Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 398: Thật là ngu ngốc! (1)
Mục Đan Phong
23/06/2020
Rất hiển nhiên, thứ này muốn đánh lén nàng. Nếu không phải Cố Tích Cửu nhạy bén, một khi bị nó cuốn lấy vòng eo, chỉ sợ lập tức sẽ bị đầu lưỡi của nó xé thành hai mảnh, trở thành thức ăn trong miệng nó.
Quái thú kia ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Sau khi đầu lưỡi bị thương thì không ngừng kêu rên chi chi, lật người và rơi xuống dưới gốc cây......
Mùi máu không ngừng phân tán vào trong không khí. Cố Tích Cửu biết rằng, một khi có mùi máu xuất hiện, những mãnh thú khác sẽ chạy tới đây bất cứ lúc nào! Nơi đây tuyệt đối không còn an toàn nữa!
May mắn thay, nàng đã phân biệt được phương hướng, lập tức thuấn di rời đi.
Nàng vừa mới rời đi chưa đầy nửa phút, bốn phía lập tức vang lên những âm thanh kỳ lạ không dứt, cây cối lay động và có hơn mười con mãnh thú lao ra từ bốn phương tám hướng......
Một bữa tiệc lớn.
Con quái thú như tê tê bị thương đã bị ăn một cách sạch sẽ.
Đương nhiên, những con mãnh thú kia trong lúc tranh đoạt thức ăn cũng cắn xé lẫn nhau, một khi thấy máu thì cho dù là đồng loại cũng sẽ bị bỏ rơi. Hơn mười con mãnh thú điên cuồng đánh nhau, cây cối nơi này không ngừng lay động.
Một lát sau, nơi đây đã biến thành một mớ hỗn độn, chỉ còn lại mấy bộ khung xương.
Một vị thiếu niên nho sinh bỗng nhiên lặng yên xuất hiện ở nơi đây. Hắn dạo quanh một vòng ở đó, giống như đang tìm kiếm cái gì. Một lát sau hắn tìm được một mảnh vải nhỏ, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi một chút, chân mày nhíu lại.
Tiểu nha đầu vừa rồi dường như đã nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó thì chạy về hướng Tây Nam! Đó là hướng đi tới đỉnh thứ 4!
Nàng đã vô tình chạy về phía đó? Hay là đã hiểu sai ý nghĩa của con chim Đông Điểu?
Tiểu cô nương thông minh như vậy, không ngờ lại phạm sai lầm như thế! Thật đúng là ngu ngốc ——
Hắn đang muốn xoay người, đột nhiên phía sau một cây đại thụ xuất hiện một con rắn khổng lồ, mở mồm đầy máu lao về phía hắn!
Thiếu niên kia thậm chí không quay đầu lại, bàn tay đánh về phía sau một cái, một luồng ánh sáng hiện lên, rắn khổng lồ trực tiếp hóa thành tro bụi, tiêu tán ở trong không khí......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy, mình chọn phương hướng này tuyệt đối không sai!
Bởi vì khi nàng liên tiếp thuấn di về một hướng, mãnh thú trong rừng không dày đặc như vừa rồi nữa.
Nàng có thể lấy lại hơi, bởi vì không có con thú nào đuổi theo khi nàng lộ diện......
Hơn nữa cây cối cũng cao lớn hơn, khoảng cách giữ các cây rộng hơn so với trước đó.
Lúc đầu đều là những cây cao to, bụi gai mọc lan tràn, căn bản không có chỗ đặt chân.
Hiện tại không còn nhìn thấy những bụi gai, thay thế vào đó là những tảng đá lởm chởm với hình dáng kỳ lạ, thậm chí không hề có cỏ dại.
Thời điểm khi còn ở trên không trung, nàng đã âm thầm quan sát và ước tính khoảnh cách giữa đỉnh thứ 2 và đỉnh thứ 3, đoán chừng cách nhau khoảng bảy tám mươi dặm (khoảnh 40-50km). Nếu với tốc độ hiện tại, trong vòng một hai canh giờ nữa nàng có thể xông ra bên ngoài!
Bên trong rừng rậm không thể tùy ý thuấn di, bởi vì nơi đây không đơn giản chỉ là cây cối, mà còn có đầm lầy, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Thậm chí còn có hoa rừng màu xanh kỳ lạ tản ra chướng khí kịch độc. Nếu nàng không cẩn thận thuấn di vào một trong những nơi đó, muốn thoát thân còn khó hơn cả lên trời.
Để an toàn hơn, mỗi lần Cố Tích Cửu thuấn di đều quét mắt nhìn xa xa một cái. Trong rừng tối như vậy, mỗi lần nàng chỉ có thể nhìn thấy quanh cảnh xung quanh khoảng tầm 500m. Vì thế mỗi lần nàng thuấn di cũng chỉ đi được khoảng 500m.
Bên trong rừng rậm không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, Cố Tích Cửu chỉ có thể ước tính thời gian dựa vào số lần hô hấp của mình, hiện tại có lẽ đang là nửa đêm.
Nàng lại ăn một chút lương khô và uống thêm mấy ngụm nước, tính toán xem khoảng chừng bao lâu nữa mình có thể đi ra ngoài.
Đột nhiên nàng cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh đáng sợ. Vừa rồi bên tai vẫn luôn vang lên tiếng hú cao thấp không ngừng của mãnh thú, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Quái thú kia ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Sau khi đầu lưỡi bị thương thì không ngừng kêu rên chi chi, lật người và rơi xuống dưới gốc cây......
Mùi máu không ngừng phân tán vào trong không khí. Cố Tích Cửu biết rằng, một khi có mùi máu xuất hiện, những mãnh thú khác sẽ chạy tới đây bất cứ lúc nào! Nơi đây tuyệt đối không còn an toàn nữa!
May mắn thay, nàng đã phân biệt được phương hướng, lập tức thuấn di rời đi.
Nàng vừa mới rời đi chưa đầy nửa phút, bốn phía lập tức vang lên những âm thanh kỳ lạ không dứt, cây cối lay động và có hơn mười con mãnh thú lao ra từ bốn phương tám hướng......
Một bữa tiệc lớn.
Con quái thú như tê tê bị thương đã bị ăn một cách sạch sẽ.
Đương nhiên, những con mãnh thú kia trong lúc tranh đoạt thức ăn cũng cắn xé lẫn nhau, một khi thấy máu thì cho dù là đồng loại cũng sẽ bị bỏ rơi. Hơn mười con mãnh thú điên cuồng đánh nhau, cây cối nơi này không ngừng lay động.
Một lát sau, nơi đây đã biến thành một mớ hỗn độn, chỉ còn lại mấy bộ khung xương.
Một vị thiếu niên nho sinh bỗng nhiên lặng yên xuất hiện ở nơi đây. Hắn dạo quanh một vòng ở đó, giống như đang tìm kiếm cái gì. Một lát sau hắn tìm được một mảnh vải nhỏ, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi một chút, chân mày nhíu lại.
Tiểu nha đầu vừa rồi dường như đã nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó thì chạy về hướng Tây Nam! Đó là hướng đi tới đỉnh thứ 4!
Nàng đã vô tình chạy về phía đó? Hay là đã hiểu sai ý nghĩa của con chim Đông Điểu?
Tiểu cô nương thông minh như vậy, không ngờ lại phạm sai lầm như thế! Thật đúng là ngu ngốc ——
Hắn đang muốn xoay người, đột nhiên phía sau một cây đại thụ xuất hiện một con rắn khổng lồ, mở mồm đầy máu lao về phía hắn!
Thiếu niên kia thậm chí không quay đầu lại, bàn tay đánh về phía sau một cái, một luồng ánh sáng hiện lên, rắn khổng lồ trực tiếp hóa thành tro bụi, tiêu tán ở trong không khí......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy, mình chọn phương hướng này tuyệt đối không sai!
Bởi vì khi nàng liên tiếp thuấn di về một hướng, mãnh thú trong rừng không dày đặc như vừa rồi nữa.
Nàng có thể lấy lại hơi, bởi vì không có con thú nào đuổi theo khi nàng lộ diện......
Hơn nữa cây cối cũng cao lớn hơn, khoảng cách giữ các cây rộng hơn so với trước đó.
Lúc đầu đều là những cây cao to, bụi gai mọc lan tràn, căn bản không có chỗ đặt chân.
Hiện tại không còn nhìn thấy những bụi gai, thay thế vào đó là những tảng đá lởm chởm với hình dáng kỳ lạ, thậm chí không hề có cỏ dại.
Thời điểm khi còn ở trên không trung, nàng đã âm thầm quan sát và ước tính khoảnh cách giữa đỉnh thứ 2 và đỉnh thứ 3, đoán chừng cách nhau khoảng bảy tám mươi dặm (khoảnh 40-50km). Nếu với tốc độ hiện tại, trong vòng một hai canh giờ nữa nàng có thể xông ra bên ngoài!
Bên trong rừng rậm không thể tùy ý thuấn di, bởi vì nơi đây không đơn giản chỉ là cây cối, mà còn có đầm lầy, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Thậm chí còn có hoa rừng màu xanh kỳ lạ tản ra chướng khí kịch độc. Nếu nàng không cẩn thận thuấn di vào một trong những nơi đó, muốn thoát thân còn khó hơn cả lên trời.
Để an toàn hơn, mỗi lần Cố Tích Cửu thuấn di đều quét mắt nhìn xa xa một cái. Trong rừng tối như vậy, mỗi lần nàng chỉ có thể nhìn thấy quanh cảnh xung quanh khoảng tầm 500m. Vì thế mỗi lần nàng thuấn di cũng chỉ đi được khoảng 500m.
Bên trong rừng rậm không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, Cố Tích Cửu chỉ có thể ước tính thời gian dựa vào số lần hô hấp của mình, hiện tại có lẽ đang là nửa đêm.
Nàng lại ăn một chút lương khô và uống thêm mấy ngụm nước, tính toán xem khoảng chừng bao lâu nữa mình có thể đi ra ngoài.
Đột nhiên nàng cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh đáng sợ. Vừa rồi bên tai vẫn luôn vang lên tiếng hú cao thấp không ngừng của mãnh thú, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.