì?
Từ trong vạt áo,, Giang Hành lấy ra một bình sứ trắng, hàng năm hắn đều lãnh binh đi xuất chinh, trên người kiểu gì cũng sẽ bị thương, vì vậy thường xuyên đem theo bên mình loại thuốc mỡ trị ngoại thương này, cực kỳ hiệu quả. Hắn đặt lọ thuốc vào tay Đào Cẩn, “Ngươi dùng cái này đi, thuốc này trị ngoại thương rất hiệu quả.”
Đào Cẩn cầm lấy quan sát, môi nở một nụ cười tươi rói, “Cám ơn Ngụy vương cữu cữu.”
Xưng hô kiểu này nghe không được tự nhiên, Giang Hành sờ đầu nàng, “Ngươi và Ngọc Chiếu đều giống nhau, sau này cứ gọi ta là cữu cữu.”
Đào cẩn trừng mắt nhìn, chớp chớp hàng mi.
Đây là cơ hội ngàn năm có một để kết thân với hắn, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua, khéo léo sửa xưng hô: “Cữu cữu.”
Giang Hành rất hài lòng, mặt khác dặn dò nha hoàn bôi thuốc mỗi ngày cho nàng, lúc này mới đi ra khỏi xe ngựa, tiếp tục đưa bọn họ về Đào phủ.
*
Lúc trở lại Đào phủ, Giang Hành không nán lại mà lập tức rời đi.
Đào Lâm Nguyên cũng đã tỉnh rượu hẳn, biết do mình nhất thời xúc động nên khiến Đào Cẩn bị thương, vừa tự trách lại đau lòng.
Hắn gọi Chu Phổ tới xem vết thương của Đào Cẩn, cũng may vết thương không sâu, miệng vết thương cũng không lớn, dùng thuốc mấy ngày là khỏi.
Chu Phổ quấn băng quanh đầu nàng, đứng ở một bên, cũng không tiện hỏi gì nhiều, hành lễ xong lập tức lui ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, Đào Cẩn dựa vào giường nhỏ, cúi đầu vuốt ve Tướng Quân, mệt mỏi suy nghĩ.
Đào Lâm Nguyên áy náy không thôi, muốn nói chuyện với nàng, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù uống say nhưng hắn vẫn nhớ được những việc đã xảy ra. Nên giờ hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp nàng, nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trắng quấn quanh đầu nàng, “Là phụ thân không tốt, Khiếu Khiếu, phụ thân nhất định sẽ bù đắp cho con. Con hãy nghỉ ngơi thật tốt, tối phụ thân lại đến thăm con.”
Đào Cẩn mở mắt, “Phụ thân muốn bù đắp cho con như thế nào?”
Lúc này dù nàng có muốn điều gì, hẳn là Đào Lâm Nguyên đều đáp ứng, “Khiếu Khiếu muốn gì?”
Nàng rũ mắt, rầu rĩ nói: “Con chưa nghĩ ra.”
Đào Lâm Nguyên than thở một tiếng, sửa mền lại cho nàng, “Chờ con khỏe hơn thì nói cho phụ thân biết cũng chưa muộn.”
Đợi sau khi Đào Cẩn ngủ say, hắn ngồi ở mép giường nhìn nàng một lát mới rời đi.
Đào Lâm Nguyên vừa mới đi không lâu, Lục thị bên kia biết tin Đào Cẩn đã về phủ, không để ý nha hoàn Trọng Linh viện ngăn cản, nổi giận đùng đùng xông vào. Bà dùng khăn che mặt, không thấy rõ biểu tình, lại khiến người ta có cảm giác như bình gốm bị vỡ.
Đào Cẩn đang trong lúc ngủ mơ màng, lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Hơn nữa yến tiệc không có chuyện gì quan trọng, nán lại quá lâu cũng không có gì thú vị, chẳng thà tiện đường đi về cùng nàng. Giang Hành chuẩn bị xe ngựa, quay đầu lại thấy Đào Cẩn đứng nhìn hắn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn rất nghiêm túc, giống như hắn đáng sợ lắm vậy.
Giang Hành khẽ nở nụ cười, đôi mắt đen thâm trầm khóa trên người nàng: “Sao vậy, ngươi không muốn ta đưa về sao??”
Thay vì sai một người hầu đưa họ hồi phủ, chi bằng để hắn hộ tống về. Dù sao Đào Lâm Nguyên cũng đã quá say, lỡ may trên đường có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể tự mình đối phó nổi?
Đào Cẩn khoát tay, hiểu chuyện nói: “Đa tạ Ngụy vương, phụ thân hôm nay gây phiền toái cho ngài, hôm khác sẽ đến cửa tạ lỗi với ngài sau.”
Vừa rồi không phải là nàng không đồng ý, chỉ là trong giây lát nàng không có tập trung, vì mãi nhìn gương mặt say khướt mất tinh thần của phụ thân, nên đương nhiên vẻ mặt sẽ chẳng thể nào tốt nổi. Chỉ là Giang Hành muốn tự mình đưa họ hồi phủ, quả thật khiến Đào Cẩn hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng, hắn không phải kiểu người thích chĩa mũi vào việc của người khác, vì sao lần này lại chủ động giúp đỡ nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ thì người hầu của Giang Hành trái phải đã đỡ Đào Lâm Nguyên đứng dậy, đưa hắn đi ra ngoài. Đào Lâm Nguyên đã uống canh giải rượu, cũng thanh tỉnh vài phần, không giống vừa rồi lộn xộn mơ hồ, có điều bước đi vẫn hơi loạng choạng.
Đào Cẩn đi theo phía sau bước ra khỏi phòng, quay đầu nhìn Đào Tĩnh nói: “Ca ca thay muội nói với phu nhân Kinh triệu doãn một tiếng, đa tạ bà ấy hôm nay đã chiêu đãi chiếu cố, muội phải về trước.”
Đào Tĩnh trấn an nàng, “Trên đường đi phải cẩn thận, đợi yến hội chấm dứt huynh sẽ thay muội nói với phu nhân Kinh triệu doãn.”
Đào Cẩn “Dạ” một tiếng dứt khoát, nói: “Bên phía Kinh triệu doãn ca ca cũng phải nói vài lời, nói phụ thân không được khỏe, ông không thể tiếp tục ở lại được, hi vọng ngài ấy tha thứ.”
“Được, được.” Giọng nói Đào Tĩnh có phần bất đắc dĩ, luôn cảm thấy Khiếu Khiếu đối với chuyện này rất bận tâm, ngữ khí nghiêm trang kia đi cùng gương mặt hoạt bát đáng yêu thật có chút buồn cười. “Muội mau về đi.”
Hắn cố ý dặn dò hai đại nha hoàn ở bên lo cho an nguy của nàng, nhìn đoàn người từ cửa hông rời đi, khi xe ngựa đã đi xa, hắn mới quay người trở về Vưu Mai viện.
*
Trong xe, Bạch Nhụy cùng Ngọc Minh cẩn thận chăm sóc Đào Lâm Nguyên, Đào Cẩn ngồi một bên, qua khe hở bức màn, vừa vặn có thể nhìn thấy Giang Hành, người cưỡi ngựa ở bên ngoài đi theo bọn họ.
Thần trí Đào Lâm Nguyên mặc dù không được tỉnh táo, nhưng đã an tĩnh rất nhiều, nằm yên lặng ở trên ghế nhắm mắt lại. Vừa nãy, bị Đào Cẩn nặng lời nên bây giờ hắn không nói một câu nào.
Một lúc sau, hắn cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, nhổm người dậy định uống nước.
“Lão gia ráng đợi một lúc, gần tới Đào phủ rồi…” Hiện tại đang ở trên xe ngựa, lấy nước ở đâu mà uống? Bạch Nhụy và Ngọc Minh hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Con ngươi đen nhánh của Đào Lâm Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, thấy đây là xe ngựa, chau mày hỏi một câu: “Đang đi đâu đây?”
Bạch Nhụy nghĩ lão gia uống nhiều nên hồ đồ, ngay cả đường đi hồi phủ cũng không nhớ nỗi, “Bẩm lão gia, hiên đang về Đào phủ.”
“Đào phủ…” Hắn thì thào hai câu, quay đầu thấy Đào Cẩn cũng ở trên xe ngựa, đang định mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhức đầu. Hắn ấn ấn mi tâm, dường như đang cố nhớ tới điều gì đó, đột nhiên nhổm dậy, vén màn nói với phu xe: “Đi phủ Sở quốc công.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong xe đều cả kinh, ngay cả phu xe cũng không khỏi nắm chặt dây cương.
Lão gia còn dám đi đến phủ Sở quốc công? Chẳng lẽ không sợ bị đám nam nhân kia đánh một trận sao?
Đào Cẩn ôm Tướng Quân nghe vậy cũng sững sờ, vì vậy vội phủ quyết lời hắn nói, “Phụ thân, hiện tại người nên về nhà thì tốt hơn.”
Đào Lâm Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ, nhất định muốn tận mắt thấy phu xe đổi hướng.
Cơ bản là phụ thân vẫn còn chưa tỉnh táo, Đào Cẩn cũng bực bội theo, lúc này đi phủ Sở quốc công làm gì chứ? Ngoại công cùng các cữu cữu còn đang tức giân, ông ấy lại chọn lúc này đến đó, không phải là tới cửa để mọi người giáo huấn sao?
Đào Cẩn nắm cánh tay ông, kéo phụ thân mình vào lại trong xe, “Phụ thân!”
Đào Lâm Nguyên thất tha thất thểu lui về sau 2 bước, một tay còn chống vách xe, hơi cúi đầu, bộ dạng đau khổ, “Khiếu Khiếu, ta chỉ muốn nhìn mặt mẫu thân con một chút.”
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lại giống như trải qua mấy năm. Lúc còn tỉnh táo hắn cố gắng áp chế chính mình không nghĩ đến bà ấy, nhưng sau khi uống say, tất cả mọi cảm xúc mãnh liệt ùa tới, ý niệm mãnh liệt nhất chính là muốn thấy bà.
Đào Cẩn dĩ nhiên không theo ý muốn của ông, quay đầu phân phó phu xe đang đi đường vòng, “Trở về Đào phủ, không đi đâu cả!”
Khổ nỗi là Đào Lâm Nguyên không nghe khuyên bảo, mặc kệ Đào Cẩn ngăn cản, định tới cướp đoạt dây cương của phu xe. Hắn muốn đến phủ Sở quốc công, người bên cạnh có nói thế nào cũng vô dụng. Hai người tranh nhau dây cương khiến con ngựa phía trước kinh động, hí dài một tiếng, bốn vó bất an vẫy đạp loạn xạ.
Giang Hành phát hiện thấy có điều bất thường, cưỡi ngựa đi tới xe ngựa trước mặt, chỉ thấy Đào Lâm Nguyên nắm dây cương muốn quay đầu ngựa lại. Hắn chau mày, phía trước là ngõ phố đông người qua lại, bốn phía đều rộng rãi, hắn cứ như vậy lỡ va vào người đi đường thì rất khó đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Vì thế Giang Hành cúi người đoạt lấy dây cương trong tay hắn, nhưng Đào Lâm Nguyên nhanh tay hơn. Hắn thúc ngựa điều khiển xe quay đầu chạy thẳng về phía trước, đụng ngã người bán rong bên đường.
Giang Hành phóng ngựa đuổi kịp, Đào Lâm Nguyên đang ở trong tình trạng hồ đồ, kỹ thuật điều khiển xe ngựa không thuần thục, sắp đụng phải xe ngựa ở phía trước.
Giang Hành đạp lên ghế nhỏ nhảy lên càng xe, không nói không rằng đoạt lấy dây cương trong tay hắn, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Giang Hành quay đầu xe chạy sượt qua xe ngựa phía đối diện, dừng lại ven đường.
Người đi đường bị một màn này làm cho khiếp sợ, không ít người đứng nhìn bàn tán chỉ trỏ. Nán lại nói chuyện không đâu một hồi mới giải tán.
Vẻ mặt Giang Hành thật sự rất khó coi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêng đầu nhìn tên đầu sỏ gây tội ở bên cạnh.
Lúc này Đào Lâm Nguyên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn đống hỗn độn trước mắt, “Ta…”
Lời mới nói ra, ngay lập tức cổ hắn bị một cánh tay cứng như thép bóp chặt, lời nói dừng lại ở yết hầu.
Giang Hành nhìn hắn chằm chằm, lên tiếng cảnh cáo: “Lần sau để xảy ra chuyện như thế này lần nữa, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Đào Lâm Nguyên mặc dù lớn tuổi hơn Giang Hành, nhưng bối phận hai người không giống nhau, hơn nữa thân phận của hắn cũng tôn quý hơn, nói năng như vậy cũng không có điểm nào thất lễ.
Tính tình Giang Hành vốn rất tốt, chỉ khi ở quân doanh mới có thần sắc nghiêm nghị, bình thường khi trở về thành Trường An, ít người thấy bộ dạng tức giận của hắn. Mới vừa rồi thực sự hắn bị Đào Lâm Nguyên chọc tức, nếu không phải hắn ngăn cản kịp lúc, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
*
Đang định khởi hành lần nữa, thì trong xe truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Tiểu thư!”
Giang Hành đưa mắt nhìn, nhưng lại bị tấm mành che tầm mắt, không thấy quang cảnh bên trong, chỉ nghe được tiếng Đào Cẩn khẽ nói: “Không sao đâu…”
Đã chảy máu thế này còn có thể không sao ư?
Bạch Nhụy khẩn trương cầm khăn lụa lau vết máu chảy trên trán Đào Cẩn, tự trách không thôi: “Đều do nô tỳ vô dụng, không bảo vệ tốt tiểu thư…”
Với tình huống vừa rồi, trong xe ngựa lắc lư nghiêm trọng, ốc còn không mang nổi mình ốc, bảo vệ nàng thế nào được? Đào Cẩn hít một hơi, bị va phải nên giờ vẫn còn đau, “Ngươi nhẹ tay một chút.”
Đang định hỏi xem tình huống bên ngoài thế nào, thì ngoài mành lại có tiếng nói vang lên: “Khiếu Khiếu, có chuyện gì vậy?”
Là giọng nói của Giang Hành.
Đào Cẩn chớp lông mi dài, không hiểu vì sao cảm thấy rất tủi thân, thì thầm đáp lại: “Không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận bị đập đầu.”
Im lặng một hồi, ngoài kia lại nói: “Để cho bổn vương nhìn xem.”
Hắn muốn nhìn gì? Đào Tĩnh nhìn chằm chằm tấm mành, Tướng Quân đang nằm trong lòng lưu loát leo lên vài nàng, cọ cọ vào má.
Giang Hành ở bên ngoài đợi trong chốc lát, không nghe thấy nàng cự tuyệt, liền vén rèm lên nhìn vào trong. Ngồi trong cùng là tiểu cô nương mặc một bộ y phục vàng nhạt, trên cái trán trắng nõn có vết thương, trên vai là một con báo nhỏ đang làm nũng với nàng.
Đào Cẩn bị lông của nó chọc ngứa, mở được một mắt nhìn ra ngoài mành, “Ngụy vương cữu cữu, vừa rồi là người cứu chúng ta sao?”
Ánh nắng từ ngoài chiếu qua cửa cổ, chiếu lên mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương, hai gò má trắng gần như trong suốt. Nàng được bao phủ bởi vầng sáng màu vàng nhạt trong trẻo, mơ hồ. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng Giang Hành như bị mèo cào, cảm giác ngứa ngứa, lòng hắn có phần mềm nhũn ra.
“Là ta.” Giang Hành đi tới trước mặt nàng, cẩn thận nhìn vết thương trên trán, nói: “Bị thương thế này còn nói là không có việc gì sao?”
Cô nương nào chả coi trọng gương mặt nhất, tiểu bất điểm xinh đẹp như vậy, nếu để lại sẹo, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Nói xong giơ tay định chạm vào thì nghe nàng xuýt xoa một tiếng, lui về phía sau che lại vết thương của mình, “Đừng chạm vào, rất đau đấy.”
Nếu biết đau, sao còn nói dối hắn không có việc gì?
Từ trong vạt áo,, Giang Hành lấy ra một bình sứ trắng, hàng năm hắn đều lãnh binh đi xuất chinh, trên người kiểu gì cũng sẽ bị thương, vì vậy thường xuyên đem theo bên mình loại thuốc mỡ trị ngoại thương này, cực kỳ hiệu quả. Hắn đặt lọ thuốc vào tay Đào Cẩn, “Ngươi dùng cái này đi, thuốc này trị ngoại thương rất hiệu quả.”
Đào Cẩn cầm lấy quan sát, môi nở một nụ cười tươi rói, “Cám ơn Ngụy vương cữu cữu.”
Xưng hô kiểu này nghe không được tự nhiên, Giang Hành sờ đầu nàng, “Ngươi và Ngọc Chiếu đều giống nhau, sau này cứ gọi ta là cữu cữu.”
Đào cẩn trừng mắt nhìn, chớp chớp hàng mi.
Đây là cơ hội ngàn năm có một để kết thân với hắn, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua, khéo léo sửa xưng hô: “Cữu cữu.”
Giang Hành rất hài lòng, mặt khác dặn dò nha hoàn bôi thuốc mỗi ngày cho nàng, lúc này mới đi ra khỏi xe ngựa, tiếp tục đưa bọn họ về Đào phủ.
*
Lúc trở lại Đào phủ, Giang Hành không nán lại mà lập tức rời đi.
Đào Lâm Nguyên cũng đã tỉnh rượu hẳn, biết do mình nhất thời xúc động nên khiến Đào Cẩn bị thương, vừa tự trách lại đau lòng.
Hắn gọi Chu Phổ tới xem vết thương của Đào Cẩn, cũng may vết thương không sâu, miệng vết thương cũng không lớn, dùng thuốc mấy ngày là khỏi.
Chu Phổ quấn băng quanh đầu nàng, đứng ở một bên, cũng không tiện hỏi gì nhiều, hành lễ xong lập tức lui ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, Đào Cẩn dựa vào giường nhỏ, cúi đầu vuốt ve Tướng Quân, mệt mỏi suy nghĩ.
Đào Lâm Nguyên áy náy không thôi, muốn nói chuyện với nàng, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù uống say nhưng hắn vẫn nhớ được những việc đã xảy ra. Nên giờ hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp nàng, nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trắng quấn quanh đầu nàng, “Là phụ thân không tốt, Khiếu Khiếu, phụ thân nhất định sẽ bù đắp cho con. Con hãy nghỉ ngơi thật tốt, tối phụ thân lại đến thăm con.”
Đào Cẩn mở mắt, “Phụ thân muốn bù đắp cho con như thế nào?”
Lúc này dù nàng có muốn điều gì, hẳn là Đào Lâm Nguyên đều đáp ứng, “Khiếu Khiếu muốn gì?”
Nàng rũ mắt, rầu rĩ nói: “Con chưa nghĩ ra.”
Đào Lâm Nguyên than thở một tiếng, sửa mền lại cho nàng, “Chờ con khỏe hơn thì nói cho phụ thân biết cũng chưa muộn.”
Đợi sau khi Đào Cẩn ngủ say, hắn ngồi ở mép giường nhìn nàng một lát mới rời đi.
Đào Lâm Nguyên vừa mới đi không lâu, Lục thị bên kia biết tin Đào Cẩn đã về phủ, không để ý nha hoàn Trọng Linh viện ngăn cản, nổi giận đùng đùng xông vào. Bà dùng khăn che mặt, không thấy rõ biểu tình, lại khiến người ta có cảm giác như bình gốm bị vỡ.
Đào Cẩn đang trong lúc ngủ mơ màng, lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.