Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 452: Đều là mây bay (7)
Mục Đan Phong
20/07/2020
Mắt thấy đầu ngón tay của hai người kia sắp chạm tới đầu của Cố Tích Cửu, Cố Tích Cửu đang ngủ say ở nơi đó đột nhiên lăn người một cái! Tránh thoát khỏi móng vuốt đen nguy hiểm của hai người kia!
"Xoạt!" Một âm thanh vang lên, móng tay sắc nhọn của hai người kia cắm vào trong tảng đá Cố Tích Cửu vừa rồi nằm đó!
Đá xanh này vốn cứng rắn nhất, cho dù dùng búa đập cũng chưa chắc có thể đập vỡ một góc, nhưng ngón tay của hai người này lại cắm xuống giống như đậu hủ, thẳng vào bên trong!
"Bùm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, gò đá xanh cao bằng một người và dài hơn một mét trực tiếp biến thành bột mịn bay tứ tung!
Con ngao vốn nằm bên cạnh Cố Tích Cửu, Cố Tích Cửu vừa lăn một cái, cũng khiến nó lăn theo. Tuy nhiên, một phần vỏ của nó vẫn nằm ở trên gò đá, gò đá vừa phát nổ, nó giống như nhận phải một đòn nghiêm trọng, tỉnh lại và hét lên một tiếng.
Động đất?!
Con ngao mở vỏ ra nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Tích Cửu đang đứng ở cách đó không xa, có hai bóng người giống như gió xoáy đang công kích về phía nàng.
Không ngờ có người đánh lén chủ nhân!
Con ngao nổi giận, âm thầm tạo ra thần chú, mở ảo cảnh độc ra, lan truyền về phía ba người đang đánh nhau......
Cố Tích Cửu đã ký kết khế ước máu với nó, vì thế ảo cảnh độc không có hiệu quả đối với Cố Tích Cửu, chỉ ảnh hưởng tới hai người kia.
Chỉ cần hai người kia là vật còn sống có tư duy, bọn họ sẽ lập tức rơi vào trong ảo cảnh của nó. Nó có thể giết bọn họ trong im lặng!
Ảo cảnh độc lan tràn cực nhanh, gần như chớp mắt đã bao phủ cả ba người đang đánh nhau vào trong đó......
Một lát sau, con ngao giật mình mở vỏ ra!
Không ngờ hai người kia không có tư duy! Nó thậm chí không cảm ứng được nhịp tim của bọn họ......
Ảo cảnh độc của nó không có tác dụng đối với bọn họ!
Vừa rồi không phải Cố Tích Cửu giả vờ ngủ, sở dĩ nàng có thể nhanh chóng phản ứng như vậy, nguyên nhân chính là nàng có giác quan thứ sáu khi làm sát thủ. Đó là bản năng tự cứu bản thân mỗi khi nàng gặp nguy hiểm!
Hai người kia công kích quá nhanh, Cố Tích Cửu đã giao thủ với đối phương ba bốn hiệp, nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng đối phương. Đến khi nàng dùng thuật thuấn di né tránh một khoảng cách ngắn, tạm thời kéo xa bọn họ một chút nàng mới nhìn thấy rõ. Khi vừa nhìn rõ, nàng cũng lắp bắp kinh hãi!
Một đôi con ngươi bất chợt trợn to!
Dung Ngôn, Cố Thiên Tình!
Hai người Dung Ngôn và Cố Thiên Tình vốn đã bị phán chém đầu cách đây mấy ngày trước!
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện ra được, hai người kia có chỗ không thích hợp.
Bất luận là ai, trong lúc đánh nhau đều sẽ có biểu tình, ngay cả khi bị tê liệt cũng thế, dù ít nhiều đều sẽ có biểu tình, cho dù là nghiến răng nghiến lợi, thể hiện sự tàn nhẫn, tức giận, hay là nghiêm túc......
Trong khi hai người kia lại hoàn toàn không có biểu cảm, khuôn mặt giống như được chạm khắc từ đá, không có biểu hiện gì.
Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu. Hoàn toàn đỏ như máu, thậm chí không thể nhìn thấy lòng trắng của mắt.
Móng tay cũng dài hơn một thước!
Mười móng tay của bọn họ giống như thanh kiếm ngắn đen nhánh, lóe sáng trong đêm tối khiến người ớn lạnh.
Oán khí! Trên người bọn họ có oán khí tận trời!
Bọn họ không phải là người!
Hơn nữa công phu lúc này của bọn họ cao hơn gấp mười lần so với ban đầu! Móng vuốt vung đến nơi đâu, nơi đó lập tức cát bay đá nhảy một trận.
Điều tồi tệ hơn chính là, móng vuốt của bọn họ có độc!
Khi bọn họ huy động móng vuốt, gió thổi tới những cây đại thụ nơi xa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, tốc độ khô héo co quắp của cây đại thụ, lá cây bay xuống đầy trời, trực tiếp vỡ thành bột mịn ở trong không trung......
Độc cực mạnh!
Độc này khác với những loại độc mà Cố Tích Cửu thường thấy, nó giống như là thi độc, mang theo mùi hôi thối của người......
May mắn thay, Cố Tích Cửu thường xuyên chơi với độc, vì thế nàng có thể chất kháng độc. Hơn nữa, nàng sớm đã dùng thuốc giải độc, vì vậy mới có thể duy trì được trong môi trường khí độc ngập trời như vậy. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm giác ngứa cổ họng ——
"Xoạt!" Một âm thanh vang lên, móng tay sắc nhọn của hai người kia cắm vào trong tảng đá Cố Tích Cửu vừa rồi nằm đó!
Đá xanh này vốn cứng rắn nhất, cho dù dùng búa đập cũng chưa chắc có thể đập vỡ một góc, nhưng ngón tay của hai người này lại cắm xuống giống như đậu hủ, thẳng vào bên trong!
"Bùm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, gò đá xanh cao bằng một người và dài hơn một mét trực tiếp biến thành bột mịn bay tứ tung!
Con ngao vốn nằm bên cạnh Cố Tích Cửu, Cố Tích Cửu vừa lăn một cái, cũng khiến nó lăn theo. Tuy nhiên, một phần vỏ của nó vẫn nằm ở trên gò đá, gò đá vừa phát nổ, nó giống như nhận phải một đòn nghiêm trọng, tỉnh lại và hét lên một tiếng.
Động đất?!
Con ngao mở vỏ ra nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Tích Cửu đang đứng ở cách đó không xa, có hai bóng người giống như gió xoáy đang công kích về phía nàng.
Không ngờ có người đánh lén chủ nhân!
Con ngao nổi giận, âm thầm tạo ra thần chú, mở ảo cảnh độc ra, lan truyền về phía ba người đang đánh nhau......
Cố Tích Cửu đã ký kết khế ước máu với nó, vì thế ảo cảnh độc không có hiệu quả đối với Cố Tích Cửu, chỉ ảnh hưởng tới hai người kia.
Chỉ cần hai người kia là vật còn sống có tư duy, bọn họ sẽ lập tức rơi vào trong ảo cảnh của nó. Nó có thể giết bọn họ trong im lặng!
Ảo cảnh độc lan tràn cực nhanh, gần như chớp mắt đã bao phủ cả ba người đang đánh nhau vào trong đó......
Một lát sau, con ngao giật mình mở vỏ ra!
Không ngờ hai người kia không có tư duy! Nó thậm chí không cảm ứng được nhịp tim của bọn họ......
Ảo cảnh độc của nó không có tác dụng đối với bọn họ!
Vừa rồi không phải Cố Tích Cửu giả vờ ngủ, sở dĩ nàng có thể nhanh chóng phản ứng như vậy, nguyên nhân chính là nàng có giác quan thứ sáu khi làm sát thủ. Đó là bản năng tự cứu bản thân mỗi khi nàng gặp nguy hiểm!
Hai người kia công kích quá nhanh, Cố Tích Cửu đã giao thủ với đối phương ba bốn hiệp, nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng đối phương. Đến khi nàng dùng thuật thuấn di né tránh một khoảng cách ngắn, tạm thời kéo xa bọn họ một chút nàng mới nhìn thấy rõ. Khi vừa nhìn rõ, nàng cũng lắp bắp kinh hãi!
Một đôi con ngươi bất chợt trợn to!
Dung Ngôn, Cố Thiên Tình!
Hai người Dung Ngôn và Cố Thiên Tình vốn đã bị phán chém đầu cách đây mấy ngày trước!
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện ra được, hai người kia có chỗ không thích hợp.
Bất luận là ai, trong lúc đánh nhau đều sẽ có biểu tình, ngay cả khi bị tê liệt cũng thế, dù ít nhiều đều sẽ có biểu tình, cho dù là nghiến răng nghiến lợi, thể hiện sự tàn nhẫn, tức giận, hay là nghiêm túc......
Trong khi hai người kia lại hoàn toàn không có biểu cảm, khuôn mặt giống như được chạm khắc từ đá, không có biểu hiện gì.
Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu. Hoàn toàn đỏ như máu, thậm chí không thể nhìn thấy lòng trắng của mắt.
Móng tay cũng dài hơn một thước!
Mười móng tay của bọn họ giống như thanh kiếm ngắn đen nhánh, lóe sáng trong đêm tối khiến người ớn lạnh.
Oán khí! Trên người bọn họ có oán khí tận trời!
Bọn họ không phải là người!
Hơn nữa công phu lúc này của bọn họ cao hơn gấp mười lần so với ban đầu! Móng vuốt vung đến nơi đâu, nơi đó lập tức cát bay đá nhảy một trận.
Điều tồi tệ hơn chính là, móng vuốt của bọn họ có độc!
Khi bọn họ huy động móng vuốt, gió thổi tới những cây đại thụ nơi xa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, tốc độ khô héo co quắp của cây đại thụ, lá cây bay xuống đầy trời, trực tiếp vỡ thành bột mịn ở trong không trung......
Độc cực mạnh!
Độc này khác với những loại độc mà Cố Tích Cửu thường thấy, nó giống như là thi độc, mang theo mùi hôi thối của người......
May mắn thay, Cố Tích Cửu thường xuyên chơi với độc, vì thế nàng có thể chất kháng độc. Hơn nữa, nàng sớm đã dùng thuốc giải độc, vì vậy mới có thể duy trì được trong môi trường khí độc ngập trời như vậy. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm giác ngứa cổ họng ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.