Chương 70: Rắn độc.
Phong Hà Du Nguyệt
02/03/2017
Trên mặt hồ chỉ còn lại bóng dáng của hai người Đào Cẩn và Giang Hành, Lý Hồng Lý Thái đều đứng ở ngoài cách vài bước.
Đào Cẩn biết được hắn đã ngồi ở đây hai canh giờ nhưng vẫn như trước không câu được một con cá nào, không khỏi có chút giật mình. Vừa rồi đại ca cùng Hà Giác vừa ra tay là bách phát bách trúng, tại sao việc câu cá lại khó khăn như thế?
Chẳng lẽ bờ bên này không có cá?
Đào Cẩn buồn bực nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy dưới nước đuôi cá đong đưa, một con rồi lại một con cứ bơi qua bơi lại trước mắt. Nàng quay đầu kỳ quái hỏi: "Ngụy vương cữu cữu, có phải người không biết câu cá đúng không?"
Bàn nắm cần câu của Giang Hành hơi khựng lại một chút, chợt thấp giọng cười, "Rõ ràng như vậy sao?"
Đào Cẩn thành thực gật gật đầu, tuy nói nàng cũng không biết câu cá, nhưng cá trong hồ kết thành đoàn bơi qua bơi lại, hắn lại ngay cả một con cũng không câu được, như thế còn không rõ ràng sao?
Nghĩ tới việc hắn câu một con cá mà lại vất vả như vậy, còn bị chính mình dọa mất một con, nhất thời càng thêm áy náy. Nàng đứng ở một bên không giúp được gì, vì thế liền sai Bạch Nhụy đi tìm một ít cỏ dại có tính dẻo dai, nàng cầm lấy mấy cây có chiều dài giống nhau khoa tay múa chân một trận liền vùi đầu làm.
Giang Hành thấy nàng tự nhiên lại im lặng không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn lại: "Ngươi đang làm cái gì?"
Đào Cẩn là lần đầu làm cái này, định nếu không thành công sẽ không đưa cho hắn xem, vì thế xoay lưng đi: "Chờ ta hoàn thành cái này đã."
Tính tình thật là trẻ con, Giang Hành không cho là đúng cười cười, tiếp tục ngồi trên bên bờ kiên nhẫn đợi cá mắc câu. Có đôi khi cần câu hơi chấn động, đã có kinh nghiệm của mấy lần trước, nên không vội vàng nhấc lên, đến khi phao cần câu lần nữa kịch liệt chìm xuống, hai tay hắn mới dùng lực thật mạnh kéo cần câu lên, quả nhiên trên lưỡi câu có một con cá chép lớn đang mắc câu!
Lý Hồng mừng rỡ không thôi: "Câu được rồi câu được rồi, cuối cùng vương gia cũng câu được rồi !"
Lý Thái vỗ vỗ bả vai hắn, ý bảo hắn im lặng một chút.
Trên khuôn mặt Giang Hành không kích động bằng Lý Hồng, nhưng vẫn thể hiện chút cao hứng, hắn gỡ con cá chép khỏi lưỡi câu để vào giỏ trúc, đúng lúc thấy tiểu cô nương kia đem một vật dấu ra phía sau lưng.
"Ngươi dấu cái gì vậy?"
Đào Cẩn thấy hắn đã câu được cá, nên thấy không cần thiết phải đem món đồ này đưa ra nữa. Vì thế hơi mím môi, có chút ủy khuất lắc đầu, "Không có gì."
Vẻ mặt này cho dù nhìn như thế nào cũng không giống không có gì, Giang Hành buông cần câu đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn đã che lấp toàn bộ hình bóng của tiểu cô nương, "Đưa bản vương nhìn xem."
Đào Cẩn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, nhất thời bị một cỗ áp lực vô hình bao quanh, tự giác giao vật đang giấu ra: "Đây là lần đầu tiên ta bện cái này, nhìn hơi khó coi một chút. Vừa rồi là do ta dọa cá của Ngụy vương cữu cữu chạy mất, nên muốn lấy cái này đền lại, nhưng hiện giờ cữu cữu đã câu được cá, thì không cần dùng đến nó nữa."
Trong lòng bàn tay trắng nõn đang nắm một cá chép được tết từ cỏ lớn cỡ bàn tay, bộ dáng có chút kỳ quái, nhưng có thể nhìn ra là nàng đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào làm. Giang Hành cầm con cá ở trong tay lật trái phải ra xem, lại nhìn tiểu bất điểm đang cười cười, tâm tình sảng khoái nhếch nhếch môi cười, "Chuyện nào đi chuyện đấy, lễ vật bồi thường này bản vương nhận."
Nói xong đi trở về bên bờ, nhấc giỏ trúc lên giao cho Lý Hồng cầm, hắn thu thập cần câu chuẩn bị trở về sơn trang trên núi: "Hôm nay dừng tại đây, đi thôi, bản vương đưa ngươi về trước."
Hóa ra mục tiêu của hắn chỉ là câu một con cá...
Đào Cẩn khoát tay, nơi này cách nơi Đào Tĩnh ở không xa, không cần tiếp tục làm phiền hắn nữa: "Ta còn muốn đợi Vân Vân cùng trở về, Ngụy vương cữu cữu không cần quan tâm đến ta, ngài đi về trước đi."
Nàng cự tuyệt một lần nữa, nên Giang Hành cũng không miễn cưỡng nữa.
Đúng lúc thấy Đào Vân đi từ trong rừng ra, từ thật xa đã kêu một tiếng: "Tỷ tỷ..."
Giang Hành không cưỡi ngựa, đang muốn đi theo đường cũ trở về.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia núi bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, chính là phát ra từ chỗ các nàng vừa rồi đứng.
"A -- "
*
Đây là ân thanh của Hà Ngọc Chiếu.
Đào Vân ngớ tại tại chỗ, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đào Cẩn không biết đã phát sinh chuyện gì, nghĩ đến đại ca vẫn còn ở bên kia, nhấc váy liền muốn đi qua xem xét.
Khổ nỗi đường xá ở bờ hồ trơn trợt, nàng không chú ý nên đạp trúng một khối rêu xanh, thân mình nghiêng ngả liền có xu hướng ngã về phía trước. Nha hoàn không kịp đỡ nàng, đang lúc nàng sắp sửa ngã xuống hồ thì một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đúng lúc bắt được tay nàng, đem nàng kéo về hướng trên bờ.
Đào Cẩn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Đa tạ Ngụy vương cữu cữu."
Lòng bàn tay tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương, bởi vì do sợ hãi nên vẫn nắm thật chặt tay hắn hắn, cảm giác mềm mại, còn có chút lạnh. Giang Hành đúng lúc buông ra, đi ở phía trước dẫn đường: "Đi theo phía sau ta, đi đường cẩn thận một chút. Đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Hắn nguyên bản đã đi trước, nhưng nghe được một tiếng hét kia mới quay trở lại.
Đào Cẩn nhận được bài học, nên không dám đi gần đến mép hồ một chút nào, nửa bước không rời theo phía sau hắn.
Hà Ngọc Chiếu là cháu ngoại của hắn, hắn đi qua xem xét cũng là do nguyên do đó.
Nhưng hắn đi đường thực sự rất nhanh, Đào Cẩn đi ở phía sau phải cố hết sức mới theo kịp, lại không dám kêu hắn đi chậm một chút, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo hắn đến phía bên kia hồ.
Lúc bọn họ đi đến nơi ở đó đã có không ít người, Hà Ngọc Chiếu ngồi trên tảng đá khóc sướt mướt, vòng hoa cạnh chân vỡ tan tành.
Nàng cởi giày thêu, lộ ra mắt cá chân trong suốt trơn bóng, chỉ thấy trên đó có hai dấu răng rõ ràng. Nàng vừa rồi cùng Đào Nhàn đứng ở đây chờ, một con rắn lặng lẽ từ dưới đất phía sau chui ra, cắn một phát lên chân nàng, thế nên mới có một tiếng thét sợ hãi vừa rồi.
Chân của tiểu thư khuê các không thể tùy tiện cởi ra cho người khác nhìn, nha hoàn che ở trước mặt nàng, cái vị công tử khác đều đứng ở một bên.
Đào Cẩn đi tìm Đào Tĩnh hỏi tình huống, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hà Ngọc Chiếu một mặt khóc một mặt lại lôi kéo Hà Giác nói: "Ca ca cứu muội... Muội không muốn chết..."
Không biết con rắn này có độc hay không, cũng không biết nọc độc đã khuếch tán hay chưa, Hà Giác không dám di chuyển nàng, đã sớm cho người trở về sơn trang mời thái y đến đây.
Hắn không ngừng trấn an Hà Ngọc Chiếu: "Sẽ không, sẽ không có việc gì đâu."
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Hành đang đứng ở đây, nhất thời ngạc nhiên vô cùng: "Cữu cữu tại sao lại ở đây?"
Giang Hành đã biết được tình huống từ chỗ Đào Tĩnh, đứng các vài bước hỏi: "Con rắn kia trông như thế nào?"
Hà Ngọc Chiếu thút tha thút thít, cẩn thận nhớ lại: "Thân mình là màu xanh, trên đầu có màu đỏ, dáng vẻ rất nhỏ."
Ngôn Cật, liền thấy chân mày của Giang Hành nhăn lại thật sâu, "Rắn này có độc, phải lập tức cấp cứu."
Bình thường hắn đều nói không sai, tâm của Hà Ngọc Chiếu đã lạnh một nửa, chỉ cảm thấy nóng lòng muốn chết, nước mắt càng không kiềm chế được.
Nhưng giờ vẫn chưa thấy thái y đến, bọn họ hiểu những lời Giang Hành nói nhưng lại không biết phương pháp làm, nếu như làm bừa không đúng cách làm vết thương nghiêm trọng hơn thì làm thế nào?
Hà Giác gấp đến độ xoay quanh, hỏi Giang Hành: "Cữu cữu thấy nên làm gì bây giờ?"
Giang Hành có một cái biện pháp, chính là để cho một người hút hêt chất độc ra, tránh cho nọc độc tiếp tục khuếch tán khắp nơi. Dù cho không thể hoàn toàn trừ hết nọc độc, nhưng cũng có thể giúp Hà Ngọc Chiếu cầm cự được đến lúc thái y tới.
Việc này cấp bách, nhưng tìm đâu được một người chịu hút nọc độc cho Hà Ngọc Chiếu.
Lý Thái xung phong nhận việc: "Thuộc hạ có thể thử một lần."
Hà Giác lộ ra vẻ do dự, chung quy Ngọc Chiếu cũng là một cô nương chưa lấy chồng, nam nữ thụ thụ bất thân...
Nhưng mà nếu như không kịp thời làm như vậy, chỉ sợ tính mạng Hà Ngọc Chiếu khó giữ. Hắn cắn răng một cái, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị ra lệnh: "Nếu ngươi dám đem việc này nói ra, ta sẽ để khiến các ngươi hối hân."
Lý Thái nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Hắn mới vừa tiến lên một chút, Hà Ngọc Chiếu đã khóc lóc ầm ĩ giãy dụa, sống chết không chịu để cho Lý Thái chạm vào mình: "Cút... Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!"
Hà Giác ở một bên an ủi nàng, "Ngọc Chiếu đừng quậy phá nữa, muội phải vì tính mạng của mình mà suy nghĩ... Cố gắng chịu thiệt thòi một chút, sau này sẽ không có chuyện gì thay đổi."
Lúc này không phải do nàng quậy phá, nàng cũng biết tình hình nghiêm trọng của sự việc, nhưng nàng không muốn bị một người nam nhân thối tha chạm vào chân nàng, hơn nữa còn dùng miệng...
Như vậy trong sạch của nàng sẽ ra sao?
Nàng giãy dụa một hồi lâu, không thể không thỏa hiệp, vẻ mặt đầy chán ghét quay đầu đi chỗ khác.
*
Một khắc đồng hồ sau thái y rốt cuộc cũng đã đến, cũng may vết rắn cắn của Hà Ngọc Chiếu miệng vết thương cũng không sâu, mới vừa rồi lại được xử lý qua, lúc này cũng không có nguy hiểm gì.
Nàng ngồi kiệu trở vê sơn trang trên núi, Hà Giác theo sau ở bên, đi trước mọi người một bước trở lại sơn trang.
Trên núi rất nhiều rắn, bây giờ lại là đầu mùa xuân, là thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở, để tránh phát sinh tình huống như vậy nữa, Đào Tĩnh cùng Giang Hành đi phía sau mấy cô nương, hộ tống các nàng an toàn trở về.
Đào Tĩnh tò mò nhìn nhìn giỏ trúc cùng cần câu trong tay Lý Hồng, "Ngụy vương cũng ở bờ hồ?"
Giang Hành nhìn không chớp mắt đáp: "Trong lúc rãnh rỗi, liền đi vài vòng trên núi."
Nghĩ lại vừa rồi hắn đi cùng Khiếu Khiếu đến, ở sau tuy có Đào Vân đi theo, nhưng Đào Tĩnh vẫn là cảm thấy hắn cùng Khiếu Khiếu đã thân hơn chút. Trên danh nghĩa hắn có bối phận là cữu cữu của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ không hề có chung một chút huyết thống nào, Khiếu Khiếu đã là một cô nương sắp đến tuổi trưởng thành, nếu việc lần này bị người có ý xấu nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn nhảm.
Trên cả đoạn đường tâm tình hắn rất phức tạp.
Rất nhanh đã đi đến đỉnh núi, Đào Tĩnh thoáng nhìn thấy trong vạt áo hắn lộ ra một vật màu xanh, nên có ý tốt nhắc nhở: "Ngụy vương hình như có gì đó sắp rơi ra ."
Giang Hành đưa mắt nhìn, hóa ra là con cá chép Đào Cẩn vừa đan.
Hắn cất vào trong vạt áo một lần nữa, rồi tiếp tục đi đường.
Đào Tĩnh không nhìn rõ là vật gì, chỉ thấy là góc cỏ màu xanh, tại sao Ngụy vương lại đem vật đó nhét vào trong lòng? Nhưng hắn không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của khác, nên không hỏi nhiều.
Đúng lúc nhìn thấy trong tay Đào Vân đang cầm vòng hoa, nên mơ hồ đoán được một chút, nhưng không tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Đến cửa sơn trang, bọn họ đi về hai hướng khác nhau.
Giang Hành đột nhiên dừng lại, đem giỏ trúc giao cho Lý Hồng, nói nhỏ hai câu.
Lý Hồng liền cầm giỏ trúc quay người, đuổi theo hướng Đào Cẩn và Đào Tĩnh đang đi."Đây là quà vương gia nhà nô tài tặng cho Quảng Linh quận chúa, vương gia nói có qua có lại."
Đào Cẩn di một tiếng nhận lấy, bên trong quả nhiên có một con cá chép lớn đang nằm.
Hắn thật sự rất vất vả mới câu được, vậy mà cứ như vậy lại đưa cho nàng ?
Lý Hồng hoàn thành công việc được giao lui người, cáo từ rời đi.
Đi thẳng đến cửa Nhiễm Vân cư, Đào Cẩn còn đang cân nhắc nên giải quyết con cá này như thế nào, "Không bằng nấu thành canh cá uống đi, vừa đúng lúc có thể cho bồi bổ thân thể cho mẫu thân... Nhưng nếu hấp cũng rất ngon..."
Đúng lúc đang định đi vào trong viện, Đào Tĩnh lại lên tiếng gọi lại: "Khiếu Khiếu."
Nàng ngoái đầu nhìn lại, "Ca ca có chuyện gì vậy?"
Đào Tĩnh đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng chọn một cách nói tương đối uyển chuyển nói: "Muội thấy con người Ngụy vương như thế nào?"
Tuy rằng nàng thấy rất thắc mắc vì sao ca ca lại hỏi như vậy, nhưng Đào Cẩn suy nghĩ một hồi, vẫn nên là nói hai năm rõ mười: "Uy phong nghiêm túc, rộng lượng khiêm tốn, có đôi khi thực sự rất đáng sợ, nhưng có đôi khi lại rất gần gũi dễ gần."
Gần gũi dễ gần...
Đào Tĩnh yên tâm, cười nói: "Muội mau đi vào đi."
"Ca ca không cùng muội đi vào sao?" Ca ca đã lâu rồi không gặp ông ngoại và các cữu cữu .
Đào Tĩnh nói không, "Ta trở về Quảng Quế viện."
Đào Cẩn gật đầu, phụ thân thua cuộc thi săn bắn, hiện nay tâm tình khẳng định là rất không vui. Tâm tình ông không tốt liền muốn uống rượu giải sầu, Đào Cẩn gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện giờ của ông, liền gật đầu, hai người đứng ở cửa viện tạm biệt nhau.
Lúc trở lại viện đã là chạng vạng tối, Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đem cá chép đến phòng bếp, chế biến thành món canh cá chép đậu hủ.
Đào Cẩn biết được hắn đã ngồi ở đây hai canh giờ nhưng vẫn như trước không câu được một con cá nào, không khỏi có chút giật mình. Vừa rồi đại ca cùng Hà Giác vừa ra tay là bách phát bách trúng, tại sao việc câu cá lại khó khăn như thế?
Chẳng lẽ bờ bên này không có cá?
Đào Cẩn buồn bực nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy dưới nước đuôi cá đong đưa, một con rồi lại một con cứ bơi qua bơi lại trước mắt. Nàng quay đầu kỳ quái hỏi: "Ngụy vương cữu cữu, có phải người không biết câu cá đúng không?"
Bàn nắm cần câu của Giang Hành hơi khựng lại một chút, chợt thấp giọng cười, "Rõ ràng như vậy sao?"
Đào Cẩn thành thực gật gật đầu, tuy nói nàng cũng không biết câu cá, nhưng cá trong hồ kết thành đoàn bơi qua bơi lại, hắn lại ngay cả một con cũng không câu được, như thế còn không rõ ràng sao?
Nghĩ tới việc hắn câu một con cá mà lại vất vả như vậy, còn bị chính mình dọa mất một con, nhất thời càng thêm áy náy. Nàng đứng ở một bên không giúp được gì, vì thế liền sai Bạch Nhụy đi tìm một ít cỏ dại có tính dẻo dai, nàng cầm lấy mấy cây có chiều dài giống nhau khoa tay múa chân một trận liền vùi đầu làm.
Giang Hành thấy nàng tự nhiên lại im lặng không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn lại: "Ngươi đang làm cái gì?"
Đào Cẩn là lần đầu làm cái này, định nếu không thành công sẽ không đưa cho hắn xem, vì thế xoay lưng đi: "Chờ ta hoàn thành cái này đã."
Tính tình thật là trẻ con, Giang Hành không cho là đúng cười cười, tiếp tục ngồi trên bên bờ kiên nhẫn đợi cá mắc câu. Có đôi khi cần câu hơi chấn động, đã có kinh nghiệm của mấy lần trước, nên không vội vàng nhấc lên, đến khi phao cần câu lần nữa kịch liệt chìm xuống, hai tay hắn mới dùng lực thật mạnh kéo cần câu lên, quả nhiên trên lưỡi câu có một con cá chép lớn đang mắc câu!
Lý Hồng mừng rỡ không thôi: "Câu được rồi câu được rồi, cuối cùng vương gia cũng câu được rồi !"
Lý Thái vỗ vỗ bả vai hắn, ý bảo hắn im lặng một chút.
Trên khuôn mặt Giang Hành không kích động bằng Lý Hồng, nhưng vẫn thể hiện chút cao hứng, hắn gỡ con cá chép khỏi lưỡi câu để vào giỏ trúc, đúng lúc thấy tiểu cô nương kia đem một vật dấu ra phía sau lưng.
"Ngươi dấu cái gì vậy?"
Đào Cẩn thấy hắn đã câu được cá, nên thấy không cần thiết phải đem món đồ này đưa ra nữa. Vì thế hơi mím môi, có chút ủy khuất lắc đầu, "Không có gì."
Vẻ mặt này cho dù nhìn như thế nào cũng không giống không có gì, Giang Hành buông cần câu đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn đã che lấp toàn bộ hình bóng của tiểu cô nương, "Đưa bản vương nhìn xem."
Đào Cẩn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, nhất thời bị một cỗ áp lực vô hình bao quanh, tự giác giao vật đang giấu ra: "Đây là lần đầu tiên ta bện cái này, nhìn hơi khó coi một chút. Vừa rồi là do ta dọa cá của Ngụy vương cữu cữu chạy mất, nên muốn lấy cái này đền lại, nhưng hiện giờ cữu cữu đã câu được cá, thì không cần dùng đến nó nữa."
Trong lòng bàn tay trắng nõn đang nắm một cá chép được tết từ cỏ lớn cỡ bàn tay, bộ dáng có chút kỳ quái, nhưng có thể nhìn ra là nàng đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào làm. Giang Hành cầm con cá ở trong tay lật trái phải ra xem, lại nhìn tiểu bất điểm đang cười cười, tâm tình sảng khoái nhếch nhếch môi cười, "Chuyện nào đi chuyện đấy, lễ vật bồi thường này bản vương nhận."
Nói xong đi trở về bên bờ, nhấc giỏ trúc lên giao cho Lý Hồng cầm, hắn thu thập cần câu chuẩn bị trở về sơn trang trên núi: "Hôm nay dừng tại đây, đi thôi, bản vương đưa ngươi về trước."
Hóa ra mục tiêu của hắn chỉ là câu một con cá...
Đào Cẩn khoát tay, nơi này cách nơi Đào Tĩnh ở không xa, không cần tiếp tục làm phiền hắn nữa: "Ta còn muốn đợi Vân Vân cùng trở về, Ngụy vương cữu cữu không cần quan tâm đến ta, ngài đi về trước đi."
Nàng cự tuyệt một lần nữa, nên Giang Hành cũng không miễn cưỡng nữa.
Đúng lúc thấy Đào Vân đi từ trong rừng ra, từ thật xa đã kêu một tiếng: "Tỷ tỷ..."
Giang Hành không cưỡi ngựa, đang muốn đi theo đường cũ trở về.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia núi bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, chính là phát ra từ chỗ các nàng vừa rồi đứng.
"A -- "
*
Đây là ân thanh của Hà Ngọc Chiếu.
Đào Vân ngớ tại tại chỗ, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đào Cẩn không biết đã phát sinh chuyện gì, nghĩ đến đại ca vẫn còn ở bên kia, nhấc váy liền muốn đi qua xem xét.
Khổ nỗi đường xá ở bờ hồ trơn trợt, nàng không chú ý nên đạp trúng một khối rêu xanh, thân mình nghiêng ngả liền có xu hướng ngã về phía trước. Nha hoàn không kịp đỡ nàng, đang lúc nàng sắp sửa ngã xuống hồ thì một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đúng lúc bắt được tay nàng, đem nàng kéo về hướng trên bờ.
Đào Cẩn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Đa tạ Ngụy vương cữu cữu."
Lòng bàn tay tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương, bởi vì do sợ hãi nên vẫn nắm thật chặt tay hắn hắn, cảm giác mềm mại, còn có chút lạnh. Giang Hành đúng lúc buông ra, đi ở phía trước dẫn đường: "Đi theo phía sau ta, đi đường cẩn thận một chút. Đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Hắn nguyên bản đã đi trước, nhưng nghe được một tiếng hét kia mới quay trở lại.
Đào Cẩn nhận được bài học, nên không dám đi gần đến mép hồ một chút nào, nửa bước không rời theo phía sau hắn.
Hà Ngọc Chiếu là cháu ngoại của hắn, hắn đi qua xem xét cũng là do nguyên do đó.
Nhưng hắn đi đường thực sự rất nhanh, Đào Cẩn đi ở phía sau phải cố hết sức mới theo kịp, lại không dám kêu hắn đi chậm một chút, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo hắn đến phía bên kia hồ.
Lúc bọn họ đi đến nơi ở đó đã có không ít người, Hà Ngọc Chiếu ngồi trên tảng đá khóc sướt mướt, vòng hoa cạnh chân vỡ tan tành.
Nàng cởi giày thêu, lộ ra mắt cá chân trong suốt trơn bóng, chỉ thấy trên đó có hai dấu răng rõ ràng. Nàng vừa rồi cùng Đào Nhàn đứng ở đây chờ, một con rắn lặng lẽ từ dưới đất phía sau chui ra, cắn một phát lên chân nàng, thế nên mới có một tiếng thét sợ hãi vừa rồi.
Chân của tiểu thư khuê các không thể tùy tiện cởi ra cho người khác nhìn, nha hoàn che ở trước mặt nàng, cái vị công tử khác đều đứng ở một bên.
Đào Cẩn đi tìm Đào Tĩnh hỏi tình huống, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hà Ngọc Chiếu một mặt khóc một mặt lại lôi kéo Hà Giác nói: "Ca ca cứu muội... Muội không muốn chết..."
Không biết con rắn này có độc hay không, cũng không biết nọc độc đã khuếch tán hay chưa, Hà Giác không dám di chuyển nàng, đã sớm cho người trở về sơn trang mời thái y đến đây.
Hắn không ngừng trấn an Hà Ngọc Chiếu: "Sẽ không, sẽ không có việc gì đâu."
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Hành đang đứng ở đây, nhất thời ngạc nhiên vô cùng: "Cữu cữu tại sao lại ở đây?"
Giang Hành đã biết được tình huống từ chỗ Đào Tĩnh, đứng các vài bước hỏi: "Con rắn kia trông như thế nào?"
Hà Ngọc Chiếu thút tha thút thít, cẩn thận nhớ lại: "Thân mình là màu xanh, trên đầu có màu đỏ, dáng vẻ rất nhỏ."
Ngôn Cật, liền thấy chân mày của Giang Hành nhăn lại thật sâu, "Rắn này có độc, phải lập tức cấp cứu."
Bình thường hắn đều nói không sai, tâm của Hà Ngọc Chiếu đã lạnh một nửa, chỉ cảm thấy nóng lòng muốn chết, nước mắt càng không kiềm chế được.
Nhưng giờ vẫn chưa thấy thái y đến, bọn họ hiểu những lời Giang Hành nói nhưng lại không biết phương pháp làm, nếu như làm bừa không đúng cách làm vết thương nghiêm trọng hơn thì làm thế nào?
Hà Giác gấp đến độ xoay quanh, hỏi Giang Hành: "Cữu cữu thấy nên làm gì bây giờ?"
Giang Hành có một cái biện pháp, chính là để cho một người hút hêt chất độc ra, tránh cho nọc độc tiếp tục khuếch tán khắp nơi. Dù cho không thể hoàn toàn trừ hết nọc độc, nhưng cũng có thể giúp Hà Ngọc Chiếu cầm cự được đến lúc thái y tới.
Việc này cấp bách, nhưng tìm đâu được một người chịu hút nọc độc cho Hà Ngọc Chiếu.
Lý Thái xung phong nhận việc: "Thuộc hạ có thể thử một lần."
Hà Giác lộ ra vẻ do dự, chung quy Ngọc Chiếu cũng là một cô nương chưa lấy chồng, nam nữ thụ thụ bất thân...
Nhưng mà nếu như không kịp thời làm như vậy, chỉ sợ tính mạng Hà Ngọc Chiếu khó giữ. Hắn cắn răng một cái, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị ra lệnh: "Nếu ngươi dám đem việc này nói ra, ta sẽ để khiến các ngươi hối hân."
Lý Thái nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Hắn mới vừa tiến lên một chút, Hà Ngọc Chiếu đã khóc lóc ầm ĩ giãy dụa, sống chết không chịu để cho Lý Thái chạm vào mình: "Cút... Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!"
Hà Giác ở một bên an ủi nàng, "Ngọc Chiếu đừng quậy phá nữa, muội phải vì tính mạng của mình mà suy nghĩ... Cố gắng chịu thiệt thòi một chút, sau này sẽ không có chuyện gì thay đổi."
Lúc này không phải do nàng quậy phá, nàng cũng biết tình hình nghiêm trọng của sự việc, nhưng nàng không muốn bị một người nam nhân thối tha chạm vào chân nàng, hơn nữa còn dùng miệng...
Như vậy trong sạch của nàng sẽ ra sao?
Nàng giãy dụa một hồi lâu, không thể không thỏa hiệp, vẻ mặt đầy chán ghét quay đầu đi chỗ khác.
*
Một khắc đồng hồ sau thái y rốt cuộc cũng đã đến, cũng may vết rắn cắn của Hà Ngọc Chiếu miệng vết thương cũng không sâu, mới vừa rồi lại được xử lý qua, lúc này cũng không có nguy hiểm gì.
Nàng ngồi kiệu trở vê sơn trang trên núi, Hà Giác theo sau ở bên, đi trước mọi người một bước trở lại sơn trang.
Trên núi rất nhiều rắn, bây giờ lại là đầu mùa xuân, là thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở, để tránh phát sinh tình huống như vậy nữa, Đào Tĩnh cùng Giang Hành đi phía sau mấy cô nương, hộ tống các nàng an toàn trở về.
Đào Tĩnh tò mò nhìn nhìn giỏ trúc cùng cần câu trong tay Lý Hồng, "Ngụy vương cũng ở bờ hồ?"
Giang Hành nhìn không chớp mắt đáp: "Trong lúc rãnh rỗi, liền đi vài vòng trên núi."
Nghĩ lại vừa rồi hắn đi cùng Khiếu Khiếu đến, ở sau tuy có Đào Vân đi theo, nhưng Đào Tĩnh vẫn là cảm thấy hắn cùng Khiếu Khiếu đã thân hơn chút. Trên danh nghĩa hắn có bối phận là cữu cữu của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ không hề có chung một chút huyết thống nào, Khiếu Khiếu đã là một cô nương sắp đến tuổi trưởng thành, nếu việc lần này bị người có ý xấu nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn nhảm.
Trên cả đoạn đường tâm tình hắn rất phức tạp.
Rất nhanh đã đi đến đỉnh núi, Đào Tĩnh thoáng nhìn thấy trong vạt áo hắn lộ ra một vật màu xanh, nên có ý tốt nhắc nhở: "Ngụy vương hình như có gì đó sắp rơi ra ."
Giang Hành đưa mắt nhìn, hóa ra là con cá chép Đào Cẩn vừa đan.
Hắn cất vào trong vạt áo một lần nữa, rồi tiếp tục đi đường.
Đào Tĩnh không nhìn rõ là vật gì, chỉ thấy là góc cỏ màu xanh, tại sao Ngụy vương lại đem vật đó nhét vào trong lòng? Nhưng hắn không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của khác, nên không hỏi nhiều.
Đúng lúc nhìn thấy trong tay Đào Vân đang cầm vòng hoa, nên mơ hồ đoán được một chút, nhưng không tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Đến cửa sơn trang, bọn họ đi về hai hướng khác nhau.
Giang Hành đột nhiên dừng lại, đem giỏ trúc giao cho Lý Hồng, nói nhỏ hai câu.
Lý Hồng liền cầm giỏ trúc quay người, đuổi theo hướng Đào Cẩn và Đào Tĩnh đang đi."Đây là quà vương gia nhà nô tài tặng cho Quảng Linh quận chúa, vương gia nói có qua có lại."
Đào Cẩn di một tiếng nhận lấy, bên trong quả nhiên có một con cá chép lớn đang nằm.
Hắn thật sự rất vất vả mới câu được, vậy mà cứ như vậy lại đưa cho nàng ?
Lý Hồng hoàn thành công việc được giao lui người, cáo từ rời đi.
Đi thẳng đến cửa Nhiễm Vân cư, Đào Cẩn còn đang cân nhắc nên giải quyết con cá này như thế nào, "Không bằng nấu thành canh cá uống đi, vừa đúng lúc có thể cho bồi bổ thân thể cho mẫu thân... Nhưng nếu hấp cũng rất ngon..."
Đúng lúc đang định đi vào trong viện, Đào Tĩnh lại lên tiếng gọi lại: "Khiếu Khiếu."
Nàng ngoái đầu nhìn lại, "Ca ca có chuyện gì vậy?"
Đào Tĩnh đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng chọn một cách nói tương đối uyển chuyển nói: "Muội thấy con người Ngụy vương như thế nào?"
Tuy rằng nàng thấy rất thắc mắc vì sao ca ca lại hỏi như vậy, nhưng Đào Cẩn suy nghĩ một hồi, vẫn nên là nói hai năm rõ mười: "Uy phong nghiêm túc, rộng lượng khiêm tốn, có đôi khi thực sự rất đáng sợ, nhưng có đôi khi lại rất gần gũi dễ gần."
Gần gũi dễ gần...
Đào Tĩnh yên tâm, cười nói: "Muội mau đi vào đi."
"Ca ca không cùng muội đi vào sao?" Ca ca đã lâu rồi không gặp ông ngoại và các cữu cữu .
Đào Tĩnh nói không, "Ta trở về Quảng Quế viện."
Đào Cẩn gật đầu, phụ thân thua cuộc thi săn bắn, hiện nay tâm tình khẳng định là rất không vui. Tâm tình ông không tốt liền muốn uống rượu giải sầu, Đào Cẩn gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện giờ của ông, liền gật đầu, hai người đứng ở cửa viện tạm biệt nhau.
Lúc trở lại viện đã là chạng vạng tối, Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đem cá chép đến phòng bếp, chế biến thành món canh cá chép đậu hủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.