Chương 18: Kết hôn? Diệp Tiêu Dao?
IRYS
20/02/2016
- Giữa ta và nàng, chàng chọn ai?
- Diệp Tiêu Linh cô quá đáng lắm rồi đấy.
...
- Diệp Tiêu Linh, trên đời này, chỉ cần một mình tôi bên cạnh Bạch Hoàng Dạ là được rồi, không có người thứ hai như cô!
...
- Được, ta đi, khi mà chúng ta gặp lại, thân phận giữa chúng ta sẽ cách xa nhau một trời một vực.
...
Diệp Tiêu Linh tỉnh dậy, đẩy Bạch Hoàng Dạ ra, một tay nàng ấn vào trán, nàng tự thì thầm, âm tiếng thì thầm của nàng vô cùng nhỏ, chỉ như để cho mình nàng nghe thấy:
- Lại là cái dự báo tương lai sao?
Vừa rồi, Diệp Tiêu Linh thấy giữa mình vào Bach Hoàng Dạ xảy ra xích mích, nàng hỏi hắn giữa nàng và một nữ nhân khác hắn chọn ai.
Rồi lại thấy một nữ nhân giống y hệt mình kiếp trước, mái tóc và màu mắt đều là một màu đen huyền, trông giống nàng của hắn khứ.
Hai người xảy ra xung đột với nhau, nàng ta đẩy Diệp Tiêu Linh xuống vực núi.
Cuối cùng, Diệp Tiêu Linh lại thấy mình bước vào một vòng xoáy màu tím đen, như cái hố đen vũ trụ, để lại một câu nói rồi bước vào trong đó.
Diệp Tiêu Linh rất sợ khi phải nhìn thấy trước tuơng lai, vì khi thấy trước tuơng lai, mọi chuyện đều chẳng tốt đẹp gì.
Kiếp trước nhìn thấy được tuơng lai của mình, luôn là lúc mà Diệp Tiêu Linh sẽ chết, không phải là cái chết của mình thì cũng sẽ là của người khác, còn không thì lại là một chuyện gì đó xui xẻo.
- Linh, nàng sao vậy?
Bạch Hoàng Dạ nhìn Diệp Tiêu Linh có vẻ rất kỳ lạ, hắn hỏi nàng.
Nàng lắc đầu, cười nhạt, nói:
- Không có gì, chỉ qua là gặp ảo giác thôi!
Ngẫm một lúc, Diệp Tiêu Linh nhìn Bạch Hoàng Dạ, với một đôi mắt u buồn, hỏi:
- Huyết, nếu chàng gặp một người giống hệt ta quá khứ, ý ta là kiếp trước đấy, chàng có thích cô gái đó không?
Bạch Hoàng Dạ nhìn Diệp Tiêu Linh, mỉm cười nho nhã:
- Dĩ nhiên là không rồi, ta yêu tâm của nàng, chứ không yêu nhan sắc của nàng, ta thích nàng, dù nàng có trong hình dạng của một huyết quỷ đi nữa, ta vẫn thích nàng.
- Cảm ơn chàng, Huyết.
Diệp Tiêu Linh chỉ hy vọng, những lời nói ngọt ngào và ấm áp này, không phải là lời nói đùa, và hy vọng sẽ không có chuyện đó xảy ra.
- Linh, bây giờ, nàng định đi đâu sao?
Diệp Tiêu Linh gật đầu, lên tiếng:
- Ta định đến một nơi, có thể một hai năm sau ta mới gặp lại chàng, đến lúc đó, ta hy vọng chàng vẫn còn ta trong lòng.
Dứt lời, Diệp Tiêu Linh biến thành những làn khói đen bay đi.
Nơi mà nàng đến không có xa lạ gì, chính là nơi có hòn đá đem kỳ lạ kia.
Nhìn hòn đá trước mặt, Diệp Tiêu Linh lại đặt tay lên đó, nàng nhắm mắt, xâm nhập vào bên trong tảng đá.
- Tiểu nữ oa, ngươi không muốn sống nữa hay sao mà lại xâm nhập vào nơi ta đang ngủ?
Một âm thanh u lãnh truyền vào tai của Diệp Tiêu Linh, Diệp Tiêu Linh lại truyền âm vào bên trong tảng đá:
- Nếu chết được, ta đã chết từ lâu rồi, không đến bây giờ mới phải chết.
Âm thanh bên tỏng hòn đá phát ra tiếng cười, hắc hắc:
- Tiểu nữ oa, ngươi thật không tầm thường, giết cả Thần Quang Chi Vuơng, để nhận phải lời nguyền bất tử, ha ha, đúng thật là không bình thường a.
- Chặc chặc, tiểu nữ oa, ngươi thật khổ a, thật khổ a. Để ta dạy ngươi về cuộc sống của ngươi.
- Máu của ta có thể giêt người, cũng có thể giết người, sống hay chết, là do ta quyết định, ta muốn ngươi chết, ngươi sẽ không sống, ta muốn ngươi sống, ngươi sẽ không chết.
- Thiên hạ đệ nhất? Thiên hạ vô song? Mạnh nhất thời không? Khi ta quay đầu lại, lại chẳng thấy ai, trước mặt ta là bóng tối, màng đêm và đau buồn.
- Ngươi có thể là bạn, ta có thể là thù, nhưng rồi lại chở thành đôi, ta với ngươi gắn kết.
- Ngươi là một nhưng lại là hai, lúc này lúc nọ, ta thật không hiểu ngươi, lúc ngươi là người yêu của ta ở quá khứ rất xa, lúc ngươi lại là nô lệ của ta ở quá khứ rất xa, hai là một, một là hai, nhưng ta vẫn như vậy, vẫn thích ngươi.
- Chìm đám trong sức mạnh, ta luôn tìm kiếm, ta mạnh, không ai đánh lại được ta, nhưng bây giờ cái ta muốn lại là sự bình yên.
- Tiêu nữ oa, cuộc đời của ngươi thật đáng thương, ngươi muốn tận hưởng cuộc sông hạnh phúc ngắn ngủi nữa thôi, hay ngươi muốn tu luyện, để rồi khi ngươi tỉnh dậy, mọi chuyện đã đổi thay?
Những lời nói từ trong hòn đá chuyên ra, câu nói đầu lại giống y hệt nàng, câu thứ hai lại giống như kiếp trước của nàng.
Kiếp trước quả thật nàng có bạn, có rất nhiều, nhưng nàng lại ham muốn sức mạnh, khi quay đầu lại, nàng lại nhìn thấy về hình ảnh những người bạn của mình bị chết đi, chỉ có màng đêm và xác người.
Những câu sau lại nửa quen thuộc, nửa không quen thuộc, cảm giác xa lạ mà gần gửi, cái cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy thật khó chịu.
- Bên ngoài có hạnh phúc cho ta sao? Ta chỉ biết chọn tu luyện mà thôi!
Hòn dá bên tỏng im lặng, rồi lại truyền âm đến cho Diệp Tiêu Linh:
- Ta giúp ngươi có sức mạnh, nhưng ngươi đừng hối hận.
Thanh âm chấm dứt, cơ thể của Diệp Tiêu Linh biến mất, nàng bị đưa vào một không gian xa lạ, bóng tối mà chẳng nhìn thấy gì.
Ở nơi này, cái mà Diệp Tiêu Linh làm chính là ngủ, nàng muốn tu luyện, như lại không hiểu tại sao, mình lại ngủ đi.
Thời gian trôi qua, mà Diệp Tiêu Linh lại không biết mình ngủ bao lâu rồi, nàng mở mắt ra, thấy mình đang ở trong hang động, hòn đá cũng biến mất.
Nhìn lên đôi tay, Diệp Tiêu Linh lại hoảng hồn, một năm có mười hai tháng nhưng mà nàng lại ngủ bên trong cái hòn đá kia đến hai muơi tháng.
Cảm thấy sức mạnh của mình đúng là có tăng lên một ít, nhưng mà ngủ lại quá lâu rồi.
Diệp Tiêu Linh cảm thấy, lời nguyền cũng gần như bị giải hết rồi, bây giờ nàng lại cảm thấy an tâm hơn, nàng có thể ở bên cạnh Bach Hoàng Dạ mà không bị gì hết nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Tiêu Linh lại cảm thấy vui sướng, nàng liền chạy đi, chạy một mạch đến đất nước của Bạch Hoàng Dạ.
Từ ngoài xa, Diệp Tiêu Linh nhìn thấy đất nước đnag rất nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ như có lễ hội vậy.
Diệp Tiêu Linh đi đến hỏi thăm một người:
- Cô nương có thể cho ta biết hôm nay là ngày gì mà ở đây lại có vẻ nhộn nhịp, vui vẻ như hội cậy?
Mười cô nương hơn hai mười tuổi, có chút ghen tỵ, có chút vui vẻ nói:
- Ngươi đến từ nơi khác sao?
- Phải.
- Hầy, hôm nay, đức vua của chúng tôi sẽ kết hôn.
Diệp Tiêu Linh đâu phải không biết, Bạch Hoàng Dạ chính là vua của đất nước này, nàng kinh hoàng, hỏi:
- Ngươi con gái được đức vua cưới hỏi, tên là?
- Cô gái ấy tên là Diệp Tiêu Dao.
"Diệp Tiêu Dao?" cái tên này khiến Diệp Tiêu Linh phải suy nghĩ liên hồi, cái tên của nàng quá mức giống mình đi.
Diệp Tiêu Linh suy nghĩ thật lâu, nhớ tới, kiếp trước cũng có một người tên là Diệp Tiêu Dao, nàng khi đó là em họ của Lãnh Huyết, annfg yêu Lãnh Huyết nhưng lại không được, tuy có tên khá giống nhau, nhưng Lãnh Huyết lại giành tình yêu của mình cho Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Dao nàng khi xưa đã đi Thần để xin được như Diệp Tiêu Linh, và bây giờ, nàng đã sống lại, và nàng muốn chiếm lấy Lãnh Huyết từ tay Diệp Tiêu Linh.
- Diệp Tiêu Linh cô quá đáng lắm rồi đấy.
...
- Diệp Tiêu Linh, trên đời này, chỉ cần một mình tôi bên cạnh Bạch Hoàng Dạ là được rồi, không có người thứ hai như cô!
...
- Được, ta đi, khi mà chúng ta gặp lại, thân phận giữa chúng ta sẽ cách xa nhau một trời một vực.
...
Diệp Tiêu Linh tỉnh dậy, đẩy Bạch Hoàng Dạ ra, một tay nàng ấn vào trán, nàng tự thì thầm, âm tiếng thì thầm của nàng vô cùng nhỏ, chỉ như để cho mình nàng nghe thấy:
- Lại là cái dự báo tương lai sao?
Vừa rồi, Diệp Tiêu Linh thấy giữa mình vào Bach Hoàng Dạ xảy ra xích mích, nàng hỏi hắn giữa nàng và một nữ nhân khác hắn chọn ai.
Rồi lại thấy một nữ nhân giống y hệt mình kiếp trước, mái tóc và màu mắt đều là một màu đen huyền, trông giống nàng của hắn khứ.
Hai người xảy ra xung đột với nhau, nàng ta đẩy Diệp Tiêu Linh xuống vực núi.
Cuối cùng, Diệp Tiêu Linh lại thấy mình bước vào một vòng xoáy màu tím đen, như cái hố đen vũ trụ, để lại một câu nói rồi bước vào trong đó.
Diệp Tiêu Linh rất sợ khi phải nhìn thấy trước tuơng lai, vì khi thấy trước tuơng lai, mọi chuyện đều chẳng tốt đẹp gì.
Kiếp trước nhìn thấy được tuơng lai của mình, luôn là lúc mà Diệp Tiêu Linh sẽ chết, không phải là cái chết của mình thì cũng sẽ là của người khác, còn không thì lại là một chuyện gì đó xui xẻo.
- Linh, nàng sao vậy?
Bạch Hoàng Dạ nhìn Diệp Tiêu Linh có vẻ rất kỳ lạ, hắn hỏi nàng.
Nàng lắc đầu, cười nhạt, nói:
- Không có gì, chỉ qua là gặp ảo giác thôi!
Ngẫm một lúc, Diệp Tiêu Linh nhìn Bạch Hoàng Dạ, với một đôi mắt u buồn, hỏi:
- Huyết, nếu chàng gặp một người giống hệt ta quá khứ, ý ta là kiếp trước đấy, chàng có thích cô gái đó không?
Bạch Hoàng Dạ nhìn Diệp Tiêu Linh, mỉm cười nho nhã:
- Dĩ nhiên là không rồi, ta yêu tâm của nàng, chứ không yêu nhan sắc của nàng, ta thích nàng, dù nàng có trong hình dạng của một huyết quỷ đi nữa, ta vẫn thích nàng.
- Cảm ơn chàng, Huyết.
Diệp Tiêu Linh chỉ hy vọng, những lời nói ngọt ngào và ấm áp này, không phải là lời nói đùa, và hy vọng sẽ không có chuyện đó xảy ra.
- Linh, bây giờ, nàng định đi đâu sao?
Diệp Tiêu Linh gật đầu, lên tiếng:
- Ta định đến một nơi, có thể một hai năm sau ta mới gặp lại chàng, đến lúc đó, ta hy vọng chàng vẫn còn ta trong lòng.
Dứt lời, Diệp Tiêu Linh biến thành những làn khói đen bay đi.
Nơi mà nàng đến không có xa lạ gì, chính là nơi có hòn đá đem kỳ lạ kia.
Nhìn hòn đá trước mặt, Diệp Tiêu Linh lại đặt tay lên đó, nàng nhắm mắt, xâm nhập vào bên trong tảng đá.
- Tiểu nữ oa, ngươi không muốn sống nữa hay sao mà lại xâm nhập vào nơi ta đang ngủ?
Một âm thanh u lãnh truyền vào tai của Diệp Tiêu Linh, Diệp Tiêu Linh lại truyền âm vào bên trong tảng đá:
- Nếu chết được, ta đã chết từ lâu rồi, không đến bây giờ mới phải chết.
Âm thanh bên tỏng hòn đá phát ra tiếng cười, hắc hắc:
- Tiểu nữ oa, ngươi thật không tầm thường, giết cả Thần Quang Chi Vuơng, để nhận phải lời nguyền bất tử, ha ha, đúng thật là không bình thường a.
- Chặc chặc, tiểu nữ oa, ngươi thật khổ a, thật khổ a. Để ta dạy ngươi về cuộc sống của ngươi.
- Máu của ta có thể giêt người, cũng có thể giết người, sống hay chết, là do ta quyết định, ta muốn ngươi chết, ngươi sẽ không sống, ta muốn ngươi sống, ngươi sẽ không chết.
- Thiên hạ đệ nhất? Thiên hạ vô song? Mạnh nhất thời không? Khi ta quay đầu lại, lại chẳng thấy ai, trước mặt ta là bóng tối, màng đêm và đau buồn.
- Ngươi có thể là bạn, ta có thể là thù, nhưng rồi lại chở thành đôi, ta với ngươi gắn kết.
- Ngươi là một nhưng lại là hai, lúc này lúc nọ, ta thật không hiểu ngươi, lúc ngươi là người yêu của ta ở quá khứ rất xa, lúc ngươi lại là nô lệ của ta ở quá khứ rất xa, hai là một, một là hai, nhưng ta vẫn như vậy, vẫn thích ngươi.
- Chìm đám trong sức mạnh, ta luôn tìm kiếm, ta mạnh, không ai đánh lại được ta, nhưng bây giờ cái ta muốn lại là sự bình yên.
- Tiêu nữ oa, cuộc đời của ngươi thật đáng thương, ngươi muốn tận hưởng cuộc sông hạnh phúc ngắn ngủi nữa thôi, hay ngươi muốn tu luyện, để rồi khi ngươi tỉnh dậy, mọi chuyện đã đổi thay?
Những lời nói từ trong hòn đá chuyên ra, câu nói đầu lại giống y hệt nàng, câu thứ hai lại giống như kiếp trước của nàng.
Kiếp trước quả thật nàng có bạn, có rất nhiều, nhưng nàng lại ham muốn sức mạnh, khi quay đầu lại, nàng lại nhìn thấy về hình ảnh những người bạn của mình bị chết đi, chỉ có màng đêm và xác người.
Những câu sau lại nửa quen thuộc, nửa không quen thuộc, cảm giác xa lạ mà gần gửi, cái cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy thật khó chịu.
- Bên ngoài có hạnh phúc cho ta sao? Ta chỉ biết chọn tu luyện mà thôi!
Hòn dá bên tỏng im lặng, rồi lại truyền âm đến cho Diệp Tiêu Linh:
- Ta giúp ngươi có sức mạnh, nhưng ngươi đừng hối hận.
Thanh âm chấm dứt, cơ thể của Diệp Tiêu Linh biến mất, nàng bị đưa vào một không gian xa lạ, bóng tối mà chẳng nhìn thấy gì.
Ở nơi này, cái mà Diệp Tiêu Linh làm chính là ngủ, nàng muốn tu luyện, như lại không hiểu tại sao, mình lại ngủ đi.
Thời gian trôi qua, mà Diệp Tiêu Linh lại không biết mình ngủ bao lâu rồi, nàng mở mắt ra, thấy mình đang ở trong hang động, hòn đá cũng biến mất.
Nhìn lên đôi tay, Diệp Tiêu Linh lại hoảng hồn, một năm có mười hai tháng nhưng mà nàng lại ngủ bên trong cái hòn đá kia đến hai muơi tháng.
Cảm thấy sức mạnh của mình đúng là có tăng lên một ít, nhưng mà ngủ lại quá lâu rồi.
Diệp Tiêu Linh cảm thấy, lời nguyền cũng gần như bị giải hết rồi, bây giờ nàng lại cảm thấy an tâm hơn, nàng có thể ở bên cạnh Bach Hoàng Dạ mà không bị gì hết nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Tiêu Linh lại cảm thấy vui sướng, nàng liền chạy đi, chạy một mạch đến đất nước của Bạch Hoàng Dạ.
Từ ngoài xa, Diệp Tiêu Linh nhìn thấy đất nước đnag rất nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ như có lễ hội vậy.
Diệp Tiêu Linh đi đến hỏi thăm một người:
- Cô nương có thể cho ta biết hôm nay là ngày gì mà ở đây lại có vẻ nhộn nhịp, vui vẻ như hội cậy?
Mười cô nương hơn hai mười tuổi, có chút ghen tỵ, có chút vui vẻ nói:
- Ngươi đến từ nơi khác sao?
- Phải.
- Hầy, hôm nay, đức vua của chúng tôi sẽ kết hôn.
Diệp Tiêu Linh đâu phải không biết, Bạch Hoàng Dạ chính là vua của đất nước này, nàng kinh hoàng, hỏi:
- Ngươi con gái được đức vua cưới hỏi, tên là?
- Cô gái ấy tên là Diệp Tiêu Dao.
"Diệp Tiêu Dao?" cái tên này khiến Diệp Tiêu Linh phải suy nghĩ liên hồi, cái tên của nàng quá mức giống mình đi.
Diệp Tiêu Linh suy nghĩ thật lâu, nhớ tới, kiếp trước cũng có một người tên là Diệp Tiêu Dao, nàng khi đó là em họ của Lãnh Huyết, annfg yêu Lãnh Huyết nhưng lại không được, tuy có tên khá giống nhau, nhưng Lãnh Huyết lại giành tình yêu của mình cho Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Dao nàng khi xưa đã đi Thần để xin được như Diệp Tiêu Linh, và bây giờ, nàng đã sống lại, và nàng muốn chiếm lấy Lãnh Huyết từ tay Diệp Tiêu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.