Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 13: Chủ tử, thiếp mời!
Nặc Nặc Bảo Bối
10/12/2015
"Chủ tử, thế tử của phủ Trịnh Bình Hầu cho người đưa thiếp mời tới, thỉnh chủ tử ba ngày sau đến Hầu phủ dự tiệc bách hoa."
Ảnh Tam khom người cung kính mang thiếp mời trình đến trước mặt chủ tử hắn, thân thể yên lặng, qua một lúc chưa đầy ba giây, lại nghiêng người đưa thiếp mời đến mặt chủ tử càng lúc càng gần.
Một, hai, ba...
Đã hơn mười nhịp thở, sao người đó vẫn chưa có động tĩnh gì chứ? Ảnh Tam lại cúi thấp người một lần nữa, thiếp mời giờ đã cách mặt ai đó chỉ trong gang tấc.
Lúc này trong thư phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người khác cảm nhận cả căn phòng không hề có ai ở trong đó, Ảnh Tam vẫn giữ tư thế khom lưng giơ tay trình thiếp, eo đã mỏi sắp gãy ra từng đoạn, cả người đều cứng ngắc, nhưng chủ tử của hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Hắn có chút ủy khuất nhếch miệng, cẩn trọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ tử một cái, một cái… lại một cái.
Mấy tên phiền phức này thiệt là… biết rõ chủ tử vốn không thích tham gia những buổi yến hội linh đình, náo nhiệt này lại còn nhờ hắn mang đến, rõ ràng là muốn đổ việc phiền phức lên người hắn mà, bọn họ đúng là chẳng có chút nghĩ khí gì cả!
Ảnh Tam hung hăng nghiến răng, đem tổ tông mười tám đời của đám người không chút nghĩa khí kia mà hỏi thăm một lần. Sau đó lại cẩn trọng quan sát chủ tử, khóe miệng lộ vẻ đáng thương, ngước đầu ánh mắt đầy trông mong nhìn chủ tử nói, "Chủ tử, ngài xem qua một chút đi, nghe nói tiệc bách hoa của phủ Tĩnh Bình Hầu vốn rất nổi danh, rất đặc sắc. Hay là ngài đi xem một chút đi, cũng không tệ nha?"
Quân Thương nhẹ nhàng lật tiếp trang sách, vẻ mặt không chút hợp tác, cũng không trả lời.
Nuốt nước miếng, đầu thu về, Ành Tam hung hăng nhắm mắt lại, liền lập tức bày ra tư thế hung hãn không sợ chết, cấp tốc nói:"Nghe nói Thẩm Nhị tiểu thư cũng sẽ đến dự, chẳng lẽ ngài không muốn đến xem mặt mũi, tính tình, phẩm hạnh của vị vương phi tương lai nhà mình như thế nào sao?"
Một câu hô lên, Quân Thương rốt cục cũng đã phản ứng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đang tập trung vào cuốn binh thư liền chuyển sang trên người Ảnh Tam.
Trong nháy mắt, đỉnh đầu Ảnh Tam phát ra một đường lạnh kéo dài đến lòng bàn chân. Chỉ trong một giây hắn mất đi tư thế uy hùng khi nãy, đầu đã rụt về, trong lòng vô cùng kinh sợ.
Tròng mắt của Ảnh Tam muốn rớt cả ra ngoài, bước chân cũng theo phản xạ tự nhiên mà lui về sau một chút, một chút lại một chút. Rõ là hắn muốn xoay người bỏ chạy đây mà! Hừ. Mấy tên hỗn đản chết tiệt kia, hôm nay tiểu gia ta không may đã chọc giận chủ tử, lỡ mà có bị chủ tử phanh thây lóc thịt, ta thành quỷ, nhất định cũng sẽ đi tìm các ngươi tính sổ nha!
Hừ, mặc dù…hắn cũng có chút tò mò về vị vương phi tương lai của chủ tử, cũng là vị Thẩm Nhị tiểu thư trong truyền thuyết kia…nhưng mà…chủ tử của hắn sẽ chịu kết hôn sao? Sẽ lấy vợ sao? Và phải nhất định cùng cô ta kết hôn ư?
Haizz, kỳ thật thiếp mời này đã được đưa đến vương phủ nhiều ngày trước rồi, chỉ là… hắn vốn biết rõ chủ tử mình thật sự không có hứng thú với những bữa yến hội, tiệc tùng này nọ, tất nhiên đã là thuộc hạ thân tín của chủ tử, bọn họ cũng sẽ không làm những thứ gây chướng mắt chủ tử của mình, nhưng mà...lúc vừa nãy, bọn họ lại nhận được một tin vô cùng sốt dẻo, Thẩm nhị tiểu thư cũng sẽ đến dự tiệc nha.
Thật sự bọn họ vô cùng tò mò về vị vương phi tương lai này, thậm chí còn có chút nghi hoặc nữa là. Có phải là dạng trâu bò, ánh mắt sáng lấp lánh kia đã lừa gạt vạn lượng hoàng kim, lại còn dám đùa giỡn với chủ tử của hắn không?
Nếu không, đây đúng là một sự trùng hợp!
Nếu phải, thì đúng là có duyên có phận rồi!
Đang lúc Ảnh Tam trong lòng lạnh lẽo suy nghĩ lung tung, thì chủ tử hắn rốt cục lần thứ hai cũng có phản ứng rồi.
Một tay đưa ra, một tay rụt về, trên tay của Ảnh Tam thiếp mời đã biết mất, hành động này khiến tiểu gia Ảnh Tam vô cùng bất ngờ đến ngây người, sau đó trên mặt liền hiện ra nét vui mừng khôn xiết. Chỉ là… phút giây vui mừng nào tồn tại mãi mãi, một làn gió lạnh thấu xương lập tức gieo thẳng lên người hắn, khiến hắn chớp mắt hồi hồn, mắt liền rủ xuống, như một làn khói bay rút khỏi căn phòng, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng Ảnh tam đâu nữa.
Trong thư phòng, chỉ còn Quân Thương một mình tĩnh tọa, ánh mắt trầm ngưng nhìn xem thiếp mời trong tay, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
……
Đảo mắt đã qua ba ngày, trải qua điều dưỡng cẩn thận, vết thương trên người Thẩm Nghiên Tịch đã không còn đáng lo ngại, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt suy yếu, đi được hai bước đã thở hổn hển, ho khan liên tục. Thương thế đã không còn đáng lo ngại, nhưng thể chất yếu đuối từ nhỏ cần phải bồ dưỡng lại một phen, Thẩm lão phu nhân đã nói, nàng quả thật là phúc lớn mạng lớn, Bồ Tát phù hộ.
Dù sao, trước kia bất kì ai rơi xuống đó cũng không toàn mạng mà trở về, cho dù bị thương cũng vô cùng nghiêm trọng, ngắn ngắn mới chỉ mười ngày đã không còn đáng ngại, nếu không phải do thể chất ốm yếu bẩm sinh, mấy ngày trước e là đã khỏi hẳn rồi.
Không thể không nói đúng là một kỳ tích, không phải nhờ có Bồ Tát phù hộ, phúc lớn mạng lớn sao?
Giống như nha hoàn Hương Hương cùng Thẩm Nhị tiểu thư rơi xuống vách núi, hai ngày trước nội thương cũng đã phục hồi hoàn toàn, đến cả thương tích ngoài da cũng đã đóng vảy, đi lại không chút khó khăn, ngày ngày đều hầu hạ bên cạnh chủ tử của mình.
Thẩm Nghiên Tịch có nói, đây là đứa bé mà nhiều năm trước sư thái trong chùa đã nhặt về, ngày ngày ở bên cạnh nàng. Ăn, mặc, ngủ nghỉ suốt bao nhiêu năm, hết thảy đều được Hương Hương chăm sóc.
Đã là người hầu cận thân của Nhị tiểu thư, hiển nhiên lão phu nhân và phu nhân đều muốn đuổi đi, bởi vì các bà vốn cảm thấy vị nha hoàn đến từ chốn sơn dã này rất là không hợp với quy củ nghiêm ngặt của phủ Tể tướng.
Mùng tám tháng tư, đầu hè ấm áp. Khí lạnh hàn băng sớm đã bị gió hè đuổi đi. Cái nóng ôi bức của mùa hè vẫn chưa đến, nhưng trong gió đã mang đến hơi thở ấm áp, khiến tâm trạng của người ta cũng cảm thấy vô cùng thoải mái a.
Đương nhiên đây cũng chính là thời điểm để muôn hoa khắp nơi đua nở, chen chúc, tranh nhau khoe sắc. Hằng năm, đúng vào ngày này, Tĩnh Bình Hầu phủ cũng đều tổ chức tiệc bách hoa thưởng cảnh.
……
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, nha hoàn và vú già trong Phù Hương viện như tỉnh từ trong mộng đẹp. Bắt đầu công việc thường ngày, vẩy nước quét nhà, lau bụi và chuẩn bị tốt đồ dùng rửa mặt đứng chờ trước cửa khuê phòng Nhị tiểu thư.
Chờ Nhị tiểu thư tỉnh giấc sẽ hầu người rửa mặt trang điểm, chuẩn bị chu toàn cho bữa tiệc hôm nay ở Hầu phủ.
…..
Trong phòng, Thẩm Nghiên Tịch đang yên giấc nồng, chợt phát giác bên ngoài đang có động tĩnh, không khỏi chau mày lại, biểu lộ chút chán ghét. Mặc dù nàng không có thói quen thức dậy trễ, nhưng cũng không có thức dậy sớm đến như vậy nha. Nếu con người ngủ không đủ giấc hoặc giấc ngủ không được ngon, thì ngày hôm sau, hiệu suất làm việc cũng như tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hương Hương cẩn thận đi vào, thấy chủ tử chau mày, lòng nàng có chút bấn loạn, bước chân bất giác chậm lại, đứng ở bên giường, kéo giãn mi tâm, đưa nắm tay che miệng, hắng giọng.
"E hèm…"
Người đang nằm trên giường càng vặn chặt hàng lông mày, thoáng cái liền mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy kia, tựa như hai dòng nước xoáy có thể hút sạch hồn phách người, cũng không hề nhận thấy sương mù mơ màng của người vừa thức, Hương Hương không khỏi giật nảy mình.
"Chủ tử, người thức rồi ư?"
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, đôi mắt sâu và đen từ từ tản đi, trở nên sáng trong mà lạnh lùng, nhìn nàng một cái, sau đó từ từ ngồi dậy.
"Đã là giờ nào rồi?"
"Sắp đến giờ Mẹo rồi, hôm nay phải đến Hầu phủ dự tiệc. Tối qua phu nhân đã dặn dò, giờ Thìn sẽ khởi hành."
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, tâm tình có chút u ám.
Bình thường nàng đều ngủ thẳng cẳng đến giờ Mẹo mới chợt tỉnh giấc, hôm nay lại thức trước một canh giờ đã thấy lòng không có đẹp rồi đó nha, ngón tay của nàng có chút ngứa ngáy muốn làm chút gì đó rồi.
Ngắm hoa, dự tiệc, lại thêm âm mưu tính kế gì đây mà, thiệt là…
Gần đây nàng cũng chẳng có cơ hội để làm chút thí nghiệm gì cả, hôm nay trong phủ Tĩnh Bình Hầu nhất định có không ít chuột trắng để nàng lựa chọn sử dụng rồi.
Nhờ vậy mà thần thái của nàng mới trở nên hòa hoãn, đôi mắt ung dung chợt lóe lên, trực tiếp vén chăn bước xuống giường, bước thẳng về phía bàn trang điểm mà ngồi xuống, lấy ra chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh từ bên trong ngăn kéo, bên trong chiếc hộp còn có một chiếc bình nhỏ.
Hương Hương trơ mắt nhìn động tác của nàng, khóe miệng kéo mạnh, tâm can cuồng loạn, bước chân xê dịch theo phản xạ , lui ngay về phía sau, lòng thầm niệm ‘A Di Đà Phật’, đôi mắt xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm từng cử chỉ của chủ tử mình.
Nhưng khi chứng kiến quần áo trên người chủ tử, nàng vội vàng thu lại mọi cảm xúc, cầm lấy váy áo bên cạnh, nói:"Chủ tử, ta mau thay quần áo thôi."
"Ừm!"
Ảnh Tam khom người cung kính mang thiếp mời trình đến trước mặt chủ tử hắn, thân thể yên lặng, qua một lúc chưa đầy ba giây, lại nghiêng người đưa thiếp mời đến mặt chủ tử càng lúc càng gần.
Một, hai, ba...
Đã hơn mười nhịp thở, sao người đó vẫn chưa có động tĩnh gì chứ? Ảnh Tam lại cúi thấp người một lần nữa, thiếp mời giờ đã cách mặt ai đó chỉ trong gang tấc.
Lúc này trong thư phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người khác cảm nhận cả căn phòng không hề có ai ở trong đó, Ảnh Tam vẫn giữ tư thế khom lưng giơ tay trình thiếp, eo đã mỏi sắp gãy ra từng đoạn, cả người đều cứng ngắc, nhưng chủ tử của hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Hắn có chút ủy khuất nhếch miệng, cẩn trọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ tử một cái, một cái… lại một cái.
Mấy tên phiền phức này thiệt là… biết rõ chủ tử vốn không thích tham gia những buổi yến hội linh đình, náo nhiệt này lại còn nhờ hắn mang đến, rõ ràng là muốn đổ việc phiền phức lên người hắn mà, bọn họ đúng là chẳng có chút nghĩ khí gì cả!
Ảnh Tam hung hăng nghiến răng, đem tổ tông mười tám đời của đám người không chút nghĩa khí kia mà hỏi thăm một lần. Sau đó lại cẩn trọng quan sát chủ tử, khóe miệng lộ vẻ đáng thương, ngước đầu ánh mắt đầy trông mong nhìn chủ tử nói, "Chủ tử, ngài xem qua một chút đi, nghe nói tiệc bách hoa của phủ Tĩnh Bình Hầu vốn rất nổi danh, rất đặc sắc. Hay là ngài đi xem một chút đi, cũng không tệ nha?"
Quân Thương nhẹ nhàng lật tiếp trang sách, vẻ mặt không chút hợp tác, cũng không trả lời.
Nuốt nước miếng, đầu thu về, Ành Tam hung hăng nhắm mắt lại, liền lập tức bày ra tư thế hung hãn không sợ chết, cấp tốc nói:"Nghe nói Thẩm Nhị tiểu thư cũng sẽ đến dự, chẳng lẽ ngài không muốn đến xem mặt mũi, tính tình, phẩm hạnh của vị vương phi tương lai nhà mình như thế nào sao?"
Một câu hô lên, Quân Thương rốt cục cũng đã phản ứng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đang tập trung vào cuốn binh thư liền chuyển sang trên người Ảnh Tam.
Trong nháy mắt, đỉnh đầu Ảnh Tam phát ra một đường lạnh kéo dài đến lòng bàn chân. Chỉ trong một giây hắn mất đi tư thế uy hùng khi nãy, đầu đã rụt về, trong lòng vô cùng kinh sợ.
Tròng mắt của Ảnh Tam muốn rớt cả ra ngoài, bước chân cũng theo phản xạ tự nhiên mà lui về sau một chút, một chút lại một chút. Rõ là hắn muốn xoay người bỏ chạy đây mà! Hừ. Mấy tên hỗn đản chết tiệt kia, hôm nay tiểu gia ta không may đã chọc giận chủ tử, lỡ mà có bị chủ tử phanh thây lóc thịt, ta thành quỷ, nhất định cũng sẽ đi tìm các ngươi tính sổ nha!
Hừ, mặc dù…hắn cũng có chút tò mò về vị vương phi tương lai của chủ tử, cũng là vị Thẩm Nhị tiểu thư trong truyền thuyết kia…nhưng mà…chủ tử của hắn sẽ chịu kết hôn sao? Sẽ lấy vợ sao? Và phải nhất định cùng cô ta kết hôn ư?
Haizz, kỳ thật thiếp mời này đã được đưa đến vương phủ nhiều ngày trước rồi, chỉ là… hắn vốn biết rõ chủ tử mình thật sự không có hứng thú với những bữa yến hội, tiệc tùng này nọ, tất nhiên đã là thuộc hạ thân tín của chủ tử, bọn họ cũng sẽ không làm những thứ gây chướng mắt chủ tử của mình, nhưng mà...lúc vừa nãy, bọn họ lại nhận được một tin vô cùng sốt dẻo, Thẩm nhị tiểu thư cũng sẽ đến dự tiệc nha.
Thật sự bọn họ vô cùng tò mò về vị vương phi tương lai này, thậm chí còn có chút nghi hoặc nữa là. Có phải là dạng trâu bò, ánh mắt sáng lấp lánh kia đã lừa gạt vạn lượng hoàng kim, lại còn dám đùa giỡn với chủ tử của hắn không?
Nếu không, đây đúng là một sự trùng hợp!
Nếu phải, thì đúng là có duyên có phận rồi!
Đang lúc Ảnh Tam trong lòng lạnh lẽo suy nghĩ lung tung, thì chủ tử hắn rốt cục lần thứ hai cũng có phản ứng rồi.
Một tay đưa ra, một tay rụt về, trên tay của Ảnh Tam thiếp mời đã biết mất, hành động này khiến tiểu gia Ảnh Tam vô cùng bất ngờ đến ngây người, sau đó trên mặt liền hiện ra nét vui mừng khôn xiết. Chỉ là… phút giây vui mừng nào tồn tại mãi mãi, một làn gió lạnh thấu xương lập tức gieo thẳng lên người hắn, khiến hắn chớp mắt hồi hồn, mắt liền rủ xuống, như một làn khói bay rút khỏi căn phòng, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng Ảnh tam đâu nữa.
Trong thư phòng, chỉ còn Quân Thương một mình tĩnh tọa, ánh mắt trầm ngưng nhìn xem thiếp mời trong tay, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
……
Đảo mắt đã qua ba ngày, trải qua điều dưỡng cẩn thận, vết thương trên người Thẩm Nghiên Tịch đã không còn đáng lo ngại, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt suy yếu, đi được hai bước đã thở hổn hển, ho khan liên tục. Thương thế đã không còn đáng lo ngại, nhưng thể chất yếu đuối từ nhỏ cần phải bồ dưỡng lại một phen, Thẩm lão phu nhân đã nói, nàng quả thật là phúc lớn mạng lớn, Bồ Tát phù hộ.
Dù sao, trước kia bất kì ai rơi xuống đó cũng không toàn mạng mà trở về, cho dù bị thương cũng vô cùng nghiêm trọng, ngắn ngắn mới chỉ mười ngày đã không còn đáng ngại, nếu không phải do thể chất ốm yếu bẩm sinh, mấy ngày trước e là đã khỏi hẳn rồi.
Không thể không nói đúng là một kỳ tích, không phải nhờ có Bồ Tát phù hộ, phúc lớn mạng lớn sao?
Giống như nha hoàn Hương Hương cùng Thẩm Nhị tiểu thư rơi xuống vách núi, hai ngày trước nội thương cũng đã phục hồi hoàn toàn, đến cả thương tích ngoài da cũng đã đóng vảy, đi lại không chút khó khăn, ngày ngày đều hầu hạ bên cạnh chủ tử của mình.
Thẩm Nghiên Tịch có nói, đây là đứa bé mà nhiều năm trước sư thái trong chùa đã nhặt về, ngày ngày ở bên cạnh nàng. Ăn, mặc, ngủ nghỉ suốt bao nhiêu năm, hết thảy đều được Hương Hương chăm sóc.
Đã là người hầu cận thân của Nhị tiểu thư, hiển nhiên lão phu nhân và phu nhân đều muốn đuổi đi, bởi vì các bà vốn cảm thấy vị nha hoàn đến từ chốn sơn dã này rất là không hợp với quy củ nghiêm ngặt của phủ Tể tướng.
Mùng tám tháng tư, đầu hè ấm áp. Khí lạnh hàn băng sớm đã bị gió hè đuổi đi. Cái nóng ôi bức của mùa hè vẫn chưa đến, nhưng trong gió đã mang đến hơi thở ấm áp, khiến tâm trạng của người ta cũng cảm thấy vô cùng thoải mái a.
Đương nhiên đây cũng chính là thời điểm để muôn hoa khắp nơi đua nở, chen chúc, tranh nhau khoe sắc. Hằng năm, đúng vào ngày này, Tĩnh Bình Hầu phủ cũng đều tổ chức tiệc bách hoa thưởng cảnh.
……
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, nha hoàn và vú già trong Phù Hương viện như tỉnh từ trong mộng đẹp. Bắt đầu công việc thường ngày, vẩy nước quét nhà, lau bụi và chuẩn bị tốt đồ dùng rửa mặt đứng chờ trước cửa khuê phòng Nhị tiểu thư.
Chờ Nhị tiểu thư tỉnh giấc sẽ hầu người rửa mặt trang điểm, chuẩn bị chu toàn cho bữa tiệc hôm nay ở Hầu phủ.
…..
Trong phòng, Thẩm Nghiên Tịch đang yên giấc nồng, chợt phát giác bên ngoài đang có động tĩnh, không khỏi chau mày lại, biểu lộ chút chán ghét. Mặc dù nàng không có thói quen thức dậy trễ, nhưng cũng không có thức dậy sớm đến như vậy nha. Nếu con người ngủ không đủ giấc hoặc giấc ngủ không được ngon, thì ngày hôm sau, hiệu suất làm việc cũng như tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hương Hương cẩn thận đi vào, thấy chủ tử chau mày, lòng nàng có chút bấn loạn, bước chân bất giác chậm lại, đứng ở bên giường, kéo giãn mi tâm, đưa nắm tay che miệng, hắng giọng.
"E hèm…"
Người đang nằm trên giường càng vặn chặt hàng lông mày, thoáng cái liền mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy kia, tựa như hai dòng nước xoáy có thể hút sạch hồn phách người, cũng không hề nhận thấy sương mù mơ màng của người vừa thức, Hương Hương không khỏi giật nảy mình.
"Chủ tử, người thức rồi ư?"
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, đôi mắt sâu và đen từ từ tản đi, trở nên sáng trong mà lạnh lùng, nhìn nàng một cái, sau đó từ từ ngồi dậy.
"Đã là giờ nào rồi?"
"Sắp đến giờ Mẹo rồi, hôm nay phải đến Hầu phủ dự tiệc. Tối qua phu nhân đã dặn dò, giờ Thìn sẽ khởi hành."
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, tâm tình có chút u ám.
Bình thường nàng đều ngủ thẳng cẳng đến giờ Mẹo mới chợt tỉnh giấc, hôm nay lại thức trước một canh giờ đã thấy lòng không có đẹp rồi đó nha, ngón tay của nàng có chút ngứa ngáy muốn làm chút gì đó rồi.
Ngắm hoa, dự tiệc, lại thêm âm mưu tính kế gì đây mà, thiệt là…
Gần đây nàng cũng chẳng có cơ hội để làm chút thí nghiệm gì cả, hôm nay trong phủ Tĩnh Bình Hầu nhất định có không ít chuột trắng để nàng lựa chọn sử dụng rồi.
Nhờ vậy mà thần thái của nàng mới trở nên hòa hoãn, đôi mắt ung dung chợt lóe lên, trực tiếp vén chăn bước xuống giường, bước thẳng về phía bàn trang điểm mà ngồi xuống, lấy ra chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh từ bên trong ngăn kéo, bên trong chiếc hộp còn có một chiếc bình nhỏ.
Hương Hương trơ mắt nhìn động tác của nàng, khóe miệng kéo mạnh, tâm can cuồng loạn, bước chân xê dịch theo phản xạ , lui ngay về phía sau, lòng thầm niệm ‘A Di Đà Phật’, đôi mắt xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm từng cử chỉ của chủ tử mình.
Nhưng khi chứng kiến quần áo trên người chủ tử, nàng vội vàng thu lại mọi cảm xúc, cầm lấy váy áo bên cạnh, nói:"Chủ tử, ta mau thay quần áo thôi."
"Ừm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.