Chương 9: Muốn ở cũng khó.
IRYS
20/02/2016
- Nè, Diệp, ngươi đi đâu vậy, chẳng phải nói là đi bắt cướp sao?
Mặc Ân nhìn thấy hướng đi của Diệp Tiêu Linh có vẻ hơi lạ, nên bèn hỏi.
Diệp Tiêu Linh liếc nhìn Mặc Ân một cái, lạnh nhạt không một chút cảm xúc, đáp:
- Bọn cướp bị bắt rồi, chỉ chờ đến lấy mà thôi.
Mặc Ân kinh ngạc, cậu không hiểu, tại sao người này lại biết được bọn cướp đã bị bắt? Nhưng nếu biết được bị bắt thì làm sao biết được bọn chúng ở đâu?
Mặc Ân cứ hỏi trong lòng, Diệp Tiêu Linh vẫn cứ tăng tốc, chạy đến ngôi làng.
Nhìn cảnh ngôi làng mang phong cách đồng quê cổ xưa, Mặc Ân hỏi:
- Nơi này, tại sao ta lại không biết nó.
Diệp Tiêu Linh cũng không giải thích, nàng vừa về rất nhiều người nhìn thấy nàng đều vui vẻ, đi tới, hỏi thăm:
- Diệp, cháu một năm qua đi đâu vậy, bọn ta lo muốn chết.
- Diệp, cháu có biết không khi cháu bỏ đi đám nhỏ chúng cứ la ầm lên và chạy đi tìm cháu không đấy.
- Phải đấy, khi đi, ít nhiều gì cháu cũng phải nói một tiếng chứ?
Diệp Tiêu Linh lần đầu tiên cảm thấy ấm áp như vậy, nàng không tự chủ được, cười nói:
- Cháu xin lỗi, những đứa trẻ đâu rồi bác?
- Bọn chúng đi làm việc hết rồi. À A Hắc vẫn còn ở trong làng đấy, thằng nhóc ở bờ suối đấy!
- Cảm ơn bác, bác thật sự là ngày càng trẻ đấy ạ, khiến cháu muốn gọi bác là chị mất thôi.
Diệp Tiêu Linh trước khi rời đi, còn nói một câu lấy lòng của bác gái kia, rồi chạy đi.
Người phụ nữ ai mà chẳng muốn mình trẻ đẹp, nghe thấy người khác nói vậy liền không phải là vui lòng hay sao a?
Mặc Ân đi theo Diệp Tiêu Linh, đến bờ suối, nhìn thấy một người lớn hơn mình một tuổi, nhìn người này thật sự rất quen, nhưng Mặc Ân lại không thể nhớ được.
A Hắc tên đầy đủ của cậu là Lâm Khương Hắc, mọi người trong làng thì lại gọi cậu là A Hắc, dĩ nhiên Diệp Tiêu Linh cũng không ngoại lệ.
- A Hắc, nhóc có biết bọn cướp đang bị nhốt ở đâu không?
Lâm Khương Hắc nghe âm thanh quen thuộc, âm thanh mà hắn tìm kiếm suốt một năm qua, nhưng vẫn không có một tung tích gì, nhưng giờ, âm thanh của người đó lại vang bên tai hắn
Hắn quay lại, nhìn thấy con người đó, vẫn như lúc gặp, vẫn huyết sắc, vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt.
Lâm Khương Hắc chạy đến, ôm lấy Diệp Tiêu Linh, lên tiếng:
- Diệp đại ca, A Hắc nhớ đại ca, đại ca đi đâu suốt một năm nay, A Hắc tìm đại ca suốt cả một năm nay.
Diệt Tiêu Linh cười cười:
- Ngươi mười bảy tuổi rồi mà vậy nữa sao?
A Hắc quả thật ở trước mặt Diệt Tiêu Linh nàng thì cứ như một đứa con nít lên ba.
A Hắc ôm lấy Diệp Tiêu Linh một lúc mới để ý đến Mặc Ân, lên tiếng:
- Mặc Ân sao ngươi lại đến làng của ta?
Mặc Ân vốn dĩ là đang nhớ tới Lâm Khương Hắc, nhưng lại chỉ thấy quen mà không thể nhớ.
Lâm Khương Hắc lên tiếng thì Mặc Ân mới nhớ ra được người này chính là Lâm Khương Hắc, định lên tiếng giải thích, thì Diệp Tiêu Linh đã lên tiếng trước:
- Bọn ta tới đây là để tìm bọn cướp trong một cái nhiệm vụ.
- À, bọn chúng đang ở nhà lao ở trong làng, Diệp đại ca không cần lo, bọn chúng đang ở trong ma pháp giam cầm của em.
Lâm Khương Hắc vỗ ngực mình lên tiếng.
- Diệp đại ca, đại ca hãy ở đây đi, ta muốn đại ca gặp mọi người a. Mọi rất nhớ đại ca đấy.
Diệp Tiêu Linh đang có ý định rời đi, đi đến một đất nước khác, nhưng nhìn cảnh tượng này, nàng thật sự không muốn rời xa mọi người, muốn được ở lại nơi này.
Rất lâu rồi, không biết là bao lâu, Diệp Tiêu Linh mới có được cảm giác của một gia đình như thế này.
Mặc Ân ở một bên nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không biết Diệp Tiêu Linh là người như thế nào đối với Lâm Khương Hắc nữa.
- Lâm Khương Hắc, Diệp là gì của ngươi, ta thật sự không hiểu. Một thiên tài cả vạn năm khó gặp như ngươi lại xem trọng một tên tội phạm như thế.
Lâm Khương Hắc nghe lời của Mặc Ân liền đoán ra được, tại sao một năm qua Diệp Tiêu Linh lại biến mất không thấy đâu.
Hóa ra, cả một năm nay nàng ở trong tổng bộ, ở trong nhà tù của tổng bộ mà hắn lại không biết.
- Diệp đại ca, đại ca ở trong tù, là vì...
Lâm Khương Hắc định nói ra lí do, nhưng lại bị Diệp Tiêu Linh bịt miệng lại, nàng lắc nhẹ đầu.
- A Hắc, nhóc đưa Mặc Ân đi đến chỗ của bọn cướp đi, sau đó, đưa về tổng bộ, chỉ cần đưa về, tù án của ta sẽ không còn nữa.
Lâm Khương Hắc gật đầu, nghe lời nàng, chạy đi đến chỗ của bọn cướp, rồi lại đưa cho Mặc Ân đi đến tổng bộ.
Sau chuyện này, Diệp Tiêu Linh mới cởi bỏ ra cái vòng cổ phiền phức này.
Mặc Ân thì từ tổng bộ chạy về lại làng đưa cho Diệp Tiêu Linh cái chìa khóa mở vòng, nhưng ai ngờ, nàng đã tự mở.
Lần lượt, những đứa trẻ ở làng đều quay về, chúng thấy Diệp Tiêu Linh, đều giống như Lâm Khương Hắc, nhảy tới ôm lấy nàng không buông.
Mặc Ân càng lúc càng kinh ngạc ra mặt.
Sau một lúc hỏi chuyện, Mặc Ân mới biết, những thiên tài trong tổng bộ đều là do một thân Diệp Tiêu Linh đào tạo ra.
Sau chuyện kinh ngạc này, hắn thật muốn bái Diệp Tiêu Linh làm sư phụ của mình.
Đêm ở trong ngôi làng, mọi người quây quần bên nhau, ăn uống no say, lúc kể chuyện cười lúc thì lại kể chuyện xưa.
Mọi người đều thật vui vẻ với nhau.
Tất ả mọi người đều không có uống nước, tất cả đều uống rượu, những đứa trẻ, sợ Diệp Tiêu Linh lại bỏ đi lần nữa, cố tình trút say nàng.
Nhưng trút say không thấy, ngược lại bị Diệp Tiêu Linh dụ dỗ uống rượu, nàng không kịp say, thì bọn trẻ này đã say.
Mọi người say no, lại lăn ra ngủ, rượu này thật sự quá mạnh rồi a.
Riêng chỉ còn Diệp Tiêu Linh là chẳng say lấy một chút nào, ngay cả đỏ mặt của chẳng có.
Kiếp trước nàng thách thức người khác trút say nàng, nhưng chẳng có ai làm được cả, vì đối với nàng, kiếp trước hay kiếp này, uống rượu cũng chỉ là như uống nước bình thường, không thể làm nàng say được.
Diệp Tiêu Linh nhìn mọi người, có chút đau lòng, nhưng nàng cũng quay đi, để lại một lá thư, rồi biến mất khỏi đất nước này, lặng thầm trong đêm tối.
Mặc Ân nhìn thấy hướng đi của Diệp Tiêu Linh có vẻ hơi lạ, nên bèn hỏi.
Diệp Tiêu Linh liếc nhìn Mặc Ân một cái, lạnh nhạt không một chút cảm xúc, đáp:
- Bọn cướp bị bắt rồi, chỉ chờ đến lấy mà thôi.
Mặc Ân kinh ngạc, cậu không hiểu, tại sao người này lại biết được bọn cướp đã bị bắt? Nhưng nếu biết được bị bắt thì làm sao biết được bọn chúng ở đâu?
Mặc Ân cứ hỏi trong lòng, Diệp Tiêu Linh vẫn cứ tăng tốc, chạy đến ngôi làng.
Nhìn cảnh ngôi làng mang phong cách đồng quê cổ xưa, Mặc Ân hỏi:
- Nơi này, tại sao ta lại không biết nó.
Diệp Tiêu Linh cũng không giải thích, nàng vừa về rất nhiều người nhìn thấy nàng đều vui vẻ, đi tới, hỏi thăm:
- Diệp, cháu một năm qua đi đâu vậy, bọn ta lo muốn chết.
- Diệp, cháu có biết không khi cháu bỏ đi đám nhỏ chúng cứ la ầm lên và chạy đi tìm cháu không đấy.
- Phải đấy, khi đi, ít nhiều gì cháu cũng phải nói một tiếng chứ?
Diệp Tiêu Linh lần đầu tiên cảm thấy ấm áp như vậy, nàng không tự chủ được, cười nói:
- Cháu xin lỗi, những đứa trẻ đâu rồi bác?
- Bọn chúng đi làm việc hết rồi. À A Hắc vẫn còn ở trong làng đấy, thằng nhóc ở bờ suối đấy!
- Cảm ơn bác, bác thật sự là ngày càng trẻ đấy ạ, khiến cháu muốn gọi bác là chị mất thôi.
Diệp Tiêu Linh trước khi rời đi, còn nói một câu lấy lòng của bác gái kia, rồi chạy đi.
Người phụ nữ ai mà chẳng muốn mình trẻ đẹp, nghe thấy người khác nói vậy liền không phải là vui lòng hay sao a?
Mặc Ân đi theo Diệp Tiêu Linh, đến bờ suối, nhìn thấy một người lớn hơn mình một tuổi, nhìn người này thật sự rất quen, nhưng Mặc Ân lại không thể nhớ được.
A Hắc tên đầy đủ của cậu là Lâm Khương Hắc, mọi người trong làng thì lại gọi cậu là A Hắc, dĩ nhiên Diệp Tiêu Linh cũng không ngoại lệ.
- A Hắc, nhóc có biết bọn cướp đang bị nhốt ở đâu không?
Lâm Khương Hắc nghe âm thanh quen thuộc, âm thanh mà hắn tìm kiếm suốt một năm qua, nhưng vẫn không có một tung tích gì, nhưng giờ, âm thanh của người đó lại vang bên tai hắn
Hắn quay lại, nhìn thấy con người đó, vẫn như lúc gặp, vẫn huyết sắc, vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt.
Lâm Khương Hắc chạy đến, ôm lấy Diệp Tiêu Linh, lên tiếng:
- Diệp đại ca, A Hắc nhớ đại ca, đại ca đi đâu suốt một năm nay, A Hắc tìm đại ca suốt cả một năm nay.
Diệt Tiêu Linh cười cười:
- Ngươi mười bảy tuổi rồi mà vậy nữa sao?
A Hắc quả thật ở trước mặt Diệt Tiêu Linh nàng thì cứ như một đứa con nít lên ba.
A Hắc ôm lấy Diệp Tiêu Linh một lúc mới để ý đến Mặc Ân, lên tiếng:
- Mặc Ân sao ngươi lại đến làng của ta?
Mặc Ân vốn dĩ là đang nhớ tới Lâm Khương Hắc, nhưng lại chỉ thấy quen mà không thể nhớ.
Lâm Khương Hắc lên tiếng thì Mặc Ân mới nhớ ra được người này chính là Lâm Khương Hắc, định lên tiếng giải thích, thì Diệp Tiêu Linh đã lên tiếng trước:
- Bọn ta tới đây là để tìm bọn cướp trong một cái nhiệm vụ.
- À, bọn chúng đang ở nhà lao ở trong làng, Diệp đại ca không cần lo, bọn chúng đang ở trong ma pháp giam cầm của em.
Lâm Khương Hắc vỗ ngực mình lên tiếng.
- Diệp đại ca, đại ca hãy ở đây đi, ta muốn đại ca gặp mọi người a. Mọi rất nhớ đại ca đấy.
Diệp Tiêu Linh đang có ý định rời đi, đi đến một đất nước khác, nhưng nhìn cảnh tượng này, nàng thật sự không muốn rời xa mọi người, muốn được ở lại nơi này.
Rất lâu rồi, không biết là bao lâu, Diệp Tiêu Linh mới có được cảm giác của một gia đình như thế này.
Mặc Ân ở một bên nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không biết Diệp Tiêu Linh là người như thế nào đối với Lâm Khương Hắc nữa.
- Lâm Khương Hắc, Diệp là gì của ngươi, ta thật sự không hiểu. Một thiên tài cả vạn năm khó gặp như ngươi lại xem trọng một tên tội phạm như thế.
Lâm Khương Hắc nghe lời của Mặc Ân liền đoán ra được, tại sao một năm qua Diệp Tiêu Linh lại biến mất không thấy đâu.
Hóa ra, cả một năm nay nàng ở trong tổng bộ, ở trong nhà tù của tổng bộ mà hắn lại không biết.
- Diệp đại ca, đại ca ở trong tù, là vì...
Lâm Khương Hắc định nói ra lí do, nhưng lại bị Diệp Tiêu Linh bịt miệng lại, nàng lắc nhẹ đầu.
- A Hắc, nhóc đưa Mặc Ân đi đến chỗ của bọn cướp đi, sau đó, đưa về tổng bộ, chỉ cần đưa về, tù án của ta sẽ không còn nữa.
Lâm Khương Hắc gật đầu, nghe lời nàng, chạy đi đến chỗ của bọn cướp, rồi lại đưa cho Mặc Ân đi đến tổng bộ.
Sau chuyện này, Diệp Tiêu Linh mới cởi bỏ ra cái vòng cổ phiền phức này.
Mặc Ân thì từ tổng bộ chạy về lại làng đưa cho Diệp Tiêu Linh cái chìa khóa mở vòng, nhưng ai ngờ, nàng đã tự mở.
Lần lượt, những đứa trẻ ở làng đều quay về, chúng thấy Diệp Tiêu Linh, đều giống như Lâm Khương Hắc, nhảy tới ôm lấy nàng không buông.
Mặc Ân càng lúc càng kinh ngạc ra mặt.
Sau một lúc hỏi chuyện, Mặc Ân mới biết, những thiên tài trong tổng bộ đều là do một thân Diệp Tiêu Linh đào tạo ra.
Sau chuyện kinh ngạc này, hắn thật muốn bái Diệp Tiêu Linh làm sư phụ của mình.
Đêm ở trong ngôi làng, mọi người quây quần bên nhau, ăn uống no say, lúc kể chuyện cười lúc thì lại kể chuyện xưa.
Mọi người đều thật vui vẻ với nhau.
Tất ả mọi người đều không có uống nước, tất cả đều uống rượu, những đứa trẻ, sợ Diệp Tiêu Linh lại bỏ đi lần nữa, cố tình trút say nàng.
Nhưng trút say không thấy, ngược lại bị Diệp Tiêu Linh dụ dỗ uống rượu, nàng không kịp say, thì bọn trẻ này đã say.
Mọi người say no, lại lăn ra ngủ, rượu này thật sự quá mạnh rồi a.
Riêng chỉ còn Diệp Tiêu Linh là chẳng say lấy một chút nào, ngay cả đỏ mặt của chẳng có.
Kiếp trước nàng thách thức người khác trút say nàng, nhưng chẳng có ai làm được cả, vì đối với nàng, kiếp trước hay kiếp này, uống rượu cũng chỉ là như uống nước bình thường, không thể làm nàng say được.
Diệp Tiêu Linh nhìn mọi người, có chút đau lòng, nhưng nàng cũng quay đi, để lại một lá thư, rồi biến mất khỏi đất nước này, lặng thầm trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.