Độc Nữ: Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi
Chương 9: Thê Thiếp Tụ Họp (1)
Tuyền Fujoshi
24/04/2021
Theo quy chế của tổ tông, ngày đầu tiên sau khi thiếp thất vào nhà, sáng sớm phải đi kính trà cho chính thê. Nhưng vì buổi sáng Cửu Vương phi
không có ở trong phủ, vậy nên đám người mới không cần đến chính viện của Cửu Vương phi, việc kính trà dời vào sáng ngày hôm sau.
Vũ Hân Nghiên lúc hồi phủ vẫn một mực ở trong viện không bước chân ra ngoài, còn căn dặn với hạ nhân là không tiếp bất cứ ai. Khiến cho Trắc phi và hai Thứ phi bọn họ uổng công đi đến tìm Vương phi ra mắt vào buổi trưa.
Còn riêng Ánh Tuyết, những nô tì và nô tài của nàng đều là người của Cửu Vương gia. Vì viện Ánh Tuyết ở hiện tại là viện mà Hách La Duẫn Cung thường xuyên lưu lại vào ngày trước và cả bây giờ, nên vấn đề an toàn vô cùng nghiêm ngặt, cho dù là thê thiếp khác muốn vào cũng không được.
Rất nhanh chóng, Ngô Như Ý và Vũ Vân Hi kết thành một liên minh. Bởi vì thứ vị của họ kém nhất, chỉ hơn Ánh Tuyết, nhưng Ánh Tuyết nàng ta lại có được toàn bộ sự sủng ái của vương gia. Và còn là vì bất kì ai cũng biết, đêm qua sau yến tiệc, Vương gia chẳng hề bước chân đến phòng của ba người mới đến.
Hách La Duẫn Cung sau khi bình ổn lại tâm trạng, hắn lại đi tìm Ánh Tuyết. Khi nàng nhìn thấy hắn từng bước đến gần, nàng không ngừng run rẩy, ánh mắt nàng như con thú nhỏ đang sợ hãi kẻ săn mồi. Tất cả hắn đều nhìn thấy được ở trong mắt.
Hắn khẽ thở dài, không bước đến gần nàng hơn. Từ xa hắn nói: "Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, vậy ta sẽ không đến đây nữa."
Chẳng ngờ Ánh Tuyết nói một cách giận dữ: "Cút đi! Ngươi cút đi khuất mắt ta!"
Câu nói này đủ lớn để những kẻ ở trong viện này nghe thấy. Ai cũng giật mình. Xem ra tiểu chủ nổi giận rồi, ngay cả chủ nhân mà cũng quát lớn như vậy. Thậm chí kính ngữ cũng chẳng có. Một bộ dáng ngươi ngươi ta ta vô cùng ngang tàng. Bọn họ xem ra lần này rất có khả năng vị tiểu chủ trước mắt sẽ bị thất sủng.
Hách La Duẫn Cung xoay người, không nói một lời nào, nàng muốn gì thì hắn cũng sẽ chiều theo ý nàng.
Ánh Tuyết lại tiếp: "Dọn hết đồ đạc ngươi cút khỏi đây, còn nữa, đám nô tài kia cũng đem đi hết đi. Ta không cần ngươi bố thí cho ta nhiều như thế."
Lần này Duẫn Cung thật sự nổi giận, hắn muốn quát, nhưng lại sợ khiến nàng càng thêm ghét hắn. Nên chỉ thầm than trong lòng. Tình cảm hắn dành cho nàng rõ ràng như thế, mà nàng lại xem như hắn bố thí cho nàng. Đồ nữ nhân vô tâm!
Cả Cửu Vương phủ lại náo nhiệt.
Cửu Vương gia đem hết đồ vật thường dùng ra khỏi viện quý thiếp Ánh Tuyết. Ngay cả nô tài cũng rút đi hết chỉ còn lại hai người, là hai nô tì thân thiết với Ánh Tuyết nhất.
Tin đồn quý thiếp sắp thất sủng lan ra khắp phủ.
Sáng sớm hôm sau, theo thông lệ tất cả các thê thiếp đều đến chính viện của Vương phi thỉnh an. Lần này đặc biệt tề tựu đông đủ tất cả nữ nhân của Cửu Vương gia.
Vương phi Vũ Hân Nghiên mặc trang phục màu xanh da trời, một bộ dáng đoan trang ngồi ghế chủ vị. Nàng ta lười biếng chống cằm lên bàn nhỏ cạnh bên. Nhưng dù vậy vẫn toát ra khí chất nữ chủ nhân làm cho bất cứ ai cũng không dám khinh suất.
Trắc phi Phùng thị ngồi hàng ghế thứ hai bên trái Vương phi. Nàng lại có một bộ dáng yểu điệu nhu nhược. Lúc nào cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Không ai đoán ra được tâm tư sâu như biển của nàng. Nàng nghĩ không cần thiết phải biểu lộ bản thân với những kẻ trước mặt này.
Thứ phi Vũ thị, Ngô thị thì ngồi bên phải Vương phi. Vũ Vân Hi nhìn đại tỷ ngồi trên vị trí chủ vị thì càng thêm chướng mắt, ngoài mặt thì cười giả lả tỷ muội tình thâm, nhưng trong thâm tâm nàng thì không ngừng nguyền rủa tỷ tỷ của mình.
Ngô Như Ý thì là một bộ dáng như muốn lấy lòng tất cả mọi người có mặt trong này.
Ánh Tuyết là người đến trễ nhất, cách ăn mặc của nàng cũng là đơn giản nhất trong những nữ nhân này. Nàng như bông tuyết lạc giữa một khu vườn đầy sắc màu. Vị trí ngồi của Ánh Tuyết là bên cạnh trắc phi Phùng thị. Đây cũng là lần đầu tiên Ánh Tuyết ra mắt trước mặt những người ở đây.
Nhìn thấy Ánh Tuyết vẫn đeo mạng che mặt, dáng dấp quyến rũ, Vũ Vân Hi cảm thấy ghen ghét, khinh khỉnh nói: "Ở trong vương phủ đều là người một nhà, quý thiếp hà tất phải cầu kì như thế."
Chữ "quý thiếp" được nàng nhấn mạnh, ai cũng nghe ra ý vị khinh thường trong đó.
Ánh Tuyết khẽ cười, giọng cười của nàng như chuông bạc khẽ rung. Nàng đáp trả: "Cửu Vương gia muốn gương mặt này chỉ để cho Cửu Vương gia nhìn thấy thôi."
Nàng chính là muốn càng quấy đấy, nhìn họ thật chướng mắt.
Cả đám nữ nhân trong hậu viện nghe câu này, mặc ai cũng hơi tái, trong lòng có chút khó chịu. Bọn họ đều biết Vương gia cực kỳ sủng ái nữ nhân này, nhưng khi nghe từ miệng vị quý thiếp này thì không khỏi mang một bụng khí.
Vũ Vân Hi vốn dĩ định mắng thêm vài câu thì Ngô Như Ý nắm chặt lấy tay nàng, hàm ý hãy giữ bình tĩnh.
Ngô Như Ý là cháu gái hoàng hậu, thân phận tôn quý biết bao nhiêu. Nhưng nàng cũng hiểu được thế nào là nhập gia tuỳ tục, thời gian đầu phải biết nhẫn nhịn. Chọc Cửu Vương phi còn dễ ăn nói, nhưng tốt nhân không nên chọc vào bụi cây đầy gai Ánh Tuyết này. Phải đợi thời cơ đến khi bản thân có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, tìm cách đạp ả xuống thì mới có thể muốn làm gì thì làm.
Trắc phi Phùng thị và thứ phi Ngô thị đều không phải kẻ ngốc. Bọn họ đều có thể nhìn ra được Vương gia sủng ái nữ nhân kia đến nhường nào. Ngay cả Vương phi mà Vương gia còn không cho chút mặt mũi thì các nàng có là gì. Dù cho Vương gia và nàng có giận nhau lớn thế nào đi chăng nữa, không ai dám đảm bảo là Vương gia nhất định sẽ không bảo vệ nàng ta. Trăm sự đều phải chờ đợi thời cơ chín muồi.
Không khí trong chính viện rơi vào trạng thái trầm mặc, đến ngay cả Vũ Hân Nghiên cũng cảm thấy thích thú khi nhìn đám nữ nhân bên dưới đối chọi với nhau căng thẳng như vậy.
“Ánh Tuyết muội muội, dù sao muội cũng là người cũ trong Vương phủ, vạn sự cũng cần khiêm nhường một chút.”
Vũ Hân Nghiên mở lời trước, mỉm cười hiền từ, đúng chuẩn mực của một chính thê hiền từ đoan trang.
Thấy Vương phu cũng mở lời, Ánh Tuyết cũng cho qua. Dù sao bản thân nàng chân chính không phải nữ nhân của Cửu Vương gia, chủ mẫu thật sự trong nhà chính là Vương phi đang ngồi ở trên kia, nàng cũng không có lí do gì mà để ganh đua với những nữ nhân ở đây.
Phùng Chi Hoa đứng lên, nhìn xung quanh nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi, các tỷ muội cũng đến đông đủ, vậy bây giờ đi lên dâng trà cho tỷ tỷ thôi.
Theo lời của Trắc phi Phùng thị, Ánh Tuyết là người đứng lên đầu tiên, kế tiếp là Thứ phi Ngô thị, riêng Vũ Vân Hi thì vẫn ngồi tại chỗ bĩu môi.
Ánh Tuyết cười nhạt: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chẳng lẽ do tỷ là con thứ nên không được dạy dỗ đàng hoàng trước khi gả tới Vương phủ sao?”
Dưới mông Vũ Vân Hi lúc này như có người đốt bên dưới, nàng ta xấu hổ đứng lên, trừng mắt nhìn Ánh Tuyết, trong nội tâm mang Ánh Tuyết đem ra rủa không biết bao nhiêu lần.
Phùng Chi Hoa mỉm cười thân thiện với Ánh Tuyết. Ánh Tuyết cũng gật đầu cười nhẹ.
Vũ Hân Nghiên lúc hồi phủ vẫn một mực ở trong viện không bước chân ra ngoài, còn căn dặn với hạ nhân là không tiếp bất cứ ai. Khiến cho Trắc phi và hai Thứ phi bọn họ uổng công đi đến tìm Vương phi ra mắt vào buổi trưa.
Còn riêng Ánh Tuyết, những nô tì và nô tài của nàng đều là người của Cửu Vương gia. Vì viện Ánh Tuyết ở hiện tại là viện mà Hách La Duẫn Cung thường xuyên lưu lại vào ngày trước và cả bây giờ, nên vấn đề an toàn vô cùng nghiêm ngặt, cho dù là thê thiếp khác muốn vào cũng không được.
Rất nhanh chóng, Ngô Như Ý và Vũ Vân Hi kết thành một liên minh. Bởi vì thứ vị của họ kém nhất, chỉ hơn Ánh Tuyết, nhưng Ánh Tuyết nàng ta lại có được toàn bộ sự sủng ái của vương gia. Và còn là vì bất kì ai cũng biết, đêm qua sau yến tiệc, Vương gia chẳng hề bước chân đến phòng của ba người mới đến.
Hách La Duẫn Cung sau khi bình ổn lại tâm trạng, hắn lại đi tìm Ánh Tuyết. Khi nàng nhìn thấy hắn từng bước đến gần, nàng không ngừng run rẩy, ánh mắt nàng như con thú nhỏ đang sợ hãi kẻ săn mồi. Tất cả hắn đều nhìn thấy được ở trong mắt.
Hắn khẽ thở dài, không bước đến gần nàng hơn. Từ xa hắn nói: "Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, vậy ta sẽ không đến đây nữa."
Chẳng ngờ Ánh Tuyết nói một cách giận dữ: "Cút đi! Ngươi cút đi khuất mắt ta!"
Câu nói này đủ lớn để những kẻ ở trong viện này nghe thấy. Ai cũng giật mình. Xem ra tiểu chủ nổi giận rồi, ngay cả chủ nhân mà cũng quát lớn như vậy. Thậm chí kính ngữ cũng chẳng có. Một bộ dáng ngươi ngươi ta ta vô cùng ngang tàng. Bọn họ xem ra lần này rất có khả năng vị tiểu chủ trước mắt sẽ bị thất sủng.
Hách La Duẫn Cung xoay người, không nói một lời nào, nàng muốn gì thì hắn cũng sẽ chiều theo ý nàng.
Ánh Tuyết lại tiếp: "Dọn hết đồ đạc ngươi cút khỏi đây, còn nữa, đám nô tài kia cũng đem đi hết đi. Ta không cần ngươi bố thí cho ta nhiều như thế."
Lần này Duẫn Cung thật sự nổi giận, hắn muốn quát, nhưng lại sợ khiến nàng càng thêm ghét hắn. Nên chỉ thầm than trong lòng. Tình cảm hắn dành cho nàng rõ ràng như thế, mà nàng lại xem như hắn bố thí cho nàng. Đồ nữ nhân vô tâm!
Cả Cửu Vương phủ lại náo nhiệt.
Cửu Vương gia đem hết đồ vật thường dùng ra khỏi viện quý thiếp Ánh Tuyết. Ngay cả nô tài cũng rút đi hết chỉ còn lại hai người, là hai nô tì thân thiết với Ánh Tuyết nhất.
Tin đồn quý thiếp sắp thất sủng lan ra khắp phủ.
Sáng sớm hôm sau, theo thông lệ tất cả các thê thiếp đều đến chính viện của Vương phi thỉnh an. Lần này đặc biệt tề tựu đông đủ tất cả nữ nhân của Cửu Vương gia.
Vương phi Vũ Hân Nghiên mặc trang phục màu xanh da trời, một bộ dáng đoan trang ngồi ghế chủ vị. Nàng ta lười biếng chống cằm lên bàn nhỏ cạnh bên. Nhưng dù vậy vẫn toát ra khí chất nữ chủ nhân làm cho bất cứ ai cũng không dám khinh suất.
Trắc phi Phùng thị ngồi hàng ghế thứ hai bên trái Vương phi. Nàng lại có một bộ dáng yểu điệu nhu nhược. Lúc nào cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Không ai đoán ra được tâm tư sâu như biển của nàng. Nàng nghĩ không cần thiết phải biểu lộ bản thân với những kẻ trước mặt này.
Thứ phi Vũ thị, Ngô thị thì ngồi bên phải Vương phi. Vũ Vân Hi nhìn đại tỷ ngồi trên vị trí chủ vị thì càng thêm chướng mắt, ngoài mặt thì cười giả lả tỷ muội tình thâm, nhưng trong thâm tâm nàng thì không ngừng nguyền rủa tỷ tỷ của mình.
Ngô Như Ý thì là một bộ dáng như muốn lấy lòng tất cả mọi người có mặt trong này.
Ánh Tuyết là người đến trễ nhất, cách ăn mặc của nàng cũng là đơn giản nhất trong những nữ nhân này. Nàng như bông tuyết lạc giữa một khu vườn đầy sắc màu. Vị trí ngồi của Ánh Tuyết là bên cạnh trắc phi Phùng thị. Đây cũng là lần đầu tiên Ánh Tuyết ra mắt trước mặt những người ở đây.
Nhìn thấy Ánh Tuyết vẫn đeo mạng che mặt, dáng dấp quyến rũ, Vũ Vân Hi cảm thấy ghen ghét, khinh khỉnh nói: "Ở trong vương phủ đều là người một nhà, quý thiếp hà tất phải cầu kì như thế."
Chữ "quý thiếp" được nàng nhấn mạnh, ai cũng nghe ra ý vị khinh thường trong đó.
Ánh Tuyết khẽ cười, giọng cười của nàng như chuông bạc khẽ rung. Nàng đáp trả: "Cửu Vương gia muốn gương mặt này chỉ để cho Cửu Vương gia nhìn thấy thôi."
Nàng chính là muốn càng quấy đấy, nhìn họ thật chướng mắt.
Cả đám nữ nhân trong hậu viện nghe câu này, mặc ai cũng hơi tái, trong lòng có chút khó chịu. Bọn họ đều biết Vương gia cực kỳ sủng ái nữ nhân này, nhưng khi nghe từ miệng vị quý thiếp này thì không khỏi mang một bụng khí.
Vũ Vân Hi vốn dĩ định mắng thêm vài câu thì Ngô Như Ý nắm chặt lấy tay nàng, hàm ý hãy giữ bình tĩnh.
Ngô Như Ý là cháu gái hoàng hậu, thân phận tôn quý biết bao nhiêu. Nhưng nàng cũng hiểu được thế nào là nhập gia tuỳ tục, thời gian đầu phải biết nhẫn nhịn. Chọc Cửu Vương phi còn dễ ăn nói, nhưng tốt nhân không nên chọc vào bụi cây đầy gai Ánh Tuyết này. Phải đợi thời cơ đến khi bản thân có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, tìm cách đạp ả xuống thì mới có thể muốn làm gì thì làm.
Trắc phi Phùng thị và thứ phi Ngô thị đều không phải kẻ ngốc. Bọn họ đều có thể nhìn ra được Vương gia sủng ái nữ nhân kia đến nhường nào. Ngay cả Vương phi mà Vương gia còn không cho chút mặt mũi thì các nàng có là gì. Dù cho Vương gia và nàng có giận nhau lớn thế nào đi chăng nữa, không ai dám đảm bảo là Vương gia nhất định sẽ không bảo vệ nàng ta. Trăm sự đều phải chờ đợi thời cơ chín muồi.
Không khí trong chính viện rơi vào trạng thái trầm mặc, đến ngay cả Vũ Hân Nghiên cũng cảm thấy thích thú khi nhìn đám nữ nhân bên dưới đối chọi với nhau căng thẳng như vậy.
“Ánh Tuyết muội muội, dù sao muội cũng là người cũ trong Vương phủ, vạn sự cũng cần khiêm nhường một chút.”
Vũ Hân Nghiên mở lời trước, mỉm cười hiền từ, đúng chuẩn mực của một chính thê hiền từ đoan trang.
Thấy Vương phu cũng mở lời, Ánh Tuyết cũng cho qua. Dù sao bản thân nàng chân chính không phải nữ nhân của Cửu Vương gia, chủ mẫu thật sự trong nhà chính là Vương phi đang ngồi ở trên kia, nàng cũng không có lí do gì mà để ganh đua với những nữ nhân ở đây.
Phùng Chi Hoa đứng lên, nhìn xung quanh nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi, các tỷ muội cũng đến đông đủ, vậy bây giờ đi lên dâng trà cho tỷ tỷ thôi.
Theo lời của Trắc phi Phùng thị, Ánh Tuyết là người đứng lên đầu tiên, kế tiếp là Thứ phi Ngô thị, riêng Vũ Vân Hi thì vẫn ngồi tại chỗ bĩu môi.
Ánh Tuyết cười nhạt: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chẳng lẽ do tỷ là con thứ nên không được dạy dỗ đàng hoàng trước khi gả tới Vương phủ sao?”
Dưới mông Vũ Vân Hi lúc này như có người đốt bên dưới, nàng ta xấu hổ đứng lên, trừng mắt nhìn Ánh Tuyết, trong nội tâm mang Ánh Tuyết đem ra rủa không biết bao nhiêu lần.
Phùng Chi Hoa mỉm cười thân thiện với Ánh Tuyết. Ánh Tuyết cũng gật đầu cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.