Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 314: Nữ nhân chết tiệt, không nghe lời nói thật
Mục Đan Phong
22/03/2020
Cố Tích Cửu không thèm để ý tới nó, hiện tại nàng cần phải giữ ấm cho mình, quan tâm gì tới đẹp hay không!
Nàng có cảm giác ngón tay gần như muốn đông cứng lại, nếu không thì động tác vừa rồi còn có thể sẽ lưu loát hơn một chút.
Sau khi lột xong da gấu, nàng lại dùng thuật pháp xử lý một chút, tiếp đó lấy ra một chiếc kéo, cắt thành ba miếng, cuối cùng dùng kim khâu lại thành một chiếc áo khoác da gấu giản dị.
Nàng mặc thử trên người một lần, vừa phải không dài không ngắn, quan trọng nhất chính là thứ này rất ấm!
Nàng chỉ mới mặc vào một lát, tay chân đã lập tức trở nên ấm áp.
Thương Khung Ngọc quả thực không muốn nhìn: "Chủ nhân, ngươi mặc như vậy thật sự giống quả cầu tuyết, cảm giác như ngươi không cần chạy nữa, trực tiếp lăn trên mặt đất là được."
Cố Tích Cửu ừ một tiếng, cười khúc khích: "Tiểu Thương, ngươi đã nhắc nhở ta." Nàng nhanh như tia chớp, tháo nó ra khỏi cổ tay và ném xuống một cái, Thương Khung Ngọc lập tức lăn tròn......
Thương Khung Ngọc lăn một đường nghiến răng nghiến lợi: "Nữ nhân chết tiệt, thậm chí không thèm nghe người ta nói thật!"
"Ha ha ha...... Tiểu Thương, ngươi vốn dĩ không phải là người ——" Cố Tích Cửu cất tiếng cười, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông ngân ở trên cánh đồng tuyết.
Thương Khung Ngọc: "......" Đây vẫn là lần đầu tiên chủ nhân cười vui sướng như thế, thì ra nàng cũng có lúc vui vẻ như vậy.
Nó trực tiếp hóa thành lắc tay bay trở về, quay lại trên cổ tay nàng uy hiếp: "Ngươi cố gắng khiến ta lăn lần nữa thử xem!"
Khi nó biến thành lắc tay tất nhiên không thể lăn nữa, hơn nữa chiếc lắc tay lần này mà nó biến thành có một viên đá quý bốn cạnh tám góc. Nếu bị ném xuống đất, đừng nói là lăn, mà là nó có thể trực tiếp tạo ra mấy cái hố ở trên mặt tuyết......
Cố Tích Cửu xoay người rời đi.
......Edit: Emil Ton.....
Bão tuyết rất lớn, tuyết bay đầy trời, có một đoàn người đang vội vàng đi về phía nàng.
Bọn họ gồm có tám người, hai nữ sáu nam.
Tám người này hiển nhiên công phu không thấp. Khi bọn họ đi trên mặt tuyết, ngay cả dấu chân cũng không hề lưu lại.
"Di, đó là cái gì?" Một vị thiếu nữ mặc váy xanh chỉ vào một vật thể như một khối thịt phía trước rồi hô nhỏ một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy một khối thịt giống như một ngọn đồi nhỏ như ẩn như hiện ở trong bão tuyết.
"Sơn Thanh, đi qua kiểm tra!" Một công tử mặc áo gấm phân phó.
"Được!" Một vị hán tử trung niên nhìn qua cực kỳ khôn khéo dũng cảm lên tiếng, bay vút về phía trước, dạo qua một vòng quanh khối thịt phía trước, sau đó phi trở về: "Bẩm thế tử, đống thịt kia nhìn giống như —— gấu băng Tu La......"
Công tử mặc áo gấm nhíu mày một túc, không nói gì, trực tiếp bay vút về phía khối thịt, mọi người tất nhiên cũng nhanh chóng bay theo phía sau.
Khối thịt kia khá lớn, lúc này đã bị đông cứng, nằm sấp ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Nhìn quả nhiên giống như thi thể gấu băng Tu La.
"Thật là tàn nhẫn!" Thiếu nữ áo xanh lầm bầm một tiếng, dời mắt đi.
Sơn Thanh bắt đầu kiểm tra vết thương của con gấu, một lát sau bẩm báo: "Thế tử, con gấu này bị người đâm một nhát trí mạng trên đỉnh môn phong thế huyệt. Từ dấu vết đánh nhau, có lẽ vẫn là do người nọ làm."
Vị công tử áo gấm hơi gật gật đầu: "Người này dám một mình tới huyền băng nguyên, công lực chắc chắn không thể khinh thường."
Sơn Thanh nói: "Người này dường như không quen thuộc với mãnh thú trên băng nguyên này. Nhìn miệng vết thương của những con thú bị hắn giết chết ven đường, đều là thử đâm thô bạo nhiều nơi, cuối cùng mới tìm thấy điểm yếu rồi giết chết chúng...... Nhưng, thân thủ của hắn thật sự rất quỷ dị. Nhìn những miệng vết thương liên tiếp của chúng, có thể thấy thủ pháp của người này rất dứt khoát độc ác. Một khi bị hắn tìm ra được điểm yếu, đó chính là một kích trí mạng!"
Sơn Thanh này rõ ràng là một chuyên gia trong việc phân tích miệng vết thương ở trên động vật.
Công tử áo gấm ngóng nhìn phía trước: "Năm con cá sấu băng, bốn con tuyết mãng, một con gấu Tu La...... Xem ra người này chính là cao thủ trong cao thủ. Sơn Thanh, người có nhìn ra được công lực người này cao bao nhiêu?"
Nàng có cảm giác ngón tay gần như muốn đông cứng lại, nếu không thì động tác vừa rồi còn có thể sẽ lưu loát hơn một chút.
Sau khi lột xong da gấu, nàng lại dùng thuật pháp xử lý một chút, tiếp đó lấy ra một chiếc kéo, cắt thành ba miếng, cuối cùng dùng kim khâu lại thành một chiếc áo khoác da gấu giản dị.
Nàng mặc thử trên người một lần, vừa phải không dài không ngắn, quan trọng nhất chính là thứ này rất ấm!
Nàng chỉ mới mặc vào một lát, tay chân đã lập tức trở nên ấm áp.
Thương Khung Ngọc quả thực không muốn nhìn: "Chủ nhân, ngươi mặc như vậy thật sự giống quả cầu tuyết, cảm giác như ngươi không cần chạy nữa, trực tiếp lăn trên mặt đất là được."
Cố Tích Cửu ừ một tiếng, cười khúc khích: "Tiểu Thương, ngươi đã nhắc nhở ta." Nàng nhanh như tia chớp, tháo nó ra khỏi cổ tay và ném xuống một cái, Thương Khung Ngọc lập tức lăn tròn......
Thương Khung Ngọc lăn một đường nghiến răng nghiến lợi: "Nữ nhân chết tiệt, thậm chí không thèm nghe người ta nói thật!"
"Ha ha ha...... Tiểu Thương, ngươi vốn dĩ không phải là người ——" Cố Tích Cửu cất tiếng cười, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông ngân ở trên cánh đồng tuyết.
Thương Khung Ngọc: "......" Đây vẫn là lần đầu tiên chủ nhân cười vui sướng như thế, thì ra nàng cũng có lúc vui vẻ như vậy.
Nó trực tiếp hóa thành lắc tay bay trở về, quay lại trên cổ tay nàng uy hiếp: "Ngươi cố gắng khiến ta lăn lần nữa thử xem!"
Khi nó biến thành lắc tay tất nhiên không thể lăn nữa, hơn nữa chiếc lắc tay lần này mà nó biến thành có một viên đá quý bốn cạnh tám góc. Nếu bị ném xuống đất, đừng nói là lăn, mà là nó có thể trực tiếp tạo ra mấy cái hố ở trên mặt tuyết......
Cố Tích Cửu xoay người rời đi.
......Edit: Emil Ton.....
Bão tuyết rất lớn, tuyết bay đầy trời, có một đoàn người đang vội vàng đi về phía nàng.
Bọn họ gồm có tám người, hai nữ sáu nam.
Tám người này hiển nhiên công phu không thấp. Khi bọn họ đi trên mặt tuyết, ngay cả dấu chân cũng không hề lưu lại.
"Di, đó là cái gì?" Một vị thiếu nữ mặc váy xanh chỉ vào một vật thể như một khối thịt phía trước rồi hô nhỏ một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy một khối thịt giống như một ngọn đồi nhỏ như ẩn như hiện ở trong bão tuyết.
"Sơn Thanh, đi qua kiểm tra!" Một công tử mặc áo gấm phân phó.
"Được!" Một vị hán tử trung niên nhìn qua cực kỳ khôn khéo dũng cảm lên tiếng, bay vút về phía trước, dạo qua một vòng quanh khối thịt phía trước, sau đó phi trở về: "Bẩm thế tử, đống thịt kia nhìn giống như —— gấu băng Tu La......"
Công tử mặc áo gấm nhíu mày một túc, không nói gì, trực tiếp bay vút về phía khối thịt, mọi người tất nhiên cũng nhanh chóng bay theo phía sau.
Khối thịt kia khá lớn, lúc này đã bị đông cứng, nằm sấp ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Nhìn quả nhiên giống như thi thể gấu băng Tu La.
"Thật là tàn nhẫn!" Thiếu nữ áo xanh lầm bầm một tiếng, dời mắt đi.
Sơn Thanh bắt đầu kiểm tra vết thương của con gấu, một lát sau bẩm báo: "Thế tử, con gấu này bị người đâm một nhát trí mạng trên đỉnh môn phong thế huyệt. Từ dấu vết đánh nhau, có lẽ vẫn là do người nọ làm."
Vị công tử áo gấm hơi gật gật đầu: "Người này dám một mình tới huyền băng nguyên, công lực chắc chắn không thể khinh thường."
Sơn Thanh nói: "Người này dường như không quen thuộc với mãnh thú trên băng nguyên này. Nhìn miệng vết thương của những con thú bị hắn giết chết ven đường, đều là thử đâm thô bạo nhiều nơi, cuối cùng mới tìm thấy điểm yếu rồi giết chết chúng...... Nhưng, thân thủ của hắn thật sự rất quỷ dị. Nhìn những miệng vết thương liên tiếp của chúng, có thể thấy thủ pháp của người này rất dứt khoát độc ác. Một khi bị hắn tìm ra được điểm yếu, đó chính là một kích trí mạng!"
Sơn Thanh này rõ ràng là một chuyên gia trong việc phân tích miệng vết thương ở trên động vật.
Công tử áo gấm ngóng nhìn phía trước: "Năm con cá sấu băng, bốn con tuyết mãng, một con gấu Tu La...... Xem ra người này chính là cao thủ trong cao thủ. Sơn Thanh, người có nhìn ra được công lực người này cao bao nhiêu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.