Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 27: Có chút đáng thương

Phong Phiêu Tuyết

10/05/2017

"Bởi vì không biết Tam tiểu thư thích kiểu dáng trang sức nào, cho nên, cho ngài phối chế hai bộ." Nhạc Thần cười một ngón tay chỉ một nha hoàn nâng hộp trong tay.

Ngay cả trang sức cũng phối đầy đủ!

Lâm Y Hân càng tức giận đến ngực khó chịu, trước mắt biến thành màu đen. Lâm Thiến Khanh thì lại là thiếu chút nữa đem khăn tay trong tay mình xé nhỏ.

"Vương gia tặng đại lễ thật sự là quá nặng, ta thế nhưng thẹn không dám nhận." Lâm Mị mỉm cười, nhẹ nhõm nói.

"Lâm tam tiểu thư, ngài thực sự là nói đùa. Ngài cứu tính mạng của vương gia, đây chỉ là vật ngoài thân nào có quý trọng như tính mạng của vương gia?" Nhạc Thần cười nói, "Còn mời ngài xin vui lòng nhận cho."

Đây là vội vàng muốn tặng cho Lâm Mị a.

Ánh mắt ghen tỵ của Lâm Y Hân dường như muốn dính ở trên hộp có khắc ký hiệu Linh Lung các kia, đột nhiên cười mỉm mở miệng: "Lễ vật này, chỉ sợ Tam muội của ta coi như là thu cũng không có cơ hội mặc. Đi hoa mai yến, nếu không có thiếp mời, nhưng là không có tư cách tiến vào ."

Thiếp mời là phát đến trong tay mỗi phu nhân huân quý thế gia, cô nương gia chưa hôn phối trong nhà có thể đi tham gia. Đương nhiên ai đi ai không đi đều là nhìn ý tứ của đương gia chủ mẫu, người đi, liền phải từ đương gia chủ mẫu đem tên người đó viết lên trên thiếp mời, đưa cho phủ An Nam công chúa.

Mà chọn người này, An Nam công chúa cũng sẽ không để ý, chỉ dùng ma ma đứng ở cửa xác định thân phận.

An Nam công chúa chủ yếu để ý chính là mỗi vương gia vương phi hoặc là công chúa khác mà thôi, cũng hoặc là đích nữ xuất thân cao quý của quyền thần quan trọng, mới có thể nhận được An Nam công chúa tiếp đón.

Bọn họ An Viễn hậu phủ cũng không được coi trọng, huống chi, còn là nữ nhi thứ xuất.

Lâm Mị muốn đi hoa mai yến của An Nam công chúa, cũng muốn mẫu thân đồng ý mới được.

Mẫu thân không đồng ý, nàng thế nhưng không đi được .

Nhiều năm như vậy, có thể thấy Lâm Mị đi qua một lần sao?

Hơn nữa, năm nay thiếp mời đã sớm đưa lên đi.

Lâm Mị coi như là muốn đi, cũng không có cơ hội.

"Không sao." Nhạc Thần cười, "Lâm nhị tiểu thư đừng lo, chuyện này, vương gia nhà ta đã nghĩ tới."

"Thế nào? Vương gia muốn dẫn Tam muội của ta qua đó sao? Đó đều là nữ nhi gia, vương gia mang theo qua... Sợ rằng không tốt lắm đâu?" Lâm Y Hân lo lắng trọng trọng "Quan tâm" Lâm Mị, "Tam muội của ta tốt xấu gì cũng là cô nương gia khuê tú... Sẽ làm người ngoài nói xấu ."

Nhạc Thần cười, từ trong lòng trực tiếp lấy ra một thiệp mời màu vàng, hai tay dâng lên: "Lâm tam tiểu thư, đây là thiệp mời của An Nam công chúa."

Thiếp vàng thiệp mời, An Nam công chúa tự tay viết!

Thân thể Lâm Y Hân lung lay, bị cái này cường liệt đả kích kích thích, thiếu chút nữa không trực tiếp chết đứng.



Lâm Mị nhận lấy, hỏi một câu: "Hoa mai yến là chỉ ngắm hoa thôi hay vẫn có cơm ăn?"

"Có ngự trù tỉ mỉ chế biến món ngon mỹ vị." Trong lòng Nhạc Thần âm thầm co quắp một chút, vị này thực sự là tới nơi nào cũng không quên ăn a.

"Thực sự?" Mắt Lâm Mị trong nháy mắt phát sáng, lấp lánh phảng phất có lưu quang doanh động, "Ta đi!"

Chuyện Vương gia dặn dò đã hoàn thành, Nhạc Thần vội vàng cúi đầu hành lễ ly khai.

Đi ra hầu phủ, Nhạc Thần mới nặng nề phun ra một hơi, Lâm tam tiểu thư này nhìn thật sự là quá đẹp, một đôi mắt hoa đào quyến rũ kia, lúc mâu quang lưu chuyển ánh nước liễm diệm, thật sự là muốn đem linh hồn nhỏ bé của ngươi câu đi.

Nhạc Thần về tới vương phủ, đem chuyện đã xảy ra tất cả đều nói cho vương gia nghe, đương nhiên, ngay cả chuyện ban đầu trong viện cũng không có bỏ qua.

Chẳng qua chính là một hầu phủ, hắn muốn hướng chỗ đó xếp vào cái nhãn tuyến, quả thực là quá dễ dàng.

Sau khi nghe xong Nhạc Thần hồi bẩm, Âu Ngạn Hạocười phá lên: "Tiểu hồ ly này, thực sự là rất xấu rồi. Dùng Chu Bảo Trạch đến đả kích Lâm Thiến Khanh, quá xấu rồi!"

"Đả kích người đều phải dùng nàng để ý nhất đến đả kích, hư, thật sự là hư!" Âu Ngạn Hạo không hề hình tượng vỗ đùi cuồng tiếu.

Nhạc Thần đứng ở dưới, liếc liếc mắt vương gia nhà hắn đang cuồng tiếu không ngớt một cái.edit: voi còi

Trong miệng nói Lâm tam tiểu thư hư, còn cười đến vui vẻ như vậy, vẻ mặt tán thưởng là ý tứ gì?

Nhạc Thần nêu ý kiến: "Vương gia, Chu Bảo Trạch kia luôn luôn đối Lâm tam tiểu thư xun xoe, có phải hay không... Để hắn bận rộn chút?"

"Không cần." Âu Ngạn Hạo cười xua tay, tự tin nói, " Người như Chu Bảo Trạch, sao có thể bắt được kẻ dối trá tiểu hồ ly kia? Căn bản là không cần quan tâm hắn."

Âu Ngạn Hạo căn bản sẽ không có đem Chu Bảo Trạch để vào mắt, nếu như nói trước đây còn để ý một chút, hôm nay nghe thái độ của tiểu hồ ly đối với Chu Bảo Trạch, liền biết.

Nàng căn bản sẽ không có coi Chu Bảo Trạch là chuyện gì.

Nàng cũng không để ý, hắn cần gì phải đi để ý?

Còn cần phải động Chu Bảo Trạch khiến nàng chú ý sao?

Loại chuyện cái được không bù đắp đủ cái mất này, hắn mới sẽ không đi làm.

"Vương gia, An Nam công chúa bên kia cũng sẽ mời vương gia phi tử khác... Sợ rằng..." Nhạc Thần nhắc nhở vương gia nhà hắn, nếu như nhớ không sai lời, đích nữ của An Viễn hậu phu nhân chính là trắc phi của Ngũ vương gia.

Âu Ngạn Hạo cười: "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tính toán tiểu hồ ly?"

"Thuộc hạ có lo lắng này." Nhạc Thần nhỏ tiếng .

"Ngươi không cần có lo lắng này." Âu Ngạn Hạo khẳng định nói.



Nhạc Thần kinh ngạc nhìn về phía vương gia nhà mình, chẳng lẽ vương gia đã có dự định hay sao?

"Bọn họ tất nhiên sẽ tính toán nàng!" Âu Ngạn Hạo trả lời thiếu chút nữa không làm Nhạc Thần bị nước miếng của mình sặc chết, vương gia nhà hắn có thể dừng nói những câu kinh người như thế không?

Năng lực tiếp nhận của hắn có hạn a!

"Nhưng mà... Tính toán tiểu hồ ly... Rốt cuộc ai tính toán ai còn thật nói không tốt." Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Âu Ngạn Hạo vuốt ve cằm của mình, vẻ mặt nghiền ngẫm treo theo tươi cười, Nhạc Thần nhìn thấy phía sau lưng một trận một trận khí lạnh.

Vương gia a, người muốn mở hoa mai yến là An Nam công chúa nha, là An Nam công chúa mà hoàng thượng cũng kính trọng a!

Không phải tùy tùy tiện tiện a miêu a cẩu, vẻ mặt xem kịch vui của ngài đây là muốn náo loại nào a?

Vương phủ bên này Nhạc Thần ở trong lòng rít gào thế nào, Âu Ngạn Hạo không biết, ở trong hầu phủ Lâm Mị càng không rõ ràng lắm, hiện tại lực chú ý của nàng tất cả đều ở trên đồ mà Âu Ngạn Hạo đưa tới thôi.edit: voi còi

"Tiểu thư, thật đẹp a." Châu Nhi giơ y phục cho Lâm Mị nhìn.

Xiêm y đỏ rực, giống như lửa hừng hực cháy bùng lên. Làn váy tầng tầng trải ra giống như lửa đang cháy lan ra đồng cỏ vậy, thế không thể đỡ.

"Muốn nô tỳ nói, y phục này để tiểu thư mặc là thích hợp nhất. Người ngoài mặc, ai có thể ép tới ở?" Châu Nhi đắc ý nói.

Ở nàng xem đến, cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng mới có khí thế cùng tư sắc này.

Người bên cạnh mặc vào, chỉ biết bị y phục ngăn chặn lại tất cả.

"Đừng hồ nháo, còn không giúp tiểu thư thu thập." Tú Nhi quát lớn muội muội của mình, "Ta để muội tới chỉnh sửa giúp tiểu thư, không phải để muội tới đùa."

Châu Nhi chu chu môi, nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Người ta không phải là nhìn coi được, lấy ra cho tiểu thư nhìn nhìn thôi."

"Còn dám mạnh miệng?" Tú Nhi giơ tay lên, làm bộ muốn đánh.

Châu Nhi nghịch ngợm thè lưỡi, vội vàng chạy qua một bên đi thu thập.

Một bên thu thập trong lòng một bên cảm thán, trang sức này cũng tinh xảo. So sánh với trang sức vừa rồi Lâm Thiến Khanh lấy tới a, thật là ảm đạm không ánh sáng.

Lâm Thiến Khanh cũng không biết xấu hổ lấy ra? Hừ!

Thất vương gia đối tiểu thư thực sự là để bụng, tiểu thư theo vừa rồi liền nhìn chằm chằm, là cảm động đi?

Lâm Mị nhìn chằm chằm những thứ trang sức ấy, chớp mắt một chút, hỏi Tú Nhi: "Những trang sức này nếu như bán, không phải có thể đổi thật nhiều ăn ngon sao?"

Động tác trên tay của Châu Nhi cứng đờ, đột nhiên cảm thấy Thất vương gia hình như có chút đáng thương..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Phi Ngự Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook