Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh
Chương 21: Phát Hiện Bí Mật
Ngữ Hinh
18/04/2024
Mãi tới hơn 9 giờ tối Cố Ngữ mới sang bên biệt thự ông bà Hoắc, sở dĩ cô phải đến muộn như vậy bởi tránh đụng mặt với người đàn ông kia.
Ban nãy ăn tối không hiểu cắn trúng miếng xương nên răng cực kỳ nhức và có mẻ một ít ở hàm trên. Cô hồi trước từng niềng răng nên bây giờ không muốn lại phá thêm tiền nữa mà!!
Phòng của Cố Ngữ được ông bà Hoắc sắp xếp ở tầng trên phía cuối hành lang biệt thự, vị trí này cũng không quá gần phòng Hoắc Trọng Niên nên đỡ bất an đi phần nào. Lúc cô đi vào chỉ thấy bố mẹ anh nên chắc bây giờ người này đang ở trên lầu.
Cố Ngữ cũng chỉ xác định sẽ ở đây một đêm thì cũng không sao cả, định rằng tối mai sẽ trở lại Ngữ Bạc để nghỉ ngơi thêm một ngày và hôm sau nữa đi học.
Hoắc Trọng Niên tuy là về chơi nhưng công việc ở công ty rất nhiều cho nên một trợ lý như Vương Phàm cũng không thể nào giải quyết hết khiến người làm ông chủ như hắn ở nhà cũng bận rộn không kém, đặc biệt là cuộc gọi bất chợt của đối tác.
Gần 12 giờ đêm nhưng điện trong phòng Hoắc Trọng Niên vẫn chưa tắt, anh cảm thấy có chút khát nước nên đành gác lại công việc mà xuống lầu uống chút nước cho đỡ khát vì giờ này giúp việc đã về nhà, không thể ra lệnh cho bọn họ!
Lúc đi qua phòng phía cuối hành lang, người đàn ông chợt dừng lại một lúc suy nghĩ điều gì đó. Cô nhóc này ngủ ở đây à?
Vì theo bản tính tò mò nên hắn vươn tay mở cửa nhưng lại nhận ra đã bị khóa, hóa ra là cô cũng phòng bị đến như thế. Hoắc Trọng Niên quay vào phòng mình rồi mở ngăn tủ lấy ra một chùm chìa khóa lộn xộn rồi quay trở lại hành lang…
Người đàn ông nhẹ nhàng bước vào bên trong không phát ra tiếng động. Thoáng chốc anh lại cảm thán Cố Ngữ vì ở một nơi xa lạ mà vẫn có thể ngủ ngon lành như thế. Khuôn mặt cô gái nhỏ toát lên một vẻ yên bình tĩnh lặng không chút gợn sóng như sương mai, một vài lọn tóc lộn xộn lại vương vấn trên cái trán làm tăng thêm vẻ ôn nhu.
Đôi mắt Hoắc Trọng Niên khẽ trìu mến nhìn đắm đuối thì lại chợt quay qua để ý chiếc điện thoại bên cạnh đang sáng lên nhưng không phát ra tiếng động, có lẽ cô để ở chế độ tắt âm.
Đôi tay từ từ chạm vào chiếc điện thoại đang sáng kia rồi cầm lên sau đó đẩy cửa kính đi ra ngoài ban công hướng biển bên phòng Cố Ngữ. Nội dung trên màn hình làm gương mặt đang trầm ổn của Hoắc Trọng Niên trở nên biến hóa cực kỳ tồi tệ.
Một đoạn tin nhắn được gửi đến, nhưng điều đặc biệt lại ở tên người gửi: Tử Hiên!!
[Tiểu Ngữ, cậu đã ngủ chưa?]
[Tớ cảm thấy khó ngủ quá, muốn gọi nói chuyện một chút]
Chỉ hai dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng làm người đàn ông cực kỳ tức giận! Không phải hắn đã từng cảnh cáo tên này không được đến gần Cố Ngữ rồi ư? Cố tình bị điếc sao?
Có lần lúc đến trường ngồi trong xe, Hoắc Trọng Niên có nhìn thấy được mật khẩu mở điện thoại của cô nên lần này hắn đánh liều nhập thử một phen. Quả nhiên là thành công!
Ngón tay nhấn vào biểu tượng Weibo màu xanh đang có 2 thông báo kia rồi từ từ chọn vào mục người có tên “Tử Hiên”. Lập tức hàng đống tin nhắn hai người trò chuyện từ trước đến giờ phơi bày trước mắt, người đàn ông muốn đập vỡ luôn chiếc điện thoại trong tay nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hoắc Trọng Niên chỉ lấy điện thoại của mình trong túi quần ra, làm một vào thao tác dữ liệu ở cả hai máy sau đó nhẹ nhàng đặt lại điện thoại của cô lên đầu giường rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
…----------------…
Cả tối hôm qua Cố Ngữ ngủ rất là ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy cả người tràn đầy sức sống. Cô nhanh chóng đi xuống lầu đánh răng rửa mặt tính đi về nhưng lại bất ngờ chạm mặt Hoắc Trọng Niên đang đọc báo ở sofa, bất chợt cảm thấy ngượng ngùng không biết nói gì đành cười gượng chào hỏi.
“Chào buổi sáng”
Thanh âm trong trẻo của cô gái nhỏ làm anh chú ý đến, người đàn ông chỉ gật đầu rồi tiếp tục đọc báo như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Hoắc Trọng Niên cũng không có ý làm khó mình nên Cố Ngữ liền đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chào hai bác để trở về nhà.
Cả ngày hôm nay cô dành đặc biệt sự quan tâm đối với bố mẹ. Mặc dù rất không muốn ở lại Ngữ Bạc mà ra chung cư nhưng nghĩ đến sự lo lắng của hai người đành cắn răng nhẫn nhịn, trong đầu Cố Ngữ thầm nghĩ chỉ cần sống xem nhẹ sự tồn tại của nhau thì chắc sẽ không sao cả và vả lại chỉ cần học hết một kỳ đầu cô lập tức xin được ra ngoài để thuận tiện cho việc đi học.
Nhưng có lẽ chính điều này không lâu nữa sẽ làm cho Cố Ngữ phải hối hận vì giá như ngày đó không suy nghĩ đến thì mọi thứ sẽ khác.
Ban nãy ăn tối không hiểu cắn trúng miếng xương nên răng cực kỳ nhức và có mẻ một ít ở hàm trên. Cô hồi trước từng niềng răng nên bây giờ không muốn lại phá thêm tiền nữa mà!!
Phòng của Cố Ngữ được ông bà Hoắc sắp xếp ở tầng trên phía cuối hành lang biệt thự, vị trí này cũng không quá gần phòng Hoắc Trọng Niên nên đỡ bất an đi phần nào. Lúc cô đi vào chỉ thấy bố mẹ anh nên chắc bây giờ người này đang ở trên lầu.
Cố Ngữ cũng chỉ xác định sẽ ở đây một đêm thì cũng không sao cả, định rằng tối mai sẽ trở lại Ngữ Bạc để nghỉ ngơi thêm một ngày và hôm sau nữa đi học.
Hoắc Trọng Niên tuy là về chơi nhưng công việc ở công ty rất nhiều cho nên một trợ lý như Vương Phàm cũng không thể nào giải quyết hết khiến người làm ông chủ như hắn ở nhà cũng bận rộn không kém, đặc biệt là cuộc gọi bất chợt của đối tác.
Gần 12 giờ đêm nhưng điện trong phòng Hoắc Trọng Niên vẫn chưa tắt, anh cảm thấy có chút khát nước nên đành gác lại công việc mà xuống lầu uống chút nước cho đỡ khát vì giờ này giúp việc đã về nhà, không thể ra lệnh cho bọn họ!
Lúc đi qua phòng phía cuối hành lang, người đàn ông chợt dừng lại một lúc suy nghĩ điều gì đó. Cô nhóc này ngủ ở đây à?
Vì theo bản tính tò mò nên hắn vươn tay mở cửa nhưng lại nhận ra đã bị khóa, hóa ra là cô cũng phòng bị đến như thế. Hoắc Trọng Niên quay vào phòng mình rồi mở ngăn tủ lấy ra một chùm chìa khóa lộn xộn rồi quay trở lại hành lang…
Người đàn ông nhẹ nhàng bước vào bên trong không phát ra tiếng động. Thoáng chốc anh lại cảm thán Cố Ngữ vì ở một nơi xa lạ mà vẫn có thể ngủ ngon lành như thế. Khuôn mặt cô gái nhỏ toát lên một vẻ yên bình tĩnh lặng không chút gợn sóng như sương mai, một vài lọn tóc lộn xộn lại vương vấn trên cái trán làm tăng thêm vẻ ôn nhu.
Đôi mắt Hoắc Trọng Niên khẽ trìu mến nhìn đắm đuối thì lại chợt quay qua để ý chiếc điện thoại bên cạnh đang sáng lên nhưng không phát ra tiếng động, có lẽ cô để ở chế độ tắt âm.
Đôi tay từ từ chạm vào chiếc điện thoại đang sáng kia rồi cầm lên sau đó đẩy cửa kính đi ra ngoài ban công hướng biển bên phòng Cố Ngữ. Nội dung trên màn hình làm gương mặt đang trầm ổn của Hoắc Trọng Niên trở nên biến hóa cực kỳ tồi tệ.
Một đoạn tin nhắn được gửi đến, nhưng điều đặc biệt lại ở tên người gửi: Tử Hiên!!
[Tiểu Ngữ, cậu đã ngủ chưa?]
[Tớ cảm thấy khó ngủ quá, muốn gọi nói chuyện một chút]
Chỉ hai dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng làm người đàn ông cực kỳ tức giận! Không phải hắn đã từng cảnh cáo tên này không được đến gần Cố Ngữ rồi ư? Cố tình bị điếc sao?
Có lần lúc đến trường ngồi trong xe, Hoắc Trọng Niên có nhìn thấy được mật khẩu mở điện thoại của cô nên lần này hắn đánh liều nhập thử một phen. Quả nhiên là thành công!
Ngón tay nhấn vào biểu tượng Weibo màu xanh đang có 2 thông báo kia rồi từ từ chọn vào mục người có tên “Tử Hiên”. Lập tức hàng đống tin nhắn hai người trò chuyện từ trước đến giờ phơi bày trước mắt, người đàn ông muốn đập vỡ luôn chiếc điện thoại trong tay nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hoắc Trọng Niên chỉ lấy điện thoại của mình trong túi quần ra, làm một vào thao tác dữ liệu ở cả hai máy sau đó nhẹ nhàng đặt lại điện thoại của cô lên đầu giường rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
…----------------…
Cả tối hôm qua Cố Ngữ ngủ rất là ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy cả người tràn đầy sức sống. Cô nhanh chóng đi xuống lầu đánh răng rửa mặt tính đi về nhưng lại bất ngờ chạm mặt Hoắc Trọng Niên đang đọc báo ở sofa, bất chợt cảm thấy ngượng ngùng không biết nói gì đành cười gượng chào hỏi.
“Chào buổi sáng”
Thanh âm trong trẻo của cô gái nhỏ làm anh chú ý đến, người đàn ông chỉ gật đầu rồi tiếp tục đọc báo như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Hoắc Trọng Niên cũng không có ý làm khó mình nên Cố Ngữ liền đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chào hai bác để trở về nhà.
Cả ngày hôm nay cô dành đặc biệt sự quan tâm đối với bố mẹ. Mặc dù rất không muốn ở lại Ngữ Bạc mà ra chung cư nhưng nghĩ đến sự lo lắng của hai người đành cắn răng nhẫn nhịn, trong đầu Cố Ngữ thầm nghĩ chỉ cần sống xem nhẹ sự tồn tại của nhau thì chắc sẽ không sao cả và vả lại chỉ cần học hết một kỳ đầu cô lập tức xin được ra ngoài để thuận tiện cho việc đi học.
Nhưng có lẽ chính điều này không lâu nữa sẽ làm cho Cố Ngữ phải hối hận vì giá như ngày đó không suy nghĩ đến thì mọi thứ sẽ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.