Chương 82: Tùy hứng
Phong Hà Du Nguyệt
07/03/2017
Mì vằn thắn với tôm bóc vỏ giòn giòn hương thơm vừa miệng, nước dùng lại ngọt, Đào Cẩn ăn xong như thỏa được ước nguyện, liếm liếm khóe miệng,
không chút keo kiệt nào tán dương: “Ăn ngon thật đó.”
Bạch Nhụy đưa cho nàng cái khăn lụa, “Tiểu thư ăn no rồi thì đi rửa mặt thôi, ngày mai còn phải lên đường vào buổi sáng sớm nữa.”
Nói đến cũng kỳ lạ, nếu trạm dịch có thể làm ra món mì vằn thắn ngon vậy, vì sao thức ăn lại không được để ý chút nào vậy? Bạch Nhụy nghiền ngẫm, đứng cạnh tường cầm lấy một cái khay đựng miếng thịt dê đã được cắt, đặt xuống trước mặt Tướng Quân.
Tướng Quân từ buổi trưa đến bây giờ còn chưa có ăn cái gì, bụng cũng đã đói lắm rồi. Nhìn thấy miếng thịt thì ngay lập tức bổ nhào tới, mỗi lần cắn một miếng, tướng ăn rất lỗ mãng.
Tướng Quân gần đây càng ngày càng thích ăn thịt, có đôi khi một đĩa thịt căn bản là không đủ. Bạch Nhụy cho ăn xong thì đứng lùi phía xa, lúc Tướng Quân đang ăn thì không ai dám tiến lên, vì nó sẽ nghĩ có người muốn tranh miếng ăn với mình, không chừng còn có thể cắn ngược lại người đó một phát.
Đào Cẩn rửa mặt xong, Tướng Quân cũng ăn no, đang nằm ở bậc dùng để bước lên giường, lười nhác thích ý liếm móng vuốt, cùng với bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến hồi nãy cách xa nhau một trời một vực. Đào Cẩn tiến lên nhéo nhéo vào lỗ tai Tướng Quân, giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Vài ngày rồi mày vẫn chưa tắm rửa nhỉ? Nhìn xem, trên người vừa bẩn vừa hôi này.”
Tướng Quân chuyển động tròng mắt nhìn nàng một cái, không có phản ứng gì.
Đào Cẩn không chịu được vẻ bẩn thỉu này của Tướng Quân, sai Bạch Nhụy Ngọc Minh đi chuẩn bị một thùng nước ấm đến, nàng phải tắm rửa cho báo con bẩn thỉu này thật sạch sẽ mới được.
Không lâu sau thì các nàng bưng một chậu nước ấm tiến vào, đặt ở giữa phòng: “Tiểu thư muốn tự mình tắm cho nó sao?”
Đào Cẩn ôm Tướng Quân tới, nghe vậy cười hỏi: “Vậy ngươi tới tắm cho nó nhé?”
Bạch Nhụy liên tục lắc đầu, nàng cũng không dám ở cùng loài vật nguy hiểm thế này, bình thường có tiểu thư ở đây thì tốt, nó sẽ không động vào các nàng. Ai biết khi không có tiểu thư ở đây thì sẽ thế nào chứ? Lỡ may nó cắn các nàng như cắn Thanh Tư thì sao? Nghĩ như vậy, Bạch Nhụy càng không dám đụng vào Tướng Quân.
Hai người nha hoàn đều không muốn, thì Đào Cẩn phải tự mình động thủ.
Nàng chưa tắm cho Tướng Quân bao giờ, trước khi ở Đào phủ có hồ, nó có thể tự mình tắm rửa. Giờ đã ra khỏi phủ, nó lăn lộn ở bên ngoài bấy lâu, lại không có tắm rửa, có thể thấy trên người bẩn thế nào.
Nhìn thùng gỗ do dự trong chốc lát, Đào Cẩn trực tiếp đem Tướng Quân bỏ vào trong nước, lại bảo Bạch Nhụy mượn ít bồ kết của người ở trong trạm dịch, nàng bắt đầu giúp Tướng Quân tắm sạch thân thể. Có lẽ Tướng Quân không thích tắm rửa, vài lần muốn thoát khỏi thùng nước, đều bị Đào Cẩn hung hăng kéo lại.
Nó nhìn Đào Cẩn kêu vài tiếng, từ trong yết hầu phát ra vài âm thanh gừ gừ tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng Đào Cẩn không sợ, xoa xoa đầu Tướng Quân, “Đừng nhúc nhích, tắm xong là được mà.”
Nàng biết Tướng Quân sẽ không tổn thương nàng, vì vậy cơ bản là không hề sợ hãi.
Sự thật đúng như vậy, Tướng Quân chỉ biết dùng thanh âm phát tiết bất mãn, nhưng cũng không có nhìn nàng nhe răng trợn mắt. Khi gần xong thì Tướng Quân rốt cục cũng không thể nhìn được nữa, vẩy vẩy nước trên người, từ trong thùng nước nhảy ra, phóng vụt qua chân Bạch Nhụy Ngọc Minh, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Đào Cẩn lau bọt nước trên mặt, đến khi mở mắt ra thì đã không nhìn thấy bóng dáng nó đâu cả.
“Tướng Quân!”
*
Đào Cẩn buồn bực hô lên một tiếng, cũng không thấy nó trở về.
Bạch Nhụy sợ tới mức lảo đảo hai bước, khăn tay trong tay rơi xuống đất: “Tiểu thư, Tướng Quân đi ra ngoài…”
Ngọc Minh nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng nhìn nhìn, “Hi vọng không làm ai bị thương.”
Trạm dịch này đều là binh lính, trên người có công phu, bản lĩnh rất cao, Tướng Quân bây giờ còn nhỏ, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Đào Cẩn bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ thấy chỗ rẽ xa xa thấp thoáng có cái đuôi, trong nháy mắt lại biến mất không thấy.
Báo con đáng giân này!
Đào Cẩn nhấc làn váy lên truy đuổi, gần đây thời tiết chuyển ấm, nàng chỉ khoác một cái áo thêu hoa văn phù dung, đường viền vạt áo là họa tiết hoa mẫu đơn, là bộ mà lần trước lúc sinh nhật Tôn Khải Yên đã tặng cho nàng. Phía dưới mặc một cái váy màu vàng thêu hàng trăm con bướm, lúc nàng chạy giống như có hàng trăm con bướm đang vỗ cánh, mê loạn mắt người.
Nàng rẽ qua chỗ rẽ, thấy Tướng Quân đứng ở rào chắn phía trước, đang không ngừng cọ xát lên lan can phơi quần áo.
Đó là trung y màu trắng, bên cạnh còn có trường bào màu xám, không biết là xiêm y của binh lính nào. Đào Cẩn híp mắt, định thừa dịp không có ai phát hiện thì chạy nhanh bắt nó về, đáng tiếc Tướng Quân lại không nghe lời, ở trên hành lang cứ tránh tới tránh lui, nhất định không chịu để nàng bắt.
Bên cạnh là hàng rào chắn, nếu không cẩn thận thì nó sẽ té xuống, thấy vậy Đào Cẩn vừa gấp gáp vừa tức giận: “Tướng Quân!”
Thanh âm non nớt hàm chứa uy nghiêm, giọng điệu mang theo vài phần không dung thứ.
Quả nhiên Tướng Quân dừng lại, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn nàng.
“Tướng Quân?” Bên kia hành lang bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, tiếp đến là giọng điệu buồn bực hỏi: “Ngụy vương, có phải có người gọi ngài hay không?”
*
Người nọ nghĩ lại lại thấy không quá thích hợp, nơi này tại sao lại có thanh âm của cô nương được chứ?
Đang lúc suy nghĩ thì hai người một trước một sau tiến ra từ góc hành lang, lập tức thấy một tiểu cô nương mặc bộ quần áo lụa màu anh đào, nàng đứng đối diện với báo con, môi hồng mím chặt. Dưới váy là đôi giày tơ tằm thêu hoa sen, phía trước chỉ lộ ra mũi giày xinh xắn. Vừa nhìn thấy tiểu cô nương đứng ở trước mặt là người phấn điêu mày ngọc, trên gương mặt không chỗ nào không lộ ra nét tinh tế.
Người mở miệng nói là đội phó Quách Trưởng Dũng, ở trong quân doanh bọn họ thường xuyên xưng hô Ngụy vương là Tướng Quân, lúc này nghe thấy hai chữ đó, phản ứng đầu tiên là tưởng gọi Giang Hành.
Giang Hành đi phía sau hắn, nhìn thấy tiểu bất điểm kia đang tức giận ngập trời, lại thấy Tướng Quân ở trên lan can quần áo, ngay lập tức hiểu được vì sao lại thế, khóe môi không tự chủ cong lên: “Khiếu Khiếu, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Đào Cẩn đang hết sức chuyên chú trừng mắt to mắt nhỏ với Tướng Quân, không có chú ý đến hai người họ đã tới, nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to đen nhánh tràn đầy kinh ngạc, “Ngụy vương cữu cữu?”
Quách Trưởng Dũng cũng gào to một tiếng: “Ai khiến quần áo lão tử biến thành như vậy thế này?”
Quần áo trên lan can bị in hai dấu chân, trung y vốn sạch sẽ giờ đây vừa bẩn vừa nhăn, Quách Trưởng Dũng cũng sắp điên rồi, đây là quần áo hắn mới giặt sạch đó. Sáng mai còn muốn lấy mặc mà.
Đào Cẩn xấu hổ ôm Tướng Quân rút lui, tuy không phải nàng làm, nhưng hành vi Tướng Quân không đúng thì nàng phải chịu trách nhiệm: “Là Tướng Quân làm, đều do ta không quản nó tốt… Hay là như vậy, ta cầm đi bảo nha hoàn giặt lại lần nữa cho ngươi.”
Biết được do thú cưng của Quận chúa làm bẩn, Quách Trưởng Dũng bỗng dưng im bặt, không nói gì.
Hắn nào dám để cho nha hoàn của Quận chúa giặt áo quần mình chứ, có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám, hắn mới xua tay nói: “Không, không cần đâu, việc này như thế nào có thể trách Quận chúa được chứ, là hạ quan không nên để quần áo ở đây. Việc nhỏ như vậy nào có thể làm phiền người, tự mình hạ quan đem về giặt lại lần nữa là được thôi.”
Thật sự không có việc gì chứ? Vừa nãy còn thấy hắn tức giận như vậy mà.
Chỉ là hắn nói cũng đúng, có ai lại đem phơi quần áo ở lan can bao giờ đâu, việc này cơ bản cũng không phải do nàng. Đào Cẩn cũng không thấy áy náy nữa, nhìn hắn cười cười, “Vậy ngươi trở về giặt sạch đi.”
Quách Trưởng Dũng thở dài hai tiếng, “Quận chúa sao lại có mặt ở đây vậy?”
Còn không phải do Tướng Quân không nghe lời sao, Đào Cẩn thầm oán, trừng mắt liếc nhìn nó một cái, lời ít ý nhiều nói: “Ta đuổi theo nó, nó lại chạy đến đây.”
Quách Trưởng Dũng tới là muốn thương lượng với Giang Hành về hành trình ngày mai, trước mắt có hai con đường để chọn, một là đường xá gian nguy, nhưng khoảng cách ngắn; một đường bằng phẳng nhưng mất tới nửa tháng hành trình. Trước đây bọn họ đều đi đường bằng phẳng, nhưng lần này Tùng Châu xảy ra chuyện, cần nhanh chóng trở về, bởi vậy mới muốn thương lượng với Giang Hành một chút, có thể hay không thay đổi lộ trình.
Hắn vừa định mở miệng thì ai biết lại gặp ngay vị tiểu tổ tông này chứ.
*
Cánh tay Đào Cẩn ôm Tướng Quân có hơi mỏi, đang muốn để nó xuống, Giang Hành lại tiến lên trước mặt nàng, ôm Tướng Quân qua: “Lúc này không còn sớm, trước hết bản vương đưa ngươi về phòng. Nơi này buổi tối không an toàn, đừng chạy loạn nữa.”
Tướng Quân không thích bị người khác chạm vào, vừa nằm trong tay Ngụy vương đã bắt đầu giãy dụa, nhưng bị bàn tay to Giang Hành vuốt ve thì ngay lập tức im lặng.
Đào Cẩn cảm thấy thật sự kỳ lạ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn xem làm thế nào Ngụy vương lại làm thế được, vừa đi một bên vừa quan sát.
Bạch Nhụy và Ngọc Minh đứng ở chờ cách mấy chục bước, thấy nàng cùng Giang Hành tiến lại đây, hai người liếc nhau, yên lặng đi theo sau hai người.
Đi hết hành lang, lúc tới cửa phòng Đào Cẩn, Giang Hành mới lên tiếng hỏi: “Vằn thắn thế nào?”
Đào Cẩn lúc này mới nhớ mình còn chưa cám ơn hắn, đầu nhỏ liên tục gật ba lần, “Ăn ngon lắm, cám ơn Ngụy vương cữu cữu.”
Giang Hành cười cười, hồi nãy lúc ở trên bàn cơm cũng chỉ động đũa vài lần, món này không ăn món kia cũng không, chính xác thì rất khó hầu hạ. đầu bếp trạm dịch nơi này làm mì vằn thắn cũng không tệ lắm, hắn liền sai người làm một bát đưa lên, có thể khiến tiểu cô nương này ăn là được rồi. Nếu không thì cha mẹ nàng giao phó nàng cho hắn, nếu khiến nàng đói thì hắn đảm đương không nổi.
Đến cạnh cửa, Tướng Quân từ trong tay hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng đi vào gian phòng.
Giang Hành nhìn nàng nói: “Từ nơi này tới Tùng Châu còn hai tháng nữa. Trên đường nếu có việc gì không hài lòng thì cứ nói với ta, không cần buồn bực trong lòng, ta sẽ thay ngươi giải quyết.”
Đào Cẩn giật mình, tâm tư bị người khác vạch trần khiến nàng hơi ngại ngùng, nàng cố ý hỏi: “Nếu ta tùy hứng tức giận thì sao?”
Giang Hành nghe vậy cười, “Ngươi định tức giận thế nào?”
Đào Cẩn đã đi vào trong phòng, Giang Hành đứng ngoài, khoảng cách của bọn họ cách nhau một cánh cửa. Giang Hành để tay ở trên cửa, thú vị nhìn nàng.
Đào Cẩn trừng mắt, trịnh trọng nói: “Không phân rõ phải trái, không nghe lời, ném đồ này nọ vậy đó.”
Đây là tật xấu của nàng, kiếp trước nàng sống hai mươi mấy năm cũng không đổi, mỗi lần tức giận đều ném đồ, kiếp này cũng không ngoại lệ.
Giang Hành đứng thẳng dậy, vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, “Vậy bổn vương đành phải tận lực thỏa mãn ngươi, không để ngươi bạo phát tính tình.”
Đào Cẩn theo bản năng nhắm mắt lại, bàn tay to ở trên đầu nàng, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, làm cho người khác vô cớ sẽ tin lời hắn nói.
*
Sau khi Giang Hành rời đi, trực tiếp trở lại phòng của mình.
Quách Trưởng Dũng còn đứng ở cửa chờ hắn, trong lòng ôm bộ quần áo còn đang bẩn, vẻ mặt sầu khổ đi phía sau lưng Giang Hành tiến vào phòng, “Không thể nào ngờ được vật cưng của Quận chúa…”
Giang Hành ngồi trên ghế, cắt đứt lời hắn nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Khi đối mặt với Đào Cẩn hoàn toàn không giống nhau.
Ngụy vương trước mặt bọn họ vĩnh viễn là người thiết diện vô tư, vô cùng uy nghiêm, rất ít khi cười với bọn họ. Quách Trưởng Dũng không ngừng kêu khổ trong lòng, đứng trước mặt Giang Hành rất có quy cũ, “Ngụy vương, phía trước không xa là cửa quan Nam Lĩnh, chúng ta nên đi về phía đông nam hay đi về phía đông bắc? Nếu đi hướng đông nam thì cần ít nhất 2 tháng mới tới Tùng Châu…”
Quách Trưởng Dũng đem tình huống hai con đường phân tích một chút, đứng tại chỗ chờ câu trả lời của Giang Hành.
Chuyện ở Tùng Châu không thể chậm trễ, đi hướng Đông Nam dĩ nhiên sẽ chậm. Nhưng nếu đi hướng Đông Bắc, thì bọn họ một đám nam nhân da dày thịt thô cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là vị tiểu Quận chúa mới tới kia, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, làm sao trải qua được cái loại vất vả này chứ?
Hướng đông bắc núi non trùng điệp, đường núi hiểm trở, thường có sơn tặc thổ phỉ mai phục, không biết Đào Cẩn có thể chịu đựng được không.
Giang Hành cân nhắc một phen, đưa ra kết luận: “Thông báo với mọi người, ngày mai đi về hướng Đông Bắc cửa quan Nam Lĩnh, bảo mọi người xốc tinh thần, một đường này phải cẩn thận.”
Quách Trưởng Dũng thả lỏng, trả lời: “Rõ.”
Sau khi hắn lĩnh mệnh liền lui ra, chuẩn bị trở về giặt lại quần áo.
Còn chưa ra khỏi gian phòng thì đã nghe Giang Hành gọi lại, “Ngụy vương còn có gì phân phó sao?”
Giang Hành ngập ngừng: “Ngày mai xe ngựa của Quảng Linh quận chúa đi phía sau bổn vương, tự mình bổn vương hộ tống.”
Quách Trưởng Dũng sửng sốt, nghĩ lại thì vị Quận chúa này thân phận cao qúy, có thể được Ngụy vương coi trọng cũng đúng, hắn cũng không hỏi nhiều, đi xuống bảo mọi người an bài.
Bạch Nhụy đưa cho nàng cái khăn lụa, “Tiểu thư ăn no rồi thì đi rửa mặt thôi, ngày mai còn phải lên đường vào buổi sáng sớm nữa.”
Nói đến cũng kỳ lạ, nếu trạm dịch có thể làm ra món mì vằn thắn ngon vậy, vì sao thức ăn lại không được để ý chút nào vậy? Bạch Nhụy nghiền ngẫm, đứng cạnh tường cầm lấy một cái khay đựng miếng thịt dê đã được cắt, đặt xuống trước mặt Tướng Quân.
Tướng Quân từ buổi trưa đến bây giờ còn chưa có ăn cái gì, bụng cũng đã đói lắm rồi. Nhìn thấy miếng thịt thì ngay lập tức bổ nhào tới, mỗi lần cắn một miếng, tướng ăn rất lỗ mãng.
Tướng Quân gần đây càng ngày càng thích ăn thịt, có đôi khi một đĩa thịt căn bản là không đủ. Bạch Nhụy cho ăn xong thì đứng lùi phía xa, lúc Tướng Quân đang ăn thì không ai dám tiến lên, vì nó sẽ nghĩ có người muốn tranh miếng ăn với mình, không chừng còn có thể cắn ngược lại người đó một phát.
Đào Cẩn rửa mặt xong, Tướng Quân cũng ăn no, đang nằm ở bậc dùng để bước lên giường, lười nhác thích ý liếm móng vuốt, cùng với bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến hồi nãy cách xa nhau một trời một vực. Đào Cẩn tiến lên nhéo nhéo vào lỗ tai Tướng Quân, giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Vài ngày rồi mày vẫn chưa tắm rửa nhỉ? Nhìn xem, trên người vừa bẩn vừa hôi này.”
Tướng Quân chuyển động tròng mắt nhìn nàng một cái, không có phản ứng gì.
Đào Cẩn không chịu được vẻ bẩn thỉu này của Tướng Quân, sai Bạch Nhụy Ngọc Minh đi chuẩn bị một thùng nước ấm đến, nàng phải tắm rửa cho báo con bẩn thỉu này thật sạch sẽ mới được.
Không lâu sau thì các nàng bưng một chậu nước ấm tiến vào, đặt ở giữa phòng: “Tiểu thư muốn tự mình tắm cho nó sao?”
Đào Cẩn ôm Tướng Quân tới, nghe vậy cười hỏi: “Vậy ngươi tới tắm cho nó nhé?”
Bạch Nhụy liên tục lắc đầu, nàng cũng không dám ở cùng loài vật nguy hiểm thế này, bình thường có tiểu thư ở đây thì tốt, nó sẽ không động vào các nàng. Ai biết khi không có tiểu thư ở đây thì sẽ thế nào chứ? Lỡ may nó cắn các nàng như cắn Thanh Tư thì sao? Nghĩ như vậy, Bạch Nhụy càng không dám đụng vào Tướng Quân.
Hai người nha hoàn đều không muốn, thì Đào Cẩn phải tự mình động thủ.
Nàng chưa tắm cho Tướng Quân bao giờ, trước khi ở Đào phủ có hồ, nó có thể tự mình tắm rửa. Giờ đã ra khỏi phủ, nó lăn lộn ở bên ngoài bấy lâu, lại không có tắm rửa, có thể thấy trên người bẩn thế nào.
Nhìn thùng gỗ do dự trong chốc lát, Đào Cẩn trực tiếp đem Tướng Quân bỏ vào trong nước, lại bảo Bạch Nhụy mượn ít bồ kết của người ở trong trạm dịch, nàng bắt đầu giúp Tướng Quân tắm sạch thân thể. Có lẽ Tướng Quân không thích tắm rửa, vài lần muốn thoát khỏi thùng nước, đều bị Đào Cẩn hung hăng kéo lại.
Nó nhìn Đào Cẩn kêu vài tiếng, từ trong yết hầu phát ra vài âm thanh gừ gừ tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng Đào Cẩn không sợ, xoa xoa đầu Tướng Quân, “Đừng nhúc nhích, tắm xong là được mà.”
Nàng biết Tướng Quân sẽ không tổn thương nàng, vì vậy cơ bản là không hề sợ hãi.
Sự thật đúng như vậy, Tướng Quân chỉ biết dùng thanh âm phát tiết bất mãn, nhưng cũng không có nhìn nàng nhe răng trợn mắt. Khi gần xong thì Tướng Quân rốt cục cũng không thể nhìn được nữa, vẩy vẩy nước trên người, từ trong thùng nước nhảy ra, phóng vụt qua chân Bạch Nhụy Ngọc Minh, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Đào Cẩn lau bọt nước trên mặt, đến khi mở mắt ra thì đã không nhìn thấy bóng dáng nó đâu cả.
“Tướng Quân!”
*
Đào Cẩn buồn bực hô lên một tiếng, cũng không thấy nó trở về.
Bạch Nhụy sợ tới mức lảo đảo hai bước, khăn tay trong tay rơi xuống đất: “Tiểu thư, Tướng Quân đi ra ngoài…”
Ngọc Minh nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng nhìn nhìn, “Hi vọng không làm ai bị thương.”
Trạm dịch này đều là binh lính, trên người có công phu, bản lĩnh rất cao, Tướng Quân bây giờ còn nhỏ, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Đào Cẩn bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ thấy chỗ rẽ xa xa thấp thoáng có cái đuôi, trong nháy mắt lại biến mất không thấy.
Báo con đáng giân này!
Đào Cẩn nhấc làn váy lên truy đuổi, gần đây thời tiết chuyển ấm, nàng chỉ khoác một cái áo thêu hoa văn phù dung, đường viền vạt áo là họa tiết hoa mẫu đơn, là bộ mà lần trước lúc sinh nhật Tôn Khải Yên đã tặng cho nàng. Phía dưới mặc một cái váy màu vàng thêu hàng trăm con bướm, lúc nàng chạy giống như có hàng trăm con bướm đang vỗ cánh, mê loạn mắt người.
Nàng rẽ qua chỗ rẽ, thấy Tướng Quân đứng ở rào chắn phía trước, đang không ngừng cọ xát lên lan can phơi quần áo.
Đó là trung y màu trắng, bên cạnh còn có trường bào màu xám, không biết là xiêm y của binh lính nào. Đào Cẩn híp mắt, định thừa dịp không có ai phát hiện thì chạy nhanh bắt nó về, đáng tiếc Tướng Quân lại không nghe lời, ở trên hành lang cứ tránh tới tránh lui, nhất định không chịu để nàng bắt.
Bên cạnh là hàng rào chắn, nếu không cẩn thận thì nó sẽ té xuống, thấy vậy Đào Cẩn vừa gấp gáp vừa tức giận: “Tướng Quân!”
Thanh âm non nớt hàm chứa uy nghiêm, giọng điệu mang theo vài phần không dung thứ.
Quả nhiên Tướng Quân dừng lại, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn nàng.
“Tướng Quân?” Bên kia hành lang bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, tiếp đến là giọng điệu buồn bực hỏi: “Ngụy vương, có phải có người gọi ngài hay không?”
*
Người nọ nghĩ lại lại thấy không quá thích hợp, nơi này tại sao lại có thanh âm của cô nương được chứ?
Đang lúc suy nghĩ thì hai người một trước một sau tiến ra từ góc hành lang, lập tức thấy một tiểu cô nương mặc bộ quần áo lụa màu anh đào, nàng đứng đối diện với báo con, môi hồng mím chặt. Dưới váy là đôi giày tơ tằm thêu hoa sen, phía trước chỉ lộ ra mũi giày xinh xắn. Vừa nhìn thấy tiểu cô nương đứng ở trước mặt là người phấn điêu mày ngọc, trên gương mặt không chỗ nào không lộ ra nét tinh tế.
Người mở miệng nói là đội phó Quách Trưởng Dũng, ở trong quân doanh bọn họ thường xuyên xưng hô Ngụy vương là Tướng Quân, lúc này nghe thấy hai chữ đó, phản ứng đầu tiên là tưởng gọi Giang Hành.
Giang Hành đi phía sau hắn, nhìn thấy tiểu bất điểm kia đang tức giận ngập trời, lại thấy Tướng Quân ở trên lan can quần áo, ngay lập tức hiểu được vì sao lại thế, khóe môi không tự chủ cong lên: “Khiếu Khiếu, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Đào Cẩn đang hết sức chuyên chú trừng mắt to mắt nhỏ với Tướng Quân, không có chú ý đến hai người họ đã tới, nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to đen nhánh tràn đầy kinh ngạc, “Ngụy vương cữu cữu?”
Quách Trưởng Dũng cũng gào to một tiếng: “Ai khiến quần áo lão tử biến thành như vậy thế này?”
Quần áo trên lan can bị in hai dấu chân, trung y vốn sạch sẽ giờ đây vừa bẩn vừa nhăn, Quách Trưởng Dũng cũng sắp điên rồi, đây là quần áo hắn mới giặt sạch đó. Sáng mai còn muốn lấy mặc mà.
Đào Cẩn xấu hổ ôm Tướng Quân rút lui, tuy không phải nàng làm, nhưng hành vi Tướng Quân không đúng thì nàng phải chịu trách nhiệm: “Là Tướng Quân làm, đều do ta không quản nó tốt… Hay là như vậy, ta cầm đi bảo nha hoàn giặt lại lần nữa cho ngươi.”
Biết được do thú cưng của Quận chúa làm bẩn, Quách Trưởng Dũng bỗng dưng im bặt, không nói gì.
Hắn nào dám để cho nha hoàn của Quận chúa giặt áo quần mình chứ, có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám, hắn mới xua tay nói: “Không, không cần đâu, việc này như thế nào có thể trách Quận chúa được chứ, là hạ quan không nên để quần áo ở đây. Việc nhỏ như vậy nào có thể làm phiền người, tự mình hạ quan đem về giặt lại lần nữa là được thôi.”
Thật sự không có việc gì chứ? Vừa nãy còn thấy hắn tức giận như vậy mà.
Chỉ là hắn nói cũng đúng, có ai lại đem phơi quần áo ở lan can bao giờ đâu, việc này cơ bản cũng không phải do nàng. Đào Cẩn cũng không thấy áy náy nữa, nhìn hắn cười cười, “Vậy ngươi trở về giặt sạch đi.”
Quách Trưởng Dũng thở dài hai tiếng, “Quận chúa sao lại có mặt ở đây vậy?”
Còn không phải do Tướng Quân không nghe lời sao, Đào Cẩn thầm oán, trừng mắt liếc nhìn nó một cái, lời ít ý nhiều nói: “Ta đuổi theo nó, nó lại chạy đến đây.”
Quách Trưởng Dũng tới là muốn thương lượng với Giang Hành về hành trình ngày mai, trước mắt có hai con đường để chọn, một là đường xá gian nguy, nhưng khoảng cách ngắn; một đường bằng phẳng nhưng mất tới nửa tháng hành trình. Trước đây bọn họ đều đi đường bằng phẳng, nhưng lần này Tùng Châu xảy ra chuyện, cần nhanh chóng trở về, bởi vậy mới muốn thương lượng với Giang Hành một chút, có thể hay không thay đổi lộ trình.
Hắn vừa định mở miệng thì ai biết lại gặp ngay vị tiểu tổ tông này chứ.
*
Cánh tay Đào Cẩn ôm Tướng Quân có hơi mỏi, đang muốn để nó xuống, Giang Hành lại tiến lên trước mặt nàng, ôm Tướng Quân qua: “Lúc này không còn sớm, trước hết bản vương đưa ngươi về phòng. Nơi này buổi tối không an toàn, đừng chạy loạn nữa.”
Tướng Quân không thích bị người khác chạm vào, vừa nằm trong tay Ngụy vương đã bắt đầu giãy dụa, nhưng bị bàn tay to Giang Hành vuốt ve thì ngay lập tức im lặng.
Đào Cẩn cảm thấy thật sự kỳ lạ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn xem làm thế nào Ngụy vương lại làm thế được, vừa đi một bên vừa quan sát.
Bạch Nhụy và Ngọc Minh đứng ở chờ cách mấy chục bước, thấy nàng cùng Giang Hành tiến lại đây, hai người liếc nhau, yên lặng đi theo sau hai người.
Đi hết hành lang, lúc tới cửa phòng Đào Cẩn, Giang Hành mới lên tiếng hỏi: “Vằn thắn thế nào?”
Đào Cẩn lúc này mới nhớ mình còn chưa cám ơn hắn, đầu nhỏ liên tục gật ba lần, “Ăn ngon lắm, cám ơn Ngụy vương cữu cữu.”
Giang Hành cười cười, hồi nãy lúc ở trên bàn cơm cũng chỉ động đũa vài lần, món này không ăn món kia cũng không, chính xác thì rất khó hầu hạ. đầu bếp trạm dịch nơi này làm mì vằn thắn cũng không tệ lắm, hắn liền sai người làm một bát đưa lên, có thể khiến tiểu cô nương này ăn là được rồi. Nếu không thì cha mẹ nàng giao phó nàng cho hắn, nếu khiến nàng đói thì hắn đảm đương không nổi.
Đến cạnh cửa, Tướng Quân từ trong tay hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng đi vào gian phòng.
Giang Hành nhìn nàng nói: “Từ nơi này tới Tùng Châu còn hai tháng nữa. Trên đường nếu có việc gì không hài lòng thì cứ nói với ta, không cần buồn bực trong lòng, ta sẽ thay ngươi giải quyết.”
Đào Cẩn giật mình, tâm tư bị người khác vạch trần khiến nàng hơi ngại ngùng, nàng cố ý hỏi: “Nếu ta tùy hứng tức giận thì sao?”
Giang Hành nghe vậy cười, “Ngươi định tức giận thế nào?”
Đào Cẩn đã đi vào trong phòng, Giang Hành đứng ngoài, khoảng cách của bọn họ cách nhau một cánh cửa. Giang Hành để tay ở trên cửa, thú vị nhìn nàng.
Đào Cẩn trừng mắt, trịnh trọng nói: “Không phân rõ phải trái, không nghe lời, ném đồ này nọ vậy đó.”
Đây là tật xấu của nàng, kiếp trước nàng sống hai mươi mấy năm cũng không đổi, mỗi lần tức giận đều ném đồ, kiếp này cũng không ngoại lệ.
Giang Hành đứng thẳng dậy, vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, “Vậy bổn vương đành phải tận lực thỏa mãn ngươi, không để ngươi bạo phát tính tình.”
Đào Cẩn theo bản năng nhắm mắt lại, bàn tay to ở trên đầu nàng, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, làm cho người khác vô cớ sẽ tin lời hắn nói.
*
Sau khi Giang Hành rời đi, trực tiếp trở lại phòng của mình.
Quách Trưởng Dũng còn đứng ở cửa chờ hắn, trong lòng ôm bộ quần áo còn đang bẩn, vẻ mặt sầu khổ đi phía sau lưng Giang Hành tiến vào phòng, “Không thể nào ngờ được vật cưng của Quận chúa…”
Giang Hành ngồi trên ghế, cắt đứt lời hắn nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Khi đối mặt với Đào Cẩn hoàn toàn không giống nhau.
Ngụy vương trước mặt bọn họ vĩnh viễn là người thiết diện vô tư, vô cùng uy nghiêm, rất ít khi cười với bọn họ. Quách Trưởng Dũng không ngừng kêu khổ trong lòng, đứng trước mặt Giang Hành rất có quy cũ, “Ngụy vương, phía trước không xa là cửa quan Nam Lĩnh, chúng ta nên đi về phía đông nam hay đi về phía đông bắc? Nếu đi hướng đông nam thì cần ít nhất 2 tháng mới tới Tùng Châu…”
Quách Trưởng Dũng đem tình huống hai con đường phân tích một chút, đứng tại chỗ chờ câu trả lời của Giang Hành.
Chuyện ở Tùng Châu không thể chậm trễ, đi hướng Đông Nam dĩ nhiên sẽ chậm. Nhưng nếu đi hướng Đông Bắc, thì bọn họ một đám nam nhân da dày thịt thô cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là vị tiểu Quận chúa mới tới kia, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, làm sao trải qua được cái loại vất vả này chứ?
Hướng đông bắc núi non trùng điệp, đường núi hiểm trở, thường có sơn tặc thổ phỉ mai phục, không biết Đào Cẩn có thể chịu đựng được không.
Giang Hành cân nhắc một phen, đưa ra kết luận: “Thông báo với mọi người, ngày mai đi về hướng Đông Bắc cửa quan Nam Lĩnh, bảo mọi người xốc tinh thần, một đường này phải cẩn thận.”
Quách Trưởng Dũng thả lỏng, trả lời: “Rõ.”
Sau khi hắn lĩnh mệnh liền lui ra, chuẩn bị trở về giặt lại quần áo.
Còn chưa ra khỏi gian phòng thì đã nghe Giang Hành gọi lại, “Ngụy vương còn có gì phân phó sao?”
Giang Hành ngập ngừng: “Ngày mai xe ngựa của Quảng Linh quận chúa đi phía sau bổn vương, tự mình bổn vương hộ tống.”
Quách Trưởng Dũng sửng sốt, nghĩ lại thì vị Quận chúa này thân phận cao qúy, có thể được Ngụy vương coi trọng cũng đúng, hắn cũng không hỏi nhiều, đi xuống bảo mọi người an bài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.