Chương 21
Chu Hạo Huy
18/11/2014
Vâng lời La Phi, Huệ
Thông chạy xuống núi với tốc độ nhanh nhất có thể, lần lượt đi gọi bác
sĩ Lý Đông và trưởng thôn Kim Chấn Vũ trên đảo.
La Phi một mình lở lại chỗ ngôi mộ, tận dụng thời gian này, anh khám xét hiện trường một cách tỉ mỉ.
Người chết mặt ngồi hướng về phía tấm bia mộ lớn không khắc chữ, hình dáng tổng thể vẫn giữ ở tư thế ngồi xếp bằng lúc cúng tế. Quần áo trên người nguyên vẹn, không thấy có dấu hiện bị tổn thương bên ngoài nào. Cơ thịt trên mặt co lại, hai mắt mở to, lồi lên, nhìn vào tình hình, phù hợp với đặc điểm của một người chết do ngạt thở.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết hẳn là do dải băng quấn quanh cổ. Dải băng rộng chừng ba phân, dài trên dưới một mét, mép vải bằng phẳng gọn gàng, hai đầu vát hình tam giác, chắc là được may để dùng vào việc gì đó. Nhìn vào màu sắc, thì dải băng đã cũ kĩ, hơn nữa còn cáu bẩn, không thể nhìn ra màu sắc vốn có của nó nữa, đôi chỗ thậm chí còn xuất hiện những sợi co phồng do bị mục nát.
Phần mộ không lớn, diện tích không quá năm, sáu mép vuông. Ngoài ngôi mộ xây bằng xi măng và bia mộ làm bằng đá ra, còn lại toàn bộ là đám cỏ hoang. Lúc này đang là mùa đông trời lạnh, trên mặt đất dày đặc những gốc cỏ khô vàng, bề mặt đất đông cứng, rất khó tìm được dấu chân người hay dấu vết gì trên đó.
Đối diện với hướng chính nam của ngôi mộ là nhà sau của miếu thờ, hướng chính bắc là một vách núi cheo leo, độ cao lên đến bốn, năm mươi mét, hướng này tuyệt đối không thể tồn tại bất cứ con đường nào thông ra thế giới bên ngoài.
Hai hướng đông và tây của phần mộ là những lùm cây um tùm, bắt đầu từ hai đầu của bức tường nhà sau, hai hàng rào tre cao bằng đầu người ngăn cách phần mộ với lùm cây, cho đến tận sát vách núi. Hàng rào đan rất dày, mục đính ban đầu chắc hẳn là để phòng dã thú trên núi xông vào quấy rối những vong linh đang an nghỉ dưới mộ. Hàng rào lúc này còn nguyên không suy suyển, không thấy có dấu hiệu bị dẫm lên hay xé rào. Mà độ cứng của rào tre thì không thể nào chịu được một người trèo qua.
Mọi vết tích cho thấy, trong một không gian như vậy, nếu có người muốn ra vào, thì bắt buộc phải thông qua hai gian nhà nhỏ, trong khi, La Phi ngồi đợi ở trước nhà không rời nửa bước.
Vậy, ai là người đã siết cổ chết hòa thượng Đức Bình, chả lẽ là do ông ấy tự sát?
Bác sĩ Lý Đông vội đến ngay sau đó đã phủ nhận giả thiết này.
“Một người nếu muốn tự sát thì treo cổ, đập đầu vào tường, nhảy lầu hoặc cắt động mạch đều có thể thực hiện được, nhưng tự mình siết cổ đến chết như thế này là điều không thể xảy ra. Vì sự đau đớn trong quá trình bị nghẹt thở vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể con người, nên không ai có thể tự mình thực hiện được việc này, hay nói cách khác, làm đến nửa chừng, chắc chắn anh sẽ không có khả năng tiếp tục nữa vì sự đau đớn cực độ của thể xác – nên biết rằng, để tự siết cổ mình chết cũng cần dùng đến một sức lực rất lớn. Vì thế, cái chết của hòa thượng Đức Bình chắc chắn là do bị sát hại.”
La Phi rất tán thành lập luận của Lý Đông, nhưng điều này đồng nghĩa với việc anh không thể không đối mặt với một vấn đề hóc búa: kẻ siết cổ giết hại Đức Bình làm thế nào vào được khu mộ nhỏ này, và rời khỏi đây bằng cách nào?
“Còn một chỗ nữa cũng khiến ta phải đau đầu.” Lý Đông chau mày, có vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khác, “Hòa thượng Đức Bình tuy không phải là tự sát, nhưng hình như hết một cách cam tâm tình nguyện.”
Thực ra La Phi cũng đã để ý đến chi tiết này, nhưng anh muốn lắng nghe ý kiến của bác sĩ chuyên môn hơn, vì thế anh dùng ánh mắt để khích lệ Lý Đông nói tiếp.
“Nhìn vào tư thế của người chết, cho thấy ông ấy bị siết cổ, không có bất cứ sự giãy giụa nào. Ông ấy gần như vẫn cứ ngồi yên để chờ đợi cái chết đến. Đây là điều không thể hiểu nổi, có điều, nếu đã có quyết tâm và nghị lực kiên cường trước cái chết, thì cũng không phải là không làm được.” Lý Đông vừa nói vừa nhìn vào mắt tử thi, như thể anh đang đọc được trạng thái tâm lí trước khi chết của người đó.
“Không sai, không cần biết ai là kẻ đã giết ông ấy, ông ấy thực sự đã không có bất kì phản kháng nào. Nhưng tại sao lại như vậy?” La Phi thấp giọng tự hỏi, trong đầu anh chất đầy những nghi vấn, tiếc nuối, thậm chí còn có chút bực bội.
Từ khi trên đảo liên tiếp xảy ra các vụ án li kì đến nay, đây là lần đầu tiên mà La Phi đã tiến gần lời giải nhất. Anh đã dồn Đức Bình vào chỗ không có đường lui, điều bí mật ẩn giấu nhiều năm tưởng chừng sắp có được trong gang tấc. Vậy mà đúng vào lúc này, “bàn tay đen” thần bí đó một lần nữa lại làm đứt đoạn các manh mối, điên đầu hơn, diễn biến này lại xảy ra ngay trước mắt mình, mà mình không hề hay biết. Sau cuộc giao tranh này, thế chủ động nắm trong tay giờ đây đã chuyển thành thế bị động, thực sự khó có thể chấp nhận được.
“Cảnh sát La Phi, nhìn vào tình trạng của tử thi, Đức Bình chắc chắn mới chết không lâu, anh là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, chả lẽ lại không phát hiện ra được manh mối nào về hung thủ hay sao?” Lý Đông rõ ràng là không nhận ra nỗi buồn bực trong lòng La Phi, mà chỉ lo đặt ra một câu hỏi khiến người ta khó xử.
“Tôi không những là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, mà thậm chí có thể nói, tôi chưa rời khỏi hiện trường nửa bước.” –La Phi nói cho Lý Đông biết về tình hình trước và sau vụ án, sau đó cười gượng, bất lực nói: “Mà tên hung thủ này, đến và đi không để lại bất cứ dấu vết nào, cứ như thể chưa bao giờ tồn tại.”
“Gì cơ? Chuyện này là thật sao?” Lý Đông mở to mắt ngạc nhiên, “Nói vậy nghĩa là, hung thủ thấy bí mật sắp bị bại lộ, nên vội giết người diệt khẩu? Nhưng hắn không thể chui từ dưới đất lên chứ? Cứ cho là trước đó hắn đã trốn ở nhà sau hoặc ở khu mộ, vậy thì sau khi gây án xong hắn đã biến đi đâu mất? Chả lẽ hắn có bản lĩnh bay lên nóc nhà hay đi ngang trên tường sao, hay là bay từ trên vách núi xuống đất?”
Lời của Lý Đông chợt nhắc nhở La Phi, anh nhớ lại trong vụ án chùa Khô Mộc, Thuận Bình sau khi làm cho tiểu hòa thượng Thuận Đức sợ đến chết xong, đã bỏ trốn từ trên nóc nhà, khiến mọi người nhất thời không thể nhìn ra tung tích. Hung thủ lần này liệu có bắt chước làm đúng như thế không?
Nhưng ngay sau đó La Phi đã vứt bỏ nhận định này, khác với khu nhà kho của các thầy tu ở chùa Khô Mộc, nhà sau của miếu thờ không những vừa cao vừa rộng, mà trên bờ tường ăn ra khu mộ không hề có cửa sổ hay bất cứ kết cấu có thể trèo bám nào khác. Nên muốn trèo lên nóc nhà, bắt buộc phải có thang mới được.
La Phi đang chau mày suy nghĩ, bỗng nghe có tiếng bước chân gấp gáp từ nhà ngoài vọng vào, ngay sau đó đã trông thấy Huệ Thông và Kim Chấn Vũ vội vàng lao đến.
“Sao, lại một người nữa chết à?” trên mặt Kim Chấn Vũ lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi, không còn phong thái của một người chỉ huy trong trận hỏa hoạn đêm ấy nữa.
La Phi trước tiên kể lại tình hình xảy ra vụ án cho Kim Chấn Vũ nghe, Kim Chấn Vũ vừa nghe vừa đưa mắt nhìn khắp thi thể người chết, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng ánh mắt ông dừng trại ở dải băng vải, hỏi một cách vô cùng lo lắng: “Cái dải băng này là thế nào?”
La Phi lắc đầu, ra hiệu mình cũng không rõ, sau đó anh hỏi Huệ Thông đang đứng gần đó: “Trước đây em đã nhìn thấy dải băng này bao giờ chưa?”
“Chưa thấy bao giờ.” – tiểu hòa thượng trả lời chắc nịch, “Đây không phải là vật dụng trong miếu thờ của chúng tôi.”
“Không phải của miếu thờ à? Thế thì là của hung thủ đem đến rồi.” – Lý Đông phân tích rành rọt, “Tôi đoán là hắn ta tiện tay nhặt ở đâu đó, như thế mới không để lại dấu vết nào. Các anh xem dải băng này, vừa bẩn vừa cũ, như thể đã chôn trong lòng đất hơn chục năm rồi, vừa mới moi lên.”
Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của Lý Đông, vậy mà đối với Kim Chấn Vũ nó lại giống như một cơn sét đánh, ông ta không kìm nén được, run lên lẩy bẩy. Kiểu phản ứng thái quá như vậy làm sao qua nổi mắt La Phi, anh lập tức hỏi một cách đề phòng: “Anh làm sao thế?”
“Không… không sao.” Kim Chấn Vũ tinh thần có chút hoảng loạn, tâm trí không biết để đi đâu, “Là tôi nghĩ lung tung thôi, mà không, không thể nào, tất cả là tại tôi đang nghĩ lung tung, tự mình dối mình.”
“Anh đã nghĩ đến điều gì?” La Phi tiếp tục truy vấn.
Kim Chấn Vũ cười gượng: “Tôi… tôi nghĩ đến người chết… đang nằm ở dưới đất.”
Suy nghĩ này kể cũng thật là lạ. La Phi và Lý Đông đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai đều lắc đầu, là một trưởng thôn, trong tình huống này mà nói ra những lời như vậy, thật chẳng nên chút nào.
Một người khác đang có mặt ở đó rõ ràng là có cảm giác không giống với La Phi và Lý Đông. Tiểu hòa thượng Huệ Thông sau khi nghe Kim Chấn Vũ nói, dè dặt nói: “Cái sân sau này thực sự không được sạch cho lắm, có ma đấy.”
“Hả, có ma?” La Phi lập tức nhìn thẳng vào mắt Huệ Thông, “Em thử nói xem, ma như thế nào?”
“Cứ đến buổi tối là có ma.” Việc gợi lại kí ức có liên quan vốn khiến tiểu hòa thượng Huệ Thông rất sợ hãi, nhưng sự quan tâm chú ý của La Phi đã cho cậu lòng can đảm, lời nói của cậu dần trở nên bình tĩnh lưu loát, suy nghĩ cũng logic hơn, “Em với sư phụ trước giờ toàn ngủ ở nhà ngoài. Trước kia vẫn bình thường, nhưng mấy tối nay, cứ đêm khuya thanh vắng là nhà trong lại có tiếng rì rào, như có cái gì đó đang di chuyển. Em ngủ không sâu, nên dễ bị thức giấc. Tối hôm kia, lúc âm thanh đó xuất hiện, em thực sự không chịu nổi, bèn lấy hết can đảm nhìn qua khe cửa vào phía nhà trong, kết quả em đã trông thấy một bóng ma!”
“Bóng ma đó thế nào?”
“Một con ma nữ. Lúc đó cổng giữa nhà sau và khu mộ chưa đóng, em thấp thoáng nhìn thấy dưới ánh trăng có một cái bóng không nhúc nhích, cứ đứng bên cạnh vách núi chỗ khu mộ, như thể đang nhìn xuống chân núi. Cái bóng đó quay lưng lại phía em, em chỉ nhớ bà ta có mái tóc dài bị gió thổi bay, đích thị là một con ma nữ!”
“Sau đó thế nào?”
“Em sợ quá, thoắt cái lùi lại mấy bước liền, suýt ngã xuống đất, còn kêu một tiếng. Lúc này sự phụ em cũng tỉnh dậy, em kể cho thầy nghe những gì mình nhìn thấy, thầy định đưa em ra sân sau kiểm tra, nhưng bảo thế nào em cũng không dám đi, thế nên một mình thầy mở cửa ra đó, còn em thì trốn cửa trên giường, lấy chăn trùm kín đầu. Một lát sau, em nghe thấy thầy gọi em, bảo là làm gì có ma quỷ nào, lúc này em mới lấy hết can đảm ra khỏi giường, ra đến khu mộ ở sân sau. Quả nhiên chỗ đó trống không, ngoài ngôi mộ ra chẳng có gì cả. Thầy khuyên em không nên nghĩ lung tung, tiếp tục vào ngủ. Nhưng em càng nghĩ càng sợ, các anh bảo, một phút trước em còn nhìn thấy, thoắt cái đã không còn tung tích, thế không phải là ma thì là cái gì?”
Tiểu hòa thượng nói đâu ra đấy, liên tưởng đến những lời đồn xung quanh “Dốc quỷ ám”, không khỏi khiến người ta rùng mình, lúc này một cơn gió biển thổi qua, lùm cây hai bên phần mộ kêu rì rào, tuy là ban ngày, nhưng cũng tạo nên một không khí ma mị.
“Một con ma nữ?” La Phi dường như thấy không khí chưa đủ độ, trầm ngâm trong giây lát, anh lại truy hỏi, “Thế bà ta có ôm một đứa trẻ không?”
“Điều này thì em không nhìn rõ. Vì bà ta quay lưng lại phía em, vả lại em cũng chỉ nhìn thoáng một cái là đã sợ chạy vào trong nhà rồi.”
Tiểu hòa thượng lẽ ra đã nói xong, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, vội bổ sung: “Nhưng hình như em nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con vọng vào từ sân sau.”
“Em có chắc không?” La Phi nheo mắt, vừa hỏi vừa suy nghĩ điều gì đó.
“Em nghe không rõ lắm.” Tiểu hòa thượng thành thật trả lời, “Chỉ cảm thấy thoáng có âm thanh gì đó, lúc có lúc không, nghe rất chi là kì lạ. Giờ anh nói em mới chợt nhớ ra, âm thanh đó là tiếng trẻ con đang khóc.”
Nghe lời miêu tả âm u đáng sợ này, đến Lý Đông còn phải dựng tóc gáy, Kim Chấn Vũ càng cắn môi căng thẳng, hai mắt đảo tứ tung, cứ như sắp có ma quỷ từ đâu chui ra.
Thảo nào mà cậu bé này lại tỏ ra sợ sệt cái sân sau đến thế. La Phi nhớ lại biểu hiện tối qua của Huệ Thông, trước sau thống nhất, cho thấy tiểu hòa thượng đã không nói dối.
Nhưng, chả lẽ lại có ma thật sao?
Khu mộ đầy âm khí chìm trong yên lặng, mọi người chẳng nói chẳng rằng, họ đều bị hoang mang bởi cùng một vấn đề.
Đầu bên kia, sau khi nhận được lời nhắn từ Kim Chấn Vũ, không chút chần chừ, Tang Quân Dũng lập tức đem theo máy ảnh đến miếu thờ. Suốt chặng đường đi, anh ta không tin là Đức Bình đã chết. Trước đó không lâu, anh ta còn cho rằng những việc xảy ra từ trước đến giờ đều là do Đức Bình làm, giờ nếu ông ta cũng chết rồi, thì mọi việc phải giải thích thế nào đây?
Sau khi có mặt tại hiện trường, Tang Quân Dũng không thể không thừa nhận một sự thực hiển nhiên trước mặt: Đức Bình không những đã chết, mà còn bị sát hại.
Trong quá trình La Phi chụp ảnh tử thi, Tang Quân Dũng luôn giữ một vẻ mặt đan xen nhiều cảm xúc nhìn vào thi thể trước mặt, dòng suy nghĩ không một phút ngừng nghỉ.
Khám nghiệm hiện trường xong, việc xử lý di thể Đức Bình thế nào là một vấn đề. Kim Chấn Vũ vừa ra một phương án.
“Cũng được.” La Phi tỏ vẻ tán đồng, “Tôi thấy cỗ quan tài đó cũng không nhỏ, cho hai thi thể vào trong đó chắc không thành vấn đề.”
La Phi đã chủ động nói thế, mọi người dĩ nhiên sẽ chẳng ai có ý kiến khác. Nói xong, La Phi gỡ dải băng dùng làm hung khí ra khỏi cổ người chết, sau đó để Lý Đông và Tang Quân Dũng phụ trách khiêng tử thi, một hàng người đi vào nhà sau.
Chiếc quan tài đó vẫn để ở chính giữa nhà, chẳng biết lúc hòa thượng Đức Bình đặt mua, có lường trước được là có ngày nó sẽ phát huy tác dụng to lớn đến mức này, thậm chí là trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của chính mình hay không?
Kim Chấn Vũ và La Phi đi đằng trước, hai người hợp sức đẩy nắp quan tài ra. Thi thể Tiết Hiểu Hoa đang nằm ngửa trong đó, cảnh tượng đập vào mắt lúc này thật chẳng lấy gì làm vui thú cho lắm.
Lúc này La Phi lại nheo mắt, hết sức tập trung nhìn vào khuôn mặt dính máu và không còn nguyên vẹn của Tiết Hiểu Hoa, để thể thêm thời gian quan sát rõ hơn, anh thậm chí còn xua tay ra hiện cho Lý Đông và Tang Quân Dũng khoan hãy đặt thi thể Đức Bình vào trong quan tài.
Mọi người dừng hết mọi hoạt động, ngạc nhiên nhìn La Phi, không biết anh làm thế với mục đích gì.
Nhưng ngay sau đó họ đã có được câu trả lời: La Phi đưa bàn tay phải ra, khẽ thò tay vào vị trí sau tai thi thể Tiết Hiểu Hoa, lôi ra một sợi tóc.
Sợi tóc mềm mại đen nháy, vừa mảnh vừa dài, rõ ràng là tóc của phụ nữ. Vài chỗ trên sợi tóc còn để lại vết máu khô, có lẽ chính vì có những vết máu này mà sợi tóc mới bám dính vào thi thể không bị rơi ra.
“Sợi tóc mà anh đã từng nhìn thấy trên người hòa thượng Đức Bình có giống với sợi này không?” La Phi quay sang hỏi Tang Quân Dũng.
“Chắc cũng tương tự.” Tang Quân Dũng phân vân giây lát, không đưa ra được câu trả lời khẳng định. Quả thực, tóc phụ nữ thì ai mà chả giống ai?
Nhưng La Phi lại thở dài, dường như phát hiện của mình và câu trả lời của Tang Quân Dũng đều rất quan trọng. Sau đó, anh lấy trong túi ra một tờ giấy, cẩn thận gói sợi tóc đó lại.
Sau khi làm xong mọi việc, anh mới hài lòng bảo: “Được rồi, cho thi thể vào trong đi.”
La Phi một mình lở lại chỗ ngôi mộ, tận dụng thời gian này, anh khám xét hiện trường một cách tỉ mỉ.
Người chết mặt ngồi hướng về phía tấm bia mộ lớn không khắc chữ, hình dáng tổng thể vẫn giữ ở tư thế ngồi xếp bằng lúc cúng tế. Quần áo trên người nguyên vẹn, không thấy có dấu hiện bị tổn thương bên ngoài nào. Cơ thịt trên mặt co lại, hai mắt mở to, lồi lên, nhìn vào tình hình, phù hợp với đặc điểm của một người chết do ngạt thở.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết hẳn là do dải băng quấn quanh cổ. Dải băng rộng chừng ba phân, dài trên dưới một mét, mép vải bằng phẳng gọn gàng, hai đầu vát hình tam giác, chắc là được may để dùng vào việc gì đó. Nhìn vào màu sắc, thì dải băng đã cũ kĩ, hơn nữa còn cáu bẩn, không thể nhìn ra màu sắc vốn có của nó nữa, đôi chỗ thậm chí còn xuất hiện những sợi co phồng do bị mục nát.
Phần mộ không lớn, diện tích không quá năm, sáu mép vuông. Ngoài ngôi mộ xây bằng xi măng và bia mộ làm bằng đá ra, còn lại toàn bộ là đám cỏ hoang. Lúc này đang là mùa đông trời lạnh, trên mặt đất dày đặc những gốc cỏ khô vàng, bề mặt đất đông cứng, rất khó tìm được dấu chân người hay dấu vết gì trên đó.
Đối diện với hướng chính nam của ngôi mộ là nhà sau của miếu thờ, hướng chính bắc là một vách núi cheo leo, độ cao lên đến bốn, năm mươi mét, hướng này tuyệt đối không thể tồn tại bất cứ con đường nào thông ra thế giới bên ngoài.
Hai hướng đông và tây của phần mộ là những lùm cây um tùm, bắt đầu từ hai đầu của bức tường nhà sau, hai hàng rào tre cao bằng đầu người ngăn cách phần mộ với lùm cây, cho đến tận sát vách núi. Hàng rào đan rất dày, mục đính ban đầu chắc hẳn là để phòng dã thú trên núi xông vào quấy rối những vong linh đang an nghỉ dưới mộ. Hàng rào lúc này còn nguyên không suy suyển, không thấy có dấu hiệu bị dẫm lên hay xé rào. Mà độ cứng của rào tre thì không thể nào chịu được một người trèo qua.
Mọi vết tích cho thấy, trong một không gian như vậy, nếu có người muốn ra vào, thì bắt buộc phải thông qua hai gian nhà nhỏ, trong khi, La Phi ngồi đợi ở trước nhà không rời nửa bước.
Vậy, ai là người đã siết cổ chết hòa thượng Đức Bình, chả lẽ là do ông ấy tự sát?
Bác sĩ Lý Đông vội đến ngay sau đó đã phủ nhận giả thiết này.
“Một người nếu muốn tự sát thì treo cổ, đập đầu vào tường, nhảy lầu hoặc cắt động mạch đều có thể thực hiện được, nhưng tự mình siết cổ đến chết như thế này là điều không thể xảy ra. Vì sự đau đớn trong quá trình bị nghẹt thở vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể con người, nên không ai có thể tự mình thực hiện được việc này, hay nói cách khác, làm đến nửa chừng, chắc chắn anh sẽ không có khả năng tiếp tục nữa vì sự đau đớn cực độ của thể xác – nên biết rằng, để tự siết cổ mình chết cũng cần dùng đến một sức lực rất lớn. Vì thế, cái chết của hòa thượng Đức Bình chắc chắn là do bị sát hại.”
La Phi rất tán thành lập luận của Lý Đông, nhưng điều này đồng nghĩa với việc anh không thể không đối mặt với một vấn đề hóc búa: kẻ siết cổ giết hại Đức Bình làm thế nào vào được khu mộ nhỏ này, và rời khỏi đây bằng cách nào?
“Còn một chỗ nữa cũng khiến ta phải đau đầu.” Lý Đông chau mày, có vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khác, “Hòa thượng Đức Bình tuy không phải là tự sát, nhưng hình như hết một cách cam tâm tình nguyện.”
Thực ra La Phi cũng đã để ý đến chi tiết này, nhưng anh muốn lắng nghe ý kiến của bác sĩ chuyên môn hơn, vì thế anh dùng ánh mắt để khích lệ Lý Đông nói tiếp.
“Nhìn vào tư thế của người chết, cho thấy ông ấy bị siết cổ, không có bất cứ sự giãy giụa nào. Ông ấy gần như vẫn cứ ngồi yên để chờ đợi cái chết đến. Đây là điều không thể hiểu nổi, có điều, nếu đã có quyết tâm và nghị lực kiên cường trước cái chết, thì cũng không phải là không làm được.” Lý Đông vừa nói vừa nhìn vào mắt tử thi, như thể anh đang đọc được trạng thái tâm lí trước khi chết của người đó.
“Không sai, không cần biết ai là kẻ đã giết ông ấy, ông ấy thực sự đã không có bất kì phản kháng nào. Nhưng tại sao lại như vậy?” La Phi thấp giọng tự hỏi, trong đầu anh chất đầy những nghi vấn, tiếc nuối, thậm chí còn có chút bực bội.
Từ khi trên đảo liên tiếp xảy ra các vụ án li kì đến nay, đây là lần đầu tiên mà La Phi đã tiến gần lời giải nhất. Anh đã dồn Đức Bình vào chỗ không có đường lui, điều bí mật ẩn giấu nhiều năm tưởng chừng sắp có được trong gang tấc. Vậy mà đúng vào lúc này, “bàn tay đen” thần bí đó một lần nữa lại làm đứt đoạn các manh mối, điên đầu hơn, diễn biến này lại xảy ra ngay trước mắt mình, mà mình không hề hay biết. Sau cuộc giao tranh này, thế chủ động nắm trong tay giờ đây đã chuyển thành thế bị động, thực sự khó có thể chấp nhận được.
“Cảnh sát La Phi, nhìn vào tình trạng của tử thi, Đức Bình chắc chắn mới chết không lâu, anh là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, chả lẽ lại không phát hiện ra được manh mối nào về hung thủ hay sao?” Lý Đông rõ ràng là không nhận ra nỗi buồn bực trong lòng La Phi, mà chỉ lo đặt ra một câu hỏi khiến người ta khó xử.
“Tôi không những là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, mà thậm chí có thể nói, tôi chưa rời khỏi hiện trường nửa bước.” –La Phi nói cho Lý Đông biết về tình hình trước và sau vụ án, sau đó cười gượng, bất lực nói: “Mà tên hung thủ này, đến và đi không để lại bất cứ dấu vết nào, cứ như thể chưa bao giờ tồn tại.”
“Gì cơ? Chuyện này là thật sao?” Lý Đông mở to mắt ngạc nhiên, “Nói vậy nghĩa là, hung thủ thấy bí mật sắp bị bại lộ, nên vội giết người diệt khẩu? Nhưng hắn không thể chui từ dưới đất lên chứ? Cứ cho là trước đó hắn đã trốn ở nhà sau hoặc ở khu mộ, vậy thì sau khi gây án xong hắn đã biến đi đâu mất? Chả lẽ hắn có bản lĩnh bay lên nóc nhà hay đi ngang trên tường sao, hay là bay từ trên vách núi xuống đất?”
Lời của Lý Đông chợt nhắc nhở La Phi, anh nhớ lại trong vụ án chùa Khô Mộc, Thuận Bình sau khi làm cho tiểu hòa thượng Thuận Đức sợ đến chết xong, đã bỏ trốn từ trên nóc nhà, khiến mọi người nhất thời không thể nhìn ra tung tích. Hung thủ lần này liệu có bắt chước làm đúng như thế không?
Nhưng ngay sau đó La Phi đã vứt bỏ nhận định này, khác với khu nhà kho của các thầy tu ở chùa Khô Mộc, nhà sau của miếu thờ không những vừa cao vừa rộng, mà trên bờ tường ăn ra khu mộ không hề có cửa sổ hay bất cứ kết cấu có thể trèo bám nào khác. Nên muốn trèo lên nóc nhà, bắt buộc phải có thang mới được.
La Phi đang chau mày suy nghĩ, bỗng nghe có tiếng bước chân gấp gáp từ nhà ngoài vọng vào, ngay sau đó đã trông thấy Huệ Thông và Kim Chấn Vũ vội vàng lao đến.
“Sao, lại một người nữa chết à?” trên mặt Kim Chấn Vũ lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi, không còn phong thái của một người chỉ huy trong trận hỏa hoạn đêm ấy nữa.
La Phi trước tiên kể lại tình hình xảy ra vụ án cho Kim Chấn Vũ nghe, Kim Chấn Vũ vừa nghe vừa đưa mắt nhìn khắp thi thể người chết, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng ánh mắt ông dừng trại ở dải băng vải, hỏi một cách vô cùng lo lắng: “Cái dải băng này là thế nào?”
La Phi lắc đầu, ra hiệu mình cũng không rõ, sau đó anh hỏi Huệ Thông đang đứng gần đó: “Trước đây em đã nhìn thấy dải băng này bao giờ chưa?”
“Chưa thấy bao giờ.” – tiểu hòa thượng trả lời chắc nịch, “Đây không phải là vật dụng trong miếu thờ của chúng tôi.”
“Không phải của miếu thờ à? Thế thì là của hung thủ đem đến rồi.” – Lý Đông phân tích rành rọt, “Tôi đoán là hắn ta tiện tay nhặt ở đâu đó, như thế mới không để lại dấu vết nào. Các anh xem dải băng này, vừa bẩn vừa cũ, như thể đã chôn trong lòng đất hơn chục năm rồi, vừa mới moi lên.”
Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của Lý Đông, vậy mà đối với Kim Chấn Vũ nó lại giống như một cơn sét đánh, ông ta không kìm nén được, run lên lẩy bẩy. Kiểu phản ứng thái quá như vậy làm sao qua nổi mắt La Phi, anh lập tức hỏi một cách đề phòng: “Anh làm sao thế?”
“Không… không sao.” Kim Chấn Vũ tinh thần có chút hoảng loạn, tâm trí không biết để đi đâu, “Là tôi nghĩ lung tung thôi, mà không, không thể nào, tất cả là tại tôi đang nghĩ lung tung, tự mình dối mình.”
“Anh đã nghĩ đến điều gì?” La Phi tiếp tục truy vấn.
Kim Chấn Vũ cười gượng: “Tôi… tôi nghĩ đến người chết… đang nằm ở dưới đất.”
Suy nghĩ này kể cũng thật là lạ. La Phi và Lý Đông đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai đều lắc đầu, là một trưởng thôn, trong tình huống này mà nói ra những lời như vậy, thật chẳng nên chút nào.
Một người khác đang có mặt ở đó rõ ràng là có cảm giác không giống với La Phi và Lý Đông. Tiểu hòa thượng Huệ Thông sau khi nghe Kim Chấn Vũ nói, dè dặt nói: “Cái sân sau này thực sự không được sạch cho lắm, có ma đấy.”
“Hả, có ma?” La Phi lập tức nhìn thẳng vào mắt Huệ Thông, “Em thử nói xem, ma như thế nào?”
“Cứ đến buổi tối là có ma.” Việc gợi lại kí ức có liên quan vốn khiến tiểu hòa thượng Huệ Thông rất sợ hãi, nhưng sự quan tâm chú ý của La Phi đã cho cậu lòng can đảm, lời nói của cậu dần trở nên bình tĩnh lưu loát, suy nghĩ cũng logic hơn, “Em với sư phụ trước giờ toàn ngủ ở nhà ngoài. Trước kia vẫn bình thường, nhưng mấy tối nay, cứ đêm khuya thanh vắng là nhà trong lại có tiếng rì rào, như có cái gì đó đang di chuyển. Em ngủ không sâu, nên dễ bị thức giấc. Tối hôm kia, lúc âm thanh đó xuất hiện, em thực sự không chịu nổi, bèn lấy hết can đảm nhìn qua khe cửa vào phía nhà trong, kết quả em đã trông thấy một bóng ma!”
“Bóng ma đó thế nào?”
“Một con ma nữ. Lúc đó cổng giữa nhà sau và khu mộ chưa đóng, em thấp thoáng nhìn thấy dưới ánh trăng có một cái bóng không nhúc nhích, cứ đứng bên cạnh vách núi chỗ khu mộ, như thể đang nhìn xuống chân núi. Cái bóng đó quay lưng lại phía em, em chỉ nhớ bà ta có mái tóc dài bị gió thổi bay, đích thị là một con ma nữ!”
“Sau đó thế nào?”
“Em sợ quá, thoắt cái lùi lại mấy bước liền, suýt ngã xuống đất, còn kêu một tiếng. Lúc này sự phụ em cũng tỉnh dậy, em kể cho thầy nghe những gì mình nhìn thấy, thầy định đưa em ra sân sau kiểm tra, nhưng bảo thế nào em cũng không dám đi, thế nên một mình thầy mở cửa ra đó, còn em thì trốn cửa trên giường, lấy chăn trùm kín đầu. Một lát sau, em nghe thấy thầy gọi em, bảo là làm gì có ma quỷ nào, lúc này em mới lấy hết can đảm ra khỏi giường, ra đến khu mộ ở sân sau. Quả nhiên chỗ đó trống không, ngoài ngôi mộ ra chẳng có gì cả. Thầy khuyên em không nên nghĩ lung tung, tiếp tục vào ngủ. Nhưng em càng nghĩ càng sợ, các anh bảo, một phút trước em còn nhìn thấy, thoắt cái đã không còn tung tích, thế không phải là ma thì là cái gì?”
Tiểu hòa thượng nói đâu ra đấy, liên tưởng đến những lời đồn xung quanh “Dốc quỷ ám”, không khỏi khiến người ta rùng mình, lúc này một cơn gió biển thổi qua, lùm cây hai bên phần mộ kêu rì rào, tuy là ban ngày, nhưng cũng tạo nên một không khí ma mị.
“Một con ma nữ?” La Phi dường như thấy không khí chưa đủ độ, trầm ngâm trong giây lát, anh lại truy hỏi, “Thế bà ta có ôm một đứa trẻ không?”
“Điều này thì em không nhìn rõ. Vì bà ta quay lưng lại phía em, vả lại em cũng chỉ nhìn thoáng một cái là đã sợ chạy vào trong nhà rồi.”
Tiểu hòa thượng lẽ ra đã nói xong, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, vội bổ sung: “Nhưng hình như em nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con vọng vào từ sân sau.”
“Em có chắc không?” La Phi nheo mắt, vừa hỏi vừa suy nghĩ điều gì đó.
“Em nghe không rõ lắm.” Tiểu hòa thượng thành thật trả lời, “Chỉ cảm thấy thoáng có âm thanh gì đó, lúc có lúc không, nghe rất chi là kì lạ. Giờ anh nói em mới chợt nhớ ra, âm thanh đó là tiếng trẻ con đang khóc.”
Nghe lời miêu tả âm u đáng sợ này, đến Lý Đông còn phải dựng tóc gáy, Kim Chấn Vũ càng cắn môi căng thẳng, hai mắt đảo tứ tung, cứ như sắp có ma quỷ từ đâu chui ra.
Thảo nào mà cậu bé này lại tỏ ra sợ sệt cái sân sau đến thế. La Phi nhớ lại biểu hiện tối qua của Huệ Thông, trước sau thống nhất, cho thấy tiểu hòa thượng đã không nói dối.
Nhưng, chả lẽ lại có ma thật sao?
Khu mộ đầy âm khí chìm trong yên lặng, mọi người chẳng nói chẳng rằng, họ đều bị hoang mang bởi cùng một vấn đề.
Đầu bên kia, sau khi nhận được lời nhắn từ Kim Chấn Vũ, không chút chần chừ, Tang Quân Dũng lập tức đem theo máy ảnh đến miếu thờ. Suốt chặng đường đi, anh ta không tin là Đức Bình đã chết. Trước đó không lâu, anh ta còn cho rằng những việc xảy ra từ trước đến giờ đều là do Đức Bình làm, giờ nếu ông ta cũng chết rồi, thì mọi việc phải giải thích thế nào đây?
Sau khi có mặt tại hiện trường, Tang Quân Dũng không thể không thừa nhận một sự thực hiển nhiên trước mặt: Đức Bình không những đã chết, mà còn bị sát hại.
Trong quá trình La Phi chụp ảnh tử thi, Tang Quân Dũng luôn giữ một vẻ mặt đan xen nhiều cảm xúc nhìn vào thi thể trước mặt, dòng suy nghĩ không một phút ngừng nghỉ.
Khám nghiệm hiện trường xong, việc xử lý di thể Đức Bình thế nào là một vấn đề. Kim Chấn Vũ vừa ra một phương án.
“Cũng được.” La Phi tỏ vẻ tán đồng, “Tôi thấy cỗ quan tài đó cũng không nhỏ, cho hai thi thể vào trong đó chắc không thành vấn đề.”
La Phi đã chủ động nói thế, mọi người dĩ nhiên sẽ chẳng ai có ý kiến khác. Nói xong, La Phi gỡ dải băng dùng làm hung khí ra khỏi cổ người chết, sau đó để Lý Đông và Tang Quân Dũng phụ trách khiêng tử thi, một hàng người đi vào nhà sau.
Chiếc quan tài đó vẫn để ở chính giữa nhà, chẳng biết lúc hòa thượng Đức Bình đặt mua, có lường trước được là có ngày nó sẽ phát huy tác dụng to lớn đến mức này, thậm chí là trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của chính mình hay không?
Kim Chấn Vũ và La Phi đi đằng trước, hai người hợp sức đẩy nắp quan tài ra. Thi thể Tiết Hiểu Hoa đang nằm ngửa trong đó, cảnh tượng đập vào mắt lúc này thật chẳng lấy gì làm vui thú cho lắm.
Lúc này La Phi lại nheo mắt, hết sức tập trung nhìn vào khuôn mặt dính máu và không còn nguyên vẹn của Tiết Hiểu Hoa, để thể thêm thời gian quan sát rõ hơn, anh thậm chí còn xua tay ra hiện cho Lý Đông và Tang Quân Dũng khoan hãy đặt thi thể Đức Bình vào trong quan tài.
Mọi người dừng hết mọi hoạt động, ngạc nhiên nhìn La Phi, không biết anh làm thế với mục đích gì.
Nhưng ngay sau đó họ đã có được câu trả lời: La Phi đưa bàn tay phải ra, khẽ thò tay vào vị trí sau tai thi thể Tiết Hiểu Hoa, lôi ra một sợi tóc.
Sợi tóc mềm mại đen nháy, vừa mảnh vừa dài, rõ ràng là tóc của phụ nữ. Vài chỗ trên sợi tóc còn để lại vết máu khô, có lẽ chính vì có những vết máu này mà sợi tóc mới bám dính vào thi thể không bị rơi ra.
“Sợi tóc mà anh đã từng nhìn thấy trên người hòa thượng Đức Bình có giống với sợi này không?” La Phi quay sang hỏi Tang Quân Dũng.
“Chắc cũng tương tự.” Tang Quân Dũng phân vân giây lát, không đưa ra được câu trả lời khẳng định. Quả thực, tóc phụ nữ thì ai mà chả giống ai?
Nhưng La Phi lại thở dài, dường như phát hiện của mình và câu trả lời của Tang Quân Dũng đều rất quan trọng. Sau đó, anh lấy trong túi ra một tờ giấy, cẩn thận gói sợi tóc đó lại.
Sau khi làm xong mọi việc, anh mới hài lòng bảo: “Được rồi, cho thi thể vào trong đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.