Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh
Chương 6: Sự Tức Giận Của Người Đàn Ông
Ngữ Hinh
18/04/2024
Cố Ngữ bỗng dâng lên một cảm giác áp lực vô hình bao lấy, những bước chân dần trở nên nhanh hơn và tiến về phía cửa bước ra ngoài. Người đàn ông ném luôn điếu xì gà đang dở trong tay vào gạt tàn, sải bước tiến ra ngoài cùng cô gái nhỏ.
Phó Thành còn đang tựa vào sofa thưởng thức câu chuyện thì thằng bạn lại không một lời đuổi theo người phụ nữ kia khiến cho hắn thực lòng khó hiểu. Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau cười nhàn nhạt, làm lơ đi rồi tiếp tục vấn đề nói chuyện ban nãy...
"Cố Ngữ, em đến đây làm cái gì?"
Người đàn ông đè sát cô gái nhỏ nhắn ở trong góc tường phía hành lang, lời nói của Hoắc Trọng Niên mang theo phần bực tức dán chặt lấy Cố Ngữ đang im thin thít không nói nên lời còn đang co ro cúi mặt.
"Anh hỏi làm gì? Không như anh suy nghĩ..."
"Phải không?"
Cố Ngữ trả lời rất nhỏ, cô sợ rằng người đàn ông này sẽ không giữ mồm giữ miệng mà đi nói với bố mẹ cô về việc cô trốn đi KTV.
Ánh mắt Hoắc Trọng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người con gái nhỏ, Cố Ngữ chỉ trang điểm một lớp rất nhẹ nhàng khiến cho cô càng trở nên mong manh dễ vỡ. Chiếc váy đỏ hai dây bó sát làm lộ ra đôi vai mảnh khảnh cùng đôi gò bông lấp ló của thiếu nữ đang trong độ tuổi trổ mã khiến người đàn ông không nhịn được di chuyển yết hầu.
"Đi đâu?"
Hắn thực sự tò mò và cảm thấy tức giận khi Cố Ngữ ăn mặc hở hang để đến chỗ ăn chơi như thế này. Hoắc Trọng Niên bóp mạnh cằm cô khiến hai hàng lông mày chợt nhíu lại vì khó chịu và cảm giác thật đau đớn. Cố Ngữ không hiểu vì lí do gì mà người đàn ông này đột nhiên tức giận? Đột nhiên tra hỏi cô?
"Tiểu Ngữ!!"
Người thiếu niên trẻ từ đâu đi đến làm đứt quãng không khí đang căng thẳng tột độ. Cố Ngữ quay ra hướng thang máy thì bắt gặp ngay Thiệu Tử Hiên đang đi về phía này. Cô vội gạt cánh tay của người đàn ông ra khỏi cằm, ý muốn chạy sang bên đấy nhưng rất nhanh cánh tay đã bị nắm trở lại.
Khí tức quanh cơ thể Hoắc Trọng Niên lập tức giảm xuống cực điểm, hắn không xa lạ gì bởi đây chính là thằng nhóc đi về cùng Cố Ngữ hôm đó. Thực sự hắn không ngờ rằng hôm nay cô nhóc này đến đây cùng tên khốn này.
"Buông ra"
Cố Ngữ bất giác trừng mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang nắm chặt cánh tay mình đến nỗi phát đau, thế nhưng lời vừa nói ra lập tức cả cơ thể bị kéo trở vào trong lồng ngực rắn chắc.
Tử Hiên đứng bên bị một màn này làm cho kích động, hắn không do dự đi đến muốn đưa cô gái ra khỏi chỗ này:"Tiểu Ngữ đi với tớ"
Lúc chàng trai muốn bắt lấy cánh tay Cố Ngữ lại bị hai tên vệ sĩ cao to từ đâu đi ra kéo Thiệu Tử Hiên tránh ra. Hoắc Trọng Niên dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn, lên tiếng cảnh cáo:
"Ai cho phép gọi cô ấy là Tiểu Ngữ? Cậu nghĩ bản thân có đủ tư cách gọi như vậy? Tốt nhất câm miệng!"
Lời nói của người đàn ông tuy không quá nặng nề nhưng Thiệu Tử Hiên có thể cảm nhận được luồng khí thế uy quyền vô cùng áp bức. Hắn sợ rằng đây là người không dễ chọc cho nên lập tức im bặt không nói lời nào.
"Anh làm cái gì vậy hả?Mau kêu người thả cậu ấy ra"
Cố Ngữ đứng một bên nghe hết lời nói nãy giờ của Hoắc Trọng Niên khiến cô cảm thấy vô cùng ghét bỏ và khó hiểu. Cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay thô bạo của người đàn ông thì lập tức bị kéo lại sát bên cạnh.
"Sao vậy? Em không nỡ lòng nhìn hắn như thế à?"
Càng nói ánh mắt của người đàn ông càng trở nên thâm sâu. Hắn ép buộc Cố Ngữ phải nhìn vào hắn mà trả lời, hắn thực lòng căm ghét cái hành động phản kháng vô ích này của cô
"Hôm nay em đến đây cùng tên này phải không? Nói!!"
Phó Thành còn đang tựa vào sofa thưởng thức câu chuyện thì thằng bạn lại không một lời đuổi theo người phụ nữ kia khiến cho hắn thực lòng khó hiểu. Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau cười nhàn nhạt, làm lơ đi rồi tiếp tục vấn đề nói chuyện ban nãy...
"Cố Ngữ, em đến đây làm cái gì?"
Người đàn ông đè sát cô gái nhỏ nhắn ở trong góc tường phía hành lang, lời nói của Hoắc Trọng Niên mang theo phần bực tức dán chặt lấy Cố Ngữ đang im thin thít không nói nên lời còn đang co ro cúi mặt.
"Anh hỏi làm gì? Không như anh suy nghĩ..."
"Phải không?"
Cố Ngữ trả lời rất nhỏ, cô sợ rằng người đàn ông này sẽ không giữ mồm giữ miệng mà đi nói với bố mẹ cô về việc cô trốn đi KTV.
Ánh mắt Hoắc Trọng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người con gái nhỏ, Cố Ngữ chỉ trang điểm một lớp rất nhẹ nhàng khiến cho cô càng trở nên mong manh dễ vỡ. Chiếc váy đỏ hai dây bó sát làm lộ ra đôi vai mảnh khảnh cùng đôi gò bông lấp ló của thiếu nữ đang trong độ tuổi trổ mã khiến người đàn ông không nhịn được di chuyển yết hầu.
"Đi đâu?"
Hắn thực sự tò mò và cảm thấy tức giận khi Cố Ngữ ăn mặc hở hang để đến chỗ ăn chơi như thế này. Hoắc Trọng Niên bóp mạnh cằm cô khiến hai hàng lông mày chợt nhíu lại vì khó chịu và cảm giác thật đau đớn. Cố Ngữ không hiểu vì lí do gì mà người đàn ông này đột nhiên tức giận? Đột nhiên tra hỏi cô?
"Tiểu Ngữ!!"
Người thiếu niên trẻ từ đâu đi đến làm đứt quãng không khí đang căng thẳng tột độ. Cố Ngữ quay ra hướng thang máy thì bắt gặp ngay Thiệu Tử Hiên đang đi về phía này. Cô vội gạt cánh tay của người đàn ông ra khỏi cằm, ý muốn chạy sang bên đấy nhưng rất nhanh cánh tay đã bị nắm trở lại.
Khí tức quanh cơ thể Hoắc Trọng Niên lập tức giảm xuống cực điểm, hắn không xa lạ gì bởi đây chính là thằng nhóc đi về cùng Cố Ngữ hôm đó. Thực sự hắn không ngờ rằng hôm nay cô nhóc này đến đây cùng tên khốn này.
"Buông ra"
Cố Ngữ bất giác trừng mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang nắm chặt cánh tay mình đến nỗi phát đau, thế nhưng lời vừa nói ra lập tức cả cơ thể bị kéo trở vào trong lồng ngực rắn chắc.
Tử Hiên đứng bên bị một màn này làm cho kích động, hắn không do dự đi đến muốn đưa cô gái ra khỏi chỗ này:"Tiểu Ngữ đi với tớ"
Lúc chàng trai muốn bắt lấy cánh tay Cố Ngữ lại bị hai tên vệ sĩ cao to từ đâu đi ra kéo Thiệu Tử Hiên tránh ra. Hoắc Trọng Niên dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn, lên tiếng cảnh cáo:
"Ai cho phép gọi cô ấy là Tiểu Ngữ? Cậu nghĩ bản thân có đủ tư cách gọi như vậy? Tốt nhất câm miệng!"
Lời nói của người đàn ông tuy không quá nặng nề nhưng Thiệu Tử Hiên có thể cảm nhận được luồng khí thế uy quyền vô cùng áp bức. Hắn sợ rằng đây là người không dễ chọc cho nên lập tức im bặt không nói lời nào.
"Anh làm cái gì vậy hả?Mau kêu người thả cậu ấy ra"
Cố Ngữ đứng một bên nghe hết lời nói nãy giờ của Hoắc Trọng Niên khiến cô cảm thấy vô cùng ghét bỏ và khó hiểu. Cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay thô bạo của người đàn ông thì lập tức bị kéo lại sát bên cạnh.
"Sao vậy? Em không nỡ lòng nhìn hắn như thế à?"
Càng nói ánh mắt của người đàn ông càng trở nên thâm sâu. Hắn ép buộc Cố Ngữ phải nhìn vào hắn mà trả lời, hắn thực lòng căm ghét cái hành động phản kháng vô ích này của cô
"Hôm nay em đến đây cùng tên này phải không? Nói!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.