Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 411: Sống chết cùng nhau (2)
Mục Đan Phong
03/07/2020
Khi Tư Thẩm công tử mở mắt ra thì dường như rất hoảng sợ, đôi chân hơi co lại về phía sau: "Ngươi...... đang làm gì vậy?"
Cố Tích Cửu còn đang nắm cẳng chân của hắn, không hề ngẩng đầu lên: "Đừng nhúc nhích! Thoa dược cho ngươi, sắp xong rồi."
Nàng cúi đầu xuống, hắn nhìn chằm chằm trên mái tóc đen mềm mại của nàng, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp.
Có lẽ nàng không nhận ra hắn. Hắn chỉ là người xa lạ mà nàng từng gặp mặt hai lần. Tuy nhiên, vừa rồi hắn ôm cánh tay nàng hay quấn lấy nàng, nàng dường như không hề chống cự, lúc này thậm chí còn lột một ống quần của hắn ra, thoa được cho hắn, không hề cảm thấy khó xử chút nào......
Trong lòng nàng có phải không có khái niệm nam nữ hay không?
Nếu như đổi thành một nam tử khác quấn lấy nàng như vậy, có phải nàng cũng không phòng bị như vậy hay không?
Đôi mắt của hắn sắc bén, nhưng lời nói ra lại vừa mềm mại vừa có chút bối rối: "Chúng ta...... nam nữ thụ thụ bất thân."
Cố Tích Cửu thành thạo giúp hắn xử lý xong miệng vết thương, tiện tay kéo ống quần hắn xuống, không chút để ý đáp lại hắn một câu: "Sự tình khẩn cấp, ta không để ý, ngươi để ý làm gì?"
"Sao lại không để ý? Thanh danh nữ tử quan trọng nhất. Ta cảm thấy ta nên chịu trách nhiệm với ngươi." Tư Thẩm hiên ngang lẫm liệt nói.
Cố Tích Cửu kéo kéo khóe môi: "Đừng! Nếu chỉ vì xem vết thương trên chân nam nhân, người đó đều phải chịu trách nhiệm với ta, ta đây phải gả chồng cả ngàn lần rồi!"
Tư Thẩm sững sờ một lúc: "Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu chân nam nhân?"
"Vô số, đếm không hết, không có một trăm cũng có 80." Cố Tích Cửu vẫn nói với giọng nhẹ nhàng bâng quơ như cũ.
Tư Thẩm: "......"
Cố Tích Cửu ngồi dậy, quan sát sắc mặt hắn một chút: "Độc gần như đã biến mất, nhưng trên người có lẽ còn có một chút tàn độc, vì thế sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Qua nửa canh giờ nữa dược hiệu mới có tác dụng, lúc đó sẽ không sao."
Tư Thẩm: "......" Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi thật sự không thèm để ý?"
Cố Tích Cửu nhướng mày, vỗ vỗ vai hắn: "Không có gì phải bận tâm. Yên tâm, ta căn bản không xem ngươi là nam nhân, vì thế không cần lo lắng ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm."
Tư Thẩm đột nhiên kéo tay nàng lại, Cố Tích Cửu trực tiếp té ngã vào trong lòng ngực của hắn. Hắn lập tức cúi đầu hôn môi của nàng ——
Môi hắn còn chưa chạm đến môi nàng, chỗ cổ đột nhiên lạnh lẽo, một con dao nhỏ đang nằm ngang ở đó. Giọng nói của Cố Tích Cửu còn lạnh hơn cả con dao: "Nếu còn lộn xộn lần nữa, ta có thể nhận ra ngươi nhưng dao nhỏ của ta sẽ không nhận ra ngươi!"
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng dán lên da thịt hắn, nếu hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, chỉ sợ cổ sẽ bị cắt đứt.
Thì ra nàng vẫn có giới hạn, không để người khác lợi dụng mình.
Trong mắt Tư Thẩm dường như có ý cười: "Đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi?"
"Ta có thể trả ân cứu mạng của ngươi, thậm chí có thể mất mạng vì ngươi, nhưng không bao gồm việc ngươi có thể lợi dụng ra. Nếu ngươi vẫn tiếp tục động tay động chân, ta không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì với ngươi!" Cố Tích Cửu ăn ngay nói thật.
Tư Thẩm hơi chớp chớp mắt, dừng lại một lát rồi mỉm cười, chủ động buông nàng ra, lui về phía sau một chút: "Xin lỗi, mạo phạm." Hắn khôi phục lại là một công tử nhẹ nhàng.
Nữ tử này rất thẳng thắn, dứt khoát sảng khoái. Hắn dường như càng thích nàng hơn......
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, người này đang thử nàng sao?
Nàng không nói chuyện nữa, quay người lại đi xử lý hai con rết sát thủ vừa rồi.
Nội đan của loại rết sát thủ chính là dược liệu cực kỳ quý hiếm, đặc biệt là hai con rết thành tinh này, đoán chừng chúng đã tu luyện trên 500 năm, nội đan của chúng càng thêm hiếm có.
Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình lần này cũng xem như có lời.
Cố Tích Cửu còn đang nắm cẳng chân của hắn, không hề ngẩng đầu lên: "Đừng nhúc nhích! Thoa dược cho ngươi, sắp xong rồi."
Nàng cúi đầu xuống, hắn nhìn chằm chằm trên mái tóc đen mềm mại của nàng, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp.
Có lẽ nàng không nhận ra hắn. Hắn chỉ là người xa lạ mà nàng từng gặp mặt hai lần. Tuy nhiên, vừa rồi hắn ôm cánh tay nàng hay quấn lấy nàng, nàng dường như không hề chống cự, lúc này thậm chí còn lột một ống quần của hắn ra, thoa được cho hắn, không hề cảm thấy khó xử chút nào......
Trong lòng nàng có phải không có khái niệm nam nữ hay không?
Nếu như đổi thành một nam tử khác quấn lấy nàng như vậy, có phải nàng cũng không phòng bị như vậy hay không?
Đôi mắt của hắn sắc bén, nhưng lời nói ra lại vừa mềm mại vừa có chút bối rối: "Chúng ta...... nam nữ thụ thụ bất thân."
Cố Tích Cửu thành thạo giúp hắn xử lý xong miệng vết thương, tiện tay kéo ống quần hắn xuống, không chút để ý đáp lại hắn một câu: "Sự tình khẩn cấp, ta không để ý, ngươi để ý làm gì?"
"Sao lại không để ý? Thanh danh nữ tử quan trọng nhất. Ta cảm thấy ta nên chịu trách nhiệm với ngươi." Tư Thẩm hiên ngang lẫm liệt nói.
Cố Tích Cửu kéo kéo khóe môi: "Đừng! Nếu chỉ vì xem vết thương trên chân nam nhân, người đó đều phải chịu trách nhiệm với ta, ta đây phải gả chồng cả ngàn lần rồi!"
Tư Thẩm sững sờ một lúc: "Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu chân nam nhân?"
"Vô số, đếm không hết, không có một trăm cũng có 80." Cố Tích Cửu vẫn nói với giọng nhẹ nhàng bâng quơ như cũ.
Tư Thẩm: "......"
Cố Tích Cửu ngồi dậy, quan sát sắc mặt hắn một chút: "Độc gần như đã biến mất, nhưng trên người có lẽ còn có một chút tàn độc, vì thế sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Qua nửa canh giờ nữa dược hiệu mới có tác dụng, lúc đó sẽ không sao."
Tư Thẩm: "......" Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi thật sự không thèm để ý?"
Cố Tích Cửu nhướng mày, vỗ vỗ vai hắn: "Không có gì phải bận tâm. Yên tâm, ta căn bản không xem ngươi là nam nhân, vì thế không cần lo lắng ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm."
Tư Thẩm đột nhiên kéo tay nàng lại, Cố Tích Cửu trực tiếp té ngã vào trong lòng ngực của hắn. Hắn lập tức cúi đầu hôn môi của nàng ——
Môi hắn còn chưa chạm đến môi nàng, chỗ cổ đột nhiên lạnh lẽo, một con dao nhỏ đang nằm ngang ở đó. Giọng nói của Cố Tích Cửu còn lạnh hơn cả con dao: "Nếu còn lộn xộn lần nữa, ta có thể nhận ra ngươi nhưng dao nhỏ của ta sẽ không nhận ra ngươi!"
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng dán lên da thịt hắn, nếu hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, chỉ sợ cổ sẽ bị cắt đứt.
Thì ra nàng vẫn có giới hạn, không để người khác lợi dụng mình.
Trong mắt Tư Thẩm dường như có ý cười: "Đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi?"
"Ta có thể trả ân cứu mạng của ngươi, thậm chí có thể mất mạng vì ngươi, nhưng không bao gồm việc ngươi có thể lợi dụng ra. Nếu ngươi vẫn tiếp tục động tay động chân, ta không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì với ngươi!" Cố Tích Cửu ăn ngay nói thật.
Tư Thẩm hơi chớp chớp mắt, dừng lại một lát rồi mỉm cười, chủ động buông nàng ra, lui về phía sau một chút: "Xin lỗi, mạo phạm." Hắn khôi phục lại là một công tử nhẹ nhàng.
Nữ tử này rất thẳng thắn, dứt khoát sảng khoái. Hắn dường như càng thích nàng hơn......
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, người này đang thử nàng sao?
Nàng không nói chuyện nữa, quay người lại đi xử lý hai con rết sát thủ vừa rồi.
Nội đan của loại rết sát thủ chính là dược liệu cực kỳ quý hiếm, đặc biệt là hai con rết thành tinh này, đoán chừng chúng đã tu luyện trên 500 năm, nội đan của chúng càng thêm hiếm có.
Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình lần này cũng xem như có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.