Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh
Chương 14: Lục Cảnh Nghi
Ngữ Hinh
18/04/2024
Hôm qua thức nói chuyện cùng Quý Ngữ Hân đến khuya nên hôm nay Cố Ngữ dậy đã hơn 9 giờ sáng. Cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ, xuống lầu đã thấy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị.
"Quản gia Trần, sao cháu không thấy Hoắc Trọng Niên đâu cả vậy ông?"
Người quản gia bị lời nói của Cố Ngữ làm cho sững sờ một lát. Cô nhận thấy tính hỏi nhưng đã nhận được câu trả lời ngay sau đó.
"Thưa tiểu thư, ông chủ đã đến công ty từ sớm rồi ạ"
Cố Ngữ có chút tò mò hỏi quản gia Trần. Thì ra người đàn ông kia lại bận như vậy, phải dậy từ sáng sớm đúng thật mệt mà. Cô ăn sáng xong thì xin ra phép ra ngoài khuôn viên biệt thự để tham quan một chút vì hôm qua đến vội chưa kịp nhìn hết mọi thứ.
Ra ngoài Cố Ngữ mới cảm thấy mình nhỏ bé như thế nào, chắc mỗi cái khuôn viên thôi cũng đã lớn gấp hai, ba lần cái nhà của mình. Đặc biệt sân tennis ở đây cực rộng ngang ngửa với một sân tennis bình thường.
Trong lúc còn đang mải mê đi xung quanh thì cô bắt gặp một cậu thiếu niên đang ngồi ở chiếc ghế gần đài phun nước đọc sách. Cố Ngữ không nhịn được liền đi đến bên cạnh, thấy có người đến chàng trai liền lập tức cất quyển sách đi và ngồi ngay ngắn.
Da trắng, tóc nâu chính là cụm từ để miêu tả vẻ đẹp này.
"Cậu là ai...?"
Người thiếu niên nhanh chóng bắt chuyện được với cô gái, nụ cười thân thiện của Cố Ngữ làm anh bất giác đỏ mặt. Thật giống như tiên nữa!
"Tớ là Cố Ngữ, người quen của chủ tòa biệt thự"
Cô nói xong thì ngồi xuống bên cạnh chàng trai, nói chuyện vui vẻ. Cố Ngữ được biệt cậu tên là Lục Cảnh Nghi, lớn hơn cô 1 tuổi. Là em trai của vệ sĩ ở đây!
"Em đến đây để chơi à? Bình thường anh chưa thấy ông chủ ở đây đưa một người lạ nào về"
Lục Cảnh Nghi có chút tò mò về cô gái xinh đẹp này. Cố Ngữ đưa tay gãi gãi đầu, cố gắng giải thích thật đúng.
"Em hiện tại là đang ở đây. Vì từ nhà đến trường học rất xa nên Hoắc Trọng Niên đưa em đến ở"
"Ra là thế, lần đầu tiên anh nghe có người gọi thẳng tên của ông chủ mà không kiêng dè gì cả đấy"
"Gì chứ? Tên của anh ta có gì mà không dám gọi thẳng?"
Cố Ngữ sau một hồi được giải thích mới biết việc gọi thẳng tên của Hoắc Trọng Niên chính là điều cấm kị lớn nhấ, thậm chí ngay cả những người máu mặt ở cái thành phố này cũng chưa chắc dám gọi như vậy. Bây giờ cô mới hiểu ra lý do vì sao ban nãy lúc cô hỏi thẳng tên của người đàn ông thì quản gia Trần lại có phản ứng như vậy.
Cả hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng lại không biết những hành động đó đã bị camera quay lại toàn bộ.
Cả một ngày ở trong biệt thự cũng không hẳn buồn chán. Cố Ngữ vừa mới kết giao thêm một người bạn mới, lại còn làm một vài thủ tục nhập học trên web để kịp ngày khai giảng vào trường.
Hôm nay vì công việc của Hoắc Trọng Niên xong sớm nên anh về nhà ăn tối cùng Cố Ngữ. Vì để đỡ ngượng ngùng cô liền hỏi về hôm nay của anh, người đàn ông cũng trả lời thành thật. Nào là gặp đối tác, ký hợp đồng, họp lãnh đạo,... nói chung là cực kỳ bận rộn.
"Còn em? Hôm nay của em như thế nào?"
Anh nhìn cô gái nhỏ đang ăn, cô cũng không kiêng dè gì trả lời bằng giọng điệu rất vui vẻ.
"Hôm nay của em quả thực rất vui. Em cũng chỉ làm mấy thủ tục nhập học, với ngoài ra em còn vừa kết giao thêm bạn mới nha!"
Tâm trạng vui vẻ của người đàn ông chợt bị đông cứng. Hai từ " bạn mới " trong lời nói của cô thật làm anh chướng lỗ tai.
"Bạn mới? Ai khiến em vui vậy?" Hoắc Trọng Niên giữ cho lời nói của mình một cách tự nhiên nhất có thể, hắn rất tò mò đó là kẻ nào.
"Anh lấy là Lục Cảnh Nghi, nghe bảo là em trai của vệ sĩ ở đây. Anh có biết người đó không?"
Đôi đũa trên tay người đàn ông đột nhiên "rắc" một tiếng.
Hắn cau mày nhìn người giúp việc, ra lệnh cho thay đôi khác với lí do chất lượng quá kém. Nữ giúp việc không nói gì mà chỉ tuân theo mệnh lệnh, rõ ràng đồ ở đây toàn là hàng cao cấp thì làm sao có chuyện lại kém chất lượng mới cầm mà đã gãy được? Nhưng tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ, nói ra chết cái chắc!
Cả bữa ăn đó Cố Ngữ không hiểu sao cứ có cảm giác lành lạnh quanh người. Tâm tình của người đàn ông vô cùng khó chịu, lên lại thư phòng hắn liền mở màn hình máy tính ra kiểm tra lại camera hôm nay.
Ở quanh biệt thự này nơi nào cũng được gắn camera giấu kín, mọi nhất cử nhất động đều nằm dưới tầm kiểm soát của Hoắc Trọng Niên.
Trên màn hình chính là hình ảnh của đôi nam nữa đang nói chuyện thân mật với nhau. Ngay lập tức tâm trạng của người đàn ông xuống âm cực độ. Hắn nhắc điện thoại lên gọi cho quản gia Trần trong đêm.
"Tôi ra lệnh cho ông lập tức tập hợp lại thông tin của tất cả đám vệ sĩ trong Ngữ Bạc rồi gửi qua cho tôi sau 5 phút nữa!"
"Quản gia Trần, sao cháu không thấy Hoắc Trọng Niên đâu cả vậy ông?"
Người quản gia bị lời nói của Cố Ngữ làm cho sững sờ một lát. Cô nhận thấy tính hỏi nhưng đã nhận được câu trả lời ngay sau đó.
"Thưa tiểu thư, ông chủ đã đến công ty từ sớm rồi ạ"
Cố Ngữ có chút tò mò hỏi quản gia Trần. Thì ra người đàn ông kia lại bận như vậy, phải dậy từ sáng sớm đúng thật mệt mà. Cô ăn sáng xong thì xin ra phép ra ngoài khuôn viên biệt thự để tham quan một chút vì hôm qua đến vội chưa kịp nhìn hết mọi thứ.
Ra ngoài Cố Ngữ mới cảm thấy mình nhỏ bé như thế nào, chắc mỗi cái khuôn viên thôi cũng đã lớn gấp hai, ba lần cái nhà của mình. Đặc biệt sân tennis ở đây cực rộng ngang ngửa với một sân tennis bình thường.
Trong lúc còn đang mải mê đi xung quanh thì cô bắt gặp một cậu thiếu niên đang ngồi ở chiếc ghế gần đài phun nước đọc sách. Cố Ngữ không nhịn được liền đi đến bên cạnh, thấy có người đến chàng trai liền lập tức cất quyển sách đi và ngồi ngay ngắn.
Da trắng, tóc nâu chính là cụm từ để miêu tả vẻ đẹp này.
"Cậu là ai...?"
Người thiếu niên nhanh chóng bắt chuyện được với cô gái, nụ cười thân thiện của Cố Ngữ làm anh bất giác đỏ mặt. Thật giống như tiên nữa!
"Tớ là Cố Ngữ, người quen của chủ tòa biệt thự"
Cô nói xong thì ngồi xuống bên cạnh chàng trai, nói chuyện vui vẻ. Cố Ngữ được biệt cậu tên là Lục Cảnh Nghi, lớn hơn cô 1 tuổi. Là em trai của vệ sĩ ở đây!
"Em đến đây để chơi à? Bình thường anh chưa thấy ông chủ ở đây đưa một người lạ nào về"
Lục Cảnh Nghi có chút tò mò về cô gái xinh đẹp này. Cố Ngữ đưa tay gãi gãi đầu, cố gắng giải thích thật đúng.
"Em hiện tại là đang ở đây. Vì từ nhà đến trường học rất xa nên Hoắc Trọng Niên đưa em đến ở"
"Ra là thế, lần đầu tiên anh nghe có người gọi thẳng tên của ông chủ mà không kiêng dè gì cả đấy"
"Gì chứ? Tên của anh ta có gì mà không dám gọi thẳng?"
Cố Ngữ sau một hồi được giải thích mới biết việc gọi thẳng tên của Hoắc Trọng Niên chính là điều cấm kị lớn nhấ, thậm chí ngay cả những người máu mặt ở cái thành phố này cũng chưa chắc dám gọi như vậy. Bây giờ cô mới hiểu ra lý do vì sao ban nãy lúc cô hỏi thẳng tên của người đàn ông thì quản gia Trần lại có phản ứng như vậy.
Cả hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng lại không biết những hành động đó đã bị camera quay lại toàn bộ.
Cả một ngày ở trong biệt thự cũng không hẳn buồn chán. Cố Ngữ vừa mới kết giao thêm một người bạn mới, lại còn làm một vài thủ tục nhập học trên web để kịp ngày khai giảng vào trường.
Hôm nay vì công việc của Hoắc Trọng Niên xong sớm nên anh về nhà ăn tối cùng Cố Ngữ. Vì để đỡ ngượng ngùng cô liền hỏi về hôm nay của anh, người đàn ông cũng trả lời thành thật. Nào là gặp đối tác, ký hợp đồng, họp lãnh đạo,... nói chung là cực kỳ bận rộn.
"Còn em? Hôm nay của em như thế nào?"
Anh nhìn cô gái nhỏ đang ăn, cô cũng không kiêng dè gì trả lời bằng giọng điệu rất vui vẻ.
"Hôm nay của em quả thực rất vui. Em cũng chỉ làm mấy thủ tục nhập học, với ngoài ra em còn vừa kết giao thêm bạn mới nha!"
Tâm trạng vui vẻ của người đàn ông chợt bị đông cứng. Hai từ " bạn mới " trong lời nói của cô thật làm anh chướng lỗ tai.
"Bạn mới? Ai khiến em vui vậy?" Hoắc Trọng Niên giữ cho lời nói của mình một cách tự nhiên nhất có thể, hắn rất tò mò đó là kẻ nào.
"Anh lấy là Lục Cảnh Nghi, nghe bảo là em trai của vệ sĩ ở đây. Anh có biết người đó không?"
Đôi đũa trên tay người đàn ông đột nhiên "rắc" một tiếng.
Hắn cau mày nhìn người giúp việc, ra lệnh cho thay đôi khác với lí do chất lượng quá kém. Nữ giúp việc không nói gì mà chỉ tuân theo mệnh lệnh, rõ ràng đồ ở đây toàn là hàng cao cấp thì làm sao có chuyện lại kém chất lượng mới cầm mà đã gãy được? Nhưng tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ, nói ra chết cái chắc!
Cả bữa ăn đó Cố Ngữ không hiểu sao cứ có cảm giác lành lạnh quanh người. Tâm tình của người đàn ông vô cùng khó chịu, lên lại thư phòng hắn liền mở màn hình máy tính ra kiểm tra lại camera hôm nay.
Ở quanh biệt thự này nơi nào cũng được gắn camera giấu kín, mọi nhất cử nhất động đều nằm dưới tầm kiểm soát của Hoắc Trọng Niên.
Trên màn hình chính là hình ảnh của đôi nam nữa đang nói chuyện thân mật với nhau. Ngay lập tức tâm trạng của người đàn ông xuống âm cực độ. Hắn nhắc điện thoại lên gọi cho quản gia Trần trong đêm.
"Tôi ra lệnh cho ông lập tức tập hợp lại thông tin của tất cả đám vệ sĩ trong Ngữ Bạc rồi gửi qua cho tôi sau 5 phút nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.