Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 286: Một hồi cuồng hoan
Mục Đan Phong
20/02/2020
Nhiều âm thanh khác nhau hợp thành một làn sóng hỗn loạn, từng đợt khuếch tán về bốn phía.
Trong đám người phía dưới không thiếu cao thủ. Cao thủ nói chuyện tất nhiên sẽ hùng hồn hơn. Hơn nữa, bọn họ lại có linh lực chống đỡ, vì thế giọng nói cũng đặc biệt cao.
Trong đó giọng nói bén nhọn nhất lại là của Cố Thiên Y: "Thật là mất mặt! Thật là quá mất mặt! Thật sự khiến cho tướng quân phủ chúng ta mất mặt! Chẳng qua mới học được chút y thuật đã không biết tự lượng sức mình, còn giả mạo là đệ tử thiên bẩm, quả thực không biết xấu hổ. Tướng quân phủ chúng ta thật sự hổ thẹn vì nàng!"
"Ha ha, đúng vậy, thật là buồn cười. Ta còn tự nghĩ nàng ấy mạnh tới mức nào, thì ra bất quá chỉ như vậy mà thôi." Phía dưới có người lập tức phụ họa.
"Một phế vật cũng mơ tưởng bay lên trời làm chim phượng hoàng, hiện tại bị đánh xuống bụi nên lộ ra nguyên hình, đúng không? Phế vật chính là phế vật, dù ở đâu hay lúc nào cũng đều là phế vật......" Có người tiếp tục phụ họa.
"Có lẽ y thuật lúc đó của nàng cũng đều là giả, chẳng qua mèo mù vớ phải chuột chết nên mới vừa lúc trị được cho người......"
"Đúng vậy, y thuật của nàng sao có thể so sánh được với thánh nữ thượng cổ, lúc ấy chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
"Ài, điều này quả là đúng với câu nói kia, người xấu xí tạo ra tai tiếng lớn, đã xấu lại còn là phế vật......"
Tất cả các loại châm chọc xấu xa bắt đầu nổi lên từ đám đông, truyền tới trên đài.
Đế Phất Y có thể nghe thấy, đương nhiên Cố Tích Cửu cũng có thể nghe thấy.
Người bình thường nếu bị cười nhạo trước công chúng như vậy căn bản sẽ không thể chịu đựng nổi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình cảnh lúc này chỉ có thể dùng một cảnh tượng để hình dung.
Một người nổi tiếng đang bị công khai phơi bày tai tiếng ở trước mặt công chúng, bốn phía đều là đèn nhấp nháy vây quanh, sau đó sẽ bị những lời lẽ lên án nhấn chìm!
Giống như một hồi cuồng hoan, một hồi mắng chửi cuồng hoan.
Lúc này, mỗi người đều có cảm giác bản thân mình là sứ giả chính nghĩa, đứng ở vị trí có lợi về mặt đạo đức mà cười nhạo chửi rủa, cho dù việc này không liên qua gì tới bọn họ, cho dù có lẽ người kia vô tội......
Đế Phất Y nheo mắt nhìn Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu mím miệng không nói một lời, biểu tình trên mặt vẫn rất thản nhiên, giống như những lời mắng chửi kia không liên quan gì tới nàng. Chỉ có những ngón tay ở trong ống tay áo của nàng hơi lạnh lẽo một chút.
Đế Phất Y giơ tay ra hiệu một cái, Mộc Phong thét lên một tiếng: "Im lặng, Tả thiên sư có điều muốn nói!"
Giọng nói của hắn không cao, nhưng đủ lấn át toàn trường, đè nén tất cả giọng nói kia xuống!
Mọi người yên lặng trở lại, chờ đợi động thái tiếp theo của Đế Phất Y.
Giống như dự kiến, hắn nên giải quyết những vấn đề liên quan tới Cố Tích Cửu!
Lãnh Hương Ngọc quả thực mở to đôi mắt nhìn lên, háo hức chờ đợi nha đầu chết tiệt kia nhận hết báo ứng, giải tỏa cơn giận trong lòng bà ta.
Đế Phất Y quả nhiên bắt đầu mở miệng, giọng nói của hắn vẫn rất lười biếng như cũ: "Nàng không phải là đệ tử thiên bẩm, nhưng công phu của nàng lại có lai lịch không hề tầm thường. Vừa rồi nàng hấp thụ toàn bộ điện quang xà ngũ sắc, quanh thân phát ra ánh sáng bảy màu. Chư vị không nghĩ tới một người nào hay sao?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người dưới đài giống như tỉnh mộng.
Trên đài, Hoa Vô Ngôn và Thiên Nguyệt Nhiễm bỗng nhiên dao động trong lòng!
Thiên Nguyệt Nhiễm buột miệng thốt ra: "Thánh tôn!"
Hai chữ này được nói ra giống như ma chú, nháy mắt điểm huyệt tất cả mọi người. Toàn bộ quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của cây châm rơi xuống mặt đất.
Đế Phất Y cười, nói rõ từng câu từng chữ: "Không sai! Thánh tôn! Công phu của nàng có liên quan mật thiết với thánh tôn!"
Lời nói này giống như một hòn đá khiến cả mặt hồ dậy sóng. Mọi người đều sững sờ!
Thánh tôn!
Nếu nói tới người thiên bẩm thì bọn họ còn có chút mơ hồ, không hiểu rõ, nhưng thánh tôn lại là một vị thần chân thật nhất trong cảm nhận của tất cả mọi người trên đại lục này!
Vị thần mà muôn vàn bá tánh sùng bái. Công phu của Cố Tích Cửu có liên quan mật thiết với thánh tôn, vậy có phải chứng tỏ rằng nàng là đệ tử của thánh tôn hay không?!
Cố Tích Cửu choáng váng!
Từ khi nào nàng lại có quan hệ với thánh tôn? Nàng dường như... chỉ lấy quần áo của thánh tôn chạm ngọc mà thôi......
Trong đám người phía dưới không thiếu cao thủ. Cao thủ nói chuyện tất nhiên sẽ hùng hồn hơn. Hơn nữa, bọn họ lại có linh lực chống đỡ, vì thế giọng nói cũng đặc biệt cao.
Trong đó giọng nói bén nhọn nhất lại là của Cố Thiên Y: "Thật là mất mặt! Thật là quá mất mặt! Thật sự khiến cho tướng quân phủ chúng ta mất mặt! Chẳng qua mới học được chút y thuật đã không biết tự lượng sức mình, còn giả mạo là đệ tử thiên bẩm, quả thực không biết xấu hổ. Tướng quân phủ chúng ta thật sự hổ thẹn vì nàng!"
"Ha ha, đúng vậy, thật là buồn cười. Ta còn tự nghĩ nàng ấy mạnh tới mức nào, thì ra bất quá chỉ như vậy mà thôi." Phía dưới có người lập tức phụ họa.
"Một phế vật cũng mơ tưởng bay lên trời làm chim phượng hoàng, hiện tại bị đánh xuống bụi nên lộ ra nguyên hình, đúng không? Phế vật chính là phế vật, dù ở đâu hay lúc nào cũng đều là phế vật......" Có người tiếp tục phụ họa.
"Có lẽ y thuật lúc đó của nàng cũng đều là giả, chẳng qua mèo mù vớ phải chuột chết nên mới vừa lúc trị được cho người......"
"Đúng vậy, y thuật của nàng sao có thể so sánh được với thánh nữ thượng cổ, lúc ấy chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
"Ài, điều này quả là đúng với câu nói kia, người xấu xí tạo ra tai tiếng lớn, đã xấu lại còn là phế vật......"
Tất cả các loại châm chọc xấu xa bắt đầu nổi lên từ đám đông, truyền tới trên đài.
Đế Phất Y có thể nghe thấy, đương nhiên Cố Tích Cửu cũng có thể nghe thấy.
Người bình thường nếu bị cười nhạo trước công chúng như vậy căn bản sẽ không thể chịu đựng nổi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình cảnh lúc này chỉ có thể dùng một cảnh tượng để hình dung.
Một người nổi tiếng đang bị công khai phơi bày tai tiếng ở trước mặt công chúng, bốn phía đều là đèn nhấp nháy vây quanh, sau đó sẽ bị những lời lẽ lên án nhấn chìm!
Giống như một hồi cuồng hoan, một hồi mắng chửi cuồng hoan.
Lúc này, mỗi người đều có cảm giác bản thân mình là sứ giả chính nghĩa, đứng ở vị trí có lợi về mặt đạo đức mà cười nhạo chửi rủa, cho dù việc này không liên qua gì tới bọn họ, cho dù có lẽ người kia vô tội......
Đế Phất Y nheo mắt nhìn Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu mím miệng không nói một lời, biểu tình trên mặt vẫn rất thản nhiên, giống như những lời mắng chửi kia không liên quan gì tới nàng. Chỉ có những ngón tay ở trong ống tay áo của nàng hơi lạnh lẽo một chút.
Đế Phất Y giơ tay ra hiệu một cái, Mộc Phong thét lên một tiếng: "Im lặng, Tả thiên sư có điều muốn nói!"
Giọng nói của hắn không cao, nhưng đủ lấn át toàn trường, đè nén tất cả giọng nói kia xuống!
Mọi người yên lặng trở lại, chờ đợi động thái tiếp theo của Đế Phất Y.
Giống như dự kiến, hắn nên giải quyết những vấn đề liên quan tới Cố Tích Cửu!
Lãnh Hương Ngọc quả thực mở to đôi mắt nhìn lên, háo hức chờ đợi nha đầu chết tiệt kia nhận hết báo ứng, giải tỏa cơn giận trong lòng bà ta.
Đế Phất Y quả nhiên bắt đầu mở miệng, giọng nói của hắn vẫn rất lười biếng như cũ: "Nàng không phải là đệ tử thiên bẩm, nhưng công phu của nàng lại có lai lịch không hề tầm thường. Vừa rồi nàng hấp thụ toàn bộ điện quang xà ngũ sắc, quanh thân phát ra ánh sáng bảy màu. Chư vị không nghĩ tới một người nào hay sao?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người dưới đài giống như tỉnh mộng.
Trên đài, Hoa Vô Ngôn và Thiên Nguyệt Nhiễm bỗng nhiên dao động trong lòng!
Thiên Nguyệt Nhiễm buột miệng thốt ra: "Thánh tôn!"
Hai chữ này được nói ra giống như ma chú, nháy mắt điểm huyệt tất cả mọi người. Toàn bộ quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của cây châm rơi xuống mặt đất.
Đế Phất Y cười, nói rõ từng câu từng chữ: "Không sai! Thánh tôn! Công phu của nàng có liên quan mật thiết với thánh tôn!"
Lời nói này giống như một hòn đá khiến cả mặt hồ dậy sóng. Mọi người đều sững sờ!
Thánh tôn!
Nếu nói tới người thiên bẩm thì bọn họ còn có chút mơ hồ, không hiểu rõ, nhưng thánh tôn lại là một vị thần chân thật nhất trong cảm nhận của tất cả mọi người trên đại lục này!
Vị thần mà muôn vàn bá tánh sùng bái. Công phu của Cố Tích Cửu có liên quan mật thiết với thánh tôn, vậy có phải chứng tỏ rằng nàng là đệ tử của thánh tôn hay không?!
Cố Tích Cửu choáng váng!
Từ khi nào nàng lại có quan hệ với thánh tôn? Nàng dường như... chỉ lấy quần áo của thánh tôn chạm ngọc mà thôi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.