Độc Nữ: Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi
Chương 21: Ghen
Tuyền Fujoshi
24/04/2021
Cả đêm Ánh Tuyết phải chịu từ kinh hách này sang kinh hách khác, điều đó làm cho tâm trí nàng không cách nào an tĩnh được. Dù mắt nhắm chặt
nhưng lại không tài nào ngủ được.
Nàng cho rằng việc gỡ đi lớp mặt nạ là không ai nhận ra nàng. Còn ngây thơ tin rằng sẽ không ai làm phiền nàng mà không chút phòng bị. Dẫn đến xém nữa phải trả giá bằng cả tính mạng.
Xem xét kĩ lại thì, cho dù là kẻ quyền thế ngập trời cho đến những thường dân không phải lúc nào cũng an toàn tuyệt đối, nếu không có sự chuẩn bị nhất định. Lúc nào có thích khách, trộm cướp, chiến tranh... bất ngờ ập tới, nếu không có lên kế hoạch trước, chỉ e sẽ bị sớm chôn vùi khỏi dòng thời gian.
Nhất định nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn. Phải có chút vốn liếng tự bảo vệ mình. Thất Vương gia hay Cửu Vương gia bọn họ cũng không phải toàn năng. Nếu họ chỉ sẩy chân một bước, e rằng vạn kiếp bất phục. Lúc đó chẳng phải nàng chỉ biết nhìn và cầu nguyện thôi sao? Ân tình nàng nợ họ đã quá nhiều, nàng chỉ muốn nếu một ngày hai người đó gặp chuyện, nàng mong là có thể giúp được cho bọn họ. Chứ không phải một cái bình hoa chỉ chờ người đến bảo vệ.
Nàng lại không khỏi nghĩ đến Hách La Duẫn Cung, đáy lòng như bị ai xé rách. Nàng biết nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nàng lại vô cùng khó chịu. Nàng lại cực kì không thích những nữ nhân trong hậu viện của hắn. Nàng chỉ muốn, nếu có thể, người nàng lấy làm trượng phu cả đời chỉ có duy nhất một mình nàng, không có người phụ nữ nào khác.
Ánh Tuyết không biết, từ khi nào bản thân đã đặt Hách La Duẫn Chiêu đặt ngang hàng với Hách La Duẫn Cung trong lòng nàng rồi, nàng cũng không biết, từ lúc nào đã xem Thất Vương gia như người thân
Những tia sáng lúc mặt trời lên từ từ đẩy lùi bóng đêm tĩnh mịch.
Ánh Tuyết nhìn ra bên ngoài, trời có vẻ gần sáng. Đôi mắt lúc này nặng nề khép lại.
Ngủ thẳng một giấc tới trưa. Lúc này Ánh Tuyết cũng không muốn bước xuống giường. Vì nhận ra rằng lúc cử động lại bị đau ở lưng.
Lúc này Hách La Duẫn Chiêu bưng một bát cháo đậu xanh vào phòng, mắt phượng nhìn Ánh Tuyết hơi nheo lại.
Hắn nói: “Mới tỉnh dậy à? Ta giúp nàng ăn trưa.”
Hắn đặt bát cháo nóng hổi lên bàn. Sau đó xoay người đóng cửa lại. Rồi tiến đến bên giường cẩn thận đỡ Ánh Tuyết ngồi dậy, cử động của hắn vô cùng kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Ánh Tuyết nói: “Đa tạ Vương gia.”
Hách La Duẫn Chiêu lại bưng bát cháo nóng hổi, tiến đến ngồi bên cạnh giường Ánh Tuyết. Một tay cầm muỗng thổi cháo bên trong cho nguội rồi đưa đến miệng Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết nhìn Hách La Duẫn Chiêu một cách kì quái, nàng thỏ thẻ nói: “Ta nào có bị thương ở tay đâu. Người không cần phải tận tụy như thế.”
Hách La Duẫn Chiêu dường như không nghe thấy lời của nàng, bàn tay cầm muỗng kia vẫn giữ nguyên gần miệng nàng.
Không biết Duẫn Chiêu mặt dày hay là bị lãng tai, nhưng nhắc lại lời vừa nãy thì có chút gượng gạo. Ánh Tuyết đành thuận theo ý hắn, nuốt vào một muỗng liền giành lấy bát cháo hắn đang cầm.
Nhìn thấy nàng không phản đối, nụ cười của Hách La Duẫn Chiêu càng sâu.
“Rầm.”
Không gian đang vô cùng yên tĩnh, một tiếng đạp nát cánh cửa khiến Ánh Tuyết giật mình, tim nàng không khỏi nảy lên. Nhìn thấy nàng như thế, Hách La Duẫn Chiêu không khỏi khó chịu.
Cả hai đồng thời nhìn về nơi cánh cửa. Không ai khác chính là Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung.
Lúc Hách La Duẫn Cung vừa trở về sau buổi triều sáng thì nhận được tình báo, thám tử đi theo Ánh Tuyết đã bị người giết. Nhưng lại không thấy nàng đang ở đâu. Nghĩ đến Thất Vương phủ, nghĩ đến rất có thể nàng đang ở đấy nên y vội chạy đến.
Hắn bị đám thị vệ ngăn cản không cho bước vào phòng thất ca. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an. Bất chấp đám người bên ngoài ngăn cản mà phá cửa xông vào. Không ngờ lại nhìn thấy nữ nhân hắn yêu đang cùng thất ca tình tứ cạnh nhau.
Hắn không suy nghĩ gì mà bước đến cho Hách La Duẫn Chiêu một cái tát, trầm giọng nói, “Nàng là quý thiếp của ta. Sao thất ca lại không biết liêm sỉ như thế?”
Cái tát đó, Hách La Duẫn Cung đã quên rằng, là hắn lừa Ánh Tuyết trở thành thiếp của hắn, là hắn cố tình tách nàng và Thất Vương gia ra, để chiếm lấy trái tim của nàng, để thỏa mãn giấc mộng của bản thân. Hắn cũng quên rằng, hắn đã cho phép nàng qua lại với Thất Vương phủ, để nàng đưa ra sự lựa chọn giữa hắn và thất ca.
Lực đạo của cái tát kia vô cùng mạnh, cả bàn tay của Duẫn Cung in hằn lên một bên mặt của Duẫn Chiêu.
Một giây ấy, đôi mắt to tròn của Ánh Tuyết như chực khóc. Nàng không rõ tại sao, Hách La Duẫn Cung lại nghĩ mình và Thất Vương gia như đang làm gì mờ ám. Mà suy cho cùng cũng có liên quan gì đến y, không phải danh xưng kia chỉ là tạm thời thôi sao.
Ánh Tuyết không khỏi thấy chua xót. Nam nhân có nhiều nữ nhân là chuyện thường tình. Nhưng nữ nhân có mối quan hệ với nhiều nam nhân thì là vô sỉ? Nàng chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Duẫn Cung như cố tình nói móc nàng.
Trong một giây đó, lòng của Ánh Tuyết như lạnh đi hơn nửa. Hách La Duẫn Cung và nàng vốn dĩ không phải của nhau gì cả. Vậy thì nàng muốn gặp nam nhân nào thì đó là lỗi của nàng với hắn sao?
Hách La Duẫn Cung lúc này đây không còn giữ được dáng vẻ ổn trọng như ngày thường. Lúc này hắn kéo mạnh lấy Ánh Tuyết không chút sức lực nào đứng dậy, muốn nàng rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
“Ngươi muốn nàng dưới bộ dáng y phục và đầu tóc không chỉnh tề đứng trước nhiều con mắt của thế nhân?”
Hách La Duẫn Chiêu đột ngột nói.
Nhìn thấy động tác của Hách La Duẫn Cung dừng lại, hắn đặt bát cháo lên bàn. Lại nói tiếp.
“Ngươi không cảm thấy cơ thể nàng có gì bất thường sao? Lại kéo nàng thô bạo như thế? Ngươi thật sự dám nói là bản thân yêu nàng ấy sao?”
Trong lời nói bình thản của Duẫn Chiêu, hắn không nói nàng là “đệ muội” như trước, đồng nghĩa với việc hắn đã không còn xem nàng ấy là “đệ muội”, đối với hắn hiện tại, nàng là nữ nhân hắn yêu, là nữ nhân duy nhất mà hắn muốn đi cùng đến cuối đời.
Hách La Duẫn Cung không khỏi xoay người lại nhìn Ánh Tuyết, hắn nhìn thấy bờ môi nàng nhợt nhạt, vẻ mặt có chút mệt mỏi và gắng gượng.
“Nàng bị Thái tử ca ca chém một nhát kiếm sau lưng vào đêm qua. Ngươi nên để nàng ấy ở đây tĩnh dưỡng vài hôm đi. Ta bảo đảm với ngươi là không làm gì nàng ấy.”
Dứt lời, Duẫn Chiêu nhanh đoạt lấy Ánh Tuyết khỏi Duẫn Cung. Nhẹ nhàng từ tốn đưa nàng trở lại giường. Hắn nhìn thấy, sau lưng y phục trắng của nàng có vết máu, xem ra vết thương lại hở rồi.
Duẫn Cung cũng nhìn thấy cảnh tượng đó khi Ánh Tuyết xoay người. Trong lòng không khỏi một hồi hối hận. Đành đi ra ngoài nói thị vệ phân phó người tới kiểm tra cho Ánh Tuyết.
Nàng cho rằng việc gỡ đi lớp mặt nạ là không ai nhận ra nàng. Còn ngây thơ tin rằng sẽ không ai làm phiền nàng mà không chút phòng bị. Dẫn đến xém nữa phải trả giá bằng cả tính mạng.
Xem xét kĩ lại thì, cho dù là kẻ quyền thế ngập trời cho đến những thường dân không phải lúc nào cũng an toàn tuyệt đối, nếu không có sự chuẩn bị nhất định. Lúc nào có thích khách, trộm cướp, chiến tranh... bất ngờ ập tới, nếu không có lên kế hoạch trước, chỉ e sẽ bị sớm chôn vùi khỏi dòng thời gian.
Nhất định nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn. Phải có chút vốn liếng tự bảo vệ mình. Thất Vương gia hay Cửu Vương gia bọn họ cũng không phải toàn năng. Nếu họ chỉ sẩy chân một bước, e rằng vạn kiếp bất phục. Lúc đó chẳng phải nàng chỉ biết nhìn và cầu nguyện thôi sao? Ân tình nàng nợ họ đã quá nhiều, nàng chỉ muốn nếu một ngày hai người đó gặp chuyện, nàng mong là có thể giúp được cho bọn họ. Chứ không phải một cái bình hoa chỉ chờ người đến bảo vệ.
Nàng lại không khỏi nghĩ đến Hách La Duẫn Cung, đáy lòng như bị ai xé rách. Nàng biết nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nàng lại vô cùng khó chịu. Nàng lại cực kì không thích những nữ nhân trong hậu viện của hắn. Nàng chỉ muốn, nếu có thể, người nàng lấy làm trượng phu cả đời chỉ có duy nhất một mình nàng, không có người phụ nữ nào khác.
Ánh Tuyết không biết, từ khi nào bản thân đã đặt Hách La Duẫn Chiêu đặt ngang hàng với Hách La Duẫn Cung trong lòng nàng rồi, nàng cũng không biết, từ lúc nào đã xem Thất Vương gia như người thân
Những tia sáng lúc mặt trời lên từ từ đẩy lùi bóng đêm tĩnh mịch.
Ánh Tuyết nhìn ra bên ngoài, trời có vẻ gần sáng. Đôi mắt lúc này nặng nề khép lại.
Ngủ thẳng một giấc tới trưa. Lúc này Ánh Tuyết cũng không muốn bước xuống giường. Vì nhận ra rằng lúc cử động lại bị đau ở lưng.
Lúc này Hách La Duẫn Chiêu bưng một bát cháo đậu xanh vào phòng, mắt phượng nhìn Ánh Tuyết hơi nheo lại.
Hắn nói: “Mới tỉnh dậy à? Ta giúp nàng ăn trưa.”
Hắn đặt bát cháo nóng hổi lên bàn. Sau đó xoay người đóng cửa lại. Rồi tiến đến bên giường cẩn thận đỡ Ánh Tuyết ngồi dậy, cử động của hắn vô cùng kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Ánh Tuyết nói: “Đa tạ Vương gia.”
Hách La Duẫn Chiêu lại bưng bát cháo nóng hổi, tiến đến ngồi bên cạnh giường Ánh Tuyết. Một tay cầm muỗng thổi cháo bên trong cho nguội rồi đưa đến miệng Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết nhìn Hách La Duẫn Chiêu một cách kì quái, nàng thỏ thẻ nói: “Ta nào có bị thương ở tay đâu. Người không cần phải tận tụy như thế.”
Hách La Duẫn Chiêu dường như không nghe thấy lời của nàng, bàn tay cầm muỗng kia vẫn giữ nguyên gần miệng nàng.
Không biết Duẫn Chiêu mặt dày hay là bị lãng tai, nhưng nhắc lại lời vừa nãy thì có chút gượng gạo. Ánh Tuyết đành thuận theo ý hắn, nuốt vào một muỗng liền giành lấy bát cháo hắn đang cầm.
Nhìn thấy nàng không phản đối, nụ cười của Hách La Duẫn Chiêu càng sâu.
“Rầm.”
Không gian đang vô cùng yên tĩnh, một tiếng đạp nát cánh cửa khiến Ánh Tuyết giật mình, tim nàng không khỏi nảy lên. Nhìn thấy nàng như thế, Hách La Duẫn Chiêu không khỏi khó chịu.
Cả hai đồng thời nhìn về nơi cánh cửa. Không ai khác chính là Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung.
Lúc Hách La Duẫn Cung vừa trở về sau buổi triều sáng thì nhận được tình báo, thám tử đi theo Ánh Tuyết đã bị người giết. Nhưng lại không thấy nàng đang ở đâu. Nghĩ đến Thất Vương phủ, nghĩ đến rất có thể nàng đang ở đấy nên y vội chạy đến.
Hắn bị đám thị vệ ngăn cản không cho bước vào phòng thất ca. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an. Bất chấp đám người bên ngoài ngăn cản mà phá cửa xông vào. Không ngờ lại nhìn thấy nữ nhân hắn yêu đang cùng thất ca tình tứ cạnh nhau.
Hắn không suy nghĩ gì mà bước đến cho Hách La Duẫn Chiêu một cái tát, trầm giọng nói, “Nàng là quý thiếp của ta. Sao thất ca lại không biết liêm sỉ như thế?”
Cái tát đó, Hách La Duẫn Cung đã quên rằng, là hắn lừa Ánh Tuyết trở thành thiếp của hắn, là hắn cố tình tách nàng và Thất Vương gia ra, để chiếm lấy trái tim của nàng, để thỏa mãn giấc mộng của bản thân. Hắn cũng quên rằng, hắn đã cho phép nàng qua lại với Thất Vương phủ, để nàng đưa ra sự lựa chọn giữa hắn và thất ca.
Lực đạo của cái tát kia vô cùng mạnh, cả bàn tay của Duẫn Cung in hằn lên một bên mặt của Duẫn Chiêu.
Một giây ấy, đôi mắt to tròn của Ánh Tuyết như chực khóc. Nàng không rõ tại sao, Hách La Duẫn Cung lại nghĩ mình và Thất Vương gia như đang làm gì mờ ám. Mà suy cho cùng cũng có liên quan gì đến y, không phải danh xưng kia chỉ là tạm thời thôi sao.
Ánh Tuyết không khỏi thấy chua xót. Nam nhân có nhiều nữ nhân là chuyện thường tình. Nhưng nữ nhân có mối quan hệ với nhiều nam nhân thì là vô sỉ? Nàng chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Duẫn Cung như cố tình nói móc nàng.
Trong một giây đó, lòng của Ánh Tuyết như lạnh đi hơn nửa. Hách La Duẫn Cung và nàng vốn dĩ không phải của nhau gì cả. Vậy thì nàng muốn gặp nam nhân nào thì đó là lỗi của nàng với hắn sao?
Hách La Duẫn Cung lúc này đây không còn giữ được dáng vẻ ổn trọng như ngày thường. Lúc này hắn kéo mạnh lấy Ánh Tuyết không chút sức lực nào đứng dậy, muốn nàng rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
“Ngươi muốn nàng dưới bộ dáng y phục và đầu tóc không chỉnh tề đứng trước nhiều con mắt của thế nhân?”
Hách La Duẫn Chiêu đột ngột nói.
Nhìn thấy động tác của Hách La Duẫn Cung dừng lại, hắn đặt bát cháo lên bàn. Lại nói tiếp.
“Ngươi không cảm thấy cơ thể nàng có gì bất thường sao? Lại kéo nàng thô bạo như thế? Ngươi thật sự dám nói là bản thân yêu nàng ấy sao?”
Trong lời nói bình thản của Duẫn Chiêu, hắn không nói nàng là “đệ muội” như trước, đồng nghĩa với việc hắn đã không còn xem nàng ấy là “đệ muội”, đối với hắn hiện tại, nàng là nữ nhân hắn yêu, là nữ nhân duy nhất mà hắn muốn đi cùng đến cuối đời.
Hách La Duẫn Cung không khỏi xoay người lại nhìn Ánh Tuyết, hắn nhìn thấy bờ môi nàng nhợt nhạt, vẻ mặt có chút mệt mỏi và gắng gượng.
“Nàng bị Thái tử ca ca chém một nhát kiếm sau lưng vào đêm qua. Ngươi nên để nàng ấy ở đây tĩnh dưỡng vài hôm đi. Ta bảo đảm với ngươi là không làm gì nàng ấy.”
Dứt lời, Duẫn Chiêu nhanh đoạt lấy Ánh Tuyết khỏi Duẫn Cung. Nhẹ nhàng từ tốn đưa nàng trở lại giường. Hắn nhìn thấy, sau lưng y phục trắng của nàng có vết máu, xem ra vết thương lại hở rồi.
Duẫn Cung cũng nhìn thấy cảnh tượng đó khi Ánh Tuyết xoay người. Trong lòng không khỏi một hồi hối hận. Đành đi ra ngoài nói thị vệ phân phó người tới kiểm tra cho Ánh Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.