Chương 45: Thông minh
Phong Phiêu Tuyết
05/06/2017
Edit: voi còi
Ngày kế tới gần buổi trưa, Lâm Mị chậm rì rì ra viện của mình, cả người được bao bọc trong áo choàng da cừu lông xù.
Nơi cổ có chút lông mềm xõa tung, che khuất nửa gương mặt, ấm áp, khiến cả người Lâm Mị cũng cảm thấy biếng nhác.
Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, giống như tiểu hồ ly nhàn nhã bước chậm.
"Tam muội, lại ra cửa sao?" Mà lại có người muốn đánh nhiễu thời gian nhàn nhã này, Lâm Y Hân đi tới, che môi khẽ cười hỏi, "Lại là Thất vương gia mời ngươi đi sao?"
"Có vấn đề?" Lâm Mị buồn cười hỏi, "Ta với ai ra, còn cần hướng ngươi báo cáo một tiếng sao?"
"Đó đương nhiên là không cần." Lâm Y Hân nhàn nhã cười "Chẳng qua là, việc ngươi cầu Thất vương gia lại không có thành, không biết Tam muội có cảm thấy Thất vương cũng không giống như ngươi suy nghĩ, bị ngươi mê hoặc đâu?"
Lâm Mị cười, nhíu mày hỏi: "Ít nhất ta còn có người không có việc gì cho ta tặng y phục trang sức vàng bạc châu báu qua đây, cũng dễ chịu hơn Nhị tỷ mỗi tháng chẳng qua là lĩnh chút bạc kia, ngày trôi qua cũng quad căng thẳng."
Sắc mặt Lâm Y Hân lập tức liền thay đổi, cắn răng tức giận nói: "Tam muội quả nhiên là thật bản lĩnh, khiến Thất vương gia đối với ngươi nói gì nghe nấy."
"Ừ, ghen tỵ đi? Có bản lĩnh ngươi cũng có thể khiến hắn đối với ngươi nói gì nghe nấy a." Lâm Mị long long áo choàng da cừu trên người, "Nếu như không có việc gì, liền chớ cản đường, vướng bận."edit: voi còi
"Lâm Mị, ngươi cho là ngươi còn có thể đắc ý bao lâu?" Lâm Y Hân đưa lưng về phía Lâm Mị đã đi qua thấp giọng nổi giận nói.
Phía sau truyền đến tiếng khinh thường châm biếm của Lâm Mị, khiến trong mắt Lâm Y Hân lửa giận bốc lên, bỗng xoay người, tăng tăng hai bước đi đến trước mặt Lâm Mị chặn lại: "Ngươi không thể thành thật một chút sao? Cố làm ra nhiều chuyện như vậy, làm mẫu thân không cao hứng sao?"
"Con người của ta chính là có một chút tốt, không chọc ta, ta cũng tuyệt đối không bắt nạt người. Chọc ta, liền muốn làm tốt chuẩn bị trả giá thảm thống đại giới." Lâm Mị chậm rãi quyến rũ ra khóe môi, mỹ được đảo lộn chúng sinh.
Thế nhưng trong miệng kia nhổ ra nói, lại làm cho Lâm Y Hân khắp cả người phát lạnh, thân thể run rẩy, nhìn chằm chằm Lâm Mị: "Ngươi không thể hiếu thuận một chút sao?"
"Hiếu thuận?" Lâm Mị tươi cười ngày càng xán lạn, "Ngươi là hiếu thuận còn là vì mình mưu lợi ích, chính ngươi rõ ràng."
"Còn có, chớ cùng ta nói những đạo lý lớn này. Nhìn thấy kết quả của Lâm Thiến Khanh sao? Ngươi cũng không khá hơn chút nào, đừng có gấp, từng cái từng cái đến." Lâm Mị nói xong, nhìn cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch Lâm Y Hân trực tiếp rời đi.edit: voi còi
Đợi được Lâm Mị đi được không có bóng dáng, Lâm Y Hân lảo đảo một chút, nếu không phải đỡ thân cây bên cạnh, nàng liền trực tiếp tê liệt ngã xuống đất .
Vừa trong nháy mắt đó, theo trên người Lâm Mị nàng cảm giác được một cỗ hàn ý khiến nàng sợ hãi thật sâu, nói không rõ đạo không rõ, chỉ cảm thấy trái tim hình như là bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, đều nhanh không có cách nào nhảy lên.
Sau khi gấp rút thở dốc mấy cái, mới cảm giác được chính mình đôi chân không hề mềm nhũn.
Bàn tay dùng sức nắm thành quyền, ở trên cây khô căm giận đập một cái, Lâm Y Hân cười lạnh nói: "Lâm Mị ngươi có cái gì mà đắc ý ? Mẫu thân đã ở cùng Chu Bảo Trạch nói xong. Có đại tỷ giúp, Chu Bảo Trạch chung quy sẽ thú Lâm Thiến Khanh."
"Tính đến cuối cùng, ngươi còn là cái gì cũng không có được! Chỉ biết là nói chuyện giật gân, phi!" Lâm Y Hân căm giận thối một ngụm, vội vã hướng viện của Triệu thị đi đến.
Còn chưa có vào viện, liền bị người nặng nề đụng phải một chút, trực tiếp té ngã xuống đất.
"Này ai a, ngươi không có..." Lâm Y Hân nổi giận quát nói được phân nửa, liền bị bóng lưng Lâm Thiến Khanh khóc chạy đi dọa trở về.
Chuyện gì xảy ra?
Mẫu thân không phải để Chu Bảo Trạch đến nói hôn sự với Lâm Thiến Khanh sao?
Thế nào Lâm Thiến Khanh khóc chạy ra đi?
Chẳng lẽ nói... Nghĩ tới cadi gì Lâm Y Hân tâm lạnh, làm cho nàng cũng quên chỗ ngã bị đau.
Nơi cửa chính An Viễn hậu phủ, Lâm Mị bị người gọi lại.
Chu Bảo Trạch gọi Lâm Mị cong, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Hắn không có đáp ứng Thất vương gia, Lâm Mị có thể không muốn nói chuyện với hắn hay không?
"Chu công tử, có việc?" Lâm Mị cười mỉm, một điểm cũng nhìn không ra chút mất hứng nào.
"Ngày ấy chuyện hoàng thương ..." Chu Bảo Trạch không biết muốn nói như thế nào, ý nghĩ của hắn nhiều lắm, càng có một chút không có cách nào nói với Lâm Mị.
Lâm Mị khoát khoát tay, không thèm để ý chút nào nói: "Vô phương, ta chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, nêud Chu công tử đã có chỗ hợp tác tốt hơn, đương nhiên phải tìm tốt hơn."
"Không phải..." Chu Bảo Trạch tổng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là cảm giác Lâm Mị cùng hắn cách càng ngày càng xa, "Ta chỉ là không nghĩ dựa vào trợ giúp của nàng, ta nghĩ..."
Để nàng đối với ta vài phần kính trọng.
Chỉ tiếc một nửa câu này, Chu Bảo Trạch cũng không có cơ hội nói ra, liền nghe đến Lâm Mị cười nói: "Nam nhi tự nhiên có chí lớn, là chuyện tốt."
"Thời gian ta cùng với Thất vương gia ước định muốn tới, sẽ không bồi Chu công tử nói chuyện phiếm." Nói xong, Lâm Mị mang theo Tú Nhi ra cửa phủ trực tiếp lên xe ngựa, ngay cả cho Chu Bảo Trạch thời gian phản ứng cũng không có.
Sau khi lên xe ngựa, Tú Nhi trầm mặt: "Tiểu thư, Chu công tử người này thật là thay đổi thất thường."edit: voi còi
Rõ ràng là tiểu thư trước nói tìm Thất vương gia giúp hắn làm hoàng thương, hắn lại trước một bước đáp ứng Ngũ vương gia, nào có như vậy?
"Đúng là hắn thay đổi thất thường, mọi chuyện mới có thể thuận lợi như thế." Lâm Mị cười nghiêngngười dựa vào gối mềm trong xe ngựa, bên trong đốt lò sưởi, thật là thích ý.
"Chính là lợi ích của hoàng thương, ta còn chướng mắt." Lâm Mị mỉm cười, nàng muốn liền là nắm giữ tài lực của thiên hạ kia.
Nếu muốn sau này không bị người hiếp bức, có thể sống tự tại, liền phải có thực lực cường đại mới được.
Tú Nhi vừa nghe, âm thầm thở ra một hơi, tiểu thư không cảm thấy không thoải mái là được.
"Tiểu thư, nhìn ý tứ Chu công tử không đáp ứng thú Tứ tiểu thư a." Tú Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Nếu như đáp ứng mới là lạ." Lâm Mị híp mắt, biếng nhác nói, "Vốn có hắn sẽ không thích Lâm Thiến Khanh, hiện tại bởi vì không có đáp ứng Âu Ngạn Hạo, tâm tồn áy náy với ta."
"Ngũ vương gia quản gì thì quản cũng không quản được Chu Bảo Trạch thú ai, huống chi, Ngũ vương gia còn chưa có năng lượn lớn như vậy."
Lần này nàng thật là lại để cho mấy nữ nhán trong hầu phủ thất vọng rồi.
Bọn họ thất vọng, sao nàng liền vui vẻ như vậy đâu?
Vì tâm tình của nàng suy nghĩ, bọn họ còn tiếp tục thất vọng đi xuống đi.
Không lâu sau, xe ngựa liền tới vương phủ, Âu Ngạn Hạo nhiệt tình ra đón: "Mị nhi, mau, vào phòng, bên ngoài lạnh lẽo đi."
Nhạc Thần không nói gì lật một cái liếc mắt, bội phục bản lãnh nói mò của gia nhà hắn.
Nhìn nhìn Lâm tam tiểu thư này trên người dày xõa tung da cừu, nhìn nhìn lại lò sưởi trong xe ngựa kia, một khi mở cửa khai xe ngựa, nhiệt khí liền tràn ra.
Lạnh cái gì mà lạnh a?
"Nhìn này tay buốt, mau vào đi cho ấm áp." Âu Ngạn Hạo thuận thế cầm tay mềm của Lâm Mị, kéo nàng đi vào.
Nhạc Thần yên lặng che mặt mình, vương gia nhà hắn quá không biết xấu hổ, có chiếm tiện nghi của người ta như thế sao?
Lại vẫn làm được tự nhiên như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ Lâm tam tiểu thư đánh ngài sao?
Hắn xem như là hiểu, hóa ra thanh lãnh kia, vì mục đích là làm chăn đệm .
Vương gia chính là so với hắn thông minh hơn!
Ngày kế tới gần buổi trưa, Lâm Mị chậm rì rì ra viện của mình, cả người được bao bọc trong áo choàng da cừu lông xù.
Nơi cổ có chút lông mềm xõa tung, che khuất nửa gương mặt, ấm áp, khiến cả người Lâm Mị cũng cảm thấy biếng nhác.
Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, giống như tiểu hồ ly nhàn nhã bước chậm.
"Tam muội, lại ra cửa sao?" Mà lại có người muốn đánh nhiễu thời gian nhàn nhã này, Lâm Y Hân đi tới, che môi khẽ cười hỏi, "Lại là Thất vương gia mời ngươi đi sao?"
"Có vấn đề?" Lâm Mị buồn cười hỏi, "Ta với ai ra, còn cần hướng ngươi báo cáo một tiếng sao?"
"Đó đương nhiên là không cần." Lâm Y Hân nhàn nhã cười "Chẳng qua là, việc ngươi cầu Thất vương gia lại không có thành, không biết Tam muội có cảm thấy Thất vương cũng không giống như ngươi suy nghĩ, bị ngươi mê hoặc đâu?"
Lâm Mị cười, nhíu mày hỏi: "Ít nhất ta còn có người không có việc gì cho ta tặng y phục trang sức vàng bạc châu báu qua đây, cũng dễ chịu hơn Nhị tỷ mỗi tháng chẳng qua là lĩnh chút bạc kia, ngày trôi qua cũng quad căng thẳng."
Sắc mặt Lâm Y Hân lập tức liền thay đổi, cắn răng tức giận nói: "Tam muội quả nhiên là thật bản lĩnh, khiến Thất vương gia đối với ngươi nói gì nghe nấy."
"Ừ, ghen tỵ đi? Có bản lĩnh ngươi cũng có thể khiến hắn đối với ngươi nói gì nghe nấy a." Lâm Mị long long áo choàng da cừu trên người, "Nếu như không có việc gì, liền chớ cản đường, vướng bận."edit: voi còi
"Lâm Mị, ngươi cho là ngươi còn có thể đắc ý bao lâu?" Lâm Y Hân đưa lưng về phía Lâm Mị đã đi qua thấp giọng nổi giận nói.
Phía sau truyền đến tiếng khinh thường châm biếm của Lâm Mị, khiến trong mắt Lâm Y Hân lửa giận bốc lên, bỗng xoay người, tăng tăng hai bước đi đến trước mặt Lâm Mị chặn lại: "Ngươi không thể thành thật một chút sao? Cố làm ra nhiều chuyện như vậy, làm mẫu thân không cao hứng sao?"
"Con người của ta chính là có một chút tốt, không chọc ta, ta cũng tuyệt đối không bắt nạt người. Chọc ta, liền muốn làm tốt chuẩn bị trả giá thảm thống đại giới." Lâm Mị chậm rãi quyến rũ ra khóe môi, mỹ được đảo lộn chúng sinh.
Thế nhưng trong miệng kia nhổ ra nói, lại làm cho Lâm Y Hân khắp cả người phát lạnh, thân thể run rẩy, nhìn chằm chằm Lâm Mị: "Ngươi không thể hiếu thuận một chút sao?"
"Hiếu thuận?" Lâm Mị tươi cười ngày càng xán lạn, "Ngươi là hiếu thuận còn là vì mình mưu lợi ích, chính ngươi rõ ràng."
"Còn có, chớ cùng ta nói những đạo lý lớn này. Nhìn thấy kết quả của Lâm Thiến Khanh sao? Ngươi cũng không khá hơn chút nào, đừng có gấp, từng cái từng cái đến." Lâm Mị nói xong, nhìn cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch Lâm Y Hân trực tiếp rời đi.edit: voi còi
Đợi được Lâm Mị đi được không có bóng dáng, Lâm Y Hân lảo đảo một chút, nếu không phải đỡ thân cây bên cạnh, nàng liền trực tiếp tê liệt ngã xuống đất .
Vừa trong nháy mắt đó, theo trên người Lâm Mị nàng cảm giác được một cỗ hàn ý khiến nàng sợ hãi thật sâu, nói không rõ đạo không rõ, chỉ cảm thấy trái tim hình như là bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, đều nhanh không có cách nào nhảy lên.
Sau khi gấp rút thở dốc mấy cái, mới cảm giác được chính mình đôi chân không hề mềm nhũn.
Bàn tay dùng sức nắm thành quyền, ở trên cây khô căm giận đập một cái, Lâm Y Hân cười lạnh nói: "Lâm Mị ngươi có cái gì mà đắc ý ? Mẫu thân đã ở cùng Chu Bảo Trạch nói xong. Có đại tỷ giúp, Chu Bảo Trạch chung quy sẽ thú Lâm Thiến Khanh."
"Tính đến cuối cùng, ngươi còn là cái gì cũng không có được! Chỉ biết là nói chuyện giật gân, phi!" Lâm Y Hân căm giận thối một ngụm, vội vã hướng viện của Triệu thị đi đến.
Còn chưa có vào viện, liền bị người nặng nề đụng phải một chút, trực tiếp té ngã xuống đất.
"Này ai a, ngươi không có..." Lâm Y Hân nổi giận quát nói được phân nửa, liền bị bóng lưng Lâm Thiến Khanh khóc chạy đi dọa trở về.
Chuyện gì xảy ra?
Mẫu thân không phải để Chu Bảo Trạch đến nói hôn sự với Lâm Thiến Khanh sao?
Thế nào Lâm Thiến Khanh khóc chạy ra đi?
Chẳng lẽ nói... Nghĩ tới cadi gì Lâm Y Hân tâm lạnh, làm cho nàng cũng quên chỗ ngã bị đau.
Nơi cửa chính An Viễn hậu phủ, Lâm Mị bị người gọi lại.
Chu Bảo Trạch gọi Lâm Mị cong, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Hắn không có đáp ứng Thất vương gia, Lâm Mị có thể không muốn nói chuyện với hắn hay không?
"Chu công tử, có việc?" Lâm Mị cười mỉm, một điểm cũng nhìn không ra chút mất hứng nào.
"Ngày ấy chuyện hoàng thương ..." Chu Bảo Trạch không biết muốn nói như thế nào, ý nghĩ của hắn nhiều lắm, càng có một chút không có cách nào nói với Lâm Mị.
Lâm Mị khoát khoát tay, không thèm để ý chút nào nói: "Vô phương, ta chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, nêud Chu công tử đã có chỗ hợp tác tốt hơn, đương nhiên phải tìm tốt hơn."
"Không phải..." Chu Bảo Trạch tổng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là cảm giác Lâm Mị cùng hắn cách càng ngày càng xa, "Ta chỉ là không nghĩ dựa vào trợ giúp của nàng, ta nghĩ..."
Để nàng đối với ta vài phần kính trọng.
Chỉ tiếc một nửa câu này, Chu Bảo Trạch cũng không có cơ hội nói ra, liền nghe đến Lâm Mị cười nói: "Nam nhi tự nhiên có chí lớn, là chuyện tốt."
"Thời gian ta cùng với Thất vương gia ước định muốn tới, sẽ không bồi Chu công tử nói chuyện phiếm." Nói xong, Lâm Mị mang theo Tú Nhi ra cửa phủ trực tiếp lên xe ngựa, ngay cả cho Chu Bảo Trạch thời gian phản ứng cũng không có.
Sau khi lên xe ngựa, Tú Nhi trầm mặt: "Tiểu thư, Chu công tử người này thật là thay đổi thất thường."edit: voi còi
Rõ ràng là tiểu thư trước nói tìm Thất vương gia giúp hắn làm hoàng thương, hắn lại trước một bước đáp ứng Ngũ vương gia, nào có như vậy?
"Đúng là hắn thay đổi thất thường, mọi chuyện mới có thể thuận lợi như thế." Lâm Mị cười nghiêngngười dựa vào gối mềm trong xe ngựa, bên trong đốt lò sưởi, thật là thích ý.
"Chính là lợi ích của hoàng thương, ta còn chướng mắt." Lâm Mị mỉm cười, nàng muốn liền là nắm giữ tài lực của thiên hạ kia.
Nếu muốn sau này không bị người hiếp bức, có thể sống tự tại, liền phải có thực lực cường đại mới được.
Tú Nhi vừa nghe, âm thầm thở ra một hơi, tiểu thư không cảm thấy không thoải mái là được.
"Tiểu thư, nhìn ý tứ Chu công tử không đáp ứng thú Tứ tiểu thư a." Tú Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Nếu như đáp ứng mới là lạ." Lâm Mị híp mắt, biếng nhác nói, "Vốn có hắn sẽ không thích Lâm Thiến Khanh, hiện tại bởi vì không có đáp ứng Âu Ngạn Hạo, tâm tồn áy náy với ta."
"Ngũ vương gia quản gì thì quản cũng không quản được Chu Bảo Trạch thú ai, huống chi, Ngũ vương gia còn chưa có năng lượn lớn như vậy."
Lần này nàng thật là lại để cho mấy nữ nhán trong hầu phủ thất vọng rồi.
Bọn họ thất vọng, sao nàng liền vui vẻ như vậy đâu?
Vì tâm tình của nàng suy nghĩ, bọn họ còn tiếp tục thất vọng đi xuống đi.
Không lâu sau, xe ngựa liền tới vương phủ, Âu Ngạn Hạo nhiệt tình ra đón: "Mị nhi, mau, vào phòng, bên ngoài lạnh lẽo đi."
Nhạc Thần không nói gì lật một cái liếc mắt, bội phục bản lãnh nói mò của gia nhà hắn.
Nhìn nhìn Lâm tam tiểu thư này trên người dày xõa tung da cừu, nhìn nhìn lại lò sưởi trong xe ngựa kia, một khi mở cửa khai xe ngựa, nhiệt khí liền tràn ra.
Lạnh cái gì mà lạnh a?
"Nhìn này tay buốt, mau vào đi cho ấm áp." Âu Ngạn Hạo thuận thế cầm tay mềm của Lâm Mị, kéo nàng đi vào.
Nhạc Thần yên lặng che mặt mình, vương gia nhà hắn quá không biết xấu hổ, có chiếm tiện nghi của người ta như thế sao?
Lại vẫn làm được tự nhiên như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ Lâm tam tiểu thư đánh ngài sao?
Hắn xem như là hiểu, hóa ra thanh lãnh kia, vì mục đích là làm chăn đệm .
Vương gia chính là so với hắn thông minh hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.