Độc Nữ: Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi
Chương 24: Gặp Thái Tử
Tuyền Fujoshi
24/04/2021
Thất Vương gia, coi như Ánh Tuyết cô phụ tấm chân tình của người. Nàng
chẳng biết trong quá khứ nàng với Duẫn Chiêu có mối quan hệ như thế nào. Nhưng nàng của hiện tại, không muốn hai huynh đệ ngài vì ta mà phá hủy
tình huynh đệ tốt đẹp hiếm thấy ở Hoàng gia, mà chính nàng cũng ích kỉ
vô cùng, ta không muốn nam nhân của mình sẽ có nhiều nữ tử bên cạnh. Vì
những nữ tử đó, nàng sợ có một ngày, ta không còn giữ lại được chút
lương thiện của mình, nàng sợ tương lai phải biến thành một kẻ mà nàng
của hiện tại vô cùng căm ghét.
Dọc đường đi đến cổng chính Thất Vương phủ, Ánh Tuyết cũng chẳng bận tâm trên gương mặt nàng có mặt nạ hay vải mỏng được đeo lên để che đậy gương mặt thật hay không. Nàng bỗng nhiên thấy lười phải che đậy gương mặt thật của bản thân. Rõ ràng mặt là của nàng, có phải của hai Vương gia kia đâu, việc gì phải nghe theo bọn họ.
Từ gương mặt đến dáng người của Ánh Tuyết, chỉ có thể dùng từ vưu vật để hình dung. Đó cũng là nguyên nhân mà hai người kia ra sức đem nàng giấu khỏi con mắt thế nhân.
Nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế trong Vương phủ, đám thị vệ ai nấy cũng đoán nữ nhân này chính là nữ nhân mà Thất Vương gia đang theo đuổi.
Ánh Tuyết một mạch đi ra bên ngoài mà chẳng có ai ngăn cản.
Đế đô vô cùng sầm uất, khắp nơi đều có đủ cửa hàng, khách điếm, quán ăn, lầu các... Các dịch vụ e rằng chẳng thiếu cái nào.
Ánh Tuyết cảm nhận được, khi nàng bước đi đến đâu, mọi người cũng đều dõi theo nàng. Nhìn không rời một giây. Thật tình nàng chẳng dám nghĩ mình xinh đẹp đến mức bị nhiều người chú mục như thế, nhất thời ngại ngùng đành đến tiệm y phục mua chiếc mũ có vải mỏng để che đi gương mặt người đội.
Rời khỏi cửa hàng, Ánh Tuyết nhìn thấy Thái tử Hách La Duẫn Hiên đang bước vào bên trong Hương Thúy Lầu. Thấy thế nàng vội bước theo vào. Nhưng những nữ tử mùi nồng nặc son phấn bên ngoài vội ngăn Ánh Tuyết ở bên ngoài.
“Này cô nương, nơi này không phải nơi nữ tử như cô nên tiến vào đâu.”
“Ài, nhìn dáng người cô ấy đẹp quá! Không biết liệu cô ấy có khi nào đang định bán mình vào đây không nhỉ?”
“Ngu ngốc, ngươi nhìn chất vải trên người nàng ta là vải thượng hạng đấy. Đừng nói bừa!”
Lúc này Ánh Tuyết mới biết, đây chẳng phải là chốn phong hoa tuyết nguyệt của đám công tử quý tộc ở Đế đô sao?
Nàng cũng không tiện làm khó bọn họ. Cùng lắm thì cải trang tiến vào.
Nghĩ là làm ngay, qua được thời gian một nén nhang, Ánh Tuyết biến thành một công tử nhà giàu. Dung nhan xinh đẹp nhanh chóng được tô tô vẽ vẽ cho có nét giống nam nhân. Ngực thì được bó lại, mặc bộ y phục rộng một xíu là ổn.
Gương mặt mà Ánh Tuyết cải trang có chút khôi ngô, nhìn như một thư sinh. Quần áo thì như công tử nhà thương nhân bình thường. Nên khi tiến vào không có mấy người để ý đến nàng.
Vì đến Hương Thúy Lầu không phải phú thì quý, những nữ nhân ở nơi này đã sớm luyện được cặp mắt tinh tường để chọn khách nhân đến đây.
Ánh Tuyết cũng là lần đầu đến nơi thế này một mình. Cũng là quét mắt xung quanh nhìn những kẻ đến làm gì thì nàng bắt chước làm theo, để tránh khỏi bị nghi ngờ.
Một cô gái có gương mặt khá là thanh tú, độ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Mùi son phấn trên người khá là nhẹ so với những nữ nhân khác, bộ ngực chưa phát triển nên dù mặc áo hở ngực thì hầu như không có bao nhiêu sức hút như nữ tử khác. Cũng chính vì thế mà nàng ta có phần kém sắc hơn các nữ nhân khác nên đến hiện tại không ai chọn nàng.
“Công tử, để thiếp thân bồi ngài uống rượu.” Giọng nói nữ tử đó có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là học tập ra phong vị khá giống các vị tỷ muội kia.
Ánh Tuyết gật gật đầu, nhìn nữ tử trước mắt chỉ e nhỏ hơn nàng hai, ba tuổi. Vậy mà đã bán mình vào thanh lâu rồi. Trong lòng dù có chút thương xót, nhưng nàng cũng không phải cứ gặp ai là giúp người đó được. Nàng cũng có chuyện cần làm.
Tú bà đánh mắt nhìn sang bàn Ánh Tuyết, ý tứ hỏi: “Công tử thấy Linh Nhi nhà ta thế nào. Nàng ấy mới đến đây. Vẫn còn một thân xử nữ đấy.”
Linh Nhi ngồi cạnh Ánh Tuyết, cánh tay không tự chủ run lên, làm đổ ly rượu ra bàn.
Tú bà thấy thế tức giận la lên: “Ngươi, ngươi, ta tốn bao nhiêu tiền của đào tạo ngươi. Mới ngày đầu mà ngươi đã muốn đạp đổ chén cơm của ta rồi! Tiểu Hắc, Tiểu Lục! Đem con bé này đi!”
Trong sảnh, khách nhân vẫn không quan tâm sang bên này. Vẫn vui đùa bên cạnh mỹ nhân. Còn các nàng thì có vài người trong đó nghe câu nói của tú bà mà biến sắc. Thậm chí Linh Nhi sắc mặt cũng tái nhợt, cúi gằm mặt xuống không nói câu nào. Tất cả sắc mặt bọn họ đều rơi vào trong mắt Ánh Tuyết.
“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, Linh Nhi, bổn công tử muốn nàng.” Ánh Tuyết nói đưa tay chắn trước người Linh Nhi.
“Ai dà, vậy thật tốt quá. Nhưng giá của nàng ấy hơi cao. Chẳng biết công tử muốn phòng hạng nào?” Tú bà nhanh miệng trả lời.
Làm sao mà Ánh Tuyết không nhận ra, một màn vừa rồi bà ta chính là muốn nàng động lòng trắc ẩn mà chọn Linh Nhi này. Không hổ là tú bà đứng đầu thanh lâu số một, số hai Đế đô.
“Phòng nào mắc nhất.” Ánh Tuyết nghĩ đến, nếu là Thái tử đến đây, ít nhất cũng sẽ chọn một phòng như thế. Cùng một tầng thì có thể dễ dàng tìm ra hắn hơn.
Nghe câu này xung quanh không khỏi phì cười, đám nam nhân không khỏi cười nhạo. Bởi vì nhìn Ánh Tuyết không giống như có tài phú đến mức có thể thuê được phòng chữ “Thiên”.
Tú bà cười xum xoe nói: “Phòng chữ Thiên hai vạn lượng bạc một đêm. Bên trong tiện nghi thế nào thì ngài vào trong sẽ biết. Đảm bảo công tử gia đây sẽ hài lòng. Vì là phòng chữ Thiên nên sẽ giảm giá cho ngài khoản khác. Nếu đồng ý thì mời ngài theo ta đi đăng kí phòng.” Hai mắt bà ta sáng rực, không như những kẻ khác cười nhạo mà nhiệt tình tư vấn. Ai biết được nhỡ đâu tên công tử mặt trắng này lại là con của gã thương gia nào.
“Được.” Ánh Tuyết gật đầu đáp ứng ngay lập tức.
Những kẻ muốn hóng hớt lúc này cũng im lặng. Xem ra hắn ta thật vung tiền như rác. Còn một số nữ tử ở đây thì cắn cắn môi, bọn họ nếu biết hắn ta nhiều tiền như thế. Liền xung phong tiến đến chứ không đẩy Linh Nhi lên.
Ánh Tuyết chỉ là muốn nhanh chóng tìm tên Thái tử Hách La Duẫn Hiên kia trả thù. Nên cũng chẳng bận tâm tới tiền bạc. Nàng muốn hành động thật nhanh trước khi hắn rời khỏi nơi này.
Dù sao nàng cũng kiếm được khoản tiền không nhỏ từ việc vẽ Long cung đồ. Sau đó lại để một khoảng tiền không dùng đầu tư vào việc buôn bán của ông chủ nhận sản xuất Long cung đồ. Tiền thu được cũng không ít.
Dọc đường đi đến cổng chính Thất Vương phủ, Ánh Tuyết cũng chẳng bận tâm trên gương mặt nàng có mặt nạ hay vải mỏng được đeo lên để che đậy gương mặt thật hay không. Nàng bỗng nhiên thấy lười phải che đậy gương mặt thật của bản thân. Rõ ràng mặt là của nàng, có phải của hai Vương gia kia đâu, việc gì phải nghe theo bọn họ.
Từ gương mặt đến dáng người của Ánh Tuyết, chỉ có thể dùng từ vưu vật để hình dung. Đó cũng là nguyên nhân mà hai người kia ra sức đem nàng giấu khỏi con mắt thế nhân.
Nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế trong Vương phủ, đám thị vệ ai nấy cũng đoán nữ nhân này chính là nữ nhân mà Thất Vương gia đang theo đuổi.
Ánh Tuyết một mạch đi ra bên ngoài mà chẳng có ai ngăn cản.
Đế đô vô cùng sầm uất, khắp nơi đều có đủ cửa hàng, khách điếm, quán ăn, lầu các... Các dịch vụ e rằng chẳng thiếu cái nào.
Ánh Tuyết cảm nhận được, khi nàng bước đi đến đâu, mọi người cũng đều dõi theo nàng. Nhìn không rời một giây. Thật tình nàng chẳng dám nghĩ mình xinh đẹp đến mức bị nhiều người chú mục như thế, nhất thời ngại ngùng đành đến tiệm y phục mua chiếc mũ có vải mỏng để che đi gương mặt người đội.
Rời khỏi cửa hàng, Ánh Tuyết nhìn thấy Thái tử Hách La Duẫn Hiên đang bước vào bên trong Hương Thúy Lầu. Thấy thế nàng vội bước theo vào. Nhưng những nữ tử mùi nồng nặc son phấn bên ngoài vội ngăn Ánh Tuyết ở bên ngoài.
“Này cô nương, nơi này không phải nơi nữ tử như cô nên tiến vào đâu.”
“Ài, nhìn dáng người cô ấy đẹp quá! Không biết liệu cô ấy có khi nào đang định bán mình vào đây không nhỉ?”
“Ngu ngốc, ngươi nhìn chất vải trên người nàng ta là vải thượng hạng đấy. Đừng nói bừa!”
Lúc này Ánh Tuyết mới biết, đây chẳng phải là chốn phong hoa tuyết nguyệt của đám công tử quý tộc ở Đế đô sao?
Nàng cũng không tiện làm khó bọn họ. Cùng lắm thì cải trang tiến vào.
Nghĩ là làm ngay, qua được thời gian một nén nhang, Ánh Tuyết biến thành một công tử nhà giàu. Dung nhan xinh đẹp nhanh chóng được tô tô vẽ vẽ cho có nét giống nam nhân. Ngực thì được bó lại, mặc bộ y phục rộng một xíu là ổn.
Gương mặt mà Ánh Tuyết cải trang có chút khôi ngô, nhìn như một thư sinh. Quần áo thì như công tử nhà thương nhân bình thường. Nên khi tiến vào không có mấy người để ý đến nàng.
Vì đến Hương Thúy Lầu không phải phú thì quý, những nữ nhân ở nơi này đã sớm luyện được cặp mắt tinh tường để chọn khách nhân đến đây.
Ánh Tuyết cũng là lần đầu đến nơi thế này một mình. Cũng là quét mắt xung quanh nhìn những kẻ đến làm gì thì nàng bắt chước làm theo, để tránh khỏi bị nghi ngờ.
Một cô gái có gương mặt khá là thanh tú, độ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Mùi son phấn trên người khá là nhẹ so với những nữ nhân khác, bộ ngực chưa phát triển nên dù mặc áo hở ngực thì hầu như không có bao nhiêu sức hút như nữ tử khác. Cũng chính vì thế mà nàng ta có phần kém sắc hơn các nữ nhân khác nên đến hiện tại không ai chọn nàng.
“Công tử, để thiếp thân bồi ngài uống rượu.” Giọng nói nữ tử đó có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là học tập ra phong vị khá giống các vị tỷ muội kia.
Ánh Tuyết gật gật đầu, nhìn nữ tử trước mắt chỉ e nhỏ hơn nàng hai, ba tuổi. Vậy mà đã bán mình vào thanh lâu rồi. Trong lòng dù có chút thương xót, nhưng nàng cũng không phải cứ gặp ai là giúp người đó được. Nàng cũng có chuyện cần làm.
Tú bà đánh mắt nhìn sang bàn Ánh Tuyết, ý tứ hỏi: “Công tử thấy Linh Nhi nhà ta thế nào. Nàng ấy mới đến đây. Vẫn còn một thân xử nữ đấy.”
Linh Nhi ngồi cạnh Ánh Tuyết, cánh tay không tự chủ run lên, làm đổ ly rượu ra bàn.
Tú bà thấy thế tức giận la lên: “Ngươi, ngươi, ta tốn bao nhiêu tiền của đào tạo ngươi. Mới ngày đầu mà ngươi đã muốn đạp đổ chén cơm của ta rồi! Tiểu Hắc, Tiểu Lục! Đem con bé này đi!”
Trong sảnh, khách nhân vẫn không quan tâm sang bên này. Vẫn vui đùa bên cạnh mỹ nhân. Còn các nàng thì có vài người trong đó nghe câu nói của tú bà mà biến sắc. Thậm chí Linh Nhi sắc mặt cũng tái nhợt, cúi gằm mặt xuống không nói câu nào. Tất cả sắc mặt bọn họ đều rơi vào trong mắt Ánh Tuyết.
“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, Linh Nhi, bổn công tử muốn nàng.” Ánh Tuyết nói đưa tay chắn trước người Linh Nhi.
“Ai dà, vậy thật tốt quá. Nhưng giá của nàng ấy hơi cao. Chẳng biết công tử muốn phòng hạng nào?” Tú bà nhanh miệng trả lời.
Làm sao mà Ánh Tuyết không nhận ra, một màn vừa rồi bà ta chính là muốn nàng động lòng trắc ẩn mà chọn Linh Nhi này. Không hổ là tú bà đứng đầu thanh lâu số một, số hai Đế đô.
“Phòng nào mắc nhất.” Ánh Tuyết nghĩ đến, nếu là Thái tử đến đây, ít nhất cũng sẽ chọn một phòng như thế. Cùng một tầng thì có thể dễ dàng tìm ra hắn hơn.
Nghe câu này xung quanh không khỏi phì cười, đám nam nhân không khỏi cười nhạo. Bởi vì nhìn Ánh Tuyết không giống như có tài phú đến mức có thể thuê được phòng chữ “Thiên”.
Tú bà cười xum xoe nói: “Phòng chữ Thiên hai vạn lượng bạc một đêm. Bên trong tiện nghi thế nào thì ngài vào trong sẽ biết. Đảm bảo công tử gia đây sẽ hài lòng. Vì là phòng chữ Thiên nên sẽ giảm giá cho ngài khoản khác. Nếu đồng ý thì mời ngài theo ta đi đăng kí phòng.” Hai mắt bà ta sáng rực, không như những kẻ khác cười nhạo mà nhiệt tình tư vấn. Ai biết được nhỡ đâu tên công tử mặt trắng này lại là con của gã thương gia nào.
“Được.” Ánh Tuyết gật đầu đáp ứng ngay lập tức.
Những kẻ muốn hóng hớt lúc này cũng im lặng. Xem ra hắn ta thật vung tiền như rác. Còn một số nữ tử ở đây thì cắn cắn môi, bọn họ nếu biết hắn ta nhiều tiền như thế. Liền xung phong tiến đến chứ không đẩy Linh Nhi lên.
Ánh Tuyết chỉ là muốn nhanh chóng tìm tên Thái tử Hách La Duẫn Hiên kia trả thù. Nên cũng chẳng bận tâm tới tiền bạc. Nàng muốn hành động thật nhanh trước khi hắn rời khỏi nơi này.
Dù sao nàng cũng kiếm được khoản tiền không nhỏ từ việc vẽ Long cung đồ. Sau đó lại để một khoảng tiền không dùng đầu tư vào việc buôn bán của ông chủ nhận sản xuất Long cung đồ. Tiền thu được cũng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.