Chương 20
Đào Đào Nhất Luân
24/07/2013
Từ lần trước viêm dạ dày đến nay dạ dày của Cổ Dĩ Tiêu trở nên thật
không tốt,sau khi khai giảng Cổ Dĩ Tiêu ăn uống vẫn không tốt. Bọn họ
một tuần chỉ có mấy khóa,nhưng thứ năm có đến bốn môn chọn môn học. Cổ
Dĩ Tiêu ngại thời tiết nóng đến căn tin thật phiền phức, cho nên thứ năm luôn mang mì tôm lên phòng học, lợi dụng ít thời gian giải quyết vấn đề cơm tối– rất nhiều bạn học cũng đều làm như vậy.
Các bạn khác sức khỏe tốt ăn xong không có vấn đề gì, nhưng mà Cổ Dĩ Tiêu không thể làm được. Mới sang tuần thứ hai,bệnh viêm dạ dày của cô lập tức tái phát, nằm ở ký túc xá chỉ có thể ăn cháo loảng.
“Em tại sao không biết chăm sóc mình như vậy?” Dịch Thừa qua điện thoại giáo huấn cô,“Lần sau không cho phép mang mì tôm đi ăn!”
“Vậy anh muốn em đói chết sao, dù sao em cũng lười sang căn tin, thời tiết rất nóng nha.” Cổ Dĩ Tiêu phản bác hắn,“Em chính là muốn ăn mì tôm trong phòng học!”
“Chết tiệt !Em.” Dịch Thừa không chút khách khí mắng cô.
“Sau khi em chết thi thể dù sao cũng không hư thối, để cho anh làm kỷ niệm cũng tốt lắm.”
“Tại sao?” Dịch Thừa kinh ngạc.
“Bởi vì chất bảo quản trong mình sẽ ngấm vào trong cơ thể em,cho nên em sẽ vĩnh viễn bất hủ.” Cổ Dĩ Tiêu đong đưa đầu.
Dịch Thừa dở khóc dở cười, lo lắng trong chốc lát sau đó nhẹ giọng gọi:“Dĩ Tiêu……”
“Gì nha?” Dịch Thừa cúi đầu nghe được tiếng nói của Cổ Dĩ Tiêu cả người càng thêm mềm nhũn.
“Thứ năm sau khi tan lớp,em đến phía sau phòng của anh.”
“Anh muốn mua cơm cho em ăn sao?” Nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn,Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên cảm thấy được có chút ấm áp,Dịch Thừa cũng biết quan tâm người khác sao. Vì thế cô liền nói,“Vậy anh đi đến căn tin dành cho giáo sư mua cơm cho em đi? Em nghe nói thức ăn ở căn tin dành cho giáo sư so với căn tin dành cho học sinh ngon hơn rất nhiều, được không,Thừa thân mến?”
“Được.” Dịch Thừa đáp rất chắc chắn.
“Em chắc không cần trả phí mua cơm chứ?”
“Làm chuyện tốt, không cần thu phí.”
“Oa ~ thật tốt nha, sau này trường học có tổ chức bỏ phiếu cho giáo sư ưu tú nhất,em nhất định cố gắng bỏ phiếu giúp anh !” Cổ Dĩ Tiêu giơ tay nói lời thề son sắt.
Dịch Thừa quả nhiên nói được thì làm được,kế tiếp mỗi ngày thứ năm hắn đều ở phía sau phòng học chờ cô tan học,sau đó đem món ăn gói kỹ đưa cô đem vào phòng học ngồi ăn. Dịch Thừa buổi tối có một hai khóa phải dạy,hơn nữa vì sợ bị người ta phát hiện,mỗi lần đều rất vội vàng,Dịch Thừa đưa đồ ăn cho cô sau đó lập rời khỏi,Cổ Dĩ Tiêu ngay cả cơ hội nói cám ơn cũng không có. Hoa Tri Chi luôn dùng ánh mắt ghen tị nhìn hộp cơm của Cổ Dĩ Tiêu,nhìn thấy món ăn thật ngon cho nên ép hỏi cô từ đâu có được món ngon như vậy, đừng nói chất lượng cơm tốt kia,món ăn phong phú cùng súp nóng hổi, với lại sau khi sau khi ăn xong ngay cả điểm tâm ngọt và hoa quả đều có, chu đáo hầu hạ giống như công chúa.Cô tự hỏi hồi lâu cuối cùng cho ra một kết luận: Cổ Dĩ Tiêu nhất định lại có bạn trai. Có một lần bỗng nhiên mưa to,Cổ Dĩ Tiêu thấy Dịch Thừa miễn cưỡng chờ ở trong mưa, bỗng nhiên có chút cảm động.
“Thừa dịp còn nóng ăn đi.” Dịch Thừa thấy cô đi tới, lập tức đem túi đồ ăn đưa cho cô.
Cổ Dĩ Tiêu kéo hắn đến dưới mái hiên,thu hồi ô, đem món ăn đặt ở một bên, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, chóp mũi tràn ngập hương vị của hắn, đó là mùi nước tẩy quần áo tươi mát mà tự nhiên. Dịch Thừa đưa hai tay ôm chặt cô.
“Anh đối với em thật tốt.” Cổ Dĩ Tiêu ngẩng mặt lên, lau đi mấy bọt nước bám trên tóc hắn.
“Yêu anh rồi sao?” Dịch Thừa cầm tay cô áp lên bên má mình.
“Không có!” Cổ Dĩ Tiêu giương cằm nhìn hắn chu môi.
Dịch Thừa cười ôm lấy khuôn mặt phồng như con ếch, đem môi mình áp lên môi cô, hôn mạnh xuống,tay thì ôm chặt cô vào người, thẳng đến cô la hét thở không nổi hắn mới rời khỏi.
“Em phải đi rồi.” Cổ Dĩ Tiêu xoa đôi môi sưng phồng của mình,đem túi đồ ăn vào trong phòng học.
☆★
Ngày 1 tháng 10 vào một buổi tối thứ năm,Cổ Dĩ Tiêu tắm rửa xong nằm ở trên sô pha xem TV,Dịch Thừa lấy dưa Ha-Mi từ trong tủ lạnh ra, cắt đặt ở trên dĩa. Cổ Dĩ Tiêu thấy hắn cắt dưa Ha-Mi, nhảy dựng lên lấy một miếng cắn vài cái, mặt mày hớn hở.
“Bạn của anh cuối tuần này tới đây ở sao?” Cổ Dĩ Tiêu hỏi.
“Đúng, có thể ở đây một tháng.” Dịch Thừa ngồi ở bên người cô.
Cổ Dĩ Tiêu liếc mắt nhìn hắn,“Nam hay nữ ?”
“Nam .” Dịch Thừa đã đồng ý với Bạch Thiểu Hiên để cho William ở tại nhà hắn.
“Anh biết không?Anh trai hàng xóm của em cũng cuối tuần này từ Mĩ trở về, thật đúng lúc anh nói có phải hay không?” Cổ Dĩ Tiêu hưng phấn nói, nghe được tin tức Bạch Thiếu Hiên từ Mĩ trở về,cô rất vui vẻ nha.
Dịch Thừa cũng không quá để ý anh trai hang xóm của cô, thuận miệng nói giỡn:“Anh trai nhà hàng xóm không phải là người em thầm mến đấy chứ ?”
Cổ Dĩ Tiêu trừng lớn mắt,“Anh làm sao biết được? Em có nói qua với anh sao?”
Dịch Thừa sửng sốt, quay đầu nhìn thẳng cô.
“Ba mẹ của anh ấy rất thích em còn hy vọng em là con dâu của bọn họ.” Cổ Dĩ Tiêu khoe ra nói, chính mình cảm thấy thực rất giỏi,“Hơn nữa ba mẹ em cũng rất thích hắn, nếu là ở cổ đại đã sớm chỉ phúc vi hôn .”
Nụ cười trên mặt Dịch Thừa lập tức biến mất,thay bằng một bộ mặt nghiêm túc.
“Anh ghen sao?” Cổ Dĩ Tiêu xoa mặt hắn.
“Đúng.” Dịch Thừa rầu rĩ trả lời.
“Đừng gạt em, anh làm sao ghen nha.” Cổ Dĩ Tiêu vừa xoa vừa nặn trên mặt hắn,“Anh chính là ghen tỵ với em, tâm lý không thăng bằng, bởi vì anh vốn không tin Cổ Dĩ Tiêu này sẽ gặp được người yêu .”
Dịch Thừa kéo tay cô ra,“Tiểu tử kia khi nào thì trở về?”
“Đừng gọi người ta là ‘tiểu tử này tiểu tử nọ’ nha, anh ấy cũng bằng tuổi như anh.” Cổ Dĩ Tiêu bất mãn nhắc nhở hắn, vừa bấm ngón tay tính,“Chắc thứ sáu cuối tuần.”
Trong đầu Dịch Thừa bỗng nhiên hiện lên một ý niệm quái dị, lập tức truy vấn nói:“Hắn tên là gì?”
“Nói anh cũng không biết.” Cổ Dĩ Tiêu dương dương tự đắc.
Dịch Thừa nắm chặt cổ tay cô,kéo cô lại gần mình,“Nói cho anh biết.”
“Anh ấy tên là Bạch Thiểu Hiên.” Cổ Dĩ Tiêu giãy dụa , nhíu lại mày nói thầm :“Tại sao nhất định phải biết nha……”
“Bạch Thiểu Hiên……” Dịch Thừa buông tay Cổ Dĩ Tiêu ra, sắc mặt nặng nề thì ra chính là Bạch Thiểu Hiên, như vậy người cha mẹ Bạch Thiểu Hiên nhắm trúng làm vợ hắn chính là Cổ Dĩ Tiêu? Đây là cái thế giới gì ? Tại sao chuyện gì đều trùng hợp như vậy? Xem dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu như là rất muốn làm làm vợ người nhà họ Bạch,nhưng vấn đề chính là Bạch Thiểu Hiên sẽ không thích cô. Nhưng mà lỡ như Bạch Thiểu Hiên và Cổ Dĩ Tiêu ở chung lâu, dần dần……
“Anh thật đúng là ghen tị?” Cổ Dĩ Tiêu không biết quan hệ của Dịch Thừa và Bạch Thiểu Hiên,cười sờ đỉnh đầu Dịch Thừa,“Ngoan nào, đừng giận dỗi nha,bộ dáng này của anh làm em nghĩ đến anh yêu em,như vậy em sẽ càng thêm tự kỷ .”
Tâm trạng Dịch Thừa rối bời tới cực điểm, buồn bực ngồi im không nói được một lời.
Cổ Dĩ Tiêu thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn không mang theo sắc mị ôm cô đến gian phòng.Cô cảm thấy rất kỳ quái vì thế ôm lấy eo hắn, dùng mặt cọ trong ngực hắn, trước kia nếu làm như vậy hắn lập tức liền chịu không nổi áp đảo cô.Nhưng mà hôm nay hắn bình tĩnh muốn chết,cho dù cô cọ như thế nào, thậm chí bò lên trên người hắn, hắn đều lạnh lùng ngồi im, không có một chút dấu hiệu hưng phấn. Không thể nào? Cổ Dĩ Tiêu quả thực phải kêu lên……
Các bạn khác sức khỏe tốt ăn xong không có vấn đề gì, nhưng mà Cổ Dĩ Tiêu không thể làm được. Mới sang tuần thứ hai,bệnh viêm dạ dày của cô lập tức tái phát, nằm ở ký túc xá chỉ có thể ăn cháo loảng.
“Em tại sao không biết chăm sóc mình như vậy?” Dịch Thừa qua điện thoại giáo huấn cô,“Lần sau không cho phép mang mì tôm đi ăn!”
“Vậy anh muốn em đói chết sao, dù sao em cũng lười sang căn tin, thời tiết rất nóng nha.” Cổ Dĩ Tiêu phản bác hắn,“Em chính là muốn ăn mì tôm trong phòng học!”
“Chết tiệt !Em.” Dịch Thừa không chút khách khí mắng cô.
“Sau khi em chết thi thể dù sao cũng không hư thối, để cho anh làm kỷ niệm cũng tốt lắm.”
“Tại sao?” Dịch Thừa kinh ngạc.
“Bởi vì chất bảo quản trong mình sẽ ngấm vào trong cơ thể em,cho nên em sẽ vĩnh viễn bất hủ.” Cổ Dĩ Tiêu đong đưa đầu.
Dịch Thừa dở khóc dở cười, lo lắng trong chốc lát sau đó nhẹ giọng gọi:“Dĩ Tiêu……”
“Gì nha?” Dịch Thừa cúi đầu nghe được tiếng nói của Cổ Dĩ Tiêu cả người càng thêm mềm nhũn.
“Thứ năm sau khi tan lớp,em đến phía sau phòng của anh.”
“Anh muốn mua cơm cho em ăn sao?” Nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn,Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên cảm thấy được có chút ấm áp,Dịch Thừa cũng biết quan tâm người khác sao. Vì thế cô liền nói,“Vậy anh đi đến căn tin dành cho giáo sư mua cơm cho em đi? Em nghe nói thức ăn ở căn tin dành cho giáo sư so với căn tin dành cho học sinh ngon hơn rất nhiều, được không,Thừa thân mến?”
“Được.” Dịch Thừa đáp rất chắc chắn.
“Em chắc không cần trả phí mua cơm chứ?”
“Làm chuyện tốt, không cần thu phí.”
“Oa ~ thật tốt nha, sau này trường học có tổ chức bỏ phiếu cho giáo sư ưu tú nhất,em nhất định cố gắng bỏ phiếu giúp anh !” Cổ Dĩ Tiêu giơ tay nói lời thề son sắt.
Dịch Thừa quả nhiên nói được thì làm được,kế tiếp mỗi ngày thứ năm hắn đều ở phía sau phòng học chờ cô tan học,sau đó đem món ăn gói kỹ đưa cô đem vào phòng học ngồi ăn. Dịch Thừa buổi tối có một hai khóa phải dạy,hơn nữa vì sợ bị người ta phát hiện,mỗi lần đều rất vội vàng,Dịch Thừa đưa đồ ăn cho cô sau đó lập rời khỏi,Cổ Dĩ Tiêu ngay cả cơ hội nói cám ơn cũng không có. Hoa Tri Chi luôn dùng ánh mắt ghen tị nhìn hộp cơm của Cổ Dĩ Tiêu,nhìn thấy món ăn thật ngon cho nên ép hỏi cô từ đâu có được món ngon như vậy, đừng nói chất lượng cơm tốt kia,món ăn phong phú cùng súp nóng hổi, với lại sau khi sau khi ăn xong ngay cả điểm tâm ngọt và hoa quả đều có, chu đáo hầu hạ giống như công chúa.Cô tự hỏi hồi lâu cuối cùng cho ra một kết luận: Cổ Dĩ Tiêu nhất định lại có bạn trai. Có một lần bỗng nhiên mưa to,Cổ Dĩ Tiêu thấy Dịch Thừa miễn cưỡng chờ ở trong mưa, bỗng nhiên có chút cảm động.
“Thừa dịp còn nóng ăn đi.” Dịch Thừa thấy cô đi tới, lập tức đem túi đồ ăn đưa cho cô.
Cổ Dĩ Tiêu kéo hắn đến dưới mái hiên,thu hồi ô, đem món ăn đặt ở một bên, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, chóp mũi tràn ngập hương vị của hắn, đó là mùi nước tẩy quần áo tươi mát mà tự nhiên. Dịch Thừa đưa hai tay ôm chặt cô.
“Anh đối với em thật tốt.” Cổ Dĩ Tiêu ngẩng mặt lên, lau đi mấy bọt nước bám trên tóc hắn.
“Yêu anh rồi sao?” Dịch Thừa cầm tay cô áp lên bên má mình.
“Không có!” Cổ Dĩ Tiêu giương cằm nhìn hắn chu môi.
Dịch Thừa cười ôm lấy khuôn mặt phồng như con ếch, đem môi mình áp lên môi cô, hôn mạnh xuống,tay thì ôm chặt cô vào người, thẳng đến cô la hét thở không nổi hắn mới rời khỏi.
“Em phải đi rồi.” Cổ Dĩ Tiêu xoa đôi môi sưng phồng của mình,đem túi đồ ăn vào trong phòng học.
☆★
Ngày 1 tháng 10 vào một buổi tối thứ năm,Cổ Dĩ Tiêu tắm rửa xong nằm ở trên sô pha xem TV,Dịch Thừa lấy dưa Ha-Mi từ trong tủ lạnh ra, cắt đặt ở trên dĩa. Cổ Dĩ Tiêu thấy hắn cắt dưa Ha-Mi, nhảy dựng lên lấy một miếng cắn vài cái, mặt mày hớn hở.
“Bạn của anh cuối tuần này tới đây ở sao?” Cổ Dĩ Tiêu hỏi.
“Đúng, có thể ở đây một tháng.” Dịch Thừa ngồi ở bên người cô.
Cổ Dĩ Tiêu liếc mắt nhìn hắn,“Nam hay nữ ?”
“Nam .” Dịch Thừa đã đồng ý với Bạch Thiểu Hiên để cho William ở tại nhà hắn.
“Anh biết không?Anh trai hàng xóm của em cũng cuối tuần này từ Mĩ trở về, thật đúng lúc anh nói có phải hay không?” Cổ Dĩ Tiêu hưng phấn nói, nghe được tin tức Bạch Thiếu Hiên từ Mĩ trở về,cô rất vui vẻ nha.
Dịch Thừa cũng không quá để ý anh trai hang xóm của cô, thuận miệng nói giỡn:“Anh trai nhà hàng xóm không phải là người em thầm mến đấy chứ ?”
Cổ Dĩ Tiêu trừng lớn mắt,“Anh làm sao biết được? Em có nói qua với anh sao?”
Dịch Thừa sửng sốt, quay đầu nhìn thẳng cô.
“Ba mẹ của anh ấy rất thích em còn hy vọng em là con dâu của bọn họ.” Cổ Dĩ Tiêu khoe ra nói, chính mình cảm thấy thực rất giỏi,“Hơn nữa ba mẹ em cũng rất thích hắn, nếu là ở cổ đại đã sớm chỉ phúc vi hôn .”
Nụ cười trên mặt Dịch Thừa lập tức biến mất,thay bằng một bộ mặt nghiêm túc.
“Anh ghen sao?” Cổ Dĩ Tiêu xoa mặt hắn.
“Đúng.” Dịch Thừa rầu rĩ trả lời.
“Đừng gạt em, anh làm sao ghen nha.” Cổ Dĩ Tiêu vừa xoa vừa nặn trên mặt hắn,“Anh chính là ghen tỵ với em, tâm lý không thăng bằng, bởi vì anh vốn không tin Cổ Dĩ Tiêu này sẽ gặp được người yêu .”
Dịch Thừa kéo tay cô ra,“Tiểu tử kia khi nào thì trở về?”
“Đừng gọi người ta là ‘tiểu tử này tiểu tử nọ’ nha, anh ấy cũng bằng tuổi như anh.” Cổ Dĩ Tiêu bất mãn nhắc nhở hắn, vừa bấm ngón tay tính,“Chắc thứ sáu cuối tuần.”
Trong đầu Dịch Thừa bỗng nhiên hiện lên một ý niệm quái dị, lập tức truy vấn nói:“Hắn tên là gì?”
“Nói anh cũng không biết.” Cổ Dĩ Tiêu dương dương tự đắc.
Dịch Thừa nắm chặt cổ tay cô,kéo cô lại gần mình,“Nói cho anh biết.”
“Anh ấy tên là Bạch Thiểu Hiên.” Cổ Dĩ Tiêu giãy dụa , nhíu lại mày nói thầm :“Tại sao nhất định phải biết nha……”
“Bạch Thiểu Hiên……” Dịch Thừa buông tay Cổ Dĩ Tiêu ra, sắc mặt nặng nề thì ra chính là Bạch Thiểu Hiên, như vậy người cha mẹ Bạch Thiểu Hiên nhắm trúng làm vợ hắn chính là Cổ Dĩ Tiêu? Đây là cái thế giới gì ? Tại sao chuyện gì đều trùng hợp như vậy? Xem dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu như là rất muốn làm làm vợ người nhà họ Bạch,nhưng vấn đề chính là Bạch Thiểu Hiên sẽ không thích cô. Nhưng mà lỡ như Bạch Thiểu Hiên và Cổ Dĩ Tiêu ở chung lâu, dần dần……
“Anh thật đúng là ghen tị?” Cổ Dĩ Tiêu không biết quan hệ của Dịch Thừa và Bạch Thiểu Hiên,cười sờ đỉnh đầu Dịch Thừa,“Ngoan nào, đừng giận dỗi nha,bộ dáng này của anh làm em nghĩ đến anh yêu em,như vậy em sẽ càng thêm tự kỷ .”
Tâm trạng Dịch Thừa rối bời tới cực điểm, buồn bực ngồi im không nói được một lời.
Cổ Dĩ Tiêu thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn không mang theo sắc mị ôm cô đến gian phòng.Cô cảm thấy rất kỳ quái vì thế ôm lấy eo hắn, dùng mặt cọ trong ngực hắn, trước kia nếu làm như vậy hắn lập tức liền chịu không nổi áp đảo cô.Nhưng mà hôm nay hắn bình tĩnh muốn chết,cho dù cô cọ như thế nào, thậm chí bò lên trên người hắn, hắn đều lạnh lùng ngồi im, không có một chút dấu hiệu hưng phấn. Không thể nào? Cổ Dĩ Tiêu quả thực phải kêu lên……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.