Chương 29:
TLMT
05/02/2021
Những kí ức bị mất đi của chính bản thân mình là nỗi ưu tư duy nhất của Ánh Tuyết hiện tại. Mặc dù sau khi tỉnh lại ở Cửu Vương phủ, nàng có những dự định mới. Nhưng ngẫm lại thì, ưu tiên cho bản thân lúc này là quan trọng hơn cả.
Sự việc Thất Vương gia gây náo loạn Hương Thúy Lầu vô cùng ầm ĩ, rất nhiều quan viên dâng tấu sớ lên tố cáo, thậm chí có những lời lẽ vô cùng khó nghe.
Hoàng Đế lúc này vô cùng tức giận. Nghĩ đến đứa con duy nhất của ông và người mà ông yêu, thì lại mềm lòng. Trong nội tâm ông lúc này không khỏi tính toán.
Đợi đến khi tất cả quan viên đều rời khỏi thư phòng, Hoàng đế nói với La Hi công công bên cạnh: “Ngươi kêu người đi gọi Ngô Bảo đến đây cho trẫm.”
La Hi khom người, chắp tay nói: “Tuân mệnh.”
La Hi công công vẫn còn cúi người, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa. Ông ta ra bên ngoài phân phó cho thái giám trẻ khác đi làm việc, còn bản thân quay trở lại thư phòng hầu hạ.
Hoàng Đế vẫn tiếp tục đi qua đi lại thư phòng, đôi mắt lúc này có chút âm u. Văn Đế từ mười tuổi đã lên ngôi vua, hiện tại cũng đã bốn mươi. Nhưng nhìn ông vẫn rất khỏe mạnh, tuy hơi gầy. Phương thức ông quản lý đất nước cũng như danh hiệu của ông, đặt quan văn lên trên, nhưng ông vẫn chú ý cân bằng thế lực của võ tướng.
Văn Đế nói: “La Hi, đi gọi Thất Vương Gia đến đây!”
La Hi lại cúi đầu nói tuân mệnh, sau đó rời đi.
Thất Vương Phủ.
Hách La Duẫn Chiêu đang xem một ít tấu chương trong thư phòng. Do là con trai của Hoàng Đế, hắn cũng có trách nhiệm san sẻ một phần công việc với phụ hoàng. Chưa kể hắn còn là nhi tử mà phụ hoàng tin tưởng nhất, nên tấu chương giao cho hắn làm cũng không ít và cũng không kém phần quan trọng. Nhưng việc này thì chỉ có mỗi hắn và phụ hoàng biết.
Tử Đằng từ bên ngoài tiến vào thư phòng, khom người nói: “Thất Vương gia, La Hi công công truyền lệnh Hoàng Đế, mời ngài vào cung gặp Hoàng Đế ngay lập tức.”
Tay Hách La Duẫn Chiêu đóng lại tấu chương đang xem, đặt vào một góc. Lại im lặng, tựa như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Hắn nói: “Tử Đằng, khi ta rời khỏi, ngươi tìm cách đưa nàng ấy ra khỏi phủ. Nếu như không kịp rời khỏi, mau chóng tìm người gọi Cửu Vương gia đến.”
Hoàng Đế e là vì chuyện của Thất Vương gia trong Hương Thúy Lâu mà có thể tìm cách trừ khử nữ nhân được hắn đem về.
Nếu là lúc trước, cho dù hắn có làm như thế, phụ thân cũng sẽ mặc kệ người đời cười chê mà dung túng cho hắn. Nhưng hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh, độc đã được giải, phụ hoàng cũng không còn lí do mà cho hắn làm xằng làm bậy.
Hắn nói tiếp: “Tử Đằng, nói với công công một lát nữa ta sẽ đi. Sau đó nhanh chóng sắp xếp cho Ánh Tuyết rời khỏi phủ.”
Thất Vương gia nhắm chặt đôi mắt, đôi mày nhíu lại, nắm tay siết chặt.
“Phụ hoàng, ta vốn chẳng hứng thú ngồi trên ngai vị kia. Người cũng biết, nhưng tại sao lại cứ ép ta thành thân cùng nữ nhân quyền quý khác.”
Đợi đến khi Tử Đằng gật đầu, hắn mới có chút an tâm rời khỏi Vương phủ.
Ánh Tuyết vốn dĩ đang ngồi đọc sách, nhìn thấy Tử Đằng gấp gáp bảo cô phải rời đi, lại đem trang phục nha hoàn trong phủ cho cô mặc vào. Ánh Tuyết cũng ý thức được tình thế có chút không đúng, nhưng tin tưởng Tử Đằng sẽ không làm hại mình. Cũng nhanh chóng thay y phục.
Lúc xe ngựa chở Thất Vương gia rời khỏi phủ. Tử Đằng vội vàng đưa Ánh Tuyết men theo cửa sau rời đi.
Cửa sau lúc này đã bị vây quanh bởi quân đội chính quy, dần dần cũng bao vây lấy cửa trước.
Hiện tại đã là buổi đêm, cho nên không ai nhìn thấy quân đội chính quy đang bao vây lấy Thất Vương phủ.
Tử Đằng không khỏi thầm than, nguy rồi.
Sau đó có vài người từ đằng sau lưng bắt lấy họ, đem đến sảnh chính.
Tử Đằng trầm giọng: “Ta là thuộc hạ thân tín của Thất Vương gia, các ngươi làm gì thế?”
Nhưng những người kia đều không trả lời.
Ánh Tuyết im lặng đánh giá tình hình hiện tại.
Đợi đến khi bọn họ bị đưa đến sảnh chờ. Đã nhìn thấy một người mặc quân phục uy nghiêm đứng giữa sảnh. Bên cạnh có một thái giám cầm một cái khay, trên khay có một bình rượu và ly rượu.
Tử Đằng như hiểu ra chuyện gì, cười lạnh hỏi: “Rượu độc sao?”
Ngô Bảo nói: “Đúng thế. Là Hoàng đế bảo ta đến ban rượu cho cô nương đang bị giữ bên cạnh ngươi.”
Tử Đằng nói tiếp: “Nàng ta rất quan trọng với Thất Vương gia, ngươi không sợ đắc tội với Thất Vương gia sao?”
Ngô Bảo cười nhạt: “Ta làm việc cho Hoàng đế, cớ sao phải sợ một Vương gia bệnh tật chứ? Người đâu, bịt miệng hắn lại.”
Nhanh chóng có người đi đến mang một miếng vải to nhét vào miệng Tử Đằng.
Ngô Bảo đi đến trước mặt Ánh Tuyết. Nhìn cô nương tuyệt sắc trước mặt mà tâm không khỏi rung động. Hắn đã ba mươi tuổi, thê thiếp cùng con cái không phải ít, nhưng vẫn bị rung động trước mỹ mạo như thế.
Lại nhìn nữ tử này từ đầu đến cuối không nói lời nào, một bộ dáng lạnh nhạt không quan tâm thế sự làm lòng hắn như mềm đi.
“Buông nàng ấy ra.” Hắn nghĩ một cô nương như thế thì làm sao mà chạy thoát được khỏi quân lính của hắn đang bao vây.
Tử Đằng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Ánh Tuyết, trong ánh mắt hắn lúc này là tức giận và bất lực.
Hai tên lính đang giữ hai bên cánh tay Ánh Tuyết buông ra. Lúc này Ánh Tuyết đứng thẳng người lên, lại nhìn thẳng vào Ngô Bảo.
Thấy nữ tử không có chút sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của hắn, Ngô Bảo cũng có chút thiện cảm với nàng, hắn hỏi: “Ngươi sợ không?”
Ánh Tuyết cười nhạt: “Tại sao ta phải sợ?”
Ngô Bảo lại tiếp: “Có muốn nhắn nhủ điều gì trước khi chết không? Ta có thể thành toàn giúp cô.”
Ánh Tuyết dứt khoác: “Không.”
Lúc này nô tài cầm khay có bình rượu đi đến, sau đó rót ra rượu ra ly. Ngô Bảo cầm ly rượu đưa cho Ánh Tuyết.
Nàng cười nhạt, đôi mắt trong veo của nàng không làm cho người khác đoán được nàng đang định làm gì.
Tay Ánh Tuyết cầm lấy ly rượu độc, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó. Lúc này đã không còn cười nữa. Nhanh chóng lật đổ khay đựng bình rượu đi.
Điều này làm Ngô Bảo không ngờ đến, vậy nên cũng không kịp chuẩn bị ngăn chặn nàng lại. Ngô Bảo không khỏi tức giận, xưa nay bậc đế vương bảo làm gì thì phải làm theo, nàng ta làm vậy không khác nào là kháng chỉ.
Mà kháng chỉ, theo luật phải xử tử cả nhà.
Nàng ta là không lo lắng cho thân nhân sao? Hay là nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có thân nhân? Hay nàng ỷ vào sự sủng ái của một Vương gia mà kiêu ngạo?
Rượu vương vãi cả ra sàn. Mà Hoàng Đế chỉ chuẩn bị cho hắn một bình rượu. Cũng không nói gì thêm nếu nàng ta kháng chỉ sẽ xử lý như nào. Cũng không thể bắt một nữ tử xinh đẹp quỳ xuống liếm hết rượu dưới sàn.
Trong khoảnh khắc, hắn có chút rối rắm không biết nên làm gì. Phen này sợ rằng sẽ bị Hoàng Đế trách phạt.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm nữ tử trước mặt hừ một tiếng, nói: “Bắt nàng ta lại, chờ Hoàng Đế xử lý.”
Lại tức giận hỏi nàng: “Ngươi không sợ hậu quả sau khi kháng chỉ sao.”
Ánh Tuyết giương một bên môi lên cười, nhìn Ngô Bảo đầy thách thức, cũng không trả lời hắn.
Trước sau gì cũng chết? Ta cũng không có bận tâm gì, hà cớ gì phải làm theo lời ngươi, ai biết được liệu ta còn có thể có một con đường sống hay không.
Sự việc Thất Vương gia gây náo loạn Hương Thúy Lầu vô cùng ầm ĩ, rất nhiều quan viên dâng tấu sớ lên tố cáo, thậm chí có những lời lẽ vô cùng khó nghe.
Hoàng Đế lúc này vô cùng tức giận. Nghĩ đến đứa con duy nhất của ông và người mà ông yêu, thì lại mềm lòng. Trong nội tâm ông lúc này không khỏi tính toán.
Đợi đến khi tất cả quan viên đều rời khỏi thư phòng, Hoàng đế nói với La Hi công công bên cạnh: “Ngươi kêu người đi gọi Ngô Bảo đến đây cho trẫm.”
La Hi khom người, chắp tay nói: “Tuân mệnh.”
La Hi công công vẫn còn cúi người, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa. Ông ta ra bên ngoài phân phó cho thái giám trẻ khác đi làm việc, còn bản thân quay trở lại thư phòng hầu hạ.
Hoàng Đế vẫn tiếp tục đi qua đi lại thư phòng, đôi mắt lúc này có chút âm u. Văn Đế từ mười tuổi đã lên ngôi vua, hiện tại cũng đã bốn mươi. Nhưng nhìn ông vẫn rất khỏe mạnh, tuy hơi gầy. Phương thức ông quản lý đất nước cũng như danh hiệu của ông, đặt quan văn lên trên, nhưng ông vẫn chú ý cân bằng thế lực của võ tướng.
Văn Đế nói: “La Hi, đi gọi Thất Vương Gia đến đây!”
La Hi lại cúi đầu nói tuân mệnh, sau đó rời đi.
Thất Vương Phủ.
Hách La Duẫn Chiêu đang xem một ít tấu chương trong thư phòng. Do là con trai của Hoàng Đế, hắn cũng có trách nhiệm san sẻ một phần công việc với phụ hoàng. Chưa kể hắn còn là nhi tử mà phụ hoàng tin tưởng nhất, nên tấu chương giao cho hắn làm cũng không ít và cũng không kém phần quan trọng. Nhưng việc này thì chỉ có mỗi hắn và phụ hoàng biết.
Tử Đằng từ bên ngoài tiến vào thư phòng, khom người nói: “Thất Vương gia, La Hi công công truyền lệnh Hoàng Đế, mời ngài vào cung gặp Hoàng Đế ngay lập tức.”
Tay Hách La Duẫn Chiêu đóng lại tấu chương đang xem, đặt vào một góc. Lại im lặng, tựa như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Hắn nói: “Tử Đằng, khi ta rời khỏi, ngươi tìm cách đưa nàng ấy ra khỏi phủ. Nếu như không kịp rời khỏi, mau chóng tìm người gọi Cửu Vương gia đến.”
Hoàng Đế e là vì chuyện của Thất Vương gia trong Hương Thúy Lâu mà có thể tìm cách trừ khử nữ nhân được hắn đem về.
Nếu là lúc trước, cho dù hắn có làm như thế, phụ thân cũng sẽ mặc kệ người đời cười chê mà dung túng cho hắn. Nhưng hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh, độc đã được giải, phụ hoàng cũng không còn lí do mà cho hắn làm xằng làm bậy.
Hắn nói tiếp: “Tử Đằng, nói với công công một lát nữa ta sẽ đi. Sau đó nhanh chóng sắp xếp cho Ánh Tuyết rời khỏi phủ.”
Thất Vương gia nhắm chặt đôi mắt, đôi mày nhíu lại, nắm tay siết chặt.
“Phụ hoàng, ta vốn chẳng hứng thú ngồi trên ngai vị kia. Người cũng biết, nhưng tại sao lại cứ ép ta thành thân cùng nữ nhân quyền quý khác.”
Đợi đến khi Tử Đằng gật đầu, hắn mới có chút an tâm rời khỏi Vương phủ.
Ánh Tuyết vốn dĩ đang ngồi đọc sách, nhìn thấy Tử Đằng gấp gáp bảo cô phải rời đi, lại đem trang phục nha hoàn trong phủ cho cô mặc vào. Ánh Tuyết cũng ý thức được tình thế có chút không đúng, nhưng tin tưởng Tử Đằng sẽ không làm hại mình. Cũng nhanh chóng thay y phục.
Lúc xe ngựa chở Thất Vương gia rời khỏi phủ. Tử Đằng vội vàng đưa Ánh Tuyết men theo cửa sau rời đi.
Cửa sau lúc này đã bị vây quanh bởi quân đội chính quy, dần dần cũng bao vây lấy cửa trước.
Hiện tại đã là buổi đêm, cho nên không ai nhìn thấy quân đội chính quy đang bao vây lấy Thất Vương phủ.
Tử Đằng không khỏi thầm than, nguy rồi.
Sau đó có vài người từ đằng sau lưng bắt lấy họ, đem đến sảnh chính.
Tử Đằng trầm giọng: “Ta là thuộc hạ thân tín của Thất Vương gia, các ngươi làm gì thế?”
Nhưng những người kia đều không trả lời.
Ánh Tuyết im lặng đánh giá tình hình hiện tại.
Đợi đến khi bọn họ bị đưa đến sảnh chờ. Đã nhìn thấy một người mặc quân phục uy nghiêm đứng giữa sảnh. Bên cạnh có một thái giám cầm một cái khay, trên khay có một bình rượu và ly rượu.
Tử Đằng như hiểu ra chuyện gì, cười lạnh hỏi: “Rượu độc sao?”
Ngô Bảo nói: “Đúng thế. Là Hoàng đế bảo ta đến ban rượu cho cô nương đang bị giữ bên cạnh ngươi.”
Tử Đằng nói tiếp: “Nàng ta rất quan trọng với Thất Vương gia, ngươi không sợ đắc tội với Thất Vương gia sao?”
Ngô Bảo cười nhạt: “Ta làm việc cho Hoàng đế, cớ sao phải sợ một Vương gia bệnh tật chứ? Người đâu, bịt miệng hắn lại.”
Nhanh chóng có người đi đến mang một miếng vải to nhét vào miệng Tử Đằng.
Ngô Bảo đi đến trước mặt Ánh Tuyết. Nhìn cô nương tuyệt sắc trước mặt mà tâm không khỏi rung động. Hắn đã ba mươi tuổi, thê thiếp cùng con cái không phải ít, nhưng vẫn bị rung động trước mỹ mạo như thế.
Lại nhìn nữ tử này từ đầu đến cuối không nói lời nào, một bộ dáng lạnh nhạt không quan tâm thế sự làm lòng hắn như mềm đi.
“Buông nàng ấy ra.” Hắn nghĩ một cô nương như thế thì làm sao mà chạy thoát được khỏi quân lính của hắn đang bao vây.
Tử Đằng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Ánh Tuyết, trong ánh mắt hắn lúc này là tức giận và bất lực.
Hai tên lính đang giữ hai bên cánh tay Ánh Tuyết buông ra. Lúc này Ánh Tuyết đứng thẳng người lên, lại nhìn thẳng vào Ngô Bảo.
Thấy nữ tử không có chút sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của hắn, Ngô Bảo cũng có chút thiện cảm với nàng, hắn hỏi: “Ngươi sợ không?”
Ánh Tuyết cười nhạt: “Tại sao ta phải sợ?”
Ngô Bảo lại tiếp: “Có muốn nhắn nhủ điều gì trước khi chết không? Ta có thể thành toàn giúp cô.”
Ánh Tuyết dứt khoác: “Không.”
Lúc này nô tài cầm khay có bình rượu đi đến, sau đó rót ra rượu ra ly. Ngô Bảo cầm ly rượu đưa cho Ánh Tuyết.
Nàng cười nhạt, đôi mắt trong veo của nàng không làm cho người khác đoán được nàng đang định làm gì.
Tay Ánh Tuyết cầm lấy ly rượu độc, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó. Lúc này đã không còn cười nữa. Nhanh chóng lật đổ khay đựng bình rượu đi.
Điều này làm Ngô Bảo không ngờ đến, vậy nên cũng không kịp chuẩn bị ngăn chặn nàng lại. Ngô Bảo không khỏi tức giận, xưa nay bậc đế vương bảo làm gì thì phải làm theo, nàng ta làm vậy không khác nào là kháng chỉ.
Mà kháng chỉ, theo luật phải xử tử cả nhà.
Nàng ta là không lo lắng cho thân nhân sao? Hay là nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có thân nhân? Hay nàng ỷ vào sự sủng ái của một Vương gia mà kiêu ngạo?
Rượu vương vãi cả ra sàn. Mà Hoàng Đế chỉ chuẩn bị cho hắn một bình rượu. Cũng không nói gì thêm nếu nàng ta kháng chỉ sẽ xử lý như nào. Cũng không thể bắt một nữ tử xinh đẹp quỳ xuống liếm hết rượu dưới sàn.
Trong khoảnh khắc, hắn có chút rối rắm không biết nên làm gì. Phen này sợ rằng sẽ bị Hoàng Đế trách phạt.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm nữ tử trước mặt hừ một tiếng, nói: “Bắt nàng ta lại, chờ Hoàng Đế xử lý.”
Lại tức giận hỏi nàng: “Ngươi không sợ hậu quả sau khi kháng chỉ sao.”
Ánh Tuyết giương một bên môi lên cười, nhìn Ngô Bảo đầy thách thức, cũng không trả lời hắn.
Trước sau gì cũng chết? Ta cũng không có bận tâm gì, hà cớ gì phải làm theo lời ngươi, ai biết được liệu ta còn có thể có một con đường sống hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.