Chương 26:
TLMT
26/01/2021
Đôi mắt Ánh Tuyết tựa như bầu trời đêm thăm thẳm. Lúc này cằm ngẩn cao đi về hướng căn phòng đang có mặt của Thái tử.
“Cộc, cộc.” Ánh Tuyết gõ cửa.
Thị vệ của Thái tử lúc này bước đến mở cửa ra.
“Nô gia đến đây theo yêu cầu của khách quan.” Ánh Tuyết cười khe khẽ, dịu dàng hơi khụy một gối xuống.
Thị vệ lúc này để lộ một lối đi cho Ánh Tuyết bước vào.
Trong phòng lúc này còn có hai cặp chủ tớ khác.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt diễm lệ bức người, không thua gì phi tử trong cung, Hách La Duẫn Hiên không khỏi nhếch môi. Đôi mắt của hắn tựa như con rắn độc đang quấn quanh Ánh Tuyết. Không khỏi khiến Ánh Tuyết phải hạ mắt xuống, nhưng trong lòng thì thầm chửi bới loạn xạ.
Giả vờ dịu dàng thế này thật mệt mỏi, còn phải giả vờ cười nữa, mỏi miệng chết mất. May mà nàng không phải là nữ tử ở đây.
Hai nam nhân trong phòng, một kẻ đeo mặt nạ đen không nhìn rõ mặt. Còn một kẻ thì có bộ dạng như một người liêm khiết không nhiễm bụi trần.
Hách La Duẫn Hiên lên tiếng, “Ngươi không phải Đinh Tiểu Hoa?”
Hắn nhìn thấy nữ tử trước mặt có đôi mắt thật giống với nữ nhân vài ngày trước hắn định giết. Nhưng mà nhìn nữ tử ngày đó vốn thuộc kiểu mộc mạc, lại còn trông độc địa hơn nữ nhân trước mắt này nhiều.
Đầu Ánh Tuyết lại cúi thấp hơn, dịu giọng đáp, “Nô gia là người mới, vừa nãy Đinh tỷ tỷ cảm thấy không khỏe, liền nhờ nô gia đến thay thế.”
“Lại đây!” Hách La Duẫn Hiên nói, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.
Hôm nay Hách La Duẫn Hiên không khỏi có chút nới lỏng phòng bị. Nếu là ngày thường, e là không có ai tiến lại gần hắn được.
Ánh Tuyết khoan thai bước đến bên cạnh Thái tử Hách La Duẫn Hiên, mỗi khi Ánh Tuyết bước đến một bước, lại nghe tiếng lục lạc nho nhỏ reo lên thật êm tai.
Đối với nữ tử xinh đẹp tựa Hoa yêu này, vậy mà Hách La Duẫn Hiên trong mắt lại không có nhiều huyễn hoặc, vẫn giữ được sự bình tĩnh của hắn thường ngày.
Chẳng bù cho những người khác, từ lúc nhìn thấy nàng tiến vào, cặp mắt đã dán chặt vào nàng không rời.
“Cởi ra.” Hách La Duẫn Hiên đột ngột nói.
“Nô gia không hiểu ý tứ của người cho lắm.” Ánh Tuyết giả vờ giương đôi mắt thơ ngây hỏi lại. Không lí nào tên Thái tử hỗn đản trước mặt lại bắt nàng thoát y trước mặt nhiều người thế này nha.
“Cởi thứ che gương mặt ngươi ra. Bổn đại gia muốn nhìn gương mặt của ngươi.”
Màn sa đỏ được tháo xuống, không ngoài ý muốn chính là một gương mặt kinh diễm thế nhân. Gương mặt Ánh Tuyết trở nên nhu hòa như nai con bị bắt nạt. Cúi gằm đầu xuống để che đi ánh mắt của bản thân lúc này.
Nàng không dám đối mắt với hắn ta. Lại sợ hắn ta nhận ra được điều gì đó.
Đáy mắt Thái tử xoẹt qua tia hứng thú, hắn nói, “Ngồi xuống đi.”
Ánh Tuyết ngồi cạnh hắn, bàn tay cầm bình rượu từ tốn rót vào ly cho hắn.
Một bên rót rượu, một bên liên tục bàn bạc.
Lần này, bọn họ không để lộ thân phận, nhìn như là thương nhân và quan lại đang cấu kết với nhau. Nhưng thật ra là để bàn một vấn đề khác, mà người mù tịt về chính trị như Ánh Tuyết không khỏi càng nghe càng không hiểu.
Nhưng Ánh Tuyết lại vô cùng thông minh, nàng nhanh chóng ghi nhớ lại nội dung mà bọn họ bàn bạc, sau này về hỏi lại người khác.
Trên thực tế, dù dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ thu hút được ánh mắt của Thái tử, chứ không thu được tâm của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không động vào nữ tử ở chốn phong hoa này.
Từ ngày hắn quyết định ngoan tuyệt giết nàng, nàng đã nhận ra điều đó. Cũng phân tích được một phần tâm tư của hắn ta.
Bỗng dưng Hách La Duẫn Hiên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, Ánh Tuyết bỗng giật thót người, suýt nữa thì làm đổ bình rượu.
Hách La Duẫn Hiên cười tà ác, “Đúng là người mới, xem bị dọa thành cái gì rồi!”
Trong nội tâm Ánh Tuyết thầm run rẩy, lẽ nào Hách La Duẫn Hiên đã nhận ra nàng?
Ánh Tuyết cắn nhẹ môi, lộ ra một bộ dáng đáng thương nhu nhược, nói, “Nô gia thật không phải. Xin công tử đừng đem việc này nói với ma ma.”
Một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, lại nghe lời như thế. Đúng là kiểu nữ nhân mà hắn thích.
Hách La Duẫn Hiên khép hờ đôi mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn có đôi mắt khá giống với nữ tử ngày đó. Nhưng nàng ta có một đôi mắt cường ngạo, không như đôi mắt này, nhu tình như nước.
Hắn nói với hai người kia, “Hôm nay tâm trạng ta tốt, các ngươi đến đây thôi. Ra ngoài cả đi.” Bàn tay thì nắm chặt lấy cổ tay nàng không buông.
Tất cả đều rời đi theo ý hắn, trong phòng chỉ còn lại hai người. Lúc này hắn mới buông tay nàng ra.
Cổ tay Ánh Tuyết bị hắn nắm chặt đến mức đỏ ửng.
Hách La Duẫn Hiên nâng cằm nàng lên, đôi mắt bọn họ đối diện nhau.
Thái tử như hắn là kẻ có mắt nhìn người như thế nào chứ. Nhìn sâu vào đôi mắt nữ nhân trước mặt kia, hắn chính là nhìn thấy sự cương mãnh ẩn sâu bên trong đôi mắt nhu nhược, yếu đuối.
Giọng hắn không khỏi có chút khàn khàn, “Từng có nam nhân nào đụng vào ngươi chưa?”
Ánh Tuyết yếu ớt đáp lại, “Đã.”
Nụ cười trên môi hắn càng thêm hung ác, tựa như cái ngày hắn đuổi giết nàng.
Hắn nói nhỏ bên tai nàng, “Bổn Thái tử dù rằng không muốn đụng vào nữ nhân đã bị qua tay nam nhân khác, nhưng nghĩ lại bộ dáng yêu nghiệt của ngươi, bổn Thái tử... thật không kìm lòng được.”
Ánh Tuyết không khỏi cười lạnh, nam nhân này, nếu hắn ta vẫn còn đề phòng thì khó mà ra tay được.
Hách La Duẫn Hiên kéo tay áo nàng lên, để lộ vết thủ cung sa trên cẳng tay. Có chút bất ngờ khi biết nàng vẫn còn là nữ tử đồng trinh, hắn không khỏi cười lớn.
“Ánh Tuyết, ta biết ngay là ngươi.”
Lúc này Ánh Tuyết giật tay lại nhưng đã không kịp. Nàng cũng lười giả vờ, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, ngang tàng nói, “Thái tử, ta thật hạnh phúc khi là người mà ngươi tự mình đi ám sát mà lại còn sống.”
Nàng thật không hiểu, tại sao hắn lại nhận ra nàng chứ? Dựa vào nốt ruồi đỏ trên tay này?
Hơi thở đầy mùi rượu của hắn áp sát tai nàng, lại nói, “Bổn Thái tử cũng cảm thấy thật may mắn khi chưa giết ngươi, không nghĩ đến nữ nhân của Thất đệ lại đi quyến rũ ta. Nếu hắn mà biết chắc đau lòng lắm.”
Không gian lúc này vô cùng mị hoặc.
“Ngươi có cảm thấy hối hận không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Chỉ cần nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn như vừa nãy, phục vụ tốt cho ta. Nói không chừng sau này bổn Thái tử sẽ để lại cho nàng một danh phận thuộc hàng Tứ phi.”
Hách La Duẫn Hiên kéo mạnh Ánh Tuyết vào sát vách tường, vốn muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng Ánh Tuyết nhất thời né sang một bên, còn cười nhạo hắn.
“Thái tử, ta chẳng thèm làm phi tử gì đó của ngài đâu.”
“Cộc, cộc.” Ánh Tuyết gõ cửa.
Thị vệ của Thái tử lúc này bước đến mở cửa ra.
“Nô gia đến đây theo yêu cầu của khách quan.” Ánh Tuyết cười khe khẽ, dịu dàng hơi khụy một gối xuống.
Thị vệ lúc này để lộ một lối đi cho Ánh Tuyết bước vào.
Trong phòng lúc này còn có hai cặp chủ tớ khác.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt diễm lệ bức người, không thua gì phi tử trong cung, Hách La Duẫn Hiên không khỏi nhếch môi. Đôi mắt của hắn tựa như con rắn độc đang quấn quanh Ánh Tuyết. Không khỏi khiến Ánh Tuyết phải hạ mắt xuống, nhưng trong lòng thì thầm chửi bới loạn xạ.
Giả vờ dịu dàng thế này thật mệt mỏi, còn phải giả vờ cười nữa, mỏi miệng chết mất. May mà nàng không phải là nữ tử ở đây.
Hai nam nhân trong phòng, một kẻ đeo mặt nạ đen không nhìn rõ mặt. Còn một kẻ thì có bộ dạng như một người liêm khiết không nhiễm bụi trần.
Hách La Duẫn Hiên lên tiếng, “Ngươi không phải Đinh Tiểu Hoa?”
Hắn nhìn thấy nữ tử trước mặt có đôi mắt thật giống với nữ nhân vài ngày trước hắn định giết. Nhưng mà nhìn nữ tử ngày đó vốn thuộc kiểu mộc mạc, lại còn trông độc địa hơn nữ nhân trước mắt này nhiều.
Đầu Ánh Tuyết lại cúi thấp hơn, dịu giọng đáp, “Nô gia là người mới, vừa nãy Đinh tỷ tỷ cảm thấy không khỏe, liền nhờ nô gia đến thay thế.”
“Lại đây!” Hách La Duẫn Hiên nói, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.
Hôm nay Hách La Duẫn Hiên không khỏi có chút nới lỏng phòng bị. Nếu là ngày thường, e là không có ai tiến lại gần hắn được.
Ánh Tuyết khoan thai bước đến bên cạnh Thái tử Hách La Duẫn Hiên, mỗi khi Ánh Tuyết bước đến một bước, lại nghe tiếng lục lạc nho nhỏ reo lên thật êm tai.
Đối với nữ tử xinh đẹp tựa Hoa yêu này, vậy mà Hách La Duẫn Hiên trong mắt lại không có nhiều huyễn hoặc, vẫn giữ được sự bình tĩnh của hắn thường ngày.
Chẳng bù cho những người khác, từ lúc nhìn thấy nàng tiến vào, cặp mắt đã dán chặt vào nàng không rời.
“Cởi ra.” Hách La Duẫn Hiên đột ngột nói.
“Nô gia không hiểu ý tứ của người cho lắm.” Ánh Tuyết giả vờ giương đôi mắt thơ ngây hỏi lại. Không lí nào tên Thái tử hỗn đản trước mặt lại bắt nàng thoát y trước mặt nhiều người thế này nha.
“Cởi thứ che gương mặt ngươi ra. Bổn đại gia muốn nhìn gương mặt của ngươi.”
Màn sa đỏ được tháo xuống, không ngoài ý muốn chính là một gương mặt kinh diễm thế nhân. Gương mặt Ánh Tuyết trở nên nhu hòa như nai con bị bắt nạt. Cúi gằm đầu xuống để che đi ánh mắt của bản thân lúc này.
Nàng không dám đối mắt với hắn ta. Lại sợ hắn ta nhận ra được điều gì đó.
Đáy mắt Thái tử xoẹt qua tia hứng thú, hắn nói, “Ngồi xuống đi.”
Ánh Tuyết ngồi cạnh hắn, bàn tay cầm bình rượu từ tốn rót vào ly cho hắn.
Một bên rót rượu, một bên liên tục bàn bạc.
Lần này, bọn họ không để lộ thân phận, nhìn như là thương nhân và quan lại đang cấu kết với nhau. Nhưng thật ra là để bàn một vấn đề khác, mà người mù tịt về chính trị như Ánh Tuyết không khỏi càng nghe càng không hiểu.
Nhưng Ánh Tuyết lại vô cùng thông minh, nàng nhanh chóng ghi nhớ lại nội dung mà bọn họ bàn bạc, sau này về hỏi lại người khác.
Trên thực tế, dù dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ thu hút được ánh mắt của Thái tử, chứ không thu được tâm của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không động vào nữ tử ở chốn phong hoa này.
Từ ngày hắn quyết định ngoan tuyệt giết nàng, nàng đã nhận ra điều đó. Cũng phân tích được một phần tâm tư của hắn ta.
Bỗng dưng Hách La Duẫn Hiên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, Ánh Tuyết bỗng giật thót người, suýt nữa thì làm đổ bình rượu.
Hách La Duẫn Hiên cười tà ác, “Đúng là người mới, xem bị dọa thành cái gì rồi!”
Trong nội tâm Ánh Tuyết thầm run rẩy, lẽ nào Hách La Duẫn Hiên đã nhận ra nàng?
Ánh Tuyết cắn nhẹ môi, lộ ra một bộ dáng đáng thương nhu nhược, nói, “Nô gia thật không phải. Xin công tử đừng đem việc này nói với ma ma.”
Một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, lại nghe lời như thế. Đúng là kiểu nữ nhân mà hắn thích.
Hách La Duẫn Hiên khép hờ đôi mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn có đôi mắt khá giống với nữ tử ngày đó. Nhưng nàng ta có một đôi mắt cường ngạo, không như đôi mắt này, nhu tình như nước.
Hắn nói với hai người kia, “Hôm nay tâm trạng ta tốt, các ngươi đến đây thôi. Ra ngoài cả đi.” Bàn tay thì nắm chặt lấy cổ tay nàng không buông.
Tất cả đều rời đi theo ý hắn, trong phòng chỉ còn lại hai người. Lúc này hắn mới buông tay nàng ra.
Cổ tay Ánh Tuyết bị hắn nắm chặt đến mức đỏ ửng.
Hách La Duẫn Hiên nâng cằm nàng lên, đôi mắt bọn họ đối diện nhau.
Thái tử như hắn là kẻ có mắt nhìn người như thế nào chứ. Nhìn sâu vào đôi mắt nữ nhân trước mặt kia, hắn chính là nhìn thấy sự cương mãnh ẩn sâu bên trong đôi mắt nhu nhược, yếu đuối.
Giọng hắn không khỏi có chút khàn khàn, “Từng có nam nhân nào đụng vào ngươi chưa?”
Ánh Tuyết yếu ớt đáp lại, “Đã.”
Nụ cười trên môi hắn càng thêm hung ác, tựa như cái ngày hắn đuổi giết nàng.
Hắn nói nhỏ bên tai nàng, “Bổn Thái tử dù rằng không muốn đụng vào nữ nhân đã bị qua tay nam nhân khác, nhưng nghĩ lại bộ dáng yêu nghiệt của ngươi, bổn Thái tử... thật không kìm lòng được.”
Ánh Tuyết không khỏi cười lạnh, nam nhân này, nếu hắn ta vẫn còn đề phòng thì khó mà ra tay được.
Hách La Duẫn Hiên kéo tay áo nàng lên, để lộ vết thủ cung sa trên cẳng tay. Có chút bất ngờ khi biết nàng vẫn còn là nữ tử đồng trinh, hắn không khỏi cười lớn.
“Ánh Tuyết, ta biết ngay là ngươi.”
Lúc này Ánh Tuyết giật tay lại nhưng đã không kịp. Nàng cũng lười giả vờ, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, ngang tàng nói, “Thái tử, ta thật hạnh phúc khi là người mà ngươi tự mình đi ám sát mà lại còn sống.”
Nàng thật không hiểu, tại sao hắn lại nhận ra nàng chứ? Dựa vào nốt ruồi đỏ trên tay này?
Hơi thở đầy mùi rượu của hắn áp sát tai nàng, lại nói, “Bổn Thái tử cũng cảm thấy thật may mắn khi chưa giết ngươi, không nghĩ đến nữ nhân của Thất đệ lại đi quyến rũ ta. Nếu hắn mà biết chắc đau lòng lắm.”
Không gian lúc này vô cùng mị hoặc.
“Ngươi có cảm thấy hối hận không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Chỉ cần nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn như vừa nãy, phục vụ tốt cho ta. Nói không chừng sau này bổn Thái tử sẽ để lại cho nàng một danh phận thuộc hàng Tứ phi.”
Hách La Duẫn Hiên kéo mạnh Ánh Tuyết vào sát vách tường, vốn muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng Ánh Tuyết nhất thời né sang một bên, còn cười nhạo hắn.
“Thái tử, ta chẳng thèm làm phi tử gì đó của ngài đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.