Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 34

Long Đại Nhân Lai Liễu

03/05/2013

Lúc tôi tỉnh dậy, Mục Huyền vẫn đang ngủ say. Tôi nhổm đầu xem đồng hồ, đã chín tiếng trôi qua, mà hai chúng tôi vẫn giữ nguyên một tư thế không thay đổi.

Ngực phải bị gương mặt nghiêng của anh đè xuống, ngực trái sát mũi anh. Tôi không muốn duy trì tư thế này cho đến lúc Mục Huyền thức giấc, nhưng cũng không muốn đánh thức anh. Phân vân một hồi, tôi chỉ còn cách đặt tay lên ngực trái, từ từ dịch người ra bên ngoài.

Nào ngờ tôi vừa động đậy, Mục Huyền lập tức mở mắt. Tay tôi vẫn đặt trên ngực trái, nụ hoa nhạy cảm ở ngay dưới mắt trái anh...

Mục Huyền không ngẩng đầu nhìn tôi, đồng tử đen nhánh của anh vẫn mơ màng. Sau đó, anh đột nhiên nắm lấy đỉnh đồi bên phải, há miệng ngậm nụ hoa ở trên đó rồi lại nhắm mắt, bất động.

Một loạt động tác được anh tiến hành hết sức trôi chảy.

Anh lại ngủ say.

Tôi khóc dở mếu dở. Ngắm nhìn anh một lúc, tôi lại đỡ ngực trái kéo ra ngoài. May mà Mục Huyền chỉ ngậm nhẹ, tôi thuận lợi rút bầu ngực ra khỏi miệng anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định ngồi dậy, bỗng thấy lông mày anh cau lại, sau đó anh giơ tay định túm lấy đỉnh đồi của tôi bỏ vào miệng. Trong khi đó, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền.

Tôi sao có thể để Mục Huyền đạt được ý đồ. Tôi nhanh tay nhanh mắt vơ một miếng vải ở bên cạnh nhét vào miệng anh. Không ngờ chiêu này có tác dụng, Mục Huyền ngậm lấy thứ tôi vừa nhét vào, môi anh hơi động đậy, mũi hít hít. Sau đó, lông mày anh giãn ra, anh nằm yên không nhúc nhích.

Tôi thở dài một hơi rồi ngồi dậy. Dưới ánh đèn dịu dàng, tôi thấy thứ trong miệng anh quen mắt vô cùng. Tôi sáp lại gần quan sát, không ngờ đó là áo lót của tôi. Tối qua trước khi ngủ, Mục Huyền cởi áo lót của tôi ném sang bên cạnh.

Lúc anh tỉnh giấc phát hiện đang ngậm áo lót của tôi, có lẽ còn đáng sợ hơn ngậm bầu ngực thật.

Tôi ngẩn ngơ một lát, chỉ còn cách cầm dây áo lót, kéo từ từ ra ngoài. Nhưng lần này tôi không gặp may, đại khái do lớp áo lót mỏng nên Mục Huyền nghiến chặt. Tôi chỉ hơi dùng sức, Mục Huyền liền nhíu mày và mở mắt.

Tôi không dám nhúc nhích, chờ Mục Huyền ngủ tiếp. Nhưng anh đảo mắt một vòng, giơ tay rút áo lót ra khỏi miệng, quan sát vài giây rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi hận đến mức không thể đào một cái hố chui xuống.

Ai ngờ ánh mắt anh không tới mặt tôi mà dừng ở giữa chừng, con ngươi trở nên tối sẫm. Tôi thuận theo ánh mắt anh, cúi đầu nhìn xuống. Áo sơ mi của tôi đang mở rộng để lộ cả bộ ngực. Sau khi tỉnh dậy, tôi hoàn toàn quên mất chuyện cài cúc.

Tôi vội vàng quay lưng về phía Mục Huyền, nhanh chóng cài cúc áo. Đến khi quay lại, gương mặt tôi đã khôi phục vẻ bình tĩnh: "Lúc anh ngủ say, anh tự lấy áo con của tôi...bỏ vào miệng."

Mục Huyền nhìn tôi, gương mặt anh bất chợt xuất hiện ý cười, ánh mắt sáng lấp lánh. Anh cất giọng trầm khàn: "Tôi xin lỗi."

Tôi bị anh chiếu tướng đến nóng cả mặt, đành giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, xuống giường đi giày rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh. Sau khi lấy lại thần trí, tôi định mở miệng hỏi xem Mục Huyền có đói bụng không, nhưng chợt nghe anh nói: "Hoa Dao, cám ơn em." Thanh âm của anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, mang hàm ý sâu xa nào đó.

Mặt tôi càng nóng hơn, anh cảm ơn tôi để anh vùi đầu vào ngực tôi ngủ cả đêm? Nghĩ đến là thấy ngượng, tôi quay đi chỗ khác nói nhỏ: "Tôi ngủ say nên chẳng biết gì cả. Sau này anh đừng làm vậy."

Mục Huyền không lên tiếng, nhưng tôi có thể cảm nhận anh đang nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, anh mới nói nhẹ nhàng: "Hoa Dao, ý tôi là vụ ở trạm không gian."

Tôi liền quay về phía Mục Huyền. Anh mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười khiến khóe mắt vốn lạnh lùng của anh trở nên vô cùng dịu dàng, làm tim tôi đập thình thịch. Tôi nói: "Không có gì."

"Mặc dù vậy." Mục Huyền từ tốn mở miệng: "Sau này nếu tôi gặp bất cứ chuyện gì, em cũng không cần cứu tôi."

Tôi ngây người: "Tại sao?"

Mục Huyền không rời mắt khỏi tôi, trong khi anh cuộn tròn áo lót của tôi, ném từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải sang tay trái. Anh cất giọng bình thản: "Em là người phụ nữ của tôi, chứ không phải thuộc hạ. Em không nên lao đầu vào hiểm nguy."

Tôi hoàn toàn bị cái áo lót thu hút, vô ý thức "ờ" một tiếng. Phát giác ra ánh mắt của tôi, Mục Huyền cúi đầu nhìn đồ trong tay. Sau đó anh đưa chiếc áo lót tôi: "Em mặc vào đi!"

Tôi thầm nghĩ, anh đã ngậm nó, tôi mặc kiểu gì? Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."

Mục Huyền đảo mắt qua ngực tôi: "Lát nữa Mạc Phổ và Mạc Lâm đến đây."

Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng, liền thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống. Quả nhiên hai đỉnh đồi của tôi ẩn hiện sau lớp áo sơ mi trắng mỏng dính.

Vừa rồi tôi thản nhiên ngồi trước mặt Mục Huyền với bộ dạng này, thảo nào ánh mắt anh chưa từng rời khỏi thân thể tôi.

Mặt tôi đỏ bừng bừng. Tôi cúi đầu đi đến bên giường, giật áo lót từ tay Mục Huyền, chạy thẳng vào bên trong nhanh chóng mặc lên người.



Áo lót bị dính nước bọt của Mục Huyền ướt một mảng, cảm giác lành lạnh không dễ chịu một chút nào. Nhưng quần áo của tôi vẫn chưa được gửi lên Lô cốt vũ trụ, tôi chỉ còn cách nhẫn nhịn.

Nhớ đến câu nói vừa rồi của anh, tôi là người phụ nữ của anh, không nên lao đầu vào nguy hiểm, trong lòng tôi ấm áp vô cùng. Nhưng tôi lại cảm thấy Mục Huyền rất gia trưởng. Thôi thì mặc kệ anh, dù sao tương lai không thể xảy ra chuyện tôi đi ứng cứu anh một lần nữa. Giờ tôi mới biết Mục Huyền rất lợi hại, dù lần này tôi không đi, có lẽ một vài ngày sau, anh cũng tự động mò về.

Đến khi tôi đi ra ngoài, Mục Huyền đã bật đèn trên trần nhà. Anh mặc áo sơ mi màu xám ngồi tựa vào đầu giường. Dung mạo anh vừa thanh tú vừa ôn hòa, thần sắc bình thản.

Mục Huyền bảo tôi gọi điện cho Mạc Phổ. Mạc Phổ nói có mặt sau ba phút. Sau khi tôi cúp điện thoại, căn phòng lại rơi vào không khí tĩnh lặng.

Tôi phát giác bản thân không biết cách sống chung với Mục Huyền. Hình như chúng tôi chẳng có đề tài chung. Trước đây, thời gian chúng tôi ở bên nhau, phần lớn là ở trên giường.

"Bây giờ em biết thế nào là tua bin tầng hầm rồi chứ?" Mục Huyền đột nhiên mở miệng hỏi.

Tôi có ấn tượng quá sâu sắc về từ này, mặt lại nóng ran: "Tôi không biết."

"Sau khi chiến sự kết thúc, tôi sẽ dẫn em đi xem." Mục Huyền nói nhỏ, khóe miệng ẩn hiện ý cười.

"Hả? Không cần đâu." Thật ra, tôi hoàn toàn chẳng có hứng thú về tua bin tua biếc.

Nhưng nhắc đến chuyện ngày hôm đó, tôi cũng mỉm cười: "Nếu không phải đột nhiên nhìn thấy anh, tôi cũng không giật mình và không đến mức quên lời thoại."

Về điểm này tôi thật sự khá tự tin. Lúc nghe anh nói mấy câu đó bằng thái độ cao ngạo, tôi đã có ấn tượng rất mạnh. Tôi lặp đi lặp lại trong đầu lời nói của anh, đã thuộc lòng từ lâu. Vì vậy tôi mới dám bắt chước anh.

"Ờ." Mục Huyền nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt của anh khiến tôi không tự nhiên. Tôi cúi đầu nói nhỏ: "Nếu ngày hôm đó tôi ăn nói trôi chảy, liệu bọn chúng có nghe theo không? Tôi có khả năng thành công không?"

Mục Huyền không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi đoán, lúc đó chắc anh cũng hơi cảm động, nhưng đồng thời anh cho rằng tôi làm chuyện dại dột. Nhưng tôi tin, nếu tôi ăn nói trôi chảy, không biết chừng tôi sẽ thành công, bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi có khí thế như vậy...

"Nhất định thành công." Mục Huyền đột nhiên mở miệng. Ngữ khí của anh không dịu dàng mà có vẻ hờ hững cao ngạo thường thấy ở anh.

Tuy nhiên, ngữ điệu lạnh nhạt đó lại khiến trái tim tôi như bị thứ gì chạm vào, một dòng khí nóng len lỏi trong từng tế bào trên cơ thể tôi, khiến tôi vô cùng dễ chịu. Dòng khí nóng bỏng, làm trái tim tôi phảng phất run rẩy trong lồng ngực.

Tôi hình như...ngày càng thích anh.

Mục Huyền không lên tiếng. Cả hai chúng tôi đều trầm mặc, không khí xung quanh dường như tăng thêm mấy độ, khiến tôi hơi chếnh choáng.

Tôi bỗng dưng...rất muốn hôn anh.

Tôi lén lút liếc Mục Huyền một cái, thấy anh cầm tập báo cáo quân sự Mạc Phổ để ở đầu giường lên xem. Anh từng nhấn mạnh, trước khi chiến sự kết thúc, anh không thể phân tâm.

Trong lòng tôi hơi hoảng loạn, tim đập thình thịch. Có nên hôn hay không? Nếu tôi đi đến bên anh, cúi đầu, hôn chụt một cái, sau đó quay lại ngồi xuống, chắc sẽ rất nhanh, chắc cũng không đến nỗi làm anh phân tâm.

Tuy nhiên, khi ngắm gương mặt trắng như ngọc của Mục Huyền, nhìn mờ môi mỏng hơi mím lại của anh, toàn thân tôi như bị đeo chì, sống chết cũng không thể tiến lên một bước. Mặt tôi ngày càng nóng như lửa đốt, cả người hơi quay cuồng. Tôi không chịu nổi, nghiến răng đứng dậy. Đúng lúc này, Mục Huyền ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh. Tôi liền hóa đá ngay tức khắc.

Chúng tôi chưa kịp có phản ứng, cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Phổ và Mạc Lâm đi vào. Tôi lập tức ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, lại thấy hơi hối hận.

"Ngài chỉ huy, còn một tiếng nữa, hạm đội sẽ xuất phát." Mạc Phổ nói: "Ngài có đi ngay bây giờ không?"

"Đi." Mục Huyền cất giọng lãnh đạm.

"Vâng ạ."

Nghe bọn họ nói chuyện, tôi liền mở miệng hỏi: "Các anh đi đâu?"

Mạc Phổ trả lời: "Đi động viên binh sĩ trước khi bắt đầu cuộc chiến."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhướng mắt nhìn Mục Huyền, bắt gặp ý cười trên khóe miệng anh, mặt tôi lại nóng ran. Tôi ngoảnh đầu sang một bên.

"Mạc Lâm." Mục Huyền lên tiếng: "Đỡ tôi đi tắm trước." Vấn đề ăn ở của anh xưa nay đều do Mạc Lâm phụ trách.



Mạc Lâm chạy đến gần: "Ngài chỉ huy, tôi biết ngài ghét bẩn thỉu. Nhưng bây giờ vết thương của ngài không được chạm vào nước. Chúng ta chỉ có thể dùng khăn ướt lau người, sau đó khử trùng toàn thân."

Mục Huyền gật đầu. Mạc Lâm đỡ anh đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "Tôi cầm khăn tắm phụ trách lau người, cần thêm một người giúp tôi đỡ ngài..." Anh ta nhìn tôi cười toét miệng: "Tiểu thư, mau giúp ngài chỉ huy."

Anh ta vừa dứt lời, Mục Huyền lập tức quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

Giúp Mục Huyền lau người?

Đầu óc tôi đột nhiên hiện ra thân hình trần truồng cao lớn của anh, hai má chợt nóng ran. Tôi né tránh ánh mắt của anh: "Để Mạc Phổ làm đi!"

Bọn họ đều im lặng. Vài giây sau, Mục Huyền lên tiếng: "Mạc Phổ." Mạc Phổ lập tức đi tới, đỡ một tay Mục Huyền. Ba người trầm mặc đi vào nhà tắm.

Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, tôi thấy hơi phiền muộn. Vừa rồi tại sao bọn họ có phản ứng đó? Bọn họ cho rằng, tôi lòng dạ sắt đá, để Mục Huyền chịu thiệt thòi. Nhưng bắt tôi đối diện thân thể trần truồng của anh, tôi thật sự không thoải mái, tôi không thích như vậy.

Một lúc sau, Mạc Phổ và Mạc Lâm đỡ Mục Huyền đi ra ngoài. Mục Huyền đã thay áo sơ mi và quần dài sạch sẽ. Bọn họ lại giúp anh mặc quân phục, đeo huân chương, đội mũ và đi găng tay trắng.

Bộ quân phục màu xám càng tôn thêm nước da trắng của Mục Huyền. Khí chất của anh vốn lạnh lùng, cộng thêm gương mặt trắng bệch của người bị bệnh, khiến thần sắc anh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Trông anh giống người tuyết vừa được nặn ra, chỉ khác ở chỗ, người tuyết không có ánh mắt sắc bén như anh.

Mục Huyền vừa mặc đồ chỉnh tề, lập tức có tiếng gõ cửa. Vưu Ân đi vào, bên cạnh là mấy người sĩ quan trong hạm đội.

"Ngài chỉ huy, các phi công đang đợi ngài."

"Được." Mục Huyền liếc tôi một cái: "Em hãy ở lại đây đợi tôi trở về." Tôi gật đầu. Đúng lúc này, Mạc Phổ và Mạc Lâm đột nhiên buông người Mục Huyền, đứng tránh sang một bên. Tôi hơi nghi hoặc, bọn họ định làm gì?

Mục Huyền hít một hơi sâu, chậm rãi đứng dậy. Sau khi đứng vững, anh tiến lên một bước rồi lại bất động, dường như anh đang hết sức gắng gượng.

Lúc này, Mạc Lâm quay đầu nhìn tôi. Anh ta trề môi, bộ dạng có vẻ rất đau khổ, nhưng anh ta không nói một lời cũng không có cử chỉ nào khác.

Tôi chợt hiểu ra. Mục Huyền sẽ tự mình đi tới trung tâm chỉ huy? Trong khi ngay cả việc xuống giường còn khó khăn.

Sống lưng anh thẳng tắp, anh lại tiến lên một bước, thêm một bước nữa. Bước chân của anh rất chậm nhưng đã liên tục.

Tôi biết đây là quy định của bọn họ, nhưng tôi vẫn không chịu nổi. Tôi liền chạy đến túm cánh tay Mục Huyền: "Để tôi đưa anh đi." Mạc Phổ và Mạc Lâm đồng thời hét lên: "Tiểu thư..."

Mục Huyền dừng bước, quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh có phần ôn hòa, nhưng lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng.

"Buông tay!"

Ngữ khí của Mục Huyền có phần lạnh lẽo và uy nghiêm. Tôi ngây người, bất giác buông cánh tay anh. Lúc này, Mạc Lâm đã kéo tôi về phía sau. Mục Huyền không nhìn tôi mà chậm rãi đi ra ngoài. Vưu Ân, Mạc Phổ và những người khác đi theo anh.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Mạc Lâm. Nhớ đến câu nói vừa rồi của anh, tuy tôi biết anh chí công vô tư nhưng vẫn hơi khó chịu và hơi xót xa. Tôi ngồi xuống ghế sofa lặng thinh.

Mạc Lâm chớp chớp đôi mắt đỏ: "Tiểu thư, tiểu thư đừng hiểu nhầm! Không phải ngài chỉ huy hung dữ với tiểu thư! Đây là thói quen của ngài ấy, cũng là truyền thống của hạm đội. Là một sĩ quan chỉ huy, ngài ấy phải đứng trước mặt mọi người, khích lệ động viên để tạo niềm tin cho mọi người. Không thể để người khác dìu ngài ấy đi chỉ huy chiến đấu! Làm vậy sẽ khiến binh sĩ nhụt chí!"

Tôi kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Lẽ nào hôm nay anh ấy phải đứng từ đầu đến cuối cuộc chiến đấu?"

Mạc Lâm thở dài, gật đầu: "Rồi tiểu thư sẽ thấy, khi nào trở về, chắc chắn ngài ấy sẽ bị chảy nhiều máu. Nhưng chẳng còn cách khác, Mạc Phổ nói, cả hạm đội đi theo ngài chỉ huy nhiều năm. Chỉ cần ngài ấy đứng ở đó, nói mấy câu lạnh lùng, mọi người đều cảm thấy tràn trề sức mạnh."

Tôi cảm thấy rất đau lòng, ý chí của binh sĩ gì đó tôi cũng có thể hiểu, nhưng...

"Nếu anh ấy bị gãy chân đứng không nổi thì phải làm thế nào?"

Mạc Lâm lắc đầu: "Tiểu thư đừng lo lắng quá. Trong cuộc chiến ở hành tinh Thiên Lang đợt trước, chắng phải ngài ấy bị gãy xương đùi hay sao? Vừa thay xương kim loại xong, ngài ấy lập tức đi chỉ huy chiến đấu. Tiểu thư cũng biết đấy, thay xương đau đớn vô cùng, giống như cầm một cái gậy cứ chọc ngoáy mãi vào vết thương. Lần đó ngài ấy đứng hai ngày liền. A...máy bay xuất phát rồi!"

Mạc Lâm chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Dưới màn trời đen tối, từng chiếc máy bay chiến đấu như con chim lớn màu xám sải cánh chao lượn, để lại dấu vết mờ mờ trong không trung, rồi lập tức biến mất giữa hào quang lấp lánh.

Cả đoàn máy bay lần lượt nhảy siêu quang tốc rời đi. Tư thế của bọn họ vừa tĩnh lặng, vừa hào hùng, vừa đẹp đẽ. Tôi có thể cảm nhận thấy không khí trang nghiêm và đầy sát khí, y hệt gương mặt của Mục Huyền ban nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Quyền Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook