Chương 84: sơn động
Phong Hà Du Nguyệt
07/03/2017
Trong xe cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, Giang Hành không khỏi gọi thêm một tiếng.
Một hồi lâu sau, trong khoang xe mới truyền tới một âm thanh: "Bên ngoài có sói sao?"
Hóa ra là sợ sói.
Giang Hành chống vào thùng xe khóe miệng khẽ nhếch, "Chúng ta có nhiều người, bầy sói sẽ không dám lại gần, ngươi yên tâm đi."
Quân đội của bọn họ dường như đã chiếm cứ hoàn toàn cái vách đá này, người đông thế mạnh, chung quanh cũng đều đốt lửa trại, bầy sói sẽ không dám lại gần. Huống chi chung quanh còn có binh sĩ đứng gác, chỉ cần hơi có động tĩnh, thì ở đây đều có thể nghe được, hắn sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghe thấy hắn nói như vậy, nhưng Đào Cẩn vẫn không cảm thấy yên lòng, nàng nhấc lên một góc mành cửa sổ, chỉ để lộ ra một đôi mặt ngập nước: "Thật chứ?"
Một đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh.
Chống lại một ánh mắt xinh đẹp như vậy, Giang Hành bỗng dưng cảm thấy mềm lòng, kiên nhẫn đáp lại nàng: "Thật sự."
Trong khoang xe an tĩnh một lát, Đào Cẩn vén rèm lên đi ra, trước hết nhìn chung quanh một lượt, rồi dẫm lên ghế nhỏ đi xuống, nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, "Chúng ta phải ở chỗ này một đêm sao?"
Chung quanh đều là núi rừng, căn bản là một địa phương không thể ngủ, rất nhiều binh sĩ chỉ dựa vào thân cây để ngủ, chấp nhận hoàn cảnh để qua đêm.
Đợi đến lúc Bạch Nhụy Ngọc Minh còn có Tướng Quân đều đi ra, Giang Hành liền đi trước dẫn đường, dẫn các nàng lách qua binh sĩ, "Phía trước có một cái sơn động, bản vương đã cho người bố trí cỏ khô cùng đệm giường, ngươi có thể ở bên trong ngủ một đêm."
Nghỉ ở trong sơn động tốt hơn nhiều so với nghỉ ở trong rừng, Đào Cẩn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Đi được một nửa đường chợt nhớ tới cái gì, nàng tiến lên hai bước lắm lấy tay áo của Giang Hành, "Chu đại phu đang ở đâu?"
Giang Hành dừng lại, quay người nhìn nàng, Chu Phổ mặc dù là người nàng mang tới, nhưng thân phận không thể đánh đồng với nàng, "Hắn có thể qua đêm ở trong rừng, cũng có thể ngủ ở trên xe ngựa, nhưng không thể đến ở cùng ngươi ở trong sơn động được."
Đào Cẩn tất nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng luôn cảm thấy mình phải chiếu cố Chu Phổ, "Vậy hắn đã ăn gì chưa?"
Giang Hành tiếp tục đi về phía trước, "Đợi chút nữa bản vương sai người dẫn hắn đến đây, dùng xong bữa cơm chiều rồi sẽ cho hắn trở về."
Vừa đúng lúc Đào Cẩn có chút chuyện muốn nói với Chu Phổ, như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn, nàng thống khoái mà ừ một tiếng, liền đi theo phía sau Giang Hành.
Sơn động ở cách đó không xa, cửa động có bốn binh sĩ trông coi, trong động đã đốt lửa trại, ánh lửa chiếu sáng khung cảnh bên trong, vách động không cao, chỉ có một chút không gian, nhưng cũng đủ để sáu bảy người ở.
Đào Cẩn đi vào, ban đêm ở bên ngoài gió thổi rất lớn, nàng bị gió lạnh thổi làm hai tay lạnh băng, nàng nhịn không được mà đưa tay đặt lại gần đống lửa để sưởi ấm, "Nơi này ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài."
Ở một góc khuất còn có một chiếc giường rât phô trương, phía dưới chiếc giường được trải một tầng cỏ thật dày, phía trên trải một tầng đệm giường, nhìn có vẻ rất thoải mái . Tướng Quân đi từ sáng sớm nên có vẻ mệt, nó nhảy lên trên giường nhắm hai mắt lại, vô cùng thoải mái mà bắt đầu giấc ngủ.
Phía ngoài binh sĩ mang hai con thỏ hoang đã được làm sạch vào, "Ngụy vương, đây là do Nhân Dũng giáo úy chuẩn bị cho Quảng Linh quận chúa."
Giang Hành để hắn đặt hai con thể lên trên đống lửa, thuận tiện hỏi một câu: "Chu đại phu đâu?"
Người binh lính kia đáp: "Đã cho người đi mời, chắc bây giờ đang trên đường đến."
Quả nhiên không bao lâu sau, đã thấy Chu Phổ xuất hiện ở cửa sơn động, đi cùng hắn còn có tiểu đồng Thôi Hạ.
Lúc này Giang Hành đang ngồi ở cạnh đống lửu nướng thịt thỏ, thấy hắn tiến vào chỉ gật gật đầu, chỉ cho hắn ngồi xuống đối diện.
Đào Cẩn ngồi ở trên giường ở góc khuất, cả ngày hai người đã đã không gặp nhau, nên có chút tò mò tình trạng của hắn lúc này, "Chu đại phu còn chịu được không? Ngụy vương cữu cữu nói chúng ta còn phải như vậy hai ngày nữa."
Chu Phổ cong môi, lắc lắc đầu.
Khuôn mặt hắn hết sức bình tĩnh, giống như một chút cũng không cảm thấy vất vả. Ngẫm lại cũng rất bình thường, đời trước hắn còn trải qua nhiều khổ sở hơn, không có gì không nhịn được. Huống chi một cô nương như nàng còn có thể chịu được, hắn làm sao có thể kêu khổ trước mặt nàng được?
Biết rõ hắn đang trấn an mình, nhưng Đào Cẩn vẫn cảm thấy yên tâm, "Ngụy vương cữu cữu đang nướng thịt thỏ, chút nữa ngươi hãy ăn nhiều một chút, sáng mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường."
Giọng điệu nghiễm nhiên như người trong một nhà.
Giang Hành đem thịt thỏ chuyển mặt, bôi hương liệu lên, nghe vậy không tự chủ được khẽ cười một tiếng: "Giao tình của Khiếu Khiếu cùng Chu đại phu không phải là ít nhỉ?"
Đào Cẩn chần chờ một chút, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Hình như cũng không đúng như vậy, là do nàng tự muốn đối tốt với Chu Phổ, mà Chu Phổ chỉ coi nàng như bạn bè bình thường? Nghĩ như vậy, nàng đã thốt ra: "Chu đại phu đã chữa bệnh cho ta, còn đưa cho ta một lọ hoàn có thể cấp cứu lúc bị bệnh tim, hắn đã giúp ta rất nhiều việc."
Bàn tay đang sửu ấm của Chu Phổ hơi dừng lại, chỉ khép mắt không nói gì.
Hắn tuy rằng đã cứu nàng nhiều lần, nhưng kiếp trước nàng đã cứu hắn một lần, chỉ một lần cứu giúp kia, hắn dùng cả đời cũng không đủ để báo đáp cho nàng.
Thịt thỏ nướng gần chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía, Giang Hành cầm thanh chủy thủ tùy thân Bàn Long ra, cắt một miếng đùi thỏ đặt trên một cái lá cây, đưa cho Đào Cẩn: "Ăn đi."
Đào Cẩn nhận lấy, bởi vì sợ nóng, chỉ cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Thịt thỏ có một lớp da bên ngoài được nướng đến xốp giòn, bên trong thịt vẫn còn mềm, ăn ngon hơn rất nhiều so với hồi Đào Tĩnh và Hà Giác nướng lúc ở bên hồ.
Giang Hành đem số thịt còn lại chia thành từng miếng đặt trong đĩa rồi đưa đến trước mặt nàng, "Ăn từ từ ăn, đây còn có nữa."
"Vậy phần của Ngụy vương cữu cữu đâu?"
Giang Hành ngồi xuống, "Ta ăn rồi ."
Hắn đem phần còn lại của con thỏ kia chia cho hai người Chu Phổ cùng Thôi Hạ, Chu Phổ không quá đói, nên đem đại đa số đều chia cho Thôi Hạ. Thôi Hạ ăn như sói như hổ, vừa ăn vừa không nhịn được khen: "Tay nghề của Ngụy vương thật tuyệt hảo."
Giang Hành cười cười, xem như là chấp nhận câu tán dương này.
Sau khi Đào Cẩn ăn xong, đem phần thịt thỏ còn lại chia cho Bạch Nhụy cùng Ngọc Minh, nàng dùng khăn tay lau lau khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng, trước mặt liền xuất hiện một cái cốc trà bằng trúc.
Giang Hành nói: "Uống nước làm trơn họng đi, nếu không buổi tối khi ngủ sẽ khát , chung quanh đây lại không có nguồn nước."
Lúc nãy khi vừa ăn xong thịt, Đào Cẩn cảm thấy hơi khát nước, vì thế nên không chút suy nghĩ nhận lấy uống hai hụm.
Mãi đến sau khi uống xong mới phản ứng kịp, cái cốc này là của ai?
Chỉ thấy Giang Hành mặt không đổi sắc đưa qua, một cái lọ được cột trên eo hắn treo cùng chỗ với thanh chủy thủ.
*
Sau khi ăn xong đồ, Chu Phổ đứng dậy hướng Đào Cẩn cùng Giang Hành hành lễ cáo từ.
Đào Cẩn hỏi: "Buổi tối ngươi ngủ ở đâu?"
Hắn chỉ chỉ về phía trước xe ngựa, "Tại hạ có thể ngủ ở nơi đó."
Tuy không gian trên xe ngựa hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể ngủ một đêm. Đào Cẩn ồ một tiếng, "Vậy ngươi trở về đi."
Chu Phổ gật đầu.
Sau khi hắn rời đi, Ngọc Minh đi ra bên ngoài tìm củi khô, tránh cho buổi tối không có củi để đốt lửa. Bạch Nhụy đi trên xe ngựa lấy chăn mỏng cùng quần áo, trong sơn động chỉ còn lại hai người Giang Hành cùng Đào Cẩn.
Đào Cẩn ngồi ở một bên khác bên đống lửa, ánh mắt tò mò nhìn về phía bên hông Giang Hành, "Tại sao trước kia ta chưa từng thấy qua thanh chủy thủ này của Ngụy vương cữu cữu?"
Giang Hành thêm củi vào trong đống lửa, "Là người khác đưa cho ta."
Đào Cẩn theo bản năng hỏi: "Là ai?"
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang tò mò của nàng, cười nói: "Ngươi muốn biết?"
"Đương nhiên không muốn." Đào Cẩn khoát tay, cất giọng nói nhẹ nhàng, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi thuận miệng thì trả lời một chút là được, không cần để ở trong lòng."
Hoa lửa bập bùng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, không ngừng nhảy múa.
Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, gò má như Dương Chi Bạch Ngọc của nàng như được phủ thêm một tầng hào quang, đôi mắt rạng rỡ có thần, tựa hồ như có thể trực tiếp nhìn đến tận sâu đáy lòng của người khác. Một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, không có âm mưu thâm trầm, không có lòng vòng quanh co, làm cho người khác không thể cự tuyệt.
Giang Hành nói cho nàng biết: "Là tri phủ Tùng Châu đưa ."
Đào Cẩn có chút ấn tượng đối với người này.
Tần Trung Nhân tri phủ Tùng Châu, năm nay 40 tuổi, là một học giả tinh thông kim cổ, suất sĩ đã 10 năm, nhận chức tại Hàn Lâm viện 2 năm đã làm tới biên tu, sau bị điều tới Tùng Châu làm quan, từng bước từng bước một làm tới tri phủ. Dưới gối hắn có bốn nhi tử, hai nữ nhi, người để cho Đào Cẩn có ấn tượng sâu nhất là đại nữ nhi của hắn Tần Mộ Mộ.
Vì sau này vị Tần Mộ Mộ chính là trắc phi của Giang Hành.
Đào Cẩn chưa bao giờ tiếp xúc qua cùng nàng, không biết nàng là người như thế nào, nhưng căn cứ vào địa vị sau này của nàng, dựa vào địa vị sau này của nàng người này tâm kế chắc cũng không đơn giản.
Đào Cẩn suy nghĩ trong chốc lát, "Ngụy vương cữu cữu, lần này tới Tùng Châu, Hoàng Hậu nương nương có để ta nhìn giúp ngài một việc."
Nàng không phải cố ý muốn bán đứng Trang hoàng hậu, quả thực là nàng không nghĩ được biện pháp khác .
Giang Hành vẫn chưa lưu tâm lắm, "Chuyện gì?"
Nàng nói: "Hoàng Hậu nương nương nói ngài đã hai mươi có bảy tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân, nên để ta giúp ngài lưu ý các cô nương bên cạnh ngài một chút." Nàng cố ý ngừng một lát, "Ngụy vương cữu cữu, ngài không có thích cô nương nào sao?"
Giang Hành giật mình, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Việc Hoàng Hậu nói cùng ngươi chính là việc này?"
Đào Cẩn thành khẩn gật gật đầu.
Giang Hành có chút đau đầu.
Hắn biết Hoàng Hậu bận tâm hôn sự của hắn, nhưng không biết bà đã đến mức có bệnh lại vái tứ phương như vậy? Bà lại đi đem việc này giao cho một cái tiểu cô nương mới 13 tuổi? Nói ra không sợ người ta chê cười sao.
Giang Hành day day mi tâm, "Những lời này của bà ngươi không cần để ở trong lòng."
Đào Cẩn mới sẽ không để cho hắn có thể dễ dàng lừa gạt nàng, nhất quyết không tha hỏi: "Vậy ngài có ai rồi sao?"
Nàng muốn biết, lúc này hắn đã thích Tần Mộ Mộ chưa? Muốn hắn nói phải cưới nàng làm trắc phi chỉ là việc bất đắc dĩ?
Tiểu cô nương thực cố chấp, quả thực là tư thế hỏi không được đáp án là nhât quyết không bỏ qua.
Nhưng mà để cho Giang Hành bàn luận chuyện này cùng một vị cô nương kém mình 15 tuổi, hắn thật sự là không mở được miệng, đành thu hồi tầm mắt, "Nếu không có vấn đề gì ta đi bên ngoài canh chừng, có chuyện gì ngươi lại gọi ta."
Nói xong đứng dậy liền đi.
Xa xa thấy Bạch Nhụy Ngọc Minh đang đi về hướng bên này, Đào Cẩn theo bản năng đưa tay túm lấy tay hắn, "Ngụy vương cữu cữu đi đâu vậy?"
Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp không hề do dự duỗi tới, cầm lấy ngón tay hắn, mang theo thật nồng đạm ý ỷ lại. Trong nháy mắt Giang Hành thất thần, nhưng rất nhanh phục hồi lại, "Ta đi ra ngoài động, không định đi xa."
Đào Cẩn vẫn không buông ra, từ dưới đất ngồi dậy đi đến, "Cả đên ngài có thể ở đây không?"
Giang Hành gật đầu.
Lúc này nàng đã cảm thấy yên tâm, buông tay hắn ra rồi ngồi trở lại chỗ cũ, cười rực rỡ nói, "Được rồi, vậy ngài đi đi."
Lúc này Bạch Nhụy Ngọc Minh đã đi tới cửa động, nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy vương dường như có chút không thích hợp, lại nhìn thấy Đào Cẩn cười dịu dàng, còn tưởng là tiểu thư nói gì đó chọc cho Ngụy vương mất hứng. Các nàng không nói gì, một người thêm củi vào đống lửa, một người đi trải giường, thành thành thật thật.
Giang Hành đi ra ngoài.
Đêm càng ngày càng sâu, ở trên trời một vầng trăng cong cong soi sáng, ánh sáng chiếu xuống rừng cây.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói chu, chúng nó bị từng đống lửa dọa lui trở về, không dám tiến lên.
Đào Cẩn lăn qua lộn lại, thẳng đến nửa đêm gần rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Ban đên trong rừng núi rất âm u lạnh lẽo, cho dù giường được bọc đệm cũng không chống đỡ được hàn khí, nàng tội nghiệp cuộn thành một đoàn, lông mày khẽ nhăn.
Trong bóng đêm có bóng người đi vào trong sơn động, đi tới bên cạnh nàng, thấy nàng bị lạnh tới run lẩy bẩy, liền cởi trường bào trên người phủ xuống trên người nàng.
Một bàn tay nàng lộ ra bên ngoài đệm giường, Giang Hành cầm tay nàng giúp nàng để vào trong chăn, lúc cầm tay nàng dừng trong chốc lát rồi mới buông ra.
Một hồi lâu sau, trong khoang xe mới truyền tới một âm thanh: "Bên ngoài có sói sao?"
Hóa ra là sợ sói.
Giang Hành chống vào thùng xe khóe miệng khẽ nhếch, "Chúng ta có nhiều người, bầy sói sẽ không dám lại gần, ngươi yên tâm đi."
Quân đội của bọn họ dường như đã chiếm cứ hoàn toàn cái vách đá này, người đông thế mạnh, chung quanh cũng đều đốt lửa trại, bầy sói sẽ không dám lại gần. Huống chi chung quanh còn có binh sĩ đứng gác, chỉ cần hơi có động tĩnh, thì ở đây đều có thể nghe được, hắn sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghe thấy hắn nói như vậy, nhưng Đào Cẩn vẫn không cảm thấy yên lòng, nàng nhấc lên một góc mành cửa sổ, chỉ để lộ ra một đôi mặt ngập nước: "Thật chứ?"
Một đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh.
Chống lại một ánh mắt xinh đẹp như vậy, Giang Hành bỗng dưng cảm thấy mềm lòng, kiên nhẫn đáp lại nàng: "Thật sự."
Trong khoang xe an tĩnh một lát, Đào Cẩn vén rèm lên đi ra, trước hết nhìn chung quanh một lượt, rồi dẫm lên ghế nhỏ đi xuống, nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, "Chúng ta phải ở chỗ này một đêm sao?"
Chung quanh đều là núi rừng, căn bản là một địa phương không thể ngủ, rất nhiều binh sĩ chỉ dựa vào thân cây để ngủ, chấp nhận hoàn cảnh để qua đêm.
Đợi đến lúc Bạch Nhụy Ngọc Minh còn có Tướng Quân đều đi ra, Giang Hành liền đi trước dẫn đường, dẫn các nàng lách qua binh sĩ, "Phía trước có một cái sơn động, bản vương đã cho người bố trí cỏ khô cùng đệm giường, ngươi có thể ở bên trong ngủ một đêm."
Nghỉ ở trong sơn động tốt hơn nhiều so với nghỉ ở trong rừng, Đào Cẩn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Đi được một nửa đường chợt nhớ tới cái gì, nàng tiến lên hai bước lắm lấy tay áo của Giang Hành, "Chu đại phu đang ở đâu?"
Giang Hành dừng lại, quay người nhìn nàng, Chu Phổ mặc dù là người nàng mang tới, nhưng thân phận không thể đánh đồng với nàng, "Hắn có thể qua đêm ở trong rừng, cũng có thể ngủ ở trên xe ngựa, nhưng không thể đến ở cùng ngươi ở trong sơn động được."
Đào Cẩn tất nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng luôn cảm thấy mình phải chiếu cố Chu Phổ, "Vậy hắn đã ăn gì chưa?"
Giang Hành tiếp tục đi về phía trước, "Đợi chút nữa bản vương sai người dẫn hắn đến đây, dùng xong bữa cơm chiều rồi sẽ cho hắn trở về."
Vừa đúng lúc Đào Cẩn có chút chuyện muốn nói với Chu Phổ, như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn, nàng thống khoái mà ừ một tiếng, liền đi theo phía sau Giang Hành.
Sơn động ở cách đó không xa, cửa động có bốn binh sĩ trông coi, trong động đã đốt lửa trại, ánh lửa chiếu sáng khung cảnh bên trong, vách động không cao, chỉ có một chút không gian, nhưng cũng đủ để sáu bảy người ở.
Đào Cẩn đi vào, ban đêm ở bên ngoài gió thổi rất lớn, nàng bị gió lạnh thổi làm hai tay lạnh băng, nàng nhịn không được mà đưa tay đặt lại gần đống lửa để sưởi ấm, "Nơi này ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài."
Ở một góc khuất còn có một chiếc giường rât phô trương, phía dưới chiếc giường được trải một tầng cỏ thật dày, phía trên trải một tầng đệm giường, nhìn có vẻ rất thoải mái . Tướng Quân đi từ sáng sớm nên có vẻ mệt, nó nhảy lên trên giường nhắm hai mắt lại, vô cùng thoải mái mà bắt đầu giấc ngủ.
Phía ngoài binh sĩ mang hai con thỏ hoang đã được làm sạch vào, "Ngụy vương, đây là do Nhân Dũng giáo úy chuẩn bị cho Quảng Linh quận chúa."
Giang Hành để hắn đặt hai con thể lên trên đống lửa, thuận tiện hỏi một câu: "Chu đại phu đâu?"
Người binh lính kia đáp: "Đã cho người đi mời, chắc bây giờ đang trên đường đến."
Quả nhiên không bao lâu sau, đã thấy Chu Phổ xuất hiện ở cửa sơn động, đi cùng hắn còn có tiểu đồng Thôi Hạ.
Lúc này Giang Hành đang ngồi ở cạnh đống lửu nướng thịt thỏ, thấy hắn tiến vào chỉ gật gật đầu, chỉ cho hắn ngồi xuống đối diện.
Đào Cẩn ngồi ở trên giường ở góc khuất, cả ngày hai người đã đã không gặp nhau, nên có chút tò mò tình trạng của hắn lúc này, "Chu đại phu còn chịu được không? Ngụy vương cữu cữu nói chúng ta còn phải như vậy hai ngày nữa."
Chu Phổ cong môi, lắc lắc đầu.
Khuôn mặt hắn hết sức bình tĩnh, giống như một chút cũng không cảm thấy vất vả. Ngẫm lại cũng rất bình thường, đời trước hắn còn trải qua nhiều khổ sở hơn, không có gì không nhịn được. Huống chi một cô nương như nàng còn có thể chịu được, hắn làm sao có thể kêu khổ trước mặt nàng được?
Biết rõ hắn đang trấn an mình, nhưng Đào Cẩn vẫn cảm thấy yên tâm, "Ngụy vương cữu cữu đang nướng thịt thỏ, chút nữa ngươi hãy ăn nhiều một chút, sáng mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường."
Giọng điệu nghiễm nhiên như người trong một nhà.
Giang Hành đem thịt thỏ chuyển mặt, bôi hương liệu lên, nghe vậy không tự chủ được khẽ cười một tiếng: "Giao tình của Khiếu Khiếu cùng Chu đại phu không phải là ít nhỉ?"
Đào Cẩn chần chờ một chút, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Hình như cũng không đúng như vậy, là do nàng tự muốn đối tốt với Chu Phổ, mà Chu Phổ chỉ coi nàng như bạn bè bình thường? Nghĩ như vậy, nàng đã thốt ra: "Chu đại phu đã chữa bệnh cho ta, còn đưa cho ta một lọ hoàn có thể cấp cứu lúc bị bệnh tim, hắn đã giúp ta rất nhiều việc."
Bàn tay đang sửu ấm của Chu Phổ hơi dừng lại, chỉ khép mắt không nói gì.
Hắn tuy rằng đã cứu nàng nhiều lần, nhưng kiếp trước nàng đã cứu hắn một lần, chỉ một lần cứu giúp kia, hắn dùng cả đời cũng không đủ để báo đáp cho nàng.
Thịt thỏ nướng gần chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía, Giang Hành cầm thanh chủy thủ tùy thân Bàn Long ra, cắt một miếng đùi thỏ đặt trên một cái lá cây, đưa cho Đào Cẩn: "Ăn đi."
Đào Cẩn nhận lấy, bởi vì sợ nóng, chỉ cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Thịt thỏ có một lớp da bên ngoài được nướng đến xốp giòn, bên trong thịt vẫn còn mềm, ăn ngon hơn rất nhiều so với hồi Đào Tĩnh và Hà Giác nướng lúc ở bên hồ.
Giang Hành đem số thịt còn lại chia thành từng miếng đặt trong đĩa rồi đưa đến trước mặt nàng, "Ăn từ từ ăn, đây còn có nữa."
"Vậy phần của Ngụy vương cữu cữu đâu?"
Giang Hành ngồi xuống, "Ta ăn rồi ."
Hắn đem phần còn lại của con thỏ kia chia cho hai người Chu Phổ cùng Thôi Hạ, Chu Phổ không quá đói, nên đem đại đa số đều chia cho Thôi Hạ. Thôi Hạ ăn như sói như hổ, vừa ăn vừa không nhịn được khen: "Tay nghề của Ngụy vương thật tuyệt hảo."
Giang Hành cười cười, xem như là chấp nhận câu tán dương này.
Sau khi Đào Cẩn ăn xong, đem phần thịt thỏ còn lại chia cho Bạch Nhụy cùng Ngọc Minh, nàng dùng khăn tay lau lau khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng, trước mặt liền xuất hiện một cái cốc trà bằng trúc.
Giang Hành nói: "Uống nước làm trơn họng đi, nếu không buổi tối khi ngủ sẽ khát , chung quanh đây lại không có nguồn nước."
Lúc nãy khi vừa ăn xong thịt, Đào Cẩn cảm thấy hơi khát nước, vì thế nên không chút suy nghĩ nhận lấy uống hai hụm.
Mãi đến sau khi uống xong mới phản ứng kịp, cái cốc này là của ai?
Chỉ thấy Giang Hành mặt không đổi sắc đưa qua, một cái lọ được cột trên eo hắn treo cùng chỗ với thanh chủy thủ.
*
Sau khi ăn xong đồ, Chu Phổ đứng dậy hướng Đào Cẩn cùng Giang Hành hành lễ cáo từ.
Đào Cẩn hỏi: "Buổi tối ngươi ngủ ở đâu?"
Hắn chỉ chỉ về phía trước xe ngựa, "Tại hạ có thể ngủ ở nơi đó."
Tuy không gian trên xe ngựa hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể ngủ một đêm. Đào Cẩn ồ một tiếng, "Vậy ngươi trở về đi."
Chu Phổ gật đầu.
Sau khi hắn rời đi, Ngọc Minh đi ra bên ngoài tìm củi khô, tránh cho buổi tối không có củi để đốt lửa. Bạch Nhụy đi trên xe ngựa lấy chăn mỏng cùng quần áo, trong sơn động chỉ còn lại hai người Giang Hành cùng Đào Cẩn.
Đào Cẩn ngồi ở một bên khác bên đống lửa, ánh mắt tò mò nhìn về phía bên hông Giang Hành, "Tại sao trước kia ta chưa từng thấy qua thanh chủy thủ này của Ngụy vương cữu cữu?"
Giang Hành thêm củi vào trong đống lửa, "Là người khác đưa cho ta."
Đào Cẩn theo bản năng hỏi: "Là ai?"
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang tò mò của nàng, cười nói: "Ngươi muốn biết?"
"Đương nhiên không muốn." Đào Cẩn khoát tay, cất giọng nói nhẹ nhàng, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi thuận miệng thì trả lời một chút là được, không cần để ở trong lòng."
Hoa lửa bập bùng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, không ngừng nhảy múa.
Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, gò má như Dương Chi Bạch Ngọc của nàng như được phủ thêm một tầng hào quang, đôi mắt rạng rỡ có thần, tựa hồ như có thể trực tiếp nhìn đến tận sâu đáy lòng của người khác. Một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, không có âm mưu thâm trầm, không có lòng vòng quanh co, làm cho người khác không thể cự tuyệt.
Giang Hành nói cho nàng biết: "Là tri phủ Tùng Châu đưa ."
Đào Cẩn có chút ấn tượng đối với người này.
Tần Trung Nhân tri phủ Tùng Châu, năm nay 40 tuổi, là một học giả tinh thông kim cổ, suất sĩ đã 10 năm, nhận chức tại Hàn Lâm viện 2 năm đã làm tới biên tu, sau bị điều tới Tùng Châu làm quan, từng bước từng bước một làm tới tri phủ. Dưới gối hắn có bốn nhi tử, hai nữ nhi, người để cho Đào Cẩn có ấn tượng sâu nhất là đại nữ nhi của hắn Tần Mộ Mộ.
Vì sau này vị Tần Mộ Mộ chính là trắc phi của Giang Hành.
Đào Cẩn chưa bao giờ tiếp xúc qua cùng nàng, không biết nàng là người như thế nào, nhưng căn cứ vào địa vị sau này của nàng, dựa vào địa vị sau này của nàng người này tâm kế chắc cũng không đơn giản.
Đào Cẩn suy nghĩ trong chốc lát, "Ngụy vương cữu cữu, lần này tới Tùng Châu, Hoàng Hậu nương nương có để ta nhìn giúp ngài một việc."
Nàng không phải cố ý muốn bán đứng Trang hoàng hậu, quả thực là nàng không nghĩ được biện pháp khác .
Giang Hành vẫn chưa lưu tâm lắm, "Chuyện gì?"
Nàng nói: "Hoàng Hậu nương nương nói ngài đã hai mươi có bảy tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân, nên để ta giúp ngài lưu ý các cô nương bên cạnh ngài một chút." Nàng cố ý ngừng một lát, "Ngụy vương cữu cữu, ngài không có thích cô nương nào sao?"
Giang Hành giật mình, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Việc Hoàng Hậu nói cùng ngươi chính là việc này?"
Đào Cẩn thành khẩn gật gật đầu.
Giang Hành có chút đau đầu.
Hắn biết Hoàng Hậu bận tâm hôn sự của hắn, nhưng không biết bà đã đến mức có bệnh lại vái tứ phương như vậy? Bà lại đi đem việc này giao cho một cái tiểu cô nương mới 13 tuổi? Nói ra không sợ người ta chê cười sao.
Giang Hành day day mi tâm, "Những lời này của bà ngươi không cần để ở trong lòng."
Đào Cẩn mới sẽ không để cho hắn có thể dễ dàng lừa gạt nàng, nhất quyết không tha hỏi: "Vậy ngài có ai rồi sao?"
Nàng muốn biết, lúc này hắn đã thích Tần Mộ Mộ chưa? Muốn hắn nói phải cưới nàng làm trắc phi chỉ là việc bất đắc dĩ?
Tiểu cô nương thực cố chấp, quả thực là tư thế hỏi không được đáp án là nhât quyết không bỏ qua.
Nhưng mà để cho Giang Hành bàn luận chuyện này cùng một vị cô nương kém mình 15 tuổi, hắn thật sự là không mở được miệng, đành thu hồi tầm mắt, "Nếu không có vấn đề gì ta đi bên ngoài canh chừng, có chuyện gì ngươi lại gọi ta."
Nói xong đứng dậy liền đi.
Xa xa thấy Bạch Nhụy Ngọc Minh đang đi về hướng bên này, Đào Cẩn theo bản năng đưa tay túm lấy tay hắn, "Ngụy vương cữu cữu đi đâu vậy?"
Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp không hề do dự duỗi tới, cầm lấy ngón tay hắn, mang theo thật nồng đạm ý ỷ lại. Trong nháy mắt Giang Hành thất thần, nhưng rất nhanh phục hồi lại, "Ta đi ra ngoài động, không định đi xa."
Đào Cẩn vẫn không buông ra, từ dưới đất ngồi dậy đi đến, "Cả đên ngài có thể ở đây không?"
Giang Hành gật đầu.
Lúc này nàng đã cảm thấy yên tâm, buông tay hắn ra rồi ngồi trở lại chỗ cũ, cười rực rỡ nói, "Được rồi, vậy ngài đi đi."
Lúc này Bạch Nhụy Ngọc Minh đã đi tới cửa động, nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy vương dường như có chút không thích hợp, lại nhìn thấy Đào Cẩn cười dịu dàng, còn tưởng là tiểu thư nói gì đó chọc cho Ngụy vương mất hứng. Các nàng không nói gì, một người thêm củi vào đống lửa, một người đi trải giường, thành thành thật thật.
Giang Hành đi ra ngoài.
Đêm càng ngày càng sâu, ở trên trời một vầng trăng cong cong soi sáng, ánh sáng chiếu xuống rừng cây.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói chu, chúng nó bị từng đống lửa dọa lui trở về, không dám tiến lên.
Đào Cẩn lăn qua lộn lại, thẳng đến nửa đêm gần rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Ban đên trong rừng núi rất âm u lạnh lẽo, cho dù giường được bọc đệm cũng không chống đỡ được hàn khí, nàng tội nghiệp cuộn thành một đoàn, lông mày khẽ nhăn.
Trong bóng đêm có bóng người đi vào trong sơn động, đi tới bên cạnh nàng, thấy nàng bị lạnh tới run lẩy bẩy, liền cởi trường bào trên người phủ xuống trên người nàng.
Một bàn tay nàng lộ ra bên ngoài đệm giường, Giang Hành cầm tay nàng giúp nàng để vào trong chăn, lúc cầm tay nàng dừng trong chốc lát rồi mới buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.