Chương 28: Sangue
IRYS
27/02/2016
Ở trong phòng của mình, Ying mở ra một cánh không gian ngẫu nhiên, nó không xác định được nàng sẽ đi đến thế giới nào.
Ying đi trong cánh cổng không gian.
Vừa bước vào, cánh cổng liền đóng lại.
Ying vừa rời đi.
Yan đang đi trên đường, đột nhiên dừng lại, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ, lo lắng:
- Ying đi đến thời không khác?
Akuma đồng dạng đang huấn luyện cho hai người Lâm Khương Hắc và Ngọc An, thì cũng đột nhiên lộ ra sắc mặt lo lắng cùng hoảng sợ:
- Ying, em đang làm chuyện gì vậy hả?
Hai rất muốn rời khỏi nơi này đi tìm Ying, nhưng khi định rời khỏi, thì tất cả đều đã được bao bọc bởi kết giời.
Akuma nhìn tầng kết giới, liền đoán:
- Ying, đã biết trước sao?
Bên trong cánh cổng không gian, Ying cảm thấy có gì đó rất lạ, thời gian nàng ở bên trong cổng không gian, lâu hơn bình thừng rất nhiều.
. . .
Một vài thế giới khác.
- Con nhóc đó đã xuất hiện rồi! Ha ha, ngươi hãy đi giết nó đi!
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười quái dị lên tiếng.
Một nam nhân từ trong bóng tối, đáp:
- Vâng, thưa cha!
Nói xong cậu liền biến mất đi.
. . .
- Ying cô ta xuất hiện rồi sao?
Một cô gái với đôi tai mèo cười hắc hắc, nhìn xung quanh, cô lại lên tiếng:
- Chuẩn bị đi mọi người, chúng ta sẽ đi săn.
. . .
- Ying, đến tìm ta, hay ta tự đến tìm em đây?
- Ta nghĩ, chủ nhân sẽ đến tìm chúng ta, chắc chắn đấy!
. . .
Ying cuối cùng cũng ra khỏi cánh cổng không gian rồi.
Vừa bước ra, cái mà Ying sợ đã trở thành hiện thực, nàng vẫn ở trên không trung và như thường lệ, không thể sử dụng ma pháp.
Chỉ hy vọng bên dưới mình không có cái gì cả.
Ying tự thầm trong lòng.
Nhưng khi nhìn xuống dưới lại thấy một người đang ở đó, tệ hại hơn là nếu đụng phải người này có thể cả hai đều sẽ phải rơi xuống vực núi.
- Cẩn thận!
Ying lên tiếng cảnh báo.
Ngươi kia quay lại nhìn thấy nàng, có phần muốn tránh cùng đã quá muộn.
Hai va vào nhau, xô xuống vực núi.
Ying lờ đờ mở mắt dậy, nhìn thấy nam nhân đang ở dưới mình.
- Hóa ra ngươi đã đỡ cho ta.
Ying cảm thấy trên người của mình thi không có bị thương gì, con ngươi này đã đỡ lấy nàng từ trên cao xuống.
Hắn tỉnh dậy, nàng xuống khỏi người hắn, ngồi ở một bên, hắn ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, Ying mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, mới nhìn thấy được hắn là người như thế nào.
Nhìn hắn mà nàng kinh ngạc không thôi.
Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy một người thật giống mình, mái tóc và màu mắt đều là một sắc huyết xích, đều như một viên đá quý đỏ sắc soi ở ánh sáng, tỏ ra hào quang đỏ xinh đẹp, nhìn hắn ta cũng chỉ có mười tám tuổi.
Hắn ta tuy tóc đỏ, mắt đỏ, nhưng nhìn như thế nào, hắn cũng thật là đẹp, đẹp hơn cả tiên tử, đẹp hơn cr các nam nhân nàng từng thấy qua, một nam nhân còn hoàng mỹ hơn cả nữ nhân, có ai có thể được như hắn không?
- Ta đang ở đâu?
Hắn nhìn Ying, hỏi.
Ying trả lời:
- Chúng ta bị rơi từ trên đó xuống, ngươi không nhớ sao?
Hắn lắc đầu, lại hỏi tiếp:
- Vậy, ngươi có biết ta là ai không?
Ying gật mình nhìn hắn, chẳng lẽ là vì lúc rơi xuống, đụng phải bộ não nên hắn liền mất đi ký ức, quên luôn cả tên của mình.
Nàng lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không biết tên của ngươi.
Nhìn khuôn mặt của hắn, nàng sờ vào khuôn mặt mỹ lệ cực phẩm của hắn, làn da của hắn còn mịn màng hơn cả làn da của sơ sinh.
- Lần đầu tiên trong cuộc đời này, ta nhìn thấy một người giống y như ta về màu tóc và cả mắt như ngươi, đều là một màu huyết sắc.
Nam nhân này nhìn Ying, hắn mỉm cười nhẹ nhàng như loài hoa đang nở trong mùa xuân, lên tiếng:
- Vậy, hãy gọi ta là Sangue đi!
Ying suy ngẫm, lên tiếng:
- Sangue có nghĩa là huyết ư?
Sangue gật đầu, cười đáp:
- Phải, vì ta giống như huyết nên ta gọi là Sangue.
Ying cười nhạt, một con người thú vị, nàng thì thầm trong lòng, nói:
- Tên của ta là Ying, rất vui được gặp ngươi Sangue.
Ying đưa tay ra, Sangua bắt lấy tay nàng, cười:
- Rất vui được gặp Ying!
Sangue như để ý điều gì đó, hỏi:
- Ngươi là con gái?
Ying cười cười, tức giận quát:
- Ngươi thấy đứa con trai nào tên là Ying chưa?
Sangue ôm lỗ tai mình lại, xin lỗi:
- Xin lỗi, ta không biết, vì ngươi giống con gái quá!
Ying hừ lạnh một tiếng, chẳng nói gì nữa cả.
Nàng đứng dậy bỏ đi, Sangue cùng đồng dạng như.
Cứ đi lòng vòng ở trong rùng, Ying tức giận, quay lại hỏi:
- Sao ngươi không đi đường của ngươi, mà ngươi lại cứ đi theo ta như vậy?
Sangue nhìn Ying, ngây thơ đáp:
- Bởi vì ta mất ký ức, ta chỉ có thể theo ngươi.
Ying lắc đầu bó tay với Sangue, cứ như vậy mà nàng đi đâu thì hắn cũng đều đi theo đó.
Ở giữa rừng, có một ngôi nàh bỏ hoang, Ying đi vào đó, quét tước lại gọn gàng, Sangue ở một bên nhìn nàng.
- Ngươi muốn đi đâu thì tùy ngươi, bây giờ, ta buồn ngủ, ta phải đi ngủ đây!
Ying tùy tiện nằm trên giường đá ở trong nhà hoan, Sangue vẫn chỉ ngồi đó nhìn Ying.
Không biết từ lúc nào, Sangue đã biến mất khỏi nơi đó, Ying cũng không quản nữa.
Sự thật, Sangue chẳng biến mất đi đâu cả, hắn vẫn ở đó, vẫn ngồi ngay góc tường, Sangue chỉ qua là đnag tàn hình mà thôi. Không biết đâu, hắn lấy ra một thanh chủy thủ, đi đến gần Ying.
Sangue vung thanh chủy thủ lên, định đâm vào Ying, hắn lại nhìn Ying, hắn không hiểu, hắn phải làm theo lời của cha hắn, giết chết nàng, nhưng hắn lại không muốn giết lấy con người này.
Tại sao, tại sao chứ? Chẳng lẽ là vì hắn quá hiền lành? Không thể nào, hắn giết người không chớp mắt, diệt cả một thế giới, thì làm gì có lí hắn lại hiền dịu như vậy?
Nhưng sao hắn lại không thể giết chết Ying được? hắn thật không hiểu nổi, bản thân của hắn đang nghĩ gì.
Sangue cất thanh chủy thủ đi, hắn ở bên cạnh Ying, cứ ngắm nhìn lấy Ying đang ngủ say ở trên giường đá.
Ying đi trong cánh cổng không gian.
Vừa bước vào, cánh cổng liền đóng lại.
Ying vừa rời đi.
Yan đang đi trên đường, đột nhiên dừng lại, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ, lo lắng:
- Ying đi đến thời không khác?
Akuma đồng dạng đang huấn luyện cho hai người Lâm Khương Hắc và Ngọc An, thì cũng đột nhiên lộ ra sắc mặt lo lắng cùng hoảng sợ:
- Ying, em đang làm chuyện gì vậy hả?
Hai rất muốn rời khỏi nơi này đi tìm Ying, nhưng khi định rời khỏi, thì tất cả đều đã được bao bọc bởi kết giời.
Akuma nhìn tầng kết giới, liền đoán:
- Ying, đã biết trước sao?
Bên trong cánh cổng không gian, Ying cảm thấy có gì đó rất lạ, thời gian nàng ở bên trong cổng không gian, lâu hơn bình thừng rất nhiều.
. . .
Một vài thế giới khác.
- Con nhóc đó đã xuất hiện rồi! Ha ha, ngươi hãy đi giết nó đi!
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười quái dị lên tiếng.
Một nam nhân từ trong bóng tối, đáp:
- Vâng, thưa cha!
Nói xong cậu liền biến mất đi.
. . .
- Ying cô ta xuất hiện rồi sao?
Một cô gái với đôi tai mèo cười hắc hắc, nhìn xung quanh, cô lại lên tiếng:
- Chuẩn bị đi mọi người, chúng ta sẽ đi săn.
. . .
- Ying, đến tìm ta, hay ta tự đến tìm em đây?
- Ta nghĩ, chủ nhân sẽ đến tìm chúng ta, chắc chắn đấy!
. . .
Ying cuối cùng cũng ra khỏi cánh cổng không gian rồi.
Vừa bước ra, cái mà Ying sợ đã trở thành hiện thực, nàng vẫn ở trên không trung và như thường lệ, không thể sử dụng ma pháp.
Chỉ hy vọng bên dưới mình không có cái gì cả.
Ying tự thầm trong lòng.
Nhưng khi nhìn xuống dưới lại thấy một người đang ở đó, tệ hại hơn là nếu đụng phải người này có thể cả hai đều sẽ phải rơi xuống vực núi.
- Cẩn thận!
Ying lên tiếng cảnh báo.
Ngươi kia quay lại nhìn thấy nàng, có phần muốn tránh cùng đã quá muộn.
Hai va vào nhau, xô xuống vực núi.
Ying lờ đờ mở mắt dậy, nhìn thấy nam nhân đang ở dưới mình.
- Hóa ra ngươi đã đỡ cho ta.
Ying cảm thấy trên người của mình thi không có bị thương gì, con ngươi này đã đỡ lấy nàng từ trên cao xuống.
Hắn tỉnh dậy, nàng xuống khỏi người hắn, ngồi ở một bên, hắn ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, Ying mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, mới nhìn thấy được hắn là người như thế nào.
Nhìn hắn mà nàng kinh ngạc không thôi.
Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy một người thật giống mình, mái tóc và màu mắt đều là một sắc huyết xích, đều như một viên đá quý đỏ sắc soi ở ánh sáng, tỏ ra hào quang đỏ xinh đẹp, nhìn hắn ta cũng chỉ có mười tám tuổi.
Hắn ta tuy tóc đỏ, mắt đỏ, nhưng nhìn như thế nào, hắn cũng thật là đẹp, đẹp hơn cả tiên tử, đẹp hơn cr các nam nhân nàng từng thấy qua, một nam nhân còn hoàng mỹ hơn cả nữ nhân, có ai có thể được như hắn không?
- Ta đang ở đâu?
Hắn nhìn Ying, hỏi.
Ying trả lời:
- Chúng ta bị rơi từ trên đó xuống, ngươi không nhớ sao?
Hắn lắc đầu, lại hỏi tiếp:
- Vậy, ngươi có biết ta là ai không?
Ying gật mình nhìn hắn, chẳng lẽ là vì lúc rơi xuống, đụng phải bộ não nên hắn liền mất đi ký ức, quên luôn cả tên của mình.
Nàng lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không biết tên của ngươi.
Nhìn khuôn mặt của hắn, nàng sờ vào khuôn mặt mỹ lệ cực phẩm của hắn, làn da của hắn còn mịn màng hơn cả làn da của sơ sinh.
- Lần đầu tiên trong cuộc đời này, ta nhìn thấy một người giống y như ta về màu tóc và cả mắt như ngươi, đều là một màu huyết sắc.
Nam nhân này nhìn Ying, hắn mỉm cười nhẹ nhàng như loài hoa đang nở trong mùa xuân, lên tiếng:
- Vậy, hãy gọi ta là Sangue đi!
Ying suy ngẫm, lên tiếng:
- Sangue có nghĩa là huyết ư?
Sangue gật đầu, cười đáp:
- Phải, vì ta giống như huyết nên ta gọi là Sangue.
Ying cười nhạt, một con người thú vị, nàng thì thầm trong lòng, nói:
- Tên của ta là Ying, rất vui được gặp ngươi Sangue.
Ying đưa tay ra, Sangua bắt lấy tay nàng, cười:
- Rất vui được gặp Ying!
Sangue như để ý điều gì đó, hỏi:
- Ngươi là con gái?
Ying cười cười, tức giận quát:
- Ngươi thấy đứa con trai nào tên là Ying chưa?
Sangue ôm lỗ tai mình lại, xin lỗi:
- Xin lỗi, ta không biết, vì ngươi giống con gái quá!
Ying hừ lạnh một tiếng, chẳng nói gì nữa cả.
Nàng đứng dậy bỏ đi, Sangue cùng đồng dạng như.
Cứ đi lòng vòng ở trong rùng, Ying tức giận, quay lại hỏi:
- Sao ngươi không đi đường của ngươi, mà ngươi lại cứ đi theo ta như vậy?
Sangue nhìn Ying, ngây thơ đáp:
- Bởi vì ta mất ký ức, ta chỉ có thể theo ngươi.
Ying lắc đầu bó tay với Sangue, cứ như vậy mà nàng đi đâu thì hắn cũng đều đi theo đó.
Ở giữa rừng, có một ngôi nàh bỏ hoang, Ying đi vào đó, quét tước lại gọn gàng, Sangue ở một bên nhìn nàng.
- Ngươi muốn đi đâu thì tùy ngươi, bây giờ, ta buồn ngủ, ta phải đi ngủ đây!
Ying tùy tiện nằm trên giường đá ở trong nhà hoan, Sangue vẫn chỉ ngồi đó nhìn Ying.
Không biết từ lúc nào, Sangue đã biến mất khỏi nơi đó, Ying cũng không quản nữa.
Sự thật, Sangue chẳng biến mất đi đâu cả, hắn vẫn ở đó, vẫn ngồi ngay góc tường, Sangue chỉ qua là đnag tàn hình mà thôi. Không biết đâu, hắn lấy ra một thanh chủy thủ, đi đến gần Ying.
Sangue vung thanh chủy thủ lên, định đâm vào Ying, hắn lại nhìn Ying, hắn không hiểu, hắn phải làm theo lời của cha hắn, giết chết nàng, nhưng hắn lại không muốn giết lấy con người này.
Tại sao, tại sao chứ? Chẳng lẽ là vì hắn quá hiền lành? Không thể nào, hắn giết người không chớp mắt, diệt cả một thế giới, thì làm gì có lí hắn lại hiền dịu như vậy?
Nhưng sao hắn lại không thể giết chết Ying được? hắn thật không hiểu nổi, bản thân của hắn đang nghĩ gì.
Sangue cất thanh chủy thủ đi, hắn ở bên cạnh Ying, cứ ngắm nhìn lấy Ying đang ngủ say ở trên giường đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.