Quyển 1 - Chương 9: Hạ gia tiểu thư (2)
Sương Phi Vãn
24/07/2013
“Ta hiểu” ta dừng một chút, nhìn phía hắn nói “Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta”
Hắn nhíu mày làm như thật mất hứng nói “Yêu cầu gì?”
“Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, như vậy chúng ta từ nay về sau không hề có quan hệ gì nữa” ta kiên định nói.
Hắn nở nụ cười đúng là như vậy chói mắt, chính là trong lời nói vẫn
là như vậy lạnh băng, đầy hàn khí “Không có khả năng, một ngày là vật
của ta, như vậy cả đời này đều là vật của ta. Mặc dù nếu có một ngày ta
từ bỏ, ta cũng sẽ tự tay phá hủy”
Cười như vậy làm cho khắp người ta phát lạnh.
“Mị Mị nói như vậy thật là khủng bố” đáy lòng như cũ mãnh liệt rơi vào hố sâu.
Chính là ở bên ngoài ta lại trêu đùa như ngày xưa.
Đúng vậy ba năm này, ta đã học được rất nhiều điều, đương nhiên cũng bao gồm che dấu cảm tình chân thật của chính mình.
Đối mặt với Mị ta không thể đem oán hận thể hiện ra trên mặt.
“Ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ta, bằng không ngươi sẽ hối hận”
Mị thanh âm thản nhiên, như gió đêm lạnh lẽo.
“Ta sẽ nhớ kỹ, ta cũng sẽ không làm chuyện hối hận”
Chết cũng không khó, nhưng là ta sẽ không lựa chọn phương pháp yếu đuối để giải thoát. Đến cuối cùng hối hận nhất định là hắn, ta muốn hắn phải hối hận đã từng đối đãi như thế với ta Tuyệt đối muốn hắn hối hận… “Ân công, Phong Nhi đã sắc xong thuốc” ngoài cửa vang lên âm thanh của Phong Nhi, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, cô gái với vẻ mặt vui sướng đi đến. “Ngươi trước cứ để thuốc ở trên bàn, nhớ rõ không cho người nào tới quấy rầy chúng ta. Ta muốn giúp tiểu thư nhà ngươi chuẩn đoán chữa thương.” Mị lại khôi phục thành thanh sam kiếm khách kia, phân phó Phong Nhi. Phong Nhi gật đầu, để bát thuốc xuống bàn rồi lui ra ngoài. Lúc trước khi đi còn thân thiết đối với ta nói “Tiểu thư nếu cổ họng còn đau phải nói cho ân công biết” Ta mỉm cười với nàng, nàng mới yên tâm mà lui ra ngoài. Đợi cho cửa lại lần nữa bị đóng lại, Mị đột nhiên nói “Cởi quần áo” Gì? Ta tức thì thấy mắt choáng váng, thẳng tắp nhìn hắn. Hắn thấy ta bất động, lại một lần nữa ra lệnh “Cởi quần áo” Ta định thần lại, cũng không hỏi lại, chính là làm theo lời hắn đem quần áo toàn bộ cởi ra. Hắn nhất định lại chế tạo ra được loại độc dược mới, muốn tìm ta để thí nghiệm thuốc đây mà. Đợi cho ta đem toàn bộ quần áo cởi ra, hắn thế nhưng vung tay lên cũng đem quần áo của chính mình cởi ra. “Mị Mị, ngươi…” ta thật tại rất hoảng sợ. Còn chưa đợi ta kịp phản ứng lại, hắn đã đem ta đặt ở trên giường, không chút nào thương tiếc trực tiếp tiến nhập vào bên trong cơ thể của ta. Cơ thể như bị xé rách rất đau đớn, nhưng là ta cắn môi không phát ra âm thanh, hắn thế nhưng lại đối với ta như thế sao? Sau khi tiến vào, hắn lại lập tức lui ra, đứng dậy mặc quần áo vào “Ta hạ triền miên cho ngươi” Thì ra là thế sao? Ta không khỏi dưới đáy lòng cười thầm. Triền miên là tình dục chi độc. Sau khi trúng triền miên, liền chỉ có thể trung thực với một người nam nhân. Nếu ngày sau cùng nam nhân khác giao cấu, độc sẽ phát tác, hai người đều sẽ chết.
“Nếu để cho người khác biết việc này, ta sẽ hủy diệt ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi” Rõ ràng một khắc trước còn muốn trinh tiết của ta, nhưng là ngay sau đó, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, phân phó nói “Về chuyện của Hạ Nguyệt Nhiễm, ta đã đều viết ở trên giấy, làm ra khuôn mặt xinh đẹp xem nào, không cần lộ ra dấu vết gì” “Từ nay về sau ngươi là Hạ Nguyệt Nhiễm, không bao giờ còn là độc Mị yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng trên giang hồ nữa.” Hắn lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy ném cho ta, sau đó liền xoay người rời đi.
Hắn đang tính cái gì? Cho ta cơ hội dùng thân thể đi câu dẫn người khác sao? Mị, ngươi quả nhiên là rất vô tình, nhưng lại như thế không lưu tình chút nào liền cướp đi sự trân quý nhất của nữ nhân. Ta nhìn bóng dáng biến mất ở trong tầm mắt, trào phúng cười.
Chết cũng không khó, nhưng là ta sẽ không lựa chọn phương pháp yếu đuối để giải thoát. Đến cuối cùng hối hận nhất định là hắn, ta muốn hắn phải hối hận đã từng đối đãi như thế với ta Tuyệt đối muốn hắn hối hận… “Ân công, Phong Nhi đã sắc xong thuốc” ngoài cửa vang lên âm thanh của Phong Nhi, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, cô gái với vẻ mặt vui sướng đi đến. “Ngươi trước cứ để thuốc ở trên bàn, nhớ rõ không cho người nào tới quấy rầy chúng ta. Ta muốn giúp tiểu thư nhà ngươi chuẩn đoán chữa thương.” Mị lại khôi phục thành thanh sam kiếm khách kia, phân phó Phong Nhi. Phong Nhi gật đầu, để bát thuốc xuống bàn rồi lui ra ngoài. Lúc trước khi đi còn thân thiết đối với ta nói “Tiểu thư nếu cổ họng còn đau phải nói cho ân công biết” Ta mỉm cười với nàng, nàng mới yên tâm mà lui ra ngoài. Đợi cho cửa lại lần nữa bị đóng lại, Mị đột nhiên nói “Cởi quần áo” Gì? Ta tức thì thấy mắt choáng váng, thẳng tắp nhìn hắn. Hắn thấy ta bất động, lại một lần nữa ra lệnh “Cởi quần áo” Ta định thần lại, cũng không hỏi lại, chính là làm theo lời hắn đem quần áo toàn bộ cởi ra. Hắn nhất định lại chế tạo ra được loại độc dược mới, muốn tìm ta để thí nghiệm thuốc đây mà. Đợi cho ta đem toàn bộ quần áo cởi ra, hắn thế nhưng vung tay lên cũng đem quần áo của chính mình cởi ra. “Mị Mị, ngươi…” ta thật tại rất hoảng sợ. Còn chưa đợi ta kịp phản ứng lại, hắn đã đem ta đặt ở trên giường, không chút nào thương tiếc trực tiếp tiến nhập vào bên trong cơ thể của ta. Cơ thể như bị xé rách rất đau đớn, nhưng là ta cắn môi không phát ra âm thanh, hắn thế nhưng lại đối với ta như thế sao? Sau khi tiến vào, hắn lại lập tức lui ra, đứng dậy mặc quần áo vào “Ta hạ triền miên cho ngươi” Thì ra là thế sao? Ta không khỏi dưới đáy lòng cười thầm. Triền miên là tình dục chi độc. Sau khi trúng triền miên, liền chỉ có thể trung thực với một người nam nhân. Nếu ngày sau cùng nam nhân khác giao cấu, độc sẽ phát tác, hai người đều sẽ chết.
“Nếu để cho người khác biết việc này, ta sẽ hủy diệt ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi” Rõ ràng một khắc trước còn muốn trinh tiết của ta, nhưng là ngay sau đó, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, phân phó nói “Về chuyện của Hạ Nguyệt Nhiễm, ta đã đều viết ở trên giấy, làm ra khuôn mặt xinh đẹp xem nào, không cần lộ ra dấu vết gì” “Từ nay về sau ngươi là Hạ Nguyệt Nhiễm, không bao giờ còn là độc Mị yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng trên giang hồ nữa.” Hắn lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy ném cho ta, sau đó liền xoay người rời đi.
Hắn đang tính cái gì? Cho ta cơ hội dùng thân thể đi câu dẫn người khác sao? Mị, ngươi quả nhiên là rất vô tình, nhưng lại như thế không lưu tình chút nào liền cướp đi sự trân quý nhất của nữ nhân. Ta nhìn bóng dáng biến mất ở trong tầm mắt, trào phúng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.